Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, chuyện đặt móng tôi không làm nữa, phía Triệu Vĩnh Phúc tôi cũng có thể không tính toán, nhưng, ngài lần này cũng thấy đấy, đám lãnh đạo Bắc Cảng không ủng hộ đối với công tác của tôi, Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng vẫn vẫn thuộc sự quản lý của Bắc Cảng, ngài ủng hộ tôi không phải là giả, nhưng ngài không thể suốt ngày quan tâm tới chuyện của tôi được, vạn nhất lúc ngài không có mặt, người khác ngáng chân tôi thì phải làm sao bây giờ!
Chu Hưng Dân nói: Anh nói xem phải làm sao bây giờ?
Trương Dương vẫn chưa mở miệng thì liền nghe thấy Chu Hưng Dân nói: Làm bí thư thị ủy Tân Hải vẫn chưa đủ phê, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã thèm thuồng vị trí ở Bắc Cảng, thằng nhóc anh có phải quá tham không?
Trương đại quan nhân miệng há hốc, vốn hắn là muốn mượn cơ hội này để xin cái chức thường ủy thành phố Bắc Cảng, không ngờ còn chưa kịp nói ra thì Chu Hưng Dân đã nhìn thấu ý đồ của hắn, lời nói kế tiếp tất cả đều bị chặn lại, Trương đại quan nhân phát hiện Chu Hưng Dân quả thực rất lợi hại, chút tính toán này của mình tất cả đều bị người ta nhìn thấu.
Trương Dương cười ha ha, nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài hiểu lầm rồi, tôi là nói, tài chính là tỉnh lý cho chúng tôi lúc nào thì tới?
Chu Hưng Dân nói: Điều mà anh muốn nói chỉ sợ không phải chuyện này?
Trương Dương chỉ có nước há miệng ngây ngô cười, đối mặt với nhân vật có số má như Chu Hưng Dân này, tốt nhất đừng có biểu hiện mình quá thông mình.
Chu Hưng Dân nói: Quy hoạch của các anh rất tốt, tôi sẽ mang về tỉnh lý cho mọi người xem, tin rằng không bao lâu nữa ngân sách mà anh chờ mong sẽ được đưa xuống, có điều thằng nhóc anh cần phải nhớ kỹ cho tôi, bớt sinh sự thôi, làm việc nhiều vào, đừng gây thêm phiền cho chúng tôi.
Trương Dương cười ha ha gật đầu.
Chu Hưng Dân nói: Buổi chiều Hôm nay tôi phải tới Giang Thành.
Trương Dương vừa nghe vậy liền cuống lên: Đừng mà, cho dù không làm nghi thức đặt móng thì ngài cũng không thể đi được, buổi tối còn có tiệc pháo hoa nữa, chúng tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi.
Chu Hưng Dân cười nói: Là Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, anh vốn phải là nhân vật chính, tôi ở đây thì chẳng phải là sẽ đoạt đi hết phóng đầu của anh ư?
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài cũng không phải không biết, con người của tôi trước giờ đều rất khiêm tốn, tôi không thích làm náo động.
Chu Hưng Dân nói: Tôi ghét nhất là cái loại tự khen mình như anh, tôi vốn không định tham gia tiệc pháo hoa của các anh, các anh tự mình làm đi, tôi còn phải tới Giang Thành khảo sát tình huống, xem tình huống xây dựng của sân bay mới bên đó.
Trương Dương nghe thấy ba chữ sân bay mới thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại: Nhắc tới sân bay mới của Giang Thành, tôi mới là người khai thác chính nhi bát kinh. Đáng tiếc tôi còn chưa được hưởng vinh quang và phần thưởng vốn nên thuộc về tôi thì... Trương đại quan nhân không nói nốt, bởi vì bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đến.
Nhìn thấy Trương Dương ở chỗ Chu Hưng Dân, Đỗ Thiên Dã cười nói: Trương Dương cũng ở đây à!
Chu Hưng Dân nói: Anh tới đúng lúc đấy, hắn đang quảng cáo âm ĩ chính tích và công lao của mình với tôi đây, nói rằng sân bay mới của Giang Thành hắn có công từ đầu tới cuối.
Trương đại quan nhân lúng túng nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài đừng hại người như vậy, tôi không nói thế.
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, nói: Lời này cũng không sai, hạng mục sân bay mới của Giang Thành quả thực có cả nỗ lực của Trương Dương.
Trương Dương người ta hai vị lãnh đạo người ta có chuyện quan trọng cần bàn, cũng không không biết xấu hổ mà ở lại, sau khi cáo từ hai người thì rời đi.
Trương Dương đi rồi Chu Hưng Dân Chu Hưng Dân mời Đỗ Thiên Dã ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã nói: Sao? Dạy thằng ôn này này à?
Chu Hưng Dân bật cười: Dạy hắn có tác dụng gì không? Hơn nữa có thày giáo tốt như bí thư Tống rồi, tôi cần gì phải tự lòi cái xấu.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Chúng ta lúc nào thì đi?
Trương đại quan nhân từ trong là không muốn để Chu Hưng Dân đi, trận trượng của nghi thức lễ mừng đã bày ra rồi, nghi thức chúc mừng mấu chốt là vào buổi tối, tiệc pháp hoa là chủ đề hay nhất, suy nghĩ ban đầu của Trương đại quan nhân là tổ chức một hồi tiệc tối giữa lãnh đạo và quần chúng, nhưng an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu hiển nhiên vô cùng chặt chẽ, mục đích y lần này tới đây cũng không chỉ là để tham gia lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, thuận tiện còn phải thị sát tình huống phát triển của mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải. Lãnh đạo nếu đã quyết định thì ý chí của Trương Dương không thể di dời được, Trương đại quan nhân chỉ đành chấp nhận.
Thật ra chẳng những Chu Hưng Dân và Đỗ Thiên Dã phải đi, các khách quý khác cũng đều không định tham gia tiệc pháo hoa này, những người vốn định tham gia nhưng nghe nói tỉnh trưởng Chu lập tức tới Giang Thành, cho nên cũng không cần phải ở lại, bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ đều là tham gia nghi thức mở màn xong thì đi, Trương Dương nghe nói bọn họ cũng phải đi, không nhịn được oán giận: Tôi nói này hai vị bí thư đại nhân, mông còn ngồi chưa nóng đã đi rồi, tôi còn chưa kịp nâng chén ôn chuyện với hai người mà hai người đã muốn đi rồi ư?
Thường Tụng cười nói: Tôi tới đây chủ yếu là để thăm Hải Thiên và Hải Tâm, nhìn thấy bọn họ có thể thoải mái công tác ở đây thì tôi an tâm rồi, về phần cắt băng mở màn gì đó, tôi vốn cũng không có bao nhiêu hứng thú, tiệc pháo hoa có ai mà chưa xem đâu? Bắn pháo hoa hàng năm của Lam Sơn chúng tôi so với các anh thì còn cao hơn mấy bậc.
Trương đại quan nhân vừa nghe y nói như vậy thì có chút không vui: Khinh thường người ta, bí thư Thường, vậy ông kiểu gì cũng phải ở lại xem, tôi không tin, các ông có thể cao hơn chúng tôi tới mấy bậc, tôi nói cho ông biết nhé, pháo hoa của chúng tôi là không tốn một xu, toàn là hàng lậu bắt được.
Lời nói của thằng cha này dẫn tới một trận tiếng cười, Lý Trường Vũ nói: Thằng nhóc cậu chỉ giỏi chiếm tiện nghi, mà trăm ngàn lần đừng có lơ là vấn đề an toàn đấy.
Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi, đã sớm làm tốt biện pháp vạn toàn rồi, hai vị bí thư đại nhân, hay là ở lại một tối đi.
Lý Trường Vũ lắc đầu nói: Thực sự không được, lần này là cố giành thời gian tới đây cổ động cho cậu, ở vị trí của chúng ta, có ai mà không có cả một đống chuyện, tâm ý của cậu chúng tôi xin nhận, vốn là còn ngại, đợi tỉnh trưởng Chu đi rồi thì chúng tôi mới dám đi, nhưng hiện tại y đã có an bài khác, chúng tôi vừa hay có thể mau chóng về chủ trì công tác. Lý Trường Vũ ở trước mặt Trương Dương cũng không cần thiết phải giả vờ, có gì nói nấy.
Trương Dương nghe y đã nói đến nước này thì cũng không tiện tiếp tục giữ lại, gật đầu nói: Vậy được rồi, các anh đi đi, nhiều pháo hoa như vậy, tôi phóng một mình vậy.
Lý Trường Vũ cười nói: Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có điều chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt thôi, mùng một tháng năm Triệu Tĩnh kết hôn, chúng tôi đều tới Đông Giang.
Trương Dương ở sâu trong lòng vẫn hy vọng những lãnh đạo cũ và lão bằng hữu này có thể ở Tân Hải thêm một thời gian, nhưng tình huống hiện thực cũng không cho phép, sau khi nói lời từ biệt với Thường Tụng, Lý Trường Vũ, hắn tìm được Đỗ Thiên Dã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã là Trương Dương tức giận không có chỗ trút: Tôi nói này lão Đỗ, không được làm như vậy! Đào góc tường của huynh đệ mình, không có phúc hậu, không có nghĩa khí!
Đỗ Thiên Dã cười không khép miệng lại được: Thằng nhóc cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người tôi, là các cậu trước chuyện không tìm hiểu rõ an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu, sân bay mới của Giang Thành cũng sắp khánh thành rồi, đến lúc đó sẽ là quà mừng Hương Cảng hồi quy cho đất nước, tỉnh trưởng Chu đã nói trước là phải tới thị sát, cũng không phải là tôi lừa y tới.
Trương Dương gật đầu nói: Lão Đỗ à, anh nên giúp tôi nói tốt vài câu nhé, tỉnh trưởng Chu có chút không vui về chuyện giữa tôi và Thái Hồng.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Yên tâm đi, tôi vừa rồi đã nói chuyện này với y, tỉnh trưởng Chu vẫn rất ủng hộ cậu, cậu cứ yên tâm lớn mật mà làm, có điều cậu nhớ kỹ, về sau tận lực làm chuyện này một cách quang minh chính đại, đừng có giở những mánh khéo vặt, làm trò cười cho người trong nghề.
Ài! Anh sao lại nói vậy? Cái gì mà mánh khóe vặt, cái gì gọi là làm trò cười cho người trong nghề?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Thằng nhóc cậu đừng có mà lằng nhằng với tôi, chuyện của Tân Hải các cậu không liên quan tới tôi, đúng rồi, tôi thấy bí thư Hạng rất mất hứng, cậu hay là cân nhắc làm sao để ứng phó với y đi.
Đỗ Thiên Dã nói không sai, trong khoảng thời gian Chu Hưng Dân tới Tân Hải, Hạng Thành bị vây trong buồn bực cực độ, ngày hôm qua đài truyền hình Bắc Cảng không ngờ tự tiện phát một một bài tuyên truyền có tính châm chích rất mạnh, trong đó chẳng những cắt nối biên tập một bộ phận nội dung của đài truyền hình trung ương, còn trình bày rất nhiều quan điểm, mời mấy người được gọi là chuyên gia bảo vệ môi trường đến luận chứng ảnh hưởng có thể sinh ra đối với hoàn cảnh Bắc Cảng nếu hạng mục nhà máy thép được xây dựng. Lửa giận của Hạng Thành cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, y tối hôm qua sau khi xem xong chuyên đề này, lập tức gọi điện thoại tìm bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành để mắng cho y một trận, chuyên đề châm chích mười phần do đài truyền hình trung ương phát thì bọn họ không quản được, thậm chí nhật báo Đông Nam đăng tin gây bất lợi cho Thái Hồng bọn họ cũng không tiện nói gì, nhưng đài truyền hình Bắc Cảng là tiếng nói của bọn họ, vào thời khắc mấu chốt này phát ra tiếng nói bất đồng của ban lãnh đạo, cái này này cũng không phải là việc nhỏ, sự giải đọc ở bên ngoài sẽ cho rằng là bí thư thị ủy y đã mất đi sự khống chế đối với ngành tuyên truyền, khiến quan hệ vốn đã khẩn trương với Thái Hồng cũng sẽ trở nên đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Chu Hưng Dân nói: Anh nói xem phải làm sao bây giờ?
Trương Dương vẫn chưa mở miệng thì liền nghe thấy Chu Hưng Dân nói: Làm bí thư thị ủy Tân Hải vẫn chưa đủ phê, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã thèm thuồng vị trí ở Bắc Cảng, thằng nhóc anh có phải quá tham không?
Trương đại quan nhân miệng há hốc, vốn hắn là muốn mượn cơ hội này để xin cái chức thường ủy thành phố Bắc Cảng, không ngờ còn chưa kịp nói ra thì Chu Hưng Dân đã nhìn thấu ý đồ của hắn, lời nói kế tiếp tất cả đều bị chặn lại, Trương đại quan nhân phát hiện Chu Hưng Dân quả thực rất lợi hại, chút tính toán này của mình tất cả đều bị người ta nhìn thấu.
Trương Dương cười ha ha, nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài hiểu lầm rồi, tôi là nói, tài chính là tỉnh lý cho chúng tôi lúc nào thì tới?
Chu Hưng Dân nói: Điều mà anh muốn nói chỉ sợ không phải chuyện này?
Trương Dương chỉ có nước há miệng ngây ngô cười, đối mặt với nhân vật có số má như Chu Hưng Dân này, tốt nhất đừng có biểu hiện mình quá thông mình.
Chu Hưng Dân nói: Quy hoạch của các anh rất tốt, tôi sẽ mang về tỉnh lý cho mọi người xem, tin rằng không bao lâu nữa ngân sách mà anh chờ mong sẽ được đưa xuống, có điều thằng nhóc anh cần phải nhớ kỹ cho tôi, bớt sinh sự thôi, làm việc nhiều vào, đừng gây thêm phiền cho chúng tôi.
Trương Dương cười ha ha gật đầu.
Chu Hưng Dân nói: Buổi chiều Hôm nay tôi phải tới Giang Thành.
Trương Dương vừa nghe vậy liền cuống lên: Đừng mà, cho dù không làm nghi thức đặt móng thì ngài cũng không thể đi được, buổi tối còn có tiệc pháo hoa nữa, chúng tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi.
Chu Hưng Dân cười nói: Là Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, anh vốn phải là nhân vật chính, tôi ở đây thì chẳng phải là sẽ đoạt đi hết phóng đầu của anh ư?
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài cũng không phải không biết, con người của tôi trước giờ đều rất khiêm tốn, tôi không thích làm náo động.
Chu Hưng Dân nói: Tôi ghét nhất là cái loại tự khen mình như anh, tôi vốn không định tham gia tiệc pháo hoa của các anh, các anh tự mình làm đi, tôi còn phải tới Giang Thành khảo sát tình huống, xem tình huống xây dựng của sân bay mới bên đó.
Trương Dương nghe thấy ba chữ sân bay mới thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại: Nhắc tới sân bay mới của Giang Thành, tôi mới là người khai thác chính nhi bát kinh. Đáng tiếc tôi còn chưa được hưởng vinh quang và phần thưởng vốn nên thuộc về tôi thì... Trương đại quan nhân không nói nốt, bởi vì bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đến.
Nhìn thấy Trương Dương ở chỗ Chu Hưng Dân, Đỗ Thiên Dã cười nói: Trương Dương cũng ở đây à!
Chu Hưng Dân nói: Anh tới đúng lúc đấy, hắn đang quảng cáo âm ĩ chính tích và công lao của mình với tôi đây, nói rằng sân bay mới của Giang Thành hắn có công từ đầu tới cuối.
Trương đại quan nhân lúng túng nói: Tỉnh trưởng Chu, ngài đừng hại người như vậy, tôi không nói thế.
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, nói: Lời này cũng không sai, hạng mục sân bay mới của Giang Thành quả thực có cả nỗ lực của Trương Dương.
Trương Dương người ta hai vị lãnh đạo người ta có chuyện quan trọng cần bàn, cũng không không biết xấu hổ mà ở lại, sau khi cáo từ hai người thì rời đi.
Trương Dương đi rồi Chu Hưng Dân Chu Hưng Dân mời Đỗ Thiên Dã ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã nói: Sao? Dạy thằng ôn này này à?
Chu Hưng Dân bật cười: Dạy hắn có tác dụng gì không? Hơn nữa có thày giáo tốt như bí thư Tống rồi, tôi cần gì phải tự lòi cái xấu.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Chúng ta lúc nào thì đi?
Trương đại quan nhân từ trong là không muốn để Chu Hưng Dân đi, trận trượng của nghi thức lễ mừng đã bày ra rồi, nghi thức chúc mừng mấu chốt là vào buổi tối, tiệc pháp hoa là chủ đề hay nhất, suy nghĩ ban đầu của Trương đại quan nhân là tổ chức một hồi tiệc tối giữa lãnh đạo và quần chúng, nhưng an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu hiển nhiên vô cùng chặt chẽ, mục đích y lần này tới đây cũng không chỉ là để tham gia lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, thuận tiện còn phải thị sát tình huống phát triển của mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải. Lãnh đạo nếu đã quyết định thì ý chí của Trương Dương không thể di dời được, Trương đại quan nhân chỉ đành chấp nhận.
Thật ra chẳng những Chu Hưng Dân và Đỗ Thiên Dã phải đi, các khách quý khác cũng đều không định tham gia tiệc pháo hoa này, những người vốn định tham gia nhưng nghe nói tỉnh trưởng Chu lập tức tới Giang Thành, cho nên cũng không cần phải ở lại, bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ đều là tham gia nghi thức mở màn xong thì đi, Trương Dương nghe nói bọn họ cũng phải đi, không nhịn được oán giận: Tôi nói này hai vị bí thư đại nhân, mông còn ngồi chưa nóng đã đi rồi, tôi còn chưa kịp nâng chén ôn chuyện với hai người mà hai người đã muốn đi rồi ư?
Thường Tụng cười nói: Tôi tới đây chủ yếu là để thăm Hải Thiên và Hải Tâm, nhìn thấy bọn họ có thể thoải mái công tác ở đây thì tôi an tâm rồi, về phần cắt băng mở màn gì đó, tôi vốn cũng không có bao nhiêu hứng thú, tiệc pháo hoa có ai mà chưa xem đâu? Bắn pháo hoa hàng năm của Lam Sơn chúng tôi so với các anh thì còn cao hơn mấy bậc.
Trương đại quan nhân vừa nghe y nói như vậy thì có chút không vui: Khinh thường người ta, bí thư Thường, vậy ông kiểu gì cũng phải ở lại xem, tôi không tin, các ông có thể cao hơn chúng tôi tới mấy bậc, tôi nói cho ông biết nhé, pháo hoa của chúng tôi là không tốn một xu, toàn là hàng lậu bắt được.
Lời nói của thằng cha này dẫn tới một trận tiếng cười, Lý Trường Vũ nói: Thằng nhóc cậu chỉ giỏi chiếm tiện nghi, mà trăm ngàn lần đừng có lơ là vấn đề an toàn đấy.
Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi, đã sớm làm tốt biện pháp vạn toàn rồi, hai vị bí thư đại nhân, hay là ở lại một tối đi.
Lý Trường Vũ lắc đầu nói: Thực sự không được, lần này là cố giành thời gian tới đây cổ động cho cậu, ở vị trí của chúng ta, có ai mà không có cả một đống chuyện, tâm ý của cậu chúng tôi xin nhận, vốn là còn ngại, đợi tỉnh trưởng Chu đi rồi thì chúng tôi mới dám đi, nhưng hiện tại y đã có an bài khác, chúng tôi vừa hay có thể mau chóng về chủ trì công tác. Lý Trường Vũ ở trước mặt Trương Dương cũng không cần thiết phải giả vờ, có gì nói nấy.
Trương Dương nghe y đã nói đến nước này thì cũng không tiện tiếp tục giữ lại, gật đầu nói: Vậy được rồi, các anh đi đi, nhiều pháo hoa như vậy, tôi phóng một mình vậy.
Lý Trường Vũ cười nói: Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có điều chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt thôi, mùng một tháng năm Triệu Tĩnh kết hôn, chúng tôi đều tới Đông Giang.
Trương Dương ở sâu trong lòng vẫn hy vọng những lãnh đạo cũ và lão bằng hữu này có thể ở Tân Hải thêm một thời gian, nhưng tình huống hiện thực cũng không cho phép, sau khi nói lời từ biệt với Thường Tụng, Lý Trường Vũ, hắn tìm được Đỗ Thiên Dã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã là Trương Dương tức giận không có chỗ trút: Tôi nói này lão Đỗ, không được làm như vậy! Đào góc tường của huynh đệ mình, không có phúc hậu, không có nghĩa khí!
Đỗ Thiên Dã cười không khép miệng lại được: Thằng nhóc cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người tôi, là các cậu trước chuyện không tìm hiểu rõ an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu, sân bay mới của Giang Thành cũng sắp khánh thành rồi, đến lúc đó sẽ là quà mừng Hương Cảng hồi quy cho đất nước, tỉnh trưởng Chu đã nói trước là phải tới thị sát, cũng không phải là tôi lừa y tới.
Trương Dương gật đầu nói: Lão Đỗ à, anh nên giúp tôi nói tốt vài câu nhé, tỉnh trưởng Chu có chút không vui về chuyện giữa tôi và Thái Hồng.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Yên tâm đi, tôi vừa rồi đã nói chuyện này với y, tỉnh trưởng Chu vẫn rất ủng hộ cậu, cậu cứ yên tâm lớn mật mà làm, có điều cậu nhớ kỹ, về sau tận lực làm chuyện này một cách quang minh chính đại, đừng có giở những mánh khéo vặt, làm trò cười cho người trong nghề.
Ài! Anh sao lại nói vậy? Cái gì mà mánh khóe vặt, cái gì gọi là làm trò cười cho người trong nghề?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Thằng nhóc cậu đừng có mà lằng nhằng với tôi, chuyện của Tân Hải các cậu không liên quan tới tôi, đúng rồi, tôi thấy bí thư Hạng rất mất hứng, cậu hay là cân nhắc làm sao để ứng phó với y đi.
Đỗ Thiên Dã nói không sai, trong khoảng thời gian Chu Hưng Dân tới Tân Hải, Hạng Thành bị vây trong buồn bực cực độ, ngày hôm qua đài truyền hình Bắc Cảng không ngờ tự tiện phát một một bài tuyên truyền có tính châm chích rất mạnh, trong đó chẳng những cắt nối biên tập một bộ phận nội dung của đài truyền hình trung ương, còn trình bày rất nhiều quan điểm, mời mấy người được gọi là chuyên gia bảo vệ môi trường đến luận chứng ảnh hưởng có thể sinh ra đối với hoàn cảnh Bắc Cảng nếu hạng mục nhà máy thép được xây dựng. Lửa giận của Hạng Thành cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, y tối hôm qua sau khi xem xong chuyên đề này, lập tức gọi điện thoại tìm bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành để mắng cho y một trận, chuyên đề châm chích mười phần do đài truyền hình trung ương phát thì bọn họ không quản được, thậm chí nhật báo Đông Nam đăng tin gây bất lợi cho Thái Hồng bọn họ cũng không tiện nói gì, nhưng đài truyền hình Bắc Cảng là tiếng nói của bọn họ, vào thời khắc mấu chốt này phát ra tiếng nói bất đồng của ban lãnh đạo, cái này này cũng không phải là việc nhỏ, sự giải đọc ở bên ngoài sẽ cho rằng là bí thư thị ủy y đã mất đi sự khống chế đối với ngành tuyên truyền, khiến quan hệ vốn đã khẩn trương với Thái Hồng cũng sẽ trở nên đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
/2583
|