Hồng Vệ Đông từ xa đã lớn tiếng hô: Trương lão đệ! Thật ra luận bối phận thì y à Quách Thụy Dương đều phải là hạng chú bác của Trương Dương, nhưng hiện tại đã khác rồi, chỗ Tống Hoài Minh thì không thể nào bấu víu được, với Trương Dương thì dễ hơn, gọi một tiếng lão đệ cũng không ủy khuất gì cho mình, ngược lại còn cảm thấy hãnh diện, cho dù là để nhân viên công tác khác của ban trú kinh nhìn thấy, trong lòng cũng chỉ có nước hâm mộ.
Trương Dương nhiệt tình bắt tay với Hồng Vệ Đông, đám người này của ban trú kinh Bình Hải mí mắt rất linh hoạt, bất kể là Quách Thụy Dương hay là Hồng Vệ Đông đối với hắn đều khá khách khí, Trương Dương minh bạch. Người ta sở dĩ đối tốt với mình, chẳng phải là vì nể mặt nhạc phụ tương lai của mình ư. Xã hội chính là thực tế như vậy đấy.
Quan trường Trong nước kết giao. Thông thường phương thức câu thông tình cảm chính là nhậu, Hồng Vệ Đông cũng không ngoại lệ, ngỏ lời muốn mời Trương Dương uống rượu. Trương Dương lần này đến kinh thời gian tuy rằng rất dài. Nhưng cũng không có hứng thú lãng phí thời gian trên người y, Trương Dương nói có việc, uyển chuyển từ chối lời mời của Hồng Vệ Đông.
Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, nói rằng mình đã tới kinh thành, nhưng không ngờ Kiều Mộng Viện đang chơi ở Thái Lan, cuối tháng mới có thể về, Trương Dương lại liên hệ với Tra Vi, Tra Vi cũng không ở kinh thành, tới nước Pháp bồi dưỡng thiết kế trang sức nửa năm. Trương Dương cũng không quên chỗ cha mẹ nuôi, trong điện thoại nói với La Tuệ Ninh rằng mình trong mấy ngày tới sẽ phải tới trường đảng báo danh, qua vài ngày nữa mới rảnh để tới thăm họ, La Tuệ Ninh cũng rất thoáng, dù sao Trương Dương cũng phải học tập một tháng ở kinh thành, cơ hội gặp mặt còn nhiều mà.
Trương đại quan nhân đang chuẩn bị gọi điện thoại xg mấy vị với mình thì Tôn Đông Cường lại gọi tới, lần này Trương đại quan nhân cũng không tiện cự tuyệt, đáp ứng Tôn Đông Cường rằng lập tức sẽ tới ban trú kinh Phong Trạch hội họp với gã.
Trương Dương trước đây khi đảm nhiệm chức phó thị trưởng Phong Trạch từng tới ban trú kinh Phong Trạch, khi đó điều kiện bên này còn vô cùng đơn sơ, có điều hiện tại đã sửa sang lại, chỗ tuy rằng không lớn nhưng rất lịch sự tao nhã, trong sân còn có một hoa viên nho nhỏ, Phong Trạch là thành phố cấp huyện, cho nên nhiệm vụ tiếp đãi không thể so sánh với ban trú kinh tỉnh, bình thường thật sự rất thanh nhàn.
Khi Trương Dương lái xe tới ban trú kinh Phong Trạch thì Tôn Đông Cường đã đứng trên ban công lầu ba sưởi nắng, nhìn thấy chiếc xe khí phách đi vào sân, Tôn Đông Cường liền đoán rằng người đến là Trương Dương, Trương Dương từ bên trong xe đi ra. Lập tức bị tiếng cười sang sảng của Tôn Đông Cường hấp dẫn, nhìn thấy Tôn Đông Cường đang từ trên lầu vẫy tay với mình rồi bước nhanh xuống đón.
Trương Dương khóa xe xong thì Tôn Đông Cường đã tới trước mặt hắn, vươn hai tay ra nhiệt tình bắt tay Trương Dương: Lão đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Lần này không chỉ là gặp mặt, mà còn là bạn học, cùng nhau học tập trong một tháng!
Đi theo Tôn Đông Cường xuống còn có một vị nam tử hơn ba mươi tuổi, hắn là Chung Mạo Thần, bí thư khu ủy khu Vân Dương Giang Thành, Trương Dương khi công tác ở Giang Thành, hắn vẫn chưa đến Giang Thành, cho nên hai người chưa từng gặp mặt.
Tôn Đông Cường giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Chung Mạo Thần tất nhiên khó tránh khỏi khách khí một hồi, những lời như cửu ngưỡng đại danh thì nhất định phải nói. Chung Mạo Thần không hề quấy rầy Trương Dương và Tôn Đông Cường nói chuyện, sau khi chào hỏi thì ra khỏi cửa đi làm việc.
Bởi vì vẫn chưa tới lúc ăn cơm chiều, Tôn Đông Cường mời Trương Dương đến phòng của gã ngồi, thuận tiện Trương Dương đi thăm ban trú kinh Phong Trạch một chút, Trương Dương cảm thán nói: Ban trú kinh Phong Trạch thay đổi lớn thật, sửa ang lại chắc tốn không ít tiền nhỉ?
Tôn Đông Cường thở dài nói: Trước đây khi bí thư Thẩm cầm quyền cường điệu phải tiết kiệm, tôi cũng đồng ý với tác phong gian khổ mộc mạc, nhưng thời đại thay đổi rồi, cùng gia phá viện người khác sẽ không nói anh tiết kiệm, ngược lại sẽ chê cười anh nghèo, mà kẻ nghèo thì không ai hỏi, giàu có thì ở núi sâu cũng có người hỏi, giữa người và người là như vậy, giữa thành thị và thành thị cũng như vậy.
Trương Dương tràn đầy đồng cảm gật đầu: Ai cũng nói là công trình mặt mũi, nhưng công trình mặt mũi vẫn cần thiết, ai cũng nói làm người phải thẳng thắn thành khẩn, nhưng ai có thể trần truồng mà đi ra ngoài chứ.
Tôn Đông Cường phá lên cười, cách so sánh của Trương Dương cũng rất thỏa đáng, gã giới thiệu: Lần luân phiên huấn luyện này là Bắc Cảng và Giang Thành cùng làm, cán bộ cấp chính ban của các khu huyện Giang Thành trên cơ bản đều sẽ tới tới tham gia học tập, cũng là cơ hội tốt để trao đổi làm quen. Sau khi nghe thấy chuyện này, tôi đoán rằng anh cũng sẽ tới.
Trương Dương nói: Tôi cũng không muốn tới đâu! Nhưng mấy vị lãnh đạo thành phố đều muốn tôi đến.
Xem ra mấy vị lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng rất trọng thị anh.
Trương đại quan nhân bật cười: Trọng thị ư? Bọn họ là chê tôi chướng mắt thì có.
Tôn Đông Cường nói: Sao lại nói vậy?
Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Tân Hải gần đây xin bỏ huyện lập thành phố, chuyện này tôi và lãnh đạo có suy nghĩ không nhất trí.
Tôn Đông Cường nói: Tôi cũng nghe nói tới chuyện này, nói anh khi xin bỏ huyện lập thành phố đã trực tiếp gạt thị lý sang một bên.
Trương Dương gật đầu nói: Tóm lại đám lãnh đạo thành phố này không đồng ý tôi đề xuất xin vào lúc này, tôi cũng đã cân nhắc rồi, so với đề xuất xin với bọn họ trước rồi bị phủ quyết, chẳng thà tiền trảm hậu tấu.
Tôn Đông Cường nói: Huyện và thành phố cấp huyện ngoài mặt thì giống nhau nhưng trên thực tế thì khác nhau, một là trực tiếp chịu trách nhiệm với tỉnh lý, phương diện hành chính thì do thành thị thượng cấp quản lý, một là hoàn toàn phụ thuộc, phương diện tài chính và lực độ ủng hộ của tỉnh lý đối với cái trước thì lớn hơn một chút, trọng điểm phát triển thành thị của hai cái cũng khác nhau, trọng điểm phát triển của huyện là nông nghiệp, mà trọng điểm phát triển của thành phố cấp huyện là công thương nghiệp, phía Bắc Cảng nếu ở phương diện này không nhất trí với suy nghĩ của anh, chứng tỏ bọn họ không muốn buông Tân Hải.
Trương Dương nói: Không sai, chắc là như vậy, tôi luôn cảm thấy lòng dạ của đám người này rất hẹp hòi, mấy ngày trước tôi cầm hệ thống chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời tới, hạng mục tốt như vậy đi tìm bọn họ hợp tác, nhưng bí thư Hạng chưa xem đã cự tuyệt tôi. Trong lòng Trương đại quan nhân vẫn đầy oán khí.
Tôn Đông Cường cười nói: Cũng may mà hắn cự tuyệt anh, nếu không thì tôi sao đến lượt chúng tôi được hợp tác. Nhà máy quang điện Viễn Phương là ở Phong Trạch, lần này Tân Hải và Giang Thành hợp tác sản xuất đèn đường chính là do nhà máy quang điện Viễn Phương phụ trách, Tôn Đông Cường không nghi ngờ gì nữa là một trong những người được lợi trong lần hợp tác này.
Trương Dương cười nói: Thôi không nói nữa, nói chung lần này chúng ta phải nhanh chóng sản suất đèn đường năng lượng mặt trời, sớm ngày trang bị, chờ sau khi đường của thành thị Tân Hải tất cả sáng đèn, tôi xem bọn họ còn gì để nói nào.
Tôn Đông Cường thầm than, bất kể là ai làm thủ trưởng của Trương Dương đều rất khó khăn, thằng ôn này phóng mang quá nhọn, nếu lần này Tân Hải thuận lợi bỏ huyện lập thành phố, hắn sẽ oanh oanh liệt liệt làm xanh hoá thành thị, chẳng khác nào trực tiếp tát lãnh đạo thành phố Bắc Cảng một cái, không thể gọi là không thâm được. Thân là một gã cấp dưới mà dám đánh vào mặt lãnh đạo, hậu quả của hắn thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, Tôn Đông Cường đã đoán trước được, tương lai mâu thuẫn giữa Trương Dương và đám lãnh đạo Bắc Cảng sẽ càng tích càng sâu, xung đột cũng sẽ càng lúc càng ác liệt. Có điều gã không cho rằng Trương Dương sẽ chịu thiệt trong xung đột, Trương Dương có bối cảnh gì chứ? Nhạc phụ tương lai của hắn là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, cha nuôi là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, hơn nữa sang năm rât có khả năng thành thủ tướng. Có bối cảnh như vậy hắn tất nhiên có gan chơi nhau với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Khi đang nói chuyện với Tôn Đông Cường thì lại có mấy vị cán bộ cấp ban của Giang Thành tới, Tôn Đông Cường rất chú trọng quan hệ với đồng nghiệp, gã coi lần luân phiên huấn luyện ở kinh thành này là một cơ hội tốt để hoàn thiện mạng lưới quan hệ, so sánh với Tôn Đông Cường, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được mình ở phương diện này làm không tốt, độc lai độc vãng, tuy rằng hắn là người đầu lĩnh của phía Bắc Cảng, nhưng hắn và các học sinh khác không có qua lại gì cả.
Tôn Đông Cường đề nghị: Anh liên lạc với bạn học phía Bắc Cảng đi, tối nay đều đến chỗ tôi ăn cơm, sáng ngày mai thì đi báo danh, tôi nghĩ mọi người trên cơ bản đều sẽ đến.
Trương Dương nói: Thôi, để hôm khác đi.
Tôn Đông Cường cho rằng nhãn giới Trương Dương quá cao, không để những người khác vào trong mắt, thật ra bản nhân Trương Dương cũng không phải là ngạo mạn, hắn là ngại phiền toái, hơn nữa lần này luôn cảm thấy là bị đám lãnh đạo Bắc Cảng đâm cho một dao, trong lòng có chút uất ức, khó tránh khỏi trên tâm lý có chút kháng cự, đương nhiên không có tâm tình làm loại chuyện này. Nhưng nhìn thấy Tôn Đông Cường làm quan hệ, mượn cơ hội lần này để câu thông với đồng nghiệp, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, chỉ cần xử lý thích đáng, chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt, nếu xử lý không tốt, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu.
Mỗi người đều phải thay đổi để thích ứng với quan trường, quan trường cũng là một bộ phận của thế giới, khôn sống mống chết, để tồn tại tốt trong lĩnh vực này, anh phải không ngừng đề thăng mình, Tôn Đông Cường tích cực làm tốt quan hệ giữa người với người, cũng là một loại thủ đoạn để làm tăng giá trị của mình. Nhạc phụ Triệu Dương Lâm của gã là chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố Giang Thành, chính là thông qua tầng quan hệ này, Tôn Đông Cường mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng đến được bước này đã là cực hạn mà Triệu Dương Lâm có thể giúp gã rồi, muốn đi lên nữa thì phải dựa vào chính gã, Tôn Đông Cường ý thức rõ được điểm này.
Trương Dương nhiệt tình bắt tay với Hồng Vệ Đông, đám người này của ban trú kinh Bình Hải mí mắt rất linh hoạt, bất kể là Quách Thụy Dương hay là Hồng Vệ Đông đối với hắn đều khá khách khí, Trương Dương minh bạch. Người ta sở dĩ đối tốt với mình, chẳng phải là vì nể mặt nhạc phụ tương lai của mình ư. Xã hội chính là thực tế như vậy đấy.
Quan trường Trong nước kết giao. Thông thường phương thức câu thông tình cảm chính là nhậu, Hồng Vệ Đông cũng không ngoại lệ, ngỏ lời muốn mời Trương Dương uống rượu. Trương Dương lần này đến kinh thời gian tuy rằng rất dài. Nhưng cũng không có hứng thú lãng phí thời gian trên người y, Trương Dương nói có việc, uyển chuyển từ chối lời mời của Hồng Vệ Đông.
Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, nói rằng mình đã tới kinh thành, nhưng không ngờ Kiều Mộng Viện đang chơi ở Thái Lan, cuối tháng mới có thể về, Trương Dương lại liên hệ với Tra Vi, Tra Vi cũng không ở kinh thành, tới nước Pháp bồi dưỡng thiết kế trang sức nửa năm. Trương Dương cũng không quên chỗ cha mẹ nuôi, trong điện thoại nói với La Tuệ Ninh rằng mình trong mấy ngày tới sẽ phải tới trường đảng báo danh, qua vài ngày nữa mới rảnh để tới thăm họ, La Tuệ Ninh cũng rất thoáng, dù sao Trương Dương cũng phải học tập một tháng ở kinh thành, cơ hội gặp mặt còn nhiều mà.
Trương đại quan nhân đang chuẩn bị gọi điện thoại xg mấy vị với mình thì Tôn Đông Cường lại gọi tới, lần này Trương đại quan nhân cũng không tiện cự tuyệt, đáp ứng Tôn Đông Cường rằng lập tức sẽ tới ban trú kinh Phong Trạch hội họp với gã.
Trương Dương trước đây khi đảm nhiệm chức phó thị trưởng Phong Trạch từng tới ban trú kinh Phong Trạch, khi đó điều kiện bên này còn vô cùng đơn sơ, có điều hiện tại đã sửa sang lại, chỗ tuy rằng không lớn nhưng rất lịch sự tao nhã, trong sân còn có một hoa viên nho nhỏ, Phong Trạch là thành phố cấp huyện, cho nên nhiệm vụ tiếp đãi không thể so sánh với ban trú kinh tỉnh, bình thường thật sự rất thanh nhàn.
Khi Trương Dương lái xe tới ban trú kinh Phong Trạch thì Tôn Đông Cường đã đứng trên ban công lầu ba sưởi nắng, nhìn thấy chiếc xe khí phách đi vào sân, Tôn Đông Cường liền đoán rằng người đến là Trương Dương, Trương Dương từ bên trong xe đi ra. Lập tức bị tiếng cười sang sảng của Tôn Đông Cường hấp dẫn, nhìn thấy Tôn Đông Cường đang từ trên lầu vẫy tay với mình rồi bước nhanh xuống đón.
Trương Dương khóa xe xong thì Tôn Đông Cường đã tới trước mặt hắn, vươn hai tay ra nhiệt tình bắt tay Trương Dương: Lão đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Lần này không chỉ là gặp mặt, mà còn là bạn học, cùng nhau học tập trong một tháng!
Đi theo Tôn Đông Cường xuống còn có một vị nam tử hơn ba mươi tuổi, hắn là Chung Mạo Thần, bí thư khu ủy khu Vân Dương Giang Thành, Trương Dương khi công tác ở Giang Thành, hắn vẫn chưa đến Giang Thành, cho nên hai người chưa từng gặp mặt.
Tôn Đông Cường giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Chung Mạo Thần tất nhiên khó tránh khỏi khách khí một hồi, những lời như cửu ngưỡng đại danh thì nhất định phải nói. Chung Mạo Thần không hề quấy rầy Trương Dương và Tôn Đông Cường nói chuyện, sau khi chào hỏi thì ra khỏi cửa đi làm việc.
Bởi vì vẫn chưa tới lúc ăn cơm chiều, Tôn Đông Cường mời Trương Dương đến phòng của gã ngồi, thuận tiện Trương Dương đi thăm ban trú kinh Phong Trạch một chút, Trương Dương cảm thán nói: Ban trú kinh Phong Trạch thay đổi lớn thật, sửa ang lại chắc tốn không ít tiền nhỉ?
Tôn Đông Cường thở dài nói: Trước đây khi bí thư Thẩm cầm quyền cường điệu phải tiết kiệm, tôi cũng đồng ý với tác phong gian khổ mộc mạc, nhưng thời đại thay đổi rồi, cùng gia phá viện người khác sẽ không nói anh tiết kiệm, ngược lại sẽ chê cười anh nghèo, mà kẻ nghèo thì không ai hỏi, giàu có thì ở núi sâu cũng có người hỏi, giữa người và người là như vậy, giữa thành thị và thành thị cũng như vậy.
Trương Dương tràn đầy đồng cảm gật đầu: Ai cũng nói là công trình mặt mũi, nhưng công trình mặt mũi vẫn cần thiết, ai cũng nói làm người phải thẳng thắn thành khẩn, nhưng ai có thể trần truồng mà đi ra ngoài chứ.
Tôn Đông Cường phá lên cười, cách so sánh của Trương Dương cũng rất thỏa đáng, gã giới thiệu: Lần luân phiên huấn luyện này là Bắc Cảng và Giang Thành cùng làm, cán bộ cấp chính ban của các khu huyện Giang Thành trên cơ bản đều sẽ tới tới tham gia học tập, cũng là cơ hội tốt để trao đổi làm quen. Sau khi nghe thấy chuyện này, tôi đoán rằng anh cũng sẽ tới.
Trương Dương nói: Tôi cũng không muốn tới đâu! Nhưng mấy vị lãnh đạo thành phố đều muốn tôi đến.
Xem ra mấy vị lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng rất trọng thị anh.
Trương đại quan nhân bật cười: Trọng thị ư? Bọn họ là chê tôi chướng mắt thì có.
Tôn Đông Cường nói: Sao lại nói vậy?
Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Tân Hải gần đây xin bỏ huyện lập thành phố, chuyện này tôi và lãnh đạo có suy nghĩ không nhất trí.
Tôn Đông Cường nói: Tôi cũng nghe nói tới chuyện này, nói anh khi xin bỏ huyện lập thành phố đã trực tiếp gạt thị lý sang một bên.
Trương Dương gật đầu nói: Tóm lại đám lãnh đạo thành phố này không đồng ý tôi đề xuất xin vào lúc này, tôi cũng đã cân nhắc rồi, so với đề xuất xin với bọn họ trước rồi bị phủ quyết, chẳng thà tiền trảm hậu tấu.
Tôn Đông Cường nói: Huyện và thành phố cấp huyện ngoài mặt thì giống nhau nhưng trên thực tế thì khác nhau, một là trực tiếp chịu trách nhiệm với tỉnh lý, phương diện hành chính thì do thành thị thượng cấp quản lý, một là hoàn toàn phụ thuộc, phương diện tài chính và lực độ ủng hộ của tỉnh lý đối với cái trước thì lớn hơn một chút, trọng điểm phát triển thành thị của hai cái cũng khác nhau, trọng điểm phát triển của huyện là nông nghiệp, mà trọng điểm phát triển của thành phố cấp huyện là công thương nghiệp, phía Bắc Cảng nếu ở phương diện này không nhất trí với suy nghĩ của anh, chứng tỏ bọn họ không muốn buông Tân Hải.
Trương Dương nói: Không sai, chắc là như vậy, tôi luôn cảm thấy lòng dạ của đám người này rất hẹp hòi, mấy ngày trước tôi cầm hệ thống chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời tới, hạng mục tốt như vậy đi tìm bọn họ hợp tác, nhưng bí thư Hạng chưa xem đã cự tuyệt tôi. Trong lòng Trương đại quan nhân vẫn đầy oán khí.
Tôn Đông Cường cười nói: Cũng may mà hắn cự tuyệt anh, nếu không thì tôi sao đến lượt chúng tôi được hợp tác. Nhà máy quang điện Viễn Phương là ở Phong Trạch, lần này Tân Hải và Giang Thành hợp tác sản xuất đèn đường chính là do nhà máy quang điện Viễn Phương phụ trách, Tôn Đông Cường không nghi ngờ gì nữa là một trong những người được lợi trong lần hợp tác này.
Trương Dương cười nói: Thôi không nói nữa, nói chung lần này chúng ta phải nhanh chóng sản suất đèn đường năng lượng mặt trời, sớm ngày trang bị, chờ sau khi đường của thành thị Tân Hải tất cả sáng đèn, tôi xem bọn họ còn gì để nói nào.
Tôn Đông Cường thầm than, bất kể là ai làm thủ trưởng của Trương Dương đều rất khó khăn, thằng ôn này phóng mang quá nhọn, nếu lần này Tân Hải thuận lợi bỏ huyện lập thành phố, hắn sẽ oanh oanh liệt liệt làm xanh hoá thành thị, chẳng khác nào trực tiếp tát lãnh đạo thành phố Bắc Cảng một cái, không thể gọi là không thâm được. Thân là một gã cấp dưới mà dám đánh vào mặt lãnh đạo, hậu quả của hắn thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, Tôn Đông Cường đã đoán trước được, tương lai mâu thuẫn giữa Trương Dương và đám lãnh đạo Bắc Cảng sẽ càng tích càng sâu, xung đột cũng sẽ càng lúc càng ác liệt. Có điều gã không cho rằng Trương Dương sẽ chịu thiệt trong xung đột, Trương Dương có bối cảnh gì chứ? Nhạc phụ tương lai của hắn là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, cha nuôi là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, hơn nữa sang năm rât có khả năng thành thủ tướng. Có bối cảnh như vậy hắn tất nhiên có gan chơi nhau với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Khi đang nói chuyện với Tôn Đông Cường thì lại có mấy vị cán bộ cấp ban của Giang Thành tới, Tôn Đông Cường rất chú trọng quan hệ với đồng nghiệp, gã coi lần luân phiên huấn luyện ở kinh thành này là một cơ hội tốt để hoàn thiện mạng lưới quan hệ, so sánh với Tôn Đông Cường, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được mình ở phương diện này làm không tốt, độc lai độc vãng, tuy rằng hắn là người đầu lĩnh của phía Bắc Cảng, nhưng hắn và các học sinh khác không có qua lại gì cả.
Tôn Đông Cường đề nghị: Anh liên lạc với bạn học phía Bắc Cảng đi, tối nay đều đến chỗ tôi ăn cơm, sáng ngày mai thì đi báo danh, tôi nghĩ mọi người trên cơ bản đều sẽ đến.
Trương Dương nói: Thôi, để hôm khác đi.
Tôn Đông Cường cho rằng nhãn giới Trương Dương quá cao, không để những người khác vào trong mắt, thật ra bản nhân Trương Dương cũng không phải là ngạo mạn, hắn là ngại phiền toái, hơn nữa lần này luôn cảm thấy là bị đám lãnh đạo Bắc Cảng đâm cho một dao, trong lòng có chút uất ức, khó tránh khỏi trên tâm lý có chút kháng cự, đương nhiên không có tâm tình làm loại chuyện này. Nhưng nhìn thấy Tôn Đông Cường làm quan hệ, mượn cơ hội lần này để câu thông với đồng nghiệp, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, chỉ cần xử lý thích đáng, chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt, nếu xử lý không tốt, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu.
Mỗi người đều phải thay đổi để thích ứng với quan trường, quan trường cũng là một bộ phận của thế giới, khôn sống mống chết, để tồn tại tốt trong lĩnh vực này, anh phải không ngừng đề thăng mình, Tôn Đông Cường tích cực làm tốt quan hệ giữa người với người, cũng là một loại thủ đoạn để làm tăng giá trị của mình. Nhạc phụ Triệu Dương Lâm của gã là chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố Giang Thành, chính là thông qua tầng quan hệ này, Tôn Đông Cường mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng đến được bước này đã là cực hạn mà Triệu Dương Lâm có thể giúp gã rồi, muốn đi lên nữa thì phải dựa vào chính gã, Tôn Đông Cường ý thức rõ được điểm này.
/2583
|