Lưu Truyền Khôi cảm thán nói: Thật đấy, tôi cũng thấy hai cô cậu rất đôi, đáng tiếc cậu đã có đối tượng rồi, có điều Sở Yên Nhiên đó cũng không tồi.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Bí thư chi bộ Lưu, chuyện của người trẻ tuổi chúng ta không quản được đâu.
Lưu Truyền Khôi cũng gật đầu, ông ta và Trần Sùng Sơn chuyển sang đề tài xoay quanh núi Thanh Đài, hai người nói tới quá khứ, của núi Thanh Đài, đối với hiện trạng của núi Thanh Đài cảm khái không thôi, Trương Dương:: Tôi sẽ giành thời tới tìm bí thư Sa nói chuyện, tiến hành khai phá du lịch núi Thanh Đài đồng thời cũng phải tăng mạnh quản lý du lịch.
Trần Sùng Sơn nói: Tôi cho rằng khai phá cũng phải có hạn độ, ví dụ như Hoàng Sơn, biết tiến hành bảo dưỡng luân phiên cảnh khu, hiện tại số người du lịch núi Thanh Đài gia tăng từng năm, nhưng phương diện bảo dưỡng thì làm rất kém, tuy rằng bản thân thiên nhiên có năng lực chữa trị nhất định, nhưng sự phá hoại của nhân loại đối với nó đã vượt quá năng lực chữa trị của nó, ngọn núi này sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi.
Lưu Truyền Khôi nói: Tôi tuy rằng không dám nói đạo lý gì to lớn, nhưng tôi thấy Trần lão ca nói đúng.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa sáng sớm hôm sau thì khôi phục, Trương Dương giúp thanh trừ độc tố trong cơ thể của ông ta, hiện tại Lý Tín Nghĩa tựa hồ đã quay trở lại là lão đạo sĩ không chịu ngồi yên trước đây, sau khi thuyết phục một phen Lý Tín Nghĩa mới đáp ứng đốt động cất rượu, nhìn khói bốc ra từ động cất rượu, Lý Tín Nghĩa mắt đỏ cả lên, lẩm bẩm nói: Ba mươi năm, ba mươi năm tâm huyết của tôi!
Trương Dương nói: Hôm nào tôi bảo người mang rượu đến tặng ông!
Lão đạo sĩ thở dài, chắp tay sau lừng cùng Trương Dương đi tới Quan Hải thạch cách đó không xa, nhìn mặt trời từ từ nhô lên sau biển mây, lão đạo sĩ hít sâu một hơi: Còn sống thật tốt.
Trương Dương cười nói: Chỉ cần còn sống, kiểu gì cũng có rượu ngon để uống.
Lý Tín Nghĩa nhìn Trương Dương nói: Gần đây có gặp tiểu yêu không?
Trương Dương nói: Cô ta tháng sau sẽ trở về, tảo mộ cho An lão.
Lý Tín Nghĩa gật đầu: Tôi đoán nó chắc sẽ về, Trương Dương, nó vì sao lại muốn tới ? Ngoại quốc dù tốt những cũng là nơi đất khách quê người, một nữ hài tử như nó sống sao quen.
Trương Dương đương nhiên không thể nói chân tướng với ông ta, An Ngữ Thần sở dĩ lựa chọn tới Thụy Sĩ, là vì có cốt nhục của bọn họ, để đứa nhỏ được trưởng thành khỏe mạnh, đồng thời cũng không để ảnh hưởng đến tình cảm và tiền đồ của Trương Dương, cô ta mới làm ra hy sinh như vậy.
Lý Tín Nghĩa nói: Thanh minh năm nay, con cháu An gia sẽ về không ít.
Trương Dương nói: Thế Kỉ An Thái trong tay An Đạt Văn phát triển không tồi.
Lý Tín Nghĩa nói: Hắn làm tốt sinh ý đến mấy thì sao chứ? Trong đám con cháu của An gia, tôi chỉ thấy có tiểu yêu là thiện lương và hiểu chuyện nhất. Lý Tín Nghĩa đối với việc năm đó An Đạt Văn chiếm đoạt cổ phần của An Ngữ Thần, đuổi của tra khỏi công ty thì thủy chung ghi nhớ trong lòng.
Trương Dương nói: Chuyện quá khứ đã xong rồi, quan trọng là tiểu yêu đã hết bệnh rồi, hơn nữa sống rất hạnh phúc.
Lý Tín Nghĩa nhìn Trương Dương: Bệnh của cô ta tuy rằng rất tốt, nhưng nó rốt cuộc có hạnh phúc hay không thì tôi không biết.
Trương Dương cười cười.
Lý Tín Nghĩa nói: Một nữ hài tử chung quy vẫn phải có gia đình, mỗi khi nghĩ tới cháu của tôi cô đơn một mình ở nước ngoài, trong lòng tôi cảm thấy rất chua xót.
Trương Dương cười nói: Đạo trưởng, ngài càng lúc càng không giống người xuất gia.
Lý Tín Nghĩa nói: Xuất gia hay không chẳng có phân biệt gì cả? Tu đạo quan trọng nhất là tu tâm. Mỗi người thật ra đều đang tu luyện, đơn giản là nơi tu luyện bất đồng, cậu ở quan trường, tôi ở thâm sơn, chỉ cần trong lòng thành kính thì đều có thể đắc đạo thành tiên
Trương đại quan nhân chưa từng nghĩ tới đắc đạo thành tiên, có thể làm người hai đời đã ban ơn cho hắn rồi, nhưng những lời này của Lý Tín Nghĩa hắn vẫn rất công nhận, người ta sống trêu đời đều đang tu hành, chỉ là ở nơi khác nhau thôi.
Trương đại quan nhân tự nhận là tu luyện không tồi, ít nhất thì Tân Hải trước mắt dưới sự cải cách của hắn đã dần dần khởi sắc, chuyến đi của hắn lần này tới Giang Thành mất đúng năm ngày, đối với phía Tân Hải tuyên bố là có bệnh, thật ra Trương Dương sau khi đến Tân Hải nhậm chức cũng thường xuyên ra ngoài, lần dài nhất trong đó là tới trường đảng Trung ương, đi đúng một tháng, nhưng giờ đã khác xưa, lúc đó, Tân Hải chỉ là một tiểu thị trấn nghèo nàn bẩn thỉu của Bình Hải, nhưng từ khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xác định đặt ở Tân Hải, Tân Hải lập tức trở thành sự chú ý của mọi người, Trương đại quan nhân nghỉ bệnh vào lúc này, khiến vô số thương nhân có ý đồ với khu bảo lưu thuế nhập khẩu vồ hụt.
Trương đại quan nhân thường nói địa cầu thiếu ai thì vẫn quay. Nhưng hiện tại Tân Hải thiếu hắn thì lại không được, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu trừ hắn ra thì căn bản không ai có quyền lên tiếng, huống chi đám người lấy huyện trưởng Hứa Song Kì làm đại biểu căn bản là xuất công không xuất lực lực, trong thượng ôm tâm lý nghịch phản rất mạnh.
Trương Dương cũng nhìn ra đám người này đột nhiên thay đổi sách lược, từ công khai chống đối mình chuyển thành chuyện gì cũng treo mình lên cao
Khi xe của Trương Dương xuất hiện ở trung tâm hành chính Tân Hải thì tất nhiên dẫn tới chấn động không nhỏ.
Huyện trưởng Hứa Song Kì ngay lập tức nhận được tin tức, y hiện tại trở nên càng lúc càng biết nín nhịn, tới thì sao chứ? ANh thích tới thì tới, anh thích chơi thế nào thì chơi, lão tử nhắm mắt làm ngơ, hiện tại cửa phòng đóng chặt, không nghe chuyện ngoài cửa sổ, thật là thanh tĩnh.
Nguyện vọng của Hứa Song Kì là tốt, nhưng ở trong tòa trụ sở này, muốn thanh tĩnh cũng đâu dễ dàng gì, bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường lại tới văn phòng của y.
Chu Tường là một người có cảm giác nguy hiểm nhất trong ban thường ủy, từ khi chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hồng Trường Thanh gặp chuyện không may, hắn liền cảm thấy càng bất diệu, Hồng Trường Thanh sở dĩ đấu tranh, nguyên nhân chính là Trương Dương dùng Phó Trường Chinh để thay thế vị trí của cô ta, Chu Tường tin rằng, Hồng Trường Thanh không phải là người hy sinh đầu tiên trong đấu tranh chính trị, kế tiếp rất có thể sẽ tới phiên hắn. Chuyện này cũng không khó phân tích ra, mấy người thân tín nhất của bí thư đương nhiệm Trương Dương cũng có thể đếm ra, trong đó người thật sự có thể tiến vào thường ủy Tân Hải chỉ có Trình Diễm Đông, mà quyền lực của Trình Diễm Đông và quyền lực mình lại trùng nhau, Trương Dương rất có thể sẽ xuống tay ở phương diện này.
Chu Tường nói: Huyện trưởng Hứa, bí thư Trương đã trở về!
Hứa Song Kì hai mắt híp lại thành một đường, thoạt nhìn có vẻ lười biếng, hắn ừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nói: Biết rồi.
Chu Tường thở dài nói: Mấy ngày nay thương nhân tới hỏi đầu tư cơ hồ muốn san bằng cửa lớn của huyện lý chúng ta, hắn thì lại được thanh tĩnh.
Hứa Song Kì nói: Bị bệnh!
Chu Tường mỉm cười, vẻ mặt không tin: Tôi vừa rồi gặp ở bên ngoài, thần thái sáng láng, không giống như là có bệnh, cứ như là vừa an dưỡng về vậy.
Hứa Song Kì nói: Hắn là người đứng đầu, làm chuyện cũng không cần phải báo cáo với chúng ta.
Chu Tường bởi vì lời nói lãnh đạm của Hứa Song Kì mà cảm thấy có chút xấu hổ, thở dài: Huyện trưởng Hứa, tôi hiện tại thực sự là không hiểu, Tân Hải này của chúng ta rốt cuộc là muốn đi về đâu?
Hứa Song Kì nói: Phương pháp chấp chính của mỗi người đều khác nhau, có người xử sự trong cầu tiến tiến, người làm việc manh động liều lĩnh.
Chu Tường nói: Tôi hiện tại không biết theo ai.
Hứa Song Kì nhìn hắn một cái: Sao lại nói vậy, quá khứ thì nào thì bây giờ vẫn thế, làm tốt công tác bản chức của mình là được.
Chu Tường nói: Tuần trước tôi tới Bắc Cảng, đúng dịp gặp Hồng Trường Thanh.
Hứa Song Kì nhướn mắt lên, nhìn thoáng qua mặt Chu Tường: Cô ta hết bệnh rồi ư? Từ sau khi Hồng Trường Thanh thiết kế hãm hại Trương Dương, không dám trở về đi làm, thật ra mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, Hồng Trường Thanh căn bản không có bệnh, cô ta chỉ là âm mưu bại lộ, không có mặt mũi nào trở về đi làm. Đến bây giờ Hứa Song Kì vẫn không hiểu, mụ đàn bà này rốt cuộc là có chỗ nào không ổn? Rõ ràng diễn xuất ra một vở kịch rất hay, mắt thấy có cơ hội để làm danh dự của Trương Dương mất sạch, nhưng chính cô ta không ngờ chủ động thừa nhận kế hoạch mình bán đứng chính bản thân mình, với sự hiểu biết của y về Hồng Trường Thanh, nữ nhân này không ngu xuẩn đến mức này.
Chu Tường nói: Cô ta không có bệnh gì cả, gần đây đang bận điều động.
Hứa Song Kì nói: Đi cũng tốt, xảy ra sự kiện đó, cô ấy quả thực cũng không tiện tiếp tục công tác ở đây.
Chu Tường nói: Thật ra tôi cũng đồng tình với cô ta, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, cô ta cũng sẽ không làm như vậy.
Hứa Song Kì chỉ cười cười, y thủy chung cho rằng một người thất bại không đáng được đồng tình.
Ở điểm này Chu Tường và Hứa Song Kì có cái nhìn bất đồng, hắn có cảm giác thỏ tử hồ bi, hắn cho rằng Hồng Trường Thanh hôm nay rất có thể chính là mình ngày mai, Chu Tường nói: Hồng Trường Thanh mấy năm nay ở vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy làm rất cẩn trọng, không có sai lầm gì, nhưng bí thư Trương không cần suy nghĩ đuổi cô ta đi, đổi lại là ai cũng không thể trong nhất thời chịu đựng được việc này.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Bí thư chi bộ Lưu, chuyện của người trẻ tuổi chúng ta không quản được đâu.
Lưu Truyền Khôi cũng gật đầu, ông ta và Trần Sùng Sơn chuyển sang đề tài xoay quanh núi Thanh Đài, hai người nói tới quá khứ, của núi Thanh Đài, đối với hiện trạng của núi Thanh Đài cảm khái không thôi, Trương Dương:: Tôi sẽ giành thời tới tìm bí thư Sa nói chuyện, tiến hành khai phá du lịch núi Thanh Đài đồng thời cũng phải tăng mạnh quản lý du lịch.
Trần Sùng Sơn nói: Tôi cho rằng khai phá cũng phải có hạn độ, ví dụ như Hoàng Sơn, biết tiến hành bảo dưỡng luân phiên cảnh khu, hiện tại số người du lịch núi Thanh Đài gia tăng từng năm, nhưng phương diện bảo dưỡng thì làm rất kém, tuy rằng bản thân thiên nhiên có năng lực chữa trị nhất định, nhưng sự phá hoại của nhân loại đối với nó đã vượt quá năng lực chữa trị của nó, ngọn núi này sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi.
Lưu Truyền Khôi nói: Tôi tuy rằng không dám nói đạo lý gì to lớn, nhưng tôi thấy Trần lão ca nói đúng.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa sáng sớm hôm sau thì khôi phục, Trương Dương giúp thanh trừ độc tố trong cơ thể của ông ta, hiện tại Lý Tín Nghĩa tựa hồ đã quay trở lại là lão đạo sĩ không chịu ngồi yên trước đây, sau khi thuyết phục một phen Lý Tín Nghĩa mới đáp ứng đốt động cất rượu, nhìn khói bốc ra từ động cất rượu, Lý Tín Nghĩa mắt đỏ cả lên, lẩm bẩm nói: Ba mươi năm, ba mươi năm tâm huyết của tôi!
Trương Dương nói: Hôm nào tôi bảo người mang rượu đến tặng ông!
Lão đạo sĩ thở dài, chắp tay sau lừng cùng Trương Dương đi tới Quan Hải thạch cách đó không xa, nhìn mặt trời từ từ nhô lên sau biển mây, lão đạo sĩ hít sâu một hơi: Còn sống thật tốt.
Trương Dương cười nói: Chỉ cần còn sống, kiểu gì cũng có rượu ngon để uống.
Lý Tín Nghĩa nhìn Trương Dương nói: Gần đây có gặp tiểu yêu không?
Trương Dương nói: Cô ta tháng sau sẽ trở về, tảo mộ cho An lão.
Lý Tín Nghĩa gật đầu: Tôi đoán nó chắc sẽ về, Trương Dương, nó vì sao lại muốn tới ? Ngoại quốc dù tốt những cũng là nơi đất khách quê người, một nữ hài tử như nó sống sao quen.
Trương Dương đương nhiên không thể nói chân tướng với ông ta, An Ngữ Thần sở dĩ lựa chọn tới Thụy Sĩ, là vì có cốt nhục của bọn họ, để đứa nhỏ được trưởng thành khỏe mạnh, đồng thời cũng không để ảnh hưởng đến tình cảm và tiền đồ của Trương Dương, cô ta mới làm ra hy sinh như vậy.
Lý Tín Nghĩa nói: Thanh minh năm nay, con cháu An gia sẽ về không ít.
Trương Dương nói: Thế Kỉ An Thái trong tay An Đạt Văn phát triển không tồi.
Lý Tín Nghĩa nói: Hắn làm tốt sinh ý đến mấy thì sao chứ? Trong đám con cháu của An gia, tôi chỉ thấy có tiểu yêu là thiện lương và hiểu chuyện nhất. Lý Tín Nghĩa đối với việc năm đó An Đạt Văn chiếm đoạt cổ phần của An Ngữ Thần, đuổi của tra khỏi công ty thì thủy chung ghi nhớ trong lòng.
Trương Dương nói: Chuyện quá khứ đã xong rồi, quan trọng là tiểu yêu đã hết bệnh rồi, hơn nữa sống rất hạnh phúc.
Lý Tín Nghĩa nhìn Trương Dương: Bệnh của cô ta tuy rằng rất tốt, nhưng nó rốt cuộc có hạnh phúc hay không thì tôi không biết.
Trương Dương cười cười.
Lý Tín Nghĩa nói: Một nữ hài tử chung quy vẫn phải có gia đình, mỗi khi nghĩ tới cháu của tôi cô đơn một mình ở nước ngoài, trong lòng tôi cảm thấy rất chua xót.
Trương Dương cười nói: Đạo trưởng, ngài càng lúc càng không giống người xuất gia.
Lý Tín Nghĩa nói: Xuất gia hay không chẳng có phân biệt gì cả? Tu đạo quan trọng nhất là tu tâm. Mỗi người thật ra đều đang tu luyện, đơn giản là nơi tu luyện bất đồng, cậu ở quan trường, tôi ở thâm sơn, chỉ cần trong lòng thành kính thì đều có thể đắc đạo thành tiên
Trương đại quan nhân chưa từng nghĩ tới đắc đạo thành tiên, có thể làm người hai đời đã ban ơn cho hắn rồi, nhưng những lời này của Lý Tín Nghĩa hắn vẫn rất công nhận, người ta sống trêu đời đều đang tu hành, chỉ là ở nơi khác nhau thôi.
Trương đại quan nhân tự nhận là tu luyện không tồi, ít nhất thì Tân Hải trước mắt dưới sự cải cách của hắn đã dần dần khởi sắc, chuyến đi của hắn lần này tới Giang Thành mất đúng năm ngày, đối với phía Tân Hải tuyên bố là có bệnh, thật ra Trương Dương sau khi đến Tân Hải nhậm chức cũng thường xuyên ra ngoài, lần dài nhất trong đó là tới trường đảng Trung ương, đi đúng một tháng, nhưng giờ đã khác xưa, lúc đó, Tân Hải chỉ là một tiểu thị trấn nghèo nàn bẩn thỉu của Bình Hải, nhưng từ khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xác định đặt ở Tân Hải, Tân Hải lập tức trở thành sự chú ý của mọi người, Trương đại quan nhân nghỉ bệnh vào lúc này, khiến vô số thương nhân có ý đồ với khu bảo lưu thuế nhập khẩu vồ hụt.
Trương đại quan nhân thường nói địa cầu thiếu ai thì vẫn quay. Nhưng hiện tại Tân Hải thiếu hắn thì lại không được, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu trừ hắn ra thì căn bản không ai có quyền lên tiếng, huống chi đám người lấy huyện trưởng Hứa Song Kì làm đại biểu căn bản là xuất công không xuất lực lực, trong thượng ôm tâm lý nghịch phản rất mạnh.
Trương Dương cũng nhìn ra đám người này đột nhiên thay đổi sách lược, từ công khai chống đối mình chuyển thành chuyện gì cũng treo mình lên cao
Khi xe của Trương Dương xuất hiện ở trung tâm hành chính Tân Hải thì tất nhiên dẫn tới chấn động không nhỏ.
Huyện trưởng Hứa Song Kì ngay lập tức nhận được tin tức, y hiện tại trở nên càng lúc càng biết nín nhịn, tới thì sao chứ? ANh thích tới thì tới, anh thích chơi thế nào thì chơi, lão tử nhắm mắt làm ngơ, hiện tại cửa phòng đóng chặt, không nghe chuyện ngoài cửa sổ, thật là thanh tĩnh.
Nguyện vọng của Hứa Song Kì là tốt, nhưng ở trong tòa trụ sở này, muốn thanh tĩnh cũng đâu dễ dàng gì, bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường lại tới văn phòng của y.
Chu Tường là một người có cảm giác nguy hiểm nhất trong ban thường ủy, từ khi chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hồng Trường Thanh gặp chuyện không may, hắn liền cảm thấy càng bất diệu, Hồng Trường Thanh sở dĩ đấu tranh, nguyên nhân chính là Trương Dương dùng Phó Trường Chinh để thay thế vị trí của cô ta, Chu Tường tin rằng, Hồng Trường Thanh không phải là người hy sinh đầu tiên trong đấu tranh chính trị, kế tiếp rất có thể sẽ tới phiên hắn. Chuyện này cũng không khó phân tích ra, mấy người thân tín nhất của bí thư đương nhiệm Trương Dương cũng có thể đếm ra, trong đó người thật sự có thể tiến vào thường ủy Tân Hải chỉ có Trình Diễm Đông, mà quyền lực của Trình Diễm Đông và quyền lực mình lại trùng nhau, Trương Dương rất có thể sẽ xuống tay ở phương diện này.
Chu Tường nói: Huyện trưởng Hứa, bí thư Trương đã trở về!
Hứa Song Kì hai mắt híp lại thành một đường, thoạt nhìn có vẻ lười biếng, hắn ừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nói: Biết rồi.
Chu Tường thở dài nói: Mấy ngày nay thương nhân tới hỏi đầu tư cơ hồ muốn san bằng cửa lớn của huyện lý chúng ta, hắn thì lại được thanh tĩnh.
Hứa Song Kì nói: Bị bệnh!
Chu Tường mỉm cười, vẻ mặt không tin: Tôi vừa rồi gặp ở bên ngoài, thần thái sáng láng, không giống như là có bệnh, cứ như là vừa an dưỡng về vậy.
Hứa Song Kì nói: Hắn là người đứng đầu, làm chuyện cũng không cần phải báo cáo với chúng ta.
Chu Tường bởi vì lời nói lãnh đạm của Hứa Song Kì mà cảm thấy có chút xấu hổ, thở dài: Huyện trưởng Hứa, tôi hiện tại thực sự là không hiểu, Tân Hải này của chúng ta rốt cuộc là muốn đi về đâu?
Hứa Song Kì nói: Phương pháp chấp chính của mỗi người đều khác nhau, có người xử sự trong cầu tiến tiến, người làm việc manh động liều lĩnh.
Chu Tường nói: Tôi hiện tại không biết theo ai.
Hứa Song Kì nhìn hắn một cái: Sao lại nói vậy, quá khứ thì nào thì bây giờ vẫn thế, làm tốt công tác bản chức của mình là được.
Chu Tường nói: Tuần trước tôi tới Bắc Cảng, đúng dịp gặp Hồng Trường Thanh.
Hứa Song Kì nhướn mắt lên, nhìn thoáng qua mặt Chu Tường: Cô ta hết bệnh rồi ư? Từ sau khi Hồng Trường Thanh thiết kế hãm hại Trương Dương, không dám trở về đi làm, thật ra mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, Hồng Trường Thanh căn bản không có bệnh, cô ta chỉ là âm mưu bại lộ, không có mặt mũi nào trở về đi làm. Đến bây giờ Hứa Song Kì vẫn không hiểu, mụ đàn bà này rốt cuộc là có chỗ nào không ổn? Rõ ràng diễn xuất ra một vở kịch rất hay, mắt thấy có cơ hội để làm danh dự của Trương Dương mất sạch, nhưng chính cô ta không ngờ chủ động thừa nhận kế hoạch mình bán đứng chính bản thân mình, với sự hiểu biết của y về Hồng Trường Thanh, nữ nhân này không ngu xuẩn đến mức này.
Chu Tường nói: Cô ta không có bệnh gì cả, gần đây đang bận điều động.
Hứa Song Kì nói: Đi cũng tốt, xảy ra sự kiện đó, cô ấy quả thực cũng không tiện tiếp tục công tác ở đây.
Chu Tường nói: Thật ra tôi cũng đồng tình với cô ta, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, cô ta cũng sẽ không làm như vậy.
Hứa Song Kì chỉ cười cười, y thủy chung cho rằng một người thất bại không đáng được đồng tình.
Ở điểm này Chu Tường và Hứa Song Kì có cái nhìn bất đồng, hắn có cảm giác thỏ tử hồ bi, hắn cho rằng Hồng Trường Thanh hôm nay rất có thể chính là mình ngày mai, Chu Tường nói: Hồng Trường Thanh mấy năm nay ở vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy làm rất cẩn trọng, không có sai lầm gì, nhưng bí thư Trương không cần suy nghĩ đuổi cô ta đi, đổi lại là ai cũng không thể trong nhất thời chịu đựng được việc này.
/2583
|