Xuân Sai nói: Trương tiên sinh võ công cao cường, tôi căn bản không phải là đối thủ của ngài.
Trương Dương nói: Mục đích hắn bảo anh lên đài không phải là để anh chiến thắng tôi, trước khi lên đài, hắn đã tiêm thuốc kích thích cho anh, theo tôi thấy, lượng được tiêm vào rất lớn, hắn đã sớm đoán được hậu quả có thể phát sinh trên quyền đài, nói cách khác, hắn đã sớm đoán được anh có thể sẽ bởi vậy mà toi mạng.
Xuân Sai nói: Tôi về sau mới hiểu được đạo lý này, nếu không phải là ngài cứu tôi, tôi có thể đã chết rồi.
Trương Dương cười nói: Anh nếu chết thì tôi càng phiền.
Xuân Sai tuy rằng chỉ số thông minh thường thường, nhưng hiện tại cũng đã biết mình từ đầu tới đuôi chỉ là một quân cờ bị An Đạt Văn lợi dụng, hắn hổ thẹn nói: Xin lỗi, trương tiên sinh, tôi đã mang tới phiền phức cho ngài!
Trương Dương nói: Thân thủ của anh không tồi, hoàn toàn có thể bằng vào hai tay của mình đánh ra một mảng thiên địa, không cần thiết phải mạo hiểm đi đánh hắc quyền.
Xuân Sai liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: hai người tạm thời cứ an tâm sống ở đây, phí dụng thì không cần các anh phải quan tâm, về phần chuyện hộ chiếu, tôi sẽ bảo người làm giúp anh.
Xuân Sai cảm động vô cùng.
Trương Dương giúp Xuân Sai là chỉ vì cảm thấy hắn rất đáng thương vì bị An Đạt Văn lợi dụng , thực sự không có ý muốn hắn hồi báo, hắn an ủi Xuân Sai vài câu rồi rời khỏi phòng Xuân Sai, Mai Nhi một mực tiễn hắn ra tận ngoài cửa.
Trương Dương đang chuẩn bị đi chào hỏi Hồng Vệ Đông thì nghe thấy một giọng nữ ôn nhu từ phía sau vang lên: Bí thư Trương ở kinh thành bề bộn nhiều việc quá!
Trương đại quan nhân nghe mà nội tâm chấn động, hắn xoay người lại, liền thấy Tần Thanh mặc váy dài màu xám, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười nhìn mình, Trương Dương căn bản cũng không ngờ Tần Thanh lại xuất hiệnở chỗ này, hắn cười nói: Bí thư Tần, cô tới kinh thành khi nào vậy?
Ở nơi công cộng, thỉnh thoảng có người quen đi qua, hai người tuy rằng trong lòng đều rất nhớ đối phương, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ thản nhiên, nói chuyện cũng rất công thức.
Tần Thanh nói: Vừa tới buổi sáng.
Trương Dương nói: Làm việc hay là họp?
Tần Thanh nói: Họp! Trong ánh mắt cũng không nén được sự nhớ nhung Trương Dương.
Tần Thanh ở tại phòng 319, Trương Dương đi theo cô ta vào phòng, vừa đi vào phòng, Trương đại quan nhân vươn tay ra kéo lấy cánh tay Tần Thanh, ôm lấy thân thể cô ta, Tần Thanh anh một tiếng lao vào lòng Trương Dương, đôi môi như hoa bị Trương Dương hôn ngấu nghiến như hút mật.
Tần Thanh mắt lờ đờ vừa giãy vừa chỉ vào rèm, Trương Dương vừa hôn cô ta vừa di động tới cửa sổ, Tần Thanh vươn tay ra kéo rèm, rèm vừa rủ xuống, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên ảm đạm, nhưng lại cảm thấy trong váy mát lạnh, đã bị thằng ôn này kéo xuống rồi.
Tần Thanh ôm Trương Dương, ghé vào tai hắn hổn hển nói: Em rất nhớ anh.
Phương pháp biểu đạt sự nhớ nhung của nam nữ có rất nhiều loại, Trương đại quan nhân áp dụng loại trực tiếp nhất, an ủi nỗi khổ tương tư của Tần Thanh, thằng ôn này dày vò xong rồi, còn rất cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có ai đi qua hành lang mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cao thủ yêu đương vụng trộm luôn tiện hơn một chút, huống chi Trương đại quan nhân là cao thủ đã học phản truy tung, thằng ôn này cả người thư thái đi tới đại sảnh khách sạn, lúc này mới nhớ tới đã quên chào hỏi Hồng Vệ Đông, vừa rồi khi triền miên với Tần Thanh, hắn sợ có điện thoại quấy rầy cho nên tắt máy, vừa mới mở máy thì Hồng Vệ Đông gọi tới, Hồng Vệ Đông đã an bài tiệc rượu, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trương Dương từ chối hảo ý của y, hắn vừa mới hẹn Tần Thanh ra ngoài ăn cơm, hiện tại là phân công nhau hành động, để tránh bị người quen bắt gặp.
Trương Dương trực tiếp lái xe tới Đông Lai thuận đã hẹn trước, gọi một cái túi nhỏ, vừa cho đồ ăn vào thì Tần Thanh cũng đến.
Tần Thanh đã tắm rửa, thay một bộ sáo trang mày xám, lộ ra vẻ cao quý đoan trang, có điều trên mặt bởi vì Trương đại quan nhân mà vẫn còn ửng hồng, Thanh mỹ nhân tuy rằng đã qua tuổi hai mươi, nhưng năm tháng dường như không thể lưu lại dấu vết trên mặt cô ta, cái này có liên quan tới nội công mà Trương Dương dạy cho cô ta, hơn nữa từ khi bắt đầu nghiên tập thuật song với Trương Dương, da thịt của cô ta càng lúc càng tốt, so với cô gái tuổi xuân thì cũng không vàng hơn bao nhiêu. Tần Thanh bởi vì công tác nên rất ít sử dụng đồ trang điểm, ngẫu nhiên sử dụng cũng chỉ là đánh phấn to son một chút, càng dẫn tới sự hâm mộ của không ít thiếu nữ, thường ngày không ít người tìm cô ta hỏi bí quyết bảo dưỡng, bí quyết bảo dưỡng của Tần Thanh thực sự là khó có thể nói ra được, dẫu sao cũng không thể nói với người khác rằng đây là kết quả cô ta và Trương Dương âm dương song tu, cho nên chỉ có thể nói mình không có bí quyết gì cả. Người ngoài liền cho rằng bí thư tần là thiên sinh lệ chất, không thể học theo được.
Tần Thanh dưới ánh mắt nhìn chăm chú nóng rực của Trương Dương thì không khỏi lại cảm thấy thân thể mềm mại có chút nóng lên nhẹ giọng nhẹ giọng gắt: Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?
Trương đại quan nhân nói: Càng nhìn càng yêu!
Chém gió! Tần Thanh vừa hờn dỗi vừa nhấc chân ở dưới bàn đá hắn một cái, một cước này đương nhiên là không dùng sức, Trương đại quan nhân cợt nhả nói: Vẫn thích em kẹp anh hơn!
Tần Thanh mặt đỏ tía tai, nhỏ giọng mắng: Lưu manh! Anh đã là bí thư huyện ủy rồi, sao ăn nói vẫn lưu manh thế?
Trương đại quan nhân nói: Đối với một nam nhân bình thường, lưu manh thích đáng thì nên làm, đây mới là chân thật, nếu một nam nhân cả đời không nói một câu lưu manh nào, tên đó hoặc là không bình thường, hoặc là hạng dối trá.
Được rồi, anh lúc nào cũng có lý do.
Trương Dương nói: Chị Thanh, gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?
Tần Thanh nói: Cuối cùng cũng có chút bộ dạng đứng đắn.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới, hai người đồng thời ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chạm nhau thì đều thấy được vẻ buồn cười trong mắt đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Dương mở bình Đại Minh xuân xuân rót cho Tần Thanh một chén thủy tinh, hắn cầm chén rượu lên nói: Vì hai ta gặp lại ở kinh thành, ôn lại duyên mộng, cạn một ly.
Tần Thanh nói: Đừng có nói hưu nói vượn, em lần này đến cũng không phải là vì anh, ngày mai và ngày kia em học liên tục hai ngày, buổi tối ngày kia là về rồi.
Trương Dương cười hắc hắc, một ngụm uống hết nửa rượu rượu, Tần Thanh miệng tuy rằng không thừa nhận, nhưng cô ta lần này đến kinh thành tham gia quy hoạch phát triển thành thị ưu tú gì gì đó căn bản cũng không quan trọng, mục đích chủ yếu vẫn là tìm một cái cớ để thăm hắn, sau khi Trương Dương tới Tân Hải, hai người qua lại không tiện, Tần Thanh là người đứng đầu nội thành mới Đông Giang, Trương Dương là người đứng đầu Tân Hải, hai người ở địa phương đều là nhân vật được mọi người chú ý, cho nên Tần Thanh tuy rằng rất nhớ Trương Dương, nhưng cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng, không tiện tới Tân Hải thăm hắn. Trương đại quan nhân sau khi tới Tân Hải, mới đến nhiệm sở, chính vụ bận rộn, cũng không có thời gian tới Đông Giang thăm Tần Thanh, cho nên hai người đã rất lâu rồi không gặp, bình thường đều là trao đổi điện thoại, tuy rằng nói những lời tâm tình bất tận, nhưng chung quy không thể so với gặp mặt trực tiếp.
Tần Thanh uống một ngụm rồi bình luận: Rượu này cũng không tệ lắm!
Trương Dương nói: Đại Minh xuân, sản phẩm mới của nhà máy rượu Giang Thành, anh vừa mới thuyết phục được Tiết lão đề chữ cho bọn họ.
Tần Thanh có chút ngạc nhiên nói: Ngay cả Tiết lão anh cũng có thể thuyết phục được ư!
Trương Dương nói: Cái đó có gì khó đâu, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Hắn kể lại chuyện làm thế nào để thuyết phục được Tiết lão cho Tần Thanh, Trương Dương ở trước mặt Tần Thanh cũng không giấu diếm bất kỳ chuyện gì, thậm chí bao gồm cả bệnh tình của Tiết lão hắn cũng không hề che giấu mà nói với Tần Thanh.
Tần Thanh nghe nói Tiết lão bị bệnh nặng, Trương Dương có thể trị liệu cho ông ta, trong chuyện này Tiết lão hiển nhiên nợ Trương Dương một nhân tình to lớn, cho nên thái độ của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đối với Trương Dương mới chuyển biến đột nhiên như vậy. Tần Thanh nói: Trước đây em vẫn lo lắng anh và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng quan hệ không tốt, hiện tại xem ra vấn đề đã được giải quyết rồi.
Trương Dương thở dài nói: Anh vốn cũng thấy vấn đề được giải quyết rồi, nhưng bộ nông nghiệp tựa hồ muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng, hơn nữa muốn coi chuyện này trở thành điển hình phản diện.
Tần Thanh cảm thấy được gì đó, nói khẽ: Quan hệ của Tiết gia và Kiều gia như thế nào?
Trương Dương nói: Anh nghe nói Kiều lão và Tiết lão là lão bằng hữu nhiều năm.
Tần Thanh nói: Tình bạn không liên can tới chính trị, vĩ nhân như bọn họ phân càng rõ.
Trương Dương nói: Chuyện này là anh gây ra, lúc ban đầu, bộ trưởng Kiều còn có chút do dự, có điều hiện tại ngược lại y không muốn dừng tay.
Tần Thanh nói: Y đương nhiên hiểu rõ sau lưng Hạng Thành là Tiết lão, không muốn dừng tay nhưng lại không sợ đắc tội với Tiết lão, chuyện như thế nào mới có thể khiến y làm như vậy? Tần Thanh nhắm mắt lại, nói khẽ: Chẳng lẽ Tiết gia có liên quan tới tràng biến cố trước đó của Kiều gia.
Trương Dương nói: Mục đích hắn bảo anh lên đài không phải là để anh chiến thắng tôi, trước khi lên đài, hắn đã tiêm thuốc kích thích cho anh, theo tôi thấy, lượng được tiêm vào rất lớn, hắn đã sớm đoán được hậu quả có thể phát sinh trên quyền đài, nói cách khác, hắn đã sớm đoán được anh có thể sẽ bởi vậy mà toi mạng.
Xuân Sai nói: Tôi về sau mới hiểu được đạo lý này, nếu không phải là ngài cứu tôi, tôi có thể đã chết rồi.
Trương Dương cười nói: Anh nếu chết thì tôi càng phiền.
Xuân Sai tuy rằng chỉ số thông minh thường thường, nhưng hiện tại cũng đã biết mình từ đầu tới đuôi chỉ là một quân cờ bị An Đạt Văn lợi dụng, hắn hổ thẹn nói: Xin lỗi, trương tiên sinh, tôi đã mang tới phiền phức cho ngài!
Trương Dương nói: Thân thủ của anh không tồi, hoàn toàn có thể bằng vào hai tay của mình đánh ra một mảng thiên địa, không cần thiết phải mạo hiểm đi đánh hắc quyền.
Xuân Sai liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: hai người tạm thời cứ an tâm sống ở đây, phí dụng thì không cần các anh phải quan tâm, về phần chuyện hộ chiếu, tôi sẽ bảo người làm giúp anh.
Xuân Sai cảm động vô cùng.
Trương Dương giúp Xuân Sai là chỉ vì cảm thấy hắn rất đáng thương vì bị An Đạt Văn lợi dụng , thực sự không có ý muốn hắn hồi báo, hắn an ủi Xuân Sai vài câu rồi rời khỏi phòng Xuân Sai, Mai Nhi một mực tiễn hắn ra tận ngoài cửa.
Trương Dương đang chuẩn bị đi chào hỏi Hồng Vệ Đông thì nghe thấy một giọng nữ ôn nhu từ phía sau vang lên: Bí thư Trương ở kinh thành bề bộn nhiều việc quá!
Trương đại quan nhân nghe mà nội tâm chấn động, hắn xoay người lại, liền thấy Tần Thanh mặc váy dài màu xám, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười nhìn mình, Trương Dương căn bản cũng không ngờ Tần Thanh lại xuất hiệnở chỗ này, hắn cười nói: Bí thư Tần, cô tới kinh thành khi nào vậy?
Ở nơi công cộng, thỉnh thoảng có người quen đi qua, hai người tuy rằng trong lòng đều rất nhớ đối phương, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ thản nhiên, nói chuyện cũng rất công thức.
Tần Thanh nói: Vừa tới buổi sáng.
Trương Dương nói: Làm việc hay là họp?
Tần Thanh nói: Họp! Trong ánh mắt cũng không nén được sự nhớ nhung Trương Dương.
Tần Thanh ở tại phòng 319, Trương Dương đi theo cô ta vào phòng, vừa đi vào phòng, Trương đại quan nhân vươn tay ra kéo lấy cánh tay Tần Thanh, ôm lấy thân thể cô ta, Tần Thanh anh một tiếng lao vào lòng Trương Dương, đôi môi như hoa bị Trương Dương hôn ngấu nghiến như hút mật.
Tần Thanh mắt lờ đờ vừa giãy vừa chỉ vào rèm, Trương Dương vừa hôn cô ta vừa di động tới cửa sổ, Tần Thanh vươn tay ra kéo rèm, rèm vừa rủ xuống, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên ảm đạm, nhưng lại cảm thấy trong váy mát lạnh, đã bị thằng ôn này kéo xuống rồi.
Tần Thanh ôm Trương Dương, ghé vào tai hắn hổn hển nói: Em rất nhớ anh.
Phương pháp biểu đạt sự nhớ nhung của nam nữ có rất nhiều loại, Trương đại quan nhân áp dụng loại trực tiếp nhất, an ủi nỗi khổ tương tư của Tần Thanh, thằng ôn này dày vò xong rồi, còn rất cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có ai đi qua hành lang mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cao thủ yêu đương vụng trộm luôn tiện hơn một chút, huống chi Trương đại quan nhân là cao thủ đã học phản truy tung, thằng ôn này cả người thư thái đi tới đại sảnh khách sạn, lúc này mới nhớ tới đã quên chào hỏi Hồng Vệ Đông, vừa rồi khi triền miên với Tần Thanh, hắn sợ có điện thoại quấy rầy cho nên tắt máy, vừa mới mở máy thì Hồng Vệ Đông gọi tới, Hồng Vệ Đông đã an bài tiệc rượu, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trương Dương từ chối hảo ý của y, hắn vừa mới hẹn Tần Thanh ra ngoài ăn cơm, hiện tại là phân công nhau hành động, để tránh bị người quen bắt gặp.
Trương Dương trực tiếp lái xe tới Đông Lai thuận đã hẹn trước, gọi một cái túi nhỏ, vừa cho đồ ăn vào thì Tần Thanh cũng đến.
Tần Thanh đã tắm rửa, thay một bộ sáo trang mày xám, lộ ra vẻ cao quý đoan trang, có điều trên mặt bởi vì Trương đại quan nhân mà vẫn còn ửng hồng, Thanh mỹ nhân tuy rằng đã qua tuổi hai mươi, nhưng năm tháng dường như không thể lưu lại dấu vết trên mặt cô ta, cái này có liên quan tới nội công mà Trương Dương dạy cho cô ta, hơn nữa từ khi bắt đầu nghiên tập thuật song với Trương Dương, da thịt của cô ta càng lúc càng tốt, so với cô gái tuổi xuân thì cũng không vàng hơn bao nhiêu. Tần Thanh bởi vì công tác nên rất ít sử dụng đồ trang điểm, ngẫu nhiên sử dụng cũng chỉ là đánh phấn to son một chút, càng dẫn tới sự hâm mộ của không ít thiếu nữ, thường ngày không ít người tìm cô ta hỏi bí quyết bảo dưỡng, bí quyết bảo dưỡng của Tần Thanh thực sự là khó có thể nói ra được, dẫu sao cũng không thể nói với người khác rằng đây là kết quả cô ta và Trương Dương âm dương song tu, cho nên chỉ có thể nói mình không có bí quyết gì cả. Người ngoài liền cho rằng bí thư tần là thiên sinh lệ chất, không thể học theo được.
Tần Thanh dưới ánh mắt nhìn chăm chú nóng rực của Trương Dương thì không khỏi lại cảm thấy thân thể mềm mại có chút nóng lên nhẹ giọng nhẹ giọng gắt: Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?
Trương đại quan nhân nói: Càng nhìn càng yêu!
Chém gió! Tần Thanh vừa hờn dỗi vừa nhấc chân ở dưới bàn đá hắn một cái, một cước này đương nhiên là không dùng sức, Trương đại quan nhân cợt nhả nói: Vẫn thích em kẹp anh hơn!
Tần Thanh mặt đỏ tía tai, nhỏ giọng mắng: Lưu manh! Anh đã là bí thư huyện ủy rồi, sao ăn nói vẫn lưu manh thế?
Trương đại quan nhân nói: Đối với một nam nhân bình thường, lưu manh thích đáng thì nên làm, đây mới là chân thật, nếu một nam nhân cả đời không nói một câu lưu manh nào, tên đó hoặc là không bình thường, hoặc là hạng dối trá.
Được rồi, anh lúc nào cũng có lý do.
Trương Dương nói: Chị Thanh, gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?
Tần Thanh nói: Cuối cùng cũng có chút bộ dạng đứng đắn.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới, hai người đồng thời ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chạm nhau thì đều thấy được vẻ buồn cười trong mắt đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Dương mở bình Đại Minh xuân xuân rót cho Tần Thanh một chén thủy tinh, hắn cầm chén rượu lên nói: Vì hai ta gặp lại ở kinh thành, ôn lại duyên mộng, cạn một ly.
Tần Thanh nói: Đừng có nói hưu nói vượn, em lần này đến cũng không phải là vì anh, ngày mai và ngày kia em học liên tục hai ngày, buổi tối ngày kia là về rồi.
Trương Dương cười hắc hắc, một ngụm uống hết nửa rượu rượu, Tần Thanh miệng tuy rằng không thừa nhận, nhưng cô ta lần này đến kinh thành tham gia quy hoạch phát triển thành thị ưu tú gì gì đó căn bản cũng không quan trọng, mục đích chủ yếu vẫn là tìm một cái cớ để thăm hắn, sau khi Trương Dương tới Tân Hải, hai người qua lại không tiện, Tần Thanh là người đứng đầu nội thành mới Đông Giang, Trương Dương là người đứng đầu Tân Hải, hai người ở địa phương đều là nhân vật được mọi người chú ý, cho nên Tần Thanh tuy rằng rất nhớ Trương Dương, nhưng cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng, không tiện tới Tân Hải thăm hắn. Trương đại quan nhân sau khi tới Tân Hải, mới đến nhiệm sở, chính vụ bận rộn, cũng không có thời gian tới Đông Giang thăm Tần Thanh, cho nên hai người đã rất lâu rồi không gặp, bình thường đều là trao đổi điện thoại, tuy rằng nói những lời tâm tình bất tận, nhưng chung quy không thể so với gặp mặt trực tiếp.
Tần Thanh uống một ngụm rồi bình luận: Rượu này cũng không tệ lắm!
Trương Dương nói: Đại Minh xuân, sản phẩm mới của nhà máy rượu Giang Thành, anh vừa mới thuyết phục được Tiết lão đề chữ cho bọn họ.
Tần Thanh có chút ngạc nhiên nói: Ngay cả Tiết lão anh cũng có thể thuyết phục được ư!
Trương Dương nói: Cái đó có gì khó đâu, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Hắn kể lại chuyện làm thế nào để thuyết phục được Tiết lão cho Tần Thanh, Trương Dương ở trước mặt Tần Thanh cũng không giấu diếm bất kỳ chuyện gì, thậm chí bao gồm cả bệnh tình của Tiết lão hắn cũng không hề che giấu mà nói với Tần Thanh.
Tần Thanh nghe nói Tiết lão bị bệnh nặng, Trương Dương có thể trị liệu cho ông ta, trong chuyện này Tiết lão hiển nhiên nợ Trương Dương một nhân tình to lớn, cho nên thái độ của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đối với Trương Dương mới chuyển biến đột nhiên như vậy. Tần Thanh nói: Trước đây em vẫn lo lắng anh và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng quan hệ không tốt, hiện tại xem ra vấn đề đã được giải quyết rồi.
Trương Dương thở dài nói: Anh vốn cũng thấy vấn đề được giải quyết rồi, nhưng bộ nông nghiệp tựa hồ muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng, hơn nữa muốn coi chuyện này trở thành điển hình phản diện.
Tần Thanh cảm thấy được gì đó, nói khẽ: Quan hệ của Tiết gia và Kiều gia như thế nào?
Trương Dương nói: Anh nghe nói Kiều lão và Tiết lão là lão bằng hữu nhiều năm.
Tần Thanh nói: Tình bạn không liên can tới chính trị, vĩ nhân như bọn họ phân càng rõ.
Trương Dương nói: Chuyện này là anh gây ra, lúc ban đầu, bộ trưởng Kiều còn có chút do dự, có điều hiện tại ngược lại y không muốn dừng tay.
Tần Thanh nói: Y đương nhiên hiểu rõ sau lưng Hạng Thành là Tiết lão, không muốn dừng tay nhưng lại không sợ đắc tội với Tiết lão, chuyện như thế nào mới có thể khiến y làm như vậy? Tần Thanh nhắm mắt lại, nói khẽ: Chẳng lẽ Tiết gia có liên quan tới tràng biến cố trước đó của Kiều gia.
/2583
|