Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Trương tiên sinh không chào đón tôi!
Trương Dương nói: Hoan nghênh!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tân Hải để xác định công việc hợp tác với trương tiên sinh.
Đối với Trương Dương mà nói, có người chủ động tới cửa để đầu tư thì có thể nói chuyện tốt từ trên trời rơi xuống rồi, nhưng hắn bất kể là như thế nào cũng không cao hứng nổi, bởi vì Nguyên Hòa Hạnh Tử gợi cho hắn nhớ tới Cố Giai Đồng.
Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử nói chuyện cũng là lâu lắm, rời khỏi Cư Tửu ốc, Trương Dương lái xe tới nội thành, ở đường quốc lộ quanh nói phía trước, bỗng nhiên bánh sau phát ra tiếng nổi, không ngờ ô tô lại nổ lốp ở chỗ này.
Trương Dương mở cửa xe bước xuống, trên sơn đạo rất tối, không có đèn đường, cũng may là hắn có công cụ, Trương Dương bật đèn pin, nhìn thấy bánh sau đã xẹp hoàn toàn, bên trên còn có hai mũi lê, Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, đây không phải là bất ngờ nổ lốp, mà là có người mai phục trên đường, dám mai phục mình thì quả thực là gan hùm mật gấu rồi, Trương Dương nhìn chung quanh, lại thấy phía trước có một nam tử che mặt đứng đó, hai mắt bắn ra quang mang lãnh khốc giống như là đao phong xuyên thấu bóng đêm, hắn nói: Trương Dương?
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: Là tôi!
Đối phương cũng gật đầu: Phục Bộ Nhất Sinh!
Trương Dương lập tức nhớ tới Phục Bộ Nhất Diệp, tên người Nhật Bản đó cùng cao thủ Nam Triều Tiên Lý Đạo Tể liên thủ khiêu chiến mình, ở trên trường thành bị Trương Dương dùng Thăng Long quyền đánh gẫy tay phải, vốn Trương Dương đã đáp ứng sẽ giúp hắn trị liệu cánh tay phải bị gẫy, nhưng Phục Bộ Nhất Diệp tính tình cao ngạo, không cảm kích mà tự về Nhật Bản chữa thương , cuối cùng cánh tay phải của hắn không giữ được, bác sĩ Nhật Bản cuối cùng phải áp dụng phẫu thuật cắt tay hắn, gia tộc Phục Bộ cũng bởi vậy mà kết thâm với Trương Dương.
Phục Bộ Nhất Sinh này chính là anh trai của Phục Bộ Nhất Diệp, hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương: Mày phế đi cảnh tay của em trai tao, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu.
Trương Dương cười nói: Hai tay tao đều ở đây này, có bản lĩnh thì đến mà lấy.
Phục Bộ Nhất Sinh nói: Đi theo tao! Hắn xoay người chạy vào trong rừng cây phía bên phải.
Trương đại quan nhân tài cao gan lớn, hắn cũng không sợ Phục Bộ Nhất Sinh giở trò gì, theo sát Phục Bộ Nhất Sinh đi vào trong rừng.
Sau khi tiến vào rừng cây, mới phát hiện Phục Bộ Nhất Sinh đã mất dạng.
Trương Dương ở trên trường thành Tiến Khấu đã lĩnh giáo thân thủ của Phục Bộ Nhất Diệp, biết gia tộc Phục Bộ am hiểu nhẫn thuật, lần trước mình nhất thời sơ sẩy suýt nữa trúng phải mê hồn đại pháp của Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh này nếu dám tới đây trả thù cho em trai, chứng minh võ công của hắn phải hơn Phục Bộ Nhất Diệp.
Trương Dương chậm rãi tiến về phía trước, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh bỗng nhiên xuất hiện ở trên thân cây phía sau, võ sĩ đao trong tay vô thanh vô tức đâm vào hậu tâm của Trương Dương.
Trương Dương sải bước về phía trước, tránh được ám sát của Phục Bộ Nhất Sinh, thuận tay bẻ một nhánh cây quét về phía sau, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh đột nhiên lại biến mất, Trương Dương tuy rằng không biết nhẫn thuật, nhưng biết nhẫn thuật giỏi về ẩn hình. Bùm một tiếng, tiếng nổ mạnh từ trên thân cây truyền đến, vỏ cây nổ tung bay tán loạn chung quanh, sóng khí ùa vào mặt, Trương Dương ngừng thở liên tục liên tục lui bước, tránh tập kích, trong khoảnh khắc khói phủ khắp rừng cây.
Trương Dương lạnh lùng nói: Dấu đầu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt nhát gan! Trong lòng cũng hiểu được ám sát đánh lén chính là sở trường của đối phương, đối với Ninja mà nói, cái bọn họ coi trọng là kết quả, căn bản sẽ giở hết mọi thủ đoạn.
Phục Bộ Nhất Sinh cũng biết mình chính diện giao phong khẳng định không thắng được Trương Dương, cho nên mới dùng sở trường của mình đánh sở đoản của đối phương.
Giọng nói từ xa xa vang lên: Binh bất yếm trá, người thắng làm vua! Trương Dương nhìn về phía phát ra giọng nói, lại cảm thấy mặt đất có chấn động rất nhỏ, tuy rằng cực nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân vẫn cảm nhận được rõ. Khóe môi hắn phác ra một nụ cười lạnh, không thể không thừa nhận, nhẫn thuật kết hợp võ công và Tôn Tử binh pháp vô cùng thành công, dương đông kích tây, hư hư thật thực thực, tiểu Nhật Bản đối với văn hóa Trung Hoa lĩnh ngộ cũng rất sâu sắc
Đao phong xuyên thấu qua mặt đất đêm lên trên, mục tiêu chính là Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhấc chân đá ra, một cước này đá rất xảo diệu, tránh được mũi đao, đá lên thân đao, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, võ sĩ đao bị hắn thành thành hai đoạn, một nửa còn lại đột nhiên bay ra, găm thẳng lên trên thân cây phía trước, từ trên thân cây phát ra một tiếng kêu thảm, một Ninja áo xám ôm đầu vai ngã xuống đất, mảnh võ sĩ đao gãy đã đâm xuyên vai hắn.
Trương Dương lại nhấc chân đạp xuống đất, một người áo đen từ mặt đất phía trước hắn năm bước chui ra, trong tay còn cầm một nửa thanh đao, miệng thì phun máu.
Trương Dương cười nói: Giả thần giả quỷ, chút tài mọn! Đại thừa quyết của hắn ảo diệu vô cùng, đối với tất cả biến hóa của thiên nhiên cũng có thể nắm rõ trong tay, nhất cử nhất động của những Ninja này đều nằm trong phạm vi cảm giác của hắn.
Từ lúc Phục Bộ Nhất Sinh ra mặt liền bắt đầu mê hoặc Trương Dương, tạo thành giả tượng chỉ có một mình hắn, lợi dụng rừng cây trước chuyện đã bố trí mai phục, tiến thêm một bước chế tạo giả tượng.
Trương Dương nhìn hai Ninja bị thương, khinh thường cười nói: Còn bao nhiêu người thì xuất hiện hết đi!
Một cái lưới lớn từ trên đỉnh đầu úp xuống, Trương Dương bổ ra một chưởng lên trên, chưởng phong như đao, xé toạc cái lưới đó từ giữa, Trương Dương lắc mình né tránh.
Lúc này hai Ninja ngã xuống đất đã chẳng biết đi đâu rồi.
Thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh cuối cùng cũng xuất hiện ở phía trước Trương Dương, hắn một tay cầm đao, lạnh lùng nói: Chẳng trách em trai tao thua trong tay mày!
Trương Dương biết hắn có thể sẽ dùng mê hồn đại pháp để đối phó mình, cố gắng tiếp xúc chính diện với mắt hắn, thở dài nói: “Vốn không muốn đánh mày đâu, nhưng mày tự dưng chọc thủng lốp của tao, hiện tại tao rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Phục Bộ Nhất Sinh hai tay cầm võ sĩ đao, phía sau hắn bỗng nhiên mọc thêm hơn mười cánh tay, Trương đại quan nhân biết một người bình thường không thể mọc ra nhiều tay như vậy, Phục Bộ Nhất Sinh hiển nhiên đang dùng ảo ảnh để mê hoặc mình.
Một đám Ninja hắc y xuất hiện phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, không ngờ có hơn mười người, bọn họ tay cầm võ sĩ đao lao nhanh về phía Trương Dương, hình thành một vòng vây chung quanh Trương Dương.
Nhánh cây trong tay Trương Dương chớp lên, đám quỷ Nhật Bản này muốn ỷ đông người, hôm nay đừng trách lão tử không nói tình cảm, Trương đại quan nhân đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói phẫn nộ vang lên: Không được vô lễ!
Đám Ninja sau khi nghe thấy tiếng này thì nhanh chóng tản đi, trong giây lát tất cả biến mất ở phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, hiện trường chỉ còn lại có một mình Phục Bộ Nhất Sinh, giống như những người khác đều chưa từng xuất hiện vậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử và hai gã vệ sĩ đi vào rừng cây, ánh mắt của cô ta tràn ngập phẫn nộ, lạnh lùng nhìn thẳng vào Phục Bộ Nhất Sinh.
Phục Bộ Nhất Sinh cúi người: Phu nhân!
Trương Dương không ngờ Phục Bộ Nhất Sinh là thủ hạ của Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đi đến trước mặt Phục Bộ Nhất Sinh, bỗng nhiên giơ tay lên tát hắn hắn một cái, trong bên đêm yên ắng, nghe cực kỳ vang, Phục Bộ Nhất Sinh cúi đầu, không dám tỏ vẻ bất mãn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gằn từng chữ: Trương tiên sinh là khách nhân mà ta mời đến, anh dám vô lễ với anh ta ư!
Phục Bộ Nhất Sinh không nói được một lời.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nổi giận nói: Còn không mau cút!
Phục Bộ Nhất Sinh xoay người rời đi, trong đã biến mất trong bóng đêm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt đầy áy náy, cô ta nói với Trương Dương: Trương tiên sinh, thật sự là ngại quá, để ngài sợ hãi rồi.
Trương đại quan nhân cười nói: Mấy võ sĩ Nhật Bản sao có thể khiến tôi sợ hãi được, có điều cũng may phu nhân đúng lúc, nếu xuất hiện muộn thì tôi chỉ sợ đã ra tay đả thương họ rồi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: Nói như thế, tôi còn phải thay bọn họ đa tạ trương tiên sinh thủ hạ lưu tình.
Trương Dương nói: Thủ hạ của Phu nhân không thiếu cao thủ! Nhìn khuôn mặt giống Cố Giai Đồng như đúc của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên sinh ra một loại tư vị khó tả, không biết trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc có bí mật gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tiên phu lúc sinh tiền từng kết rất nhiều thù oán, cho nên tôi bất kể là đi đâu cũng phải cẩn thận một chút.
Trương Dương nói: Phục Bộ Nhất Sinh là vệ sĩ của cô?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cha hắn Phục Bộ Thương Sơn là nghĩa phụ của tôi, cho tới giờ, một nhà họ đều rất chiếu cố tôi.
Lần gặp mặt này khiến Trương Dương hiểu hơn về Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhưng sự mê hoặc trong lòng lại gia tăng rất nhiều, nữ nhân Nguyên Hòa Hạnh Tử này tuyệt không đơn giản, gia tộc Phục Bộ ở Nhật Bản là ngôi sao sáng trong giới võ học, địa vị của nó rất được tôn sùng ở Nhật có lẽ có lẽ Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là nghĩa nữ của Phục Bộ Thương Sơn, nhưng Phục Bộ Nhất Sinh là con trai thân sinh của Thương Sơn, vì sao thái độ của Nguyên Hòa Hạnh Tử đối với hắn không chút khách khí, tựa như quát mắng một thủ hạ bình thường? Nội tình trong đó Trương Dương cũng không muốn tìm hiểu, hắn sau khi thay lốp thì rời khỏi nơi này.
Trương Dương nói: Hoan nghênh!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tân Hải để xác định công việc hợp tác với trương tiên sinh.
Đối với Trương Dương mà nói, có người chủ động tới cửa để đầu tư thì có thể nói chuyện tốt từ trên trời rơi xuống rồi, nhưng hắn bất kể là như thế nào cũng không cao hứng nổi, bởi vì Nguyên Hòa Hạnh Tử gợi cho hắn nhớ tới Cố Giai Đồng.
Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử nói chuyện cũng là lâu lắm, rời khỏi Cư Tửu ốc, Trương Dương lái xe tới nội thành, ở đường quốc lộ quanh nói phía trước, bỗng nhiên bánh sau phát ra tiếng nổi, không ngờ ô tô lại nổ lốp ở chỗ này.
Trương Dương mở cửa xe bước xuống, trên sơn đạo rất tối, không có đèn đường, cũng may là hắn có công cụ, Trương Dương bật đèn pin, nhìn thấy bánh sau đã xẹp hoàn toàn, bên trên còn có hai mũi lê, Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, đây không phải là bất ngờ nổ lốp, mà là có người mai phục trên đường, dám mai phục mình thì quả thực là gan hùm mật gấu rồi, Trương Dương nhìn chung quanh, lại thấy phía trước có một nam tử che mặt đứng đó, hai mắt bắn ra quang mang lãnh khốc giống như là đao phong xuyên thấu bóng đêm, hắn nói: Trương Dương?
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: Là tôi!
Đối phương cũng gật đầu: Phục Bộ Nhất Sinh!
Trương Dương lập tức nhớ tới Phục Bộ Nhất Diệp, tên người Nhật Bản đó cùng cao thủ Nam Triều Tiên Lý Đạo Tể liên thủ khiêu chiến mình, ở trên trường thành bị Trương Dương dùng Thăng Long quyền đánh gẫy tay phải, vốn Trương Dương đã đáp ứng sẽ giúp hắn trị liệu cánh tay phải bị gẫy, nhưng Phục Bộ Nhất Diệp tính tình cao ngạo, không cảm kích mà tự về Nhật Bản chữa thương , cuối cùng cánh tay phải của hắn không giữ được, bác sĩ Nhật Bản cuối cùng phải áp dụng phẫu thuật cắt tay hắn, gia tộc Phục Bộ cũng bởi vậy mà kết thâm với Trương Dương.
Phục Bộ Nhất Sinh này chính là anh trai của Phục Bộ Nhất Diệp, hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương: Mày phế đi cảnh tay của em trai tao, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu.
Trương Dương cười nói: Hai tay tao đều ở đây này, có bản lĩnh thì đến mà lấy.
Phục Bộ Nhất Sinh nói: Đi theo tao! Hắn xoay người chạy vào trong rừng cây phía bên phải.
Trương đại quan nhân tài cao gan lớn, hắn cũng không sợ Phục Bộ Nhất Sinh giở trò gì, theo sát Phục Bộ Nhất Sinh đi vào trong rừng.
Sau khi tiến vào rừng cây, mới phát hiện Phục Bộ Nhất Sinh đã mất dạng.
Trương Dương ở trên trường thành Tiến Khấu đã lĩnh giáo thân thủ của Phục Bộ Nhất Diệp, biết gia tộc Phục Bộ am hiểu nhẫn thuật, lần trước mình nhất thời sơ sẩy suýt nữa trúng phải mê hồn đại pháp của Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh này nếu dám tới đây trả thù cho em trai, chứng minh võ công của hắn phải hơn Phục Bộ Nhất Diệp.
Trương Dương chậm rãi tiến về phía trước, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh bỗng nhiên xuất hiện ở trên thân cây phía sau, võ sĩ đao trong tay vô thanh vô tức đâm vào hậu tâm của Trương Dương.
Trương Dương sải bước về phía trước, tránh được ám sát của Phục Bộ Nhất Sinh, thuận tay bẻ một nhánh cây quét về phía sau, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh đột nhiên lại biến mất, Trương Dương tuy rằng không biết nhẫn thuật, nhưng biết nhẫn thuật giỏi về ẩn hình. Bùm một tiếng, tiếng nổ mạnh từ trên thân cây truyền đến, vỏ cây nổ tung bay tán loạn chung quanh, sóng khí ùa vào mặt, Trương Dương ngừng thở liên tục liên tục lui bước, tránh tập kích, trong khoảnh khắc khói phủ khắp rừng cây.
Trương Dương lạnh lùng nói: Dấu đầu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt nhát gan! Trong lòng cũng hiểu được ám sát đánh lén chính là sở trường của đối phương, đối với Ninja mà nói, cái bọn họ coi trọng là kết quả, căn bản sẽ giở hết mọi thủ đoạn.
Phục Bộ Nhất Sinh cũng biết mình chính diện giao phong khẳng định không thắng được Trương Dương, cho nên mới dùng sở trường của mình đánh sở đoản của đối phương.
Giọng nói từ xa xa vang lên: Binh bất yếm trá, người thắng làm vua! Trương Dương nhìn về phía phát ra giọng nói, lại cảm thấy mặt đất có chấn động rất nhỏ, tuy rằng cực nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân vẫn cảm nhận được rõ. Khóe môi hắn phác ra một nụ cười lạnh, không thể không thừa nhận, nhẫn thuật kết hợp võ công và Tôn Tử binh pháp vô cùng thành công, dương đông kích tây, hư hư thật thực thực, tiểu Nhật Bản đối với văn hóa Trung Hoa lĩnh ngộ cũng rất sâu sắc
Đao phong xuyên thấu qua mặt đất đêm lên trên, mục tiêu chính là Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhấc chân đá ra, một cước này đá rất xảo diệu, tránh được mũi đao, đá lên thân đao, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, võ sĩ đao bị hắn thành thành hai đoạn, một nửa còn lại đột nhiên bay ra, găm thẳng lên trên thân cây phía trước, từ trên thân cây phát ra một tiếng kêu thảm, một Ninja áo xám ôm đầu vai ngã xuống đất, mảnh võ sĩ đao gãy đã đâm xuyên vai hắn.
Trương Dương lại nhấc chân đạp xuống đất, một người áo đen từ mặt đất phía trước hắn năm bước chui ra, trong tay còn cầm một nửa thanh đao, miệng thì phun máu.
Trương Dương cười nói: Giả thần giả quỷ, chút tài mọn! Đại thừa quyết của hắn ảo diệu vô cùng, đối với tất cả biến hóa của thiên nhiên cũng có thể nắm rõ trong tay, nhất cử nhất động của những Ninja này đều nằm trong phạm vi cảm giác của hắn.
Từ lúc Phục Bộ Nhất Sinh ra mặt liền bắt đầu mê hoặc Trương Dương, tạo thành giả tượng chỉ có một mình hắn, lợi dụng rừng cây trước chuyện đã bố trí mai phục, tiến thêm một bước chế tạo giả tượng.
Trương Dương nhìn hai Ninja bị thương, khinh thường cười nói: Còn bao nhiêu người thì xuất hiện hết đi!
Một cái lưới lớn từ trên đỉnh đầu úp xuống, Trương Dương bổ ra một chưởng lên trên, chưởng phong như đao, xé toạc cái lưới đó từ giữa, Trương Dương lắc mình né tránh.
Lúc này hai Ninja ngã xuống đất đã chẳng biết đi đâu rồi.
Thân ảnh của Phục Bộ Nhất Sinh cuối cùng cũng xuất hiện ở phía trước Trương Dương, hắn một tay cầm đao, lạnh lùng nói: Chẳng trách em trai tao thua trong tay mày!
Trương Dương biết hắn có thể sẽ dùng mê hồn đại pháp để đối phó mình, cố gắng tiếp xúc chính diện với mắt hắn, thở dài nói: “Vốn không muốn đánh mày đâu, nhưng mày tự dưng chọc thủng lốp của tao, hiện tại tao rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Phục Bộ Nhất Sinh hai tay cầm võ sĩ đao, phía sau hắn bỗng nhiên mọc thêm hơn mười cánh tay, Trương đại quan nhân biết một người bình thường không thể mọc ra nhiều tay như vậy, Phục Bộ Nhất Sinh hiển nhiên đang dùng ảo ảnh để mê hoặc mình.
Một đám Ninja hắc y xuất hiện phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, không ngờ có hơn mười người, bọn họ tay cầm võ sĩ đao lao nhanh về phía Trương Dương, hình thành một vòng vây chung quanh Trương Dương.
Nhánh cây trong tay Trương Dương chớp lên, đám quỷ Nhật Bản này muốn ỷ đông người, hôm nay đừng trách lão tử không nói tình cảm, Trương đại quan nhân đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói phẫn nộ vang lên: Không được vô lễ!
Đám Ninja sau khi nghe thấy tiếng này thì nhanh chóng tản đi, trong giây lát tất cả biến mất ở phía sau Phục Bộ Nhất Sinh, hiện trường chỉ còn lại có một mình Phục Bộ Nhất Sinh, giống như những người khác đều chưa từng xuất hiện vậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử và hai gã vệ sĩ đi vào rừng cây, ánh mắt của cô ta tràn ngập phẫn nộ, lạnh lùng nhìn thẳng vào Phục Bộ Nhất Sinh.
Phục Bộ Nhất Sinh cúi người: Phu nhân!
Trương Dương không ngờ Phục Bộ Nhất Sinh là thủ hạ của Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đi đến trước mặt Phục Bộ Nhất Sinh, bỗng nhiên giơ tay lên tát hắn hắn một cái, trong bên đêm yên ắng, nghe cực kỳ vang, Phục Bộ Nhất Sinh cúi đầu, không dám tỏ vẻ bất mãn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gằn từng chữ: Trương tiên sinh là khách nhân mà ta mời đến, anh dám vô lễ với anh ta ư!
Phục Bộ Nhất Sinh không nói được một lời.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nổi giận nói: Còn không mau cút!
Phục Bộ Nhất Sinh xoay người rời đi, trong đã biến mất trong bóng đêm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt đầy áy náy, cô ta nói với Trương Dương: Trương tiên sinh, thật sự là ngại quá, để ngài sợ hãi rồi.
Trương đại quan nhân cười nói: Mấy võ sĩ Nhật Bản sao có thể khiến tôi sợ hãi được, có điều cũng may phu nhân đúng lúc, nếu xuất hiện muộn thì tôi chỉ sợ đã ra tay đả thương họ rồi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: Nói như thế, tôi còn phải thay bọn họ đa tạ trương tiên sinh thủ hạ lưu tình.
Trương Dương nói: Thủ hạ của Phu nhân không thiếu cao thủ! Nhìn khuôn mặt giống Cố Giai Đồng như đúc của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên sinh ra một loại tư vị khó tả, không biết trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc có bí mật gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tiên phu lúc sinh tiền từng kết rất nhiều thù oán, cho nên tôi bất kể là đi đâu cũng phải cẩn thận một chút.
Trương Dương nói: Phục Bộ Nhất Sinh là vệ sĩ của cô?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cha hắn Phục Bộ Thương Sơn là nghĩa phụ của tôi, cho tới giờ, một nhà họ đều rất chiếu cố tôi.
Lần gặp mặt này khiến Trương Dương hiểu hơn về Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhưng sự mê hoặc trong lòng lại gia tăng rất nhiều, nữ nhân Nguyên Hòa Hạnh Tử này tuyệt không đơn giản, gia tộc Phục Bộ ở Nhật Bản là ngôi sao sáng trong giới võ học, địa vị của nó rất được tôn sùng ở Nhật có lẽ có lẽ Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là nghĩa nữ của Phục Bộ Thương Sơn, nhưng Phục Bộ Nhất Sinh là con trai thân sinh của Thương Sơn, vì sao thái độ của Nguyên Hòa Hạnh Tử đối với hắn không chút khách khí, tựa như quát mắng một thủ hạ bình thường? Nội tình trong đó Trương Dương cũng không muốn tìm hiểu, hắn sau khi thay lốp thì rời khỏi nơi này.
/2583
|