Lưu Diễm Hồng ngồi bên cửa sổ nhìn ra trước hồ, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ đến đúng chồ cô ngồi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, không kìm được ngáp một cái khi nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ của Nhã Vân Hồ, Lưu Diễm Hồng đột nhiên phát hiện ra cả đời cô đều sống trong công việc.
Rất ít khi mới có thời gian ngồi ngắm quang cảnh như bây giờ, thậm chí đến việc cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu lên người cũng là một thứ xa xỉ đối với cô. Trương Dương nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện trước mặt cô, nhìn sắc mặt như người đang mê mẩn trước quang cảnh, hắn không muốn làm phiền cô. Mà ngồi xuống bên cạnh cô. Lưu Diễm Hồng nhận ra được sự xuất hiện của người bên cạnh, quay người lại cười cười với Trương Dương nói:
- Ban ngày ban mặt sao lại xuất hiện ma quái thế này? Trương Dương đáp: - Chị Lưu, nhìn chị thưởng thức cảnh đến mê mẩn như thế, không nỡ làm phiền chị. Lưu Diễm Hồng nói: - Món ăn đã gọi xong hết rồi, cậu nhìn xem bàn ăn có món nào không thích ăn không? Trương Dương nói:
- Có thể ngồi cùng nói chuyện với chị Lưu thì ăn gì uống gì không quan trọng.
- Ồ, đúng là ngày càng giỏi ăn nói, đúng là không hổ danh bí thư của Tân Hải, đến tài ăn nói cũng lên trình độ rồi. Trương Dương nói: - Các tố chất trong người tôi đều rất tốt, tài ăn nói thì càng không phải nói, chị Lưu, chị triệu tập tôi từ phương xa lặn lội đến đây, có chuyện gì muốn chỉ giáo chăng? Lưu Diễm Hồng nói: - Ăn trước đã! Cô gọi phục vụ mang thức ăn vào, sau khi hỏi qua ý kiến của Trương Dương, liền gọi đặc sản của Thanh Giang lên, Trương Dương uống một ngụm rượu, ăn một ít thức ăn rồi nói: -Không được, món ăn ở đây hơi nhạt, thiếu cái mùi của nắng và gió. Lưu Diễm Hồng nói: - Nơi này làm tôi nhớ đến Tây Hồ. Trương Dương nói:
- Nhã Vân Hồ diện tích khá lớn, có lẽ là rộng hơn Tây Hồ, nhưng đáng tiếc không thể nào có được không gian như ở Tây Hồ được. Lưu Diễm Hồng nói:
- Thời gian qua cậu ở Tân Hải làm được những gì rồi? Trương Dương nói: - Làm được gì chứ? Vừa mới chân ướt chân ráo đến, trăm công nghìn việc Lưu Diễm Hồng bị câu nói đó của Trương Dương làm cho phì cười nói: - Tình hình của Tân Hải xấu đến thế sao? Trương Dương đáp: - Tôi vừa mới đến được một thời gian, vẫn chưa thâm nhập hoàn toàn được vào bên trong, nhưng đối với những yếu kém của Tân Hải có thể nắm rõ trong tay Lưu Diễm Hồng nói: - Tân Hải, Cảng Bắc có nhiều điều kiện thuận lợi như thế, hoàn toàn có thể trở thành điểm sáng kinh tế của Bình Hải, nhưng sự thật thì lại không như thế, Cảng Bắc lại là nơi có kinh tế yếu nhất Bình Hải, chuyện này có lẽ là có liên quan đến trình độ của lãnh đạo rồi. Trương Dương gật đầu lia lịa nói: - Đúng thế, chắc chắn có liên quan đến lãnh đạo. Lưu Diễm Hồng cười nói:
- Xem ra mối quan hệ của cậu với Hạng Thành không được tốt lắm! Trương Dương đáp: - Tôi đến đâu cũng bị lãnh đạo ghét mà. Lưu Diễm Hồng nói:
- Không phải chứ, bí thư Tống không thích cậu sao lại gả con gái yêu của ông ấy cho cậu chứ? Cả bí thư Cố và bí thư Kiều đều quý cậu đó thôi! Trương Dương nói:
- Chị Lưu, hôm nay chị gọi tôi đến đây là vì chuyện gia đình hay là vì chuyện khác? Hắn cảm thấy chị Lưu tìm hắn nhất định phải có việc gì đó. Lưu Diễm Hồng nâng chén rượu lên cười nói: - Trương Dương, hôm nay tôi gọi cậu đến, là có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Trương Dương gật đầu nói: - Chị Lưu, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được chị cứ nói, chuyện của người khác tôi có thể không làm, nhưng chuyện của chị tôi nhất quyết không từ chối. Lưu Diễm Hồng nói: - Đây không phải là việc của bản thân tôi, chuyện này là chuyện công việc!
Trương Dương nói: - Việc công? Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: - Mấy ngày trước tôi có nhận được thư thư tố cáo mật. Nói đến đây cô dừng một chút. Trương Dương cảm thấy có chút lo lắng, nói thấp giọng:
- Tố cáo tôi sao? Lưu Diễm cười nói: - Cậu thật là, cứ việc xấu nào cũng đều vơ vào mình là sao? Trương Dương biết việc này không có liên quan đến mình, cười ngượng nói:
- Không phải người ta thường nói một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng sao? Tôi đã vào chốn quan trường hơn ba năm rồi, có không ít lời rèm pha. Lưu Diễm Hồng nói: - Không phải cậu từng nói là không bị người ta ghét là kẻ tầm thường sao?” Trương Dương nói: - Câu này chỉ sử dụng với tôi thôi, với người khác thì không được, chị Lưu, chúng ta lúc nãy có nói tới chuyện tố cáo, cuối cùng là muốn tố cáo ai thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Chuyện tố cáo này có liên quan đến Cảng Bắc, bên trong không có chứng cứ cụ thể, cũng không nói cụ thể là ai. Trương Dương nói:
- Loại tố cáo này không phải là đã có nhiều rồi sao, nếu như đã không có chứng cứ cụ thể, dựa theo phương thức xử lí của kỉ ủy thì chuyện này không cần cần cấp cao xử lí, tại sao chị lần này lại coi trọng nó như thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Tuy lần này tôi không nắm được chứng cứ cụ thể, nhưng sự tình ở Bắc Cảng có chút bất thường. Trương Dương nói: - Tôi cũng cảm thấy Cảng Bắc này có gì đó không được minh bạch. Hắn chớp chớp mắt nói:
- Chị Lưu, hôm nay chị tìm tôi đến, có phải muốn tôi giúp chị điều tra vụ này, nhưng bây giờ tôi là bí thư của Tân Hải, những chuyện như thế này không còn thuộc thẩm quyền của tôi nữa rồi. Lưu Diễm Hồng hiểu nhầm ý của Trương Dương, tưởng hắn muốn kiếm chức quan, nên trừng mắt nói;
- Sự việc còn chưa bắt đầu làm mà đã muốn kiếm một chức quan rồi sao? Trương Dương cười nói: - Chị Lưu, chị đừng nghĩ về tôi như thế, Tân Hải đang tiến hành cải cách lên thành phố, tôi đang là thân phận của bí thư huyện lên bí thư thành phố, thử hỏi liệu tôi có đồng ý đổi chức bí thư thị thành phố lấy chức bí thư kỉ ủy không? Lưu Diễm Hồng nói:
- Dã tâm của cậu thật là lớn, muốn lên thành phố, đâu có phải là chuyện dễ dàng đâu? Cho dù người khác có nói thế nào thì Trương Dương vẫn rất tự tin với dự án cải cách lên thành phố, hắn tin tưởng chắc chắn chuyện này đã được định đoạt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả. Lưu Diễm Hồng không hề biết rằng Trương Dương đã có được thông tin mật, chỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyệnchỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyện ủy thì sự tự tin của hắn lại càng lên rất cao.
Trương Dương nói:
- Chị Lưu, chị nghi ngờ trong nội bộ của Cảng Bắc có vấn đề? Lưu Diễm Hồng gật đầu:
- Dựa theo những gì tố cáo trong này thì, tất cả mọi việc ở Cảng Bắc đều trong lợi ích và thế lực to lớn của cả một tập đoàn đều được lấy từ tên của một người. Trương Dương hỏi:
- Ai? - Đinh Cao Sơn! Trương Dương không cảm thấy bất ngờ, thậm chí khi Lưu Diễm Hồng nhắc đến cái tên của Đinh Cao Sơn, hắn cũng đã nghĩ đến nhân vật này rồi, tuy không gặp Đinh Cao Sơn mấy lần, nhưng với thể lực của Đinh Cao Sơn, Trương Dương cũng hiểu được phần nào. Tại thành phố hải cảng, rất nhiều người mối quan hệ giữa buôn lậu và giàu có là không thể tách rời. Lưu Diễm Hồng nói: - Công việc làm ăn buôn bán của Đinh Cao Sơn được đăng kí kinh doanh ở Tân Hải, thuộc quyền hạn của cậu, là một bí thư huyện ủy, cậu là người có trách nhiệm và nghĩa vụ điều tra việc này. Trương Dương nói:
- Đợi khi tôi quay về sẽ lệnh cho bí thư kỉ ủy tiến hành điều tra. Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: - Trương Dương, sở dĩ tôi chọn thành phố Giang để gặp mặt, chính là để sự việc này không gây sự chú ý của nhiều người, tất cả những dấu vết đều chứng tỏ, xu thế tham ô có thể là một vụ án lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay, nếu như nắm được chứng cứ cụ thể, tuyệt đối không thể hành động một cách khinh xuất được. Trương Dương nói: - Ý của chị là cần phải thả câu dài để bắt cá to, đầu tiên không áp dụng có biện pháp với Đinh Cao Sơn? Lưu Diễm Hồng nói: - Đúng thế. Thân phận và chức vị của cậu rất quan trọng, nếu như Cảng Bắc có tồn tại hệ thống buôn lậu, bọn chúng nhất định không thể không coi trọng thân phận của cậu, sớm muộn cũng sẽ tìm đến cậu. Trương Dương nói:
- Ý chị là…. Lưu Diễm Hồng nói: - Ruồi không chê mật ngọt, muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn nữa. Cậu nhất định phải làm một số việc mờ ám cho bọn chúng. Trương Dương nói: - Chị muốn tôi thâm nhập vào nội bộ của chúng à, nếu bọn chúng đút lót cho tôi, tôi có nên nhận không? Và cần phải biểu hiện rất vừa ý nữa, chị Lưu, chị có cần phải xây dựng một hệ thống bắt tôi đứng đầu hứng chịu chứ! Lưu Diễm Hồng thở dài nói:
- Sao tôi có thể hại cậu chứ? Cậu chỉ cần thông báo lại cho tôi số tiền mà bọn chúng hối lộ, trách nhiệm chắc chắn không đổ lên đầu cậu rồi. Trương Dương nói:
- Nói như thế chẳng khác nào cùng bọn chúng thông đồng làm việc xấu vậy. Lưu Diễm Hồng nói: - Chỉ có như thế mới có thể lấy được lòng tin của bọn chúng, mới có thể tìm ra được kẻ thực sự đứng sau chuyện này. Trương Dương nói:
- Chỉ tiếc rằng, bây giờ tôi đang xây dựng hình ảnh quan thanh liêm, cứ cho là bây giờ tôi bắt đầu giả mạo là quan tham cũng sợ không có ai tin. Lưu Diễm nói: - Cậu có biết quan tham là như thế nào không? Đại tham quan thực sự, là người ngoài mặt tỏ ra thanh liêm, bên ngoài lúc nào cũng có những người được người khác tung hô, nhưng chẳng qua chỉ là vì những lợi ích nhỏ mọn của mình, những tên tham quan càng lớn, càng có khả năng giấu giỏi. Tôi làm công việc kỉ ủy nhiều năm rồi, loại người như thế gặp quá nhiều rồi. Trương Dương lại thở dài nói:
- Chị Lưu, ván cờ này chị đánh lớn quá , tôi hỏi chị chuyện này trước, chuyện này bí thư Tống có biết không?
Rất ít khi mới có thời gian ngồi ngắm quang cảnh như bây giờ, thậm chí đến việc cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu lên người cũng là một thứ xa xỉ đối với cô. Trương Dương nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện trước mặt cô, nhìn sắc mặt như người đang mê mẩn trước quang cảnh, hắn không muốn làm phiền cô. Mà ngồi xuống bên cạnh cô. Lưu Diễm Hồng nhận ra được sự xuất hiện của người bên cạnh, quay người lại cười cười với Trương Dương nói:
- Ban ngày ban mặt sao lại xuất hiện ma quái thế này? Trương Dương đáp: - Chị Lưu, nhìn chị thưởng thức cảnh đến mê mẩn như thế, không nỡ làm phiền chị. Lưu Diễm Hồng nói: - Món ăn đã gọi xong hết rồi, cậu nhìn xem bàn ăn có món nào không thích ăn không? Trương Dương nói:
- Có thể ngồi cùng nói chuyện với chị Lưu thì ăn gì uống gì không quan trọng.
- Ồ, đúng là ngày càng giỏi ăn nói, đúng là không hổ danh bí thư của Tân Hải, đến tài ăn nói cũng lên trình độ rồi. Trương Dương nói: - Các tố chất trong người tôi đều rất tốt, tài ăn nói thì càng không phải nói, chị Lưu, chị triệu tập tôi từ phương xa lặn lội đến đây, có chuyện gì muốn chỉ giáo chăng? Lưu Diễm Hồng nói: - Ăn trước đã! Cô gọi phục vụ mang thức ăn vào, sau khi hỏi qua ý kiến của Trương Dương, liền gọi đặc sản của Thanh Giang lên, Trương Dương uống một ngụm rượu, ăn một ít thức ăn rồi nói: -Không được, món ăn ở đây hơi nhạt, thiếu cái mùi của nắng và gió. Lưu Diễm Hồng nói: - Nơi này làm tôi nhớ đến Tây Hồ. Trương Dương nói:
- Nhã Vân Hồ diện tích khá lớn, có lẽ là rộng hơn Tây Hồ, nhưng đáng tiếc không thể nào có được không gian như ở Tây Hồ được. Lưu Diễm Hồng nói:
- Thời gian qua cậu ở Tân Hải làm được những gì rồi? Trương Dương nói: - Làm được gì chứ? Vừa mới chân ướt chân ráo đến, trăm công nghìn việc Lưu Diễm Hồng bị câu nói đó của Trương Dương làm cho phì cười nói: - Tình hình của Tân Hải xấu đến thế sao? Trương Dương đáp: - Tôi vừa mới đến được một thời gian, vẫn chưa thâm nhập hoàn toàn được vào bên trong, nhưng đối với những yếu kém của Tân Hải có thể nắm rõ trong tay Lưu Diễm Hồng nói: - Tân Hải, Cảng Bắc có nhiều điều kiện thuận lợi như thế, hoàn toàn có thể trở thành điểm sáng kinh tế của Bình Hải, nhưng sự thật thì lại không như thế, Cảng Bắc lại là nơi có kinh tế yếu nhất Bình Hải, chuyện này có lẽ là có liên quan đến trình độ của lãnh đạo rồi. Trương Dương gật đầu lia lịa nói: - Đúng thế, chắc chắn có liên quan đến lãnh đạo. Lưu Diễm Hồng cười nói:
- Xem ra mối quan hệ của cậu với Hạng Thành không được tốt lắm! Trương Dương đáp: - Tôi đến đâu cũng bị lãnh đạo ghét mà. Lưu Diễm Hồng nói:
- Không phải chứ, bí thư Tống không thích cậu sao lại gả con gái yêu của ông ấy cho cậu chứ? Cả bí thư Cố và bí thư Kiều đều quý cậu đó thôi! Trương Dương nói:
- Chị Lưu, hôm nay chị gọi tôi đến đây là vì chuyện gia đình hay là vì chuyện khác? Hắn cảm thấy chị Lưu tìm hắn nhất định phải có việc gì đó. Lưu Diễm Hồng nâng chén rượu lên cười nói: - Trương Dương, hôm nay tôi gọi cậu đến, là có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Trương Dương gật đầu nói: - Chị Lưu, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được chị cứ nói, chuyện của người khác tôi có thể không làm, nhưng chuyện của chị tôi nhất quyết không từ chối. Lưu Diễm Hồng nói: - Đây không phải là việc của bản thân tôi, chuyện này là chuyện công việc!
Trương Dương nói: - Việc công? Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: - Mấy ngày trước tôi có nhận được thư thư tố cáo mật. Nói đến đây cô dừng một chút. Trương Dương cảm thấy có chút lo lắng, nói thấp giọng:
- Tố cáo tôi sao? Lưu Diễm cười nói: - Cậu thật là, cứ việc xấu nào cũng đều vơ vào mình là sao? Trương Dương biết việc này không có liên quan đến mình, cười ngượng nói:
- Không phải người ta thường nói một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng sao? Tôi đã vào chốn quan trường hơn ba năm rồi, có không ít lời rèm pha. Lưu Diễm Hồng nói: - Không phải cậu từng nói là không bị người ta ghét là kẻ tầm thường sao?” Trương Dương nói: - Câu này chỉ sử dụng với tôi thôi, với người khác thì không được, chị Lưu, chúng ta lúc nãy có nói tới chuyện tố cáo, cuối cùng là muốn tố cáo ai thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Chuyện tố cáo này có liên quan đến Cảng Bắc, bên trong không có chứng cứ cụ thể, cũng không nói cụ thể là ai. Trương Dương nói:
- Loại tố cáo này không phải là đã có nhiều rồi sao, nếu như đã không có chứng cứ cụ thể, dựa theo phương thức xử lí của kỉ ủy thì chuyện này không cần cần cấp cao xử lí, tại sao chị lần này lại coi trọng nó như thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Tuy lần này tôi không nắm được chứng cứ cụ thể, nhưng sự tình ở Bắc Cảng có chút bất thường. Trương Dương nói: - Tôi cũng cảm thấy Cảng Bắc này có gì đó không được minh bạch. Hắn chớp chớp mắt nói:
- Chị Lưu, hôm nay chị tìm tôi đến, có phải muốn tôi giúp chị điều tra vụ này, nhưng bây giờ tôi là bí thư của Tân Hải, những chuyện như thế này không còn thuộc thẩm quyền của tôi nữa rồi. Lưu Diễm Hồng hiểu nhầm ý của Trương Dương, tưởng hắn muốn kiếm chức quan, nên trừng mắt nói;
- Sự việc còn chưa bắt đầu làm mà đã muốn kiếm một chức quan rồi sao? Trương Dương cười nói: - Chị Lưu, chị đừng nghĩ về tôi như thế, Tân Hải đang tiến hành cải cách lên thành phố, tôi đang là thân phận của bí thư huyện lên bí thư thành phố, thử hỏi liệu tôi có đồng ý đổi chức bí thư thị thành phố lấy chức bí thư kỉ ủy không? Lưu Diễm Hồng nói:
- Dã tâm của cậu thật là lớn, muốn lên thành phố, đâu có phải là chuyện dễ dàng đâu? Cho dù người khác có nói thế nào thì Trương Dương vẫn rất tự tin với dự án cải cách lên thành phố, hắn tin tưởng chắc chắn chuyện này đã được định đoạt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả. Lưu Diễm Hồng không hề biết rằng Trương Dương đã có được thông tin mật, chỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyệnchỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyện ủy thì sự tự tin của hắn lại càng lên rất cao.
Trương Dương nói:
- Chị Lưu, chị nghi ngờ trong nội bộ của Cảng Bắc có vấn đề? Lưu Diễm Hồng gật đầu:
- Dựa theo những gì tố cáo trong này thì, tất cả mọi việc ở Cảng Bắc đều trong lợi ích và thế lực to lớn của cả một tập đoàn đều được lấy từ tên của một người. Trương Dương hỏi:
- Ai? - Đinh Cao Sơn! Trương Dương không cảm thấy bất ngờ, thậm chí khi Lưu Diễm Hồng nhắc đến cái tên của Đinh Cao Sơn, hắn cũng đã nghĩ đến nhân vật này rồi, tuy không gặp Đinh Cao Sơn mấy lần, nhưng với thể lực của Đinh Cao Sơn, Trương Dương cũng hiểu được phần nào. Tại thành phố hải cảng, rất nhiều người mối quan hệ giữa buôn lậu và giàu có là không thể tách rời. Lưu Diễm Hồng nói: - Công việc làm ăn buôn bán của Đinh Cao Sơn được đăng kí kinh doanh ở Tân Hải, thuộc quyền hạn của cậu, là một bí thư huyện ủy, cậu là người có trách nhiệm và nghĩa vụ điều tra việc này. Trương Dương nói:
- Đợi khi tôi quay về sẽ lệnh cho bí thư kỉ ủy tiến hành điều tra. Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: - Trương Dương, sở dĩ tôi chọn thành phố Giang để gặp mặt, chính là để sự việc này không gây sự chú ý của nhiều người, tất cả những dấu vết đều chứng tỏ, xu thế tham ô có thể là một vụ án lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay, nếu như nắm được chứng cứ cụ thể, tuyệt đối không thể hành động một cách khinh xuất được. Trương Dương nói: - Ý của chị là cần phải thả câu dài để bắt cá to, đầu tiên không áp dụng có biện pháp với Đinh Cao Sơn? Lưu Diễm Hồng nói: - Đúng thế. Thân phận và chức vị của cậu rất quan trọng, nếu như Cảng Bắc có tồn tại hệ thống buôn lậu, bọn chúng nhất định không thể không coi trọng thân phận của cậu, sớm muộn cũng sẽ tìm đến cậu. Trương Dương nói:
- Ý chị là…. Lưu Diễm Hồng nói: - Ruồi không chê mật ngọt, muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn nữa. Cậu nhất định phải làm một số việc mờ ám cho bọn chúng. Trương Dương nói: - Chị muốn tôi thâm nhập vào nội bộ của chúng à, nếu bọn chúng đút lót cho tôi, tôi có nên nhận không? Và cần phải biểu hiện rất vừa ý nữa, chị Lưu, chị có cần phải xây dựng một hệ thống bắt tôi đứng đầu hứng chịu chứ! Lưu Diễm Hồng thở dài nói:
- Sao tôi có thể hại cậu chứ? Cậu chỉ cần thông báo lại cho tôi số tiền mà bọn chúng hối lộ, trách nhiệm chắc chắn không đổ lên đầu cậu rồi. Trương Dương nói:
- Nói như thế chẳng khác nào cùng bọn chúng thông đồng làm việc xấu vậy. Lưu Diễm Hồng nói: - Chỉ có như thế mới có thể lấy được lòng tin của bọn chúng, mới có thể tìm ra được kẻ thực sự đứng sau chuyện này. Trương Dương nói:
- Chỉ tiếc rằng, bây giờ tôi đang xây dựng hình ảnh quan thanh liêm, cứ cho là bây giờ tôi bắt đầu giả mạo là quan tham cũng sợ không có ai tin. Lưu Diễm nói: - Cậu có biết quan tham là như thế nào không? Đại tham quan thực sự, là người ngoài mặt tỏ ra thanh liêm, bên ngoài lúc nào cũng có những người được người khác tung hô, nhưng chẳng qua chỉ là vì những lợi ích nhỏ mọn của mình, những tên tham quan càng lớn, càng có khả năng giấu giỏi. Tôi làm công việc kỉ ủy nhiều năm rồi, loại người như thế gặp quá nhiều rồi. Trương Dương lại thở dài nói:
- Chị Lưu, ván cờ này chị đánh lớn quá , tôi hỏi chị chuyện này trước, chuyện này bí thư Tống có biết không?
/2583
|