Trương Dương nói: Anh cũng nghĩ như vậy, nếu chuyện của Kiều gia lúc trước là Tiết gia làm, như vậy bộ trưởng Kiều mượn cơ hội này để trả thù Tiết gia là rất có khả năng.
Tần Thanh nói: Chuyện của cao tầng, không phải chúng ta có thể đoán được, cho dù chúng ta đoán được nguyên do trong đó thì cũng chẳng thay đổi được gì. Cô ta vươn tay ra cầm tay Trương Dương, nói: Có điều ngày tháng của anh ở Tân Hải chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Trương Dương cười nói: Không sao cả, Hạng Thành nếu đối tốt với anh thì anh ngược lại có chút không quen.
Tần Thanh không nhịn được liền bật cười.
Tiết Thế Luân gần đây đều ở kinh thành, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, y đều sẽ giành thời gian tản bọ với cha ở ngọn núi nhỏ sau nhà, Tiết lão bước rất lớn, tần suất lại chậm, Tiết Thế Luân kiên nhẫn lặng lẽ theo phía sau cha.
Tiết lão dừng chân, nhìn ánh nắng chiều trời tây, nói: Khi còn trẻ rất ít khi biết dừng chân ngắm phong cảnh bên cạnh, đợi khi già rồi mới hồi tưởng lại vô số phong cảnh đã bị bỏ qua.
Tiết Thế Luân cười nói: Cha, cha đang nói con đấy à.
Tiết lão lắc đầu, nói khẽ: Con không cần thiết phải ở lại kinh thành với cha, ở hải ngoại có nhiều sinh ý như vậy, con cứ đi là đi, bệnh tình của ta đã ổn định rồi, kết quả kiểm tra con cũng đã thấy, ta đang trong quá trình khôi phục.
Tiết Thế Luân nói: Sinh ý của con đã đi vào quỹ đạo, thật ra con có mặt hay không cũng không khác biệt gì.
Tiết lão nói: Con có phải thấy ta ngày tháng không còn nhiều, cho nên muốn giành chút thời gian ở bên ta không?
Tiết Thế Luân nói: Con không nghĩ như vậy đâu, cha cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao.
Tiết lão cười nói: Con người ta sớm muộn gì cũng phải chết! ông ta lên tên đỉnh ngọn núi, hai tay chống nạnh, đứng đó nhìn ánh nắng chiều.
Tiết Thế Luân nhìn cha chăm chú, y lưu ý thấy cái lưng thẳng tắp của cha giờ đã còng rồi, tóc mai đã bạc hết, bất kể một người năm đó cường thế cỡ nào, ở trước năm tháng chung quy vẫn phải cúi đầu, cha già rồi!
Tiết lão nói: Thế Luân, sau khi ta chết, đem tro cốt của ta rải từ trên núi xuống, ta muốn nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ta muốn xem mây nổi mây tan!
Trong lòng Tiết Thế Luân bỗng nhiên cảm thấy khổ sở nói không nên lời, y nói khẽ: Vâng!
Tiết lão xoay người, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, từ trên người con trai, ông ta thấy được bóng dáng của mình ngày xưa, ông ta vỗ vai con trai, nói khẽ: Khi con còn nhỏ, ta rất thích xoa đầu con, khi con lớn hơn một chút, ta có thể khoác vai con, nhưng hiện tại ta muốn khoác vai con thì phải nhấc cao tay, còn muốn xoa đầu con thì phải kiễng chân.
Ánh mắt Tiết lão lại hướng về phía chân trời, phát hiện thiên không đã ảm đạm, ánh nắng chiều đã mất đi sắc thái rực rỡ vừa rồi, thiên không ngưng tụ thành một mảng màu xám lam, sắc thái theo thời gian trôi qua, trở nên dày đặc, buổi tối sắp đến rồi.
Tiết lão nói khẽ: Mấy ngày nay bên ngoài đang đồn đại ta mắc bệnh nặng, hôm nay Vĩ Đồng cũng biết.
Tiết Thế Luân nói: Có phải Trương Dương tiết lộ ra ngoài hay không?
Tiết lão lắc đầu: Ta tin thằng bé đó.
Tiết Thế Luân hơi ngẩn ra, không biết cha và Trương Dương quen nhau không bao lâu, vì sao lại tin tưởng hắn như vậy. Nhưng cha nếu dã nói là tin được thì chắc có lý do để tin. Tiết Thế Luân nói: Cha tính xử lý chuyện này như thế nào?
Tiết lão lạnh lùng cười nói: Lời đồn chỉ là vu vơ, người truyền ra chuyện này chưa chắc đã biết bệnh tình thật của ta, không cần phải quan tâm.
Tiết Thế Luân nói: Kiều Chấn Lương gần đây hình như đang làm khó dễ Hạng Thành.
Tiết lão nói: Trình độ quản lý của Hạng Thành quả thực không được tốt lắm, chuyện khu khai phá của Tân Hải, ta đã hỏi qua Trương Dương, Hạng Thành có sai lầm trong sự kiện đó, Kiều Chấn Lương thân là bộ trưởng bộ nông nghiệp, hỏi trách hắn cũng là chuyện rất bình thường.
Tiết Thế Luân nói: Ngài không định nói đỡ cho hắn ư?
Tiết lão cười cười lắc đầu: Sai chính là sai, đúng chính là đúng, cho dù Kiều Chấn Lương truy cứu chuyện này, Hạng Thành cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà xuống đài đâu, cùng lắm thì kiểm điểm, mất hết mặt mũi thôi, cũng may nhiệm kỳ của hắn cũng không còn được bao lâu nữa, chuyện này cứ coi như là một bài học cho hắn.
Tiết Thế Luân muốn nói lại thôi.
Tiết lão nói: Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi con.
Tiết Thế Luân nói: Cha nói đi!
Tiết lão xoay người nhìn vào hai mắt y, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn thấu cả sâu trong tâm linh của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cho dù là bị cha nhìn chằm chằm vẫn không hề lộ ra nửa phần hoảng loạn, Tiết lão nói: Chuyện của Kiều Bằng Cử có liên quan tới con không?
Tiết Thế Luân cười nói: Cha, cha sao lại đem chuyện này nghĩ tới con?
Tiết lão nói: Không phải là tốt nhất!
“Đương nhiên không phải, con và Kiều gia không có thâm cừu đại hận gì cả!
Tiết lão ngẩng đầu, nhìn màn đêm đang lặng lẽ phủ xuống, lẩm bẩm nói: Đến lúc nên ra ngoài đi dạo rồi.
Trước khi rời kinh, Trương Dương từ chỗ Văn Quốc Quyền nhận được một tin tức tốt, chuyện bỏ huyện lập thành phố trên cơ bản đã được xác định, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nói một cách khác, bí thư huyện ủy hắn sắp biến thành bí thư thị ủy rồi.
Văn Quốc Quyền đặc biệt dặn dò hắn phải nghiêm khắc giữ bí mật chuyện này. Trương đại quan nhân lần này tới kinh có thể nói là thu hoạch khá nhiều, khi vừa tới kinh thành, từng trận tiệc tẩy trần khiến hắn xây xẩm mặt mày, mắt thấy sắp đi, đám bạn hữu ở kinh thành lại liên tục gọi hắn đi tẩy trần, Trương đại quan nhân nhất nhất xin miễn, đương nhiên mấy vị huynh muội kết bái như Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng thì đương nhiên phải nhận lời.
Tiết Thế Luân cong chân xuống, kéo tay cha đặt lên đầu mình, mỉm cười nói: Cha à, cha vẫn có thể dễ dàng xoa đầu con mà, ở trước mặt cha, con lúc nào cũng đều có thể cong gối, quỳ xuống dưới chân cha.
Tiết lão xoa xoa tóc con trai, ông ta thở dài nói: Dưới gối nam nhi có hoàng kim, không thể dễ dàng quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai.
Cha là cha của con!
Tiết lão nói: Ta còn sống thì có thể che mưa che gió cho các con, có thể giúp cho các con có thể ưỡng ngực ngẩng đầu, ta chết rồi, ngực của các con có thể chịu đựng được sự đả kích của mưa gió không?
Tiết Thế Luân nói: Con sẽ không khiến cha mất mặt!
Tiết lão nói: Muốn đường đường chính chính làm người, thì phải đường đường chính chính làm việc, trong các con cái của ta, người khác ta cũng không lo lắng, bởi vì ta tận mắt chứng kiến chúng trưởng thành, ta hiểu chúng rất rõ, nhưng đối với con, con trai của ta, từ sau khi con ra hải ngoại, ta càng lúc càng không hiểu được con.
Tiết Thế Luân nói: Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm việc sai trái đâu.
Tiết lão nói: Con thông minh, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc chu đáo, thậm chí so với ta thì còn chu đáo hơn, ta cũng biết, dã tâm của con rất lớn, nhưng...
Tựa hồ đoán được cha muốn nói gì, lắc đầu bảo: Cha, không cần phải nói đâu, chuyện tất cả là lỗi của con.
Tiết lão nói: Thế Luân, ta đối với con có phải rất tàn khốc hay không?
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Cha, nếu nói trên đời này có một người thật lòng nhất với con, không nghi ngờ gì nữa, người đó chính là cha, không ai có thể thay thế được cha cả.
Tần Thanh nói: Chuyện của cao tầng, không phải chúng ta có thể đoán được, cho dù chúng ta đoán được nguyên do trong đó thì cũng chẳng thay đổi được gì. Cô ta vươn tay ra cầm tay Trương Dương, nói: Có điều ngày tháng của anh ở Tân Hải chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Trương Dương cười nói: Không sao cả, Hạng Thành nếu đối tốt với anh thì anh ngược lại có chút không quen.
Tần Thanh không nhịn được liền bật cười.
Tiết Thế Luân gần đây đều ở kinh thành, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, y đều sẽ giành thời gian tản bọ với cha ở ngọn núi nhỏ sau nhà, Tiết lão bước rất lớn, tần suất lại chậm, Tiết Thế Luân kiên nhẫn lặng lẽ theo phía sau cha.
Tiết lão dừng chân, nhìn ánh nắng chiều trời tây, nói: Khi còn trẻ rất ít khi biết dừng chân ngắm phong cảnh bên cạnh, đợi khi già rồi mới hồi tưởng lại vô số phong cảnh đã bị bỏ qua.
Tiết Thế Luân cười nói: Cha, cha đang nói con đấy à.
Tiết lão lắc đầu, nói khẽ: Con không cần thiết phải ở lại kinh thành với cha, ở hải ngoại có nhiều sinh ý như vậy, con cứ đi là đi, bệnh tình của ta đã ổn định rồi, kết quả kiểm tra con cũng đã thấy, ta đang trong quá trình khôi phục.
Tiết Thế Luân nói: Sinh ý của con đã đi vào quỹ đạo, thật ra con có mặt hay không cũng không khác biệt gì.
Tiết lão nói: Con có phải thấy ta ngày tháng không còn nhiều, cho nên muốn giành chút thời gian ở bên ta không?
Tiết Thế Luân nói: Con không nghĩ như vậy đâu, cha cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao.
Tiết lão cười nói: Con người ta sớm muộn gì cũng phải chết! ông ta lên tên đỉnh ngọn núi, hai tay chống nạnh, đứng đó nhìn ánh nắng chiều.
Tiết Thế Luân nhìn cha chăm chú, y lưu ý thấy cái lưng thẳng tắp của cha giờ đã còng rồi, tóc mai đã bạc hết, bất kể một người năm đó cường thế cỡ nào, ở trước năm tháng chung quy vẫn phải cúi đầu, cha già rồi!
Tiết lão nói: Thế Luân, sau khi ta chết, đem tro cốt của ta rải từ trên núi xuống, ta muốn nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ta muốn xem mây nổi mây tan!
Trong lòng Tiết Thế Luân bỗng nhiên cảm thấy khổ sở nói không nên lời, y nói khẽ: Vâng!
Tiết lão xoay người, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, từ trên người con trai, ông ta thấy được bóng dáng của mình ngày xưa, ông ta vỗ vai con trai, nói khẽ: Khi con còn nhỏ, ta rất thích xoa đầu con, khi con lớn hơn một chút, ta có thể khoác vai con, nhưng hiện tại ta muốn khoác vai con thì phải nhấc cao tay, còn muốn xoa đầu con thì phải kiễng chân.
Ánh mắt Tiết lão lại hướng về phía chân trời, phát hiện thiên không đã ảm đạm, ánh nắng chiều đã mất đi sắc thái rực rỡ vừa rồi, thiên không ngưng tụ thành một mảng màu xám lam, sắc thái theo thời gian trôi qua, trở nên dày đặc, buổi tối sắp đến rồi.
Tiết lão nói khẽ: Mấy ngày nay bên ngoài đang đồn đại ta mắc bệnh nặng, hôm nay Vĩ Đồng cũng biết.
Tiết Thế Luân nói: Có phải Trương Dương tiết lộ ra ngoài hay không?
Tiết lão lắc đầu: Ta tin thằng bé đó.
Tiết Thế Luân hơi ngẩn ra, không biết cha và Trương Dương quen nhau không bao lâu, vì sao lại tin tưởng hắn như vậy. Nhưng cha nếu dã nói là tin được thì chắc có lý do để tin. Tiết Thế Luân nói: Cha tính xử lý chuyện này như thế nào?
Tiết lão lạnh lùng cười nói: Lời đồn chỉ là vu vơ, người truyền ra chuyện này chưa chắc đã biết bệnh tình thật của ta, không cần phải quan tâm.
Tiết Thế Luân nói: Kiều Chấn Lương gần đây hình như đang làm khó dễ Hạng Thành.
Tiết lão nói: Trình độ quản lý của Hạng Thành quả thực không được tốt lắm, chuyện khu khai phá của Tân Hải, ta đã hỏi qua Trương Dương, Hạng Thành có sai lầm trong sự kiện đó, Kiều Chấn Lương thân là bộ trưởng bộ nông nghiệp, hỏi trách hắn cũng là chuyện rất bình thường.
Tiết Thế Luân nói: Ngài không định nói đỡ cho hắn ư?
Tiết lão cười cười lắc đầu: Sai chính là sai, đúng chính là đúng, cho dù Kiều Chấn Lương truy cứu chuyện này, Hạng Thành cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà xuống đài đâu, cùng lắm thì kiểm điểm, mất hết mặt mũi thôi, cũng may nhiệm kỳ của hắn cũng không còn được bao lâu nữa, chuyện này cứ coi như là một bài học cho hắn.
Tiết Thế Luân muốn nói lại thôi.
Tiết lão nói: Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi con.
Tiết Thế Luân nói: Cha nói đi!
Tiết lão xoay người nhìn vào hai mắt y, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn thấu cả sâu trong tâm linh của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cho dù là bị cha nhìn chằm chằm vẫn không hề lộ ra nửa phần hoảng loạn, Tiết lão nói: Chuyện của Kiều Bằng Cử có liên quan tới con không?
Tiết Thế Luân cười nói: Cha, cha sao lại đem chuyện này nghĩ tới con?
Tiết lão nói: Không phải là tốt nhất!
“Đương nhiên không phải, con và Kiều gia không có thâm cừu đại hận gì cả!
Tiết lão ngẩng đầu, nhìn màn đêm đang lặng lẽ phủ xuống, lẩm bẩm nói: Đến lúc nên ra ngoài đi dạo rồi.
Trước khi rời kinh, Trương Dương từ chỗ Văn Quốc Quyền nhận được một tin tức tốt, chuyện bỏ huyện lập thành phố trên cơ bản đã được xác định, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nói một cách khác, bí thư huyện ủy hắn sắp biến thành bí thư thị ủy rồi.
Văn Quốc Quyền đặc biệt dặn dò hắn phải nghiêm khắc giữ bí mật chuyện này. Trương đại quan nhân lần này tới kinh có thể nói là thu hoạch khá nhiều, khi vừa tới kinh thành, từng trận tiệc tẩy trần khiến hắn xây xẩm mặt mày, mắt thấy sắp đi, đám bạn hữu ở kinh thành lại liên tục gọi hắn đi tẩy trần, Trương đại quan nhân nhất nhất xin miễn, đương nhiên mấy vị huynh muội kết bái như Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng thì đương nhiên phải nhận lời.
Tiết Thế Luân cong chân xuống, kéo tay cha đặt lên đầu mình, mỉm cười nói: Cha à, cha vẫn có thể dễ dàng xoa đầu con mà, ở trước mặt cha, con lúc nào cũng đều có thể cong gối, quỳ xuống dưới chân cha.
Tiết lão xoa xoa tóc con trai, ông ta thở dài nói: Dưới gối nam nhi có hoàng kim, không thể dễ dàng quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai.
Cha là cha của con!
Tiết lão nói: Ta còn sống thì có thể che mưa che gió cho các con, có thể giúp cho các con có thể ưỡng ngực ngẩng đầu, ta chết rồi, ngực của các con có thể chịu đựng được sự đả kích của mưa gió không?
Tiết Thế Luân nói: Con sẽ không khiến cha mất mặt!
Tiết lão nói: Muốn đường đường chính chính làm người, thì phải đường đường chính chính làm việc, trong các con cái của ta, người khác ta cũng không lo lắng, bởi vì ta tận mắt chứng kiến chúng trưởng thành, ta hiểu chúng rất rõ, nhưng đối với con, con trai của ta, từ sau khi con ra hải ngoại, ta càng lúc càng không hiểu được con.
Tiết Thế Luân nói: Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm việc sai trái đâu.
Tiết lão nói: Con thông minh, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc chu đáo, thậm chí so với ta thì còn chu đáo hơn, ta cũng biết, dã tâm của con rất lớn, nhưng...
Tựa hồ đoán được cha muốn nói gì, lắc đầu bảo: Cha, không cần phải nói đâu, chuyện tất cả là lỗi của con.
Tiết lão nói: Thế Luân, ta đối với con có phải rất tàn khốc hay không?
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Cha, nếu nói trên đời này có một người thật lòng nhất với con, không nghi ngờ gì nữa, người đó chính là cha, không ai có thể thay thế được cha cả.
/2583
|