Tiếng pháo mừng qua đi, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, thư ký trưởng tỉnh ủy Bình Hải Diêm Quốc Đào, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cùng tiến hành vén biển cho thị ủy Tân Hải, thị chính phủ Tân Hải.
Nghi thức vén biển chỉ có tính tượng trưng, vén tấm vải hồng trùm trên biển, cũng có nghĩa là lịch sử Tân Hải đã mở ra chương cực kỳ quan trọng, từ nay về sau Bình Hải sẽ có thêm một thành phố cấp huyện.
Nghi thức trôi qua, Chu Hưng Dân tới trung tâm hành chính nghỉ ngơi, y bảo thư ký gọi Trương Dương vào phòng nghỉ.
Trương đại quan nhân sắc mặt vui mừng, đủ loại dấu hiệu sau khi Chu Hưng Dân tới Tân Hải cho thấy, vị tỉnh trưởng Chu này toàn lực ủng hộ đối với công tác của mình, càng làm cho Trương Dương cảm thấy vui sướng là, Chu Hưng Dân căn bản không hề nể mặt Hạng Thành, trên chính trị chú trọng phải lập trường rõ ràng, lập trường của lãnh đạo quyết định kết quả cuối cùng trong ván cờ của Trương Dương và ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Trương Dương quan tâm nhất tới chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hắn đã làm tốt chuẩn bị, tận lực động viên Chu Hưng Dân tới cùng hắn đặt móng, chỉ cần cắm bia của khu bảo lưu thuế nhập khẩu trên đất góc Thương Gia, chẳng khác nào triệt để đập tan mưu đồ của phía Thái Hồng, phải nói rằng thằng cha này tính toán rất giỏi,
Trương Dương tươi cười nói: Tỉnh trưởng Chu, nghi thức mở màn hôm nay ngài có hài lòng không?
Chu Hưng Dân nói: Những thứ hình thức này anh coi trọng lắm à?
Trương đại quan nhân lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi: Ngài hôm nay không phải khen tôi nỗ lực phải thiết thực ư?
Chu Hưng Dân không nhịn được liền bật cười: Tôi là khen ban lãnh đạo Tân Hải, không phải khen anh !
Trương Dương nói: Còn không phải như vậy ư, tôi cũng là một thành vien của ban lãnh đạo Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Tin tức tối của Bắc Cảng hôm qua anh có xem không?
Trương Dương vẻ mặt ngu ngờ nói: Tin gì cơ?
Anh đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, bất kỳ chuyện gì cũng đều là tốt quá hỏa dở, Thái Hồng muốn xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia, khả năng sẽ tổn hại đến lợi ích của anh, nhưng loại chuyện này hoàn toàn có thể thông qua hiệp thương giải quyết, thằng nhóc anh cố tình muốn kiếm tẩu thiên phong, anh cho rằng anh chơi những thủ đoạn này là người khác không biết à? Chỉ cần là người hơi có đầu óc đều có thể nhìn ra, anh muốn lợi dụng dư luận để xúi giục người dân phản cảm đối với Thái Hồng.
Trương Dương cợt nhả nói: Tôi cũng không phải là vì tư lợi của bản thân!
Chu Hưng Dân nói: Đừng tưởng rằng giỏi ngụy trang là có thể muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ giữa anh và Triệu Vĩnh Phúc có ân oán gì, bất kỳ ân oán cá nhân nào cũng đều liên lụy tới lợi ích của quốc gia và nhân dân, nếu không thì cũng là vô trách nhiệm đối với đảng và quốc gia, chính là vô trách nhiệm đối với nhân dân.
Trương Dương nói: Tôi không có mà!
Chu Hưng Dân nói: Tôi sở dĩ ủng hộ anh, là vì quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh làm rất khá, anh quả thực là rất dụng tâm làm việc, tôi phê bình anh cũng không phải là bởi vì chuyện trong phương diện này, mà là vì những chuyện anh làm nhắm vào Thái Hồng thật sự là có chút không thể đưa lên mặt bàn.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút xấu hổ, trước mặt Chu Hưng Dân căn bản không cần thiết phải biện giải, người ta đã nhìn rõ ràng rồi, đoán chắc một loạt thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng đều là mình làm ra.
Chu Hưng Dân nói: Trương Dương à, tôi lần này sở dĩ tới đây, không phải đẻ tham gia cái nghi thức treo biển này, tôi không lừa anh, tôi tới là để giải quyết vấn đề Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong chuyện này tôi và bí thư Tống đã đặc biệt tiến hành thảo luận thảo luận, cá và tay gấu, chúng tôi muốn cả, điểm xuất phát của anh là để duy hộ lợi ích của khu bảo lưu thuế nhập khẩu không bị xâm phạm, nhưng anh trong quá trình duy hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã làm tổn hại danh dự của Thái Hồng, đã khiến rất nhiều người dân hiểu lầm Thái Hồng, tôi có thể nói, cho dù Thái Hồng hiện tại thay đổi thái độ, không xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia thì bọn họ dù chọn bất kỳ chỗ nào khác ở Bắc Cảng để xây nhà máy cũng phải chịu áp lực rất lớn!
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Còn không phải Triệu Vĩnh Phúc hắn tự chuốc lấy ư! Nhưng những lời này bất kể là như thế nào cũng không thể nói trước mặt Chu Hưng Dân được, nếu không chỉ có thể khiến Chu Hưng Dân coi thường mình, đầu óc của Trương Dương cũng rất rõ, hắn cũng đã tìm hiểu về Chu Hưng Dân, thật ra đặt mình vào hoàn cảnh của Chu Hưng Dân mà nghĩ thì đứng ở độ cao của tỉnh trưởng, đương nhiên hy vọng xí nghiệp long đầu ngành sắt thép như Thái Hồng đặt ở Bình Hải. Trương Dương cố nặn ra một bộ dạng thành khẩn khiêm tốn: Tỉnh trưởng Chu, chuyện này tôi quả thực cân nhắc không đủ chu toàn, nhưng tôi cũng thật sự là không có cách nào khác, người ta là cán bộ cấp phó tỉnh, tôi minh đao minh thương thì không làm được gì người ta, đám lãnh đạo đó của Bắc Cảng lại đứng trên lập trường của người ta, một mình tôi thế đơn lực mỏng, không nghĩ ra biện pháp không giống thường quy thì chỉ sợ hiện tại góc Thương Gia đã bị cắt cho Thái Hồng rồi.
Chu Hưng Dân nói: Anh đó, lý do nhiều quá.
Trương Dương cười nói: Tỉnh trưởng Chu, đa tạ ngài đã ủng hộ tôi, tôi cam đoan, từ giờ trở đi tôi sẽ một lòng lao vào công tác, người khác chọc tôi thế nào tôi cũng sẽ không tính toán với hắn. Sau khi hắn nói xong, lại ghé sát vào Chu Hưng Dân hơn một chút rồi nói khẽ: Tỉnh trưởng Chu, chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu ngài thấy...
Chu Hưng Dân nói: Đừng đùa với chủ nghĩa hình thức, mở màn gì, đặt móng gì căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, anh cho dù là là mời tổng bí thư trung ương đảng tới đặt móng cho anh thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không thể một lần là xong, vẫn cần toàn bộ ban lãnh đạo các anh cùng hợp tác, làm thật chắc chắn.
Trương Dương nói: Nhưng có một số hình thế ít nhiều gì cũng phải làm, cho dù là xin điềm lành.
Chu Hưng Dân bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: Điềm lành gì? anh cho rằng tôi không biết mục đích của anh ư, anh kéo tôi tới đặt bia ở góc Thương Gia, đào mấy xẻng đất, là đại biểu cho tôi ủng hộ công tác của anh, hòng thị uy với mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng, anh đây là làm gì? Nói dễ nghe thì là dựa thế, nói khó nghe thì là cáo mượn oai hùm, có thể làm ít mấy cái trò bề ngoài đi không, có thời gian chơi thủ đoạn vặt thì không bằng suy nghĩ cho chính chắn xem xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu thế nào cho tốt đi.
Trương đại quan nhân bị Chu Hưng Dân vạch trần mục đích, mặt không khỏi có chút nóng lên, hắn lúng túng nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi thế này chẳng phải là muốn tìm kiếm ủng hộ ư?
Chu Hưng Dân nói: Tối hôm qua tôi và Triệu Vĩnh Phúc đã gặp mặt, cũng đã bàn với hắn rất rõ ràng, tôi đã tôi lập trường của tôi, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu làm rất đẹp, nếu như không có bản quy hoạch hoàn mỹ này, cũng sẽ không dễ dàng đả động tôi như vậy đâu, thằng nhóc anh vẫn có chút tài năng.
Trương Dương cười cười: Đa tạ tỉnh trưởng Chu khích lệ.
Chu Hưng Dân nói: chuyện đặt móng không cần phải làm nữa, loại chủ nghĩa hình thức này chẳng có gì ngoài tiến thêm một bước kích thích thần kinh người khác, làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên,tôi cho rằng không cần thiết, còn nữa, thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng cũng đến lúc thu tay lại rồi đó, bất kể là anh có thừa nhận hay không thì chuyện này khẳng định có liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Không phải là tôi cố ý nhằm vào Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc thủy chung đang chế tạo phiền toái, ở trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu có năm trăm mẫu đất thuộc về tập đoàn Hoa Quang, hiện tại Triệu Vĩnh Phúc đã đạt thành hiệp nghị với Hoa Quang, mua lại khu đất này, hắn khẳng định sẽ tiếp tục chế tạo phiền toái.
Chu Hưng Dân bật cười, y vỗ vỗ vai Trương Dương: Anh cho rằng hắn thực sự sẽ làm như vậy ư, ban lãnh đạo Bắc Cảng sẽ ủng hộ hắn ư? Hay là anh cho rằng tôi sẽ ủng hộ hắn? Bí thư Tống sẽ ủng hộ hắn?
Trương Dương trợ mắt lên nhìn, hắn sao không nghĩ thấu được đạo lý này? Nếu Triệu Vĩnh Phúc dám dùng năm trăm mẫu đất này để chế tạo phiền toái, như vậy hắn chính là gây khó dễ cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng chính là gây khó dễ với Bình Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết, có thể nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu chẳng những liên quan tới chính tích của Trương Dương, cũng liên quan tới chính tích của Chu Hưng Dân, trong điểm này hai người bọn họ có lợi ích chính trị chung, chẳng trách Chu Hưng Dân cờ xí tiên minh ủng hộ hắn, một khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Trương đại quan nhân lập tức như trút được gánh nặng, trên đời vốn vô sự, chỉ là người ta nghĩ không đâu, Chu Hưng Dân sở dĩ tới đây không chỉ là để điều hòa mâu thuẫn, nguyên nhân quan trọng hơn là hành vi của Triệu Vĩnh Phúc đã chạm đến lợi ích chính trị của y, đây là chuyện Chu Hưng Dân không thể dễ dàng tha thứ. Hắn từ đầu là vì bảo vệ lợi ích của Tân Hải mà chiến, hắn không hề cân nhắc đến những tầng sâu hơn, nếu lúc trước tính toán tất cả nhân tố, như vậy mặc dù là hắn không quan tâm tới sự khiêu khích của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Vĩnh Phúc vẫn như cũ không thể như ước nguyện lấy được khu đất đó của góc Thương Gia, Chu Hưng Dân hiển nhiên sẽ không đáp ứng.
Chu Hưng Dân nhìn thấy thằng cha này hơn nửa ngày không nói gì, không khỏi hiếu kỳ nói: Anh sao không nói gì? Là không phục những lời tôi nói đúng không?
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám! Tôi đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể mau chóng xây dựng lên khu bảo lưu thuế nhập khẩu, dùng thành tích để nói chuyện.
Chu Hưng Dân nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vẫn không tin thằng cha này sẽ chuyển biến nhanh chóng như vậy.
Nghi thức vén biển chỉ có tính tượng trưng, vén tấm vải hồng trùm trên biển, cũng có nghĩa là lịch sử Tân Hải đã mở ra chương cực kỳ quan trọng, từ nay về sau Bình Hải sẽ có thêm một thành phố cấp huyện.
Nghi thức trôi qua, Chu Hưng Dân tới trung tâm hành chính nghỉ ngơi, y bảo thư ký gọi Trương Dương vào phòng nghỉ.
Trương đại quan nhân sắc mặt vui mừng, đủ loại dấu hiệu sau khi Chu Hưng Dân tới Tân Hải cho thấy, vị tỉnh trưởng Chu này toàn lực ủng hộ đối với công tác của mình, càng làm cho Trương Dương cảm thấy vui sướng là, Chu Hưng Dân căn bản không hề nể mặt Hạng Thành, trên chính trị chú trọng phải lập trường rõ ràng, lập trường của lãnh đạo quyết định kết quả cuối cùng trong ván cờ của Trương Dương và ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Trương Dương quan tâm nhất tới chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hắn đã làm tốt chuẩn bị, tận lực động viên Chu Hưng Dân tới cùng hắn đặt móng, chỉ cần cắm bia của khu bảo lưu thuế nhập khẩu trên đất góc Thương Gia, chẳng khác nào triệt để đập tan mưu đồ của phía Thái Hồng, phải nói rằng thằng cha này tính toán rất giỏi,
Trương Dương tươi cười nói: Tỉnh trưởng Chu, nghi thức mở màn hôm nay ngài có hài lòng không?
Chu Hưng Dân nói: Những thứ hình thức này anh coi trọng lắm à?
Trương đại quan nhân lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi: Ngài hôm nay không phải khen tôi nỗ lực phải thiết thực ư?
Chu Hưng Dân không nhịn được liền bật cười: Tôi là khen ban lãnh đạo Tân Hải, không phải khen anh !
Trương Dương nói: Còn không phải như vậy ư, tôi cũng là một thành vien của ban lãnh đạo Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Tin tức tối của Bắc Cảng hôm qua anh có xem không?
Trương Dương vẻ mặt ngu ngờ nói: Tin gì cơ?
Anh đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, bất kỳ chuyện gì cũng đều là tốt quá hỏa dở, Thái Hồng muốn xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia, khả năng sẽ tổn hại đến lợi ích của anh, nhưng loại chuyện này hoàn toàn có thể thông qua hiệp thương giải quyết, thằng nhóc anh cố tình muốn kiếm tẩu thiên phong, anh cho rằng anh chơi những thủ đoạn này là người khác không biết à? Chỉ cần là người hơi có đầu óc đều có thể nhìn ra, anh muốn lợi dụng dư luận để xúi giục người dân phản cảm đối với Thái Hồng.
Trương Dương cợt nhả nói: Tôi cũng không phải là vì tư lợi của bản thân!
Chu Hưng Dân nói: Đừng tưởng rằng giỏi ngụy trang là có thể muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ giữa anh và Triệu Vĩnh Phúc có ân oán gì, bất kỳ ân oán cá nhân nào cũng đều liên lụy tới lợi ích của quốc gia và nhân dân, nếu không thì cũng là vô trách nhiệm đối với đảng và quốc gia, chính là vô trách nhiệm đối với nhân dân.
Trương Dương nói: Tôi không có mà!
Chu Hưng Dân nói: Tôi sở dĩ ủng hộ anh, là vì quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh làm rất khá, anh quả thực là rất dụng tâm làm việc, tôi phê bình anh cũng không phải là bởi vì chuyện trong phương diện này, mà là vì những chuyện anh làm nhắm vào Thái Hồng thật sự là có chút không thể đưa lên mặt bàn.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút xấu hổ, trước mặt Chu Hưng Dân căn bản không cần thiết phải biện giải, người ta đã nhìn rõ ràng rồi, đoán chắc một loạt thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng đều là mình làm ra.
Chu Hưng Dân nói: Trương Dương à, tôi lần này sở dĩ tới đây, không phải đẻ tham gia cái nghi thức treo biển này, tôi không lừa anh, tôi tới là để giải quyết vấn đề Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong chuyện này tôi và bí thư Tống đã đặc biệt tiến hành thảo luận thảo luận, cá và tay gấu, chúng tôi muốn cả, điểm xuất phát của anh là để duy hộ lợi ích của khu bảo lưu thuế nhập khẩu không bị xâm phạm, nhưng anh trong quá trình duy hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã làm tổn hại danh dự của Thái Hồng, đã khiến rất nhiều người dân hiểu lầm Thái Hồng, tôi có thể nói, cho dù Thái Hồng hiện tại thay đổi thái độ, không xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia thì bọn họ dù chọn bất kỳ chỗ nào khác ở Bắc Cảng để xây nhà máy cũng phải chịu áp lực rất lớn!
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Còn không phải Triệu Vĩnh Phúc hắn tự chuốc lấy ư! Nhưng những lời này bất kể là như thế nào cũng không thể nói trước mặt Chu Hưng Dân được, nếu không chỉ có thể khiến Chu Hưng Dân coi thường mình, đầu óc của Trương Dương cũng rất rõ, hắn cũng đã tìm hiểu về Chu Hưng Dân, thật ra đặt mình vào hoàn cảnh của Chu Hưng Dân mà nghĩ thì đứng ở độ cao của tỉnh trưởng, đương nhiên hy vọng xí nghiệp long đầu ngành sắt thép như Thái Hồng đặt ở Bình Hải. Trương Dương cố nặn ra một bộ dạng thành khẩn khiêm tốn: Tỉnh trưởng Chu, chuyện này tôi quả thực cân nhắc không đủ chu toàn, nhưng tôi cũng thật sự là không có cách nào khác, người ta là cán bộ cấp phó tỉnh, tôi minh đao minh thương thì không làm được gì người ta, đám lãnh đạo đó của Bắc Cảng lại đứng trên lập trường của người ta, một mình tôi thế đơn lực mỏng, không nghĩ ra biện pháp không giống thường quy thì chỉ sợ hiện tại góc Thương Gia đã bị cắt cho Thái Hồng rồi.
Chu Hưng Dân nói: Anh đó, lý do nhiều quá.
Trương Dương cười nói: Tỉnh trưởng Chu, đa tạ ngài đã ủng hộ tôi, tôi cam đoan, từ giờ trở đi tôi sẽ một lòng lao vào công tác, người khác chọc tôi thế nào tôi cũng sẽ không tính toán với hắn. Sau khi hắn nói xong, lại ghé sát vào Chu Hưng Dân hơn một chút rồi nói khẽ: Tỉnh trưởng Chu, chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu ngài thấy...
Chu Hưng Dân nói: Đừng đùa với chủ nghĩa hình thức, mở màn gì, đặt móng gì căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, anh cho dù là là mời tổng bí thư trung ương đảng tới đặt móng cho anh thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không thể một lần là xong, vẫn cần toàn bộ ban lãnh đạo các anh cùng hợp tác, làm thật chắc chắn.
Trương Dương nói: Nhưng có một số hình thế ít nhiều gì cũng phải làm, cho dù là xin điềm lành.
Chu Hưng Dân bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: Điềm lành gì? anh cho rằng tôi không biết mục đích của anh ư, anh kéo tôi tới đặt bia ở góc Thương Gia, đào mấy xẻng đất, là đại biểu cho tôi ủng hộ công tác của anh, hòng thị uy với mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng, anh đây là làm gì? Nói dễ nghe thì là dựa thế, nói khó nghe thì là cáo mượn oai hùm, có thể làm ít mấy cái trò bề ngoài đi không, có thời gian chơi thủ đoạn vặt thì không bằng suy nghĩ cho chính chắn xem xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu thế nào cho tốt đi.
Trương đại quan nhân bị Chu Hưng Dân vạch trần mục đích, mặt không khỏi có chút nóng lên, hắn lúng túng nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi thế này chẳng phải là muốn tìm kiếm ủng hộ ư?
Chu Hưng Dân nói: Tối hôm qua tôi và Triệu Vĩnh Phúc đã gặp mặt, cũng đã bàn với hắn rất rõ ràng, tôi đã tôi lập trường của tôi, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu làm rất đẹp, nếu như không có bản quy hoạch hoàn mỹ này, cũng sẽ không dễ dàng đả động tôi như vậy đâu, thằng nhóc anh vẫn có chút tài năng.
Trương Dương cười cười: Đa tạ tỉnh trưởng Chu khích lệ.
Chu Hưng Dân nói: chuyện đặt móng không cần phải làm nữa, loại chủ nghĩa hình thức này chẳng có gì ngoài tiến thêm một bước kích thích thần kinh người khác, làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên,tôi cho rằng không cần thiết, còn nữa, thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng cũng đến lúc thu tay lại rồi đó, bất kể là anh có thừa nhận hay không thì chuyện này khẳng định có liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Không phải là tôi cố ý nhằm vào Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc thủy chung đang chế tạo phiền toái, ở trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu có năm trăm mẫu đất thuộc về tập đoàn Hoa Quang, hiện tại Triệu Vĩnh Phúc đã đạt thành hiệp nghị với Hoa Quang, mua lại khu đất này, hắn khẳng định sẽ tiếp tục chế tạo phiền toái.
Chu Hưng Dân bật cười, y vỗ vỗ vai Trương Dương: Anh cho rằng hắn thực sự sẽ làm như vậy ư, ban lãnh đạo Bắc Cảng sẽ ủng hộ hắn ư? Hay là anh cho rằng tôi sẽ ủng hộ hắn? Bí thư Tống sẽ ủng hộ hắn?
Trương Dương trợ mắt lên nhìn, hắn sao không nghĩ thấu được đạo lý này? Nếu Triệu Vĩnh Phúc dám dùng năm trăm mẫu đất này để chế tạo phiền toái, như vậy hắn chính là gây khó dễ cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng chính là gây khó dễ với Bình Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết, có thể nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu chẳng những liên quan tới chính tích của Trương Dương, cũng liên quan tới chính tích của Chu Hưng Dân, trong điểm này hai người bọn họ có lợi ích chính trị chung, chẳng trách Chu Hưng Dân cờ xí tiên minh ủng hộ hắn, một khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Trương đại quan nhân lập tức như trút được gánh nặng, trên đời vốn vô sự, chỉ là người ta nghĩ không đâu, Chu Hưng Dân sở dĩ tới đây không chỉ là để điều hòa mâu thuẫn, nguyên nhân quan trọng hơn là hành vi của Triệu Vĩnh Phúc đã chạm đến lợi ích chính trị của y, đây là chuyện Chu Hưng Dân không thể dễ dàng tha thứ. Hắn từ đầu là vì bảo vệ lợi ích của Tân Hải mà chiến, hắn không hề cân nhắc đến những tầng sâu hơn, nếu lúc trước tính toán tất cả nhân tố, như vậy mặc dù là hắn không quan tâm tới sự khiêu khích của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Vĩnh Phúc vẫn như cũ không thể như ước nguyện lấy được khu đất đó của góc Thương Gia, Chu Hưng Dân hiển nhiên sẽ không đáp ứng.
Chu Hưng Dân nhìn thấy thằng cha này hơn nửa ngày không nói gì, không khỏi hiếu kỳ nói: Anh sao không nói gì? Là không phục những lời tôi nói đúng không?
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám! Tôi đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể mau chóng xây dựng lên khu bảo lưu thuế nhập khẩu, dùng thành tích để nói chuyện.
Chu Hưng Dân nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vẫn không tin thằng cha này sẽ chuyển biến nhanh chóng như vậy.
/2583
|