Hạng Thành nói: Một người ký giả thực tập có bản lĩnh lớn như vậy?
Hoàng Bộ Thành nói: Ký giả thực tập gọi là Vũ Ý, cô ấy là con gái của Vũ bí thư cục điện tổng!
Hạng Thành nhíu nhíu mày, một cậu giật mình tỉnh giấc người trong mộng, ông cuối cùng cũng rõ ràng tin tức Trương Dương cứu người vì sao náo nhiệt như thế, quả nhiên vẫn là cấp trên có người, Hạng Thành thấp giọng nói: Quan hệ của Trương Dương và cô ấy tốt?
Hoàng Bộ Thành gật đầu: Hẳn là như vậy.” Ông lại cho thấy thái độ nói: Hạng bí thư yên tâm, tôi sẽ thông báo các đài truyền hình Bắc Cảng thể không nên đem chuyện này đưa tin quá độ, khiến cho có ảnh hưởng mặt trái. Hoàng Bộ Thành nói những lời này hiển nhiên là trái lương tâm, ông ta thật sự tưởng tượng không ra loại sự tình này có thể có ảnh hưởng mặt trái cái gì, nhưng Hạng bí thư mất hứng, hai ngày nay bí thư huyện uỷ chiếm được trang báo còn nhiều hơn so với bí thư thị ủy, bản thân cũng là công tác tuyên truyền sai lầm, là bọn họ chút xuất hiện vấn đề, tuyên truyền phải dưới chỉ huy của nguyên tắc giai cấp, bí thư đảng uỷ Bắc Cảng là Hạng Thành, ở chỗ này phải phục tùng Hạng bí thư chỉ huy.
Hạng Thành lắc đầu nói: Tôi cũng không phải phản đối tuyên truyền, tôi chỉ phản cảm tự mình đề cao, tuyên truyền là chuyện tốt, Trương Dương đồng chí không để ý an nguy cá nhân cứu người quả thật đáng đẩy mạnh tuyên truyền, thế nhưng phải dưới sự dẫn đạo chính xác của đảng.
Hoàng Bộ Thành có chút hồ đồ, trong hồ lô của Hạng Thành rốt cục bán thuốc gì, vừa rồi nói tuyên truyền quá độ chính là ông, lúc này còn nói là chuyện tốt, còn nói đáng đẩy mạnh tuyên truyền, điều này làm cho người nghe có chút không biết theo ai.
Một câu nói kế tiếp của Hạng Thành đã làm Hoàng Bộ Thành hoàn toàn rõ ràng: Cuối tuần bắt đầu an bài một chút, cho tiểu Trương an bài vài hội báo cáo sự tích cá nhân tiên tiến, cho hắn đi trường đảng thành phố làm vài báo cáo, tổ chức cán bộ các cấp đi vào học tập!
……………………………
Cái gì? Trương đại quan nhân nhận được thông báo của bộ trưởng tổ chức thị ủy Hoàng Bộ Thành, hai tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra!
Âm thanh của Hoàng Bộ Thành rất khách khí: Tiểu Trương à, Hạng bí thư điểm danh biểu dương cậu trong cuộc họp thường uỷ thị ủy, muốn toàn thể cán bộ thành phố Bắc Cảng hướng cậu học tập, cậu chuẩn bị một chút, cuối tuần an bài thời gian tới trường đảng Bắc Cảng làm báo cáo cho mọi người.
Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ nói: Hoàng bộ trưởng, quá khoa trương, không phải là cứu một người sao? Không đến mức rêu rao như vậy, tôi thấy hay là quên đi.
Sao có thể quên đi! Đây chính là chuyện Hạng bí thư tự mình định ra, cậu không phải cứu một người, cậu là cứu mạng hai mẹ con, đưa mắt ra nhìn cán bộ của thành phố Bắc Cảng, ai có quyết đoán như cậu? Chúng tôi cả ngày đều nói mẫu thời đại, cậu chính là ví dụ rõ ràng, tiểu Trương, chuyện này quyết định như thế, cậu chuẩn bị đi, sơ bộ định vào buổi chiều thứ ba, cậu tới trường đảng Bắc Cảng làm báo cáo cho cán bộ trẻ tuổi!
Trương đại quan nhân còn muốn nói cái gì, Hoàng Bộ Thành đã cúp điện thoại, căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.
Trương Dương nắm ống nghe đờ ra, ngây người đủ ba phút, hắn cảm giác chuyện này bắt đầu chuyển hóa bất lợi, mình đi tới Tân Hải không được vài ngày, thì ầm ĩ ra cái chuyện này, Hạng Thành cho mình đi trường đảng làm báo cáo, chỉ sợ chuyện này chỉ là một bắt đầu, cho dù là phiền phức như vậy, vị bí thư thị ủy cũng không phải cố ý dùng loại phương pháp này chỉnh mình chứ? Biểu hiện ra là nâng mình lên, trên thực tế có tính toán khác? Nguyên tắc cơ bản của té nặng cũng là trèo càng cao té càng nặng.
Trương đại quan nhân thở dài, trong lòng suy nghĩ, Vũ Ý ơi Vũ Ý, cô thật sự là hại tôi rồi! Hắn phục hồi tinh thần lại, lập tức đem Phó Trường Chinh gọi tới, đi làm báo cáo đương nhiên phải có diễn giải, loại sự tình này đương nhiên muốn giao cho Phó Trường Chinh, lúc đầu cũng là điểm mạnh của Phó Trường Chinh.
Phó Trường Chinh nói: Thật muốn đi làm báo cáo ?
Trương Dương nói: Tôi đã sớm nói rồi qua, người sợ nổi danh heo sợ mập, cái này được rồi, danh tiếng quá lớn, lãnh đạo biết thời biết thế. Cho tôi đi làm báo cáo, cái này không phải làm khó tôi sao?
Phó Trường Chinh cười nói: Trương bí thư, khẩu tài của ngài rất tốt, thật ra đi trường đảng báo cáo là chuyện tốt!
Trương Dương nói: Tôi chỉ sợ lần này đi trường đảng tác báo cáo chỉ là bắt đầu, cậu xem có nhân vật tiên tiến nào dạo chơi toàn quốc làm báo cáo không? Tôi tới Tân Hải là làm chuyện, không phải tới nói bốc nói phét.
Phó Trường Chinh nói: Vạn sự khởi đầu nan, ngay từ đầu đều là như thế này, Trương bí thư, ngài đi trường đảng Bắc Cảng dạo cũng tốt, vừa vặn có thể làm quen một chút hoàn cảnh, câu thông một chút với cán bộ thành phố Bắc Cảng. Rất nhiều chuyện tốt xử lý không xong có thể chuyển thành xấu, nhưng đồng dạng, nếu như xử lý thoả đáng, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Trương Dương gật đầu nói: Trường Chinh à, cảm giác cậu gần đây lại có tiến bộ.
Phó Trường Chinh cười nói: Đi theo bên cạnh ngài lâu, học được rất nhiều, nếu như tôi vẫn dậm chân không tiến, vậy chẳng phải là không biết tiến bộ sao?
Trương Dương biết Phó Trường Chinh là khiêm tốn, mình không dạy cho hắn cái gì, nguyên tắc làm việc của mình ở trong quan trường, người khác học không được.
Lúc gần ra về, Kỳ Sơn gọi điện thoại đến đây, chuyện của hắn tại Bắc Cảng đã xong xuôi, ngày mai sẽ trở về Đông Giang, cho nên mời Trương Dương buổi tối cùng nhau uống vài ly. Ngày hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ ngơi, Trương Dương đi tới Tân Hải. Đối với chuyện công tác cũng không mưu cầu gì, tổng thể mà nói, hắn nhận thức một ít thành viên lãnh đạo, thị sát một lần cảng Phúc long, cứu mẹ con Lý Minh Phương, đi một chuyến đến chợ xe, đem cục công an, tòa án , viện kiểm sát tới cùng nhau liên hợp xử lý một vụ tranh cãi, đây là tình hình chung của Trương đại quan nhân đi tới Tân Hải tuần đầu tiên.
Thật ra vừa rồi huyện trưởng Hứa Song Kỳ lại gọi điện thoại đến đây muốn đón gió cho Trương Dương, thuận tiện để các thường ủy gặp nhau, câu thông một chút tình cảm, nhưng Trương Dương đêm nay có việc nên từ chối. Điều này làm cho Hứa Song Kỳ cảm giác được Trương Dương tựa như đang tận lực duy trì khoảng cách với những lão thường ủy bọn họ, ông thật sự có chút không hiểu trong hồ lô của Trương Dương bán thuốc gì, thân là bí thư huyện Tân Hải, hẳn là phải chủ động dung tiến vào vòng tròn lãnh đạo của huyện Tân Hải, gánh tác dụng lãnh đạo, nhưng từ khi đến đây, ngoại trừ làm anh hùng một lần, náo loạn chút tranh cãi, chính sự khác đều không cứng rắn, công tác Đảng tất cả đều giao cho phó bí thư Lưu Kiến Thiết, chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện hắn đẩy qua cho mình. Biểu hiện ra nhìn hắn không có dục vọng về quyền lực, thế nhưng hắn làm ra tam đường hội thẩm tại chợ xe, chuyện này luôn có vẻ không phải bình thường như vậy.
Trương Dương nghe được Kỳ Sơn mời mình, rất nhanh đáp ứng, Kỳ Sơn nói: Trương bí thư, cậu sắp ra về rồi phải không, tôi đi đón cậu.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả thật đã tới lúc ra về, hắn ừ một tiếng: Được rồi, mười lăm phút sau, đến cửa lớn trung tâm hành chính đón tôi.
Trương Dương buông điện thoại, Phó Trường Chinh cũng đến đây giúp hắn thu dọn chỉnh lý, vì chuẩn bị ra về. Trương Dương nói: Trường Chinh, cuối tuần có an bài gì không? Không có chuyện gì thì theo tôi cùng đi ăn!
Phó Trường Chinh cười nói: Không được, tôi không thể uống rượu, hơn nữa, ngài vừa rồi giao cho tôi nhiệm vụ tôi còn phải từ từ suy nghĩ, tranh thủ viết xong bài diễn thuyết cho ngài sớm một chút.
Trương Dương gật đầu nói: Cũng tốt! Hắn phỏng chừng thời gian đã không khác biệt, lấy da áo gió, sau khi mặc vào đi ra phòng làm việc, trong hành lang gặp phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết.
Lưu Kiến Thiết thấy Trương Dương đi ra, vẻ mặt nụ cười nói: Trương bí thư, ra về à?
Trương Dương từ lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn ra Lưu Kiến Thiết là một mặt phật cười, cả ngày trên mặt đều lộ vẻ hiền lành, nhưng người này sâu cạn hắn còn không biết. Trên thực tế Trương Dương đối với thường ủy hiện nay đều không biết, muốn hoàn thành chuyện này cần thời gian. Trương Dương cười nói: Ừ ra về.
Lưu Kiến Thiết nói: Trương bí thư cuối tuần có tính đến đâu nghỉ ngơi không?
Trương Dương nói: Cùng bạn bè uống chút rượu.
Lưu Kiến Thiết cười nói: Trương bí thư, mấy người chúng tôi chuẩn bị tiệc hoan nghênh cho ngài đến bây giờ cũng chưa có cơ hội ăn nữa.
Trương đại quan nhân trong lòng nói chỉ có biết ăn thôi, ăn công khoản trong lòng sảng khoái như thế? Coi bộ dạng tai to mặt lớn của Lưu Kiến Thiết, mười phần là do ăn của công mà ra, Trương Dương nói: Cuối tuần, tranh thủ cuối tuần! Cái bữa cơm này sớm muộn gì cũng phải ăn.
Lưu Kiến Thiết liên tục gật đầu: Vậy quyết định như thế, đúng rồi Trương bí thư, tôi nghe nói ngài muốn đi trường đảng thành phố làm báo cáo?
Trương Dương thở dài nói: Tôi còn đang phiền vì chuyện này, vốn là một chuyện bình thường, bây giờ khiến cho dư luận xôn xao, toàn bộ Bắc Cảng không ai không biết, Hạng bí thư điểm danh cho tôi đi trường đảng làm báo cáo cho cán bộ trẻ tuổi, nhớ tới chuyện này tôi liền có chút nhức đầu!
Lưu Kiến Thiết trong lòng nói đâu chỉ Bắc Cảng, đài truyền hình trung ương ngài cũng lên rồi. Ông cho rằng biểu hiện hiện tại của Trương Dương là được tiện nghi khoe mã, trẻ tuổi có cái gì không tốt? Cần phải tỏ vẻ nguy hiểm. Nhưng Lưu Kiến Thiết không thừa nhận cũng không được, người ta là bí thư huyện uỷ, quả thật có tư cách tỏ vẻ nguy hiểm trước mặt bọn họ, Lưu Kiến Thiết âm thầm cảm thán, Trương Dương có mạng tốt như vậy, trẻ tuổi như vậy mà đã leo lên đến chức bí thư huyện uỷ, mình vùi đầu khổ làm cả đời, năm mươi mốt tuổi còn phải làm trợ thủ cho hắn, thật sự là người so với người tức chết người mà, nghĩ thì nghĩ vậy, Lưu Kiến Thiết đương nhiên rõ ràng Trương Dương làm sao lên làm bí thư huyện uỷ, người ta có phó tổng lý quốc gia làm cha nuôi, còn có một cha vợ là bí thư tỉnh uỷ của Bình Hải, đừng nói bí thư huyện uỷ, bí thư thị ủy cũng không ngạc nhiên, Lưu Kiến Thiết trên mặt cười đến xán lạn, trong lòng phiền muộn miễn bàn.
Trương Dương và Lưu Kiến Thiết trò chuyện, không kéo dài một hồi. Đi tới ngoài cửa, thấy chiếc xe của Kỳ Sơn chờ ở đây từ lâu, Kỳ Sơn đem cửa sau mở ra, hô: Trương bí thư lên xe!
Trương Dương ngồi vào, mới nhìn đến Vũ Ý an vị tại vị trí cạnh người lái, không khỏi nở nụ cười: Vũ đại ký giả, trùng hợp như thế à!
Vũ Ý nói: Làm quan cũng là dối trá, trùng hợp cái gì? Công tác phỏng vấn của tôi tại Tân Hải tất cả đều kết thúc, ngày mai trở về Bắc Cảng, Kỳ tổng gọi điện thoại nói muốn gặp mặt, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, đương nhiên muốn tới, có người mời ăn, không ăn thì uổng. Trương Dương cười nói: Vũ Ý, loại tâm tính này của cô cũng không được, đem Kỳ tổng trở thành thổ hào thân sĩ, cô đây là muốn quân bần phú!
Kỳ Sơn trưng cầu ý kiến của bọn họ nói: Cảng cá Phú Lâm?
Trương Dương nói: Đừng, hai ngày nay ăn hải sản đủ rồi, đổi món khác được không?
Kỳ Sơn nói: Vậy đi ăn thịt dê! Ngũ Ca, đi quán thịt dê Tôn Nhất Đinh.
Hoàng Bộ Thành nói: Ký giả thực tập gọi là Vũ Ý, cô ấy là con gái của Vũ bí thư cục điện tổng!
Hạng Thành nhíu nhíu mày, một cậu giật mình tỉnh giấc người trong mộng, ông cuối cùng cũng rõ ràng tin tức Trương Dương cứu người vì sao náo nhiệt như thế, quả nhiên vẫn là cấp trên có người, Hạng Thành thấp giọng nói: Quan hệ của Trương Dương và cô ấy tốt?
Hoàng Bộ Thành gật đầu: Hẳn là như vậy.” Ông lại cho thấy thái độ nói: Hạng bí thư yên tâm, tôi sẽ thông báo các đài truyền hình Bắc Cảng thể không nên đem chuyện này đưa tin quá độ, khiến cho có ảnh hưởng mặt trái. Hoàng Bộ Thành nói những lời này hiển nhiên là trái lương tâm, ông ta thật sự tưởng tượng không ra loại sự tình này có thể có ảnh hưởng mặt trái cái gì, nhưng Hạng bí thư mất hứng, hai ngày nay bí thư huyện uỷ chiếm được trang báo còn nhiều hơn so với bí thư thị ủy, bản thân cũng là công tác tuyên truyền sai lầm, là bọn họ chút xuất hiện vấn đề, tuyên truyền phải dưới chỉ huy của nguyên tắc giai cấp, bí thư đảng uỷ Bắc Cảng là Hạng Thành, ở chỗ này phải phục tùng Hạng bí thư chỉ huy.
Hạng Thành lắc đầu nói: Tôi cũng không phải phản đối tuyên truyền, tôi chỉ phản cảm tự mình đề cao, tuyên truyền là chuyện tốt, Trương Dương đồng chí không để ý an nguy cá nhân cứu người quả thật đáng đẩy mạnh tuyên truyền, thế nhưng phải dưới sự dẫn đạo chính xác của đảng.
Hoàng Bộ Thành có chút hồ đồ, trong hồ lô của Hạng Thành rốt cục bán thuốc gì, vừa rồi nói tuyên truyền quá độ chính là ông, lúc này còn nói là chuyện tốt, còn nói đáng đẩy mạnh tuyên truyền, điều này làm cho người nghe có chút không biết theo ai.
Một câu nói kế tiếp của Hạng Thành đã làm Hoàng Bộ Thành hoàn toàn rõ ràng: Cuối tuần bắt đầu an bài một chút, cho tiểu Trương an bài vài hội báo cáo sự tích cá nhân tiên tiến, cho hắn đi trường đảng thành phố làm vài báo cáo, tổ chức cán bộ các cấp đi vào học tập!
……………………………
Cái gì? Trương đại quan nhân nhận được thông báo của bộ trưởng tổ chức thị ủy Hoàng Bộ Thành, hai tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra!
Âm thanh của Hoàng Bộ Thành rất khách khí: Tiểu Trương à, Hạng bí thư điểm danh biểu dương cậu trong cuộc họp thường uỷ thị ủy, muốn toàn thể cán bộ thành phố Bắc Cảng hướng cậu học tập, cậu chuẩn bị một chút, cuối tuần an bài thời gian tới trường đảng Bắc Cảng làm báo cáo cho mọi người.
Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ nói: Hoàng bộ trưởng, quá khoa trương, không phải là cứu một người sao? Không đến mức rêu rao như vậy, tôi thấy hay là quên đi.
Sao có thể quên đi! Đây chính là chuyện Hạng bí thư tự mình định ra, cậu không phải cứu một người, cậu là cứu mạng hai mẹ con, đưa mắt ra nhìn cán bộ của thành phố Bắc Cảng, ai có quyết đoán như cậu? Chúng tôi cả ngày đều nói mẫu thời đại, cậu chính là ví dụ rõ ràng, tiểu Trương, chuyện này quyết định như thế, cậu chuẩn bị đi, sơ bộ định vào buổi chiều thứ ba, cậu tới trường đảng Bắc Cảng làm báo cáo cho cán bộ trẻ tuổi!
Trương đại quan nhân còn muốn nói cái gì, Hoàng Bộ Thành đã cúp điện thoại, căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.
Trương Dương nắm ống nghe đờ ra, ngây người đủ ba phút, hắn cảm giác chuyện này bắt đầu chuyển hóa bất lợi, mình đi tới Tân Hải không được vài ngày, thì ầm ĩ ra cái chuyện này, Hạng Thành cho mình đi trường đảng làm báo cáo, chỉ sợ chuyện này chỉ là một bắt đầu, cho dù là phiền phức như vậy, vị bí thư thị ủy cũng không phải cố ý dùng loại phương pháp này chỉnh mình chứ? Biểu hiện ra là nâng mình lên, trên thực tế có tính toán khác? Nguyên tắc cơ bản của té nặng cũng là trèo càng cao té càng nặng.
Trương đại quan nhân thở dài, trong lòng suy nghĩ, Vũ Ý ơi Vũ Ý, cô thật sự là hại tôi rồi! Hắn phục hồi tinh thần lại, lập tức đem Phó Trường Chinh gọi tới, đi làm báo cáo đương nhiên phải có diễn giải, loại sự tình này đương nhiên muốn giao cho Phó Trường Chinh, lúc đầu cũng là điểm mạnh của Phó Trường Chinh.
Phó Trường Chinh nói: Thật muốn đi làm báo cáo ?
Trương Dương nói: Tôi đã sớm nói rồi qua, người sợ nổi danh heo sợ mập, cái này được rồi, danh tiếng quá lớn, lãnh đạo biết thời biết thế. Cho tôi đi làm báo cáo, cái này không phải làm khó tôi sao?
Phó Trường Chinh cười nói: Trương bí thư, khẩu tài của ngài rất tốt, thật ra đi trường đảng báo cáo là chuyện tốt!
Trương Dương nói: Tôi chỉ sợ lần này đi trường đảng tác báo cáo chỉ là bắt đầu, cậu xem có nhân vật tiên tiến nào dạo chơi toàn quốc làm báo cáo không? Tôi tới Tân Hải là làm chuyện, không phải tới nói bốc nói phét.
Phó Trường Chinh nói: Vạn sự khởi đầu nan, ngay từ đầu đều là như thế này, Trương bí thư, ngài đi trường đảng Bắc Cảng dạo cũng tốt, vừa vặn có thể làm quen một chút hoàn cảnh, câu thông một chút với cán bộ thành phố Bắc Cảng. Rất nhiều chuyện tốt xử lý không xong có thể chuyển thành xấu, nhưng đồng dạng, nếu như xử lý thoả đáng, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Trương Dương gật đầu nói: Trường Chinh à, cảm giác cậu gần đây lại có tiến bộ.
Phó Trường Chinh cười nói: Đi theo bên cạnh ngài lâu, học được rất nhiều, nếu như tôi vẫn dậm chân không tiến, vậy chẳng phải là không biết tiến bộ sao?
Trương Dương biết Phó Trường Chinh là khiêm tốn, mình không dạy cho hắn cái gì, nguyên tắc làm việc của mình ở trong quan trường, người khác học không được.
Lúc gần ra về, Kỳ Sơn gọi điện thoại đến đây, chuyện của hắn tại Bắc Cảng đã xong xuôi, ngày mai sẽ trở về Đông Giang, cho nên mời Trương Dương buổi tối cùng nhau uống vài ly. Ngày hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ ngơi, Trương Dương đi tới Tân Hải. Đối với chuyện công tác cũng không mưu cầu gì, tổng thể mà nói, hắn nhận thức một ít thành viên lãnh đạo, thị sát một lần cảng Phúc long, cứu mẹ con Lý Minh Phương, đi một chuyến đến chợ xe, đem cục công an, tòa án , viện kiểm sát tới cùng nhau liên hợp xử lý một vụ tranh cãi, đây là tình hình chung của Trương đại quan nhân đi tới Tân Hải tuần đầu tiên.
Thật ra vừa rồi huyện trưởng Hứa Song Kỳ lại gọi điện thoại đến đây muốn đón gió cho Trương Dương, thuận tiện để các thường ủy gặp nhau, câu thông một chút tình cảm, nhưng Trương Dương đêm nay có việc nên từ chối. Điều này làm cho Hứa Song Kỳ cảm giác được Trương Dương tựa như đang tận lực duy trì khoảng cách với những lão thường ủy bọn họ, ông thật sự có chút không hiểu trong hồ lô của Trương Dương bán thuốc gì, thân là bí thư huyện Tân Hải, hẳn là phải chủ động dung tiến vào vòng tròn lãnh đạo của huyện Tân Hải, gánh tác dụng lãnh đạo, nhưng từ khi đến đây, ngoại trừ làm anh hùng một lần, náo loạn chút tranh cãi, chính sự khác đều không cứng rắn, công tác Đảng tất cả đều giao cho phó bí thư Lưu Kiến Thiết, chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện hắn đẩy qua cho mình. Biểu hiện ra nhìn hắn không có dục vọng về quyền lực, thế nhưng hắn làm ra tam đường hội thẩm tại chợ xe, chuyện này luôn có vẻ không phải bình thường như vậy.
Trương Dương nghe được Kỳ Sơn mời mình, rất nhanh đáp ứng, Kỳ Sơn nói: Trương bí thư, cậu sắp ra về rồi phải không, tôi đi đón cậu.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả thật đã tới lúc ra về, hắn ừ một tiếng: Được rồi, mười lăm phút sau, đến cửa lớn trung tâm hành chính đón tôi.
Trương Dương buông điện thoại, Phó Trường Chinh cũng đến đây giúp hắn thu dọn chỉnh lý, vì chuẩn bị ra về. Trương Dương nói: Trường Chinh, cuối tuần có an bài gì không? Không có chuyện gì thì theo tôi cùng đi ăn!
Phó Trường Chinh cười nói: Không được, tôi không thể uống rượu, hơn nữa, ngài vừa rồi giao cho tôi nhiệm vụ tôi còn phải từ từ suy nghĩ, tranh thủ viết xong bài diễn thuyết cho ngài sớm một chút.
Trương Dương gật đầu nói: Cũng tốt! Hắn phỏng chừng thời gian đã không khác biệt, lấy da áo gió, sau khi mặc vào đi ra phòng làm việc, trong hành lang gặp phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết.
Lưu Kiến Thiết thấy Trương Dương đi ra, vẻ mặt nụ cười nói: Trương bí thư, ra về à?
Trương Dương từ lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn ra Lưu Kiến Thiết là một mặt phật cười, cả ngày trên mặt đều lộ vẻ hiền lành, nhưng người này sâu cạn hắn còn không biết. Trên thực tế Trương Dương đối với thường ủy hiện nay đều không biết, muốn hoàn thành chuyện này cần thời gian. Trương Dương cười nói: Ừ ra về.
Lưu Kiến Thiết nói: Trương bí thư cuối tuần có tính đến đâu nghỉ ngơi không?
Trương Dương nói: Cùng bạn bè uống chút rượu.
Lưu Kiến Thiết cười nói: Trương bí thư, mấy người chúng tôi chuẩn bị tiệc hoan nghênh cho ngài đến bây giờ cũng chưa có cơ hội ăn nữa.
Trương đại quan nhân trong lòng nói chỉ có biết ăn thôi, ăn công khoản trong lòng sảng khoái như thế? Coi bộ dạng tai to mặt lớn của Lưu Kiến Thiết, mười phần là do ăn của công mà ra, Trương Dương nói: Cuối tuần, tranh thủ cuối tuần! Cái bữa cơm này sớm muộn gì cũng phải ăn.
Lưu Kiến Thiết liên tục gật đầu: Vậy quyết định như thế, đúng rồi Trương bí thư, tôi nghe nói ngài muốn đi trường đảng thành phố làm báo cáo?
Trương Dương thở dài nói: Tôi còn đang phiền vì chuyện này, vốn là một chuyện bình thường, bây giờ khiến cho dư luận xôn xao, toàn bộ Bắc Cảng không ai không biết, Hạng bí thư điểm danh cho tôi đi trường đảng làm báo cáo cho cán bộ trẻ tuổi, nhớ tới chuyện này tôi liền có chút nhức đầu!
Lưu Kiến Thiết trong lòng nói đâu chỉ Bắc Cảng, đài truyền hình trung ương ngài cũng lên rồi. Ông cho rằng biểu hiện hiện tại của Trương Dương là được tiện nghi khoe mã, trẻ tuổi có cái gì không tốt? Cần phải tỏ vẻ nguy hiểm. Nhưng Lưu Kiến Thiết không thừa nhận cũng không được, người ta là bí thư huyện uỷ, quả thật có tư cách tỏ vẻ nguy hiểm trước mặt bọn họ, Lưu Kiến Thiết âm thầm cảm thán, Trương Dương có mạng tốt như vậy, trẻ tuổi như vậy mà đã leo lên đến chức bí thư huyện uỷ, mình vùi đầu khổ làm cả đời, năm mươi mốt tuổi còn phải làm trợ thủ cho hắn, thật sự là người so với người tức chết người mà, nghĩ thì nghĩ vậy, Lưu Kiến Thiết đương nhiên rõ ràng Trương Dương làm sao lên làm bí thư huyện uỷ, người ta có phó tổng lý quốc gia làm cha nuôi, còn có một cha vợ là bí thư tỉnh uỷ của Bình Hải, đừng nói bí thư huyện uỷ, bí thư thị ủy cũng không ngạc nhiên, Lưu Kiến Thiết trên mặt cười đến xán lạn, trong lòng phiền muộn miễn bàn.
Trương Dương và Lưu Kiến Thiết trò chuyện, không kéo dài một hồi. Đi tới ngoài cửa, thấy chiếc xe của Kỳ Sơn chờ ở đây từ lâu, Kỳ Sơn đem cửa sau mở ra, hô: Trương bí thư lên xe!
Trương Dương ngồi vào, mới nhìn đến Vũ Ý an vị tại vị trí cạnh người lái, không khỏi nở nụ cười: Vũ đại ký giả, trùng hợp như thế à!
Vũ Ý nói: Làm quan cũng là dối trá, trùng hợp cái gì? Công tác phỏng vấn của tôi tại Tân Hải tất cả đều kết thúc, ngày mai trở về Bắc Cảng, Kỳ tổng gọi điện thoại nói muốn gặp mặt, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, đương nhiên muốn tới, có người mời ăn, không ăn thì uổng. Trương Dương cười nói: Vũ Ý, loại tâm tính này của cô cũng không được, đem Kỳ tổng trở thành thổ hào thân sĩ, cô đây là muốn quân bần phú!
Kỳ Sơn trưng cầu ý kiến của bọn họ nói: Cảng cá Phú Lâm?
Trương Dương nói: Đừng, hai ngày nay ăn hải sản đủ rồi, đổi món khác được không?
Kỳ Sơn nói: Vậy đi ăn thịt dê! Ngũ Ca, đi quán thịt dê Tôn Nhất Đinh.
/2583
|