Trương Dương nói: Môn đăng hộ đối đấy! Mạnh mạnh liên thủ, về sao cha em ở quan trường Lam Sơn càng vô địch.
Thường Hải Tâm vươn tay ra nhéo hắn một cái: Sao nghe anh nói chuyện khó chịu thế nhỉ?
Trương Dương cười nói: Thật mà, đúng rồi, khi nào thì kết hôn, anh cùng em uống rượu mừng.
Thường Hải Tâm nói: Anh ấy gần đây muốn dẫn Trần Tĩnh tới Bắc Cảng chơi, anh trực tiếp hỏi anh ấy đi, dù sao thì cũng đã nói là năm nay, còn thời gian cụ thể thì chưa định.
Trương Dương nói: Được rồi, em nói đi, anh vợ anh sắp kết hôn, anh nên tặng cái gì?
Thường Hải Tâm tức giận: Anh em không phải là anh rể của anh.
Trương Dương nói: Đúng mà!
Thường Hải Tâm nói: Anh biến đi...
Trương Dương nói: Em dám không thừa nhận à, xem anh chỉnh em thế nào nhé. Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn, anh một tiếng đứng dậy bỏ chạy, chạy chưa được vài bước thì đã bị Trương đại quan nhân đuổi kịp, ông lấy eo kéo vào trong căn nhà gỗ tối thui.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt của hai người, lát sau bỗng nhiên nghe thấy Thường Hải Tâm rên to: Ư...
Trương đại quan nhân dừng động tác, quan tâm nói: Làm sao vậy?
Hình như có... Hạt cát...
Ặc… anh quên mất chưa tắm, anh đi tắm đây....
Thân thể mềm mại Thường Hải Tâm cuốn lấy Trương Dương như bạch tuộc: Đừng có ngừng lại... ư...
Có những lúc, một số bất ngờ nho nhỏ lại mang đến sự kích thích khác lạ, có điều sau khi sung sướng thường thường sẽ phải trả giá, sáng sớm khi Thường Hải Tâm tỉnh lại, ngay cả đi lại cũng trở nên vô cùng gian nan, tất nhiên là muốn giận chó đánh mèo lên người Trương đại quan nhân, hung hăng nhéo tai Trương Dương: Đều tại anh!
Trương đại quan nhân cười nói: Tối hôm qua là ai bảo anh đừng có ngừng? Hắn ôm Thường Hải Tâm vào lòng: Để anh xem nào!
Đừng! Thường Hải Tâm mặt đỏ bừng.
Trương Dương nói: Để an cho em ít thuốc, đảm bảo khỏi ngay.
Thường Hải Tâm xấu hổ nói: Chỗ đó làm sao mà bôi thuốc được?
Trương đại quan nhân nói: Anh có bọ cánh cam này!
Anh biến đi... Thường Hải Tâm ư một tiếng lại bị lại bị Trương đại quan nhân đè xuống dưới.
Làm lãnh đạo có lợi thế của làm lãnh đạo, không cần lo lắng có người kiểm tra, Trương đại quan nhân mười giờ sáng mới đến đơn vị công tác, vào văn phòng của mình, thằng ôn này trong đầu vẫn nhớ tới cảnh ân ái với Thường Hải Tâm sáng nay, tiếng gõ cửa ngắt mạch suy nghĩ miên man của hắn.
Phó Trường Chinh bước vào hắn, gã cười nói: Bí thư Trương, ngài đã tới!
Trương Dương gật đầu nói: Có việc gì à?
Phó Trường Chinh nói: Liddell nhượng bộ rồi, hắn đề xuất cho hắn ba ngàn vạn thì hắn sẽ đi!
Trương Dương cười nói: Được rồi, thoáng cái đã giảm năm ngàn vạn, ba ngàn vạn vẫn là cướp tiền, bảo hắn tới ngân hàng mà cướp, chỗ tôi không có đâu.
Phó Trường Chinh nói: Hắn nói đây là giá cuối cùng, nếu huyền lí không đáp ứng thì hắn sẽ tới bộ ngoại giao cáo trạng.
Trương Dương nói: Đừng nối chuyện của hắn với tôi, về sau chỉ cần hắn dám tiến vào cửa lớn của trung tâm hành chính thì tôi sẽ ném hắn ra, hắn muốn đi đâu cáo trạng thì đi, một phân tiền bồi thường cũng không có đâu, nói tôi chèn ép thì tôi chèn ép thật co mà biết, một xí nghiệp đang lỗ nặng, cho dù tôi không động tới hắn thì bản thân hắn cũng chẳng chịu nổi.
Phó Trường Chinh cười cười gật đầu, sự cường thế của Trương đại quan nhân gã cũng biết rồi, Liddell này chỉ có thể tự trách mình không có mắt, tự dưng lại đi trêu trọc Trương Dương.
Phó Trường Chinh đưa một số giấy tờ đã chỉnh lý cho Trương Dương, Trương đại quan nhân đang đọc thì điện thoại trên bàn đổ chuông, là Trình Diễm Đông gọi tới, Trình Diễm Đông nói với Trương Dương một tin tức không tốt, Cao Liêm Minh ở thị trường giao dịch ô tô bị người ta đánh cho một trận.
Trương Dương nghe vậy liền ngẩn ra, hay ghê, ở Tân Hải không ngờ có kẻ dám đánh người của hắn, đúng là không thể nào nhịn được, Trương Dương trước tiên hỏi về thương tích của Cao Liêm Minh, nghe nói không nghiêm trọng thì mới yên lòng, Cao Trọng Hòa đã giao con trai cho hắn chiếu cố, nếu có sơ xuất gì thì thật sự là khó ăn khó nói.
Trương Dương nghĩ một chút, rồi bảo Phó Trường Chinh chuẩn bị xe, lại gọi cả huyện trưởng Hứa Song Kì, Hứa Song Kì nghe nói công tử của thính trưởng thính công an tỉnh bị người ta đánh, cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng y vẫn thấy Trương Dương có chút chuyện bé xé ra to, có cần phải đến mức hai người họ đều phải xuất động không? Hứa Song Kì phỏng chừng Trương Dương có tám phần là muốn phá rối gì đây, ít nhất thì cũng là kéo y vào cùng, chuyện này vẫn phải lấy cẩn thận làm đầu.
Cao Liêm Minh ăn trận đòn này có vẻ rất oan ức, sáng sớm ở thị trường giao dịch ô tô đi WC, đầu bị người ta úp sọt, sau đó thì ăn đòn một trận, miệng sưng húp, kính cận cũng vỡ, cảnh sát của đồn công an đều vây quanh hắn hỏi ngắn hỏi dài, cục trưởng công an huyện Trình Diễm Đông cũng dẫn người chạy tới, quản lí Cảnh Tiểu Giang của thị trường giao dịch ô tô đang ríu rít xin lỗi Cảnh Tiểu Giang.
Trương Dương đi vào văn phòng, nhìn thấy bộ dạng này của Cao Liêm Minh, giận mà không có chỗ trút, thầm nghĩ đúng là con mẹ nó phản rồi, hắn sầm mặt nói với Trình Diễm Đông: Đã tra được là ai làm chưa?
Trình Diễm Đông lắc đầu nói: Không có người chứng kiến.
Trương Dương quay sang nói với Hứa Song Kì: Lão Hứa, anh thấy nên làm gì?
Hứa Song Kì nghĩ thầm anh hỏi tôi làm cái gì? Anh muốn làm thế nào thì cứ làm! Nhưng ngoài miệng thì không thể nói vậy, y cúi đầu nói: Tôi tôn trọng ý kiến của bí thư Trương.
Trương Dương nói: Tính chất của chuyện này vô cùng ác liệt, không ngờ giữ ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện tấn công cảnh sát, đủ để chứng minh sự càn rỡ của phần tử phạm tội, cũng chứng minh trong thị trường giao dịch ô tô tồn tại thế lực ngầm!
Cảnh Tiểu Giang nghe vậy thì phát hoảng, bí thư Trương định tính nghiêm trọng quá rồi, mấy ngày trước thị trường giao dịch ô tô vừa mới bị chỉnh đốn, nghe khẩu phong của bí thư Trương, tám chín phần mười là lại muốn ngừng kinh doanh chỉnh đốn rồi, sinh ý có tốt đến mấy cũng chẳng chịu nổi dày vò như vậy. Cảnh Tiểu Giang nói: Bí thư Trương, trị an của nơi này luôn luôn rất tốt, chưa từng nghe nói có thế lực ngầm gì cả.
Trương Dương không thèm nhìn hắn, nghĩ thầm lão tử nói chuyện có phần cho mày chen mõm vào à? Trương Dương nói: Tấn công cảnh sát là miệt thị đối với pháp luật quốc gia, là khiêu chiến với hệ thống công an, tính chất của loại chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, tuyệt đối không thể nhân nhượng, từ hôm nay trở đi thị trường giao dịch ô tô ngừng kinh doanh chỉnh đốn toàn diện, nếu không bắt được hung thủ thì cứ tiếp tục chỉnh đốn.
Cảnh Tiểu Giang không dám nói tiếp nữa, hắn biết mình có nói cũng vô dụng, quay sang nhìn Hứa Song Kì với ánh mắt chờ mong.
Hứa Song Kì ho khan một tiếng, kéo ống tay áo Trương Dương, ý bảo đi sang một bên, ở trước mặt người ngoài Hứa Song Kì không muốn biểu lộ sự không hòa hợp giữa bọn họ, Hứa Song Kì nói khẽ: Bí thư Trương, làm như vậy có phải có chút vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn hay không? Nếu chỉ bởi vì một cảnh sát bị đánh mà bắt cả thị trường giao dịch giao dịch ngừng kinh doanh, sẽ tạo thành tổn thất kinh tế rất lớn.
Trương Dương nói khẽ: Lão Hứa à, thân phận của hắn anh có biết không, nếu chuyện này để Cao thính biết, không khéo sẽ là chỉnh đốn chỉnh đốn toàn thành, đến lúc đó tổn thất chẳng phải là sẽ lớn hơn ư?
Hứa Song Kì nghe hắn lôi Cao Trọng Hòa ra, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trương Dương đi tới nhìn nhìn vết thương của Cao Liêm Minh, hỏi: Đau không?
Cao Liêm Minh vẻ mặt đau khổ gật đầu, miệng sưng to quá, nói chuyện cũng không lưu loát.
Trương đại quan nhân cảm thán nói cảm thán nói: Bình thường rèn luyện thêm đi, đừng để cho người ta đánh thành đầu heo!
Cao Liêm Minh trên mặt đã trúng không ít quyền nặng, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Nói ra chung quanh: Tất cả cảnh sát của đồn công an đứng ra cho tôi.
Sáu cảnh sát có chút kinh ngạc từ trong đám người đi ra. Trương Dương, Trương Dương nói: Đưa tay ra cho tôi xem.
Sáu cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau rồi cả đám chìa tay ra, Trương Dương nói: Muốn xem muốn xem mu bàn tay!
Bọn họ úp mu bàn tay xuống, Trương Dương nhìn từng cái một, nhãn lực của Trương đại quan nhân không như người bình thường, cái người khác xem là da lông, còn hắn thì có thể từ biến hóa vi diệu của màu da trên mu bàn tay để tìm ra manh mối, một người sau khi đấm một cú hết sức, tay hắn sẽ có biến hóa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục lại bình thường, loại biến hóa này người thường không thấy được, cho dù là cảnh sát cũng không thể phát hiện, nhưng Trương đại quan nhân thì có thể nhìn ra.
Hắn sau khi xem xong tay của sáu người, lạnh lùng nói: Giờ thì khai thật ra cho tôi, Cao Liêm Minh rốt cuộc đã chọc gì các an, các anh không ngờ dám liên thủ ám toán hắn!
Mấy gã cảnh sát lòng đầy căm phẫn:: Bí thư Trương, ngài không thể vu hãm chúng tôi được, tất cả chúng tôi là đồng sợ, sao có thể xuống tay với người một nhà được, ngài điều tra rõ lại đi!
Trương Dương nói: Không cần điều tra! Hắn chỉ chỉ vào gã cảnh sát cao ở chính giữa: Hai quyền trên mặt Cao Liêm Minh chính là anh đánh, từ trên cao đánh xuống, vung mạnh tay ,đánh như có thù lớn vậy, đối với đồng sự của minh anh không ngờ lại có thể xuống tay như vậy!
Tôi không có... Tên cảnh sát cao sắc mặt đã biến đổi.
Trương Dương lạnh lùng nói: đừng có ngụy biện với tôi, cởi hết áo ra cho tôi!
Sáu cảnh sát nhìn trông mong Trình Diễm Đông: Cục trưởng Trình! Bọn họ làm ra bộ dạng oan uổng.
Trình Diễm Đông nói: Các anh cởi ra, bảo cởi thì cởi, lằng nhằng làm gì!
Thường Hải Tâm vươn tay ra nhéo hắn một cái: Sao nghe anh nói chuyện khó chịu thế nhỉ?
Trương Dương cười nói: Thật mà, đúng rồi, khi nào thì kết hôn, anh cùng em uống rượu mừng.
Thường Hải Tâm nói: Anh ấy gần đây muốn dẫn Trần Tĩnh tới Bắc Cảng chơi, anh trực tiếp hỏi anh ấy đi, dù sao thì cũng đã nói là năm nay, còn thời gian cụ thể thì chưa định.
Trương Dương nói: Được rồi, em nói đi, anh vợ anh sắp kết hôn, anh nên tặng cái gì?
Thường Hải Tâm tức giận: Anh em không phải là anh rể của anh.
Trương Dương nói: Đúng mà!
Thường Hải Tâm nói: Anh biến đi...
Trương Dương nói: Em dám không thừa nhận à, xem anh chỉnh em thế nào nhé. Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn, anh một tiếng đứng dậy bỏ chạy, chạy chưa được vài bước thì đã bị Trương đại quan nhân đuổi kịp, ông lấy eo kéo vào trong căn nhà gỗ tối thui.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt của hai người, lát sau bỗng nhiên nghe thấy Thường Hải Tâm rên to: Ư...
Trương đại quan nhân dừng động tác, quan tâm nói: Làm sao vậy?
Hình như có... Hạt cát...
Ặc… anh quên mất chưa tắm, anh đi tắm đây....
Thân thể mềm mại Thường Hải Tâm cuốn lấy Trương Dương như bạch tuộc: Đừng có ngừng lại... ư...
Có những lúc, một số bất ngờ nho nhỏ lại mang đến sự kích thích khác lạ, có điều sau khi sung sướng thường thường sẽ phải trả giá, sáng sớm khi Thường Hải Tâm tỉnh lại, ngay cả đi lại cũng trở nên vô cùng gian nan, tất nhiên là muốn giận chó đánh mèo lên người Trương đại quan nhân, hung hăng nhéo tai Trương Dương: Đều tại anh!
Trương đại quan nhân cười nói: Tối hôm qua là ai bảo anh đừng có ngừng? Hắn ôm Thường Hải Tâm vào lòng: Để anh xem nào!
Đừng! Thường Hải Tâm mặt đỏ bừng.
Trương Dương nói: Để an cho em ít thuốc, đảm bảo khỏi ngay.
Thường Hải Tâm xấu hổ nói: Chỗ đó làm sao mà bôi thuốc được?
Trương đại quan nhân nói: Anh có bọ cánh cam này!
Anh biến đi... Thường Hải Tâm ư một tiếng lại bị lại bị Trương đại quan nhân đè xuống dưới.
Làm lãnh đạo có lợi thế của làm lãnh đạo, không cần lo lắng có người kiểm tra, Trương đại quan nhân mười giờ sáng mới đến đơn vị công tác, vào văn phòng của mình, thằng ôn này trong đầu vẫn nhớ tới cảnh ân ái với Thường Hải Tâm sáng nay, tiếng gõ cửa ngắt mạch suy nghĩ miên man của hắn.
Phó Trường Chinh bước vào hắn, gã cười nói: Bí thư Trương, ngài đã tới!
Trương Dương gật đầu nói: Có việc gì à?
Phó Trường Chinh nói: Liddell nhượng bộ rồi, hắn đề xuất cho hắn ba ngàn vạn thì hắn sẽ đi!
Trương Dương cười nói: Được rồi, thoáng cái đã giảm năm ngàn vạn, ba ngàn vạn vẫn là cướp tiền, bảo hắn tới ngân hàng mà cướp, chỗ tôi không có đâu.
Phó Trường Chinh nói: Hắn nói đây là giá cuối cùng, nếu huyền lí không đáp ứng thì hắn sẽ tới bộ ngoại giao cáo trạng.
Trương Dương nói: Đừng nối chuyện của hắn với tôi, về sau chỉ cần hắn dám tiến vào cửa lớn của trung tâm hành chính thì tôi sẽ ném hắn ra, hắn muốn đi đâu cáo trạng thì đi, một phân tiền bồi thường cũng không có đâu, nói tôi chèn ép thì tôi chèn ép thật co mà biết, một xí nghiệp đang lỗ nặng, cho dù tôi không động tới hắn thì bản thân hắn cũng chẳng chịu nổi.
Phó Trường Chinh cười cười gật đầu, sự cường thế của Trương đại quan nhân gã cũng biết rồi, Liddell này chỉ có thể tự trách mình không có mắt, tự dưng lại đi trêu trọc Trương Dương.
Phó Trường Chinh đưa một số giấy tờ đã chỉnh lý cho Trương Dương, Trương đại quan nhân đang đọc thì điện thoại trên bàn đổ chuông, là Trình Diễm Đông gọi tới, Trình Diễm Đông nói với Trương Dương một tin tức không tốt, Cao Liêm Minh ở thị trường giao dịch ô tô bị người ta đánh cho một trận.
Trương Dương nghe vậy liền ngẩn ra, hay ghê, ở Tân Hải không ngờ có kẻ dám đánh người của hắn, đúng là không thể nào nhịn được, Trương Dương trước tiên hỏi về thương tích của Cao Liêm Minh, nghe nói không nghiêm trọng thì mới yên lòng, Cao Trọng Hòa đã giao con trai cho hắn chiếu cố, nếu có sơ xuất gì thì thật sự là khó ăn khó nói.
Trương Dương nghĩ một chút, rồi bảo Phó Trường Chinh chuẩn bị xe, lại gọi cả huyện trưởng Hứa Song Kì, Hứa Song Kì nghe nói công tử của thính trưởng thính công an tỉnh bị người ta đánh, cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng y vẫn thấy Trương Dương có chút chuyện bé xé ra to, có cần phải đến mức hai người họ đều phải xuất động không? Hứa Song Kì phỏng chừng Trương Dương có tám phần là muốn phá rối gì đây, ít nhất thì cũng là kéo y vào cùng, chuyện này vẫn phải lấy cẩn thận làm đầu.
Cao Liêm Minh ăn trận đòn này có vẻ rất oan ức, sáng sớm ở thị trường giao dịch ô tô đi WC, đầu bị người ta úp sọt, sau đó thì ăn đòn một trận, miệng sưng húp, kính cận cũng vỡ, cảnh sát của đồn công an đều vây quanh hắn hỏi ngắn hỏi dài, cục trưởng công an huyện Trình Diễm Đông cũng dẫn người chạy tới, quản lí Cảnh Tiểu Giang của thị trường giao dịch ô tô đang ríu rít xin lỗi Cảnh Tiểu Giang.
Trương Dương đi vào văn phòng, nhìn thấy bộ dạng này của Cao Liêm Minh, giận mà không có chỗ trút, thầm nghĩ đúng là con mẹ nó phản rồi, hắn sầm mặt nói với Trình Diễm Đông: Đã tra được là ai làm chưa?
Trình Diễm Đông lắc đầu nói: Không có người chứng kiến.
Trương Dương quay sang nói với Hứa Song Kì: Lão Hứa, anh thấy nên làm gì?
Hứa Song Kì nghĩ thầm anh hỏi tôi làm cái gì? Anh muốn làm thế nào thì cứ làm! Nhưng ngoài miệng thì không thể nói vậy, y cúi đầu nói: Tôi tôn trọng ý kiến của bí thư Trương.
Trương Dương nói: Tính chất của chuyện này vô cùng ác liệt, không ngờ giữ ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện tấn công cảnh sát, đủ để chứng minh sự càn rỡ của phần tử phạm tội, cũng chứng minh trong thị trường giao dịch ô tô tồn tại thế lực ngầm!
Cảnh Tiểu Giang nghe vậy thì phát hoảng, bí thư Trương định tính nghiêm trọng quá rồi, mấy ngày trước thị trường giao dịch ô tô vừa mới bị chỉnh đốn, nghe khẩu phong của bí thư Trương, tám chín phần mười là lại muốn ngừng kinh doanh chỉnh đốn rồi, sinh ý có tốt đến mấy cũng chẳng chịu nổi dày vò như vậy. Cảnh Tiểu Giang nói: Bí thư Trương, trị an của nơi này luôn luôn rất tốt, chưa từng nghe nói có thế lực ngầm gì cả.
Trương Dương không thèm nhìn hắn, nghĩ thầm lão tử nói chuyện có phần cho mày chen mõm vào à? Trương Dương nói: Tấn công cảnh sát là miệt thị đối với pháp luật quốc gia, là khiêu chiến với hệ thống công an, tính chất của loại chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, tuyệt đối không thể nhân nhượng, từ hôm nay trở đi thị trường giao dịch ô tô ngừng kinh doanh chỉnh đốn toàn diện, nếu không bắt được hung thủ thì cứ tiếp tục chỉnh đốn.
Cảnh Tiểu Giang không dám nói tiếp nữa, hắn biết mình có nói cũng vô dụng, quay sang nhìn Hứa Song Kì với ánh mắt chờ mong.
Hứa Song Kì ho khan một tiếng, kéo ống tay áo Trương Dương, ý bảo đi sang một bên, ở trước mặt người ngoài Hứa Song Kì không muốn biểu lộ sự không hòa hợp giữa bọn họ, Hứa Song Kì nói khẽ: Bí thư Trương, làm như vậy có phải có chút vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn hay không? Nếu chỉ bởi vì một cảnh sát bị đánh mà bắt cả thị trường giao dịch giao dịch ngừng kinh doanh, sẽ tạo thành tổn thất kinh tế rất lớn.
Trương Dương nói khẽ: Lão Hứa à, thân phận của hắn anh có biết không, nếu chuyện này để Cao thính biết, không khéo sẽ là chỉnh đốn chỉnh đốn toàn thành, đến lúc đó tổn thất chẳng phải là sẽ lớn hơn ư?
Hứa Song Kì nghe hắn lôi Cao Trọng Hòa ra, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trương Dương đi tới nhìn nhìn vết thương của Cao Liêm Minh, hỏi: Đau không?
Cao Liêm Minh vẻ mặt đau khổ gật đầu, miệng sưng to quá, nói chuyện cũng không lưu loát.
Trương đại quan nhân cảm thán nói cảm thán nói: Bình thường rèn luyện thêm đi, đừng để cho người ta đánh thành đầu heo!
Cao Liêm Minh trên mặt đã trúng không ít quyền nặng, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Nói ra chung quanh: Tất cả cảnh sát của đồn công an đứng ra cho tôi.
Sáu cảnh sát có chút kinh ngạc từ trong đám người đi ra. Trương Dương, Trương Dương nói: Đưa tay ra cho tôi xem.
Sáu cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau rồi cả đám chìa tay ra, Trương Dương nói: Muốn xem muốn xem mu bàn tay!
Bọn họ úp mu bàn tay xuống, Trương Dương nhìn từng cái một, nhãn lực của Trương đại quan nhân không như người bình thường, cái người khác xem là da lông, còn hắn thì có thể từ biến hóa vi diệu của màu da trên mu bàn tay để tìm ra manh mối, một người sau khi đấm một cú hết sức, tay hắn sẽ có biến hóa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục lại bình thường, loại biến hóa này người thường không thấy được, cho dù là cảnh sát cũng không thể phát hiện, nhưng Trương đại quan nhân thì có thể nhìn ra.
Hắn sau khi xem xong tay của sáu người, lạnh lùng nói: Giờ thì khai thật ra cho tôi, Cao Liêm Minh rốt cuộc đã chọc gì các an, các anh không ngờ dám liên thủ ám toán hắn!
Mấy gã cảnh sát lòng đầy căm phẫn:: Bí thư Trương, ngài không thể vu hãm chúng tôi được, tất cả chúng tôi là đồng sợ, sao có thể xuống tay với người một nhà được, ngài điều tra rõ lại đi!
Trương Dương nói: Không cần điều tra! Hắn chỉ chỉ vào gã cảnh sát cao ở chính giữa: Hai quyền trên mặt Cao Liêm Minh chính là anh đánh, từ trên cao đánh xuống, vung mạnh tay ,đánh như có thù lớn vậy, đối với đồng sự của minh anh không ngờ lại có thể xuống tay như vậy!
Tôi không có... Tên cảnh sát cao sắc mặt đã biến đổi.
Trương Dương lạnh lùng nói: đừng có ngụy biện với tôi, cởi hết áo ra cho tôi!
Sáu cảnh sát nhìn trông mong Trình Diễm Đông: Cục trưởng Trình! Bọn họ làm ra bộ dạng oan uổng.
Trình Diễm Đông nói: Các anh cởi ra, bảo cởi thì cởi, lằng nhằng làm gì!
/2583
|