Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh tới đâu cũng đều thành tâm điểm của sự chú ý. Khi lãnh đạo cao tầng hàn huyên với nhau, cô ta nắm tay Tả Hiểu Tình, hai người nói chuyện rất ăn ý. Cô ta ở Mỹ nhiều năm, Tả Hiểu Tình thì đang học ở Mỹ, chủ đề chung của hai người rất nhiều.
Trương đại quan nhân không tham dự được vào cuộc nói chuyện giữa các lãnh đạo cao tầng, cũng không xen vào được cuộc nói chuvện thân mật giữa hai cô gái, chỉ đành chào hỏi Điền Bân, hai người trước giờ đều không có tiếng nói chung.
Điền Bân hỏi : Tới rồi à?
Trương đại quan nhân nói: Tới rồi! Sau đó thì không nói gì nữa.
Tả Ủng Quân mời mọi người vào chỗ, nếu án chiếu theo quan chức thì nên là Tả Viên Triêu ngồi ở thủ vị, nhưng luận về niên kỷ thì nên là Điền Khánh Long, trải qua một phen nhường nhịn đùn đẩy, vẫn để Tả Ủng Quân ngồi ở thủ vị, những người khác thì theo thứ tự mà ngồi xuống.
Trương đại quan nhân và Điền Bân ngồi ở tịch khẩu, không biết có phải là trùng hợp hay không, Tả Hiểu Tình được an bài ngồi cạnh Trương Dương. Ánh mặt của cô bé vừa chạm phải Trương Dương, mặt không khỏi đỏ bừng lên.
Đám người này đều là nhân vật tinh anh lăn lộn trên chính đàn nhiều năm, từ trong biểu hiện vi diệu đã nắm được chỗ quan kiện của sự việc. Lý Trường Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay không chỉ là một bữa tiếp cám ơn, mà còn có ý tứ phụ huynh của hai nhà gặp nhau.
Tả Ủng Quân trước tiên tỏ ý cảm tạ đối với tất cả những người đã có mặt ngày hôm nay, ông ta không giỏi nói năng, nhưng mỗi một câu nói ra đều xuất phát từ phế phủ, rất là chân thành.
Lý Trường Vũ cười nói : Mọi người có thể tụ họp với nhau thì đừng khách khí như vậy, kỳ thực chúng tôi cũng có giúp được gì đâu, chủ yếu là bản thân ông tự không có vấn đề, sự thực đã chứng minh là ông thanh bạch rồi.
Tả Viên Triêu cười nói : Trường Vũ nói rất đúng, hôm nay là ngày đáng để ăn mừng, chúng ta uống rượu đi, đừng nhắc tới những việc không vui làm gì. Hắn chủ động tìm tới Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu uống hai chén, bình thường uống cơ hội mà hai người bọn họ uống rượu với nhau cũng không ít, nhưng loại giao lưu thầm kín như thế này thì không hay thấy. Trước khi Lý Trường Vũ bị song quy, Lý Trường Vũ là phó thị trưởng thường vụ, còn Tả Viên Triêu thì xếp sau hắn. Việc Lý Trường Vũ bị song quy đã tạo cơ hội cho Tả Viên Triêu, khiến Tả Viên Triêu nắm được thời cơ trở thành đại thị trường của Giang Thành, nhưng hiện tại hai người đều có cơ hội thành thị trưởng, sự cạnh tranh giữa bọn họ là không thể nào tránh được.
Loại trường hợp này Trương Dương cũng không có phần để nói chuyện, hắn thật thà kính rượu một vòng, thu hoạch duy nhất chính là quen biết được mấy người thân của Tả Hiểu Tình.
Tần Thanh tất nhiên nhìn ra tình cảm vi diệu giữa Trương Dương và Tả Hiểu Tình, nhớ tới lúc cô ta và Trương Dương mới quen nhau, còn nhìn thấy cảnh Trương Dương ở trong mưa hôn Tả Hiểu Tình, trong lòng có chút hối hận, sớm biết được tình hình tối nay, mình đã không đến.
Tiệc rượu tiến hành tới nửa chừng, ông chủ Phương Văn Nam của tập đoàn Thịnh Thế đặc biệt tới kính rượu. Hắn cũng vừa nghe nói đám quan cao của thành phố chiếu cố khách sạn của hắn, hắn vốn đang ở Đế Hào Thịnh Thế bàn chuyện làm ăn, nghe vậy liền vội vàng chạy tới đây.
Bởi vì chuyện công trình đường vòng tròn ba, Lý Trường Vũ và Phương Văn Nam gần đây tiếp xúc nhau rất nhiều, đối với hắn cùng rất quen thuộc, liền cười nói : Tin tức của ông chủ Phương linh thông quá!
Phương Văn Nam cầm chén rượu mà không khỏi toát mồ hôi, nói : Mấy vị lãnh đạo đại giá quan lâm, có chỗ nào chậm trễ thì xin bỏ quá cho!
Tả Viên Triêu cười nói : Đây là bữa tiệc gia đình bình thường của chúng tôi thôi, anh chạy tới làm như thế này, ngược lại phá hoại bầu không khí gia đình của chúng tôi đây. Y một mực có thành ý đối với Phương Văn Nam, lời nói tất nhiên cũng không nể mặt chút nào, tuy là vừa cười vừa nói ra những lời này, nhưng kỳ thực ý tứ trách cứ thì lại rất rõ ràng.
Phương Văn Nam dẫu sao cũng là lão tướng chinh chiến trên thương trường nhiều năm, liền áy náy cười nói : Thị trường Tả nói rất đúng, tôi không được mời mà tới, làm phiền mọi người, thế này đi, tôi tự phạt ba chén vậy! Hắn bảo nhân viên phục vụ mang tới ba chén rượu, một hơi uống cạn.
Trương Dương thầm cảm thán trong lòng, bình thường bảo gã uống một chén thì giống như là uống độc dược vậy, không ngờ thấy lãnh đạo thì ngoan như cháu trai, sau này nhất định phải chế nhạo gã một phen mới được.
Phương Văn Nam cũng có chỗ khó của mình. Gã quả thật là không dễ dàng uống rượu, nhưng gặp phải trường hợp này thì gã cũng không thể khống chế được. Trong căn phòng nàv có ba thường ủy thị ủy của Giang Thành, bất kể là ai trong số ba người này chỉ cần giậm chân một cái thôi là khiến cả Giang Thành phải rung chuyển rồi, gã dám không nể mặt người ta ư?
Lý Trường Vũ biết rõ tửu lượng của Phương Văn Nam, cười nói : Bỏ đi, không thể uống thì đừng miễn cưỡng, chúng tôi chủ yếu là tới đây tâm sự chứ không phải là đọ rượu, ông chủ Phương đúng là có lòng, lát nữa các anh mang mấy món ăn đặc sắc tới cho nhà chúng tôi thưởng thức nhé!
Phương Văn Nam mỉm cười gật đầu, những người này gã bình thường muốn mời cũng chẳng mời được, đừng nói là thêm thức ăn, có mà cả bàn thức ăn gã cùng chẳng dám lấy tiền. Gã đi tới trước mặt Trương Dương, vỗ vỗ vai hắn, nói : Tôi và Trương Dương là bạn thân không có gì phải giấu nhau, mấy vị lãnh đạo có gì phân phó, chỉ cần nói với Trương Dương, chỗ nào không hài lòng tôi lập tức sẽ sửa đổi! Nói xong liền cáo từ với mọi người rồi bước ra cửa. Câu này của Phương Văn Nam là giúp đỡ Trương Dương, gã cường điệu hóa quan hệ với Trương Dương không chỉ là chứng tỏ tình bạn bè giữa hai người bọn họ, mà còn đem mình và Trương Dương đặt ở cùng một chỗ, đa số những người mà có mặt ở đây đều là trưởng bối của Trương Dương. Phương Văn Nam người ta rất thành khẩn, nguyện ý để hạng con cháu ngang hành với mình, đây chính là chỗ khôn khéo của gã.
Tả Hiểu Tình lặng lẽ nhìn Trương Dương, khi thấy Trương Dương thành thạo điêu luyện chu toàn cho mọi người, cô ta phát hiện Trương Dương so với lúc còn ở Xuân Dương thì đã thay đổi rất nhiều, loại thay đổi này lớn lao như vậy, khiến hình bóng của hắn ở trong ký ức của cô ta bắt đầu biến thành mơ hồ, cô ta không biết vì sao lại sản sinh ra loại cảm giác này.
Lúc Trương Dương kính rượu Tả Ủng Quân, Tả Ủng Quân cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ vai hắn, sự hân thưởng và cảm kích đối với Trương Dương đã không còn phải nói ra miệng nữa rồi.
Bầu không khí của bữa tiệc rất hài hòa và vui vẻ, tuy Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, nhưng trong loại trường hợp này, bọn họ cũng cố gắng che đậy bản thân, đâv là một loại dối trá và cùng là một loại tố chất, ít nhất thì ngoài mặt, hai đối thủ cạnh tranh là Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ vẫn biểu lộ ra vẻ hữu hảo, thân thiết giống như một đôi bạn tốt. Tả Viên Triêu bởi vì sự xuất hiện của Phương Văn Nam mà nhắc tới chuyện công trình đường vòng tròn ba.
Lý Trường Vũ nói tóm tắt lại tình huống chuẩn bị công trình, tất cả tiến triển cùng có thể được nói là khá thuận lợi.
Tả Viên Triêu nghe hắn nói vậy, trong lòng vẫn không thỏa mái, nhớ tới công trình đường vòng tròn ba lúc trước là y khởi xướng, nhưng bị Hồng Vĩ Cơ an bài cho Lý Trường Vũ, lợi dụng Lý Trường Vũ để kiềm chế mình. Tả Viên Triêu hiểu rõ, trước lần tuyển cử sau, mình cần phải làm ra một phen chính tích chói mắt, ngàn vạn lần không được ở dưới Lý Trường Vũ, chỉ có như vậy, mình mới có thể loại bỏ được chữ đại ở trước chữ thị trưởng như trong ý nguyện. Lúc ban đầu, y vốn chẳng coi Lý Trường Vũ vào đâu, nhưng theo thời gian, y phát hiện Lý Trường Vũ quả thực là một người rất có ý tưởng, rất có năng lực, vứt bỏ điểm bất đồng trong thiết lập cải cách không nói, trong chuyện của đại ca lần này, Lý Trường Vũ bất ngờ đứng ở phía đối diện với Hồng Vĩ Cơ, điều này trong mắt Tả Viên Triêu là không thể tưởng tượng được. Nhưng trong mắt Điền Khánh Long, loại cán bộ như Lý Trường Vũ rất có chủ kiến, có bá lực, có trách nhiệm.
Bữa tiệc kết thúc vào chín giờ rưỡi, mọi người chia tay ở trước cửa khách sạn, cả buổi tối Trương Dương và Tả Hiểu Tình tuy ngồi cạnh nhau, nhưng lại không giao lưu một câu nào, khi chia tay, Trương Dương mới tìm thấy cơ hội để nói : Lần này sẽ ở lại một đoạn thời gian chứ?
Tả Hiểu Tình gật đầu, nói : Hơn một tháng... Cô ta nhìn về nơi xa, sau đó thấp giọng bảo : Em sẽ gọi điện thoại cho anh! Nói xong liền vội vàng chạy theo cha.
...
Một lát sau thì chỉ còn lại Tần Thanh và Trương Dương. Trương Dương lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nói : Đi! Anh chở em!
Tần Thanh còn chưa kịp nói gì thì nhìn thấy Phương Văn Nam đi về phía bọn họ, cô ta có chút bất lực lắc lắc đầu, cầm lấy chìa khóa của Trương Dương rồi tự mình lên xe trước.
Phương Văn Nam mặt mày tươi cười.
Trương Dương trợn mắt lườm gã : Khúm núm nịnh bợ! A dua nịnh hót!
Phương Văn Nam cười càng vui vẻ hơn : Con người ở dưới hiên nhà không thể không cúi đầu! Đi, tôi mời cậu đi uống rượu!
Trương Dương thầm nghĩ thằng cha này không có mắt, mình vốn định cùng huyện trưởng mỹ nhân hưởng thế giới chỉ có hai người, nhưng nghĩ lại thấy Phương Văn Nam cũng không phải là loại người như vậy. Gã tìm mình khẳng định là có chuyện, thế là bèn gật đầu, chỉ vào chiếc xe jeep của mình, nói : Lên xe!
Thôi tôi ngồi xe của mình, tới số 1919 đường cổ!
Hả? Trương Dương hơi ngây người.
Phương Văn Nam mỉm cười, nói : Tô Tiểu Hồng mở một quán bar ở đó, vừa sửa sang lại xong, vẫn chưa mở cửa kinh doanh, tới thưởng thức một chút!
Trương Dương quay về trong xe jeep, Tần Thanh bảo hắn ngồi ở ghế phụ, nghe nói vẫn muốn đi uống rượu, không khỏi nhíu mày, nói : Em không muốn đi!
Trương Dương vỗ vỗ vào mông cô ta, nói : Ngoan! Tô Tiểu Hồng ở đường cổ vừa mở một quán bar, chúng ta tới xem thử, bí thư Tần giúp tôi kiểm tra chính tích của tôi một chút đi.
Tần Thanh nghe thấy hắn nói vậy, không khỏi bật cười : Anh đó! Cả ngày chỉ biết lấy việc công làm việc tư thôi, em giám sát anh xem anh có làm loạn kỷ cương hay không mới đúng đó. Cô ta khởi động xe, chiếc jeep này của Trương Dương đúng là không tồi, tính động lực và tính thoải mái đều có, tầm nhìn lại tốt, cho dù là đỗ trong một rừng xe đẹp thì vẫn bắt mắt.
Tô Tiểu Hồng sỡ dĩ có thể lấy được mảnh đất này, chủ yếu là thông qua quan hệ của Trương Dương, có điều thủ tục lại không có chỗ nào là bất hợp lý. Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng thông qua một đoạn thời gian quan hệ với Trương Dương, biết rằng thằng nhóc này bên ngoài tuy trông rất bỡn cợt đời, nhưng trên thực tế đấu óc lại rất tỉnh táo, người ta là người muốn bò lên cao, lợi ích tầm thường căn bản không thể đả động hắn, hợp tác với loại người này thì phải tự ước thúc mình. Phương Văn Nam cũng là một người nhìn xa trông rộng, làm ăn làm tới cảnh giới nhất định phải phù hợp với nguyên tắc, người suốt ngày khoe khoang cái thông minh vặt, làm trái với quy tắc thì chắc chắn sẽ không làm được lâu dài.
Tần Thanh và Trương Dương xuống xe, phát hiện bãi đồ xe toàn là đá xanh lát thành, phong cách trang trí bên ngoài quán bar tràn đầy phong mạo của Thượng Hải cũ, hai bên con đường thông tới cửa chính, đèn lồng đều thiết kế theo kiểu cổ, áp-phích trước cửa là ảnh phim bến Thượng Hải, bảng hiệu của quán bar cũng là mô phỏng theo phong cách thiết kế của Thượng Hải cũ. Tần Thanh bắt đầu có chút hứng thú, khẽ giọng bảo : Không ngờ Tô Tiểu Hồng lại có phẩm vị như vậy!
Trương Dương không cảm thấy có gì đặc biệt, nói : Chỉ là một bản nhái bến Thượng Hải thôi mà, có gì đặc biệt đâu?
Xe Lincoln của Phương Vãn Nam lúc này mới lái vào bãi đỗ xe. Tô Tiểu Hồng mặc sườn xám màu hồng lúc này cũng từ trong quán bar lả lướt bước ra, cô ta hiện tại cũng ăn mặc rất đặc biệt, tóc búi cao, làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, đôi mắt phượng lưu chuyển thần thái cực kỳ vũ mị, từ xa đã nụng nịu nói : Trưởng phòng Trương tới rồi đấy à!
Tần Thanh nhìn thấy bộ dạng phong tình của Tô Tiểu Hồng, trong lòng có chút không vui, không nhịn được mà nhẹ nhàng nhéo tay Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân nhịn đau, mặt mày tươi cười nói : Tô tiểu thư đúng là xinh đẹp quá, hôm nay ăn mặc thế này trông cực kỳ giống một người đó!
Ai vậy?
Phương Diễm Vân trong bến Thượng Hải!
Tô Tiểu Hồng mặt phượng trợn tròn : Sặc! Trương Dương, cậu mắng khéo tôi là gái hồng lâu phải không hả!
Tiếng cười của Phương Văn Nam từ phía sau vang lên : Trưởng phòng người ta là khen em đó, Phương Diễm Vân nổi danh khắp bến Thượng Hải, Giang Thành làm sao mà bằng được Thượng Hải cơ chứ!
Tô Tiểu Hồng càng nghe càng không thích thú : Sao hả, anh cảm thấy em ngay cả Phương Diễm Vân cũng không bằng à? Cô ta lườm Phương Văn Nam một cái, nói : Em nếu là Phương Diễm Vân thì anh chính là Niếp Đại Đầu! Cô ta lại liếc Trương Dương, nũng nịu nói : Trương Dương là Hứa Văn Cường, bí thư Tần là Phùng Trình Trình! Cô ta nói đùa hơi quá đà rồi, Phương Văn Nam vội vàng ho khan một tiếng, mời Trương Dương và Tần Thanh vào trong.
May mà Tần Thanh hôm nay tâm tình không tồi, coi như là chưa nghe thấy Tô Tiểu Hồng nói gì.
Bởi vì sửa sang lại chưa được bao lâu cho nên trong nhà vẫn còn mùi sơn sửa, có điều phong cách trang trí bên trong rất tốt, bàn ghế, rượu ở quầy bar đều bố trí rất tỉ mỉ, thành công tạo ra được bầu không khí Thượng Hải cũ.
Tô Tiểu Hồng vốn muốn mời bọn họ vào ngồi trong bao gian, nhưng Trương Dương hiềm mùi quá nặng, dẫu sao thì quán bar vẫn chưa chính thức kinh doanh, ngồi ở đại sảnh cũng vẫn thanh tịnh.
Tô Tiểu Hồng bảo người cầm một bình XO tới, cô ta cũng biết Trương Dương không hứng thú lắm với rượu tây, đặc biệt mở cho hắn một bình Phi Thương Mao Đài và một đĩa lạc. Tần Thanh đi một vòng trong quán bar rồi quay về ngồi cạnh Trương Dương, nói khẽ : Nơi này trang trí đẹp lắm, em thấy cả Bình Hải cũng chẳng tìm ra được chỗ thứ hai đặc sắc như nơi này đâu.
Tô Tiểu Hồng cũng có chút đắc ý, cô ta nhấp một ngụm rượu tây, môi ở trên miệng chén pha lê lưu lại một vết son nhàn nhạt : Trưởng phòng Trương bảo rằng phong cách bố trí nhất định phải phù hợp với phong mạo của đường cổ, mà đường cổ này lại lấy văn hóa Tùy Đường làm chủ, do đó tôi đã đặc biệt thỉnh giáo giáo sư Tần. Giáo sư Tần ở trong miệng cô ta chính là Tần Truyền Lương, cha của Tần Thanh và cũng là tổng cố vấn khu tường thành cổ và đường cổ, tổng cố vấn này là Trương Dương phong cho, không hề qua phê chuẩn của quan phương.
Tần Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc ban đầu, cô ta phê bình úp mở đối với việc Trương Dương bảo cha cô ta tới đây giúp đỡ, nhưng về sau thấy cha làm không biết mệt, hơn nữa trên người vì chuyện này mà tràn đầy sức sống. Tần Thanh lúc này mới hiểu, một người chỉ có tìm thấy chuvện vui của mình thì mới có thể tỏa ra ánh sáng sinh mệnh, cho nên cô ta không còn giữ thái độ phản đối chuyện này nữa.
Tô Tiểu Hồng tiếp tục nói : Tôi vốn muốn làm loại đại tửu lâu giống như ở tường thành cổ, nhưng về sau nghĩ rằng nếu làm vậy thì chỗ tôi bán rượu tây lại thành treo đầu dê bán thịt chó à, thế thì còn ra thể thống gì nữa, về sau đi công tác tới Thượng Hải, nhìn thấy ngoài bến có một quán bar có phong cách thế này, làm thành bộ dạng của Thượng Hải cũ, rất có sắc thái hoài cổ, lại có thể dung nhập vào trong bầu không khí chỉnh thể của cả đường cổ, không đến mức quá khác lạ.
Tần Thanh gật đầu nói : Đúng là rất không tồi, Tô tiểu thư đối với văn hóa Thượng Hải cũ chắc là đã tiến hành một phen nghiên cứu.
Phương Văn Nam cười nói : Giám đốc Tô trước đây là học sinh sáng giá của khoa thiết kế nội thất học viện mỹ thuật Đông Nam, cô ta về phương diện trang trí thì rất lợi hại, hiện tại bộ phận thiết kế của tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi vẫn là nằm dưới sự quản lý của cô ta đó.
Trương Dương cũng mới biết Tô Tiểu Hồng còn có năng lực ở phương diện này, giống như là lần đầu tiên quen nhau vậy, quay sang nhìn cô ta.
Tô Tiểu Hồng cười nói : Đừng có khen vổng tôi lên như vậy, con người tôi rất dễ kiêu ngạo. Đúng rồi, quán bar vừa mời được một số diễn viên, đều đang trong thời kỳ thử việc, tôi bảo họ biểu diện cho mọi người xem nhé!
Tô Tiểu Hồng vẫy vẫy tay với một cô gái mặc váy ngắn đứng ở đằng xa. Một lát sau vải ở giữa sân khấu được từ từ kéo lên, khúc nhạc du dương vang lên, sáu cô gái đầu đội mũ dạ, mặc áo bành tô, bên dưới mặc quần ngắn đi tất chân bắt đầu múa theo tiếng nhạc, bọn họ nhảy đều là điệu múa Broadway của những năm hai mươi, ba mươi.
Tần Thanh nhìn cuộc biểu diễn trên sân khấu, đột nhiên có một loại cảm giác như mới quen Tô Tiểu Hồng vậy, lúc ban đầu, cô ta còn cho rằng Tô Tiểu Hồng chỉ là một người thế tục, nhưng không ngờ bên trong của cô ấy lại phong phú như vậy.
Trương Dương và Phương Văn Nam thì châu đầu vào nhau, bàn chuyện công trình đường vòng tròn ba.
Phương Văn Nam đối với Chu Vân Phàm cũng nghe danh đã lâu, gã biết Chu Vân Phàm ở Đông Giang là một nhân vật làm ăn với cả hắc bạch lưỡng đạo, không ngờ Trương Dương cũng móc nối quan hệ với hắn. Gã nói khẽ : Ngọn nguồn của Chu Vân Phàm không được sạch sẽ cho lắm.
Trương Dương nói : Lượng máy móc công trình này là hắn lấy ra từ nhà máy máy móc công trình Đông Giang ra để gán nợ, thủ tục đều có đủ, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Phương Văn Nam nói : Nếu như thủ tục hợp pháp, dùng của hắn đương nhiên không có vấn đề gì, dẫu sao thì chúng tôi cùng cần một lượng lớn, phương diện giá tiền nhất định phải bắt hắn hạ xuống thấp nhất!
Trương Dương cười nói : Phương diện làm ăn tôi sẽ không hỏi, qua mấy ngày nữa phía hắn chắc có người về, tôi sẽ liên hệ, chuyện cụ thể thì các anh bàn với nhau!
Phương Văn Nam gật đầu, lúc này cuộc biểu diễn trên sân khấu đã đến lúc nóng nhất, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi thốt lên : Tôi nói nè, những diễn viên này của cô sao không mặc quần vậy? Có phải là hơi hở hang quá không?
Tô Tiểu Hồng xì một tiếng, nói : Trưởng phòng Trương, tôi phát hiện anh đúng là phong kiến, hiện tại người trên đường mặc còn hở hang hơn thế này đấy, bọn họ là đang biểu diễn mà, làm gì có thành phần sắc tình nào đâu? Là anh không biết thường thức đó thôi!
Tần Thanh cũng cười nói : Tôi thấy không có vấn đề gì!
Sau khi đám gái nhảy lui xuống, tiếng nhạc biến thành du dương, một cô gái mặt sườn xám màu lam bước lên sân khấu, quay mặt vào microphone, uyển chuyển hát : ... Dại lai hương... em hát vì anh... Dạ lai hương...
Tần Thanh chìm đắng trong bầu không khí thoang thoảng ưu thương hoài cổ, giống như là đặt mình vào Thượng Hải cũ những năm hai mươi, ba mươi vậy.
Tô Tiểu Hồng kéo Phương Văn Nam bước tới dưới sàn nhảy, đung đưa theo tiếng nhạc.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng nhìn huyện trưởng mỹ nhân, nuốt nước bọt, từ vẻ dâm đãng trong mắt thằng nhãi này, hắn căn bản không có cảm giác hoài cổ gì cả, đúng vậy, bạn bảo một ngươi từ triều Tùy tới hoài cổ trong quán bar kiểu Thượng Hải cũ, đó căn bản là người si nói mơ. Tần Thanh không biết lai lịch của hắn, con gái thì đều thích lãng mạn, đặc biệt là dưới bầu không khí hoài cổ như vậy, cô ta gọi khẽ : Chẳng lẽ anh không muốn mời em khiêu vũ à?
Trương Dương gật đầu, nói : Hả... không đâu! Một câu nói rất giết phong cảnh.
Tần Thanh chủ động kéo tay hắn, dẫn hắn tới sân nhảy. Trương Dương cái khác thì không biết, nhưng ôm ôm ấp ấp thì lại là chuyên gia, hai tay quàng lấy cái eo thon nhỏ Tần Thanh, Tần Thanh mặt nóng lên, lí nhí nói: Em dạy anh...
Tối đó Tần Thanh theo Trương Dương cùng tới số 27 Thúy Hồ ngự cảnh ở bên hồ Nhã Vân. Trương Dương hiện tại sống ở đây, có lẽ là bầu không khí lãng mạn của tối hôm đó đã kích thích Tần Thanh, bí thư mỹ nhân biểu hiện vô cùng điên cuồng. Buổi sáng, hai người trần truồng vẫn dính vào nhau.
Tần Thanh nhẹ nhàng ấn vào mũi Trương Dương, nói : Anh hay nhỉ, chơi em tới mười một lần!
Trương Dương cười nói : Sau này có thời gian thì em lại dạy anh khiêu vũ nhé, anh nhất định sẽ thành cao thủ võ lâm!
Tần Thanh từ chối : Em không dạy anh đâu, dạy anh rồi, anh lại có bản sự để lừa con gái nhà người ta.
Trương Dương mỉm cười nói : Anh rất có phẩm vị, không phải là vật gì ở trong giỏ cũng ăn đâu!
Tần Thanh không nhịn được mà mỉm cười, giang hai tay ra ôm lấy hắn, ghé sát mặt vào ngực hắn, nói khẽ : Anh ở biệt thự, lái xe đẹp, lại còn huênh hoang khoác lác, cẩn thận không có người tố cáo anh đó!
Trương Dương nói : Yên tâm đi, tất cả đều không phải là đồ của anh, là anh đi mượn mà, đi mượn thì chẳng trái luật pháp, kỳ thực, anh muốn có những thứ này cũng chẳng phải khó, chỉ cần tùy tiện khám bệnh cho người ta, kiếm ít tiền khám là có thôi.
Tần Thanh đương nhiên biết y thuật thần kỳ của Trương Dương. Nếu hắn muốn dựa vào y thuật để kiếm tiền, đừng nói là trăm vạn, cho dù là trăm triệu cũng có thể. Cô ta nói khẽ : Tô Tiểu Hồng rất không đơn giản, Phương Văn Nam cũng là một nhân vật cực kỳ tinh minh, ở cùng một chỗ với bọn họ, anh phải lưu lại tâm nhãn một chút.
Trương Dương gật đầu, nói : Phương Văn Nam rất tinh minh, gã đối với anh tuy rất tốt, nhưng nhất định còn có chuyện giấu anh, ví dụ như quan hệ giữa gã và Hồng Vĩ Cơ. Ngày trước chuyện quyền chỉ huy công trình đường vòng tròn ba rơi vào tay Lý Trường Vũ là bí mật như vậy, hắn thoáng cái đã biết rồi, nhất định là thông qua cửa Hồng Vĩ Cơ.
Năng lực nhận thức và phân tích của Tần Thanh đối với chính trị so với Trương Dương thì còn mạnh hơn nhiều, cô ta nói : Mấy ngày trước có người tố cáo bí thư Hồng lên ủy ban kỷ luật tỉnh, tuy sau cùng không giải quyết được gì, nhưng có câu không có lửa thì sao có khói, quan hệ giữa bí thư Hồng và Phương Văn Nam chắc là không tầm thường đâu.
Trương Dương nói : Hồng Vĩ Cơ trước giờ đều là hạng nhân vật né việc, chuyện gì cũng đều muốn đặt mình ở bên ngoài. Công trình đường vòng tròn ba y muốn để Phương Văn Nam tiếp nhận, nhưng lại không muốn ra mặt, cho nên mới giao quyền chỉ huy cho Lý Trường Vũ, sau đó để lộ tin tức cho Phương Văn Nam hay.
Tần Thanh đối với loại thủ pháp trên quan trường này đã thấy quen rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ, thở dài một hơi, nói : Chỉ đáng tiếc gã vẫn không để lộ ra quan hệ!
Trương Dương nói : Có lúc anh thực sự muốn hỏi Phương Văn Nam xem gã và Hồng Vĩ Cơ rốt cuộc là có quan hệ gì? Hơn nữa, Tô Tiểu Hồng này rốt cuộc có phải là tình nhân của Hồng Vĩ Cơ không?
Tần Thanh nói : Loại việc này không thể hỏi được!
Trương Dương gật đầu, nói : Anh không thích Hồng Vĩ Cơ, loại người này quá giả dối, hơn nữa lòng báo thù quá mạnh!
Cho dù ở trước mặt Trương Dương thì Tần Thanh cũng không thích bình luận về lãnh đạo, cô ta nói khẽ : Mỗi người đều có thủ pháp làm việc riêng của mình, bí thư Hồng gần đây đã thay đồi nhiều rồi.
Trương Dương cười khinh thường, nói : Sự thay đổi của y là từ tức giận thành phẫn nộ, muốn mượn chuyện hệ thống vệ sinh để lập uy, nhưng suýt nữa trở thành mục tiêu công kích của thường ủy thị ủy. Anh thấy y chẳng qua là muốn lợi dụng chuyện này để lập uy, lợi dụng chuyện này để đả kích báo thù.
Tần Thanh nói : Dẫu sao thì anh và y cũng không có quan hệ gì, công tác của anh chỉ hạn chế trong cục du lịch thôi mà. Chủ yếu là làm tốt công tác mở rộng du lịch Giang Thành, chuyện của thượng tầng không cần quản, hơn nữa... Cô ta đột nhiên hơi dừng lại rồi nói tiếp : Tả Ủng Quân đã không sao, anh cũng không cần lo lắng nữa. .. Câu nói này ít nhiều có mùi vị chua chua.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, nói : Anh giúp Tả Ủng Quân là bởi vì Tả Hiểu Tình!
Em biết rồi!
Tiểu Thanh, cô ta lần này về hình như đã xa cách anh hơn rất nhiều...
...
Việc tiến hành công trình tu sửa tường thành cổ rất thuận lợi, động giấu binh cũng cơ bản được dọn dẹp xong. Trương Dương thị sát một vòng, sau đó tới vọng lâu của tường thành cổ, cục trưởng cục du lịch Cổ Kính Ngôn và phó cục trưởng Tưởng Khánh Thiện đang hóng mát ở bên trong, nhìn thấy Trương Dương tới, Tưởng Khánh Thiện liền đưa cho hắn một bình nước. Trương Dương mở nắp bình uống một ngụm rồi nói : Tường thành cổ tu sửa thuận lợi, phía đường cổ cùng đang trong giai đoạn tiến hành, án chiếu theo ước đoán sơ bộ, cuối năm là có thể mở cửa đón khách rồi!
Tưởng Khánh Thiện nói : Trưởng phòng Trương, tôi đang cần nói với cậu một chuyện, chuyện mà chúng tôi đang thương lượng là việc chia cấp bậc cảnh khu.
Trương Dương nói : 5A thì hơi quá, A4 chắc là không có vấn đề gì.
Cổ Kính Ngôn nói : Chùa Nam Lâm thì chắc là có thể!
Trương Dương cười nói : Chùa Nam Lâm giờ là bên cục di vặt văn hóa lo, chúng ta không quản chuyện bên đó!
Cổ Kính Ngôn nói : Lão Khưu của cục di vật văn hóa hai ngàv nay thường tới oán thán, công trình bên phía bọn họ tiến hành không được thuận lợi, công nhân nhà máy dệt thỉnh thoảng lại gây chuyện, hậu viện trước đây để cho chùa Nam Lâm cũng bị bọn họ ném đầy rác, quan hệ giữa hai bên giờ rất là căng thẳng.
Trương Dương không có hảo cảm gì với Khưu Thường Tại, cười lạnh nói : Hắn chẳng phải là rất có năng lực ư, bảo hắn tự đi mà xử lý!
Trong lúc đang nói chuvện thì một người hớt hải chạy về phía này, chính là Giang Nhạc của phòng mở rộng thị trường, hắn từ xa đã hét lên : Cục trưởng Cổ, cục trưởng Tường, trưởng phòng Trương, phía chùa Nam Lâm lại đánh nhau rồi!
Trương Dương cười nói : Có liên quan gì tới cậu à? Tôi thấy cậu như có vị đạo vui mừng trước tai họa của người khác thì phải?
Giang Nhạc thở hổn hển, tự lấy một bình nước để uống rồi đem nguyên do của sự tình nói cho bọn họ nghe. Thì ra công nhân của công trường chùa Nam Lâm chạy tới chỗ nhà máy dệt trộm đồ, kết quả một đám người phòng bảo vệ của nhà máy tìm tới công trường, bắt được cả người lẫn tang vật, rồi lập tức đánh người ngay tại đương trường.
Cổ Kính Ngôn nhíu mày, nói : Chuyện của chùa Nam Lâm này nhiều thật đấy!
Trương Dương lắc lắc đầu, đang chuẩn bị đề nghị mọi người đi ăn cơm thì điện thoại đột nhiên reo chuông, cầm lên nhìn thì thấy là Lý Trường Vũ gọi, hắn đi sang một góc nghe điện thoại, cung kính nói : Phó thị trưởng Lý, có chỉ thị gì vậy?
Giọng nói của Lý Trường Vũ rất nghiêm túc : Trương Dương, cậu phải có cái nhìn toàn cục một chút, bất kể là chùa Nam Lâm hay là tường thành cổ thì cũng đều là một bộ phận không thể thiếu để phát triển du lịch của Giang Thành, thân là cán bộ của cục du lịch, cậu phải công bằng, không được thiên vị, càng không được ở bên trong quấy rối!
Trương Dương nghe mà đầu đầy mây mù, ta X, ta con mẹ nó có làm gì đâu? Lý Trường Vũ nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói rằng trận phong ba ở chùa Nam Lâm có liên quan tới mình ư? Trương Dương nghĩ tới đây, liền tức giận nói : Tôi có làm gì đâu? Tôi hai ngày nay đều ở công trường tường thành cổ, phía chùa Nam Lâm tôi thậm chí còn không bước chân tới nữa là!
Thế không phải là thiên vị à?
Chỉ huy công trình chùa Nam Lâm là Khưu Thường Tại, chuyện của cục di vật văn hóa người ta, đến lượt tôi nhúng tay vào ư?
Tôi mặc kệ! Hiện tại chùa Nam Lâm xảy ra chuyện, cục du lịch các cậu phải chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả, cậu đi xử lý đi... Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cục trưởng Khưu bị người ta đánh đấy!
Trương Dương gác điện thoại, trong lòng bực bội vô cùng, Khưu Thường Tại bị ăn đòn thì liên quan chó gì tới mình, Lý Trường Vũ rốt cuộc là nghe người ta nói gì vậy? Cũng không thể nghe gió tưởng là mưa, chuvện gì cũng đổ hết lên đầu mình được chứ.
Mấy người bọn Cổ Kính Ngôn thấy vẻ mặt của Trương Dương bất thiện, Giang Nhạc rụt rè hỏi : Trưởng phòng Trương, có chỉ thị gì không?
Trương Dương nói : Đi, theo tôi tới chùa Nam Lâm!
Cổ Kính Ngôn và Tưởng Khánh Thiện đều là hạng người không thích dây vào những chuyện phiền phức, hai người chỉ coi như là không nghe thấy gì.
Trương Dương và Giang Nhạc tới chùa Nam Lâm, chuyện được được dẹp yên, đồn công an địa phương đang điều tra, người gây chuvện là một công nhân của công trường chùa Nam Lâm, nhân lúc trời tối tới nhà máy dệt trộm một số công cụ, kết quả bị phòng bảo vệ nhà máy dệt phát hiện, nhân viên của phòng bảo vệ đuổi tới, nhưng bị đồng hương của người công nhân này đánh cho một trận, cho nên chuyện thành to ra. Khưu Thường Tại làm tổng chỉ huy của công trình muốn dẹp yên chuyện này, hắn cũng là có ý tốt, vốn là tên công nhân đó cùng chẳng ăn cắp nhiều đồ, hắn không muốn làm chậm trễ tiến độ của công trình, nhưng hắn không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, phía nhà máy dệt liền chĩa đầu mâu về phía hắn, kết quả hắn bị người ta đánh cho một trận, kể ra thì Khưu Thường Tại cũng xui xẻo thật, phụ trách chỉ huy công trình chưa được bao lâu đã bị đánh hai trận rồi, lần trước bị người ta đập cho không bò dậy nổi.
Đồn công an cũng không cho rằng là chuyện gì lớn, dẫn tên công nhân trộm đồ về đồn, nhưng công nhân của công trình lại không đồng ý, bọn họ đều tới từ một đội công trình địa phương, nhìn thấy đồng hương bị bắt, đám người của nhà máy dệt đánh người thì lại không sao, ai ai cũng lòng đầy căm tức, đám công nhân này cũng không có biện pháp đối kháng nào khác, chỉ có thể dùng bãi công để biểu lộ sự kháng nghị của mình.
Trương Dương tới khu đất giữa chùa Nam Lâm và nhà máy dệt, phía nhà máy dệt, công nhân đang tổ chức xây tường gạch, hòa thượng Tam Bảo thì đang thập thò ở đó, ông ta hình như rất tức giận, nhưng lại không dám đi tới ngăn cản, nhìn thấy Trương Dương thì cứ như là gặp được đại cứu tinh vậy, vội vàng chạy tới, vui vẻ vạn phần, nói : Trưởng phòng Trương, ngài tới thì tốt quá, ngài xem xem, thị lý đã vạch khối đất đó cho chúng tôi rồi, bọn họ lại đi vây tường lại kìa.
Trương Dương nhìn vào trong đám công nhân đang xây tường, thấy có người quen, chính là ông công nhân già Từ Quang Đại, một trong những đại biểu của nhà máy dệt đi đàm phán ngày hôm đó, Trương Dương mỉm cười bước tới : Đây chẳng phải là Từ sư phụ ư?
Từ Quang Đại ngẩng đầu lên, ông ta nhớ rất rõ cậu cán bộ trẻ tuổi tên là Trương Dương của cục du lịch này, hôm đó ông ta đại biểu cho nhà máy tới đàm phán, Trương Dương đã để lại cho ông ta ấn tượng rất sâu, nhớ rằng Trương Dương còn nói rất nhiều lời bảo vệ cho phía nhà máy, ông ta còn có chút hảo cảm đối với Trương Dương. Từ Quang Đại gật đầu, chào : Trưởng phòng Trương!
Trương Dương từ trong túi móc ra một bao thuốc Trung Hoa, đưa cho mỗi người một điếu : Mọi người hút một điếu đi!
Đám công nhân vốn không muốn nhận, nhưng thấy là thuốc Trung Hoa, hơn nữa Mao chủ tịch còn dạy bọn họ, không việc gì phải sợ viên đạn bọc đường, cần bóc lớp đường ra, đạn thì trả cho hắn là được.
Trương Dương chủ động châm thuốc cho Từ Quang Đại, Từ Quang Đại thấy người ta tuy trẻ tuổi, nhưng dẫu sao cũng là cán bộ quốc gia, lại khách khí với mình như vậy, không khỏi có thêm mấy phần hảo cảm.
Trương Dương nói : Từ sư phụ, tôi là đại biểu cho chính phủ thành phố tới tìm hiểu tình hình, mấy ngày trước, hai phía chúng ta chẳng phải đã bàn rõ rồi ư? Sao giờ lại xảy ra chuvện này?
Từ Quang Đại nói : Trưởng phòng Trương, tới hiện giờ vấn đề bồi thường cho nhà máy dệt vẫn chưa được chứng thực, từ lúc bức tường này bị kéo đổ, chính phủ thành phố cắt vườn sau của chúng tôi cho chùa Nam Lâm, trong nhà máy của chúng tôi thường hay mất đồ, hôm qua bị chúng tôi bắt quả tang, đồng chí bảo vệ tới bắt trộm thì lại bị người ta đánh cho một trận, ngài nói xem, còn có thiên lý nữa không? Công trình chùa Nam Lâm của bọn họ quan trọng, còn sản xuất của nhà máv dệt chúng tôi thì chẳng là gì chắc? Công nhân xây dựng của bọn họ là nhất, còn đám công nhân nhà máy chúng tôi thì để mặc cho người ta khi phụ à?
Trương Dương cười nói : Làm gì có chuyện đó! Đều là cống hiến cho sự phát triển của quốc gia cả mà, việc gì phải phân rõ như vậy?
Từ Quang Đại nói : Đáng ghét nhất chính là tên cục trưởng Khưu đó, hắn chạy tới uy hiếp chúng tôi, nói rằng chúng tôi đánh người là phạm tội, muốn công an bắt hết chúng tôi lại.
Trương Dương thở dài một hơi, nói : Từ sư phụ, bất kể là nguyên nhân gì thì các vị cũng không nên đánh người, một khi đánh người thì tính chất của sự việc đã biến đổi rồi, thị lý đã làm ra không ít nhượng bộ, vấn đề di dời nhà máy dệt sẽ kéo dài thêm, người trong nhà máy các vị cũng nên nghĩ cho thị lý một chút chứ.
Khi nói chuyện, quản động Trương Trung Tường cùng với mấy cán bộ trung tầng đi tới, hắn phẫn nộ quát : Ai cho các anh xây tường hả? Làm cái gì đó? Ngang nhiên đối kháng với chính phủ ư?
Một công dân nói : Mất bò mới lo làm chuồng!
Trương Trung Tường tức giận nói : Nói linh tinh, quay về hết cho tôi! Hắn vừa mới nhìn thấy Trương Dương, mặt đổi sang vẻ tươi cười bước tới nói : Trưởng phòng Trương, anh cũng có mặt ở đây à?
Trương Dương có chút chán nản nói : Anh nghĩ tôi muốn tới à? Các anh đánh cục trưởng Khưu của chúng tôi, thị lý bảo tôi tới thu thập cái cục diện rối rắm này đó.
Trương Trung Tường nói : Chuyện này cũng là không may thôi!
Trương Dương không có nhiều hảo cảm đối với tên Trương Trung Tường này, thân là quản đốc của một nhà máy, đối với công nhân bên dưới lại ước thúc bất lực, chuvện không hay xảy ra liên tiếp, thật không biết thị lý vì sao vẫn tiếp tục để hắn ngồi ở vị trí này.
Trương Dương nói : Chuyện không may mà nhà máy dệt làm ra cùng quá nhiều rồi đó. Đúng rồi, thị lý đã quyết định phương án di dời bộ phận nhà máy dệt, các anh sao vẫn chưa bắt đầu chấp hành vậy? Sau chuyện náo loạn lần trước, thị lý và khu Văn Uyên cân nhắc lại tình hình thực tế của nhà máy dệt một cách hệ thống, sau cùng quyết định di dời bộ phận nhà máy dệt, để đảm bảo sản xuất bình thường, những bộ môn phụ trợ khác trước tiên dừng sản xuất và di dời, đợi tới khi nhà xưởng ở khu khai phá hoàn toàn xây xong mới di dời toàn bộ, đây cũng là phương pháp tốt nhất chiếu cố tới cả lợi ích của hai phía vào thời điểm hiện tại.
Trương Trung Tường nói : Đã bắt đầu di dời rồi, có điều di dời một nhà máy cũ đã có mấy chục năm tuổi đâu phải là dễ dàng như vậy. Giờ đã là trưa rồi, Trương Trung Tường mời Trương Dương tới căn tin nhà máy ăn cơm.
Trương Dương không chút khách khí cự tuyệt ngay, hắn cho rằng tình trạng hiện tại của nhà máy dệt có liên quan rất lớn tới Trương Trung Tường này.
...
Rời khỏi chùa Nam Lâm, Giang Nhạc rủ Trương Dương đi ăn, từ sau khi Trương Dương trở về, mấy người trẻ tuổi bọn họ lại muốn mời sếp đi ăn, nhưng thủy chung vẫn không có cơ hội. Trương Dương cũng không cự tuyệt, gật đầu nói : Vậy tới Lạt Trường Hồng đi!
Trương Dương sở dĩ chọn tới Lạt Trường Hồng là bởi vì ông chủ của quán ăn này vốn là Lý Tường Quân, Lý Tường Quân là con trai của Lý Trường Vũ, phó thị trưởng thường vụ. Trương Dương chọn nơi đó cùng là để chiếu cố tới sinh ý của hắn, gần đây cơm khách của phòng mở rộng thị trường cục du lịch trên cơ bản đều được chỉ định tới đây.
Xe jeep của Trương Dương xuất hiện trong bãi đỗ xe của Lạt Trường Hồng, Lý Tường Quân tươi cười bước ra đón, hắn năm nay hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã không có hứng thú vào việc học, dưới sự giám sát của phụ thân cùng khó khăn lắm mới học xong cao trung rồi vào học viện công nghiệp Giang Thành, sau khi tốt nghiệp Lý Trường Vũ vốn định an bài cho hắn làm việc ở cơ quan, nhưng thằng nhóc này lại một lòng mang tâm tư kiếm tiền, không qua sự đồng ý của Lý Trường Vũ mà đã mở quán ăn này. Hắn vốn không phải là xuất thân từ ngành này, cho nên quán ăn lúc mới mở kinh doanh rất ảm đạm.
Lý Trường Vũ miệng thì nói là không nghe không hỏi, nhưng thấy cảnh này, cũng ám chỉ không ít người tới ủng hộ. Trương Dương cũng là một trong số đó, có nhiều trợ lực như vậy, sinh ý của Lạt Trường Hồng tất nhiên tốt hơn nhiều. Lúc Trương Dương tới, ở cửa quán ăn đã đỗ hơn chục chiếc xe, trong đó còn có cả hai chiếc xe mang biển của chính phủ thành phố.
Lý Tường Quân làm kinh thương tuy không lâu, nhưng hắn cũng ít nhiều ngộ ra một số môn đạo, đối với Trương Dương cũng thập phần thân thiết, từ xa đã chào : A người anh em tới rồi! Bên ngoài đều nói rằng Trương Dương là con nuôi của Lý Trường Vũ, thậm chí còn có giả thuyết Trương Dương là con trai tư sinh của Lý Trường Vũ, Lý Tường Quân tuy trong lòng khinh thường Trương Dương, cho rằng hắn là dựa vào ông già của mình mới lăn lộn lên được tới cái chức ngày hôm nay, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải biểu hiện ra sự khách khí, điểm này nên nói chính là di truyền từ Lý Trường Vũ, có điều đầu óc của hắn lại không được nhanh nhẹn, vẫn là di truyền từ người mẹ Chu Hồng Mai nhiều hơn.
Trương Dương nhiệt tình bắt tay hắn, nói : Anh Quân, cho chúng tôi một phòng nhỏ đi, thức ăn thì tùy anh!
Được! 206 nhé, điều hòa tôi đã mở sẵn rồi đó!
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu thì Thôi Kiệt, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi, Chu Hiểu Viên cũng tới, khiến Trương Dương bất ngờ là lần này không ngờ còn có thêm cả Tô Cường. Vốn là trong khoảng thời gian hắn tới trường Đảng của tỉnh học tập, Tô Cường không có chuyện gì nên năng tới cục du lịch chơi, hắn đã chấm Chu Hiểu Vân rồi, hai người thường xuyên qua lại không ngờ lại thành hợp nhau, điều này khiến đám nam sĩ trẻ tuổi của cục du lịch cảm thấy rất mất mặt.
Trương Dương không khỏi cười nói : Tôi bảo đám củi khô các cậu này, thịt trong nồi của mình cùng bị người ta cướp đi rồi kìa!
Bọn Thôi Kiệt ai ai cũng chán nản nói : Đành chịu thôi, ai biết được thằng ôn này lại âm hiểm như vậy, tôi cảm thấy hắn hảo tâm mời chúng tôi đi ăn uống như vậy, thì ra là viên đạn bọc đường, lừa mắt đóa hoa của cục du lịch chúng ta rồi!
Tô Cường chỉ cười.
Chu Hiểu Vân xì một tiếng, nói : Đừng có nói linh tinh, tôi cùng Tô Cường là hai bên tình nguyện, liên quan gì tới các anh chứ? Đúng là đáng ghét mà!
Giang Nhạc phẫn uất nói : Tô Cường, xét thấy chúng tôi ai nấy đều căm phẫn như vậy, bữa ăn này cậu thấy thế nào hả?
Tò Cường cười nói : Được, bữa này tôi mời khách, mọi người nếu cảm thấy chưa hả giận, lát nữa tới Kim Mãn Đường làm thêm một bàn nữa, úc long bảo ngư mỗi người ăn một con!
Cả đám người trẻ tuổi đều đồng thanh hoan hô.
Trương Dương mỉm cười nhìn Tô Cường, thằng nhóc này cũng có chút mánh khóe đấy, chẳng trách có thể cưa được Chu Hiểu Vân, con gái hiện tại đều thích những người đàn ông ra tay rộng rãi, đám nhân viên công tác của cục du lịch rõ ràng là không có ưu thế gì đáng kể cả.
Mẩy người đều uống một chút rượu, Trương Dương vô tình nhắc tới chuyện ban sáng.
Tô Cường nói : Quản đốc Trương Trung Tường của nhà máy dệt và Phương tổng có quan hệ rất tốt, có chuyện gì không giải quyết được, có thể để Phương tổng nói giúp.
Trương Dương hơi ngây người, nhớ mang máng là ngày xưa Phương Văn Nam hình như cũng từng nhắc đến với mình, có điều mình lại không để ý, chẳng lẽ nhà máy dệt khó giải quyết như vậy là có chút quan hệ tới Phương Văn Nam ư?
Lúc uống rượu được kha khá thì Giang Nhạc thừa dịp đề xuất với Trương Dương rằng muốn hắn giúp đỡ điều động công tác.
Trương Dương hơi kinh ngạc, thằng nhóc này theo mình làm việc ở cục du lịch chẳng phải tốt ư? Sao đột nhiên lại có ý định điều động công tác?
Giang Nhạc thực sự cầu thị, nói : Tôi muốn làm ở ban chiêu thương, chuyện đã gần xong rồi, chỉ thiếu mỗi cái gật đầu của chủ nhiệm Đổng của ban chiêu thương.
Trương Dương hiểu rồi, mình tốt xấu gì cũng mang cái chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương, Giang Nhạc nhất định là tính toán tới điểm này, cho nên mới tìm tới mình, hắn gật đầu, nói : Cậu đã quyết định rồi, vậy tốt, tôi sẽ đề xuất với chủ nhiệm Đổng, có điều tôi không dám đảm bảo là ông ấy nhất định sẽ đáp ứng đâu.
Giang Nhạc vội vàng kính rượu Trương Dương.
Bầu không khí của tiệc rượu hôm đó vô cùng náo nhiệt, nhưng lúc nhận được hóa đơn thì lại có một số nhân tố không hài hòa. Tôn Cường nhận hóa đơn, vừa nhìn thấy bên trên viết là một ngàn hai trăm linh tám đồng, lập tức trợn tròn mắt, bọn họ tổng cộng là ăn sáu món lạnh và tám món nóng, cũng không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là thức ăn bình thường, rượu là tự mang tới, nếu ở trong quán cơm đồng dạng thì tối đa cũng chỉ tám trăm đồng, cho dù là ở Ngư mễ chi hương thì cùng không có cái giá như vây, bản thân Tô Cường cũng làm ẩm thực, vừa nhìn đã biết rằng đao này chém ghê quá. Hắn nói với phục vụ viện : Cô đem hóa đơn bảo ông chủ tính lại một lần đi, mọi người đều là bạn bè, xem xem có phải là tính nhầm không! Bởi vì ở trước mặt Trương Dương và nhiều người như vậy, biểu hiện của hắn vẫn tính là khách khí.
Nhân viên phục vụ quay người rời đi, một lúc sau lại đem hóa đơn đập lên bàn : Không sai! Một ngàn hai trăm linh tám đồng!
Lần này ngay cả Trương Dương cũng nghe thấy, hắn nhíu mày, Lý Thường Quân này con mẹ nó quá đáng quá rồi.
Chu Hiểu Vân là người đầu tiên không nhịn được, cô ta tức giận nói : Gọi ông chủ của các ngươi tới đây, làm gì có chuyện chém người ta như thế!
Trương Dương cười nói : Bỏ đi, tính vào phí chiêu đãi! Hắn cầm hòa đơn lên ký tên.
Chu Hiểu Vân nói : Sếp, không thể để hắn chém như vậy được!
Trương Dương không nói gì, bước ra khỏi cửa trước.
Giang Nhạc khẽ giọng nói thân phận của Lý Tường Quân cho bọn họ biết, mấy người nghe xong cũng hiểu ra, không nói gì nữa, bước ra khỏi phòng.
Lý Tường Quân mỉm cười ra tiễn Trương Dương : Người anh em, đi nhé!
Trương Dương cực kỳ khó chịu, thằng ôn này quá không phúc hậu rồi, sinh ý của quán ăn mới tốt được có mấy ngày đã tìm cách chém người rồi, còn có muốn làm ăn nữa hay không? Hắn trong lòng thầm ra quyết định, sau này sẽ không tới đây nữa, nể mặt Lý Trường Vũ, Trương Dương cũng không so đo với hắn làm gì, mỉm cười bắt tay với hắn, nói : Buổi chiều còn có công tác!
Lý Tường Quân không quên dặn dò : Tháng trước cục du lịch của các cậu ký sổ gần hai vạn đồng ở chỗ tôi, nên tính toán rồi!
Trương Dương tức giận, con mẹ nó thật là nhỏ nhen quá, sao nhìn thằng nhóc này chẳng thấy giống do Lý Trường Vũ đẻ ra thế nhỉ, phó thị trưởng Lý của chúng ta sao có thể đẻ ra cái loại này? Hắn gật đầu, nói : Tuần này anh có rảnh thì tới phòng tài vụ lấy tiền, tôi sẽ dặn dò trước.
Cám ơn người anh em... Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng kính vỡ, hai đại hán ở trong đại sảnh lật đổ bàn.
Lý Tường Quân tức giận nói : Làm gì vậy? Chúng mày dám gây chuvện ở chỗ tao à? Hắn vừa đi tới thì một người trẻ tuổi ngồi ở đó đứng bật dậy, vung tay tát cho hắn một cái, đánh cho Lý Tường Quân lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất. Lý Tường Quân cũng nổi giận rồi, ở khu vực này bất kể là đồn công an hay là bọn làm xã hội đều biết bối cảnh của hắn, ít nhiều gì cũng phải nể mặt hắn một chút, người dám ngang nhiên chọc tức hắn vẫn chưa có ai, hắn cầm một cái chai lên, tức giận lao tới.
Động tác của người trẻ tuổi đó cực kỳ linh hoạt, né tránh đòn công kích của Lý Tường Quân, một cước đá vào bụng hắn, khiến cho Lý Tường Quân ngã lăn ra đất, gã chỉ vào mũi Lý Tường Quân mà mắng : Tao tới rất nhiều chỗ rồi, nơi giống như là hắc điếm này là lần đầu tiên gặp đấy, tám trăm tám! Mày làm thế nào mà tính cho tao hết chừng ấy hả, mày cho tao ăn những gì! Hắn cầm hóa đơn lên vo tròn lại rồi bước về phía Lý Tường Quân.
Trương Dương tuy biết là Lý Tường Quân đuối lý, nhưng bản thân có mặt ở đây thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, hắn bước lên trước một bước, nói : Các anh này, bỏ đi mà, người ta làm ăn cũng không dễ dàng gì đâu.
Ngươi trẻ tuổi đó nhìn Trương Dương một cái, ánh mắt tràn đầy khí chất lãnh ngạo.
Lý Tường Quân đã bấm điện thoại gọi cảnh sát rồi, nghiến răng nghiến lợi bảo: Con mẹ nó, mày đợi đấy!
Trương Dương bất lực lắc lắc đầu, nói với người thanh niên : Anh bạn à, tôi khuyên anh nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, để lại mấy phần dư địa cũng không phải là chuyện xấu mà.
Người trẻ tuổi đó lạnh lùng nói : Tôi không hiểu cái gì gọi là lưu lại dư địa, từ trước tới giờ chỉ có tôi khi phụ người khác chứ chưa có ai dám khi phụ tôi cả!
Nếu là trước kia, Trương Dương kiểu gì cũng phải ra tay dạy dỗ thằng nhóc này, nhưng hôm nay Lý Tường Quân chém đẹp người ta trước, ngay cả hắn cũng mang đầy một bụng tức, cũng lười chẳng muốn ra mặt vì gã làm gì.
Một lát sau đồn công an trực thuộc phái người tới, Lý Tường Quân nhìn thấy cảnh sát tới, lập tức can đảm hơn, hắn chỉ vào người thanh niên đó, nói : Chính là hắn, không những phá quán mà còn đánh người nữa!
Trương Dương cũng lui sang một bên, nếu đã có công an đứng ra thì chuyện này không cần hắn phải ra tay nữa.
Cảnh sát dẫn đầu lớn tiếng quát : Ba người các anh, đi theo chúng tôi!
Vì sao?
Vì chúng tôi là cảnh sát nhân dân!
Trương đại quan nhân không tham dự được vào cuộc nói chuyện giữa các lãnh đạo cao tầng, cũng không xen vào được cuộc nói chuvện thân mật giữa hai cô gái, chỉ đành chào hỏi Điền Bân, hai người trước giờ đều không có tiếng nói chung.
Điền Bân hỏi : Tới rồi à?
Trương đại quan nhân nói: Tới rồi! Sau đó thì không nói gì nữa.
Tả Ủng Quân mời mọi người vào chỗ, nếu án chiếu theo quan chức thì nên là Tả Viên Triêu ngồi ở thủ vị, nhưng luận về niên kỷ thì nên là Điền Khánh Long, trải qua một phen nhường nhịn đùn đẩy, vẫn để Tả Ủng Quân ngồi ở thủ vị, những người khác thì theo thứ tự mà ngồi xuống.
Trương đại quan nhân và Điền Bân ngồi ở tịch khẩu, không biết có phải là trùng hợp hay không, Tả Hiểu Tình được an bài ngồi cạnh Trương Dương. Ánh mặt của cô bé vừa chạm phải Trương Dương, mặt không khỏi đỏ bừng lên.
Đám người này đều là nhân vật tinh anh lăn lộn trên chính đàn nhiều năm, từ trong biểu hiện vi diệu đã nắm được chỗ quan kiện của sự việc. Lý Trường Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay không chỉ là một bữa tiếp cám ơn, mà còn có ý tứ phụ huynh của hai nhà gặp nhau.
Tả Ủng Quân trước tiên tỏ ý cảm tạ đối với tất cả những người đã có mặt ngày hôm nay, ông ta không giỏi nói năng, nhưng mỗi một câu nói ra đều xuất phát từ phế phủ, rất là chân thành.
Lý Trường Vũ cười nói : Mọi người có thể tụ họp với nhau thì đừng khách khí như vậy, kỳ thực chúng tôi cũng có giúp được gì đâu, chủ yếu là bản thân ông tự không có vấn đề, sự thực đã chứng minh là ông thanh bạch rồi.
Tả Viên Triêu cười nói : Trường Vũ nói rất đúng, hôm nay là ngày đáng để ăn mừng, chúng ta uống rượu đi, đừng nhắc tới những việc không vui làm gì. Hắn chủ động tìm tới Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu uống hai chén, bình thường uống cơ hội mà hai người bọn họ uống rượu với nhau cũng không ít, nhưng loại giao lưu thầm kín như thế này thì không hay thấy. Trước khi Lý Trường Vũ bị song quy, Lý Trường Vũ là phó thị trưởng thường vụ, còn Tả Viên Triêu thì xếp sau hắn. Việc Lý Trường Vũ bị song quy đã tạo cơ hội cho Tả Viên Triêu, khiến Tả Viên Triêu nắm được thời cơ trở thành đại thị trường của Giang Thành, nhưng hiện tại hai người đều có cơ hội thành thị trưởng, sự cạnh tranh giữa bọn họ là không thể nào tránh được.
Loại trường hợp này Trương Dương cũng không có phần để nói chuyện, hắn thật thà kính rượu một vòng, thu hoạch duy nhất chính là quen biết được mấy người thân của Tả Hiểu Tình.
Tần Thanh tất nhiên nhìn ra tình cảm vi diệu giữa Trương Dương và Tả Hiểu Tình, nhớ tới lúc cô ta và Trương Dương mới quen nhau, còn nhìn thấy cảnh Trương Dương ở trong mưa hôn Tả Hiểu Tình, trong lòng có chút hối hận, sớm biết được tình hình tối nay, mình đã không đến.
Tiệc rượu tiến hành tới nửa chừng, ông chủ Phương Văn Nam của tập đoàn Thịnh Thế đặc biệt tới kính rượu. Hắn cũng vừa nghe nói đám quan cao của thành phố chiếu cố khách sạn của hắn, hắn vốn đang ở Đế Hào Thịnh Thế bàn chuyện làm ăn, nghe vậy liền vội vàng chạy tới đây.
Bởi vì chuyện công trình đường vòng tròn ba, Lý Trường Vũ và Phương Văn Nam gần đây tiếp xúc nhau rất nhiều, đối với hắn cùng rất quen thuộc, liền cười nói : Tin tức của ông chủ Phương linh thông quá!
Phương Văn Nam cầm chén rượu mà không khỏi toát mồ hôi, nói : Mấy vị lãnh đạo đại giá quan lâm, có chỗ nào chậm trễ thì xin bỏ quá cho!
Tả Viên Triêu cười nói : Đây là bữa tiệc gia đình bình thường của chúng tôi thôi, anh chạy tới làm như thế này, ngược lại phá hoại bầu không khí gia đình của chúng tôi đây. Y một mực có thành ý đối với Phương Văn Nam, lời nói tất nhiên cũng không nể mặt chút nào, tuy là vừa cười vừa nói ra những lời này, nhưng kỳ thực ý tứ trách cứ thì lại rất rõ ràng.
Phương Văn Nam dẫu sao cũng là lão tướng chinh chiến trên thương trường nhiều năm, liền áy náy cười nói : Thị trường Tả nói rất đúng, tôi không được mời mà tới, làm phiền mọi người, thế này đi, tôi tự phạt ba chén vậy! Hắn bảo nhân viên phục vụ mang tới ba chén rượu, một hơi uống cạn.
Trương Dương thầm cảm thán trong lòng, bình thường bảo gã uống một chén thì giống như là uống độc dược vậy, không ngờ thấy lãnh đạo thì ngoan như cháu trai, sau này nhất định phải chế nhạo gã một phen mới được.
Phương Văn Nam cũng có chỗ khó của mình. Gã quả thật là không dễ dàng uống rượu, nhưng gặp phải trường hợp này thì gã cũng không thể khống chế được. Trong căn phòng nàv có ba thường ủy thị ủy của Giang Thành, bất kể là ai trong số ba người này chỉ cần giậm chân một cái thôi là khiến cả Giang Thành phải rung chuyển rồi, gã dám không nể mặt người ta ư?
Lý Trường Vũ biết rõ tửu lượng của Phương Văn Nam, cười nói : Bỏ đi, không thể uống thì đừng miễn cưỡng, chúng tôi chủ yếu là tới đây tâm sự chứ không phải là đọ rượu, ông chủ Phương đúng là có lòng, lát nữa các anh mang mấy món ăn đặc sắc tới cho nhà chúng tôi thưởng thức nhé!
Phương Văn Nam mỉm cười gật đầu, những người này gã bình thường muốn mời cũng chẳng mời được, đừng nói là thêm thức ăn, có mà cả bàn thức ăn gã cùng chẳng dám lấy tiền. Gã đi tới trước mặt Trương Dương, vỗ vỗ vai hắn, nói : Tôi và Trương Dương là bạn thân không có gì phải giấu nhau, mấy vị lãnh đạo có gì phân phó, chỉ cần nói với Trương Dương, chỗ nào không hài lòng tôi lập tức sẽ sửa đổi! Nói xong liền cáo từ với mọi người rồi bước ra cửa. Câu này của Phương Văn Nam là giúp đỡ Trương Dương, gã cường điệu hóa quan hệ với Trương Dương không chỉ là chứng tỏ tình bạn bè giữa hai người bọn họ, mà còn đem mình và Trương Dương đặt ở cùng một chỗ, đa số những người mà có mặt ở đây đều là trưởng bối của Trương Dương. Phương Văn Nam người ta rất thành khẩn, nguyện ý để hạng con cháu ngang hành với mình, đây chính là chỗ khôn khéo của gã.
Tả Hiểu Tình lặng lẽ nhìn Trương Dương, khi thấy Trương Dương thành thạo điêu luyện chu toàn cho mọi người, cô ta phát hiện Trương Dương so với lúc còn ở Xuân Dương thì đã thay đổi rất nhiều, loại thay đổi này lớn lao như vậy, khiến hình bóng của hắn ở trong ký ức của cô ta bắt đầu biến thành mơ hồ, cô ta không biết vì sao lại sản sinh ra loại cảm giác này.
Lúc Trương Dương kính rượu Tả Ủng Quân, Tả Ủng Quân cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ vai hắn, sự hân thưởng và cảm kích đối với Trương Dương đã không còn phải nói ra miệng nữa rồi.
Bầu không khí của bữa tiệc rất hài hòa và vui vẻ, tuy Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, nhưng trong loại trường hợp này, bọn họ cũng cố gắng che đậy bản thân, đâv là một loại dối trá và cùng là một loại tố chất, ít nhất thì ngoài mặt, hai đối thủ cạnh tranh là Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ vẫn biểu lộ ra vẻ hữu hảo, thân thiết giống như một đôi bạn tốt. Tả Viên Triêu bởi vì sự xuất hiện của Phương Văn Nam mà nhắc tới chuyện công trình đường vòng tròn ba.
Lý Trường Vũ nói tóm tắt lại tình huống chuẩn bị công trình, tất cả tiến triển cùng có thể được nói là khá thuận lợi.
Tả Viên Triêu nghe hắn nói vậy, trong lòng vẫn không thỏa mái, nhớ tới công trình đường vòng tròn ba lúc trước là y khởi xướng, nhưng bị Hồng Vĩ Cơ an bài cho Lý Trường Vũ, lợi dụng Lý Trường Vũ để kiềm chế mình. Tả Viên Triêu hiểu rõ, trước lần tuyển cử sau, mình cần phải làm ra một phen chính tích chói mắt, ngàn vạn lần không được ở dưới Lý Trường Vũ, chỉ có như vậy, mình mới có thể loại bỏ được chữ đại ở trước chữ thị trưởng như trong ý nguyện. Lúc ban đầu, y vốn chẳng coi Lý Trường Vũ vào đâu, nhưng theo thời gian, y phát hiện Lý Trường Vũ quả thực là một người rất có ý tưởng, rất có năng lực, vứt bỏ điểm bất đồng trong thiết lập cải cách không nói, trong chuyện của đại ca lần này, Lý Trường Vũ bất ngờ đứng ở phía đối diện với Hồng Vĩ Cơ, điều này trong mắt Tả Viên Triêu là không thể tưởng tượng được. Nhưng trong mắt Điền Khánh Long, loại cán bộ như Lý Trường Vũ rất có chủ kiến, có bá lực, có trách nhiệm.
Bữa tiệc kết thúc vào chín giờ rưỡi, mọi người chia tay ở trước cửa khách sạn, cả buổi tối Trương Dương và Tả Hiểu Tình tuy ngồi cạnh nhau, nhưng lại không giao lưu một câu nào, khi chia tay, Trương Dương mới tìm thấy cơ hội để nói : Lần này sẽ ở lại một đoạn thời gian chứ?
Tả Hiểu Tình gật đầu, nói : Hơn một tháng... Cô ta nhìn về nơi xa, sau đó thấp giọng bảo : Em sẽ gọi điện thoại cho anh! Nói xong liền vội vàng chạy theo cha.
...
Một lát sau thì chỉ còn lại Tần Thanh và Trương Dương. Trương Dương lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nói : Đi! Anh chở em!
Tần Thanh còn chưa kịp nói gì thì nhìn thấy Phương Văn Nam đi về phía bọn họ, cô ta có chút bất lực lắc lắc đầu, cầm lấy chìa khóa của Trương Dương rồi tự mình lên xe trước.
Phương Văn Nam mặt mày tươi cười.
Trương Dương trợn mắt lườm gã : Khúm núm nịnh bợ! A dua nịnh hót!
Phương Văn Nam cười càng vui vẻ hơn : Con người ở dưới hiên nhà không thể không cúi đầu! Đi, tôi mời cậu đi uống rượu!
Trương Dương thầm nghĩ thằng cha này không có mắt, mình vốn định cùng huyện trưởng mỹ nhân hưởng thế giới chỉ có hai người, nhưng nghĩ lại thấy Phương Văn Nam cũng không phải là loại người như vậy. Gã tìm mình khẳng định là có chuyện, thế là bèn gật đầu, chỉ vào chiếc xe jeep của mình, nói : Lên xe!
Thôi tôi ngồi xe của mình, tới số 1919 đường cổ!
Hả? Trương Dương hơi ngây người.
Phương Văn Nam mỉm cười, nói : Tô Tiểu Hồng mở một quán bar ở đó, vừa sửa sang lại xong, vẫn chưa mở cửa kinh doanh, tới thưởng thức một chút!
Trương Dương quay về trong xe jeep, Tần Thanh bảo hắn ngồi ở ghế phụ, nghe nói vẫn muốn đi uống rượu, không khỏi nhíu mày, nói : Em không muốn đi!
Trương Dương vỗ vỗ vào mông cô ta, nói : Ngoan! Tô Tiểu Hồng ở đường cổ vừa mở một quán bar, chúng ta tới xem thử, bí thư Tần giúp tôi kiểm tra chính tích của tôi một chút đi.
Tần Thanh nghe thấy hắn nói vậy, không khỏi bật cười : Anh đó! Cả ngày chỉ biết lấy việc công làm việc tư thôi, em giám sát anh xem anh có làm loạn kỷ cương hay không mới đúng đó. Cô ta khởi động xe, chiếc jeep này của Trương Dương đúng là không tồi, tính động lực và tính thoải mái đều có, tầm nhìn lại tốt, cho dù là đỗ trong một rừng xe đẹp thì vẫn bắt mắt.
Tô Tiểu Hồng sỡ dĩ có thể lấy được mảnh đất này, chủ yếu là thông qua quan hệ của Trương Dương, có điều thủ tục lại không có chỗ nào là bất hợp lý. Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng thông qua một đoạn thời gian quan hệ với Trương Dương, biết rằng thằng nhóc này bên ngoài tuy trông rất bỡn cợt đời, nhưng trên thực tế đấu óc lại rất tỉnh táo, người ta là người muốn bò lên cao, lợi ích tầm thường căn bản không thể đả động hắn, hợp tác với loại người này thì phải tự ước thúc mình. Phương Văn Nam cũng là một người nhìn xa trông rộng, làm ăn làm tới cảnh giới nhất định phải phù hợp với nguyên tắc, người suốt ngày khoe khoang cái thông minh vặt, làm trái với quy tắc thì chắc chắn sẽ không làm được lâu dài.
Tần Thanh và Trương Dương xuống xe, phát hiện bãi đồ xe toàn là đá xanh lát thành, phong cách trang trí bên ngoài quán bar tràn đầy phong mạo của Thượng Hải cũ, hai bên con đường thông tới cửa chính, đèn lồng đều thiết kế theo kiểu cổ, áp-phích trước cửa là ảnh phim bến Thượng Hải, bảng hiệu của quán bar cũng là mô phỏng theo phong cách thiết kế của Thượng Hải cũ. Tần Thanh bắt đầu có chút hứng thú, khẽ giọng bảo : Không ngờ Tô Tiểu Hồng lại có phẩm vị như vậy!
Trương Dương không cảm thấy có gì đặc biệt, nói : Chỉ là một bản nhái bến Thượng Hải thôi mà, có gì đặc biệt đâu?
Xe Lincoln của Phương Vãn Nam lúc này mới lái vào bãi đỗ xe. Tô Tiểu Hồng mặc sườn xám màu hồng lúc này cũng từ trong quán bar lả lướt bước ra, cô ta hiện tại cũng ăn mặc rất đặc biệt, tóc búi cao, làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, đôi mắt phượng lưu chuyển thần thái cực kỳ vũ mị, từ xa đã nụng nịu nói : Trưởng phòng Trương tới rồi đấy à!
Tần Thanh nhìn thấy bộ dạng phong tình của Tô Tiểu Hồng, trong lòng có chút không vui, không nhịn được mà nhẹ nhàng nhéo tay Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân nhịn đau, mặt mày tươi cười nói : Tô tiểu thư đúng là xinh đẹp quá, hôm nay ăn mặc thế này trông cực kỳ giống một người đó!
Ai vậy?
Phương Diễm Vân trong bến Thượng Hải!
Tô Tiểu Hồng mặt phượng trợn tròn : Sặc! Trương Dương, cậu mắng khéo tôi là gái hồng lâu phải không hả!
Tiếng cười của Phương Văn Nam từ phía sau vang lên : Trưởng phòng người ta là khen em đó, Phương Diễm Vân nổi danh khắp bến Thượng Hải, Giang Thành làm sao mà bằng được Thượng Hải cơ chứ!
Tô Tiểu Hồng càng nghe càng không thích thú : Sao hả, anh cảm thấy em ngay cả Phương Diễm Vân cũng không bằng à? Cô ta lườm Phương Văn Nam một cái, nói : Em nếu là Phương Diễm Vân thì anh chính là Niếp Đại Đầu! Cô ta lại liếc Trương Dương, nũng nịu nói : Trương Dương là Hứa Văn Cường, bí thư Tần là Phùng Trình Trình! Cô ta nói đùa hơi quá đà rồi, Phương Văn Nam vội vàng ho khan một tiếng, mời Trương Dương và Tần Thanh vào trong.
May mà Tần Thanh hôm nay tâm tình không tồi, coi như là chưa nghe thấy Tô Tiểu Hồng nói gì.
Bởi vì sửa sang lại chưa được bao lâu cho nên trong nhà vẫn còn mùi sơn sửa, có điều phong cách trang trí bên trong rất tốt, bàn ghế, rượu ở quầy bar đều bố trí rất tỉ mỉ, thành công tạo ra được bầu không khí Thượng Hải cũ.
Tô Tiểu Hồng vốn muốn mời bọn họ vào ngồi trong bao gian, nhưng Trương Dương hiềm mùi quá nặng, dẫu sao thì quán bar vẫn chưa chính thức kinh doanh, ngồi ở đại sảnh cũng vẫn thanh tịnh.
Tô Tiểu Hồng bảo người cầm một bình XO tới, cô ta cũng biết Trương Dương không hứng thú lắm với rượu tây, đặc biệt mở cho hắn một bình Phi Thương Mao Đài và một đĩa lạc. Tần Thanh đi một vòng trong quán bar rồi quay về ngồi cạnh Trương Dương, nói khẽ : Nơi này trang trí đẹp lắm, em thấy cả Bình Hải cũng chẳng tìm ra được chỗ thứ hai đặc sắc như nơi này đâu.
Tô Tiểu Hồng cũng có chút đắc ý, cô ta nhấp một ngụm rượu tây, môi ở trên miệng chén pha lê lưu lại một vết son nhàn nhạt : Trưởng phòng Trương bảo rằng phong cách bố trí nhất định phải phù hợp với phong mạo của đường cổ, mà đường cổ này lại lấy văn hóa Tùy Đường làm chủ, do đó tôi đã đặc biệt thỉnh giáo giáo sư Tần. Giáo sư Tần ở trong miệng cô ta chính là Tần Truyền Lương, cha của Tần Thanh và cũng là tổng cố vấn khu tường thành cổ và đường cổ, tổng cố vấn này là Trương Dương phong cho, không hề qua phê chuẩn của quan phương.
Tần Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc ban đầu, cô ta phê bình úp mở đối với việc Trương Dương bảo cha cô ta tới đây giúp đỡ, nhưng về sau thấy cha làm không biết mệt, hơn nữa trên người vì chuyện này mà tràn đầy sức sống. Tần Thanh lúc này mới hiểu, một người chỉ có tìm thấy chuvện vui của mình thì mới có thể tỏa ra ánh sáng sinh mệnh, cho nên cô ta không còn giữ thái độ phản đối chuyện này nữa.
Tô Tiểu Hồng tiếp tục nói : Tôi vốn muốn làm loại đại tửu lâu giống như ở tường thành cổ, nhưng về sau nghĩ rằng nếu làm vậy thì chỗ tôi bán rượu tây lại thành treo đầu dê bán thịt chó à, thế thì còn ra thể thống gì nữa, về sau đi công tác tới Thượng Hải, nhìn thấy ngoài bến có một quán bar có phong cách thế này, làm thành bộ dạng của Thượng Hải cũ, rất có sắc thái hoài cổ, lại có thể dung nhập vào trong bầu không khí chỉnh thể của cả đường cổ, không đến mức quá khác lạ.
Tần Thanh gật đầu nói : Đúng là rất không tồi, Tô tiểu thư đối với văn hóa Thượng Hải cũ chắc là đã tiến hành một phen nghiên cứu.
Phương Văn Nam cười nói : Giám đốc Tô trước đây là học sinh sáng giá của khoa thiết kế nội thất học viện mỹ thuật Đông Nam, cô ta về phương diện trang trí thì rất lợi hại, hiện tại bộ phận thiết kế của tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi vẫn là nằm dưới sự quản lý của cô ta đó.
Trương Dương cũng mới biết Tô Tiểu Hồng còn có năng lực ở phương diện này, giống như là lần đầu tiên quen nhau vậy, quay sang nhìn cô ta.
Tô Tiểu Hồng cười nói : Đừng có khen vổng tôi lên như vậy, con người tôi rất dễ kiêu ngạo. Đúng rồi, quán bar vừa mời được một số diễn viên, đều đang trong thời kỳ thử việc, tôi bảo họ biểu diện cho mọi người xem nhé!
Tô Tiểu Hồng vẫy vẫy tay với một cô gái mặc váy ngắn đứng ở đằng xa. Một lát sau vải ở giữa sân khấu được từ từ kéo lên, khúc nhạc du dương vang lên, sáu cô gái đầu đội mũ dạ, mặc áo bành tô, bên dưới mặc quần ngắn đi tất chân bắt đầu múa theo tiếng nhạc, bọn họ nhảy đều là điệu múa Broadway của những năm hai mươi, ba mươi.
Tần Thanh nhìn cuộc biểu diễn trên sân khấu, đột nhiên có một loại cảm giác như mới quen Tô Tiểu Hồng vậy, lúc ban đầu, cô ta còn cho rằng Tô Tiểu Hồng chỉ là một người thế tục, nhưng không ngờ bên trong của cô ấy lại phong phú như vậy.
Trương Dương và Phương Văn Nam thì châu đầu vào nhau, bàn chuyện công trình đường vòng tròn ba.
Phương Văn Nam đối với Chu Vân Phàm cũng nghe danh đã lâu, gã biết Chu Vân Phàm ở Đông Giang là một nhân vật làm ăn với cả hắc bạch lưỡng đạo, không ngờ Trương Dương cũng móc nối quan hệ với hắn. Gã nói khẽ : Ngọn nguồn của Chu Vân Phàm không được sạch sẽ cho lắm.
Trương Dương nói : Lượng máy móc công trình này là hắn lấy ra từ nhà máy máy móc công trình Đông Giang ra để gán nợ, thủ tục đều có đủ, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Phương Văn Nam nói : Nếu như thủ tục hợp pháp, dùng của hắn đương nhiên không có vấn đề gì, dẫu sao thì chúng tôi cùng cần một lượng lớn, phương diện giá tiền nhất định phải bắt hắn hạ xuống thấp nhất!
Trương Dương cười nói : Phương diện làm ăn tôi sẽ không hỏi, qua mấy ngày nữa phía hắn chắc có người về, tôi sẽ liên hệ, chuyện cụ thể thì các anh bàn với nhau!
Phương Văn Nam gật đầu, lúc này cuộc biểu diễn trên sân khấu đã đến lúc nóng nhất, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi thốt lên : Tôi nói nè, những diễn viên này của cô sao không mặc quần vậy? Có phải là hơi hở hang quá không?
Tô Tiểu Hồng xì một tiếng, nói : Trưởng phòng Trương, tôi phát hiện anh đúng là phong kiến, hiện tại người trên đường mặc còn hở hang hơn thế này đấy, bọn họ là đang biểu diễn mà, làm gì có thành phần sắc tình nào đâu? Là anh không biết thường thức đó thôi!
Tần Thanh cũng cười nói : Tôi thấy không có vấn đề gì!
Sau khi đám gái nhảy lui xuống, tiếng nhạc biến thành du dương, một cô gái mặt sườn xám màu lam bước lên sân khấu, quay mặt vào microphone, uyển chuyển hát : ... Dại lai hương... em hát vì anh... Dạ lai hương...
Tần Thanh chìm đắng trong bầu không khí thoang thoảng ưu thương hoài cổ, giống như là đặt mình vào Thượng Hải cũ những năm hai mươi, ba mươi vậy.
Tô Tiểu Hồng kéo Phương Văn Nam bước tới dưới sàn nhảy, đung đưa theo tiếng nhạc.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng nhìn huyện trưởng mỹ nhân, nuốt nước bọt, từ vẻ dâm đãng trong mắt thằng nhãi này, hắn căn bản không có cảm giác hoài cổ gì cả, đúng vậy, bạn bảo một ngươi từ triều Tùy tới hoài cổ trong quán bar kiểu Thượng Hải cũ, đó căn bản là người si nói mơ. Tần Thanh không biết lai lịch của hắn, con gái thì đều thích lãng mạn, đặc biệt là dưới bầu không khí hoài cổ như vậy, cô ta gọi khẽ : Chẳng lẽ anh không muốn mời em khiêu vũ à?
Trương Dương gật đầu, nói : Hả... không đâu! Một câu nói rất giết phong cảnh.
Tần Thanh chủ động kéo tay hắn, dẫn hắn tới sân nhảy. Trương Dương cái khác thì không biết, nhưng ôm ôm ấp ấp thì lại là chuyên gia, hai tay quàng lấy cái eo thon nhỏ Tần Thanh, Tần Thanh mặt nóng lên, lí nhí nói: Em dạy anh...
Tối đó Tần Thanh theo Trương Dương cùng tới số 27 Thúy Hồ ngự cảnh ở bên hồ Nhã Vân. Trương Dương hiện tại sống ở đây, có lẽ là bầu không khí lãng mạn của tối hôm đó đã kích thích Tần Thanh, bí thư mỹ nhân biểu hiện vô cùng điên cuồng. Buổi sáng, hai người trần truồng vẫn dính vào nhau.
Tần Thanh nhẹ nhàng ấn vào mũi Trương Dương, nói : Anh hay nhỉ, chơi em tới mười một lần!
Trương Dương cười nói : Sau này có thời gian thì em lại dạy anh khiêu vũ nhé, anh nhất định sẽ thành cao thủ võ lâm!
Tần Thanh từ chối : Em không dạy anh đâu, dạy anh rồi, anh lại có bản sự để lừa con gái nhà người ta.
Trương Dương mỉm cười nói : Anh rất có phẩm vị, không phải là vật gì ở trong giỏ cũng ăn đâu!
Tần Thanh không nhịn được mà mỉm cười, giang hai tay ra ôm lấy hắn, ghé sát mặt vào ngực hắn, nói khẽ : Anh ở biệt thự, lái xe đẹp, lại còn huênh hoang khoác lác, cẩn thận không có người tố cáo anh đó!
Trương Dương nói : Yên tâm đi, tất cả đều không phải là đồ của anh, là anh đi mượn mà, đi mượn thì chẳng trái luật pháp, kỳ thực, anh muốn có những thứ này cũng chẳng phải khó, chỉ cần tùy tiện khám bệnh cho người ta, kiếm ít tiền khám là có thôi.
Tần Thanh đương nhiên biết y thuật thần kỳ của Trương Dương. Nếu hắn muốn dựa vào y thuật để kiếm tiền, đừng nói là trăm vạn, cho dù là trăm triệu cũng có thể. Cô ta nói khẽ : Tô Tiểu Hồng rất không đơn giản, Phương Văn Nam cũng là một nhân vật cực kỳ tinh minh, ở cùng một chỗ với bọn họ, anh phải lưu lại tâm nhãn một chút.
Trương Dương gật đầu, nói : Phương Văn Nam rất tinh minh, gã đối với anh tuy rất tốt, nhưng nhất định còn có chuyện giấu anh, ví dụ như quan hệ giữa gã và Hồng Vĩ Cơ. Ngày trước chuyện quyền chỉ huy công trình đường vòng tròn ba rơi vào tay Lý Trường Vũ là bí mật như vậy, hắn thoáng cái đã biết rồi, nhất định là thông qua cửa Hồng Vĩ Cơ.
Năng lực nhận thức và phân tích của Tần Thanh đối với chính trị so với Trương Dương thì còn mạnh hơn nhiều, cô ta nói : Mấy ngày trước có người tố cáo bí thư Hồng lên ủy ban kỷ luật tỉnh, tuy sau cùng không giải quyết được gì, nhưng có câu không có lửa thì sao có khói, quan hệ giữa bí thư Hồng và Phương Văn Nam chắc là không tầm thường đâu.
Trương Dương nói : Hồng Vĩ Cơ trước giờ đều là hạng nhân vật né việc, chuyện gì cũng đều muốn đặt mình ở bên ngoài. Công trình đường vòng tròn ba y muốn để Phương Văn Nam tiếp nhận, nhưng lại không muốn ra mặt, cho nên mới giao quyền chỉ huy cho Lý Trường Vũ, sau đó để lộ tin tức cho Phương Văn Nam hay.
Tần Thanh đối với loại thủ pháp trên quan trường này đã thấy quen rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ, thở dài một hơi, nói : Chỉ đáng tiếc gã vẫn không để lộ ra quan hệ!
Trương Dương nói : Có lúc anh thực sự muốn hỏi Phương Văn Nam xem gã và Hồng Vĩ Cơ rốt cuộc là có quan hệ gì? Hơn nữa, Tô Tiểu Hồng này rốt cuộc có phải là tình nhân của Hồng Vĩ Cơ không?
Tần Thanh nói : Loại việc này không thể hỏi được!
Trương Dương gật đầu, nói : Anh không thích Hồng Vĩ Cơ, loại người này quá giả dối, hơn nữa lòng báo thù quá mạnh!
Cho dù ở trước mặt Trương Dương thì Tần Thanh cũng không thích bình luận về lãnh đạo, cô ta nói khẽ : Mỗi người đều có thủ pháp làm việc riêng của mình, bí thư Hồng gần đây đã thay đồi nhiều rồi.
Trương Dương cười khinh thường, nói : Sự thay đổi của y là từ tức giận thành phẫn nộ, muốn mượn chuyện hệ thống vệ sinh để lập uy, nhưng suýt nữa trở thành mục tiêu công kích của thường ủy thị ủy. Anh thấy y chẳng qua là muốn lợi dụng chuyện này để lập uy, lợi dụng chuyện này để đả kích báo thù.
Tần Thanh nói : Dẫu sao thì anh và y cũng không có quan hệ gì, công tác của anh chỉ hạn chế trong cục du lịch thôi mà. Chủ yếu là làm tốt công tác mở rộng du lịch Giang Thành, chuyện của thượng tầng không cần quản, hơn nữa... Cô ta đột nhiên hơi dừng lại rồi nói tiếp : Tả Ủng Quân đã không sao, anh cũng không cần lo lắng nữa. .. Câu nói này ít nhiều có mùi vị chua chua.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, nói : Anh giúp Tả Ủng Quân là bởi vì Tả Hiểu Tình!
Em biết rồi!
Tiểu Thanh, cô ta lần này về hình như đã xa cách anh hơn rất nhiều...
...
Việc tiến hành công trình tu sửa tường thành cổ rất thuận lợi, động giấu binh cũng cơ bản được dọn dẹp xong. Trương Dương thị sát một vòng, sau đó tới vọng lâu của tường thành cổ, cục trưởng cục du lịch Cổ Kính Ngôn và phó cục trưởng Tưởng Khánh Thiện đang hóng mát ở bên trong, nhìn thấy Trương Dương tới, Tưởng Khánh Thiện liền đưa cho hắn một bình nước. Trương Dương mở nắp bình uống một ngụm rồi nói : Tường thành cổ tu sửa thuận lợi, phía đường cổ cùng đang trong giai đoạn tiến hành, án chiếu theo ước đoán sơ bộ, cuối năm là có thể mở cửa đón khách rồi!
Tưởng Khánh Thiện nói : Trưởng phòng Trương, tôi đang cần nói với cậu một chuyện, chuyện mà chúng tôi đang thương lượng là việc chia cấp bậc cảnh khu.
Trương Dương nói : 5A thì hơi quá, A4 chắc là không có vấn đề gì.
Cổ Kính Ngôn nói : Chùa Nam Lâm thì chắc là có thể!
Trương Dương cười nói : Chùa Nam Lâm giờ là bên cục di vặt văn hóa lo, chúng ta không quản chuyện bên đó!
Cổ Kính Ngôn nói : Lão Khưu của cục di vật văn hóa hai ngàv nay thường tới oán thán, công trình bên phía bọn họ tiến hành không được thuận lợi, công nhân nhà máy dệt thỉnh thoảng lại gây chuyện, hậu viện trước đây để cho chùa Nam Lâm cũng bị bọn họ ném đầy rác, quan hệ giữa hai bên giờ rất là căng thẳng.
Trương Dương không có hảo cảm gì với Khưu Thường Tại, cười lạnh nói : Hắn chẳng phải là rất có năng lực ư, bảo hắn tự đi mà xử lý!
Trong lúc đang nói chuvện thì một người hớt hải chạy về phía này, chính là Giang Nhạc của phòng mở rộng thị trường, hắn từ xa đã hét lên : Cục trưởng Cổ, cục trưởng Tường, trưởng phòng Trương, phía chùa Nam Lâm lại đánh nhau rồi!
Trương Dương cười nói : Có liên quan gì tới cậu à? Tôi thấy cậu như có vị đạo vui mừng trước tai họa của người khác thì phải?
Giang Nhạc thở hổn hển, tự lấy một bình nước để uống rồi đem nguyên do của sự tình nói cho bọn họ nghe. Thì ra công nhân của công trường chùa Nam Lâm chạy tới chỗ nhà máy dệt trộm đồ, kết quả một đám người phòng bảo vệ của nhà máy tìm tới công trường, bắt được cả người lẫn tang vật, rồi lập tức đánh người ngay tại đương trường.
Cổ Kính Ngôn nhíu mày, nói : Chuyện của chùa Nam Lâm này nhiều thật đấy!
Trương Dương lắc lắc đầu, đang chuẩn bị đề nghị mọi người đi ăn cơm thì điện thoại đột nhiên reo chuông, cầm lên nhìn thì thấy là Lý Trường Vũ gọi, hắn đi sang một góc nghe điện thoại, cung kính nói : Phó thị trưởng Lý, có chỉ thị gì vậy?
Giọng nói của Lý Trường Vũ rất nghiêm túc : Trương Dương, cậu phải có cái nhìn toàn cục một chút, bất kể là chùa Nam Lâm hay là tường thành cổ thì cũng đều là một bộ phận không thể thiếu để phát triển du lịch của Giang Thành, thân là cán bộ của cục du lịch, cậu phải công bằng, không được thiên vị, càng không được ở bên trong quấy rối!
Trương Dương nghe mà đầu đầy mây mù, ta X, ta con mẹ nó có làm gì đâu? Lý Trường Vũ nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói rằng trận phong ba ở chùa Nam Lâm có liên quan tới mình ư? Trương Dương nghĩ tới đây, liền tức giận nói : Tôi có làm gì đâu? Tôi hai ngày nay đều ở công trường tường thành cổ, phía chùa Nam Lâm tôi thậm chí còn không bước chân tới nữa là!
Thế không phải là thiên vị à?
Chỉ huy công trình chùa Nam Lâm là Khưu Thường Tại, chuyện của cục di vật văn hóa người ta, đến lượt tôi nhúng tay vào ư?
Tôi mặc kệ! Hiện tại chùa Nam Lâm xảy ra chuyện, cục du lịch các cậu phải chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả, cậu đi xử lý đi... Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cục trưởng Khưu bị người ta đánh đấy!
Trương Dương gác điện thoại, trong lòng bực bội vô cùng, Khưu Thường Tại bị ăn đòn thì liên quan chó gì tới mình, Lý Trường Vũ rốt cuộc là nghe người ta nói gì vậy? Cũng không thể nghe gió tưởng là mưa, chuvện gì cũng đổ hết lên đầu mình được chứ.
Mấy người bọn Cổ Kính Ngôn thấy vẻ mặt của Trương Dương bất thiện, Giang Nhạc rụt rè hỏi : Trưởng phòng Trương, có chỉ thị gì không?
Trương Dương nói : Đi, theo tôi tới chùa Nam Lâm!
Cổ Kính Ngôn và Tưởng Khánh Thiện đều là hạng người không thích dây vào những chuyện phiền phức, hai người chỉ coi như là không nghe thấy gì.
Trương Dương và Giang Nhạc tới chùa Nam Lâm, chuyện được được dẹp yên, đồn công an địa phương đang điều tra, người gây chuvện là một công nhân của công trường chùa Nam Lâm, nhân lúc trời tối tới nhà máy dệt trộm một số công cụ, kết quả bị phòng bảo vệ nhà máy dệt phát hiện, nhân viên của phòng bảo vệ đuổi tới, nhưng bị đồng hương của người công nhân này đánh cho một trận, cho nên chuyện thành to ra. Khưu Thường Tại làm tổng chỉ huy của công trình muốn dẹp yên chuyện này, hắn cũng là có ý tốt, vốn là tên công nhân đó cùng chẳng ăn cắp nhiều đồ, hắn không muốn làm chậm trễ tiến độ của công trình, nhưng hắn không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, phía nhà máy dệt liền chĩa đầu mâu về phía hắn, kết quả hắn bị người ta đánh cho một trận, kể ra thì Khưu Thường Tại cũng xui xẻo thật, phụ trách chỉ huy công trình chưa được bao lâu đã bị đánh hai trận rồi, lần trước bị người ta đập cho không bò dậy nổi.
Đồn công an cũng không cho rằng là chuyện gì lớn, dẫn tên công nhân trộm đồ về đồn, nhưng công nhân của công trình lại không đồng ý, bọn họ đều tới từ một đội công trình địa phương, nhìn thấy đồng hương bị bắt, đám người của nhà máy dệt đánh người thì lại không sao, ai ai cũng lòng đầy căm tức, đám công nhân này cũng không có biện pháp đối kháng nào khác, chỉ có thể dùng bãi công để biểu lộ sự kháng nghị của mình.
Trương Dương tới khu đất giữa chùa Nam Lâm và nhà máy dệt, phía nhà máy dệt, công nhân đang tổ chức xây tường gạch, hòa thượng Tam Bảo thì đang thập thò ở đó, ông ta hình như rất tức giận, nhưng lại không dám đi tới ngăn cản, nhìn thấy Trương Dương thì cứ như là gặp được đại cứu tinh vậy, vội vàng chạy tới, vui vẻ vạn phần, nói : Trưởng phòng Trương, ngài tới thì tốt quá, ngài xem xem, thị lý đã vạch khối đất đó cho chúng tôi rồi, bọn họ lại đi vây tường lại kìa.
Trương Dương nhìn vào trong đám công nhân đang xây tường, thấy có người quen, chính là ông công nhân già Từ Quang Đại, một trong những đại biểu của nhà máy dệt đi đàm phán ngày hôm đó, Trương Dương mỉm cười bước tới : Đây chẳng phải là Từ sư phụ ư?
Từ Quang Đại ngẩng đầu lên, ông ta nhớ rất rõ cậu cán bộ trẻ tuổi tên là Trương Dương của cục du lịch này, hôm đó ông ta đại biểu cho nhà máy tới đàm phán, Trương Dương đã để lại cho ông ta ấn tượng rất sâu, nhớ rằng Trương Dương còn nói rất nhiều lời bảo vệ cho phía nhà máy, ông ta còn có chút hảo cảm đối với Trương Dương. Từ Quang Đại gật đầu, chào : Trưởng phòng Trương!
Trương Dương từ trong túi móc ra một bao thuốc Trung Hoa, đưa cho mỗi người một điếu : Mọi người hút một điếu đi!
Đám công nhân vốn không muốn nhận, nhưng thấy là thuốc Trung Hoa, hơn nữa Mao chủ tịch còn dạy bọn họ, không việc gì phải sợ viên đạn bọc đường, cần bóc lớp đường ra, đạn thì trả cho hắn là được.
Trương Dương chủ động châm thuốc cho Từ Quang Đại, Từ Quang Đại thấy người ta tuy trẻ tuổi, nhưng dẫu sao cũng là cán bộ quốc gia, lại khách khí với mình như vậy, không khỏi có thêm mấy phần hảo cảm.
Trương Dương nói : Từ sư phụ, tôi là đại biểu cho chính phủ thành phố tới tìm hiểu tình hình, mấy ngày trước, hai phía chúng ta chẳng phải đã bàn rõ rồi ư? Sao giờ lại xảy ra chuvện này?
Từ Quang Đại nói : Trưởng phòng Trương, tới hiện giờ vấn đề bồi thường cho nhà máy dệt vẫn chưa được chứng thực, từ lúc bức tường này bị kéo đổ, chính phủ thành phố cắt vườn sau của chúng tôi cho chùa Nam Lâm, trong nhà máy của chúng tôi thường hay mất đồ, hôm qua bị chúng tôi bắt quả tang, đồng chí bảo vệ tới bắt trộm thì lại bị người ta đánh cho một trận, ngài nói xem, còn có thiên lý nữa không? Công trình chùa Nam Lâm của bọn họ quan trọng, còn sản xuất của nhà máv dệt chúng tôi thì chẳng là gì chắc? Công nhân xây dựng của bọn họ là nhất, còn đám công nhân nhà máy chúng tôi thì để mặc cho người ta khi phụ à?
Trương Dương cười nói : Làm gì có chuyện đó! Đều là cống hiến cho sự phát triển của quốc gia cả mà, việc gì phải phân rõ như vậy?
Từ Quang Đại nói : Đáng ghét nhất chính là tên cục trưởng Khưu đó, hắn chạy tới uy hiếp chúng tôi, nói rằng chúng tôi đánh người là phạm tội, muốn công an bắt hết chúng tôi lại.
Trương Dương thở dài một hơi, nói : Từ sư phụ, bất kể là nguyên nhân gì thì các vị cũng không nên đánh người, một khi đánh người thì tính chất của sự việc đã biến đổi rồi, thị lý đã làm ra không ít nhượng bộ, vấn đề di dời nhà máy dệt sẽ kéo dài thêm, người trong nhà máy các vị cũng nên nghĩ cho thị lý một chút chứ.
Khi nói chuyện, quản động Trương Trung Tường cùng với mấy cán bộ trung tầng đi tới, hắn phẫn nộ quát : Ai cho các anh xây tường hả? Làm cái gì đó? Ngang nhiên đối kháng với chính phủ ư?
Một công dân nói : Mất bò mới lo làm chuồng!
Trương Trung Tường tức giận nói : Nói linh tinh, quay về hết cho tôi! Hắn vừa mới nhìn thấy Trương Dương, mặt đổi sang vẻ tươi cười bước tới nói : Trưởng phòng Trương, anh cũng có mặt ở đây à?
Trương Dương có chút chán nản nói : Anh nghĩ tôi muốn tới à? Các anh đánh cục trưởng Khưu của chúng tôi, thị lý bảo tôi tới thu thập cái cục diện rối rắm này đó.
Trương Trung Tường nói : Chuyện này cũng là không may thôi!
Trương Dương không có nhiều hảo cảm đối với tên Trương Trung Tường này, thân là quản đốc của một nhà máy, đối với công nhân bên dưới lại ước thúc bất lực, chuvện không hay xảy ra liên tiếp, thật không biết thị lý vì sao vẫn tiếp tục để hắn ngồi ở vị trí này.
Trương Dương nói : Chuyện không may mà nhà máy dệt làm ra cùng quá nhiều rồi đó. Đúng rồi, thị lý đã quyết định phương án di dời bộ phận nhà máy dệt, các anh sao vẫn chưa bắt đầu chấp hành vậy? Sau chuyện náo loạn lần trước, thị lý và khu Văn Uyên cân nhắc lại tình hình thực tế của nhà máy dệt một cách hệ thống, sau cùng quyết định di dời bộ phận nhà máy dệt, để đảm bảo sản xuất bình thường, những bộ môn phụ trợ khác trước tiên dừng sản xuất và di dời, đợi tới khi nhà xưởng ở khu khai phá hoàn toàn xây xong mới di dời toàn bộ, đây cũng là phương pháp tốt nhất chiếu cố tới cả lợi ích của hai phía vào thời điểm hiện tại.
Trương Trung Tường nói : Đã bắt đầu di dời rồi, có điều di dời một nhà máy cũ đã có mấy chục năm tuổi đâu phải là dễ dàng như vậy. Giờ đã là trưa rồi, Trương Trung Tường mời Trương Dương tới căn tin nhà máy ăn cơm.
Trương Dương không chút khách khí cự tuyệt ngay, hắn cho rằng tình trạng hiện tại của nhà máy dệt có liên quan rất lớn tới Trương Trung Tường này.
...
Rời khỏi chùa Nam Lâm, Giang Nhạc rủ Trương Dương đi ăn, từ sau khi Trương Dương trở về, mấy người trẻ tuổi bọn họ lại muốn mời sếp đi ăn, nhưng thủy chung vẫn không có cơ hội. Trương Dương cũng không cự tuyệt, gật đầu nói : Vậy tới Lạt Trường Hồng đi!
Trương Dương sở dĩ chọn tới Lạt Trường Hồng là bởi vì ông chủ của quán ăn này vốn là Lý Tường Quân, Lý Tường Quân là con trai của Lý Trường Vũ, phó thị trưởng thường vụ. Trương Dương chọn nơi đó cùng là để chiếu cố tới sinh ý của hắn, gần đây cơm khách của phòng mở rộng thị trường cục du lịch trên cơ bản đều được chỉ định tới đây.
Xe jeep của Trương Dương xuất hiện trong bãi đỗ xe của Lạt Trường Hồng, Lý Tường Quân tươi cười bước ra đón, hắn năm nay hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã không có hứng thú vào việc học, dưới sự giám sát của phụ thân cùng khó khăn lắm mới học xong cao trung rồi vào học viện công nghiệp Giang Thành, sau khi tốt nghiệp Lý Trường Vũ vốn định an bài cho hắn làm việc ở cơ quan, nhưng thằng nhóc này lại một lòng mang tâm tư kiếm tiền, không qua sự đồng ý của Lý Trường Vũ mà đã mở quán ăn này. Hắn vốn không phải là xuất thân từ ngành này, cho nên quán ăn lúc mới mở kinh doanh rất ảm đạm.
Lý Trường Vũ miệng thì nói là không nghe không hỏi, nhưng thấy cảnh này, cũng ám chỉ không ít người tới ủng hộ. Trương Dương cũng là một trong số đó, có nhiều trợ lực như vậy, sinh ý của Lạt Trường Hồng tất nhiên tốt hơn nhiều. Lúc Trương Dương tới, ở cửa quán ăn đã đỗ hơn chục chiếc xe, trong đó còn có cả hai chiếc xe mang biển của chính phủ thành phố.
Lý Tường Quân làm kinh thương tuy không lâu, nhưng hắn cũng ít nhiều ngộ ra một số môn đạo, đối với Trương Dương cũng thập phần thân thiết, từ xa đã chào : A người anh em tới rồi! Bên ngoài đều nói rằng Trương Dương là con nuôi của Lý Trường Vũ, thậm chí còn có giả thuyết Trương Dương là con trai tư sinh của Lý Trường Vũ, Lý Tường Quân tuy trong lòng khinh thường Trương Dương, cho rằng hắn là dựa vào ông già của mình mới lăn lộn lên được tới cái chức ngày hôm nay, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải biểu hiện ra sự khách khí, điểm này nên nói chính là di truyền từ Lý Trường Vũ, có điều đầu óc của hắn lại không được nhanh nhẹn, vẫn là di truyền từ người mẹ Chu Hồng Mai nhiều hơn.
Trương Dương nhiệt tình bắt tay hắn, nói : Anh Quân, cho chúng tôi một phòng nhỏ đi, thức ăn thì tùy anh!
Được! 206 nhé, điều hòa tôi đã mở sẵn rồi đó!
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu thì Thôi Kiệt, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi, Chu Hiểu Viên cũng tới, khiến Trương Dương bất ngờ là lần này không ngờ còn có thêm cả Tô Cường. Vốn là trong khoảng thời gian hắn tới trường Đảng của tỉnh học tập, Tô Cường không có chuyện gì nên năng tới cục du lịch chơi, hắn đã chấm Chu Hiểu Vân rồi, hai người thường xuyên qua lại không ngờ lại thành hợp nhau, điều này khiến đám nam sĩ trẻ tuổi của cục du lịch cảm thấy rất mất mặt.
Trương Dương không khỏi cười nói : Tôi bảo đám củi khô các cậu này, thịt trong nồi của mình cùng bị người ta cướp đi rồi kìa!
Bọn Thôi Kiệt ai ai cũng chán nản nói : Đành chịu thôi, ai biết được thằng ôn này lại âm hiểm như vậy, tôi cảm thấy hắn hảo tâm mời chúng tôi đi ăn uống như vậy, thì ra là viên đạn bọc đường, lừa mắt đóa hoa của cục du lịch chúng ta rồi!
Tô Cường chỉ cười.
Chu Hiểu Vân xì một tiếng, nói : Đừng có nói linh tinh, tôi cùng Tô Cường là hai bên tình nguyện, liên quan gì tới các anh chứ? Đúng là đáng ghét mà!
Giang Nhạc phẫn uất nói : Tô Cường, xét thấy chúng tôi ai nấy đều căm phẫn như vậy, bữa ăn này cậu thấy thế nào hả?
Tò Cường cười nói : Được, bữa này tôi mời khách, mọi người nếu cảm thấy chưa hả giận, lát nữa tới Kim Mãn Đường làm thêm một bàn nữa, úc long bảo ngư mỗi người ăn một con!
Cả đám người trẻ tuổi đều đồng thanh hoan hô.
Trương Dương mỉm cười nhìn Tô Cường, thằng nhóc này cũng có chút mánh khóe đấy, chẳng trách có thể cưa được Chu Hiểu Vân, con gái hiện tại đều thích những người đàn ông ra tay rộng rãi, đám nhân viên công tác của cục du lịch rõ ràng là không có ưu thế gì đáng kể cả.
Mẩy người đều uống một chút rượu, Trương Dương vô tình nhắc tới chuyện ban sáng.
Tô Cường nói : Quản đốc Trương Trung Tường của nhà máy dệt và Phương tổng có quan hệ rất tốt, có chuyện gì không giải quyết được, có thể để Phương tổng nói giúp.
Trương Dương hơi ngây người, nhớ mang máng là ngày xưa Phương Văn Nam hình như cũng từng nhắc đến với mình, có điều mình lại không để ý, chẳng lẽ nhà máy dệt khó giải quyết như vậy là có chút quan hệ tới Phương Văn Nam ư?
Lúc uống rượu được kha khá thì Giang Nhạc thừa dịp đề xuất với Trương Dương rằng muốn hắn giúp đỡ điều động công tác.
Trương Dương hơi kinh ngạc, thằng nhóc này theo mình làm việc ở cục du lịch chẳng phải tốt ư? Sao đột nhiên lại có ý định điều động công tác?
Giang Nhạc thực sự cầu thị, nói : Tôi muốn làm ở ban chiêu thương, chuyện đã gần xong rồi, chỉ thiếu mỗi cái gật đầu của chủ nhiệm Đổng của ban chiêu thương.
Trương Dương hiểu rồi, mình tốt xấu gì cũng mang cái chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương, Giang Nhạc nhất định là tính toán tới điểm này, cho nên mới tìm tới mình, hắn gật đầu, nói : Cậu đã quyết định rồi, vậy tốt, tôi sẽ đề xuất với chủ nhiệm Đổng, có điều tôi không dám đảm bảo là ông ấy nhất định sẽ đáp ứng đâu.
Giang Nhạc vội vàng kính rượu Trương Dương.
Bầu không khí của tiệc rượu hôm đó vô cùng náo nhiệt, nhưng lúc nhận được hóa đơn thì lại có một số nhân tố không hài hòa. Tôn Cường nhận hóa đơn, vừa nhìn thấy bên trên viết là một ngàn hai trăm linh tám đồng, lập tức trợn tròn mắt, bọn họ tổng cộng là ăn sáu món lạnh và tám món nóng, cũng không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là thức ăn bình thường, rượu là tự mang tới, nếu ở trong quán cơm đồng dạng thì tối đa cũng chỉ tám trăm đồng, cho dù là ở Ngư mễ chi hương thì cùng không có cái giá như vây, bản thân Tô Cường cũng làm ẩm thực, vừa nhìn đã biết rằng đao này chém ghê quá. Hắn nói với phục vụ viện : Cô đem hóa đơn bảo ông chủ tính lại một lần đi, mọi người đều là bạn bè, xem xem có phải là tính nhầm không! Bởi vì ở trước mặt Trương Dương và nhiều người như vậy, biểu hiện của hắn vẫn tính là khách khí.
Nhân viên phục vụ quay người rời đi, một lúc sau lại đem hóa đơn đập lên bàn : Không sai! Một ngàn hai trăm linh tám đồng!
Lần này ngay cả Trương Dương cũng nghe thấy, hắn nhíu mày, Lý Thường Quân này con mẹ nó quá đáng quá rồi.
Chu Hiểu Vân là người đầu tiên không nhịn được, cô ta tức giận nói : Gọi ông chủ của các ngươi tới đây, làm gì có chuyện chém người ta như thế!
Trương Dương cười nói : Bỏ đi, tính vào phí chiêu đãi! Hắn cầm hòa đơn lên ký tên.
Chu Hiểu Vân nói : Sếp, không thể để hắn chém như vậy được!
Trương Dương không nói gì, bước ra khỏi cửa trước.
Giang Nhạc khẽ giọng nói thân phận của Lý Tường Quân cho bọn họ biết, mấy người nghe xong cũng hiểu ra, không nói gì nữa, bước ra khỏi phòng.
Lý Tường Quân mỉm cười ra tiễn Trương Dương : Người anh em, đi nhé!
Trương Dương cực kỳ khó chịu, thằng ôn này quá không phúc hậu rồi, sinh ý của quán ăn mới tốt được có mấy ngày đã tìm cách chém người rồi, còn có muốn làm ăn nữa hay không? Hắn trong lòng thầm ra quyết định, sau này sẽ không tới đây nữa, nể mặt Lý Trường Vũ, Trương Dương cũng không so đo với hắn làm gì, mỉm cười bắt tay với hắn, nói : Buổi chiều còn có công tác!
Lý Tường Quân không quên dặn dò : Tháng trước cục du lịch của các cậu ký sổ gần hai vạn đồng ở chỗ tôi, nên tính toán rồi!
Trương Dương tức giận, con mẹ nó thật là nhỏ nhen quá, sao nhìn thằng nhóc này chẳng thấy giống do Lý Trường Vũ đẻ ra thế nhỉ, phó thị trưởng Lý của chúng ta sao có thể đẻ ra cái loại này? Hắn gật đầu, nói : Tuần này anh có rảnh thì tới phòng tài vụ lấy tiền, tôi sẽ dặn dò trước.
Cám ơn người anh em... Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng kính vỡ, hai đại hán ở trong đại sảnh lật đổ bàn.
Lý Tường Quân tức giận nói : Làm gì vậy? Chúng mày dám gây chuvện ở chỗ tao à? Hắn vừa đi tới thì một người trẻ tuổi ngồi ở đó đứng bật dậy, vung tay tát cho hắn một cái, đánh cho Lý Tường Quân lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất. Lý Tường Quân cũng nổi giận rồi, ở khu vực này bất kể là đồn công an hay là bọn làm xã hội đều biết bối cảnh của hắn, ít nhiều gì cũng phải nể mặt hắn một chút, người dám ngang nhiên chọc tức hắn vẫn chưa có ai, hắn cầm một cái chai lên, tức giận lao tới.
Động tác của người trẻ tuổi đó cực kỳ linh hoạt, né tránh đòn công kích của Lý Tường Quân, một cước đá vào bụng hắn, khiến cho Lý Tường Quân ngã lăn ra đất, gã chỉ vào mũi Lý Tường Quân mà mắng : Tao tới rất nhiều chỗ rồi, nơi giống như là hắc điếm này là lần đầu tiên gặp đấy, tám trăm tám! Mày làm thế nào mà tính cho tao hết chừng ấy hả, mày cho tao ăn những gì! Hắn cầm hóa đơn lên vo tròn lại rồi bước về phía Lý Tường Quân.
Trương Dương tuy biết là Lý Tường Quân đuối lý, nhưng bản thân có mặt ở đây thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, hắn bước lên trước một bước, nói : Các anh này, bỏ đi mà, người ta làm ăn cũng không dễ dàng gì đâu.
Ngươi trẻ tuổi đó nhìn Trương Dương một cái, ánh mắt tràn đầy khí chất lãnh ngạo.
Lý Tường Quân đã bấm điện thoại gọi cảnh sát rồi, nghiến răng nghiến lợi bảo: Con mẹ nó, mày đợi đấy!
Trương Dương bất lực lắc lắc đầu, nói với người thanh niên : Anh bạn à, tôi khuyên anh nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, để lại mấy phần dư địa cũng không phải là chuyện xấu mà.
Người trẻ tuổi đó lạnh lùng nói : Tôi không hiểu cái gì gọi là lưu lại dư địa, từ trước tới giờ chỉ có tôi khi phụ người khác chứ chưa có ai dám khi phụ tôi cả!
Nếu là trước kia, Trương Dương kiểu gì cũng phải ra tay dạy dỗ thằng nhóc này, nhưng hôm nay Lý Tường Quân chém đẹp người ta trước, ngay cả hắn cũng mang đầy một bụng tức, cũng lười chẳng muốn ra mặt vì gã làm gì.
Một lát sau đồn công an trực thuộc phái người tới, Lý Tường Quân nhìn thấy cảnh sát tới, lập tức can đảm hơn, hắn chỉ vào người thanh niên đó, nói : Chính là hắn, không những phá quán mà còn đánh người nữa!
Trương Dương cũng lui sang một bên, nếu đã có công an đứng ra thì chuyện này không cần hắn phải ra tay nữa.
Cảnh sát dẫn đầu lớn tiếng quát : Ba người các anh, đi theo chúng tôi!
Vì sao?
Vì chúng tôi là cảnh sát nhân dân!
/2583
|