Trương Dương cũng không ngờ chuyện xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại tiến hành thuận lợi như vậy, trước khi hắn rời khỏi Đông Giang, Tống Hoài Minh đã cho hắn một tin tức xác thực, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp trên đã có câu trả lời rõ ràng, cao tầng cho rằng thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ trợ giúp Bình Hải và kinh tế của các tỉnh phận xung quanh phát triển, tiến thêm một bước củng cố địa vị trung tâm của kinh tế địa khu Bình Hải, đây là một chuyện tốt, sẽ đặc biệt bật đèn xanh cho chuyện này. Tháng này có thể sẽ có phê chuẩn chuyện mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bởi vì chuyện này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cũng đặc biệt kéo dài thời gian lưu lại kinh thành, muốn có được phê duyệt rồi mới về.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì thật sự là rất mừng rỡ, nhưng tin tức quốc vụ viện đặc phê chuẩn Bình Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng đồng thời được truyền ra ngoài. các thành phố Lam Sơn, Nam Tích sau khi nghe thấy tin tức này đều lập tức hành động, ai cũng biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, ai cũng muốn khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở chỗ mình. Lần này tỉnh lý ra mặt xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong mắt các thành thị khác mọi người đều có cơ hội, cho nên cả đám lập tức có động tác.
Lam Sơn và Nam Tích cho rằng chuyện này bọn họ có hy vọng lớn nhất, lần này tới tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, để tỏ rõ sự coi trọng đối với chuyện này, thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Lăng Không cũng tự mình đến Đông Giang. Hiện tại Lam Sơn và Nam Tích liên hợp xây dựng cảng Nước Sâu, trong chuyện thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên hai tòa thành thị cũng sẽ liên hợp, bọn họ muốn từ tỉnh lý tranh thủ được danh ngạch này. Các thành thị khác không phải là không muốn tranh, mà là đa số thành thị trong lục địa không có điều kiện, phóng mắt khắp Bình Hải, có hi vọng nhất chính là Lam Sơn, Nam Tích và Bắc Cảng, phía Bắc Cảng cũng có người tới, thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn tự mình tới Đông Giang.
Cung Hoàn Sơn tới đây là để tranh thủ chuyện này cho Bắc Cảng, bởi vì Trương Dương một mực áp dụng thao tác bí mật trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho nên trước đó mọi người hoàn toàn không biết gì cả về chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thậm chí ngay cả thị trưởng thượng cấp Cung Hoàn Sơn của hắn cũng không biết xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải đầu tiên là Tân Hải.
Tống Hoài Minh cũng không ngờ tin tức cấp trên đồng ý thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại truyền khắp Bình Hải nhanh như vậy, y và Chu Hưng Dân có chung nhận thức về vấn đề này, nhất định phải giữ bí mật, nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, chuyện này cuối cùng vẫn lộ ra, bởi vậy có thể thấy được các huyện và thành thị thiết lập ban trú kinh ở kinh thành cũng cũng không phải là vô ích, dựa vào một số quan hệ ở kinh thành vẫn có thể dò hỏi được một số tin tức.
Vấn đề mấu chốt là quốc vụ viện đồng ý thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, không hề đặc biệt chỉ định là ở Tân Hải, cho nên những thành phố cấp dưới mới có ý muốn tranh thủ xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở chỗ mình.
Người Tống Hoài Minh tiếp kiến đầu tiên là Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ bọn họ hai người bọn họ dắt tay nhau mà đến, đối với chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này quyết chí phải giành được, hơn nữa hai người cùng nhau tới đây là muốn tỏ thái độ với lãnh đạo, Lam Sơn và Nam Tích trong chuyện cảng Nước Sâu hợp tác khăng khít, đồng dạng, bọn họ trong vấn đề khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng có thể xử lý tốt, hợp tác tốt.
Hai người do Thường Lăng Không phụ trách nói chuyện, Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, tôi nghe nói quốc vụ viện đã phê chuẩn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, chuyện này có thật không?
Tống Hoài Minh cười nói: Tin tức của các anh cũng linh thông quá, quả thực là có chuyện này.
Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười, Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, chúng tôi muốn hỏi thêm một câu, anh định thiết lập khu miễn thuế ở đâu?
Tống Hoài Minh không trả lời câu hỏi của gã, mà hỏi ngược lại: Các anh cho rằng thiết lập ở đâu thì thích hợp?
Cung Kì Vĩ nói: Đương nhiên là ở chỗ chúng tôi rồi, chúng tôi có cảng Nước Sâu lớn nhất Bình Hải, trong việc xây dựng cảng Nước Sâu cũng đã tích lũy được kinh nghiệm hợp tác khai phá, nếu có thể đặt khu miễn thuế ở chỗ chúng tôi, Lam Sơn và Nam Tích nhất định sẽ hợp tác khăng khí, lấy cảng Nước Sâu làm trung tâm, tạo ra một khu kinh tế sinh động hoàn toàn mới, kéo theo sự phát triển kinh tế của toàn bộ Bình Hải.
Tống Hoài Minh cười nói: Hùng tâm rất lớn!
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống không phải thường dạy chúng tôi phải đặt tầm mắt xa một chút, lớn gan một chút ư?
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Các anh lúc trước sao không có suy nghĩ này?
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, chúng tôi thủy chung không đứng cao nhìn xa bằng ngài, đối với ngài chúng tôi thực sự là tâm phục khẩu phục, hiện tại chúng tôi xem như đã chân chính kiến thức được cái gì gọi là nhìn xa trông rộng, ánh mắt chiến lược rồi.
Tống Hoài Minh nói: Anh đừng có vỗ mông ngựa tôi, khu kinh tế quốc gia đặt ở Lam Sơn các anh, cảng Nước Sâu thì xây ở Nam Tích, sao? Chuyện gì cũng muốn tranh thủ trước, Bình Hải có nhiều thành thị như vậy, nếu cân tiểu ly của chính sách tất cả nghiêng về các anh, các đồng chí khác khẳng định sẽ nói tôi bất công.
Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ nghe thấy Tống Hoài Minh nói như vậy thì trong lòng đều lanh đi, nghe tiếng nghe âm, những lời này của Tống Hoài Minh đã nói rõ là không cân nhắc đặt khu miễn thuế ở chỗ bọn họ, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, thời đại hiện tại không phải là thời đại cơm tập thể, trong phát triển không thể có chủ nghĩa bình quân, mà phải cân nhắc xem làm thế nào để quyết sách có lợi hơn đối với sự phát triển của Bình Hải, sự phát triển của Lam Sơn và Nam Tích trong mấy năm nay ai ai cũng thấy, chúng tôi đã đứng ở vị trí của phát triển kinh tế Bình Hải. Cung Kì Vĩ trước giờ là người dám nói, cho dù là đối mặt với bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, y cũng không ngại nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tống Hoài Minh cười nói: Đồng chí Kì Vĩ, cái nhìn đại cục không phải không chủ nghĩa bình quân, đứng ở góc độ của các anh, các anh cân nhắc xem làm thế nào mới có thể khiến Nam Tích và Lam Sơn phát triển tốt hơn, nhưng nếu xuất phát từ góc độ của chúng tôi, chúng tôi hy vọng Bình Hải có thể phát triển ổn định và cân đối.
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, nhưng thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với kinh tế khu vực có tác dụng kích thích và thúc đẩy rất lớn, chúng tôi thực sự là nghĩ không ra, còn có nơi nào khác thích hợp hơn khu vực của chúng tôi.
Tống Hoài Minh nói: Vẫn là câu nói đó, cậu đã có thể cân nhắc tới tác dụng thúc đẩy của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì sao cậu không đi xin sớm đi?
Thường Lăng Không không biết đáp lại thế nào.
Tống Hoài Minh nói: Tôi không ngại nói thật với các anh, thật ra xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu sớm nhất không phải là tỉnh lý, mà là Tân Hải đề xuất khái niệm này, bọn họ muốn tạo ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải quay chung quanh cảng Phước Long, Trương Dương vì thế đã làm rất nhiều công tác, đơn xin đã được đưa tới chỗ tôi từ lâu, nhưng tôi không đưa báo cáo của hắn lên, sau khi thảo luận với tỉnh trưởng Chu, quyết định dùng danh nghĩa của tỉnh lý để xin, chúng tôi cho rằng như vậy có thể nắm chắc hơn một chút, từ lúc Tân Hải đề xuất xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu đến bây giờ, thủy chung đều rất bí mật, không muốn dẫn tới quá nhiều ảnh hưởng ở tỉnh lý, đẻ tránh cho xuất hiện sự cạnh tranh, xuất hiện thảo luận hoa rơi vào nhà ai.
Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không nhìn nhau, hiện tại bọn họ đã minh bạch rồi, chuyện này là Trương Dương đề suất trước tiên.
Tống Hoài Minh đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Trương Dương cho bọn họ: Các anh xem đi, phía Tân Hải cũng làm rất nhiều công tác.
Cung Kì Vĩ vẫn rất nghiêm túc đọc đơn xin đó, Thường Lăng Không chỉ xem thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này phỏng chừng xong rồi, một là Trương Dương đề xuất xin đầu tiên, thứ hai thằng cha này là con rể của bí thư Tống, quan hệ của hắn và thượng tầng cũng rất tốt, nếu không thì quốc vụ viện cũng không thể có ý kiến phúc đáp nhanh như vậy, người ta bỏ nhiều sức như vậy, hiện tại có kết quả thì quyền ưu tiên khẳng định sẽ không giành cho họ.
Cung Kì Vĩ xem xong, không khỏi cảm thán nói: Trương Dương thật sự là một nhân tài, dám nghĩ dám làm, lúc trước chúng tôi không nên để hắn rời khỏi Nam Tích.
Tống Hoài Minh bật cười: Cho dù hắn vẫn ở Nam Tích thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng sẽ không được đặt ở chỗ các anh đâu, từ cải cách mở cửa tới nay, thế phát triển của Bình Hải không tồi, nhưng sự phát triển kinh tế nam bắc không cân đối rất rõ ràng. Tỉnh lý tiến hành nâng đỡ trên chính sách đối với mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải, thành thị bắc bộ lấy Giang Thành làm đại biểu đang liều mạng đuổi theo, nhưng loại chênh lệch hình thành trong thời gian dài này không phải trong ngắn hạn có thể vượt qua được, thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở bắc bộ có thể cân đối sự phát triển nam bắc rất tốt, để đặt nền móng vững chắc cho sự bay cao của kinh tế Bình Hải trong tương lai, tâm tình của các anh tôi có thể lý giải, nhưng các anh đồng thời cũng phải nhớ kỹ, Bình Hải là một chỉnh thể, bất kể nam bắc đều là bộ phận không thể thiếu, tôi so sánh Bình Hải với một chiếc máy bay, nam bắc đều là cánh, nếu cánh không cân đối, cái máy bay này nhất định sẽ lật, đừng có nói tới bay cao.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì thật sự là rất mừng rỡ, nhưng tin tức quốc vụ viện đặc phê chuẩn Bình Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng đồng thời được truyền ra ngoài. các thành phố Lam Sơn, Nam Tích sau khi nghe thấy tin tức này đều lập tức hành động, ai cũng biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, ai cũng muốn khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở chỗ mình. Lần này tỉnh lý ra mặt xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong mắt các thành thị khác mọi người đều có cơ hội, cho nên cả đám lập tức có động tác.
Lam Sơn và Nam Tích cho rằng chuyện này bọn họ có hy vọng lớn nhất, lần này tới tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, để tỏ rõ sự coi trọng đối với chuyện này, thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Lăng Không cũng tự mình đến Đông Giang. Hiện tại Lam Sơn và Nam Tích liên hợp xây dựng cảng Nước Sâu, trong chuyện thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên hai tòa thành thị cũng sẽ liên hợp, bọn họ muốn từ tỉnh lý tranh thủ được danh ngạch này. Các thành thị khác không phải là không muốn tranh, mà là đa số thành thị trong lục địa không có điều kiện, phóng mắt khắp Bình Hải, có hi vọng nhất chính là Lam Sơn, Nam Tích và Bắc Cảng, phía Bắc Cảng cũng có người tới, thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn tự mình tới Đông Giang.
Cung Hoàn Sơn tới đây là để tranh thủ chuyện này cho Bắc Cảng, bởi vì Trương Dương một mực áp dụng thao tác bí mật trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho nên trước đó mọi người hoàn toàn không biết gì cả về chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thậm chí ngay cả thị trưởng thượng cấp Cung Hoàn Sơn của hắn cũng không biết xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải đầu tiên là Tân Hải.
Tống Hoài Minh cũng không ngờ tin tức cấp trên đồng ý thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại truyền khắp Bình Hải nhanh như vậy, y và Chu Hưng Dân có chung nhận thức về vấn đề này, nhất định phải giữ bí mật, nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, chuyện này cuối cùng vẫn lộ ra, bởi vậy có thể thấy được các huyện và thành thị thiết lập ban trú kinh ở kinh thành cũng cũng không phải là vô ích, dựa vào một số quan hệ ở kinh thành vẫn có thể dò hỏi được một số tin tức.
Vấn đề mấu chốt là quốc vụ viện đồng ý thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, không hề đặc biệt chỉ định là ở Tân Hải, cho nên những thành phố cấp dưới mới có ý muốn tranh thủ xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở chỗ mình.
Người Tống Hoài Minh tiếp kiến đầu tiên là Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ bọn họ hai người bọn họ dắt tay nhau mà đến, đối với chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này quyết chí phải giành được, hơn nữa hai người cùng nhau tới đây là muốn tỏ thái độ với lãnh đạo, Lam Sơn và Nam Tích trong chuyện cảng Nước Sâu hợp tác khăng khít, đồng dạng, bọn họ trong vấn đề khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng có thể xử lý tốt, hợp tác tốt.
Hai người do Thường Lăng Không phụ trách nói chuyện, Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, tôi nghe nói quốc vụ viện đã phê chuẩn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, chuyện này có thật không?
Tống Hoài Minh cười nói: Tin tức của các anh cũng linh thông quá, quả thực là có chuyện này.
Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười, Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, chúng tôi muốn hỏi thêm một câu, anh định thiết lập khu miễn thuế ở đâu?
Tống Hoài Minh không trả lời câu hỏi của gã, mà hỏi ngược lại: Các anh cho rằng thiết lập ở đâu thì thích hợp?
Cung Kì Vĩ nói: Đương nhiên là ở chỗ chúng tôi rồi, chúng tôi có cảng Nước Sâu lớn nhất Bình Hải, trong việc xây dựng cảng Nước Sâu cũng đã tích lũy được kinh nghiệm hợp tác khai phá, nếu có thể đặt khu miễn thuế ở chỗ chúng tôi, Lam Sơn và Nam Tích nhất định sẽ hợp tác khăng khí, lấy cảng Nước Sâu làm trung tâm, tạo ra một khu kinh tế sinh động hoàn toàn mới, kéo theo sự phát triển kinh tế của toàn bộ Bình Hải.
Tống Hoài Minh cười nói: Hùng tâm rất lớn!
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống không phải thường dạy chúng tôi phải đặt tầm mắt xa một chút, lớn gan một chút ư?
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Các anh lúc trước sao không có suy nghĩ này?
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, chúng tôi thủy chung không đứng cao nhìn xa bằng ngài, đối với ngài chúng tôi thực sự là tâm phục khẩu phục, hiện tại chúng tôi xem như đã chân chính kiến thức được cái gì gọi là nhìn xa trông rộng, ánh mắt chiến lược rồi.
Tống Hoài Minh nói: Anh đừng có vỗ mông ngựa tôi, khu kinh tế quốc gia đặt ở Lam Sơn các anh, cảng Nước Sâu thì xây ở Nam Tích, sao? Chuyện gì cũng muốn tranh thủ trước, Bình Hải có nhiều thành thị như vậy, nếu cân tiểu ly của chính sách tất cả nghiêng về các anh, các đồng chí khác khẳng định sẽ nói tôi bất công.
Thường Lăng Không và Cung Kì Vĩ nghe thấy Tống Hoài Minh nói như vậy thì trong lòng đều lanh đi, nghe tiếng nghe âm, những lời này của Tống Hoài Minh đã nói rõ là không cân nhắc đặt khu miễn thuế ở chỗ bọn họ, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, thời đại hiện tại không phải là thời đại cơm tập thể, trong phát triển không thể có chủ nghĩa bình quân, mà phải cân nhắc xem làm thế nào để quyết sách có lợi hơn đối với sự phát triển của Bình Hải, sự phát triển của Lam Sơn và Nam Tích trong mấy năm nay ai ai cũng thấy, chúng tôi đã đứng ở vị trí của phát triển kinh tế Bình Hải. Cung Kì Vĩ trước giờ là người dám nói, cho dù là đối mặt với bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, y cũng không ngại nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tống Hoài Minh cười nói: Đồng chí Kì Vĩ, cái nhìn đại cục không phải không chủ nghĩa bình quân, đứng ở góc độ của các anh, các anh cân nhắc xem làm thế nào mới có thể khiến Nam Tích và Lam Sơn phát triển tốt hơn, nhưng nếu xuất phát từ góc độ của chúng tôi, chúng tôi hy vọng Bình Hải có thể phát triển ổn định và cân đối.
Thường Lăng Không nói: Bí thư Tống, nhưng thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với kinh tế khu vực có tác dụng kích thích và thúc đẩy rất lớn, chúng tôi thực sự là nghĩ không ra, còn có nơi nào khác thích hợp hơn khu vực của chúng tôi.
Tống Hoài Minh nói: Vẫn là câu nói đó, cậu đã có thể cân nhắc tới tác dụng thúc đẩy của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì sao cậu không đi xin sớm đi?
Thường Lăng Không không biết đáp lại thế nào.
Tống Hoài Minh nói: Tôi không ngại nói thật với các anh, thật ra xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu sớm nhất không phải là tỉnh lý, mà là Tân Hải đề xuất khái niệm này, bọn họ muốn tạo ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải quay chung quanh cảng Phước Long, Trương Dương vì thế đã làm rất nhiều công tác, đơn xin đã được đưa tới chỗ tôi từ lâu, nhưng tôi không đưa báo cáo của hắn lên, sau khi thảo luận với tỉnh trưởng Chu, quyết định dùng danh nghĩa của tỉnh lý để xin, chúng tôi cho rằng như vậy có thể nắm chắc hơn một chút, từ lúc Tân Hải đề xuất xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu đến bây giờ, thủy chung đều rất bí mật, không muốn dẫn tới quá nhiều ảnh hưởng ở tỉnh lý, đẻ tránh cho xuất hiện sự cạnh tranh, xuất hiện thảo luận hoa rơi vào nhà ai.
Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không nhìn nhau, hiện tại bọn họ đã minh bạch rồi, chuyện này là Trương Dương đề suất trước tiên.
Tống Hoài Minh đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Trương Dương cho bọn họ: Các anh xem đi, phía Tân Hải cũng làm rất nhiều công tác.
Cung Kì Vĩ vẫn rất nghiêm túc đọc đơn xin đó, Thường Lăng Không chỉ xem thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này phỏng chừng xong rồi, một là Trương Dương đề xuất xin đầu tiên, thứ hai thằng cha này là con rể của bí thư Tống, quan hệ của hắn và thượng tầng cũng rất tốt, nếu không thì quốc vụ viện cũng không thể có ý kiến phúc đáp nhanh như vậy, người ta bỏ nhiều sức như vậy, hiện tại có kết quả thì quyền ưu tiên khẳng định sẽ không giành cho họ.
Cung Kì Vĩ xem xong, không khỏi cảm thán nói: Trương Dương thật sự là một nhân tài, dám nghĩ dám làm, lúc trước chúng tôi không nên để hắn rời khỏi Nam Tích.
Tống Hoài Minh bật cười: Cho dù hắn vẫn ở Nam Tích thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng sẽ không được đặt ở chỗ các anh đâu, từ cải cách mở cửa tới nay, thế phát triển của Bình Hải không tồi, nhưng sự phát triển kinh tế nam bắc không cân đối rất rõ ràng. Tỉnh lý tiến hành nâng đỡ trên chính sách đối với mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải, thành thị bắc bộ lấy Giang Thành làm đại biểu đang liều mạng đuổi theo, nhưng loại chênh lệch hình thành trong thời gian dài này không phải trong ngắn hạn có thể vượt qua được, thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở bắc bộ có thể cân đối sự phát triển nam bắc rất tốt, để đặt nền móng vững chắc cho sự bay cao của kinh tế Bình Hải trong tương lai, tâm tình của các anh tôi có thể lý giải, nhưng các anh đồng thời cũng phải nhớ kỹ, Bình Hải là một chỉnh thể, bất kể nam bắc đều là bộ phận không thể thiếu, tôi so sánh Bình Hải với một chiếc máy bay, nam bắc đều là cánh, nếu cánh không cân đối, cái máy bay này nhất định sẽ lật, đừng có nói tới bay cao.
/2583
|