Cố Duẫn Tri đạm nhiên cười nói : Ngươi biết cái gì là uốn cong thành thẳng? Thanh niên nhân phải làm việc tới nơi tới chốn, then chốt nhất chính là phải thực hiện tốt bản chức công việc của mình. Nếu có thể xuất ra chứng cứ chứng minh thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Đảng ta cần nhất chính là sự thật! Nói xong Cố Duẫn Tri xoay người bước vào trong phòng.
Trương Dương một mình đứng ngơ ngác hồi lâu ở đó, sau mới ý thức được tựa hồ Cố Duẫn Tri có thâm ý gì đó, lão lẽ nào nhắc nhở chính mình giải quyết then chốt chính là phải khiến Phùng Ái Liên thừa nhận nói dối?
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương trở lại Giang Thành, thái độ của Cố Duẫn Tri ít nhiều khiến cho hắn có chút thất vọng, hắn vốn muốn Cố Duẫn Tri có thể nói một câu để khiến cho Hồng Vĩ Cơ thu liễm lại, nhưng từ thái độ của Cố Duẫn Tri hắn minh bạch Cố Duẫn Tri sẽ không tham dự vào chuyện này. Trương Dương cũng không biết là trước khi hắn nói với Cố Duẫn Tri, Điền Khánh Long cũng đã tìm tới Cố bí thư rồi, Cố Duẫn Tri đồng dạng cũng vẫn biểu lộ thái độ như thế. Sự việc trong hệ thống y viện Giang Thành là việc nội bộ Giang Thành, lãnh đạo Giang Thành tự có năng lực giải quyết được chuyện này, hắn không có nghĩa vụ cũng như chẳng cần thiết phải tham gia.
Bởi vì Trương Dương tiếng là được cục thương mại Giang Thành cử đi học tập, nên lúc trở về vẫn phải tới sở báo cáo.
Chủ nhiệm Đổng đối với hắn vẫn hòa hợp, cư nhiên bố trí một phòng làm việc riêng, gian phòng này không lớn lắm nhưng trang bị phương tiện thập phần đầy đủ, Đổng chủ nhiệm cười nói : Tiểu Trương, ngươi sau này đây là công tác của ngươi!
Trương Dương vui vẻ gật đầu, Đổng Hồng Ngọc đối với hắn xem ra không sai.
Kế tiếp Đổng Hồng Ngọc nói qua về công tác, năm nay tình huống kêu gọi đầu tư của cục thương mại không được lạc quan cho lắm, nửa năm trôi qua rồi mà vẫn chưa có một bản hợp đồng nào. Hội nghị vừa rồi, thị trưởng Tả Viên Triêu đã đích danh phê bình cục thương mại. Mà năng lực của Trương Dương là rất cao, cho nên Đổng Hồng Ngọc rất kì vọng hắn sẽ đem lại chiến tính cho sở.
Trương Dương cũng rất thoải mái, dù sao trong tay hắn cùng vẫn còn mấy dự án đầu tư chưa lên kế hoạch rõ ràng, chuyện này chỉ cần làm trình tự rõ ràng một chút là được, cấp cho cục một ít công trạng coi như cũng là báo đáp lại lễ ngộ của người ta.
Trương Dương sau đó liền đi Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ, lúc tới phòng làm việc của Lý Trường Vũ cũng là lúc hắn vừa khảo sát công trình đường vòng thành phố về, đang đứng nói chuyện phân công công tác với mấy cán bộ khác. Trương Dương kiên trì đứng đợi Lý Trường Vũ xong việc rồi mới tiến vào.
Lý Trường Vũ lúc này mới có thời gian rảnh mà hút thuốc, theo thói quen rút ra một điếu. Trương Dương đưa cái zippo lên châm lửa cho hắn. Lý Trường Vũ hỏi : Học tập ở trường Đảng như thế nào?
Rất tốt, lão sư cũng rất khen ta!
Lý Trường Vũ cười : Nghỉ ngơi một tháng, cũng nên điều chỉnh lại, tháng sau bắt đầu công tác.
Cái này... Tiểu tử này cố ý làm ra bộ có điều muốn nói xong lại thôi.
Có chuyện gì thì nói, đừng có ấp a ấp úng, ta không rảnh đâu!
Chuyện này trước ta cầu ngài... Trương Dương rất uyển chuyển nói.
Lý Trường Vũ có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này thật đúng là kiên nhẫn : Ta không phải đã nói ngươi rồi sao? Sự tình rất phức tạp, hiện tại Lê thị trưởng đã chết, Phùng Ái Liên càng thêm không còn điểm nào cố kị, chuyện này không phải vấn đề của một hai người, hơn nữa Hồng bí thư lần này quyết tâm phản hủ xướng liêm rất mạnh, hắn muốn triệt để làm rõ ràng chuyện này.
Trước khi về ta đã gặp Cố bí thư!
Lý Trường Vũ không khỏi có chút sửng sốt, im lặng hút một hơi thuốc sau đó mới nói : Cố bí thư nói thế nào? Trương Dương đối với chuyện này lại tỏ ra quan tâm bất ngờ, cư nhiên lại đi cầu tới bí thư tỉnh ủy, việc này như vậy có phải là có chút huyên náo quá hay không biết nữa?
Ta nói với Cố bí thư hiện tại tình trạng của Phùng Ái Liên không bình thường, trong lời nói có rất nhiều thứ khả nghi. Cố bí thư nói, cần phải xuất ra chứng cứ chứng minh được lời nàng ta nói là nói dối.
Lú Trường Vũ gật đầu, từ lời Trương Dương nói hắn đã nghe ra hẳn là Cố Duẫn Tri hiển nhiên không muốn đứng ra can thiệp vào chuyện này, hẳn là lão muốn sự tình của Giang Thành thì cán bộ lãnh đạo Giang Thành tự giải quyết lấy. Lý Trường Vũ suy nghĩ một chút rồi nói : Phùng Ái Liên khẳng định là sẽ không phủ nhận những điều nàng ta nói. Trương Dương a, chuyện này ta bất lực!
Lý Trường Vũ cũng thật không ngờ Điền Khánh Long lại tìm tới mình, hắn vốn tưởng rằng Điền Kháng Long hẳn là phải tìm tới Tả Viên Triêu mới phải, nhưng Điền Khánh Long hết lần này tới lần khác cứ tìm đến hắn, lần này hắn nói không khác Trương Dương là mấy : Trường Vũ, ta tại Đông Giang có gặp qua Cố bí thư!
Lý Trường Vũ nở một nụ cười, hắn đưa cho Điền Khánh Long một điếu thuốc, Điền Khánh Long cũng không phải là kẻ nghiện thuốc lá, nhưng hai ngày nay vì sự tình của vợ chồng Tả Ủng Quân mà hắn đã hút rất nhiều. Hắn châm điếu thuốc hút rồi nói : Đầu tiên ta tìm Hứa chủ tịch, nhưng hắn cho biết sẽ không hỏi đến chuyện này nên ta mới tìm Cố bí thư!
Lý Trường Vũ cười : Kết quả thế nào!
Điền Khánh Long nói : Cố bí thư không nói gì, ý tứ của lão là lãnh đạo Giang Thành hẳn là có năng lực giải quyết chuyện này.
Lý Trường Vũ nói: Như vậy cũng là sẽ không quản đến rồi!
Điền Khánh Long thấp giọng nói : Trường Vũ, ta và ngươi tuy rằng quen biết không lâu, thế nhưng vẫn là rất hợp nhau, có những chuyện ta cũng chỉ nói với ngươi! Ý tứ những lời này rõ ràng là nếu giữa Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu, rõ ràng là cảm thấy hắn và Lý Trường Vũ thành thật hơn.
Lý Trường Vũ gật đầu.
Điền Khánh Long nói : Chúng ta đều là thường ủy Giang Thành, không nói tới quan hệ của ta và vợ chồng Tả Ủng Quản, nhưng công bình mà nhìn chuyện này, ta cho rằng chuyện này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự đoàn kết của đội ngũ cán bộ, cũng ảnh hưởng lớn tới lòng tin. Ta cho rằng bất cứ chuyện gì cũng phải nắm giữ có chừng mực, hăng quá hóa dở, ảnh hưởng không tốt tới sự nghiệp cải cách của chúng ta!
Lý Trường Vũ nói : Ta và Hồng bí thư cũng đã tham khảo vấn đề này, bất quá quan điểm của Hồng bí thư là quyết tâm làm rõ ràng chuyện này.
Điền Khánh Long nói : Ta thừa nhận trong chuyện này ta bị yếu tố tình cảm chi phối nhiều, thế nhưng con người nào có phải cây cỏ vô tình. Ta nghĩ một người có thể vứt bỏ cả tình thân vị tất đã là một vị quan tốt! Lời này cũng là biểu thị sự bất mãn đối với Tả Viên Triêu. Tả Viên Triêu dưới áp lực của Hồng Vĩ Cơ, ngay cả vấn đề của anh chị cũng mặc kệ, khiến cho Điền Khánh Long đối với hắn cực kì phản cảm.
Lý Trường Vũ nói : Lão Điền, Hồng bí thư sở dĩ như thế là bởi vì hắn cho rằng hắn đã có đầy đủ chứng cứ, tất cả đó đều do Phùng Ái Liên cung cấp. Bây giờ muốn cải biến tất cả thì then chốt là Phùng Ái Liên. Đây là chính lời Trương Dương lúc nãy dẫn dắt, Cố Duẫn Tri sẽ không vô duyên vô cớ mà nói với Trương Dương như thế. Bất quá rõ ràng một điểm là chỉ cần Phùng Ái Liên thừa nhận nói dối thì không cần biết sự tình trong hệ thống y viện Giang Thành là có hay không, nhưng mức ảnh hưởng của chuyện này cũng sẽ được giải quyết.
Điền Khánh Long nói : Lê Quốc Chính chết đối với nàng ta thật sự là một kích thích!
Lý Trường Vũ : Ta sẽ nói chuyện với Hồng bí thư một lần nữa, quan điểm của ta vẫn là luôn muốn Giang Thành có thể phát triển thật tốt trong điều kiện thuận lợi.
Điền Khánh Long nói : Hay là trong cuộc họp thường ủy đề cập một chút!
Lý Trường Vũ không cho rằng đề cập chuyện này tại cuộc họp thường ủy lại có tác dụng hơn, bởi Hồng Vĩ Cơ không phải là ngươi có thể khiêm tốn tiếp thu kiến nghị của người khác.
Theo yêu cầu của Tả Hiểu Tình, Điền Khánh Long an bài cho nàng gặp mặt Phùng Ái Liên.
Phùng Ái Liên và Tả Hiểu Tình cũng không xa lạ gì bởi nàng ta và Tương Tâm Tuệ vốn là chỗ có quen biết, trước kia Tả Hiểu Tình đối nới nàng ta vẫn luôn tỏ ra lễ phép gọi một tiếng a di, nhưng thật không bây giờ lại thành ra cái dạng như thế này, có thể nói rằng cha mẹ rơi vào hoàn cảnh này hoàn toàn là do một tay Phùng Ái Liên tạo thành.
Phùng Ái Liên nhìn cô bé điềm đạm nhu mì đáng yêu trước mắt, trông thấy nàng tiều tụy gầy guộc mà chẳng có một chút cảm thông nào. Phùng Ái Liên ngày càng ý thức được cảm thông là một sự xa xỉ, nếu nàng ta cảm thông cho người khác, vậy ai sẽ cảm thông cho nàng ta?
Tả Hiểu Tình nhẹ giọng : Phùng a di, cảm tạ ngươi đã gặp ta!
Phùng Ái Liên nhàn nhạt cười : Ta cũng không phải là muốn gặp người, chẳng qua là một kẻ ở tù cảm giác tĩch mịch lắm, gặp mặt người khác cho đỡ buồn thôi. Vô luận là bằng hữu hay cừu nhân, gặp nói chuyện được là tốt rồi. Thật sự là chỉ có mất đi tự do người ta mới cảm ngộ được cái đạo lý này.
Tả Hiểu Tình nói : Phùng a di, ta tới tìm người là vì sự tình của cha mẹ ta!
Phùng Ái Liên từ lâu đã đoán được ý đồ của nàng tới, nhẹ giọng nói : Mỗi người đều có trách nhiệm vì hành vi mà mình đã làm. Hãy nhớ kĩ, lão thiên gia rất công bình.
Phùng a di, ta cầu ngươi giúp...
Phùng Ái Liên đạm nhiên cười nói : Hiểu Tình, ta chỉ là một tù nhân, có thể giúp được cái gì cơ chứ.
Phùng a di, ta muốn biết, cha mẹ ta có thật là như thế không? Vành mắt Tả Hiểu Tình đỏ lên.
Phùng Ái Liên nhìn Tả Hiểu Tình, bà ta lúc này có thể hiểu được tâm lý của nàng lúc này, thật sự chẳng có người con nào lại có thể tin rằng cha mẹ mình, những người mà trước kia là hình mẫu trong mắt lại phạm tội, nếu đổi lại là bà thì cũng lẽ cũng rơi vào tâm trạng như thế.
Phùng Ái Liên không trả lời vấn đề của nàng mà nói : Bảo Điền Khánh Long tới gặp ta.
Điền Khánh Long vốn tưởng rằng Phùng Ái Liên sẽ không nói gì tới hắn, nhưng không ngờ bà ta lại chủ động yêu cầu gặp mình, chẳng lẽ đây là dấu hiệu xuất hiện chuyển cơ sao?
Phùng Ái Liên cũng không có nói gì khác, chỉ đưa ra hai yêu cầu, một là muốn tới thăm mộ nhi tử và trượng phu, hai là muốn gặp Tần Thanh.
Yêu cầu của Phùng Ái Liên cũng không quá mức, thế nhưng đối với Điền Khánh Long mà nói, hiện ở cái thời điểm nhạy cảm này, nếu như đáp ứng yêu cầu của Phùng Ái Liên coi như là chấp nhận mạo hiểm, hắn lặng lẽ liên hệ với Trương Dương, hắn biết Trương Dương có chút quan hệ với Tần Thanh, thuyết phục được nàng gặp Phùng Ái Liên cũng chỉ có hắn mà thôi.
Ba ngày sau, Phùng Ái Liên ngồi xe tù tới nghĩa trang lương sơn, Điền Khánh Long cũng tới đây, chuyện này tiến hành rất bí mật. Điền Khánh Long trước đó cũng chuẩn bị hai bó hoa bách hợp.
Phùng Ái Liên đi tới trước mộ của Lê Quốc Chính, bà lặng lẽ đặt đó ngồi xuống cạnh mộ, ngồi nhìn tấm ảnh khắc trên bia đá. Đưa bàn tay lên lau lau bụi trên bia đá : Lão Lê, ta tới thăm ngươi đây... Mặc dù là lúc nghe được tin Lê Quốc Chính mất, bà cũng không có khóc, nhưng lúc này đây vành mắt không khỏi đỏ hoe : Lão Lê, không phải ngươi đã nói chúng ta cùng... Sau này trông cậy vào Hạo Huy... Ngươi muốn cùng ta đi hết đời này? Vì sao ngươi lại không giữ lời... Thanh âm của bà ta đau khổ và chua xót tột cùng.
Điền Khánh Long nhìn Phùng Ái Liên rung rung mà trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Cái gì khiến cho bọn họ tới hoàn cảnh này? Cũng chính là do bởi bọn họ mà thôi, nếu như không lựa chọn con đường sai lầm, thì cũng đâu đến nỗi nhà tan cửa nát, âm dương cách trở như thế.
Phùng Ái Liên ngồi thật lâu trước mộ Lê Quốc Chính rất lâu, đến lúc đứng lên thì trời đã âm u mưa phùn, tâm tình bà cũng trầm trọng như sắc trời vậy.
Mộ của Lê Hạo Huy cách xa mộ của Lê Quốc Chính, hai mộ này thuộc về hai khu khác nhau, lúc đi tới mộ của Lê Hạo Huy, Tần Thanh và Trương Dương cũng đã đang đứng ở đó.
Phùng Ái Liên trước hết đặt bó hoa bách hợp lên mộ nhi tử, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhi tử trên bia mộ, chừng mười phút sau mới nói : Có thể để chúng ta nói riêng mấy câu được không?
Trương Dương nhìn sang Tần Thanh một cái, nàng gật gật đầu ý bảo hắn không cần phải lo lắng.
Trương Dương lúc này mới rời đi, hắn đi đến chỗ Điền Khánh Long hỏi : Bà ta muốn gặp Tần Thanh làm gì?
Điền Khánh Long lắc đầu, hắn đương nhiên cũng không biết được!
Phùng Ái Liên lạnh nhạt nói : Ta nghĩ, con trai ta rất nhớ ngươi!
Tần Thanh đáp : Ta tới đây gặp ngươi chứ không phải tìm hắn!
Phùng Ái Liên nói : Ngươi hại hắn! Là ngươi đã hại hắn tới mức như thế này! Chẳng lẽ trong lòng ngươi đối với nó không có một chút thương xót nào sao?
Tần Thanh thở dài, nàng ta có chút cảm thông nhìn Phùng Ái Liên : Lẽ nào tới giờ ngươi vẫn không ý thức được hại hắn chính là hai người cha mẹ các ngươi? Hắn lái xe đụng chết Chấn Dương mục đích chính là che giấu sự tham ô của các ngươi. Ta thừa nhận, ta hận hắn, đối với ngươi cũng vậy. Hắn làm như vậy đối với các ngươi chính là một ân huệ, giả như các ngươi sớm hồi đầu quay lại, sửa chữa sai lầm thì mọi chuyện cũng đâu đến mức ấy...
Đủ rồi! Phùng Ái Liên nói, mái tóc hoa râm của nàng tung bay trong gió, nhìn qua thật có chút kinh khủng.
Tần Thanh không cố kị mà cứ nhìn thẳng nàng ta, hai người cứ như vậy nhìn nhau, vành mắt Phùng Ái Liên đỏ dần lên, cuối cùng nàng ta bất lực khụy xuống ôm lấy bia mộ Hạo Huy khóc nức nở, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thương tâm. Trước tới giờ bà luôn đem việc của nhi tử mà đổ lỗi cho Tần Thanh, nhưng giờ bỗng nhiên bà minh bạch chính là như lời Tần Thanh nói, chính sai lầm của vợ chồng bà đã đẩy hắn tới mức như thế. Phùng Ái Liên đau xót tê tâm liệt phế, chỉ muốn chết đi cho đỡ thống khổ.
Tần Thanh nhẹ giọng nói : Tôn trọng sinh mệnh mình cũng chính là tôn trọng sinh mệnh người khác. Ta nghĩ ngươi hẳn là minh bạch đạo lý này! Nói xong câu đó, Tần Thanh xoay người lại hướng phía Trương Dương đang đứng mà đi tới. Phùng Ái Liên vẫn ngồi đó khóc, bà ta nhìn theo bóng lưng Tần Thanh rời đi, càng nhìn càng mờ...
Cuộc họp thường ủy lần này Điền Khánh Long tới muộn, sắc mặt Hồng Vĩ Cơ vẫn tối tăm y như sắc trời Giang Thành hiện tại vậy. Lúc Điền Khánh Long tới, Hồng Vĩ Cơ đang diễn thuyết một bài về tầm quan trọng của việc phản hủ xướng liêm.
Thị trưởng Tả Viên Triêu cáo bệnh ốm không thể tham gia cuộc họp thường ủy lần này, trong thời gian gần đây hắn vẫn liên tục bị bệnh, thực ra mà nói thì ai cùng biết hắn chỉ là bất mãn với Hồng Vĩ Cơ, nhưng không có đủ dũng khí giao phong chính diện nên mới làm ra như thế.
Hồng Vĩ Cơ nói : Ta đề nghị, lập tức triển khai công tác vận động, khiến cho quần chúng thấy được sự quyết tâm của chúng ta để đồng hành cùng chúng ta trong sự nghiệp này. Đồng thời chỉnh đốn lại ý thức trách nhiệm trong mỗi cán bộ chúng ta! Hắn dừng lại một chút, hiển nhiên là để trưng cầu ý kiến của người khác, đương nhiên cũng chỉ là cho có lệ chứ chẳng phải là thực sự để cho người khác có cơ hội nói.
Phó thị trưởng Lý Trường Vũ nãy giờ vẫn ngồi hút thuốc lên tiếng : Hồng bí thư! Ta cho rằng, phản hủ xướng liêm tuy rằng tốt, đáng đề xướng, nhưng là chuyện này cũng nên tiến hành nội bộ. Tình huống hiện tại không thích hợp làm rùm beng, sự tình càng lớn sẽ càng làm cho dân chúng sinh ra tâm lý mất tin tưởng. Kỳ thực cũng chỉ một vài cá nhân tồn tại vấn đề, nếu làm mọi chuyện quá lớn, sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh đội ngũ cán bộ Giang Thành chúng ta.
Hồng Vĩ Cơ có chút ngạc nhiên nhìn Lý Trường Vũ, vốn chuyện này từ trước tới giờ Lý Trường Vũ vẫn luôn giữ thái độ im lặng, thế nhưng đột nhiên ở cuộc họp thường ủy bây giờ lại đưa ra ý kiến. Hồng Vĩ Cơ cảm thấy như mình bị khiêu chiến, hắn cười cười : Đồng chí Trường Vũ! Đảng chúng ta thực sự cầu thị, đã có vấn đề cần cải cách thì sẽ không sợ người khác phê bình.
Đại biểu nhân dân, chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói : Phê bình cùng có nhiều kiểu, có thiện ác chi phân. Phê bình mang tính chất hòa bình là để đề thăng giác ngộ của cán bộ, đề thăng tố chất cán bộ. Những người Đảng viên chúng ta không hề sợ phê bình, mà là phải làm như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hồng Vĩ Cơ nhíu mày.
Phó thị trưởng Viên Thành Tích cũng nói : Gần đây Giang Thành xảy ra rất nhiều vấn đề, dân chúng đối với lãnh đạo chúng ta cũng sinh ra nguy cơ bất tín nhiệm. Nếu đem chuyện này làm lớn lên, có lẽ sẽ càng khiến cho dân chúng nảy sinh thêm mâu thuẫn.
Triệu Dương Lâm nói : Cho nên chúng ta phải suy xét kĩ vấn đề đó!
Điền Khánh Long lúc này lên tiếng : Có vấn đề ta muốn thông báo tới các vị trong thường ủy một chút!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Điền Khánh Long.
Hắn nói : Ta vừa nhận được tin tức, Phùng Ái Liên đã phủ định rất nhiều chứng cứ mà lúc trước bà ta cung cấp, những vấn đề của hệ thống y viện cần phải điều tra xử lý lại. Những lời này như tiếng boom nổ trong phòng họp, mà người bị ảnh hưởng nhất chính là Hồng Vĩ Cơ, hắn cảm giác như hắn bị cô lập, điều Điền Khánh Long vừa nói cộng với các ý kiến của thường ủy vừa rồi rõ ràng chứng minh bọn họ đối với hắn không có một chút tán đồng nào. Hồng Vĩ Cơ nhanh chóng quyết định tan họp.
Sau giờ họp, Lý Trường Vũ đi tới phòng làm việc của Hồng Vĩ Cơ, lúc này hắn đang đứng ở cửa sổ, quan sát thành phố ở phía dưới chân mình, tất cả quen thuộc đó nhưng lại có cảm giác xa xôi.
Lý Trường Vũ rút bao thuốc ra mời Hồng Vĩ Cơ, hắn tiếp một điếu, hắn hỏi : Ngươi cũng biết Phùng Ái Liên sẽ phủ nhận chứng cứ?
Lý Trường Vũ lắc đầu, ta cũng như ngươi thôi, vừa mới biết xong.
Hồng Vĩ Cơ nói : Lâu rồi không có xem kịch, tự nhiên nhớ lại hình ảnh một vị vua bị bức thoái vị!
Lý Trường Vũ cười : Hồng bí thư! Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang ép ngươi sao?
Hồng Vĩ Cơ không nói gì, coi như là ý tứ của hắn chính là như thế.
Lý Trường Vũ thở dài nói : Ngươi khởi xướng chuyện này nói thật là đối với ta càng có lợi, ta vì sao phải phản đối chứ?
Hồng Vĩ Cơ nhìn Lý Trường Vũ, đúng thật là hắn cũng không giải thích được.
Lý Trường Vũ nói : Việc của Lê Quốc Chính đã khiến cho Giang Thành chúng ta rơi vào một nguy cơ chưa từng có, nếu như lại gióng trống khua chiêng phản hủ xướng liêm, dân chúng chưa chắc đã nhìn đó là quyết tâm thay đổi sai lầm? Mất đi dân tâm, chúng ta sau này làm sao có thể công tác?
Hồng Vĩ Cơ nói: Chuvện trong hệ thống y viện thực sự là có!
Không sai, đúng là có, nhưng cũng không tới mức nghiêm trọng, chúng ta không phủ nhận là vấn đề có tồn tại, nhưng nếu làm chuyện này lớn lên thì không có một điểm gì tốt.
Hồng Vĩ Cơ nói : Đến tột cùng là cái gì khiến Phùng Ái Liên đột nhiên lại cải biến thế?
Lý Trường Vũ lắc đầu nói : Ta cũng không biết, có thể là lương tri!
Lương tri?
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: Chuyện này Tả Ủng Quân thực sự là vô tội, hắn cũng không hề biết vợ hắn thu nhận lễ vật!
Vậy có kiến nghị gì?
Lão đồng học! Đây là thời gian mà nên giữ hình tượng cho cán bộ Giang Thành!
Tả Ủng Quân đi ra khi cửa phòng giam, con mắt hắn vẫn có phần chưa thích ứng được với ánh sáng mặt trời. Hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra thấy nữ nhi của hắn đang rưng rưng chạy tới.
Hai mắt Tả Ủng Quân ươn ướt, hắn ôm nữ nhi vào lòng, đằng xa xa hắn đã thấy Điền Khánh Long và Tả Viên Triêu.
Mắt thấy Tả Ủng Quân được thả ra, tâm tình mỗi người đều có chút bất đồng, Điền Khánh Long thì cảm thấy vui vẻ thoải mái, trong khoảng thời gian vừa rồi hắn đã hết sức chạy đôn chạy đáo với Tả Ủng Quân, hắn làm như vậy không chỉ bởi quan hệ thân thích mà còn bởi hẳn tin tưởng Tả Ủng Quân không phải là một người như vậy, và sự thực chứng minh cảm nhận của hắn là đúng.
Tả Viên Triêu nhìn khuôn mặt tiều tụy của đại ca, nhưng trong lòng có chút xấu hổ, suốt khoảng thời gian vừa rồi, hắn luôn im lặng, thậm chí thời khắc mấu chốt trong cuộc họp thường ủy, khi người khác ra mặt hắn vẫn cáo ốm trốn tránh, điều này làm cho hắn có chút hổ thẹn. Điền Khánh Long tuy không nói gì, thế nhưng từ thái độ của Điền Khánh Long hắn cùng cảm thấy có chút bất mãn. Ngày hôm nay đi đón Tả Ủng Quân, cũng là phải suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định tới.
Tả Ủng Quân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, đi tới bên cạnh Điền Khánh Long hai người ôm nhau một cái, sau đó quay sang đệ đệ.
Ca! Tả Viên Triệu thấp giọng nói.
Tả Ủng Quân gật đầu, giang hai tay ôm hắn, thấp giọng nói: Cảm tạ!
Câu này thực sự khiến cho Tả Viên Triêu có chút xấu hổ, hắn thực sự đâu có làm gì.
Điền Khánh Long cười nói : Được rồi! Hiện tại đã không có việc gì rồi, tối nay ta đã an bài tiệc, chúng ta mừng Ủng Quân tự do, chúng ta không say không về!
Tả Ủng Quân cũng không cao hứng cho lắm, Tả Viên Triêu thấp giọng hỏi: Ca, có phải vẫn lo lắng về tẩu tử không?
Tả Ủng Quân gật đầu.
Yên tâm! Sự tình của tẩu tử không nghiêm trọng lắm, tiền đã tra lại toàn bộ, hơn nữa quá khứ tẩu tử và Phùng Ái Liên có quan hệ bằng hữu nên chắc cũng không quá nghiêm trọng...
Điền Khánh Long nói : Chuyện không vui thì tạm không nhắc tới nữa, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình. Tâm Tuệ là người trưởng thành, qua chuyện này hẳn nàng tự phải rút ra được một bài học.
Tả Ủng Quân gật đầu : Cảm tạ! Cảm tạ các ngươi!
Điền Khánh Long nói : Đừng cảm ơn bọn ta, kì thực rất nhiều người đã giúp ngươi đó. Thường vụ phó thị trường Lý Trường Vũ đã nói chuyện với Hồng bí thư, Trương Dương còn đi gặp cả bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, rồi nhờ hắn mà bí thư huyện ủy Xuân Dương - Tần Thanh mới chịu gặp Phùng Ái Liên. Nếu như không phải là Tần Thanh hóa giải được nút thắt trong lòng Phùng Ái Liên thì bà ta cũng sẽ không cải biến chứng cung đâu.
Mỗi câu nói của Điền Khánh Long, Tả Hiểu Tình đều nghe cả, lúc này trong lòng nàng chỉ toàn là hình bóng của Trương Dương, từ giọng nói đến bộ dáng tươi cười của hắn.
Tả Ủng Quân nhẹ giọng : Hiểu Tình! Ngươi lát nữa điện cho Trương Dương, mời hắn tới ăn!
Tả Hiểu Tình hơi ngạc nhiên, bất quá lập tức minh bạch, nàng cúi mặt cắn cắn môi dưới, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui sướng khó tả.
Điền Khánh Long nói : Không cần, tối nay ta đã mời cả Lý phó thị trưởng, Tần bí thư và Trương Dương rồi!
Tả Viên Triêu cùng không ngờ Điền Khánh Long lại mời cả Lý Trường Vũ, trong lòng không khỏi có chút khó xử. Hắn ý thức được rủi ro lần này của đại ca là do hắn nhiều lắm.
Lý Trường Vũ tối đó dự tới dự tiệc cùng Cát Xuân Lệ, hai người bọn họ là lần đầu tiên xuất hiện trước người khác như vậy. Trương Dương cùng Tần Thanh thì nhiều, mặc dù quan hệ đã tiến thêm một bước nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn nhã nhặn lịch sự, ảnh hưởng của quần chúng thực sự là đáng sợ lắm a!
Tả Viên Triêu cảm giác Điền Khánh Long biến gia yến thành một bữa tiệc thế này hẳn là có thâm ý, hắn thậm chí cảm giác được vì sự kiện này mà Điền Khánh Long rất bất mãn với mình, Tả Viên Triêu ngày càng cảm giác thấy hắn đã tính toán sai lầm.
Lý Trường Vũ tiến vào phòng, Tả Ủng Quân chủ động đứng dậy bắt tay hắn biểu thị sự cảm tạ, Lý Trường Vũ nói : Không có việc gì là tốt rồi, Đảng chúng ta tuyệt đối không để cho một người tốt phải chịu oan mà! Cho nên lời nói mọi người phải tin tưởng vào lãnh đạo, vào tổ chức không phải là nói suông a? Cả đám người song song nở nụ cười.
Tả Viên Triêu vui vẻ tới bắt tay Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ nói : Tả thị trường là lãnh đạo của ta, đêm nay quất rầy gia yến, có gì bỏ quá cho a!
Tả Viên Triêu cười : Đều là đồng chí cả, cái gì phân biệt cao với thấp! Hắn đem thê tử Lưu Vân Tô giới thiệu, Lý Trường Vũ cũng đem Cát Xuân Lệ giới thiệu với mọi người!
Trương Dương một mình đứng ngơ ngác hồi lâu ở đó, sau mới ý thức được tựa hồ Cố Duẫn Tri có thâm ý gì đó, lão lẽ nào nhắc nhở chính mình giải quyết then chốt chính là phải khiến Phùng Ái Liên thừa nhận nói dối?
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương trở lại Giang Thành, thái độ của Cố Duẫn Tri ít nhiều khiến cho hắn có chút thất vọng, hắn vốn muốn Cố Duẫn Tri có thể nói một câu để khiến cho Hồng Vĩ Cơ thu liễm lại, nhưng từ thái độ của Cố Duẫn Tri hắn minh bạch Cố Duẫn Tri sẽ không tham dự vào chuyện này. Trương Dương cũng không biết là trước khi hắn nói với Cố Duẫn Tri, Điền Khánh Long cũng đã tìm tới Cố bí thư rồi, Cố Duẫn Tri đồng dạng cũng vẫn biểu lộ thái độ như thế. Sự việc trong hệ thống y viện Giang Thành là việc nội bộ Giang Thành, lãnh đạo Giang Thành tự có năng lực giải quyết được chuyện này, hắn không có nghĩa vụ cũng như chẳng cần thiết phải tham gia.
Bởi vì Trương Dương tiếng là được cục thương mại Giang Thành cử đi học tập, nên lúc trở về vẫn phải tới sở báo cáo.
Chủ nhiệm Đổng đối với hắn vẫn hòa hợp, cư nhiên bố trí một phòng làm việc riêng, gian phòng này không lớn lắm nhưng trang bị phương tiện thập phần đầy đủ, Đổng chủ nhiệm cười nói : Tiểu Trương, ngươi sau này đây là công tác của ngươi!
Trương Dương vui vẻ gật đầu, Đổng Hồng Ngọc đối với hắn xem ra không sai.
Kế tiếp Đổng Hồng Ngọc nói qua về công tác, năm nay tình huống kêu gọi đầu tư của cục thương mại không được lạc quan cho lắm, nửa năm trôi qua rồi mà vẫn chưa có một bản hợp đồng nào. Hội nghị vừa rồi, thị trưởng Tả Viên Triêu đã đích danh phê bình cục thương mại. Mà năng lực của Trương Dương là rất cao, cho nên Đổng Hồng Ngọc rất kì vọng hắn sẽ đem lại chiến tính cho sở.
Trương Dương cũng rất thoải mái, dù sao trong tay hắn cùng vẫn còn mấy dự án đầu tư chưa lên kế hoạch rõ ràng, chuyện này chỉ cần làm trình tự rõ ràng một chút là được, cấp cho cục một ít công trạng coi như cũng là báo đáp lại lễ ngộ của người ta.
Trương Dương sau đó liền đi Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ, lúc tới phòng làm việc của Lý Trường Vũ cũng là lúc hắn vừa khảo sát công trình đường vòng thành phố về, đang đứng nói chuyện phân công công tác với mấy cán bộ khác. Trương Dương kiên trì đứng đợi Lý Trường Vũ xong việc rồi mới tiến vào.
Lý Trường Vũ lúc này mới có thời gian rảnh mà hút thuốc, theo thói quen rút ra một điếu. Trương Dương đưa cái zippo lên châm lửa cho hắn. Lý Trường Vũ hỏi : Học tập ở trường Đảng như thế nào?
Rất tốt, lão sư cũng rất khen ta!
Lý Trường Vũ cười : Nghỉ ngơi một tháng, cũng nên điều chỉnh lại, tháng sau bắt đầu công tác.
Cái này... Tiểu tử này cố ý làm ra bộ có điều muốn nói xong lại thôi.
Có chuyện gì thì nói, đừng có ấp a ấp úng, ta không rảnh đâu!
Chuyện này trước ta cầu ngài... Trương Dương rất uyển chuyển nói.
Lý Trường Vũ có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này thật đúng là kiên nhẫn : Ta không phải đã nói ngươi rồi sao? Sự tình rất phức tạp, hiện tại Lê thị trưởng đã chết, Phùng Ái Liên càng thêm không còn điểm nào cố kị, chuyện này không phải vấn đề của một hai người, hơn nữa Hồng bí thư lần này quyết tâm phản hủ xướng liêm rất mạnh, hắn muốn triệt để làm rõ ràng chuyện này.
Trước khi về ta đã gặp Cố bí thư!
Lý Trường Vũ không khỏi có chút sửng sốt, im lặng hút một hơi thuốc sau đó mới nói : Cố bí thư nói thế nào? Trương Dương đối với chuyện này lại tỏ ra quan tâm bất ngờ, cư nhiên lại đi cầu tới bí thư tỉnh ủy, việc này như vậy có phải là có chút huyên náo quá hay không biết nữa?
Ta nói với Cố bí thư hiện tại tình trạng của Phùng Ái Liên không bình thường, trong lời nói có rất nhiều thứ khả nghi. Cố bí thư nói, cần phải xuất ra chứng cứ chứng minh được lời nàng ta nói là nói dối.
Lú Trường Vũ gật đầu, từ lời Trương Dương nói hắn đã nghe ra hẳn là Cố Duẫn Tri hiển nhiên không muốn đứng ra can thiệp vào chuyện này, hẳn là lão muốn sự tình của Giang Thành thì cán bộ lãnh đạo Giang Thành tự giải quyết lấy. Lý Trường Vũ suy nghĩ một chút rồi nói : Phùng Ái Liên khẳng định là sẽ không phủ nhận những điều nàng ta nói. Trương Dương a, chuyện này ta bất lực!
Lý Trường Vũ cũng thật không ngờ Điền Khánh Long lại tìm tới mình, hắn vốn tưởng rằng Điền Kháng Long hẳn là phải tìm tới Tả Viên Triêu mới phải, nhưng Điền Khánh Long hết lần này tới lần khác cứ tìm đến hắn, lần này hắn nói không khác Trương Dương là mấy : Trường Vũ, ta tại Đông Giang có gặp qua Cố bí thư!
Lý Trường Vũ nở một nụ cười, hắn đưa cho Điền Khánh Long một điếu thuốc, Điền Khánh Long cũng không phải là kẻ nghiện thuốc lá, nhưng hai ngày nay vì sự tình của vợ chồng Tả Ủng Quân mà hắn đã hút rất nhiều. Hắn châm điếu thuốc hút rồi nói : Đầu tiên ta tìm Hứa chủ tịch, nhưng hắn cho biết sẽ không hỏi đến chuyện này nên ta mới tìm Cố bí thư!
Lý Trường Vũ cười : Kết quả thế nào!
Điền Khánh Long nói : Cố bí thư không nói gì, ý tứ của lão là lãnh đạo Giang Thành hẳn là có năng lực giải quyết chuyện này.
Lý Trường Vũ nói: Như vậy cũng là sẽ không quản đến rồi!
Điền Khánh Long thấp giọng nói : Trường Vũ, ta và ngươi tuy rằng quen biết không lâu, thế nhưng vẫn là rất hợp nhau, có những chuyện ta cũng chỉ nói với ngươi! Ý tứ những lời này rõ ràng là nếu giữa Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu, rõ ràng là cảm thấy hắn và Lý Trường Vũ thành thật hơn.
Lý Trường Vũ gật đầu.
Điền Khánh Long nói : Chúng ta đều là thường ủy Giang Thành, không nói tới quan hệ của ta và vợ chồng Tả Ủng Quản, nhưng công bình mà nhìn chuyện này, ta cho rằng chuyện này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự đoàn kết của đội ngũ cán bộ, cũng ảnh hưởng lớn tới lòng tin. Ta cho rằng bất cứ chuyện gì cũng phải nắm giữ có chừng mực, hăng quá hóa dở, ảnh hưởng không tốt tới sự nghiệp cải cách của chúng ta!
Lý Trường Vũ nói : Ta và Hồng bí thư cũng đã tham khảo vấn đề này, bất quá quan điểm của Hồng bí thư là quyết tâm làm rõ ràng chuyện này.
Điền Khánh Long nói : Ta thừa nhận trong chuyện này ta bị yếu tố tình cảm chi phối nhiều, thế nhưng con người nào có phải cây cỏ vô tình. Ta nghĩ một người có thể vứt bỏ cả tình thân vị tất đã là một vị quan tốt! Lời này cũng là biểu thị sự bất mãn đối với Tả Viên Triêu. Tả Viên Triêu dưới áp lực của Hồng Vĩ Cơ, ngay cả vấn đề của anh chị cũng mặc kệ, khiến cho Điền Khánh Long đối với hắn cực kì phản cảm.
Lý Trường Vũ nói : Lão Điền, Hồng bí thư sở dĩ như thế là bởi vì hắn cho rằng hắn đã có đầy đủ chứng cứ, tất cả đó đều do Phùng Ái Liên cung cấp. Bây giờ muốn cải biến tất cả thì then chốt là Phùng Ái Liên. Đây là chính lời Trương Dương lúc nãy dẫn dắt, Cố Duẫn Tri sẽ không vô duyên vô cớ mà nói với Trương Dương như thế. Bất quá rõ ràng một điểm là chỉ cần Phùng Ái Liên thừa nhận nói dối thì không cần biết sự tình trong hệ thống y viện Giang Thành là có hay không, nhưng mức ảnh hưởng của chuyện này cũng sẽ được giải quyết.
Điền Khánh Long nói : Lê Quốc Chính chết đối với nàng ta thật sự là một kích thích!
Lý Trường Vũ : Ta sẽ nói chuyện với Hồng bí thư một lần nữa, quan điểm của ta vẫn là luôn muốn Giang Thành có thể phát triển thật tốt trong điều kiện thuận lợi.
Điền Khánh Long nói : Hay là trong cuộc họp thường ủy đề cập một chút!
Lý Trường Vũ không cho rằng đề cập chuyện này tại cuộc họp thường ủy lại có tác dụng hơn, bởi Hồng Vĩ Cơ không phải là ngươi có thể khiêm tốn tiếp thu kiến nghị của người khác.
Theo yêu cầu của Tả Hiểu Tình, Điền Khánh Long an bài cho nàng gặp mặt Phùng Ái Liên.
Phùng Ái Liên và Tả Hiểu Tình cũng không xa lạ gì bởi nàng ta và Tương Tâm Tuệ vốn là chỗ có quen biết, trước kia Tả Hiểu Tình đối nới nàng ta vẫn luôn tỏ ra lễ phép gọi một tiếng a di, nhưng thật không bây giờ lại thành ra cái dạng như thế này, có thể nói rằng cha mẹ rơi vào hoàn cảnh này hoàn toàn là do một tay Phùng Ái Liên tạo thành.
Phùng Ái Liên nhìn cô bé điềm đạm nhu mì đáng yêu trước mắt, trông thấy nàng tiều tụy gầy guộc mà chẳng có một chút cảm thông nào. Phùng Ái Liên ngày càng ý thức được cảm thông là một sự xa xỉ, nếu nàng ta cảm thông cho người khác, vậy ai sẽ cảm thông cho nàng ta?
Tả Hiểu Tình nhẹ giọng : Phùng a di, cảm tạ ngươi đã gặp ta!
Phùng Ái Liên nhàn nhạt cười : Ta cũng không phải là muốn gặp người, chẳng qua là một kẻ ở tù cảm giác tĩch mịch lắm, gặp mặt người khác cho đỡ buồn thôi. Vô luận là bằng hữu hay cừu nhân, gặp nói chuyện được là tốt rồi. Thật sự là chỉ có mất đi tự do người ta mới cảm ngộ được cái đạo lý này.
Tả Hiểu Tình nói : Phùng a di, ta tới tìm người là vì sự tình của cha mẹ ta!
Phùng Ái Liên từ lâu đã đoán được ý đồ của nàng tới, nhẹ giọng nói : Mỗi người đều có trách nhiệm vì hành vi mà mình đã làm. Hãy nhớ kĩ, lão thiên gia rất công bình.
Phùng a di, ta cầu ngươi giúp...
Phùng Ái Liên đạm nhiên cười nói : Hiểu Tình, ta chỉ là một tù nhân, có thể giúp được cái gì cơ chứ.
Phùng a di, ta muốn biết, cha mẹ ta có thật là như thế không? Vành mắt Tả Hiểu Tình đỏ lên.
Phùng Ái Liên nhìn Tả Hiểu Tình, bà ta lúc này có thể hiểu được tâm lý của nàng lúc này, thật sự chẳng có người con nào lại có thể tin rằng cha mẹ mình, những người mà trước kia là hình mẫu trong mắt lại phạm tội, nếu đổi lại là bà thì cũng lẽ cũng rơi vào tâm trạng như thế.
Phùng Ái Liên không trả lời vấn đề của nàng mà nói : Bảo Điền Khánh Long tới gặp ta.
Điền Khánh Long vốn tưởng rằng Phùng Ái Liên sẽ không nói gì tới hắn, nhưng không ngờ bà ta lại chủ động yêu cầu gặp mình, chẳng lẽ đây là dấu hiệu xuất hiện chuyển cơ sao?
Phùng Ái Liên cũng không có nói gì khác, chỉ đưa ra hai yêu cầu, một là muốn tới thăm mộ nhi tử và trượng phu, hai là muốn gặp Tần Thanh.
Yêu cầu của Phùng Ái Liên cũng không quá mức, thế nhưng đối với Điền Khánh Long mà nói, hiện ở cái thời điểm nhạy cảm này, nếu như đáp ứng yêu cầu của Phùng Ái Liên coi như là chấp nhận mạo hiểm, hắn lặng lẽ liên hệ với Trương Dương, hắn biết Trương Dương có chút quan hệ với Tần Thanh, thuyết phục được nàng gặp Phùng Ái Liên cũng chỉ có hắn mà thôi.
Ba ngày sau, Phùng Ái Liên ngồi xe tù tới nghĩa trang lương sơn, Điền Khánh Long cũng tới đây, chuyện này tiến hành rất bí mật. Điền Khánh Long trước đó cũng chuẩn bị hai bó hoa bách hợp.
Phùng Ái Liên đi tới trước mộ của Lê Quốc Chính, bà lặng lẽ đặt đó ngồi xuống cạnh mộ, ngồi nhìn tấm ảnh khắc trên bia đá. Đưa bàn tay lên lau lau bụi trên bia đá : Lão Lê, ta tới thăm ngươi đây... Mặc dù là lúc nghe được tin Lê Quốc Chính mất, bà cũng không có khóc, nhưng lúc này đây vành mắt không khỏi đỏ hoe : Lão Lê, không phải ngươi đã nói chúng ta cùng... Sau này trông cậy vào Hạo Huy... Ngươi muốn cùng ta đi hết đời này? Vì sao ngươi lại không giữ lời... Thanh âm của bà ta đau khổ và chua xót tột cùng.
Điền Khánh Long nhìn Phùng Ái Liên rung rung mà trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Cái gì khiến cho bọn họ tới hoàn cảnh này? Cũng chính là do bởi bọn họ mà thôi, nếu như không lựa chọn con đường sai lầm, thì cũng đâu đến nỗi nhà tan cửa nát, âm dương cách trở như thế.
Phùng Ái Liên ngồi thật lâu trước mộ Lê Quốc Chính rất lâu, đến lúc đứng lên thì trời đã âm u mưa phùn, tâm tình bà cũng trầm trọng như sắc trời vậy.
Mộ của Lê Hạo Huy cách xa mộ của Lê Quốc Chính, hai mộ này thuộc về hai khu khác nhau, lúc đi tới mộ của Lê Hạo Huy, Tần Thanh và Trương Dương cũng đã đang đứng ở đó.
Phùng Ái Liên trước hết đặt bó hoa bách hợp lên mộ nhi tử, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhi tử trên bia mộ, chừng mười phút sau mới nói : Có thể để chúng ta nói riêng mấy câu được không?
Trương Dương nhìn sang Tần Thanh một cái, nàng gật gật đầu ý bảo hắn không cần phải lo lắng.
Trương Dương lúc này mới rời đi, hắn đi đến chỗ Điền Khánh Long hỏi : Bà ta muốn gặp Tần Thanh làm gì?
Điền Khánh Long lắc đầu, hắn đương nhiên cũng không biết được!
Phùng Ái Liên lạnh nhạt nói : Ta nghĩ, con trai ta rất nhớ ngươi!
Tần Thanh đáp : Ta tới đây gặp ngươi chứ không phải tìm hắn!
Phùng Ái Liên nói : Ngươi hại hắn! Là ngươi đã hại hắn tới mức như thế này! Chẳng lẽ trong lòng ngươi đối với nó không có một chút thương xót nào sao?
Tần Thanh thở dài, nàng ta có chút cảm thông nhìn Phùng Ái Liên : Lẽ nào tới giờ ngươi vẫn không ý thức được hại hắn chính là hai người cha mẹ các ngươi? Hắn lái xe đụng chết Chấn Dương mục đích chính là che giấu sự tham ô của các ngươi. Ta thừa nhận, ta hận hắn, đối với ngươi cũng vậy. Hắn làm như vậy đối với các ngươi chính là một ân huệ, giả như các ngươi sớm hồi đầu quay lại, sửa chữa sai lầm thì mọi chuyện cũng đâu đến mức ấy...
Đủ rồi! Phùng Ái Liên nói, mái tóc hoa râm của nàng tung bay trong gió, nhìn qua thật có chút kinh khủng.
Tần Thanh không cố kị mà cứ nhìn thẳng nàng ta, hai người cứ như vậy nhìn nhau, vành mắt Phùng Ái Liên đỏ dần lên, cuối cùng nàng ta bất lực khụy xuống ôm lấy bia mộ Hạo Huy khóc nức nở, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thương tâm. Trước tới giờ bà luôn đem việc của nhi tử mà đổ lỗi cho Tần Thanh, nhưng giờ bỗng nhiên bà minh bạch chính là như lời Tần Thanh nói, chính sai lầm của vợ chồng bà đã đẩy hắn tới mức như thế. Phùng Ái Liên đau xót tê tâm liệt phế, chỉ muốn chết đi cho đỡ thống khổ.
Tần Thanh nhẹ giọng nói : Tôn trọng sinh mệnh mình cũng chính là tôn trọng sinh mệnh người khác. Ta nghĩ ngươi hẳn là minh bạch đạo lý này! Nói xong câu đó, Tần Thanh xoay người lại hướng phía Trương Dương đang đứng mà đi tới. Phùng Ái Liên vẫn ngồi đó khóc, bà ta nhìn theo bóng lưng Tần Thanh rời đi, càng nhìn càng mờ...
Cuộc họp thường ủy lần này Điền Khánh Long tới muộn, sắc mặt Hồng Vĩ Cơ vẫn tối tăm y như sắc trời Giang Thành hiện tại vậy. Lúc Điền Khánh Long tới, Hồng Vĩ Cơ đang diễn thuyết một bài về tầm quan trọng của việc phản hủ xướng liêm.
Thị trưởng Tả Viên Triêu cáo bệnh ốm không thể tham gia cuộc họp thường ủy lần này, trong thời gian gần đây hắn vẫn liên tục bị bệnh, thực ra mà nói thì ai cùng biết hắn chỉ là bất mãn với Hồng Vĩ Cơ, nhưng không có đủ dũng khí giao phong chính diện nên mới làm ra như thế.
Hồng Vĩ Cơ nói : Ta đề nghị, lập tức triển khai công tác vận động, khiến cho quần chúng thấy được sự quyết tâm của chúng ta để đồng hành cùng chúng ta trong sự nghiệp này. Đồng thời chỉnh đốn lại ý thức trách nhiệm trong mỗi cán bộ chúng ta! Hắn dừng lại một chút, hiển nhiên là để trưng cầu ý kiến của người khác, đương nhiên cũng chỉ là cho có lệ chứ chẳng phải là thực sự để cho người khác có cơ hội nói.
Phó thị trưởng Lý Trường Vũ nãy giờ vẫn ngồi hút thuốc lên tiếng : Hồng bí thư! Ta cho rằng, phản hủ xướng liêm tuy rằng tốt, đáng đề xướng, nhưng là chuyện này cũng nên tiến hành nội bộ. Tình huống hiện tại không thích hợp làm rùm beng, sự tình càng lớn sẽ càng làm cho dân chúng sinh ra tâm lý mất tin tưởng. Kỳ thực cũng chỉ một vài cá nhân tồn tại vấn đề, nếu làm mọi chuyện quá lớn, sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh đội ngũ cán bộ Giang Thành chúng ta.
Hồng Vĩ Cơ có chút ngạc nhiên nhìn Lý Trường Vũ, vốn chuyện này từ trước tới giờ Lý Trường Vũ vẫn luôn giữ thái độ im lặng, thế nhưng đột nhiên ở cuộc họp thường ủy bây giờ lại đưa ra ý kiến. Hồng Vĩ Cơ cảm thấy như mình bị khiêu chiến, hắn cười cười : Đồng chí Trường Vũ! Đảng chúng ta thực sự cầu thị, đã có vấn đề cần cải cách thì sẽ không sợ người khác phê bình.
Đại biểu nhân dân, chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói : Phê bình cùng có nhiều kiểu, có thiện ác chi phân. Phê bình mang tính chất hòa bình là để đề thăng giác ngộ của cán bộ, đề thăng tố chất cán bộ. Những người Đảng viên chúng ta không hề sợ phê bình, mà là phải làm như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hồng Vĩ Cơ nhíu mày.
Phó thị trưởng Viên Thành Tích cũng nói : Gần đây Giang Thành xảy ra rất nhiều vấn đề, dân chúng đối với lãnh đạo chúng ta cũng sinh ra nguy cơ bất tín nhiệm. Nếu đem chuyện này làm lớn lên, có lẽ sẽ càng khiến cho dân chúng nảy sinh thêm mâu thuẫn.
Triệu Dương Lâm nói : Cho nên chúng ta phải suy xét kĩ vấn đề đó!
Điền Khánh Long lúc này lên tiếng : Có vấn đề ta muốn thông báo tới các vị trong thường ủy một chút!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Điền Khánh Long.
Hắn nói : Ta vừa nhận được tin tức, Phùng Ái Liên đã phủ định rất nhiều chứng cứ mà lúc trước bà ta cung cấp, những vấn đề của hệ thống y viện cần phải điều tra xử lý lại. Những lời này như tiếng boom nổ trong phòng họp, mà người bị ảnh hưởng nhất chính là Hồng Vĩ Cơ, hắn cảm giác như hắn bị cô lập, điều Điền Khánh Long vừa nói cộng với các ý kiến của thường ủy vừa rồi rõ ràng chứng minh bọn họ đối với hắn không có một chút tán đồng nào. Hồng Vĩ Cơ nhanh chóng quyết định tan họp.
Sau giờ họp, Lý Trường Vũ đi tới phòng làm việc của Hồng Vĩ Cơ, lúc này hắn đang đứng ở cửa sổ, quan sát thành phố ở phía dưới chân mình, tất cả quen thuộc đó nhưng lại có cảm giác xa xôi.
Lý Trường Vũ rút bao thuốc ra mời Hồng Vĩ Cơ, hắn tiếp một điếu, hắn hỏi : Ngươi cũng biết Phùng Ái Liên sẽ phủ nhận chứng cứ?
Lý Trường Vũ lắc đầu, ta cũng như ngươi thôi, vừa mới biết xong.
Hồng Vĩ Cơ nói : Lâu rồi không có xem kịch, tự nhiên nhớ lại hình ảnh một vị vua bị bức thoái vị!
Lý Trường Vũ cười : Hồng bí thư! Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang ép ngươi sao?
Hồng Vĩ Cơ không nói gì, coi như là ý tứ của hắn chính là như thế.
Lý Trường Vũ thở dài nói : Ngươi khởi xướng chuyện này nói thật là đối với ta càng có lợi, ta vì sao phải phản đối chứ?
Hồng Vĩ Cơ nhìn Lý Trường Vũ, đúng thật là hắn cũng không giải thích được.
Lý Trường Vũ nói : Việc của Lê Quốc Chính đã khiến cho Giang Thành chúng ta rơi vào một nguy cơ chưa từng có, nếu như lại gióng trống khua chiêng phản hủ xướng liêm, dân chúng chưa chắc đã nhìn đó là quyết tâm thay đổi sai lầm? Mất đi dân tâm, chúng ta sau này làm sao có thể công tác?
Hồng Vĩ Cơ nói: Chuvện trong hệ thống y viện thực sự là có!
Không sai, đúng là có, nhưng cũng không tới mức nghiêm trọng, chúng ta không phủ nhận là vấn đề có tồn tại, nhưng nếu làm chuyện này lớn lên thì không có một điểm gì tốt.
Hồng Vĩ Cơ nói : Đến tột cùng là cái gì khiến Phùng Ái Liên đột nhiên lại cải biến thế?
Lý Trường Vũ lắc đầu nói : Ta cũng không biết, có thể là lương tri!
Lương tri?
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: Chuyện này Tả Ủng Quân thực sự là vô tội, hắn cũng không hề biết vợ hắn thu nhận lễ vật!
Vậy có kiến nghị gì?
Lão đồng học! Đây là thời gian mà nên giữ hình tượng cho cán bộ Giang Thành!
Tả Ủng Quân đi ra khi cửa phòng giam, con mắt hắn vẫn có phần chưa thích ứng được với ánh sáng mặt trời. Hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra thấy nữ nhi của hắn đang rưng rưng chạy tới.
Hai mắt Tả Ủng Quân ươn ướt, hắn ôm nữ nhi vào lòng, đằng xa xa hắn đã thấy Điền Khánh Long và Tả Viên Triêu.
Mắt thấy Tả Ủng Quân được thả ra, tâm tình mỗi người đều có chút bất đồng, Điền Khánh Long thì cảm thấy vui vẻ thoải mái, trong khoảng thời gian vừa rồi hắn đã hết sức chạy đôn chạy đáo với Tả Ủng Quân, hắn làm như vậy không chỉ bởi quan hệ thân thích mà còn bởi hẳn tin tưởng Tả Ủng Quân không phải là một người như vậy, và sự thực chứng minh cảm nhận của hắn là đúng.
Tả Viên Triêu nhìn khuôn mặt tiều tụy của đại ca, nhưng trong lòng có chút xấu hổ, suốt khoảng thời gian vừa rồi, hắn luôn im lặng, thậm chí thời khắc mấu chốt trong cuộc họp thường ủy, khi người khác ra mặt hắn vẫn cáo ốm trốn tránh, điều này làm cho hắn có chút hổ thẹn. Điền Khánh Long tuy không nói gì, thế nhưng từ thái độ của Điền Khánh Long hắn cùng cảm thấy có chút bất mãn. Ngày hôm nay đi đón Tả Ủng Quân, cũng là phải suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định tới.
Tả Ủng Quân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, đi tới bên cạnh Điền Khánh Long hai người ôm nhau một cái, sau đó quay sang đệ đệ.
Ca! Tả Viên Triệu thấp giọng nói.
Tả Ủng Quân gật đầu, giang hai tay ôm hắn, thấp giọng nói: Cảm tạ!
Câu này thực sự khiến cho Tả Viên Triêu có chút xấu hổ, hắn thực sự đâu có làm gì.
Điền Khánh Long cười nói : Được rồi! Hiện tại đã không có việc gì rồi, tối nay ta đã an bài tiệc, chúng ta mừng Ủng Quân tự do, chúng ta không say không về!
Tả Ủng Quân cũng không cao hứng cho lắm, Tả Viên Triêu thấp giọng hỏi: Ca, có phải vẫn lo lắng về tẩu tử không?
Tả Ủng Quân gật đầu.
Yên tâm! Sự tình của tẩu tử không nghiêm trọng lắm, tiền đã tra lại toàn bộ, hơn nữa quá khứ tẩu tử và Phùng Ái Liên có quan hệ bằng hữu nên chắc cũng không quá nghiêm trọng...
Điền Khánh Long nói : Chuyện không vui thì tạm không nhắc tới nữa, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình. Tâm Tuệ là người trưởng thành, qua chuyện này hẳn nàng tự phải rút ra được một bài học.
Tả Ủng Quân gật đầu : Cảm tạ! Cảm tạ các ngươi!
Điền Khánh Long nói : Đừng cảm ơn bọn ta, kì thực rất nhiều người đã giúp ngươi đó. Thường vụ phó thị trường Lý Trường Vũ đã nói chuyện với Hồng bí thư, Trương Dương còn đi gặp cả bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, rồi nhờ hắn mà bí thư huyện ủy Xuân Dương - Tần Thanh mới chịu gặp Phùng Ái Liên. Nếu như không phải là Tần Thanh hóa giải được nút thắt trong lòng Phùng Ái Liên thì bà ta cũng sẽ không cải biến chứng cung đâu.
Mỗi câu nói của Điền Khánh Long, Tả Hiểu Tình đều nghe cả, lúc này trong lòng nàng chỉ toàn là hình bóng của Trương Dương, từ giọng nói đến bộ dáng tươi cười của hắn.
Tả Ủng Quân nhẹ giọng : Hiểu Tình! Ngươi lát nữa điện cho Trương Dương, mời hắn tới ăn!
Tả Hiểu Tình hơi ngạc nhiên, bất quá lập tức minh bạch, nàng cúi mặt cắn cắn môi dưới, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui sướng khó tả.
Điền Khánh Long nói : Không cần, tối nay ta đã mời cả Lý phó thị trưởng, Tần bí thư và Trương Dương rồi!
Tả Viên Triêu cùng không ngờ Điền Khánh Long lại mời cả Lý Trường Vũ, trong lòng không khỏi có chút khó xử. Hắn ý thức được rủi ro lần này của đại ca là do hắn nhiều lắm.
Lý Trường Vũ tối đó dự tới dự tiệc cùng Cát Xuân Lệ, hai người bọn họ là lần đầu tiên xuất hiện trước người khác như vậy. Trương Dương cùng Tần Thanh thì nhiều, mặc dù quan hệ đã tiến thêm một bước nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn nhã nhặn lịch sự, ảnh hưởng của quần chúng thực sự là đáng sợ lắm a!
Tả Viên Triêu cảm giác Điền Khánh Long biến gia yến thành một bữa tiệc thế này hẳn là có thâm ý, hắn thậm chí cảm giác được vì sự kiện này mà Điền Khánh Long rất bất mãn với mình, Tả Viên Triêu ngày càng cảm giác thấy hắn đã tính toán sai lầm.
Lý Trường Vũ tiến vào phòng, Tả Ủng Quân chủ động đứng dậy bắt tay hắn biểu thị sự cảm tạ, Lý Trường Vũ nói : Không có việc gì là tốt rồi, Đảng chúng ta tuyệt đối không để cho một người tốt phải chịu oan mà! Cho nên lời nói mọi người phải tin tưởng vào lãnh đạo, vào tổ chức không phải là nói suông a? Cả đám người song song nở nụ cười.
Tả Viên Triêu vui vẻ tới bắt tay Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ nói : Tả thị trường là lãnh đạo của ta, đêm nay quất rầy gia yến, có gì bỏ quá cho a!
Tả Viên Triêu cười : Đều là đồng chí cả, cái gì phân biệt cao với thấp! Hắn đem thê tử Lưu Vân Tô giới thiệu, Lý Trường Vũ cũng đem Cát Xuân Lệ giới thiệu với mọi người!
/2583
|