Trần Cương tràn đầy đồng cảm: Trời đẹp nước đẹp, người càng đẹp hơn! Khi nói những lời này hắn cố ý mà như vô ý liếc Tiêu Mân Hồng một cái, nụ cười của Tiêu Mân Hồng tự nhiên mà quyến rũ, Trần Cương không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng thầm khen: Cực phẩm!
Bởi vì Cung Hoàn Sơn trước chuyện đã nói rõ hai người có những lời tri tâm muốn nói,cho nên Tiêu Mân Hồng không anh bài phục vụ cho bọn họ.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương ngồi xuống trước bàn gỗ, hai người đồng thời cầm lấy bình rượu, vẫn là Cung Hoàn Sơn tóm được trước, Trần Cương cười nói: Anh là thị trưởng, phải là tôi rót rượu cho anh mới đúng!
Cung Hoàn Sơn vừa rót rượu cho Trần Cương vừa nói: Ở đây có chỉ có bằng hữu, huynh đệ, anh là lão đại ca của tôi, tôi rót rượu cho anh là đương nhiên.
Trần Cương cũng không tiếp tục khách khí với y, thản nhiên tiếp nhận y rót rượu cho mình.
Hai người chạm cốc rồi uống cạn, Cung Hoàn Sơn nói: Chuyến đi tới kinh thành có thuận lợi không?
Trần Cương nói: Đi năm ngày, họp năm ngày, tôi không quen với kinh thành.
Cung Hoàn Sơn nói: Không quen thì có thể bảo Hoắc Vân Châu an bài một người dẫn đường cho anh.
Nhắc tới chuyện này Trần Cương trong lòng lại tức, y cười khổ nói: Cũng an bài một người rồi, nhưng bị người khác nửa đường cướp mất.
Cung Hoàn Sơn không khỏi bật cười: Ai lớn gan như thế, không ngờ dám cướp người với anh?
Còn có thể là ai nữa? Trương Dương đấy! Khi Trần Cương nói câu này thi nghiến răng kèn kẹt.
Cung Hoàn Sơn rất rõ tính tình của Trần Cương, Trần Cương là người ham mê nữ sắc, có điều y ở phương diện này coi như cũng có chút thủ đoạn, lợi dụng cái tiện của công tác, không biết đã ngầm đụng chạ không biết bao nhiêu nữ cán bộ, lần này có tám thành là bị Trương Dương làm hỏng chuyện tốt, cho nên mới hận Trương Dương như vậy.
Trần Cương nói xong, tựa hồ thấy biểu hiện của mình có chút quá đáng, cười nói: Tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, căn bản không để những lão già chúng ta vào mắt.
Cung Hoàn Sơn đối với điều này cũng tràn đầy đồng cảm, y thở dài nói: Đành chịu thôi, anh bảo sau lưng người ta có người, bí thư Hạng cũng không nghe không hỏi, chúng ta biết nói với ai đây! Những lời này đã biểu đạt tâm tình bất lực của y một cách hoàn hảo, mục đích chân chính của Cung Hoàn Sơn vẫn là moi lời của Trần Cương.
Trần Cương quả nhiên thuận theo lời của y mà nói: Tôi lần này tới kinh thành phát hiện bí thư Hạng hình như đối với hắn không tồi.
Cung Hoàn Sơn rướn về phía trước, tỏ vẻ chờ mong Trần Cương nói tiếp.
Trần Cương ăn một miếng rồi nói: Tôi nghe nói hắn và bí thư Hạng cùng tới chỗ Tiết lão, hơn nữa hai người còn ăn cơm với nhau, ngay cả bữa sáng cũng cùng ăn.
Cung Hoàn Sơn thầm hít hơi lạnh, Hạng Thành và Trương Dương không ngờ thân mật đến mức ăn sáng cùng nhau, xem ra quan hệ này đã từ đối địch chuyển thành chiến hữu thân mật, nhưng sao lại chuyển biến nhanh như vậy?
Trần Cương nói: Anh nói xem, bí thư Hạng vốn không thích hắn, sao bỗng nhiên lại biến thành tốt với hắn như vậy?
Cung Hoàn Sơn nói: Chẳng lẽ là vì Tiết lão?
Trần Cương nói: Chắc vậy, thằng ôn này vốn không có bản sự gì, chỉ giỏi quan hệ với cao tầng.
Cung Hoàn Sơn cười khổ nói: Như thế mà không gọi là bản sự à? Trong quan trường hiện tại, quan hệ với cao tầng chính là vốn để thăng chức.
Trần Cương nói: Tôi thì không nói làm gì, anh sau này còn có không gian rất lớn để đề thăng, Bắc Cảng sau này là của anh.
Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: Khó nói lắm!
Trần Cương đương nhiên minh bạch ý tứ Cung Hoàn Sơn lắc đầu, càng minh bạch trong lòng y lo lắng điều gì, Trần Cương cười nói: Tưởng Hồng Cương? Hắn căn bản không phải là đối thủ của anh, bí thư Hạng xem trọng anh, mọi người cũng đều ủng hộ anh, Tưởng Hồng Cương thì có gì?
Cung Hoàn Sơn nói: Một người tuy rằng bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng không có nghĩa là hắn không có quan hệ.
Trần Cương cười nói: Tòng chính thật sự là một chuyện lao tâm lao lực, nếu cho tôi một lựa chọn, tôi đời sau tuyệt không làm quan.
Cung Hoàn Sơn không tin những lời này của Trần Cương, không tin một chút nào, Trần Cương anh nếu không làm quan, vậy thì có phong quang hiện tại không, nếu anh chỉ là một người bình thường, đừng nói những cán bộ mỹ nữ bị anh lạm dụng, cho dù là bác gái quét đường cũng sẽ không lấy lòng anh như vậy đâu.
Trần Cương lúc này đã hiểu rõ dụng ý chân thật mà Cung Hoàn Sơn mời mình uống rượu, y là muốn nói với giữa Hạng Thành và Trương Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình đã nói ra tất cả những gì nhìn thấy ở kinh thành với y, cái này gọi là đầu chi dĩ đào, Cung Hoàn Sơn anh cũng phải báo chi dĩ lý chứ, trên quan trường không tồn tại quan hệ bằng hữu gì cả, mọi người đều là quan hệ lợi ích đều là, không có chuyện làm không công, bao gồm cả tình báo và tin tức, Trần Cương nhân cơ hội đề xuất chuyện em trai: Thị trưởng Cung, em trai tôi sau khi đệ đệ của ta Tân Hải thì dã nhàn rỗi rất lâu rồi, anh thấy xem có thể nói đỡ giúp nó không?
Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Anh không nói được à?
Trần Cương nói: Tị hiềm mà!
Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: hắn muốn đi đâu?
Trần Cương nói: Phân cục khu khai phá Bắc Cảng có chỗ trống.
Cung Hoàn Sơn cầm chén rượu lên chạm với Trần Cương: Chuyện của cảng Phước Long vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, chờ sự kiện đó giải quyết rồi, tôi lập tức đề nghị hắn tới đó.
Trần Cương mặt mày hớn hở nói: Được, tôi cám ơn anh trước.
Cung Hoàn Sơn cười nói: Là bạn bè mà, khách khí cái gì.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, Tiêu Mân Hồng dẫn hai mỹ nữ thanh xuân tịnh lệ bước vào, cô ta cười nói: Hai vị khách quý, tối nay ở lại vịnh Thất Thải nghỉ ngơi đi, phòng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, lát nữa để họ dẫn hai ngài đi.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều minh bạch hàm nghĩa trong đó, Trần Cương ngáp một cái nói: Tôi thực sự có chút mệt mỏi rồi, đi tắm trước đã.
Cung Hoàn Sơn cười cười, y đứng dậy nói: Vậy anh ở lại nghỉ ngơi nhé, tôi tối nay phải về nhà, con gái chờ tôi về làm bài tập giúp nó.
Trần Cương biết Cung Hoàn Sơn về phương diện tác phong sinh hoạt trước giờ đều rất nghiêm cẩn, đây là vì Cung Hoàn Sơn một lòng muốn đi lên ngai vàng bí thư thị ủy, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, Trần Cương thì khác với y, sinh nhai chính trị của y đã tới điểm cuối, nhân sinh muốn đắc ý thì phải tận vui, quản nhiều như vậy làm gì?
Trương Dương cũng ở Bạch đảo, gió đêm lành lạnh, hắn và Thường Hải Tâm ngồi trên bờ cát nhìn sóng vỗ, bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, mặt biển phương xa dâng lên một vầng trăng, Trương Dương nói: Hải thượng thăng minh nguyệt!
Thường Hải Tâm nằm trong lòng hắn, ôn nhu nói tiếp: Thiên nhai cộng thử thì! Quay đầu lại thì môi bị Trương Dương bắt được, dùng sức hôn một cái.
Bãi biển Ban đêm không có ai, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Trương Dương nói: Đi thôi, về khách sạn!
Thường Hải Tâm nói: Không, em còn muốn ngồi trên bờ cát một lát nữa. Cô ta bỗng nhiên chỉ vào mặt biển đằng xa: Oa, du thuyền đẹp quá!
Trương Dương thuận theo phương hướng mà cô ta chỉ để nhìn, vừa hay thấy một chiếc du thuyền xa hoa đang chậm rãi lái về hướng Bắc cảng, tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự xoa hoa của du thuyền đó, Trương Dương từng ngồi du thuyền của Đinh Cao Sơn, nhưng so với chiếc du thuyền này thì đúng như đệ tử gặp sư phụ.
Thường Hải Tâm cảm thán nói: Không ngờ Bắc Cảng có nhiều người có tiền đến vậy!
Trương Dương nói: người Có thể mua được chiếc du thuyền này thì ở trong nước cũng phải là phú thương có tiếng. người đầu tiên mà hắn nghĩ đến vẫn là Đinh Cao Sơn.
Thường Hải Tâm chỉ chỉ vào vịnh Thất Thải: Chúng ta qua bên kia xem.”
Lúc này gió biển rất lớn, Trương Dương lắc đầu: Để sáng mai đi, giờ lạnh lắm! Anh sợ em bị cảm lạnh, chúng ta hay là về phòng vận động chút cho nóng người.
Thường Hải Tâm xấu hổ đánh hắn một cái.
Ở đường ven biển Bạch đảo có rất nhiều nhà gỗ, điều này cũng hình thành tuyến phong cảnh độc đáo của Bạch đảo, trong đó phần lớn đều là nhà cho thuê. Trương Dương và Thường Hải Tâm thuê lấy một nhà trong đó, hai người ở trước nhà gỗ dựng một chậu than, Thường Hải Tâm ngồi trên bờ cát nhìn đống lửa cháy rực, mặt bị hun cho đỏ bừng lên, đến Bạch đảo là đề nghị của cô ta, ở Tân Hải Thường Hải Tâm luôn cảm thấy không được tự do, cô ta và Trương Dương quan hệ với nhau luôn cảm thấy sau lưng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Trương Dương đang nước một con cá biển hắn mua, kỹ thuật nướng thịt của thằng ôn này đúng là chẳng ra làm sao, cá bị hắn nướng cho đen xì. Có điều vẫn nướng ra được mùi, Thường Hải Tâm hít vào một hơi, lại nhìn nhìn con cá nướng đen xì: Nướng thành thế này thì ăn làm sao được?
Trương Dương nói: Trông thì khó coi nhưng mà ngon lắm đấy! Hắn cầm lấy cá, xé một miếng đút cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nhíu mày, nhai thử, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.
Thường Hải Tâm nói: Anh em muốn kết hôn!
Với ai? Trương Dương hỏi xong thì tỉnh ngộ: Tiết Yến à?
Thường Hải Tâm cười nói: Không phải là anh hai, mà là anh cả!
Trương Dương nói: Hải Thiên á? Anh ta trước đó đã có động tĩnh gì đâu!
Thường Hải Tâm gắt: Anh em yêu ai còn phải báo cáo với anh à?
Trương Dương cười nói: Khuê nữ nhà ai thế?
Thường Hải Tâm nói: Con gái của bác Trần, bộ trưởng tổ chức Lam Sơn.
Bởi vì Cung Hoàn Sơn trước chuyện đã nói rõ hai người có những lời tri tâm muốn nói,cho nên Tiêu Mân Hồng không anh bài phục vụ cho bọn họ.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương ngồi xuống trước bàn gỗ, hai người đồng thời cầm lấy bình rượu, vẫn là Cung Hoàn Sơn tóm được trước, Trần Cương cười nói: Anh là thị trưởng, phải là tôi rót rượu cho anh mới đúng!
Cung Hoàn Sơn vừa rót rượu cho Trần Cương vừa nói: Ở đây có chỉ có bằng hữu, huynh đệ, anh là lão đại ca của tôi, tôi rót rượu cho anh là đương nhiên.
Trần Cương cũng không tiếp tục khách khí với y, thản nhiên tiếp nhận y rót rượu cho mình.
Hai người chạm cốc rồi uống cạn, Cung Hoàn Sơn nói: Chuyến đi tới kinh thành có thuận lợi không?
Trần Cương nói: Đi năm ngày, họp năm ngày, tôi không quen với kinh thành.
Cung Hoàn Sơn nói: Không quen thì có thể bảo Hoắc Vân Châu an bài một người dẫn đường cho anh.
Nhắc tới chuyện này Trần Cương trong lòng lại tức, y cười khổ nói: Cũng an bài một người rồi, nhưng bị người khác nửa đường cướp mất.
Cung Hoàn Sơn không khỏi bật cười: Ai lớn gan như thế, không ngờ dám cướp người với anh?
Còn có thể là ai nữa? Trương Dương đấy! Khi Trần Cương nói câu này thi nghiến răng kèn kẹt.
Cung Hoàn Sơn rất rõ tính tình của Trần Cương, Trần Cương là người ham mê nữ sắc, có điều y ở phương diện này coi như cũng có chút thủ đoạn, lợi dụng cái tiện của công tác, không biết đã ngầm đụng chạ không biết bao nhiêu nữ cán bộ, lần này có tám thành là bị Trương Dương làm hỏng chuyện tốt, cho nên mới hận Trương Dương như vậy.
Trần Cương nói xong, tựa hồ thấy biểu hiện của mình có chút quá đáng, cười nói: Tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, căn bản không để những lão già chúng ta vào mắt.
Cung Hoàn Sơn đối với điều này cũng tràn đầy đồng cảm, y thở dài nói: Đành chịu thôi, anh bảo sau lưng người ta có người, bí thư Hạng cũng không nghe không hỏi, chúng ta biết nói với ai đây! Những lời này đã biểu đạt tâm tình bất lực của y một cách hoàn hảo, mục đích chân chính của Cung Hoàn Sơn vẫn là moi lời của Trần Cương.
Trần Cương quả nhiên thuận theo lời của y mà nói: Tôi lần này tới kinh thành phát hiện bí thư Hạng hình như đối với hắn không tồi.
Cung Hoàn Sơn rướn về phía trước, tỏ vẻ chờ mong Trần Cương nói tiếp.
Trần Cương ăn một miếng rồi nói: Tôi nghe nói hắn và bí thư Hạng cùng tới chỗ Tiết lão, hơn nữa hai người còn ăn cơm với nhau, ngay cả bữa sáng cũng cùng ăn.
Cung Hoàn Sơn thầm hít hơi lạnh, Hạng Thành và Trương Dương không ngờ thân mật đến mức ăn sáng cùng nhau, xem ra quan hệ này đã từ đối địch chuyển thành chiến hữu thân mật, nhưng sao lại chuyển biến nhanh như vậy?
Trần Cương nói: Anh nói xem, bí thư Hạng vốn không thích hắn, sao bỗng nhiên lại biến thành tốt với hắn như vậy?
Cung Hoàn Sơn nói: Chẳng lẽ là vì Tiết lão?
Trần Cương nói: Chắc vậy, thằng ôn này vốn không có bản sự gì, chỉ giỏi quan hệ với cao tầng.
Cung Hoàn Sơn cười khổ nói: Như thế mà không gọi là bản sự à? Trong quan trường hiện tại, quan hệ với cao tầng chính là vốn để thăng chức.
Trần Cương nói: Tôi thì không nói làm gì, anh sau này còn có không gian rất lớn để đề thăng, Bắc Cảng sau này là của anh.
Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: Khó nói lắm!
Trần Cương đương nhiên minh bạch ý tứ Cung Hoàn Sơn lắc đầu, càng minh bạch trong lòng y lo lắng điều gì, Trần Cương cười nói: Tưởng Hồng Cương? Hắn căn bản không phải là đối thủ của anh, bí thư Hạng xem trọng anh, mọi người cũng đều ủng hộ anh, Tưởng Hồng Cương thì có gì?
Cung Hoàn Sơn nói: Một người tuy rằng bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng không có nghĩa là hắn không có quan hệ.
Trần Cương cười nói: Tòng chính thật sự là một chuyện lao tâm lao lực, nếu cho tôi một lựa chọn, tôi đời sau tuyệt không làm quan.
Cung Hoàn Sơn không tin những lời này của Trần Cương, không tin một chút nào, Trần Cương anh nếu không làm quan, vậy thì có phong quang hiện tại không, nếu anh chỉ là một người bình thường, đừng nói những cán bộ mỹ nữ bị anh lạm dụng, cho dù là bác gái quét đường cũng sẽ không lấy lòng anh như vậy đâu.
Trần Cương lúc này đã hiểu rõ dụng ý chân thật mà Cung Hoàn Sơn mời mình uống rượu, y là muốn nói với giữa Hạng Thành và Trương Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình đã nói ra tất cả những gì nhìn thấy ở kinh thành với y, cái này gọi là đầu chi dĩ đào, Cung Hoàn Sơn anh cũng phải báo chi dĩ lý chứ, trên quan trường không tồn tại quan hệ bằng hữu gì cả, mọi người đều là quan hệ lợi ích đều là, không có chuyện làm không công, bao gồm cả tình báo và tin tức, Trần Cương nhân cơ hội đề xuất chuyện em trai: Thị trưởng Cung, em trai tôi sau khi đệ đệ của ta Tân Hải thì dã nhàn rỗi rất lâu rồi, anh thấy xem có thể nói đỡ giúp nó không?
Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Anh không nói được à?
Trần Cương nói: Tị hiềm mà!
Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: hắn muốn đi đâu?
Trần Cương nói: Phân cục khu khai phá Bắc Cảng có chỗ trống.
Cung Hoàn Sơn cầm chén rượu lên chạm với Trần Cương: Chuyện của cảng Phước Long vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, chờ sự kiện đó giải quyết rồi, tôi lập tức đề nghị hắn tới đó.
Trần Cương mặt mày hớn hở nói: Được, tôi cám ơn anh trước.
Cung Hoàn Sơn cười nói: Là bạn bè mà, khách khí cái gì.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, Tiêu Mân Hồng dẫn hai mỹ nữ thanh xuân tịnh lệ bước vào, cô ta cười nói: Hai vị khách quý, tối nay ở lại vịnh Thất Thải nghỉ ngơi đi, phòng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, lát nữa để họ dẫn hai ngài đi.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều minh bạch hàm nghĩa trong đó, Trần Cương ngáp một cái nói: Tôi thực sự có chút mệt mỏi rồi, đi tắm trước đã.
Cung Hoàn Sơn cười cười, y đứng dậy nói: Vậy anh ở lại nghỉ ngơi nhé, tôi tối nay phải về nhà, con gái chờ tôi về làm bài tập giúp nó.
Trần Cương biết Cung Hoàn Sơn về phương diện tác phong sinh hoạt trước giờ đều rất nghiêm cẩn, đây là vì Cung Hoàn Sơn một lòng muốn đi lên ngai vàng bí thư thị ủy, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, Trần Cương thì khác với y, sinh nhai chính trị của y đã tới điểm cuối, nhân sinh muốn đắc ý thì phải tận vui, quản nhiều như vậy làm gì?
Trương Dương cũng ở Bạch đảo, gió đêm lành lạnh, hắn và Thường Hải Tâm ngồi trên bờ cát nhìn sóng vỗ, bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, mặt biển phương xa dâng lên một vầng trăng, Trương Dương nói: Hải thượng thăng minh nguyệt!
Thường Hải Tâm nằm trong lòng hắn, ôn nhu nói tiếp: Thiên nhai cộng thử thì! Quay đầu lại thì môi bị Trương Dương bắt được, dùng sức hôn một cái.
Bãi biển Ban đêm không có ai, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Trương Dương nói: Đi thôi, về khách sạn!
Thường Hải Tâm nói: Không, em còn muốn ngồi trên bờ cát một lát nữa. Cô ta bỗng nhiên chỉ vào mặt biển đằng xa: Oa, du thuyền đẹp quá!
Trương Dương thuận theo phương hướng mà cô ta chỉ để nhìn, vừa hay thấy một chiếc du thuyền xa hoa đang chậm rãi lái về hướng Bắc cảng, tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự xoa hoa của du thuyền đó, Trương Dương từng ngồi du thuyền của Đinh Cao Sơn, nhưng so với chiếc du thuyền này thì đúng như đệ tử gặp sư phụ.
Thường Hải Tâm cảm thán nói: Không ngờ Bắc Cảng có nhiều người có tiền đến vậy!
Trương Dương nói: người Có thể mua được chiếc du thuyền này thì ở trong nước cũng phải là phú thương có tiếng. người đầu tiên mà hắn nghĩ đến vẫn là Đinh Cao Sơn.
Thường Hải Tâm chỉ chỉ vào vịnh Thất Thải: Chúng ta qua bên kia xem.”
Lúc này gió biển rất lớn, Trương Dương lắc đầu: Để sáng mai đi, giờ lạnh lắm! Anh sợ em bị cảm lạnh, chúng ta hay là về phòng vận động chút cho nóng người.
Thường Hải Tâm xấu hổ đánh hắn một cái.
Ở đường ven biển Bạch đảo có rất nhiều nhà gỗ, điều này cũng hình thành tuyến phong cảnh độc đáo của Bạch đảo, trong đó phần lớn đều là nhà cho thuê. Trương Dương và Thường Hải Tâm thuê lấy một nhà trong đó, hai người ở trước nhà gỗ dựng một chậu than, Thường Hải Tâm ngồi trên bờ cát nhìn đống lửa cháy rực, mặt bị hun cho đỏ bừng lên, đến Bạch đảo là đề nghị của cô ta, ở Tân Hải Thường Hải Tâm luôn cảm thấy không được tự do, cô ta và Trương Dương quan hệ với nhau luôn cảm thấy sau lưng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Trương Dương đang nước một con cá biển hắn mua, kỹ thuật nướng thịt của thằng ôn này đúng là chẳng ra làm sao, cá bị hắn nướng cho đen xì. Có điều vẫn nướng ra được mùi, Thường Hải Tâm hít vào một hơi, lại nhìn nhìn con cá nướng đen xì: Nướng thành thế này thì ăn làm sao được?
Trương Dương nói: Trông thì khó coi nhưng mà ngon lắm đấy! Hắn cầm lấy cá, xé một miếng đút cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nhíu mày, nhai thử, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.
Thường Hải Tâm nói: Anh em muốn kết hôn!
Với ai? Trương Dương hỏi xong thì tỉnh ngộ: Tiết Yến à?
Thường Hải Tâm cười nói: Không phải là anh hai, mà là anh cả!
Trương Dương nói: Hải Thiên á? Anh ta trước đó đã có động tĩnh gì đâu!
Thường Hải Tâm gắt: Anh em yêu ai còn phải báo cáo với anh à?
Trương Dương cười nói: Khuê nữ nhà ai thế?
Thường Hải Tâm nói: Con gái của bác Trần, bộ trưởng tổ chức Lam Sơn.
/2583
|