Hứa Song Kì không thể không thừa nhận, luận về việc đảo lộn tranh cãi vấn đề cả hai điều này, bản thân không phải là đối thủ của Trương Dương, tên nhãi này nói một cách hùng hồn đầy lí lẽ, dừng như đúng đắn hết cả, Hứa Song Kì trong người hỏa giận xông lê cả ánh mắt, chỉ còn thiếu nước chưa phun lửa ra ngoài, gã cho rằng mình đang đối mặt với một tên vô lại chính trị, lưu manh chốn quan trường, chẳng có gì để đàm luận với loại người như này. Gã đột nhiên nghĩ đến những lời mà Hạng Thành đã nói với mình: Làm việc một cách dè dặt cẩn thận chưa chắc đã là nhát gan, cẩn thận không có nghĩa là sợ việc.
Bây giờ xem ra lương tâm của Trương Dương không hề phát hiện ra bản thân gã đang một mực nhượng bộ, càng chịu đựng thì ngược lại càng trở nên trầm trọng hơn, nếu đối phương vốn đã không nghĩ đến việc giữ thể diện cho lão đồng chí đây thì bản thân mình cần gì phải kiêng nhường thêm nữa, không thể chung sống hòa bình được thì đấu một trận, xem ai sợ ai? Hận khí của Hứa Song Kì là do Hạng Thành, gã biết bí thư Hạng chắc chắn sẽ đứng về phía mình. Hứa Song Kì nói: bí thư Trương, tôi vẫn giữ ý kiến của mình, nếu cậu không đồng ý xem xét lại. Vậy được, chúng ta đành phải lên Thị nói rõ vấn đề này.
Trương đại quân nhân nghĩ thầm lão này rốt cuộc cũng ngã quân bài cuối với mình đây, tưởng ông sợ sao? Hắn buông luôn một câu: Tùy chủ tịch! Hứa Song Kì đứng dậy đi thẳng, đi đến cửa lại nghe thấy Trương Dương hô to phía sau: Chủ tịch Hứa, đừng quên bữa tiệc tối nay nhé.
Hứa Song Kì lạnh lùng: Tối tôi bận việc rồi, không đi được! Không chung đường thì không thể tương mưu, thằng nhãi ranh không đáng cùng bàn! Hứa Song Kì trong lòng nghĩ thầm câu này, gã thẳng lưng, lấy lại tinh thần vững vàng đi khỏi phòng làm việc của Trương Dương .
Hứa Song Kì đi khỏi chưa lâu thì phó chủ tịch thường vụ Đổng Ngọc Vũ đến tìm Trương Dương, y đến cũng vì chuyện cuộc họp hôm nay. Đổng Ngọc Vũ cho rằng trong nội bộ thường ủy Tân Hải, mình và Trương Dương là thân cận nhất, dù sao cũng có tầng quan hệ với Lí Trường Vũ. Theo Đổng Ngọc Vũ, hôm nay là cơ hội gia tăng mối quan hệ với Trương Dương.
Trong chốn quan trường quan hệ chưa chắc đã cần dùng đến tiền bạc để mở đường, Đổng Ngọc Vũ là một kẻ chính trị lão luyện, y hiểu về chốn quan trường Tân Hải này hơn Trương Dương nhiều, y có thể nhìn ra những hành động của Trương Dương trong buổi họp đã khơi dậy một cách nghiêm trọng tâm lí đối lập của các thường ủy, vậy nên đã lựa chọn vào đúng lúc này tiến hành thành thật nói chuyện với Trương Dương, nói thẳng ra là biểu thị trung thành với hắn.
Tâm trạng của Trương Dương rất tốt, thấy Đổng Ngọc Vũ tới, hắn cười vui vẻ: Anh Đổng, đến đúng lúc quá, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh đây.
Đổng Ngọc Vũ cũng cười: Bí thư Trương có sai khiến vậy?
Trương đại quan nhân cười: Nặng lời rồi, nặng lời rồi, anh là tiền bối của tôi, tô nào dám sai khiến anh chứ!
Đổng Ngọc Vũ nói: Không dám, đồng chí là lãnh đạo của tôi, tôi là cấp dưới! Tuy đã lớn tuổi nhưng nếu để nịnh bợ thì phải bỏ qua cái mặt già thâm niên này sang một bên.
Trương Dương nói: Cũng không có việc quan trọng gì, hôm nay có rất nhiều khách tới dự họp, đều là những nhân sĩ thành công trên thương trường, tối nay tôi sẽ sắp xết hai bàn tiệc ở nhà khách huyện ủy, mở tiệc tiếp đãi mấy vị thương gia này. Tôi sẽ đại diện phí huyện ủy, bên chính phủ huyện các anh cũng phải có một người đại diện đến.
Đổng Ngọc Vũ đáp: Bí thư Truowngm tôi không thể đảm nhiệm quyền đại diện chính phủ huyện được, còn có chủ tịch Hứa. Trong đầu đã đoán ra được, hẳn là tám chín mươi phần trăm lão Hứa Song Kì không đồng ý đi, không thì cũng không tới lượt mình.
Trương Dương không dấu giếm gì nói: Anh Đổng, chủ tích Hứa hình như có chút ý kiến với tôi.
Đổng Ngọc Vũ nói: Không thể nào.
Trương Dương nói tiếp: Anh Đổngm anh hãy nói thật với tôi, anh cảm thấy việc hôm nay tôi bổ nhiệm Vương Chí Cương làm chức giám đốc tài chính thế nào?
Dổng Ngọc Vũ cười ha ha, chuyện này cũng khó nói. Tuy nhiên trước lúc đến đây, y đã đoán được Trương Dương có khả năng sẽ hỏi thế, trong đầu đã chuẩn bị sẵn, y nói: Nếu đổi lại là tôi, thì tôi không có gan đưa ra quyết định bổ nhiệm này, bí thư Trương, tôi nói vài câu thực lòng mong cậu đừng giận.
Trương Dương cười: Anh cứ nói!
Đổng Ngọc Vũ nói: Có nhiều người nói quyết định hôm nay của cậu quá là cẩn thả.
Trương Dương hỏi: Anh cũng cho là như vậy?
Đổng Ngọc Vũ vội lắc đầu: Tôi không nghĩ như vậy, hôm nay suy nghĩ của đồng chí Vương Chí Cương thật sự rất sáng tạo, từ việc cậu ta có thể nghĩ ra chuyện nhờ các đơn vị doanh nghiệp đầu tư xây dựng trạm gác, là đã chứng minh rằng người thanh niên tuổi trẻ này rất thông minh, mọi người đều có thể nhận thấy, cậu ra thực sự đã giúp giải quyết vấn đề cực khó khăn này, hơn nữa còn chế tạo hệ thống đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời, có thể tiết kiệm không ít kinh phí cho huyện ta.
Trương Dương cười: Anh Đổng tôi không hỏi cái này, ý tôi là, anh có tán thành việc Vương Chí Cương làm giám đốc tài chính không?
Đổng Ngọc Vũ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cười nói: Tôi thấy cậu ấy trước đây không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, để cậu ấy đảm nhận vị trí quan trọng như vậy thực có hơi mạo hiểm.
Trương Dương nói: Tôi cũng không rõ về Vương Chí Cương lắm, nhưng cậu ấy dám nghĩ dám nói dám làm, đồng chí Triệu Hải Thanh tuy công tác tại vị đã nhiều năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng đồng chí ấy thiếu can đảm làm việc. Đổi thành anh, anh đồng ý chọn một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại đủ dũng khí và đầy ý nghĩ đi làm việc hay là một người có kinh nghiệm nhưng thiếu mất mưu trí toan tính đi làm việc đây?
Đổng Ngọc Vũ không nói gì, tuy trong lòng y không tán thành lí lẽ của Trương Dương nhưng cũng ngại không phản đối, y cho rằng Trương Dương có bổ nhiệm ai làm chức đó cũng không liên quan đến mình.
Trương Dương nói tiếp: Tôi chọn Vương Chí Cương cũng có thẻ là mạo hiểm, cũng có thể sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng nếu như tôi tiếp tục dùng Triệu Hải Thanh thì chỉ có thể thành người nhiều hơn việc, tất sẽ thất bại! Hắn mỉn cười: Cho nên tôi tình nguyện mạo hiểm.
Vương Chí Cương mãi đến xế chiều mới có cơ hội tiếp xúc nói chuyện trực tiếp với Trương Dương, lúc vị thanh niên trông có vẻ thư sinh này gặp Trương Dương cũng không hề lúng túng, anh ta kính cẩn nói: Xin chào bí thư Trương.
Trương Dương đặt chiếc bút kí tên xuống, cười một cách thân thiết: Tnaof tới đây! Ngồi đi!
Vương Chí Cương định ngồi xuống chỗ ghế sô fa, nhưng Trương Dương lại chỉ vào chiếc ghế đối diện mình, chiếc ghế này là hắn nhờ Phó trường Chinh chuẩn bị trước. Vương Chí Cương đành ngồi vào vị trí mà Trương Dương chỉ định, cậu cười nói: Bí thư trương, tôi biết mục đích mà bí thư gọi tôi tới.
Trương Dương nói: Tôi chưa nói mà cậu sao lại biết được?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư yên tâm, tôi không hứng thú gì với chức giám đốc tài chính cả, chỉ là muốn thông qua cách này để giới thiệu về hệ thống nạp điện sử dụng năng lượng mặt trời này. Trước đây chúng tôi đã nhiều lần quảng cáo nó, nhưng lãnh đọa đều không coi trọng, tôi cảm thấy cục khoa học kĩ thuật đã vất vả khổ cực nghiên cứu, cũng muốn được dùng kĩ thuật này để giúp ích cho dân tạo phúc cho xã hội. Còn chức vụ giám đốc tài chính gì đó tôi chưa từng nghĩ đến, bí thư cứ yên tâm ạ.
Trương Dương nói: Cái cậu này, có phải là dùng phương pháp này để kích động tôi không/?
Vương Chí Cương lắc đầu: Không phải. Tôi thực không hề nghĩ mình sẽ làm giám đốc tài chính, trưa nay lúc về nhà đã bị cha mắng cho một trận, nói tôi không biết trời cao đấy dày là gì.
Trương Dương nói: Lời tôi cũng đã nói rồi, cậu còn định để tôi trở thành kẻ nuốt lời à, giám đốc Vương, theo tôi thấy, cậu thích hợp hơn cả đồng chí Hải Thanh, cậu bây giờ không muốn làm cũng đã muộn rồi, có biết cái gì gọi là cưỡi lên mình hổ thì khó xuống chưa? Ngày xưa nếu hoàng đễ muốn chiêu mộ hiền tài sẽ dán cáo thị. Cậu chỉ cần dám xé cáo thị xuống tức là đã kí nhận rồi, muốn hủy ước, thì sẽ bị khép tội khi quân, như cái đầu này của cậu đừng mơ là giữ được.
Vương Chí Cường lè lưỡi: Bí thư Trương, bí thư đừng dọa tôi, chúng ta bây giờ đâu còn ở cái thời tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa nữa? Không đến nỗi chỉ vì chuyện nhỏ này mà đem tôi đi bắn bỏ chứ?
Trương Dương cười: Cái đó thì không chính xác, cậu đã có gan đứng ra trước mọi người thì cũng nên có gan đảm nhận chức vụ này. Người ngoài có nói thế nào cũng đừng quan tâm, bao nhiêu áp lực bên trên toi sẽ đỡ giúp cậu, nhưng tiền đề là cậu phải đưa ra chủ ý cho tôi. Phải giúp tôi giải quyết khủng hoảng tài chính trước mắt, hiểu không?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư Trương, bí thư đã nói như vậy thì tôi sẽ cố gắng làm thử một thời gian, chúng ta nói trước với nhau, nếu như tôi không xứng đáng, thì bí thư cứ thẳng tay đừng khách khí!
Trương Dương nói: Không cần cậu phải nói, nếu cậu không có bản lĩnh đó, chưa cần ngồi nóng chỗ tôi đã lôi cậu xuống khỏi chức giám đốc đó rồi.
Vương Chí Cương lúc này mới an tâm, cười đáp: Bí thư Trương, thực ra Tân Hải khắp nơi đều là vàng, đáng tiếc trước đây các lãnh đạo không biết cách đi khai thác nó.
Trương Dương nói: Vương Chí Cương à, khẩu khí của cậu rất lớn, ngoài hệ thống sử dụng năng lượng sạch này cậu còn có ý kiến hay gì nữa?
Vương Chí Cương đáp: Tạm thời cứ giải quyết xong việc này trước rồi tính, tôi cũng phải lưu lại vài con át chủ bài chứ, nếu tôi dốc hết chút bản lĩnh của mình ra thì không biết bí thư trương sẽ làm chuyện như vắt chanh bỏ vỏ qua cầu rút ván với tôi không đây?
Bây giờ xem ra lương tâm của Trương Dương không hề phát hiện ra bản thân gã đang một mực nhượng bộ, càng chịu đựng thì ngược lại càng trở nên trầm trọng hơn, nếu đối phương vốn đã không nghĩ đến việc giữ thể diện cho lão đồng chí đây thì bản thân mình cần gì phải kiêng nhường thêm nữa, không thể chung sống hòa bình được thì đấu một trận, xem ai sợ ai? Hận khí của Hứa Song Kì là do Hạng Thành, gã biết bí thư Hạng chắc chắn sẽ đứng về phía mình. Hứa Song Kì nói: bí thư Trương, tôi vẫn giữ ý kiến của mình, nếu cậu không đồng ý xem xét lại. Vậy được, chúng ta đành phải lên Thị nói rõ vấn đề này.
Trương đại quân nhân nghĩ thầm lão này rốt cuộc cũng ngã quân bài cuối với mình đây, tưởng ông sợ sao? Hắn buông luôn một câu: Tùy chủ tịch! Hứa Song Kì đứng dậy đi thẳng, đi đến cửa lại nghe thấy Trương Dương hô to phía sau: Chủ tịch Hứa, đừng quên bữa tiệc tối nay nhé.
Hứa Song Kì lạnh lùng: Tối tôi bận việc rồi, không đi được! Không chung đường thì không thể tương mưu, thằng nhãi ranh không đáng cùng bàn! Hứa Song Kì trong lòng nghĩ thầm câu này, gã thẳng lưng, lấy lại tinh thần vững vàng đi khỏi phòng làm việc của Trương Dương .
Hứa Song Kì đi khỏi chưa lâu thì phó chủ tịch thường vụ Đổng Ngọc Vũ đến tìm Trương Dương, y đến cũng vì chuyện cuộc họp hôm nay. Đổng Ngọc Vũ cho rằng trong nội bộ thường ủy Tân Hải, mình và Trương Dương là thân cận nhất, dù sao cũng có tầng quan hệ với Lí Trường Vũ. Theo Đổng Ngọc Vũ, hôm nay là cơ hội gia tăng mối quan hệ với Trương Dương.
Trong chốn quan trường quan hệ chưa chắc đã cần dùng đến tiền bạc để mở đường, Đổng Ngọc Vũ là một kẻ chính trị lão luyện, y hiểu về chốn quan trường Tân Hải này hơn Trương Dương nhiều, y có thể nhìn ra những hành động của Trương Dương trong buổi họp đã khơi dậy một cách nghiêm trọng tâm lí đối lập của các thường ủy, vậy nên đã lựa chọn vào đúng lúc này tiến hành thành thật nói chuyện với Trương Dương, nói thẳng ra là biểu thị trung thành với hắn.
Tâm trạng của Trương Dương rất tốt, thấy Đổng Ngọc Vũ tới, hắn cười vui vẻ: Anh Đổng, đến đúng lúc quá, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh đây.
Đổng Ngọc Vũ cũng cười: Bí thư Trương có sai khiến vậy?
Trương đại quan nhân cười: Nặng lời rồi, nặng lời rồi, anh là tiền bối của tôi, tô nào dám sai khiến anh chứ!
Đổng Ngọc Vũ nói: Không dám, đồng chí là lãnh đạo của tôi, tôi là cấp dưới! Tuy đã lớn tuổi nhưng nếu để nịnh bợ thì phải bỏ qua cái mặt già thâm niên này sang một bên.
Trương Dương nói: Cũng không có việc quan trọng gì, hôm nay có rất nhiều khách tới dự họp, đều là những nhân sĩ thành công trên thương trường, tối nay tôi sẽ sắp xết hai bàn tiệc ở nhà khách huyện ủy, mở tiệc tiếp đãi mấy vị thương gia này. Tôi sẽ đại diện phí huyện ủy, bên chính phủ huyện các anh cũng phải có một người đại diện đến.
Đổng Ngọc Vũ đáp: Bí thư Truowngm tôi không thể đảm nhiệm quyền đại diện chính phủ huyện được, còn có chủ tịch Hứa. Trong đầu đã đoán ra được, hẳn là tám chín mươi phần trăm lão Hứa Song Kì không đồng ý đi, không thì cũng không tới lượt mình.
Trương Dương không dấu giếm gì nói: Anh Đổng, chủ tích Hứa hình như có chút ý kiến với tôi.
Đổng Ngọc Vũ nói: Không thể nào.
Trương Dương nói tiếp: Anh Đổngm anh hãy nói thật với tôi, anh cảm thấy việc hôm nay tôi bổ nhiệm Vương Chí Cương làm chức giám đốc tài chính thế nào?
Dổng Ngọc Vũ cười ha ha, chuyện này cũng khó nói. Tuy nhiên trước lúc đến đây, y đã đoán được Trương Dương có khả năng sẽ hỏi thế, trong đầu đã chuẩn bị sẵn, y nói: Nếu đổi lại là tôi, thì tôi không có gan đưa ra quyết định bổ nhiệm này, bí thư Trương, tôi nói vài câu thực lòng mong cậu đừng giận.
Trương Dương cười: Anh cứ nói!
Đổng Ngọc Vũ nói: Có nhiều người nói quyết định hôm nay của cậu quá là cẩn thả.
Trương Dương hỏi: Anh cũng cho là như vậy?
Đổng Ngọc Vũ vội lắc đầu: Tôi không nghĩ như vậy, hôm nay suy nghĩ của đồng chí Vương Chí Cương thật sự rất sáng tạo, từ việc cậu ta có thể nghĩ ra chuyện nhờ các đơn vị doanh nghiệp đầu tư xây dựng trạm gác, là đã chứng minh rằng người thanh niên tuổi trẻ này rất thông minh, mọi người đều có thể nhận thấy, cậu ra thực sự đã giúp giải quyết vấn đề cực khó khăn này, hơn nữa còn chế tạo hệ thống đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời, có thể tiết kiệm không ít kinh phí cho huyện ta.
Trương Dương cười: Anh Đổng tôi không hỏi cái này, ý tôi là, anh có tán thành việc Vương Chí Cương làm giám đốc tài chính không?
Đổng Ngọc Vũ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cười nói: Tôi thấy cậu ấy trước đây không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, để cậu ấy đảm nhận vị trí quan trọng như vậy thực có hơi mạo hiểm.
Trương Dương nói: Tôi cũng không rõ về Vương Chí Cương lắm, nhưng cậu ấy dám nghĩ dám nói dám làm, đồng chí Triệu Hải Thanh tuy công tác tại vị đã nhiều năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng đồng chí ấy thiếu can đảm làm việc. Đổi thành anh, anh đồng ý chọn một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại đủ dũng khí và đầy ý nghĩ đi làm việc hay là một người có kinh nghiệm nhưng thiếu mất mưu trí toan tính đi làm việc đây?
Đổng Ngọc Vũ không nói gì, tuy trong lòng y không tán thành lí lẽ của Trương Dương nhưng cũng ngại không phản đối, y cho rằng Trương Dương có bổ nhiệm ai làm chức đó cũng không liên quan đến mình.
Trương Dương nói tiếp: Tôi chọn Vương Chí Cương cũng có thẻ là mạo hiểm, cũng có thể sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng nếu như tôi tiếp tục dùng Triệu Hải Thanh thì chỉ có thể thành người nhiều hơn việc, tất sẽ thất bại! Hắn mỉn cười: Cho nên tôi tình nguyện mạo hiểm.
Vương Chí Cương mãi đến xế chiều mới có cơ hội tiếp xúc nói chuyện trực tiếp với Trương Dương, lúc vị thanh niên trông có vẻ thư sinh này gặp Trương Dương cũng không hề lúng túng, anh ta kính cẩn nói: Xin chào bí thư Trương.
Trương Dương đặt chiếc bút kí tên xuống, cười một cách thân thiết: Tnaof tới đây! Ngồi đi!
Vương Chí Cương định ngồi xuống chỗ ghế sô fa, nhưng Trương Dương lại chỉ vào chiếc ghế đối diện mình, chiếc ghế này là hắn nhờ Phó trường Chinh chuẩn bị trước. Vương Chí Cương đành ngồi vào vị trí mà Trương Dương chỉ định, cậu cười nói: Bí thư trương, tôi biết mục đích mà bí thư gọi tôi tới.
Trương Dương nói: Tôi chưa nói mà cậu sao lại biết được?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư yên tâm, tôi không hứng thú gì với chức giám đốc tài chính cả, chỉ là muốn thông qua cách này để giới thiệu về hệ thống nạp điện sử dụng năng lượng mặt trời này. Trước đây chúng tôi đã nhiều lần quảng cáo nó, nhưng lãnh đọa đều không coi trọng, tôi cảm thấy cục khoa học kĩ thuật đã vất vả khổ cực nghiên cứu, cũng muốn được dùng kĩ thuật này để giúp ích cho dân tạo phúc cho xã hội. Còn chức vụ giám đốc tài chính gì đó tôi chưa từng nghĩ đến, bí thư cứ yên tâm ạ.
Trương Dương nói: Cái cậu này, có phải là dùng phương pháp này để kích động tôi không/?
Vương Chí Cương lắc đầu: Không phải. Tôi thực không hề nghĩ mình sẽ làm giám đốc tài chính, trưa nay lúc về nhà đã bị cha mắng cho một trận, nói tôi không biết trời cao đấy dày là gì.
Trương Dương nói: Lời tôi cũng đã nói rồi, cậu còn định để tôi trở thành kẻ nuốt lời à, giám đốc Vương, theo tôi thấy, cậu thích hợp hơn cả đồng chí Hải Thanh, cậu bây giờ không muốn làm cũng đã muộn rồi, có biết cái gì gọi là cưỡi lên mình hổ thì khó xuống chưa? Ngày xưa nếu hoàng đễ muốn chiêu mộ hiền tài sẽ dán cáo thị. Cậu chỉ cần dám xé cáo thị xuống tức là đã kí nhận rồi, muốn hủy ước, thì sẽ bị khép tội khi quân, như cái đầu này của cậu đừng mơ là giữ được.
Vương Chí Cường lè lưỡi: Bí thư Trương, bí thư đừng dọa tôi, chúng ta bây giờ đâu còn ở cái thời tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa nữa? Không đến nỗi chỉ vì chuyện nhỏ này mà đem tôi đi bắn bỏ chứ?
Trương Dương cười: Cái đó thì không chính xác, cậu đã có gan đứng ra trước mọi người thì cũng nên có gan đảm nhận chức vụ này. Người ngoài có nói thế nào cũng đừng quan tâm, bao nhiêu áp lực bên trên toi sẽ đỡ giúp cậu, nhưng tiền đề là cậu phải đưa ra chủ ý cho tôi. Phải giúp tôi giải quyết khủng hoảng tài chính trước mắt, hiểu không?
Vương Chí Cương đáp: Bí thư Trương, bí thư đã nói như vậy thì tôi sẽ cố gắng làm thử một thời gian, chúng ta nói trước với nhau, nếu như tôi không xứng đáng, thì bí thư cứ thẳng tay đừng khách khí!
Trương Dương nói: Không cần cậu phải nói, nếu cậu không có bản lĩnh đó, chưa cần ngồi nóng chỗ tôi đã lôi cậu xuống khỏi chức giám đốc đó rồi.
Vương Chí Cương lúc này mới an tâm, cười đáp: Bí thư Trương, thực ra Tân Hải khắp nơi đều là vàng, đáng tiếc trước đây các lãnh đạo không biết cách đi khai thác nó.
Trương Dương nói: Vương Chí Cương à, khẩu khí của cậu rất lớn, ngoài hệ thống sử dụng năng lượng sạch này cậu còn có ý kiến hay gì nữa?
Vương Chí Cương đáp: Tạm thời cứ giải quyết xong việc này trước rồi tính, tôi cũng phải lưu lại vài con át chủ bài chứ, nếu tôi dốc hết chút bản lĩnh của mình ra thì không biết bí thư trương sẽ làm chuyện như vắt chanh bỏ vỏ qua cầu rút ván với tôi không đây?
/2583
|