Hứa Song Kì nói: Cũng phải nhìn vào sai lầm của cô ta, không thể bởi vì vấn đề điều động công tác mà có âm mưu trả thù, lợi dụng thủ đoạn như vậy với đồng chí của mình.
Chu Tường rất dị ứng với những lời đường hoàng này của Hứa Song Kì, cho rằng Hứa Song Kì quá mức dối trá, y và Trương Dương trở thành đồng chí từ lúc nào? Chu Tường vốn đang muốn nói thêm vài câu, nhưng vì những lời này của Hứa Song Kì mà từ bỏ ý định, trong quan trường chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có bằng hữu vĩnh viễn, từ thái độ biến hóa vi diệu của Hứa Song Kì, có thể đoán được biến hóa trong tâm lý của y, chẳng lẽ Hứa Song Kì đã hoàn toàn cúi đầu trong giao phong với Trương Dương, y đã thừa nhận thất bại?
Chu Tường không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, y cười nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu được đặt ở Tân Hải, thật sự khiến mảnh đất này đột nhiên trở thành miếng bánh thơm.
Trương đại quan nhân trở lại văn phòng của mình, vừa mới ngồi xuống thì Phó Trường Chinh liền gõ cửa tiến vào, Phó Trường Chinh cười nói: Bí thư Trương tinh thần không tồi!
Trương Dương nói: Cho nên mới nói người ta không thể công tác cả ngày được, khi thích hợp phải cho mình thả lỏng và nghỉ ngơi thì mới có thể làm tốt công tác.
Phó Trường Chinh nói: Gần đây thương nhân tới biểu đạt ý nguyện đầu tư chen chúc nhau, nhưng ngài không có mặt, không ai dám quyết định.
Trương Dương nói: Địa cầu không có tôi thì không quay à? Huyện lý phân công không phải rất rõ ràng ư? Chiêu thương là có người phụ trách mà.
Phó Trường Chinh nói: Chủ nhiệm Ban chiêu thương Hồng Trường Thanh vẫn nghỉ bệnh.
Trương Dương nói: Không phải còn có Đổng Ngọc Vũ ư? Hắn không phải được phân quản chiêu thương ư?
Phó Trường Chinh nói: Hai ngày nay thương nhân và xí nghiệp gia đa số đều đến chỗ hắn, vì chuyện này hắn cũng oán giận không ít.
Trương Dương bật cười.
Phó Trường Chinh nói: Hôm nay lại có không ít người cầu kiến, bí thư Trương, ngài có gặp không?
Trương Dương lắc đầu nói: ban quản lý khu Bảo lưu thuế nhập khẩu còn chưa được định ra, tôi gặp bọn họ làm gì? Làm việc không thể nóng vội, để bọn họ đăng ký lịch hẹn, đợi đến lúc thời cơ chín mùi tôi sẽ thông tri cho bọn họ gặp mặt.
Phó Trường Chinh cũng bật cười, có điều gã nhắc nhở Trương Dương: Bí thư Trương, trong đó có đại biểu của mấy công ty đa quốc gia, ngài có phải trước tiên nên gặp mặt họ không?
Trương Dương nói: Đối xử bình đẳng đi, bọn họ từ xa đã chạy tới không phải vì để gặp mặt tôi, mà là coi trọng hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu bọn họ thực sự cho rằng có thể thu lợi thì cho dù chúng ta lấy gậy gộc ra đuổi bọn họ thì cũng không đuổi được.
Phó Trường Chinh nói: Vâng, tôi trước tiên từ chối toàn bộ, trước tiên đăng ký đã rồi nói.
Trương Dương nói: Đúng rồi, cậu thông tri cho các thường ủy, mười rưỡi sáng hôm nay tới phòng họp thứ nhất họp.
Hôm nay hội nghị, các thường ủy đều tới đủ, Trương đại quan nhân vẫn bước vào phòng hội nghị rất đúng giờ, nhìn thấy tất cả thường ủy đều đều trước hắn, không có một ai tới muộn và vắng họp, trong lòng có chút hài lòng, đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, cười nói: Tôi bị bệnh vài ngày, vất vả cho mọi người rồi.
Lập tức có thường ủy quan tâm hỏi bệnh tình của Trương Dương, Trương Dương nói: Đã khỏi rồi, tôi trẻ tuổi nên khôi phục mau.
Không ai biết hắn sinh bệnh gì, nhìn dáng vẻ của hắn thì cũng không giống có bệnh.
Trương Dương quay sang Hứa Song Kì nói: Huyện trưởng Hứa, trong nhưng ngày tôi bị bệnh, huyện lý không phát sinh chuyện gì chứ?
Hứa Song Kì thầm nghĩ anh biết rõ còn cố hỏi, Phó Trường Chinh khẳng định đã kể lại tường tận tất cả chuyện với anh rồi, việc gì phải giả vờ như thế? Hứa Song Kì nói: Chính là chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, rất nhiều nhà đầu tư và xí nghiệp gia đều tới đây tỏ vẻ hứng thú với chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, có rất nhiều người muốn đầu tư vào Tân Hải.
Trương Dương cố ý nói: Bàn thế nào?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chuyện này khái niệm của tôi là rõ ràng lắm, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng ở Tân Hải, nhưng quy hoạch cụ thể vẫn chưa có, bảo chúng tôi bàn với người ta thế nào?
Trương Dương mỉm cười: Quy hoạch đã sớm định ra rồi, hiện tại đang mời chuyên gia không ngừng hoàn thiện, tôi tin không lâu nữa là có thể hoàn thành. Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm: Mọi người có suy nghĩ gì về khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì có thể cứ đề suất, tiếp thu ý kiến quần chúng, trí tuệ của một mình tôi là có hạn, trí tuệ của mọi người là vô cùng.
Phó huyện trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, mọi người đều không ngờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Tân Hải, đến bây giờ chúng tôi cũng không thể tin đây là một sự thật.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương giữ bí mật công tác thật tốt, trước đó căn bản là không có bất kỳ tin tức gì, nhưng đột nhiên chuyện này được định xuống.
Trương Dương cười nói: Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi cũng không phải là có lòng giấu mọi người, ai cũng biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, nếu không thì Bình Hải có nhiều thành thị như vậy, có ai không muốn ăn khối thịt béo này? Nếu so sánh điều kiện và thực lực, ở Bình Hải thành thị mạnh hơn Tân Hải so với chúng ta có cả nắm, Tân Hải chúng ta có gì? Lần này phải tiên hạ thủ vi cường, chính bởi vậy, cho nên tôi mới nghiêm khắc giữ bí mật này, không phải tôi không tín nhiệm mọi người, mà là bởi vì tôi cũng tự hiểu lấy mình, Tân Hải chúng ta không bằng người ta, nếu không chạy trước vài bước thì người thắng khẳng định sẽ không phải là chúng ta, miếng thịt béo này rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước, dựa vào gì mà tiện nghi cho người khác? Các anh nói xem có đúng không?
Đa số người trong thường ủy gật đầu, những lời này của Trương Dương rất đúng, nếu đặt trước cùng một vạch, Tân Hải khẳng định sẽ không phải là người chiến thắng cuối cùng, đừng nói so sánh với những thành thị phát đạt như Lam Sơn, Nam Tích, cho dù là chỉ so sánh trong Bắc Cảng, Tân Hải cũng chẳng có bất kỳ ưu thế nào.
Đám thường ủy này đều là hạng lăn lộn nhiều năm trong chính đàn, ai cũng hiểu Trương Dương sở dĩ giữ bí mật, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là phòng bị Bắc Cảng, tuy rằng Tân Hải lệ thuộc vào Bắc Cảng, nhưng cũng không có nghĩa là trọng điểm phát triển của Bắc Cảng chính là Tân Hải, Bắc Cảng có nhiều hạt huyền và địa khu như vậy, các lãnh đạo thành phố Bắc Cảng khẳng định sẽ cân nhắc từ đại cục, mà xử lý sự việc một cách công bằng, thật ra cho tới nay, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất không coi trọng Tân Hải.
Từ Thắng nói: Bí thư Trương nói đúng, thật ra loại chuyện này trước khi chưa được chứng thực thì càng ít người biết càng tốt, chuyện còn chưa xong xuôi, để cho cả thế giới đều biết thì đến lúc đó không biết sẽ mọc ra bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu cuối cùng cũng được đặt ở Tân Hải chúng ta, đây là một chuyện tốt, đối với sự phát triển trong tương lai của Tân Hải là rất quan trọng.
Trương Dương mỉm cười gật đầu với Từ Thắng: Đa tạ Từ chính ủy hiểu cho. Từ Thắng là một người luôn có thái độ ủng hộ hắn trong các thường ủy. Thật ra cái này cũng không phải là vì Từ Thắng muốn ngả vào trận doanh của Trương Dương, mà là phong cách của Từ Thắng chính là như vậy, ai là lão đại ở Tân Hải thì hắn sẽ lên tiếng cho người đó.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, bởi vì khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, hiện tại thương nhân và xí nghiệp gia có ý đồ đầu tư càng lúc càng nhiều, huyện lý với chúng ta đối với điều này vẫn còn thiếu chuẩn bị, ngay cả bộ môn đặc biệt phụ trách tiếp đãi cũng không có, cơ hội tới chỗ chúng ta không thể để nó trôi đi trước mặt được phải không?
Trương Dương mỉm cười nói: Lão Hứa nói cũng chính là điều mà tôi muốn nói, việc cấp bách mà chúng ta phải làm chính là thành lập ban trù hoạch kiến lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ban này cực kỳ quan trọng, về sau lãnh đạo, chiêu thương, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đều do đoàn đội này phụ trách, yêu cầu đối với bọn họ là khá. Thật ra trước đó tôi đã chuẩn bị để đồng chí Hồng Trường Thanh phụ trách chuyện này, nhưng rất không may là cô ta lại bị bệnh đúng vào lúc này, công tác không đợi người, chúng ta không thể chờ cô ta khôi phục mới bắt đầu công tác khu bảo lưu thuế nhập khẩu được, cho nên chuyện tổ kiến đoàn đội lãnh đạo khu bảo lưu thuế nhập khẩu là lửa sém lông mày. Tôi quyết định tự mình nắm giữ ấn soái tổng chỉ huy xây dựng quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ha ha, mọi người có ý kiến gì không?
Tất cả thường ủy đều nghe rõ, người ta nói không phải là đề nghị, mà là quyết định, câu hỏi ý kiến cuối cùng chỉ là làm cho có, ai có thể phản đối chứ?
Hứa Song Kì nói: Tôi thấy như vậy là tốt nhất. Nghĩ thầm anh không phải là tham ư? Sợ người khác cướp đi chính tích của anh, cái nên là của anh thì chính là của anh, tôi không có hứng thú tranh cướp, mà tôi có tranh cũng không lại anh, nói tóm lại, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh anh muốn làm thế nào thì làm, thành tích tôi không cần, xảy ra chuyện thì không liên quan tới tôi, anh muốn trách thì cứ trách.
Trương Dương nói: Chức tổng chỉ huy này của tôi chỉ có thể là trên danh nghĩa, lão Hứa à, phó tổng chỉ huy do anh đảm nhiệm đi.
Chu Tường rất dị ứng với những lời đường hoàng này của Hứa Song Kì, cho rằng Hứa Song Kì quá mức dối trá, y và Trương Dương trở thành đồng chí từ lúc nào? Chu Tường vốn đang muốn nói thêm vài câu, nhưng vì những lời này của Hứa Song Kì mà từ bỏ ý định, trong quan trường chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có bằng hữu vĩnh viễn, từ thái độ biến hóa vi diệu của Hứa Song Kì, có thể đoán được biến hóa trong tâm lý của y, chẳng lẽ Hứa Song Kì đã hoàn toàn cúi đầu trong giao phong với Trương Dương, y đã thừa nhận thất bại?
Chu Tường không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, y cười nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu được đặt ở Tân Hải, thật sự khiến mảnh đất này đột nhiên trở thành miếng bánh thơm.
Trương đại quan nhân trở lại văn phòng của mình, vừa mới ngồi xuống thì Phó Trường Chinh liền gõ cửa tiến vào, Phó Trường Chinh cười nói: Bí thư Trương tinh thần không tồi!
Trương Dương nói: Cho nên mới nói người ta không thể công tác cả ngày được, khi thích hợp phải cho mình thả lỏng và nghỉ ngơi thì mới có thể làm tốt công tác.
Phó Trường Chinh nói: Gần đây thương nhân tới biểu đạt ý nguyện đầu tư chen chúc nhau, nhưng ngài không có mặt, không ai dám quyết định.
Trương Dương nói: Địa cầu không có tôi thì không quay à? Huyện lý phân công không phải rất rõ ràng ư? Chiêu thương là có người phụ trách mà.
Phó Trường Chinh nói: Chủ nhiệm Ban chiêu thương Hồng Trường Thanh vẫn nghỉ bệnh.
Trương Dương nói: Không phải còn có Đổng Ngọc Vũ ư? Hắn không phải được phân quản chiêu thương ư?
Phó Trường Chinh nói: Hai ngày nay thương nhân và xí nghiệp gia đa số đều đến chỗ hắn, vì chuyện này hắn cũng oán giận không ít.
Trương Dương bật cười.
Phó Trường Chinh nói: Hôm nay lại có không ít người cầu kiến, bí thư Trương, ngài có gặp không?
Trương Dương lắc đầu nói: ban quản lý khu Bảo lưu thuế nhập khẩu còn chưa được định ra, tôi gặp bọn họ làm gì? Làm việc không thể nóng vội, để bọn họ đăng ký lịch hẹn, đợi đến lúc thời cơ chín mùi tôi sẽ thông tri cho bọn họ gặp mặt.
Phó Trường Chinh cũng bật cười, có điều gã nhắc nhở Trương Dương: Bí thư Trương, trong đó có đại biểu của mấy công ty đa quốc gia, ngài có phải trước tiên nên gặp mặt họ không?
Trương Dương nói: Đối xử bình đẳng đi, bọn họ từ xa đã chạy tới không phải vì để gặp mặt tôi, mà là coi trọng hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu bọn họ thực sự cho rằng có thể thu lợi thì cho dù chúng ta lấy gậy gộc ra đuổi bọn họ thì cũng không đuổi được.
Phó Trường Chinh nói: Vâng, tôi trước tiên từ chối toàn bộ, trước tiên đăng ký đã rồi nói.
Trương Dương nói: Đúng rồi, cậu thông tri cho các thường ủy, mười rưỡi sáng hôm nay tới phòng họp thứ nhất họp.
Hôm nay hội nghị, các thường ủy đều tới đủ, Trương đại quan nhân vẫn bước vào phòng hội nghị rất đúng giờ, nhìn thấy tất cả thường ủy đều đều trước hắn, không có một ai tới muộn và vắng họp, trong lòng có chút hài lòng, đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, cười nói: Tôi bị bệnh vài ngày, vất vả cho mọi người rồi.
Lập tức có thường ủy quan tâm hỏi bệnh tình của Trương Dương, Trương Dương nói: Đã khỏi rồi, tôi trẻ tuổi nên khôi phục mau.
Không ai biết hắn sinh bệnh gì, nhìn dáng vẻ của hắn thì cũng không giống có bệnh.
Trương Dương quay sang Hứa Song Kì nói: Huyện trưởng Hứa, trong nhưng ngày tôi bị bệnh, huyện lý không phát sinh chuyện gì chứ?
Hứa Song Kì thầm nghĩ anh biết rõ còn cố hỏi, Phó Trường Chinh khẳng định đã kể lại tường tận tất cả chuyện với anh rồi, việc gì phải giả vờ như thế? Hứa Song Kì nói: Chính là chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, rất nhiều nhà đầu tư và xí nghiệp gia đều tới đây tỏ vẻ hứng thú với chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, có rất nhiều người muốn đầu tư vào Tân Hải.
Trương Dương cố ý nói: Bàn thế nào?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chuyện này khái niệm của tôi là rõ ràng lắm, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng ở Tân Hải, nhưng quy hoạch cụ thể vẫn chưa có, bảo chúng tôi bàn với người ta thế nào?
Trương Dương mỉm cười: Quy hoạch đã sớm định ra rồi, hiện tại đang mời chuyên gia không ngừng hoàn thiện, tôi tin không lâu nữa là có thể hoàn thành. Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm: Mọi người có suy nghĩ gì về khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì có thể cứ đề suất, tiếp thu ý kiến quần chúng, trí tuệ của một mình tôi là có hạn, trí tuệ của mọi người là vô cùng.
Phó huyện trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, mọi người đều không ngờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Tân Hải, đến bây giờ chúng tôi cũng không thể tin đây là một sự thật.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương giữ bí mật công tác thật tốt, trước đó căn bản là không có bất kỳ tin tức gì, nhưng đột nhiên chuyện này được định xuống.
Trương Dương cười nói: Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi cũng không phải là có lòng giấu mọi người, ai cũng biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, nếu không thì Bình Hải có nhiều thành thị như vậy, có ai không muốn ăn khối thịt béo này? Nếu so sánh điều kiện và thực lực, ở Bình Hải thành thị mạnh hơn Tân Hải so với chúng ta có cả nắm, Tân Hải chúng ta có gì? Lần này phải tiên hạ thủ vi cường, chính bởi vậy, cho nên tôi mới nghiêm khắc giữ bí mật này, không phải tôi không tín nhiệm mọi người, mà là bởi vì tôi cũng tự hiểu lấy mình, Tân Hải chúng ta không bằng người ta, nếu không chạy trước vài bước thì người thắng khẳng định sẽ không phải là chúng ta, miếng thịt béo này rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước, dựa vào gì mà tiện nghi cho người khác? Các anh nói xem có đúng không?
Đa số người trong thường ủy gật đầu, những lời này của Trương Dương rất đúng, nếu đặt trước cùng một vạch, Tân Hải khẳng định sẽ không phải là người chiến thắng cuối cùng, đừng nói so sánh với những thành thị phát đạt như Lam Sơn, Nam Tích, cho dù là chỉ so sánh trong Bắc Cảng, Tân Hải cũng chẳng có bất kỳ ưu thế nào.
Đám thường ủy này đều là hạng lăn lộn nhiều năm trong chính đàn, ai cũng hiểu Trương Dương sở dĩ giữ bí mật, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là phòng bị Bắc Cảng, tuy rằng Tân Hải lệ thuộc vào Bắc Cảng, nhưng cũng không có nghĩa là trọng điểm phát triển của Bắc Cảng chính là Tân Hải, Bắc Cảng có nhiều hạt huyền và địa khu như vậy, các lãnh đạo thành phố Bắc Cảng khẳng định sẽ cân nhắc từ đại cục, mà xử lý sự việc một cách công bằng, thật ra cho tới nay, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất không coi trọng Tân Hải.
Từ Thắng nói: Bí thư Trương nói đúng, thật ra loại chuyện này trước khi chưa được chứng thực thì càng ít người biết càng tốt, chuyện còn chưa xong xuôi, để cho cả thế giới đều biết thì đến lúc đó không biết sẽ mọc ra bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu cuối cùng cũng được đặt ở Tân Hải chúng ta, đây là một chuyện tốt, đối với sự phát triển trong tương lai của Tân Hải là rất quan trọng.
Trương Dương mỉm cười gật đầu với Từ Thắng: Đa tạ Từ chính ủy hiểu cho. Từ Thắng là một người luôn có thái độ ủng hộ hắn trong các thường ủy. Thật ra cái này cũng không phải là vì Từ Thắng muốn ngả vào trận doanh của Trương Dương, mà là phong cách của Từ Thắng chính là như vậy, ai là lão đại ở Tân Hải thì hắn sẽ lên tiếng cho người đó.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, bởi vì khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, hiện tại thương nhân và xí nghiệp gia có ý đồ đầu tư càng lúc càng nhiều, huyện lý với chúng ta đối với điều này vẫn còn thiếu chuẩn bị, ngay cả bộ môn đặc biệt phụ trách tiếp đãi cũng không có, cơ hội tới chỗ chúng ta không thể để nó trôi đi trước mặt được phải không?
Trương Dương mỉm cười nói: Lão Hứa nói cũng chính là điều mà tôi muốn nói, việc cấp bách mà chúng ta phải làm chính là thành lập ban trù hoạch kiến lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ban này cực kỳ quan trọng, về sau lãnh đạo, chiêu thương, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đều do đoàn đội này phụ trách, yêu cầu đối với bọn họ là khá. Thật ra trước đó tôi đã chuẩn bị để đồng chí Hồng Trường Thanh phụ trách chuyện này, nhưng rất không may là cô ta lại bị bệnh đúng vào lúc này, công tác không đợi người, chúng ta không thể chờ cô ta khôi phục mới bắt đầu công tác khu bảo lưu thuế nhập khẩu được, cho nên chuyện tổ kiến đoàn đội lãnh đạo khu bảo lưu thuế nhập khẩu là lửa sém lông mày. Tôi quyết định tự mình nắm giữ ấn soái tổng chỉ huy xây dựng quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ha ha, mọi người có ý kiến gì không?
Tất cả thường ủy đều nghe rõ, người ta nói không phải là đề nghị, mà là quyết định, câu hỏi ý kiến cuối cùng chỉ là làm cho có, ai có thể phản đối chứ?
Hứa Song Kì nói: Tôi thấy như vậy là tốt nhất. Nghĩ thầm anh không phải là tham ư? Sợ người khác cướp đi chính tích của anh, cái nên là của anh thì chính là của anh, tôi không có hứng thú tranh cướp, mà tôi có tranh cũng không lại anh, nói tóm lại, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh anh muốn làm thế nào thì làm, thành tích tôi không cần, xảy ra chuyện thì không liên quan tới tôi, anh muốn trách thì cứ trách.
Trương Dương nói: Chức tổng chỉ huy này của tôi chỉ có thể là trên danh nghĩa, lão Hứa à, phó tổng chỉ huy do anh đảm nhiệm đi.
/2583
|