Mặc dù những lời Trương Dương nói đều là sự thật, nhưng Sở Yên Nhiên lại không tin: “Về sau anh đừng đem cái gọi là người cổ đại ra để đùa em nữa, những lời như là anh đến từ đời Tùy, chẳng ai tin anh đâu, người cổ đại gì chứ, anh rõ ràng không phải là người!”
Sở Yên Nhiên đưa ra một kết luận như vậy về hắn, là vì tên này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, đã làm cho Sở Yên Nhiên đau hết cả hai chân, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến chính bản thân cô ấy, lần đầu tiên nếm chuyện nam nữ, cảm xúc vui vẻ chưa từng có trước đó đã làm cho chỉ cần Trương Dương đòi là cô lại đồng ý, một buổi chiều, hai người đều nằm trên giường làm chuyện ấy cả.
Trương Dương nhìn sắc trời bên ngoài, màn đêm đã bắt đầu đến, thính lực của hắn rất xuất chúng ,nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, xem ra tuyết vẫn chưa ngừng rơi, liền cười nói: “Anh đột nhiên cảm thấy hơi đói.”
Sở Yên Nhiên không còn sức lực nữa, mặc dù cô cũng muốn dậy, nhưng vừa muốn đứng dậy, đã cảm thấy phía dưới người rất đau, liền kêu lên một tiếng.
Trương đại quan hỏi một cách quan tâm: “Em sao thế?” Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Chẳng phải là vì anh sao?”
Lúc này cô mới để ý đến mấy vệt máu đỏ trên chiếc ga trải giường, liền kinh ngạc nói: “Anh chảy nhiều máu quá…”
Trương đại quan cười hà hà nói: “Anh chỉ lấy con dao cắt một chút vào ngón tay thôi, anh đã ngưng chảy máu từ lâu rồi, máu này đều là của em cả…”
Sở Yên Nhiên xấu hổ ôm lấy tai chui vào trong chăn: “Em không nghe, em không muốn nghe!”
Trong lòng cô vô cùng ấm áp, tất cả đã xảy ra tự nhiên như vậy, từ hôm nay trở đi, cô đã thật sự trở thành người phụ nữ của Trương Dương.
Mặc dù bên trong khu biệt thự được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không có gì để ăn cả, nhà bếp và tủ lạnh đều trống rỗng, xem ra Hồ Nhân Như đã rất lâu không đến đây nữa rồi. May mà trong xe Trương Dương còn một vài đồ ăn, trong đó có cả lạp xưởng mẹ hắn làm cho hắn nữa, Trương Dương chạy ra ngoài trong màn tuyết, bên ngoài tuyết đã rơi thành một lớp rất dày, xung quanh chẳng có ai cả, ngoài khu biệt thự gỗ, thậm chí một ngọn đèn cũng không thấy.
Trương Dương về lại trong phòng, thì nhìn thấy Sở Yên Nhiên đã dậy rồi, và đã mặc quần áo chỉnh tế, trên mặt lộ ra vẻ mê hồn người. Cô đã từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ thật sự, đối diện với Trương Dương, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, cô nói nhỏ: “Em cũng đói rồi!”
Trương Dương giơ những đồ trong tay, rồi mỉm cười nói: “Anh đi nấu cơm!”
Sở Yên Nhiên nói: “Anh nghỉ ngơi đi, để em làm!”
Trương Dương cười nói: “Em nghỉ đi thì hơn, em đã mệt cả một buổi chiều rồi!”
Mặt Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ hơn, cô giơ tay đấm vào vai Trương Dương rồi nói: “Ghét thật!”
Về mặt thể lực, Sở Yên Nhiên đương nhiên không thể nào so bì được với Trương Dương, thấy Trương Dương đi vào trong nhà bếp phăng phăng, không có một chút cảm giác mệt mỏi nào cả, Sở Yên Nhiên thật sự cảm thấy nghi ngờ, hắn ta rốt cuộc có phải là người trái đất hay không vậy?
Trương Dương rất nhanh đã hấp xong lạp xưởng, rồi lại nấu hai gói mỳ tôm.
Mặc dù bữa tối rất đơn giản, nhưng họ đều ăn rất ngon lành, có câu, râu tôm nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon, quả đúng là rất có lý.
Sau bữa cơm tối, Trương Dương lại bảo Sở Yên Nhiên gọi điện cho Tống Hoài Minh, báo với ông rằng vì tuyết rơi quá lớn, nên họ tạm thời ở lại Giang Thành, ngày mai sẽ đến Đông Giang, Tống Hoài Minh dặn họ trên đường phải chú ý cẩn thận.
Dù là Sở Yên Nhiên có thừa nhận hay không, nhưng sau khi cô và Trương Dương đã đi đến giới hạn cuối cùng, tất cả dường như đều xảy ra sự thay đổi cả, Trương Dương là một người cả khuyết điểm và ưu điểm đều rất rõ ràng. Nhưng cô lại không thể nào rời khỏi Trương Dương, cô ép người vào trong ngực Trương Dương, nhẹ nhàng nói: “Làm người tình của anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc làm vợ của anh.”
Trương đại quan không hiểu tại sao Sở Yên Nhiên lại nói ra những lời này, hắn cười nói: “Nếu như em nói như vậy, thì chẳng lẽ cả đời này anh sẽ không tìm được vợ sao?”
“Loại người như anh đáng kiếp, không tin được vợ là đúng, tốt nhất là đi làm hòa thượng, đi làm thái giám đi!”
Trương đại quan cười khổ hạnh: “Nha đầu, em không cần ác độc thế đâu, vừa nãy sao em không lấy con dao cắt đi cho rồi!”
Sở Yên Nhiên nói: “Đúng là thà cắt đi cho rồi, đỡ phải để anh…” Nói đến đây cô đột nhiên đỏ mặt, không thể nói tiếp được nữa.
Trương đại quan ôm lấy vai cô rồi nói: “Em thật nỡ cắt nó di sao? Về sau chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Em chẳng quan tâm!”
Trương đại quan nói: “Vậy vừa nãy ai cứ luôn miệng lo lắng cho anh vậy nhỉ?”
Sở Yên Nhiên xấu hổ giúi mặt vào lòng hắn, tay tay muốn đánh lên người hắn, nhưng bị Trương Dương nắm lấy tay, quay người đè cô lên ghế sô pha, Trương đại quan thật sự phải cảm ơn trận tuyết này.
Đêm hôm đó, Trương đại quan có thể nói rằng đã dùng hết thủ đoạn với Sở Yên Nhiên, đáng thương cho Sở Yên Nhiên, mới lần đầu không thể nào chịu nổi hắn làm như vậy một cách liên tục, đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, thấy Trương Dương vẫn hứng thú mạnh mẽ, Sở Yên Nhiên hiểu rằng dù thế nào mình cũng không thể chiều được ý hắn, sau khi xin tha mạng, Trương Dương lúc này mới buông cô ra.
Khi Sở Yên Nhiên tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, nhìn chiếc chăn, nghĩ lại sự điên cuồng hôm qua, cô cảm thấy rất ngại ngùng, không ngờ bản thân cô lại trở nên điên đảo tới vậy. Cô khoác áo ngủ lên, mở cửa nhìn ra ngoài, chiếc xe Hummer đã không thấy đâu nữa, Trương Dương có lẽ đã đi ra ngoài trong lúc cô còn đang say ngủ.
“Tên khốn này, dám để mình lại một mình mà đi mất!” Sở Yên Nhiên mắng nhỏ, có điều trên mặt lại mỉm cười, đương nhiên cô không hề cho rằng đây là vì Trương Dương bỏ mặc cô.
Khi Sở Yên Nhiên đi tắm, Trương Dương đã quay về rồi, vì tuyết chưa ngừng, nên đường cao tốc phía trước tạm thời đóng lại, Trương Dương quyết định ở lại Giang Thành thêm một ngày, hắn vừa đi ra mua một ít đồ dùng cho cuộc sống.
Sở Yên Nhiên nhận lấy đồ trong tay hắn, rồi mỉm cười: “Tuyết vẫn đang rơi sao?”
Trương Dương gật đầu, rồi rũ chỗ tuyết trên người: “Hôm nay không đi được đường cao tốc nữa rồi, anh thấy chúng ta ở lại tiếp một ngày nữa đi, vừa rồi nghe dự báo thời tiết nói, tầm nửa đêm có lẽ sẽ thay đổi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Lại phải ở đây thêm một ngày sao, chán chết đi được!”
Trương đại quan cười xấu bụng: “Chán sao? Anh không thấy vậy!”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt: “Không được, không thể cứ ở lại đây, anh chẳng ra sao cả, em không chịu nổi anh nữa rồi.” Câu này là một câu nói điệu đà và cũng là một câu nói xin tha.
Trương Dương cười ha ha, rồi nhẹ nhàng nói: “Thay quần áo đi, tí nữa anh đưa em đi ăn Nam Hồ Nông Gia Thái!”
Sở Yên Nhiên vỗ vỗ tay: “Hay quá!”
Cô quay người đi thay quần áo, không cẩn thận lại cảm thấy bên dưới thân mình đau đớn, cô liền chau chau mày.
Xem ra, việc tốt đến mấy cũng cần phải có mức độ, nhìn bộ dạng đầy tinh thần của Trương Dương, Sở Yên Nhiên thật sự bái phục sức lực của hắn.
Trương Dương lái chiếc Hummer đến Nam Hồ Nông Gia Thái, hắn đã lâu rồi không đến đây, có điều ông chủ quán này vẫn nhớ hắn, thấy Trương Dương xuất hiện, liền vui vẻ nói: “Đây chẳng phải là thị trưởng Trương sao?”
Trương Dương cười nói: “Thôi thôi, tôi đã không làm thị trưởng từ lâu rồi, có gì ngon không?”
“Món ăn dân dã, còn có mùi vị núi rừng nữa, thị trưởng Trương, anh mau vào trong ngồi đi, tôi sẽ chọn những món ăn ngon nhất cho anh!”
Trương Dương gật đầu, đòi ông chủ đưa một cái túi nhỏ, khi hắn và Sở Yên Nhiên đi chọn ba ba đồng, đã gặp phải người quen, Trương Dương vốn tưởng rằng tuyết rơi lớn thế này, thường chẳng ai ra ngoài ăn cơm, nhưng thật là trùng hợp, phó thị trưởng Tiêu Minh lại cùng thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triều cùng bước vào, Tiêu Minh trước kia từng là chủ nhiệm quản ủy hội khu khai thác phát triển của Giang Thành, nên rất rõ tình hình ở đây, nói ra thì, tòa biệt thự gỗ của Trương Dương là do chính tay gã đích thân phê chuẩn.
Tiêu Minh và Tả Viên Triều đều không ngờ sẽ gặp Trương Dương ở đây, Tả Viên Triều là người đầu tiên phản ứng lại, gã cười ha ha nói: “Trương Dương, sao lại là anh thế này!”
Mặc dù Trương Dương không thích gì mấy Tả Viên Triều, nhưng người ta dù sao cũng là lãnh đạo cũ của mình, ít nhất cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu, hắn đến bắt tay với Tả Viên Triều rồi nói: “Chào thị trưởng Tả, tôi về thăm người thân, đột nhiên muốn ăn thức ăn ở đây, vì thế nên đã dẫn Yên Nhiên tới!” Hắn giới thiệu Sở Yên Nhiên cho Tả Viên Triều và Tiêu Minh làm quen, đương nhiên không quên giới thiệu rằng đây là vợ chưa cưới của hắn.
Tả Viên Triều và Tiêu Minh đều biết rằng Trương Dương là con rể tương lai của thị trưởng Tống Hoài Minh, xem ra, đôi này sắp thành chính quả rồi, hai người cũng thể hiện rất khách sáo.
Tả Viên Triều nhiệt tình mời: “Trương Dương, cùng ăn đi!”
Trương Dương cười nói: “Thôi, mọi người đang làm công vụ, chúng tôi chỉ ăn tạm chút gì đó thôi, không làm lỡ việc của hai người nữa.”
Tả Viên Triều nghe Trương Dương nói vậy cũng không miễn cưỡng nữa.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên trở về phòng đã đặt trước, không lâu sau, Tiêu Minh đã bảo cháu trai là chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành, Tiêu Lâm đưa đến hai bình Mao Đài ba mươi năm, Trương Dương là thượng cấp cũ của Tiêu Lâm, thái độ của Tiêu Lâm với Trương Dương khá cung kính.
Trương Dương cười nói: “Tiêu Lâm, anh không cần phải khách khí vậy đâu, đưa hai chai rượu tới đây, muốn chuốc say tôi sao?”
Tiêu Lâm cười nói: “Chủ nhiệm Trương, đây là ý của thị trưởng Tả, còn nữa, bữa cơm ngày hôm nay, anh đừng hỏi đến nữa, anh muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó, chút nữa chúng tôi sẽ tự sắp xếp.”
Trương Dương cũng không từ chối ý tốt của họ, liền cười nói: “Tiêu Lâm, giúp tôi cảm ơn hai vị thị trưởng đại nhân, một chút nữa, tôi sẽ qua đó kính rượu!”
Tiêu Lâm uống cùng Trương Dương mấy cốc rượu, rồi rời đi.
Sở Yên Nhiên cười nói: “Trương Dương à, anh đúng là nhiều chuyện thật, khó khăn lắm mới có thể thoải mái nhàn nhã chút, trốn vào chỗ xa xôi này mà cũng có thể gặp được người quen.”
Trương Dương nói: “Trời tuyết thế này, là thích hợp nhất để uống rượu rồi, xem ra, mấy vị lãnh đạo cũng nghĩ giống hệt như anh vậy.”
Sở Yên Nhiên uống cùng với hắn một cốc rượu, ông chủ bê lên con ba ba vừa mới nướng xong, Trương đại quan dùng đũa gắp đầu con ba ba, kéo kéo về phía trên, rồi cười hì hì nhìn Sở Yên Nhiên nói: “Giống cái gì nào?”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, giơ chân đá cho hắn một nhát: “Đồ lưu manh!”
Trương đại quan cười ha ha, hắn gắp cho Sở Yên Nhiên thịt, rồi đứng dậy: “Em ăn đi nhé, anh đi ra đây chút rồi về ngay!”
Kính rượu cần phải để ý đến tuổi tác và thân phận, mặc dù Trương Dương là khách, nhưng cấp bậc của hắn thấp hơn so với Tả Viên Triều và Tiêu Minh, Tả Viên Triều coi hắn là khách, đã bảo Tiêu Lâm đưa hai bình rượu Mao Đài đến, nhưng không thể nào đến kính rượu hắn được, Trương đại quan có qua phải có lại, đương nhiên phải qua đó kính rượu rồi.
Tả Viên Triều nhìn thấy Trương Dương bước vào, rất nhiệt tình gọi hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cốc chén bát đĩa đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, họ đã biết trước rằng nhất định Trương Dương sẽ đến đây.
Trương Dương biết rằng giữa Tiêu Minh và Tả Viên Triều từng có chút không vui, nhưng giờ đây hai người lại ngồi cạnh nhau, xem ra, trên đàn chính trị không có bạn bè mãi mãi, và cũng không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích là tồn tại mãi mãi mà thôi.
Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: “Thị trưởng Tả, cảm ơn rượu ngon của ông!”
Tả Viên Triều cười nói: “Rượu ngon tặng hào kiệt, Trương Dương anh là hào kiệt quan trường được tất cả chúng tôi công nhận đấy!”
Mặc dù Trương Dương trước kia từng làm Tả Viên Triều đau đầu không ít lần, nhưng thời gian qua đi, giờ đây mọi người đã không còn chút xung đột nào nữa, ngồi trong cùng một bàn ăn, vẫn giống như những người bạn tốt.
Sở Yên Nhiên đưa ra một kết luận như vậy về hắn, là vì tên này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, đã làm cho Sở Yên Nhiên đau hết cả hai chân, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến chính bản thân cô ấy, lần đầu tiên nếm chuyện nam nữ, cảm xúc vui vẻ chưa từng có trước đó đã làm cho chỉ cần Trương Dương đòi là cô lại đồng ý, một buổi chiều, hai người đều nằm trên giường làm chuyện ấy cả.
Trương Dương nhìn sắc trời bên ngoài, màn đêm đã bắt đầu đến, thính lực của hắn rất xuất chúng ,nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, xem ra tuyết vẫn chưa ngừng rơi, liền cười nói: “Anh đột nhiên cảm thấy hơi đói.”
Sở Yên Nhiên không còn sức lực nữa, mặc dù cô cũng muốn dậy, nhưng vừa muốn đứng dậy, đã cảm thấy phía dưới người rất đau, liền kêu lên một tiếng.
Trương đại quan hỏi một cách quan tâm: “Em sao thế?” Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Chẳng phải là vì anh sao?”
Lúc này cô mới để ý đến mấy vệt máu đỏ trên chiếc ga trải giường, liền kinh ngạc nói: “Anh chảy nhiều máu quá…”
Trương đại quan cười hà hà nói: “Anh chỉ lấy con dao cắt một chút vào ngón tay thôi, anh đã ngưng chảy máu từ lâu rồi, máu này đều là của em cả…”
Sở Yên Nhiên xấu hổ ôm lấy tai chui vào trong chăn: “Em không nghe, em không muốn nghe!”
Trong lòng cô vô cùng ấm áp, tất cả đã xảy ra tự nhiên như vậy, từ hôm nay trở đi, cô đã thật sự trở thành người phụ nữ của Trương Dương.
Mặc dù bên trong khu biệt thự được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không có gì để ăn cả, nhà bếp và tủ lạnh đều trống rỗng, xem ra Hồ Nhân Như đã rất lâu không đến đây nữa rồi. May mà trong xe Trương Dương còn một vài đồ ăn, trong đó có cả lạp xưởng mẹ hắn làm cho hắn nữa, Trương Dương chạy ra ngoài trong màn tuyết, bên ngoài tuyết đã rơi thành một lớp rất dày, xung quanh chẳng có ai cả, ngoài khu biệt thự gỗ, thậm chí một ngọn đèn cũng không thấy.
Trương Dương về lại trong phòng, thì nhìn thấy Sở Yên Nhiên đã dậy rồi, và đã mặc quần áo chỉnh tế, trên mặt lộ ra vẻ mê hồn người. Cô đã từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ thật sự, đối diện với Trương Dương, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, cô nói nhỏ: “Em cũng đói rồi!”
Trương Dương giơ những đồ trong tay, rồi mỉm cười nói: “Anh đi nấu cơm!”
Sở Yên Nhiên nói: “Anh nghỉ ngơi đi, để em làm!”
Trương Dương cười nói: “Em nghỉ đi thì hơn, em đã mệt cả một buổi chiều rồi!”
Mặt Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ hơn, cô giơ tay đấm vào vai Trương Dương rồi nói: “Ghét thật!”
Về mặt thể lực, Sở Yên Nhiên đương nhiên không thể nào so bì được với Trương Dương, thấy Trương Dương đi vào trong nhà bếp phăng phăng, không có một chút cảm giác mệt mỏi nào cả, Sở Yên Nhiên thật sự cảm thấy nghi ngờ, hắn ta rốt cuộc có phải là người trái đất hay không vậy?
Trương Dương rất nhanh đã hấp xong lạp xưởng, rồi lại nấu hai gói mỳ tôm.
Mặc dù bữa tối rất đơn giản, nhưng họ đều ăn rất ngon lành, có câu, râu tôm nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon, quả đúng là rất có lý.
Sau bữa cơm tối, Trương Dương lại bảo Sở Yên Nhiên gọi điện cho Tống Hoài Minh, báo với ông rằng vì tuyết rơi quá lớn, nên họ tạm thời ở lại Giang Thành, ngày mai sẽ đến Đông Giang, Tống Hoài Minh dặn họ trên đường phải chú ý cẩn thận.
Dù là Sở Yên Nhiên có thừa nhận hay không, nhưng sau khi cô và Trương Dương đã đi đến giới hạn cuối cùng, tất cả dường như đều xảy ra sự thay đổi cả, Trương Dương là một người cả khuyết điểm và ưu điểm đều rất rõ ràng. Nhưng cô lại không thể nào rời khỏi Trương Dương, cô ép người vào trong ngực Trương Dương, nhẹ nhàng nói: “Làm người tình của anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc làm vợ của anh.”
Trương đại quan không hiểu tại sao Sở Yên Nhiên lại nói ra những lời này, hắn cười nói: “Nếu như em nói như vậy, thì chẳng lẽ cả đời này anh sẽ không tìm được vợ sao?”
“Loại người như anh đáng kiếp, không tin được vợ là đúng, tốt nhất là đi làm hòa thượng, đi làm thái giám đi!”
Trương đại quan cười khổ hạnh: “Nha đầu, em không cần ác độc thế đâu, vừa nãy sao em không lấy con dao cắt đi cho rồi!”
Sở Yên Nhiên nói: “Đúng là thà cắt đi cho rồi, đỡ phải để anh…” Nói đến đây cô đột nhiên đỏ mặt, không thể nói tiếp được nữa.
Trương đại quan ôm lấy vai cô rồi nói: “Em thật nỡ cắt nó di sao? Về sau chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Em chẳng quan tâm!”
Trương đại quan nói: “Vậy vừa nãy ai cứ luôn miệng lo lắng cho anh vậy nhỉ?”
Sở Yên Nhiên xấu hổ giúi mặt vào lòng hắn, tay tay muốn đánh lên người hắn, nhưng bị Trương Dương nắm lấy tay, quay người đè cô lên ghế sô pha, Trương đại quan thật sự phải cảm ơn trận tuyết này.
Đêm hôm đó, Trương đại quan có thể nói rằng đã dùng hết thủ đoạn với Sở Yên Nhiên, đáng thương cho Sở Yên Nhiên, mới lần đầu không thể nào chịu nổi hắn làm như vậy một cách liên tục, đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, thấy Trương Dương vẫn hứng thú mạnh mẽ, Sở Yên Nhiên hiểu rằng dù thế nào mình cũng không thể chiều được ý hắn, sau khi xin tha mạng, Trương Dương lúc này mới buông cô ra.
Khi Sở Yên Nhiên tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, nhìn chiếc chăn, nghĩ lại sự điên cuồng hôm qua, cô cảm thấy rất ngại ngùng, không ngờ bản thân cô lại trở nên điên đảo tới vậy. Cô khoác áo ngủ lên, mở cửa nhìn ra ngoài, chiếc xe Hummer đã không thấy đâu nữa, Trương Dương có lẽ đã đi ra ngoài trong lúc cô còn đang say ngủ.
“Tên khốn này, dám để mình lại một mình mà đi mất!” Sở Yên Nhiên mắng nhỏ, có điều trên mặt lại mỉm cười, đương nhiên cô không hề cho rằng đây là vì Trương Dương bỏ mặc cô.
Khi Sở Yên Nhiên đi tắm, Trương Dương đã quay về rồi, vì tuyết chưa ngừng, nên đường cao tốc phía trước tạm thời đóng lại, Trương Dương quyết định ở lại Giang Thành thêm một ngày, hắn vừa đi ra mua một ít đồ dùng cho cuộc sống.
Sở Yên Nhiên nhận lấy đồ trong tay hắn, rồi mỉm cười: “Tuyết vẫn đang rơi sao?”
Trương Dương gật đầu, rồi rũ chỗ tuyết trên người: “Hôm nay không đi được đường cao tốc nữa rồi, anh thấy chúng ta ở lại tiếp một ngày nữa đi, vừa rồi nghe dự báo thời tiết nói, tầm nửa đêm có lẽ sẽ thay đổi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Lại phải ở đây thêm một ngày sao, chán chết đi được!”
Trương đại quan cười xấu bụng: “Chán sao? Anh không thấy vậy!”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt: “Không được, không thể cứ ở lại đây, anh chẳng ra sao cả, em không chịu nổi anh nữa rồi.” Câu này là một câu nói điệu đà và cũng là một câu nói xin tha.
Trương Dương cười ha ha, rồi nhẹ nhàng nói: “Thay quần áo đi, tí nữa anh đưa em đi ăn Nam Hồ Nông Gia Thái!”
Sở Yên Nhiên vỗ vỗ tay: “Hay quá!”
Cô quay người đi thay quần áo, không cẩn thận lại cảm thấy bên dưới thân mình đau đớn, cô liền chau chau mày.
Xem ra, việc tốt đến mấy cũng cần phải có mức độ, nhìn bộ dạng đầy tinh thần của Trương Dương, Sở Yên Nhiên thật sự bái phục sức lực của hắn.
Trương Dương lái chiếc Hummer đến Nam Hồ Nông Gia Thái, hắn đã lâu rồi không đến đây, có điều ông chủ quán này vẫn nhớ hắn, thấy Trương Dương xuất hiện, liền vui vẻ nói: “Đây chẳng phải là thị trưởng Trương sao?”
Trương Dương cười nói: “Thôi thôi, tôi đã không làm thị trưởng từ lâu rồi, có gì ngon không?”
“Món ăn dân dã, còn có mùi vị núi rừng nữa, thị trưởng Trương, anh mau vào trong ngồi đi, tôi sẽ chọn những món ăn ngon nhất cho anh!”
Trương Dương gật đầu, đòi ông chủ đưa một cái túi nhỏ, khi hắn và Sở Yên Nhiên đi chọn ba ba đồng, đã gặp phải người quen, Trương Dương vốn tưởng rằng tuyết rơi lớn thế này, thường chẳng ai ra ngoài ăn cơm, nhưng thật là trùng hợp, phó thị trưởng Tiêu Minh lại cùng thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triều cùng bước vào, Tiêu Minh trước kia từng là chủ nhiệm quản ủy hội khu khai thác phát triển của Giang Thành, nên rất rõ tình hình ở đây, nói ra thì, tòa biệt thự gỗ của Trương Dương là do chính tay gã đích thân phê chuẩn.
Tiêu Minh và Tả Viên Triều đều không ngờ sẽ gặp Trương Dương ở đây, Tả Viên Triều là người đầu tiên phản ứng lại, gã cười ha ha nói: “Trương Dương, sao lại là anh thế này!”
Mặc dù Trương Dương không thích gì mấy Tả Viên Triều, nhưng người ta dù sao cũng là lãnh đạo cũ của mình, ít nhất cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu, hắn đến bắt tay với Tả Viên Triều rồi nói: “Chào thị trưởng Tả, tôi về thăm người thân, đột nhiên muốn ăn thức ăn ở đây, vì thế nên đã dẫn Yên Nhiên tới!” Hắn giới thiệu Sở Yên Nhiên cho Tả Viên Triều và Tiêu Minh làm quen, đương nhiên không quên giới thiệu rằng đây là vợ chưa cưới của hắn.
Tả Viên Triều và Tiêu Minh đều biết rằng Trương Dương là con rể tương lai của thị trưởng Tống Hoài Minh, xem ra, đôi này sắp thành chính quả rồi, hai người cũng thể hiện rất khách sáo.
Tả Viên Triều nhiệt tình mời: “Trương Dương, cùng ăn đi!”
Trương Dương cười nói: “Thôi, mọi người đang làm công vụ, chúng tôi chỉ ăn tạm chút gì đó thôi, không làm lỡ việc của hai người nữa.”
Tả Viên Triều nghe Trương Dương nói vậy cũng không miễn cưỡng nữa.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên trở về phòng đã đặt trước, không lâu sau, Tiêu Minh đã bảo cháu trai là chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành, Tiêu Lâm đưa đến hai bình Mao Đài ba mươi năm, Trương Dương là thượng cấp cũ của Tiêu Lâm, thái độ của Tiêu Lâm với Trương Dương khá cung kính.
Trương Dương cười nói: “Tiêu Lâm, anh không cần phải khách khí vậy đâu, đưa hai chai rượu tới đây, muốn chuốc say tôi sao?”
Tiêu Lâm cười nói: “Chủ nhiệm Trương, đây là ý của thị trưởng Tả, còn nữa, bữa cơm ngày hôm nay, anh đừng hỏi đến nữa, anh muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó, chút nữa chúng tôi sẽ tự sắp xếp.”
Trương Dương cũng không từ chối ý tốt của họ, liền cười nói: “Tiêu Lâm, giúp tôi cảm ơn hai vị thị trưởng đại nhân, một chút nữa, tôi sẽ qua đó kính rượu!”
Tiêu Lâm uống cùng Trương Dương mấy cốc rượu, rồi rời đi.
Sở Yên Nhiên cười nói: “Trương Dương à, anh đúng là nhiều chuyện thật, khó khăn lắm mới có thể thoải mái nhàn nhã chút, trốn vào chỗ xa xôi này mà cũng có thể gặp được người quen.”
Trương Dương nói: “Trời tuyết thế này, là thích hợp nhất để uống rượu rồi, xem ra, mấy vị lãnh đạo cũng nghĩ giống hệt như anh vậy.”
Sở Yên Nhiên uống cùng với hắn một cốc rượu, ông chủ bê lên con ba ba vừa mới nướng xong, Trương đại quan dùng đũa gắp đầu con ba ba, kéo kéo về phía trên, rồi cười hì hì nhìn Sở Yên Nhiên nói: “Giống cái gì nào?”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, giơ chân đá cho hắn một nhát: “Đồ lưu manh!”
Trương đại quan cười ha ha, hắn gắp cho Sở Yên Nhiên thịt, rồi đứng dậy: “Em ăn đi nhé, anh đi ra đây chút rồi về ngay!”
Kính rượu cần phải để ý đến tuổi tác và thân phận, mặc dù Trương Dương là khách, nhưng cấp bậc của hắn thấp hơn so với Tả Viên Triều và Tiêu Minh, Tả Viên Triều coi hắn là khách, đã bảo Tiêu Lâm đưa hai bình rượu Mao Đài đến, nhưng không thể nào đến kính rượu hắn được, Trương đại quan có qua phải có lại, đương nhiên phải qua đó kính rượu rồi.
Tả Viên Triều nhìn thấy Trương Dương bước vào, rất nhiệt tình gọi hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cốc chén bát đĩa đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, họ đã biết trước rằng nhất định Trương Dương sẽ đến đây.
Trương Dương biết rằng giữa Tiêu Minh và Tả Viên Triều từng có chút không vui, nhưng giờ đây hai người lại ngồi cạnh nhau, xem ra, trên đàn chính trị không có bạn bè mãi mãi, và cũng không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích là tồn tại mãi mãi mà thôi.
Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: “Thị trưởng Tả, cảm ơn rượu ngon của ông!”
Tả Viên Triều cười nói: “Rượu ngon tặng hào kiệt, Trương Dương anh là hào kiệt quan trường được tất cả chúng tôi công nhận đấy!”
Mặc dù Trương Dương trước kia từng làm Tả Viên Triều đau đầu không ít lần, nhưng thời gian qua đi, giờ đây mọi người đã không còn chút xung đột nào nữa, ngồi trong cùng một bàn ăn, vẫn giống như những người bạn tốt.
/2583
|