Trong mắt Tôn Đông Cường, hắn khá là dựa ghen tị với những điều kiện mà Trương Dương có, người và người khác nhau, hắn hiện tại chỉ có thể nhận rõ hiện thực, dựa vào chính mình để sáng tạo ra tất cả cơ hội để có thể thượng vị.
Trương Dương đều đã từng gặp mặt đa số cán bộ Giang Thành này, yến hội tối hôm đó ở ban trú kinh Phong Trạch có bầu không khí không tồi, mọi người đối với Trương Dương cũng đều biểu hiện ra sự tôn kính, dù sao uy danh của thằng ôn này cũng bày ra đó, lúc trước khi công tác ở Giang Thành có thể nói là chính tích rõ rệt, hơn nữa thân phận bối cảnh của Trương Dương ai cũng biết, hắn và bí thư thị ủy đương nhiệm Đỗ Thiên Dã lại tình như thủ túc, người như vậy, đương nhiên là đối tượng để các cán bộ Giang Thành tranh nhau làm thân.
Trương Dương đối với loại tụ hội này cũng không có hứng thú lắm, uống rượu không ít nhưng tâm tình lại không có, Tôn Đông Cường cũng nhìn ra hắn tối nay có chút không yên lòng, bưng chén rượu tìm tới hắn, nói: Trương Dương, đã ra rồi thì thả lỏng một lần đi, chuyện công tác cũng đừng suy nghĩ làm gì, chúng ta tới học tập cũng là để làm tốt công tác thôi.
Trương Dương cười cười, chạm cốc với hắn rồi nói: Tôi thì đang nghĩ, chúng ta sau này trốn học có tiện không?
Tiện chứ, sau khi báo danh thì không có việc gì, anh yên tâm, sau này nếu tới muộn hay là trốn học thì tôi sẽ điểm danh hộ anh. Tôn Đông Cường sảng khoái nói.
Trương Dương gật đầu nói: Được, lời này tôi nhớ kỹ. Di động của hắn đổ chuông, bởi vì hiện trường rất ồn ào nên Trương Dương đi sang một bên để nghe.
Điện thoại là Tiết Vĩ Đồng gọi tới: Tam ca, anh đang ở đâu đấy? Ồn thế?
Trương Dương nói: Ban trú kinh Phong Trạch!
Anh ở kinh thành à?
Trương Dương trước khi đến kinh thành cũng không liên hệ với Tiết Vĩ Đồng, lúc này mới đem chuyện mình đến trường đảng Trung ương học tập ra nói.
Tiết Vĩ Đồng nghe hắn nói xong liền nổi giận: Anh sao thế? Tới kinh thành sao không liên hệ với em?
Trương Dương cười nói: Anh vừa tới mà? Đừng nói em, cha nuôi mẹ nuôi của anh anh cũng chưa liên hệ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh có ý gì vậy? Ám chỉ là đứa em gái nuôi như em không bằng được cha nuôi mẹ nuôi của anh đúng không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Không có ý đó. Thực sự là không có ý đó, chẳng qua là tới tham gia lớp học trường đảng thôi. Nhiều bạn bè cũ gặp nhau, cho nên khó tránh khỏi phải uống vài chén, anh cũng định ngày mai sau khi báo danh thì liên hệ với mấy người, lần này thời gian ở kinh thành khá dài. Một tháng cơ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Được, đợi mai anh Thiên từ Sơn Tây về chúng ta sẽ tụ họp.
Trương Dương nói: Sao lại gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh cho rằng mình không nói thì em không biết anh tới kinh thành ư? Em hôm qua đã biết rồi, trong lòng đang nghĩ, người làm anh như anh phải chăng đã quên mất đứa em gái này rồi, không ngờ anh quên em thật.
Trương Dương nói: Em nghe ai nói thế?
Tiết Vĩ Đồng nói: Bác Hạng, ông ta ngày hôm qua gọi điện thoại tới, ân cần thăm hỏi tình hình ông nội em, em thuận tiện hỏi ông ta về tình hình của anh, ông ta nói với em rằng anh đang được đào tạo ở trường đảng Trung ương, Tam ca à Tam ca. Anh giấu cũng kín lắm.
Trương Dương cười nói: Đâu có!
Tiết Vĩ Đồng nói: Thôi, em không quấy rầy anh uống rượu nữa, nhớ kỹ đấy, ngày mai báo danh xong thì chủ động gọi điện thoại thông tri một tiếng, em mời khách, vốn chuẩn bị đón gió tẩy trần cho Chu lão đại, giờ thì hay rồi, còn có thêm anh.
Trương Dương đáp ứng rất khoái trá.
Tuy rằng Hương Sơn mời Trương Dương tới chỗ hắn ở, nhưng Trương Dương sau khi cân nhắc vẫn tới quyết định tới Hương Sơn biệt viện, không biết vì sao, tối nay hắn luôn cảm thấy trong lòng lo lắng, đặc biệt tưởng niệm cái địa phương đẹp và tĩnh mịch Hương Sơn biệt viện đó. Rời khỏi ban trú kinh Phong Trạch, lái xe thẳng tới Hương Sơn biệt viện. Nhìn thấy hình dáng của Hương Sơn biệt viện, tim Trương đại quan nhân không khỏi đập mạnh hơn. Mà khi hắn đi tới trước cửa, nhìn thấy khóa đồng trên cửa, Trương đại quan nhân lại cảm giác có chút mất mát. Hắn bỗng nhiên ý thức được mình từ xa chạy đến không chỉ là vì Hương Sơn biệt viện, mà là vì muốn gặp một người, mỗi lần tới Hương Sơn biệt viện tâm tình đều có thể được bình thản, đều là vì Trần Tuyết ở đây, Trương Dương mở cửa phòng, xách hành lý đi vào, bên trong đình viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, xem ra Trần Tuyết thường xuyên tới đây quét dọn.
Trương Dương tới phòng mà mình thường ở, mặc dù có đã một đoạn thời gian rồi không tới, nhưng bên trong không có một hạt bụi nào, vào trong phòng tắm, mở nước ấm, Trương Dương thoải mái nằm ngâm. Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi sắp ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Trương đại quan nhân ngẩn ra, đêm hôm khuya khoắt, lại là nơi thâm sơn rừng rú, sao lại có người gõ cửa vào những lúc như thế này, hắn từ trong bồn tắm lớn ngồi dậy, mặc vào áo tắm vào, cao giọng nói: Ai đấy?
Bên ngoài một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: Tôi!
Trương đại quan nhân nghe rõ ràng, giọng nói đó rõ ràng là của Văn Linh, khi gõ cửa chắc còn đứng ở cửa lớn, nhưng sau khi trả lời hắn thì rõ ràng đã tới trong vườn rồi, Trương Dương hơi suy nghĩ một chút liền đoán được Văn Linh vì sao lại tìm tới nơi này, khẳng định khi hắn gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, Văn Linh đở cạnh đó, cô ta biết mình tới kinh thành, cho nên theo dõi tới đây, phải nói rằng Trương Dương mỗi lần đến kinh thành cơ hồ đều tới chỗ này của Thiên Trì tiên sinh, Văn Linh có thể nghĩ đến đây để tìm mình cũng không có gì là kỳ quái.
Trương Dương cười nói: Thì ra là chị Linh à, đã trễ thế này rồi chị còn muốn tới gặp tôi? Thật sự là nặng tình chị em quá.
Văn Linh nói: Tôi chỉ có một đứa em trai là cậu, đương nhiên phải yêu thương cậu rồi! Hai chữ thương cậu rõ ràng là rít qua khẽ răng, tràn ngập hàn ý âm lãnh.
Trương Dương nói: Chị Linh, hảo ý của chị đối với tôi tôi xin nhận, nhưng hiện tại đã khuya rồi, tôi lại đang tắm, chúng ta tuy rằng là chị em, nhưng dù sao nam ở chung cũng không tiện, hay là có chuyện quan trọng gì thì để mai bàn đi.
Văn Linh nói: Tính tôi rất nôn nóng, có gì cũng phải nói ngay mới chịu được.
Trương Dương đi tới chỗ treo quần áo, vừa vươn tay ra lấy quần áo vừa nói: Chị Linh, chị đợi một chút nhé, hiện tại tôi không mặc quần áo nên nói chuyện không tiện. Hắn vừa cầm được quần áo thì cửa phòng rầm một cái bị đá bay, trước cửa bốc đấy khói bụi. Văn Linh mặc hắc y, trong tay cầm một thanh trường kiếm hẹp dài, chính là Ẩm Huyết kiếm cô ta cướp được từ tay Kim Đấu La, mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương. Nếu đổi lại là trước đây, Trương Dương khẳng định sẽ tìm được ánh mắt thù hận trong đó, nhưng hiện tại hắn chỉ thấy vẻ lãnh khốc đạm mạc. Trương đại quan nhân cảm thấy được trên người Văn Linh đã xảy ra biến hóa nào đó, chỉ là hắn không thể nói rõ được.
Trương đại quan nhân hai tay che ngực, cố nặn ra bộ dạng ngượng ngùng: Chị sao lại xông vào? Người ta còn chưa mặc quần áo mà!
Văn Linh lạnh lùng nói: Một người chết có mặc quần áo hay không thì có gì quan trọng?
Trương Dương cười nói: Chị Linh, chúng ta là chị em, nói đùa cũng được, nhưng không thể quá đáng quá!
Tôi cũng không nói đùa!
Ẩm Huyết kiếm trong tay Văn Linh rung lên, trong không gian hữu hạn không khí theo động tác của cô ta hình thành một luồng khí xoáy, áo tắm của Trương đại quan nhân lập tức bị hút bay lên cao, thằng ôn này hai chân khép chặt lại, hai tay tóm lấy áo tắm, cực kỳ giống động tác ôm váy kinh điển của Marilyn Monroe, góc áo tắm bay cao lên, Trương đại quan nhân nói: Chị Linh, quá đáng rồi, tôi cũng không phải là người tùy tiện như vậy.
Văn Linh nhìn thẳng vào Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười cổ quái: Cậu thật đúng là lợi hại, không ngờ để cậu có được đại thừa quyết, giao nó ra đây, tôi sẽ cho cậu một con đường sống..
Trương đại quan nhân ngắt lời cô ta: Chị Linh, chị có thể có chút sáng ý hay không, uy hiếp đối với tôi còn hữu dụng ư?
Văn Linh gật đầu nói: Được, uy hiếp vô dụng, vậy tôi cũng chỉ đành giết chết cậu thôi! Ẩm Huyết kiếm Trong tay bỗng nhiên giống như độc xà thè lưỡn bắn tới trước ngực Trương Dương. Cô ta vừa ra tay, Trương Dương liền nhận ra cô ta đang sử dụng thê phong khổ vũ kiếm pháp, Ẩm Huyết kiếm đồng dạng, kiếm pháp đồng dạng nhưng từ trong tay Văn Linh sử ra so với đại sư kiếm thuật Kim Đấu La của Hàn Quốc thì uy lực lớn hơn vô số lần.
Bên trong căn phòng nhỏ tất cả đều bị kiếm ảnh của Văn Linh bao phủ, không gian bên trong bị kiếm khí phân chia thành vô số bộ phận bất quy tắc, kiếm khí vô hình đan thành một cái lưỡi chụp xuống mặt Trương Dương, người thường gặp phải kiếm khí như vậy thì không khác gì gặp mũi nhọn, không thể thoát khỏi kết cục bầm thây, nhưng người mà Văn Linh phải đối mặt là Trương Dương, ngay cả chính cô ta cũng không tin tưởng Trương Dương sẽ dễ dàng bị thương dưới kiếm của mình như vậy.
Vào đúng khoảnh khắc mà Văn Linh ra tay, Trương Dương đã hành động, hắn nhảy vào bồn tắm lớn, một quyền đánh xuống, nước trong bồn tắm bị nội lực của hắn phản chấn, tràn ra ngoài, ở trước mặt hắn hình thành một bức tường nước. Trương đại quan nhân nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng đánh lên bức tường nước trong suốt, tường nước biến ảo thành trăm ngàn bọt nước trong suốt, gào thét đón đánh về phương hướng Văn Linh xuất kiếm.
Trương Dương đều đã từng gặp mặt đa số cán bộ Giang Thành này, yến hội tối hôm đó ở ban trú kinh Phong Trạch có bầu không khí không tồi, mọi người đối với Trương Dương cũng đều biểu hiện ra sự tôn kính, dù sao uy danh của thằng ôn này cũng bày ra đó, lúc trước khi công tác ở Giang Thành có thể nói là chính tích rõ rệt, hơn nữa thân phận bối cảnh của Trương Dương ai cũng biết, hắn và bí thư thị ủy đương nhiệm Đỗ Thiên Dã lại tình như thủ túc, người như vậy, đương nhiên là đối tượng để các cán bộ Giang Thành tranh nhau làm thân.
Trương Dương đối với loại tụ hội này cũng không có hứng thú lắm, uống rượu không ít nhưng tâm tình lại không có, Tôn Đông Cường cũng nhìn ra hắn tối nay có chút không yên lòng, bưng chén rượu tìm tới hắn, nói: Trương Dương, đã ra rồi thì thả lỏng một lần đi, chuyện công tác cũng đừng suy nghĩ làm gì, chúng ta tới học tập cũng là để làm tốt công tác thôi.
Trương Dương cười cười, chạm cốc với hắn rồi nói: Tôi thì đang nghĩ, chúng ta sau này trốn học có tiện không?
Tiện chứ, sau khi báo danh thì không có việc gì, anh yên tâm, sau này nếu tới muộn hay là trốn học thì tôi sẽ điểm danh hộ anh. Tôn Đông Cường sảng khoái nói.
Trương Dương gật đầu nói: Được, lời này tôi nhớ kỹ. Di động của hắn đổ chuông, bởi vì hiện trường rất ồn ào nên Trương Dương đi sang một bên để nghe.
Điện thoại là Tiết Vĩ Đồng gọi tới: Tam ca, anh đang ở đâu đấy? Ồn thế?
Trương Dương nói: Ban trú kinh Phong Trạch!
Anh ở kinh thành à?
Trương Dương trước khi đến kinh thành cũng không liên hệ với Tiết Vĩ Đồng, lúc này mới đem chuyện mình đến trường đảng Trung ương học tập ra nói.
Tiết Vĩ Đồng nghe hắn nói xong liền nổi giận: Anh sao thế? Tới kinh thành sao không liên hệ với em?
Trương Dương cười nói: Anh vừa tới mà? Đừng nói em, cha nuôi mẹ nuôi của anh anh cũng chưa liên hệ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh có ý gì vậy? Ám chỉ là đứa em gái nuôi như em không bằng được cha nuôi mẹ nuôi của anh đúng không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Không có ý đó. Thực sự là không có ý đó, chẳng qua là tới tham gia lớp học trường đảng thôi. Nhiều bạn bè cũ gặp nhau, cho nên khó tránh khỏi phải uống vài chén, anh cũng định ngày mai sau khi báo danh thì liên hệ với mấy người, lần này thời gian ở kinh thành khá dài. Một tháng cơ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Được, đợi mai anh Thiên từ Sơn Tây về chúng ta sẽ tụ họp.
Trương Dương nói: Sao lại gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh cho rằng mình không nói thì em không biết anh tới kinh thành ư? Em hôm qua đã biết rồi, trong lòng đang nghĩ, người làm anh như anh phải chăng đã quên mất đứa em gái này rồi, không ngờ anh quên em thật.
Trương Dương nói: Em nghe ai nói thế?
Tiết Vĩ Đồng nói: Bác Hạng, ông ta ngày hôm qua gọi điện thoại tới, ân cần thăm hỏi tình hình ông nội em, em thuận tiện hỏi ông ta về tình hình của anh, ông ta nói với em rằng anh đang được đào tạo ở trường đảng Trung ương, Tam ca à Tam ca. Anh giấu cũng kín lắm.
Trương Dương cười nói: Đâu có!
Tiết Vĩ Đồng nói: Thôi, em không quấy rầy anh uống rượu nữa, nhớ kỹ đấy, ngày mai báo danh xong thì chủ động gọi điện thoại thông tri một tiếng, em mời khách, vốn chuẩn bị đón gió tẩy trần cho Chu lão đại, giờ thì hay rồi, còn có thêm anh.
Trương Dương đáp ứng rất khoái trá.
Tuy rằng Hương Sơn mời Trương Dương tới chỗ hắn ở, nhưng Trương Dương sau khi cân nhắc vẫn tới quyết định tới Hương Sơn biệt viện, không biết vì sao, tối nay hắn luôn cảm thấy trong lòng lo lắng, đặc biệt tưởng niệm cái địa phương đẹp và tĩnh mịch Hương Sơn biệt viện đó. Rời khỏi ban trú kinh Phong Trạch, lái xe thẳng tới Hương Sơn biệt viện. Nhìn thấy hình dáng của Hương Sơn biệt viện, tim Trương đại quan nhân không khỏi đập mạnh hơn. Mà khi hắn đi tới trước cửa, nhìn thấy khóa đồng trên cửa, Trương đại quan nhân lại cảm giác có chút mất mát. Hắn bỗng nhiên ý thức được mình từ xa chạy đến không chỉ là vì Hương Sơn biệt viện, mà là vì muốn gặp một người, mỗi lần tới Hương Sơn biệt viện tâm tình đều có thể được bình thản, đều là vì Trần Tuyết ở đây, Trương Dương mở cửa phòng, xách hành lý đi vào, bên trong đình viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, xem ra Trần Tuyết thường xuyên tới đây quét dọn.
Trương Dương tới phòng mà mình thường ở, mặc dù có đã một đoạn thời gian rồi không tới, nhưng bên trong không có một hạt bụi nào, vào trong phòng tắm, mở nước ấm, Trương Dương thoải mái nằm ngâm. Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi sắp ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Trương đại quan nhân ngẩn ra, đêm hôm khuya khoắt, lại là nơi thâm sơn rừng rú, sao lại có người gõ cửa vào những lúc như thế này, hắn từ trong bồn tắm lớn ngồi dậy, mặc vào áo tắm vào, cao giọng nói: Ai đấy?
Bên ngoài một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: Tôi!
Trương đại quan nhân nghe rõ ràng, giọng nói đó rõ ràng là của Văn Linh, khi gõ cửa chắc còn đứng ở cửa lớn, nhưng sau khi trả lời hắn thì rõ ràng đã tới trong vườn rồi, Trương Dương hơi suy nghĩ một chút liền đoán được Văn Linh vì sao lại tìm tới nơi này, khẳng định khi hắn gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, Văn Linh đở cạnh đó, cô ta biết mình tới kinh thành, cho nên theo dõi tới đây, phải nói rằng Trương Dương mỗi lần đến kinh thành cơ hồ đều tới chỗ này của Thiên Trì tiên sinh, Văn Linh có thể nghĩ đến đây để tìm mình cũng không có gì là kỳ quái.
Trương Dương cười nói: Thì ra là chị Linh à, đã trễ thế này rồi chị còn muốn tới gặp tôi? Thật sự là nặng tình chị em quá.
Văn Linh nói: Tôi chỉ có một đứa em trai là cậu, đương nhiên phải yêu thương cậu rồi! Hai chữ thương cậu rõ ràng là rít qua khẽ răng, tràn ngập hàn ý âm lãnh.
Trương Dương nói: Chị Linh, hảo ý của chị đối với tôi tôi xin nhận, nhưng hiện tại đã khuya rồi, tôi lại đang tắm, chúng ta tuy rằng là chị em, nhưng dù sao nam ở chung cũng không tiện, hay là có chuyện quan trọng gì thì để mai bàn đi.
Văn Linh nói: Tính tôi rất nôn nóng, có gì cũng phải nói ngay mới chịu được.
Trương Dương đi tới chỗ treo quần áo, vừa vươn tay ra lấy quần áo vừa nói: Chị Linh, chị đợi một chút nhé, hiện tại tôi không mặc quần áo nên nói chuyện không tiện. Hắn vừa cầm được quần áo thì cửa phòng rầm một cái bị đá bay, trước cửa bốc đấy khói bụi. Văn Linh mặc hắc y, trong tay cầm một thanh trường kiếm hẹp dài, chính là Ẩm Huyết kiếm cô ta cướp được từ tay Kim Đấu La, mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương. Nếu đổi lại là trước đây, Trương Dương khẳng định sẽ tìm được ánh mắt thù hận trong đó, nhưng hiện tại hắn chỉ thấy vẻ lãnh khốc đạm mạc. Trương đại quan nhân cảm thấy được trên người Văn Linh đã xảy ra biến hóa nào đó, chỉ là hắn không thể nói rõ được.
Trương đại quan nhân hai tay che ngực, cố nặn ra bộ dạng ngượng ngùng: Chị sao lại xông vào? Người ta còn chưa mặc quần áo mà!
Văn Linh lạnh lùng nói: Một người chết có mặc quần áo hay không thì có gì quan trọng?
Trương Dương cười nói: Chị Linh, chúng ta là chị em, nói đùa cũng được, nhưng không thể quá đáng quá!
Tôi cũng không nói đùa!
Ẩm Huyết kiếm trong tay Văn Linh rung lên, trong không gian hữu hạn không khí theo động tác của cô ta hình thành một luồng khí xoáy, áo tắm của Trương đại quan nhân lập tức bị hút bay lên cao, thằng ôn này hai chân khép chặt lại, hai tay tóm lấy áo tắm, cực kỳ giống động tác ôm váy kinh điển của Marilyn Monroe, góc áo tắm bay cao lên, Trương đại quan nhân nói: Chị Linh, quá đáng rồi, tôi cũng không phải là người tùy tiện như vậy.
Văn Linh nhìn thẳng vào Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười cổ quái: Cậu thật đúng là lợi hại, không ngờ để cậu có được đại thừa quyết, giao nó ra đây, tôi sẽ cho cậu một con đường sống..
Trương đại quan nhân ngắt lời cô ta: Chị Linh, chị có thể có chút sáng ý hay không, uy hiếp đối với tôi còn hữu dụng ư?
Văn Linh gật đầu nói: Được, uy hiếp vô dụng, vậy tôi cũng chỉ đành giết chết cậu thôi! Ẩm Huyết kiếm Trong tay bỗng nhiên giống như độc xà thè lưỡn bắn tới trước ngực Trương Dương. Cô ta vừa ra tay, Trương Dương liền nhận ra cô ta đang sử dụng thê phong khổ vũ kiếm pháp, Ẩm Huyết kiếm đồng dạng, kiếm pháp đồng dạng nhưng từ trong tay Văn Linh sử ra so với đại sư kiếm thuật Kim Đấu La của Hàn Quốc thì uy lực lớn hơn vô số lần.
Bên trong căn phòng nhỏ tất cả đều bị kiếm ảnh của Văn Linh bao phủ, không gian bên trong bị kiếm khí phân chia thành vô số bộ phận bất quy tắc, kiếm khí vô hình đan thành một cái lưỡi chụp xuống mặt Trương Dương, người thường gặp phải kiếm khí như vậy thì không khác gì gặp mũi nhọn, không thể thoát khỏi kết cục bầm thây, nhưng người mà Văn Linh phải đối mặt là Trương Dương, ngay cả chính cô ta cũng không tin tưởng Trương Dương sẽ dễ dàng bị thương dưới kiếm của mình như vậy.
Vào đúng khoảnh khắc mà Văn Linh ra tay, Trương Dương đã hành động, hắn nhảy vào bồn tắm lớn, một quyền đánh xuống, nước trong bồn tắm bị nội lực của hắn phản chấn, tràn ra ngoài, ở trước mặt hắn hình thành một bức tường nước. Trương đại quan nhân nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng đánh lên bức tường nước trong suốt, tường nước biến ảo thành trăm ngàn bọt nước trong suốt, gào thét đón đánh về phương hướng Văn Linh xuất kiếm.
/2583
|