Trương Dương nói: Vậy lỗ hổng 3tr đồng này cậu định giải quyết như thế nào?
Vương Chí Cương đáp: Việc xây dựng thành phố của chúng ta tương đối lạc hậu, bí thư Trương từng nói phải thắp sáng Tân Hải, sau khi mỗi thành thị được thắp sáng, các loại đèn lê ông ban đêm và bảng điện tử quảng cáo các loại cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, chúng ta nên chú trọng vào mặt này, đèn đường quảng cáo, bảng điện tử quảng cáo cộng thêm quảng cáo thị chính, số tiền 3tr đồng không còn là con số to lớn nữa, vấn đề thiếu hụt trong tài chính kì thực không phai là vấn đề tiền, mà là lối tư duy kinh doanh và thủ pháp.
Hồ Nhân Như giơ tay phát biểu: Công ty quảng cáo phương Đông chúng tôi xin đầu tư 1tr đồng để nhận thầu quyền thuê đối ngoại đèn đường của Tân Hải! Việc này thực không hề là vì Trương Dương mà tham gia, trong vấn đề này còn chứa đựng cả một cơ hội thương mại lớn to lớn, Hồ Nhân Như lần này đang nói chuyện nghiệp thương.
Đinh Cao Sơn thấy cảnh này, cũng muốn tỏ chút thái độ của bản thân, gã nói: Tôi xin đầu tư số vốn 2tr đồng không hoàn trả vào công trình xây dựng đèn đường của huyện, tôi là một thương nhân xuất thân từ huyện Tân Hải ta, không có quê hương thì làm sao có sự nghiệp ngày nay, vậy nên số vốn 2tr này tôi xin được góp phần để tỏ tấm lòng báo đáp quê hương cha me.
Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trương Dương cười nói: Có một bài hát mở đầu như thế nào ý nhỉ? Gọi mọi người cùng chung tay chèo thuyền lớn, chỉ cần đồng tâm hiệp lực về một mối, con thuyền lớn Tân Hải chúng ta nhất định sẽ lướt ngày càng nhanh, ngày càng tốt, ngày càng ổn định! 10tr không thành vấn đề, đồng chí Vương Chí Cương, tôi muốn hỏi đồng chí một câu, nếu tôi giao phó cho đồng chí đủ quyền lực, để đồng chí chuyên tâm đi làm, đồng chí có tự tin sẽ giúp Tân Hải thực hiện mục tiêu vượt gấp đôi thu nhập tài chính của năm nay không?
Hội trường lại trở nên im lặng, vị Trương đại quan nhân này cũng thật là không nói dọa chết người khác thì không yên, vừa mới giải quyết bằng vấn đề lỗ hổng vốn 10tr, thì hắn lại đưa ra mục tiêu vượt hai lần vào lúc này, không nói khoác thì tức chết sao?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư trương, vượt thu nhập tài chính Tân Hải không thành vấn đề, nếu quyết sách của lãnh đạo không xảy ra sai sót, đừng nói là vượt gấp đôi, vượt gấp bốn lần năm nay cũng có thể thực hiện được.
Tất cả mọi người đền trợn tròn mắt, hai tên lắm chuyện hay đặt vấn đề này lại gặp đúng nhau, vượt bốn lần, m.. Mày có biết vượt bốn lần là thế nào không hả?
Nhưng ngược lại Trương đại quan nhân lại thính nghe nhất là điều này, hắn vui vẻ gật đầu: Cứ theo như câu này của đồng chí, tôi chọn đồng chí là giám đốc sở tài chính là hoàn toàn đúng đắn, bắt đầu từ bây giờ, đồng chí hãy thay thế chức vụ của đồng chí Hải Thanh, đảm nhiệm chức giám đốc tài chính!
Hứa Song Kì thực không thể nhẫn nhịn thêm nữa, lần này m.. Nó nổi giận lôi đình, có lãnh đạo nào hành động như thế này chưa? Mày rốt cuộc là đang chấp chính hay là làm như việc ở nhà mày thế? Hứa Song Kì liên tiếp ho khan, gã muốn nhắc nhở Trương Dương phải chú ý tới ảnh hưởng.
Trương đại quan nhan vốn cũng không để ý tới gã, hắn cười tủm nhìn Vương Chí Cương: Đồng chí Vương, đồng chí có quan hệ thế nào với chủ nhiệm cục khoa học kĩ thuật vậy?
Vương Chí Cương có chút ngại ngùng, một lúc sau mới đáp lại: Ông ấy là cha tôi!
…………………..
Buổi họp ngày hôm ấy kết thúc, Hứa Song Kì vẻ mặt nghiêm túc đi tìm gặp Trương Dương, gã muốn nói chuyện rõ với Trương Dương, trước mặt bao nhiêu người trong buổi họp, Hứa Song Kì ngại không phát biểu, gã cho rằng mình đang lo lắng cho đại cục. Tuy trong cuộc họp Trương Dương làm như trò đùa, hắn nhiều lần chỉ trích chĩa mũi nhọn vào ban lãnh đạo trước đây của Tân Hải nhưng Hứa Song Kì vẫn cho rằng, không nên nói ra mâu thuẫn giữa họ trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Trương Dương sớm đã dự liệu Hứa Song Kì sẽ đến tìm mình, không đợi Hứa Song Kì nói, Trương Dương đã cười mở lời: Chủ tịch Hứa, tối nay tôi tổ chức một bữa mời mấy người bạn thương nhân, chủ tịch có thời gian thì cùng đi nhé.
Hứa Song Kì không hứng thú gì với bữa tiệc của hắn, hiện giờ trong đầu chứa đầy những chuyện vừa diễn ra trong cuộc họp, lúc này gã không che dấu gì sự buồn bực của mình: Bí thư Trương, xử lý vấn đề của đồng chí Triệu Hải Thanh như thế có phải là quá kinh suất không?
Trương Dương đáp: Chủ tịch Hứa à, rõ ràng là chính đồng chí ấy chủ động từ chức, thư từ chức còn do chính tay chủ tịch đưa cho tôi, tôi chỉ là phê chuẩn đơn từ chức của đồng chí ấy thôi, nói ra tôi còn chuẩn bị thông báo mọi người phải học tập noi gương đồng chí Hải Thanh. Những cán bộ hiểu rõ bản thân mình không có nhiều, đồng chí Hải Thanh làm rất tốt. Biết mình không đủ khả năng, tự mình rút lui, nhường bước cho những cán bộ tuổi trẻ có năng lực. Tôi rất tán thành quan điểm này.
Hứa Song Kì bị Trương Dương nói đến mức tức nghẹn cổ không nói được lời nào. Bản thân có phải là bị coi thường không, lúc đầu vì sao lại giao thư từ chức cho Trương Dương cơ chứ? Nghĩ lại thì cái tên Triệu Hải Thanh có bị thần kinh hay không đây? Rõ ràng là tiếc chức quan này thế mà còn bày đặt ra bộ từ chức, mày nghĩ ai để ý đến mày? Lần này thì hay rồi, để Trương Dương tiện đường cho từ chức luôn.
Phó Trường Chinh mang trà đến mời, Hứa Song Kì nhận lấy chén trà uống một ngụm. trong lòng gã vẫn gầm nỗi tức giận này, hôm nay trước mặt bao nhiêu ủy viên thường ủy như vậy bị Trương Dương đoạt hết cả danh tiếng, mất hết cả thể diện. Điều làm Hứa Song Kì điên tiết nhất là Trương Dương đã phủ nhận công lao của những vị lãnh đạo trước đây, coi trung tâm hành chính huyện như một công trình lãng phí chi tiêu tài chính nhất.
Thằng nhãi này căn bản là một gậy đánh ngã đám người, bác bỏ sạch những nỗ lực trước đây của họ. Hứa Song Kì điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nói: có những việc phải suy xét một cách kĩ càng, đồng chí Triệu Hải Thanh từ chức tôi không có ý kiến gì, nhưng cái cậu Vương Chí Cương đó, cũng không thể chỉ dựa vào mấy câu nói miệng là được đảm nhận luôn chức giám đốc tài chính. Nếu như vậy tật, vậy cơ cấu nhân sự của tổ chức chúng ta có tác dụng gì đây? Một cán bộ không cần khảo sát sao? Không cần có tích lũy kinh nghiệm và thành tích, chỉ vì mấy câu lòe thiên hạ hoặc vài ý tưởng đột xuất không thực tế điên rồ mà được thăng chức. Đây chẳng phải là khiến các quan chức khác khiến sợ sao? Sau này đội ngũ lãnh đạo chúng ta còn nói gì đến tính đoàn kết? Làm sao có thể lấy được lòng tin của nhân dân nữa?
Trương đại quan nhân mỉn cười: Tôi lại cho rằng bổ nhiệm Vương Chí Cương lên chức là chuyện tốt, có thể khuyến khích tính tích cực của đa số cán bộ viên chức, thấy Vương Chí Cương vì biểu hiện tốt mà được thăng chức, những người khác cũng sẽ nghĩ rằng, Vương Chí Cương chỉ đi lên từ những người bình thường như họ, Vương Chí Cương làm được, họ cũng óc thể làm được.
Hứa Song Kì nói: Mong là chuyện tốt, nhưng bắt tay vào làm lại là một việc khác. Vấn đề tài chính của Tân Hải sẽ không vì những cách nghĩ của Vương Chí Cương mà được cải thiện trong thời gian ngắn như thế. Thu nhập tài chính đạt gấp đôi trong một năm ư, bí thư Trương, Tân Hải đã liên tiến ba năm xảy ra bội chi đấy!
Trương Dương đáp: Cán bộ cộng sản đảng chúng ta không có chút can đảm đi đầu tiên hạ, vậy sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngồi vị trí lãnh đạo đây?
Hứa Song Kì nghe câu này của Trương Dương mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, tên nhãi này rõ ràng là đang nói bóng nói gió mình, nhưng gã vẫn phải nhẫn nại, Hứa Song Kì dựa vào lý lẽ nói: Bí thư Trương, bất luân cậu nghĩ như thế nào, tôi vẫn phản đối quyết định ngày hôm nay của cậu, tôi thấy việc bổ nhiệm chức giám đốc tài chính này, không thể cẩu thả qua loa như thế được, chuyện này cần phải được thông qua thảo luận thận trọng của cuộc họp thường ủy, do bộ tổ chức nhân sự khảo sát rõ ràng mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Trương đại quan nhân mỉn cười: Tôi không ý kiến gì, các vị muốn thảo luận thì có thể thảo luận, cũng có thể đi khảo sát, nhưng việc này tôi đã quyết định rồi!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chúng ta là tổ chức đoàn thể lãnh đạo, không thể độc đoán một người nói là xong. Gã rõ ràng là đã không thể nhẫn nại được hơn nữa, như có ý muốn vạch mặt Trương Dương ra.
Trương Dương vẫn giữ khuô mặt tươi cười: Chủ tịch Hứa, đừng nóng giận. Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Tân Hải, bổ nhiệm Vương Chí Cương làm giám đốc tài chính cùng là do hiện tại cậu ta có khả năng bù đắp lỗ hổng tài chính của chúng ta, chủ tịch cho rằng quyết định của tôi là cẩu thả, Vương Chí Cương người này không có năng lực đảm nhiệm chức vị đó. Tôi thừa nhận phán đoán của tôi chưa chắc đã đúng đắn, nhưng chủ tịch cũng không thể đảm bảo rằng quan điểm của chủ tịch là đúng 100%, tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chính là thực tế, Vương Chí Cương có được hay không? Tôi nói được không tính làm gì, chủ tịch nói cũng không thể tính. Phải kiểm nghiệm trong công tác thực tế, chủ tịch luôn nói để đợi thảo luận thường ủy, thảo luận được xây dựng dựa trên nền tảng gì đây? Cũng không phải là dựa vào quan điểm chủ quan để tiến hành sao? Bộ tổ chức khảo sát sao? Khảo sát gì đây? Hoàn cảnh chính trị là xuất thân? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào kinh nghiệm tiến hành, lịch sử cũng đã chứng minh nhiều lần, chủ nghĩa kinh nghiệm cuối cùng cũng chỉ gây ra phán đoán sai lầm. Vậy nên chúng ta phải cho Vương Chí Cương cơ hội, chỉ có giao cho cậu ấy quyền mới có thể biết được rốt cuộc cậu ta có xứng đang hay không.
Vương Chí Cương đáp: Việc xây dựng thành phố của chúng ta tương đối lạc hậu, bí thư Trương từng nói phải thắp sáng Tân Hải, sau khi mỗi thành thị được thắp sáng, các loại đèn lê ông ban đêm và bảng điện tử quảng cáo các loại cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, chúng ta nên chú trọng vào mặt này, đèn đường quảng cáo, bảng điện tử quảng cáo cộng thêm quảng cáo thị chính, số tiền 3tr đồng không còn là con số to lớn nữa, vấn đề thiếu hụt trong tài chính kì thực không phai là vấn đề tiền, mà là lối tư duy kinh doanh và thủ pháp.
Hồ Nhân Như giơ tay phát biểu: Công ty quảng cáo phương Đông chúng tôi xin đầu tư 1tr đồng để nhận thầu quyền thuê đối ngoại đèn đường của Tân Hải! Việc này thực không hề là vì Trương Dương mà tham gia, trong vấn đề này còn chứa đựng cả một cơ hội thương mại lớn to lớn, Hồ Nhân Như lần này đang nói chuyện nghiệp thương.
Đinh Cao Sơn thấy cảnh này, cũng muốn tỏ chút thái độ của bản thân, gã nói: Tôi xin đầu tư số vốn 2tr đồng không hoàn trả vào công trình xây dựng đèn đường của huyện, tôi là một thương nhân xuất thân từ huyện Tân Hải ta, không có quê hương thì làm sao có sự nghiệp ngày nay, vậy nên số vốn 2tr này tôi xin được góp phần để tỏ tấm lòng báo đáp quê hương cha me.
Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trương Dương cười nói: Có một bài hát mở đầu như thế nào ý nhỉ? Gọi mọi người cùng chung tay chèo thuyền lớn, chỉ cần đồng tâm hiệp lực về một mối, con thuyền lớn Tân Hải chúng ta nhất định sẽ lướt ngày càng nhanh, ngày càng tốt, ngày càng ổn định! 10tr không thành vấn đề, đồng chí Vương Chí Cương, tôi muốn hỏi đồng chí một câu, nếu tôi giao phó cho đồng chí đủ quyền lực, để đồng chí chuyên tâm đi làm, đồng chí có tự tin sẽ giúp Tân Hải thực hiện mục tiêu vượt gấp đôi thu nhập tài chính của năm nay không?
Hội trường lại trở nên im lặng, vị Trương đại quan nhân này cũng thật là không nói dọa chết người khác thì không yên, vừa mới giải quyết bằng vấn đề lỗ hổng vốn 10tr, thì hắn lại đưa ra mục tiêu vượt hai lần vào lúc này, không nói khoác thì tức chết sao?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư trương, vượt thu nhập tài chính Tân Hải không thành vấn đề, nếu quyết sách của lãnh đạo không xảy ra sai sót, đừng nói là vượt gấp đôi, vượt gấp bốn lần năm nay cũng có thể thực hiện được.
Tất cả mọi người đền trợn tròn mắt, hai tên lắm chuyện hay đặt vấn đề này lại gặp đúng nhau, vượt bốn lần, m.. Mày có biết vượt bốn lần là thế nào không hả?
Nhưng ngược lại Trương đại quan nhân lại thính nghe nhất là điều này, hắn vui vẻ gật đầu: Cứ theo như câu này của đồng chí, tôi chọn đồng chí là giám đốc sở tài chính là hoàn toàn đúng đắn, bắt đầu từ bây giờ, đồng chí hãy thay thế chức vụ của đồng chí Hải Thanh, đảm nhiệm chức giám đốc tài chính!
Hứa Song Kì thực không thể nhẫn nhịn thêm nữa, lần này m.. Nó nổi giận lôi đình, có lãnh đạo nào hành động như thế này chưa? Mày rốt cuộc là đang chấp chính hay là làm như việc ở nhà mày thế? Hứa Song Kì liên tiếp ho khan, gã muốn nhắc nhở Trương Dương phải chú ý tới ảnh hưởng.
Trương đại quan nhan vốn cũng không để ý tới gã, hắn cười tủm nhìn Vương Chí Cương: Đồng chí Vương, đồng chí có quan hệ thế nào với chủ nhiệm cục khoa học kĩ thuật vậy?
Vương Chí Cương có chút ngại ngùng, một lúc sau mới đáp lại: Ông ấy là cha tôi!
…………………..
Buổi họp ngày hôm ấy kết thúc, Hứa Song Kì vẻ mặt nghiêm túc đi tìm gặp Trương Dương, gã muốn nói chuyện rõ với Trương Dương, trước mặt bao nhiêu người trong buổi họp, Hứa Song Kì ngại không phát biểu, gã cho rằng mình đang lo lắng cho đại cục. Tuy trong cuộc họp Trương Dương làm như trò đùa, hắn nhiều lần chỉ trích chĩa mũi nhọn vào ban lãnh đạo trước đây của Tân Hải nhưng Hứa Song Kì vẫn cho rằng, không nên nói ra mâu thuẫn giữa họ trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Trương Dương sớm đã dự liệu Hứa Song Kì sẽ đến tìm mình, không đợi Hứa Song Kì nói, Trương Dương đã cười mở lời: Chủ tịch Hứa, tối nay tôi tổ chức một bữa mời mấy người bạn thương nhân, chủ tịch có thời gian thì cùng đi nhé.
Hứa Song Kì không hứng thú gì với bữa tiệc của hắn, hiện giờ trong đầu chứa đầy những chuyện vừa diễn ra trong cuộc họp, lúc này gã không che dấu gì sự buồn bực của mình: Bí thư Trương, xử lý vấn đề của đồng chí Triệu Hải Thanh như thế có phải là quá kinh suất không?
Trương Dương đáp: Chủ tịch Hứa à, rõ ràng là chính đồng chí ấy chủ động từ chức, thư từ chức còn do chính tay chủ tịch đưa cho tôi, tôi chỉ là phê chuẩn đơn từ chức của đồng chí ấy thôi, nói ra tôi còn chuẩn bị thông báo mọi người phải học tập noi gương đồng chí Hải Thanh. Những cán bộ hiểu rõ bản thân mình không có nhiều, đồng chí Hải Thanh làm rất tốt. Biết mình không đủ khả năng, tự mình rút lui, nhường bước cho những cán bộ tuổi trẻ có năng lực. Tôi rất tán thành quan điểm này.
Hứa Song Kì bị Trương Dương nói đến mức tức nghẹn cổ không nói được lời nào. Bản thân có phải là bị coi thường không, lúc đầu vì sao lại giao thư từ chức cho Trương Dương cơ chứ? Nghĩ lại thì cái tên Triệu Hải Thanh có bị thần kinh hay không đây? Rõ ràng là tiếc chức quan này thế mà còn bày đặt ra bộ từ chức, mày nghĩ ai để ý đến mày? Lần này thì hay rồi, để Trương Dương tiện đường cho từ chức luôn.
Phó Trường Chinh mang trà đến mời, Hứa Song Kì nhận lấy chén trà uống một ngụm. trong lòng gã vẫn gầm nỗi tức giận này, hôm nay trước mặt bao nhiêu ủy viên thường ủy như vậy bị Trương Dương đoạt hết cả danh tiếng, mất hết cả thể diện. Điều làm Hứa Song Kì điên tiết nhất là Trương Dương đã phủ nhận công lao của những vị lãnh đạo trước đây, coi trung tâm hành chính huyện như một công trình lãng phí chi tiêu tài chính nhất.
Thằng nhãi này căn bản là một gậy đánh ngã đám người, bác bỏ sạch những nỗ lực trước đây của họ. Hứa Song Kì điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nói: có những việc phải suy xét một cách kĩ càng, đồng chí Triệu Hải Thanh từ chức tôi không có ý kiến gì, nhưng cái cậu Vương Chí Cương đó, cũng không thể chỉ dựa vào mấy câu nói miệng là được đảm nhận luôn chức giám đốc tài chính. Nếu như vậy tật, vậy cơ cấu nhân sự của tổ chức chúng ta có tác dụng gì đây? Một cán bộ không cần khảo sát sao? Không cần có tích lũy kinh nghiệm và thành tích, chỉ vì mấy câu lòe thiên hạ hoặc vài ý tưởng đột xuất không thực tế điên rồ mà được thăng chức. Đây chẳng phải là khiến các quan chức khác khiến sợ sao? Sau này đội ngũ lãnh đạo chúng ta còn nói gì đến tính đoàn kết? Làm sao có thể lấy được lòng tin của nhân dân nữa?
Trương đại quan nhân mỉn cười: Tôi lại cho rằng bổ nhiệm Vương Chí Cương lên chức là chuyện tốt, có thể khuyến khích tính tích cực của đa số cán bộ viên chức, thấy Vương Chí Cương vì biểu hiện tốt mà được thăng chức, những người khác cũng sẽ nghĩ rằng, Vương Chí Cương chỉ đi lên từ những người bình thường như họ, Vương Chí Cương làm được, họ cũng óc thể làm được.
Hứa Song Kì nói: Mong là chuyện tốt, nhưng bắt tay vào làm lại là một việc khác. Vấn đề tài chính của Tân Hải sẽ không vì những cách nghĩ của Vương Chí Cương mà được cải thiện trong thời gian ngắn như thế. Thu nhập tài chính đạt gấp đôi trong một năm ư, bí thư Trương, Tân Hải đã liên tiến ba năm xảy ra bội chi đấy!
Trương Dương đáp: Cán bộ cộng sản đảng chúng ta không có chút can đảm đi đầu tiên hạ, vậy sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngồi vị trí lãnh đạo đây?
Hứa Song Kì nghe câu này của Trương Dương mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, tên nhãi này rõ ràng là đang nói bóng nói gió mình, nhưng gã vẫn phải nhẫn nại, Hứa Song Kì dựa vào lý lẽ nói: Bí thư Trương, bất luân cậu nghĩ như thế nào, tôi vẫn phản đối quyết định ngày hôm nay của cậu, tôi thấy việc bổ nhiệm chức giám đốc tài chính này, không thể cẩu thả qua loa như thế được, chuyện này cần phải được thông qua thảo luận thận trọng của cuộc họp thường ủy, do bộ tổ chức nhân sự khảo sát rõ ràng mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Trương đại quan nhân mỉn cười: Tôi không ý kiến gì, các vị muốn thảo luận thì có thể thảo luận, cũng có thể đi khảo sát, nhưng việc này tôi đã quyết định rồi!
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chúng ta là tổ chức đoàn thể lãnh đạo, không thể độc đoán một người nói là xong. Gã rõ ràng là đã không thể nhẫn nại được hơn nữa, như có ý muốn vạch mặt Trương Dương ra.
Trương Dương vẫn giữ khuô mặt tươi cười: Chủ tịch Hứa, đừng nóng giận. Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Tân Hải, bổ nhiệm Vương Chí Cương làm giám đốc tài chính cùng là do hiện tại cậu ta có khả năng bù đắp lỗ hổng tài chính của chúng ta, chủ tịch cho rằng quyết định của tôi là cẩu thả, Vương Chí Cương người này không có năng lực đảm nhiệm chức vị đó. Tôi thừa nhận phán đoán của tôi chưa chắc đã đúng đắn, nhưng chủ tịch cũng không thể đảm bảo rằng quan điểm của chủ tịch là đúng 100%, tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chính là thực tế, Vương Chí Cương có được hay không? Tôi nói được không tính làm gì, chủ tịch nói cũng không thể tính. Phải kiểm nghiệm trong công tác thực tế, chủ tịch luôn nói để đợi thảo luận thường ủy, thảo luận được xây dựng dựa trên nền tảng gì đây? Cũng không phải là dựa vào quan điểm chủ quan để tiến hành sao? Bộ tổ chức khảo sát sao? Khảo sát gì đây? Hoàn cảnh chính trị là xuất thân? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào kinh nghiệm tiến hành, lịch sử cũng đã chứng minh nhiều lần, chủ nghĩa kinh nghiệm cuối cùng cũng chỉ gây ra phán đoán sai lầm. Vậy nên chúng ta phải cho Vương Chí Cương cơ hội, chỉ có giao cho cậu ấy quyền mới có thể biết được rốt cuộc cậu ta có xứng đang hay không.
/2583
|