Viên Hiếu Công gật đầu.
Viên Hiếu Thương nói: Cung Hoàn Sơn đã muốn đối phó Tưởng Hồng Cương, hắn sẽ lợi dụng anh, anh cũng có thể lợi dụng hắn, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng cơ hội lần này để nhổ tận gốc Đinh Cao Sơn, đạp bằng chướng ngại này.
Viên Hiếu Công nói: Bí thư Hạng và thị trưởng Cung là một đội, Tưởng Hồng Cương có vốn liếng gì để tranh với bọn họ.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, anh chớ quên Tưởng Hồng Cương gần đây đi lại rất gần với Trương Dương, hai ngày trước còn tự mình đi tới Đông Giang tham gia hôn lễ của em gái Trương Dương.
Viên Hiếu Công nói: Tranh đấu trong chính quyền Bắc Cảng là một vũng nước đục, hắn nếu sáng suốt thì sẽ không nhúng tay vào.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, một năm nay đối với chúng ta mà nói thì chính là báo thù, đợi cho ân oán kết thúc, tất cả chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa!
Viên Hiếu Công mấp máy môi, vẻ mặt của thâm trầm và không thể suy đoán được.
Khi ngay chính đàn Bắc Cảng dầy đặc mây đen thì thời tiết của Bắc Cảng lại là trời trong nắng ấm, Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên dẫn lão thái thái và một nhà Tạ Chí Quốc tới Bạch đảo du ngoạn.
Tiêu Mân Hồng đặc biệt phái tới du thuyền xa hoa của Tiêu Quốc Thành, nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, Trương Dương hỏi nơi hạ lạc của Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Chú tôi tới kinh thành rồi, hai ngày nữa sẽ trở về.
Trương Dương nhớ tới quan hệ giữa Tiêu Quốc Thành và Kiều Mộng Viện, lần này tới Đông Giang đã chứng thực được Kiều Mộng Viện không phải là con gái riêng của Tiêu Quốc Thành, thân thế của Kiều Mộng Viện trở nên càng khó bề phân biệt, Trương đại quan nhân vốn định từ chỗ Tiêu Quốc Thành hỏi thêm gì đó, nhưng y không ở Bạch đảo thì chỉ có thể đành chịu.
Phong cảnh của Bạch đảo ở trong mắt Tạ Chí Quốc đã là vô cùng kinh diễm, nhưng trong mắt Sở Yên Nhiên thì cảnh biển nơi này cũng chỉ bình thường thôi, cô ta đề xuất mời mọi người: Có thời gian thì tới đảo thần miếu chơi, bãi biển nơi đó mới gọi là đẹp.
Trương đại quan nhân cười nói: Yên Nhiên, em sao trở nên có chút sính ngoại thế? trăng nước ngoài nhất định là tròn hơn trong nước ư?
Tạ Hiểu Quân nói: Sư nương, lần này tôi đứng ở phía sư phụ ta, đảo thần miếu có thể là đẹp vậy không?
Sở Yên Nhiên nói: Chỉ có thân lâm kỳ cảnh thì mới có thể cảm nhận được cảnh sắc nơi đó khiến lòng người say mê, cậu và Từ Ngưng tương lai có thể tới đó kết hôn du lịch, tất cả phí dụng tôi sẽ chi.
Lâm Tú cười nói: Bọn họ còn nhỏ, nhưng hôn lễ của em và Trương Dương đã nên lên nhật trình rồi. Lâm Tú tuy rằng ngầm đồng ý cho con trai và Từ Ngưng yêu nhau, nhưng bảo cô ta thực sự chấp nhận đứa con dâu này thì vẫn cần thời gian, cô ta rất xảo diệu dẫn dắt đề tài, vòng về trên người Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Margaret nói: Đúng đấy, hai đứa cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn rồi, để thêm mấy năm nữa tôi không biết còn còn được tận mắt chứng kiến nữa không... Nói tới đây lão thái thái bỗng dưng thấy thương cảm.
Trương Dương cười ha ha ôm vai lão thái thái: Bà ngoại, bà gấp cái gì? Chỉ cần bà nguyện ý thì con và Yên Nhiên ngày mai sẽ kết hôn.
Margaret cười nói: Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý rồi.
Sở Yên Nhiên nói: Ôi, đáp ứng thống khoái vậy ư, vậy bà gả cho hắn đi.
Cả đám người đều bật cười, Margaret cười đến chảy cả nước mắt: Xú nha đầu, trêu bà à, không có tôn ti trật tự gì cả!
Trương Dương nói: Yên Nhiên, nếu mọi người đều nhất trí yêu cầu, anh thấy em nghe theo đi, tuy em giàu nhưng anh tốt xấu gì cũng là một bí thư thị ủy, quan thương kết hợp, tuyệt phối đấy.
Tạ Hiểu Quân và Từ Ngưng cũng nhao nhao: Chúng em cũng thấy vậy.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt: Tôi có nói là không gả cho anh ta đâu, chỉ là anh ta hiện tại bận như vậy, chuyện của công ty tôi cũng không ít, chẳng lẽ chúng tôi kết hôn rồi lại mỗi người một nơi à? Những gì mà Sở Yên Nhiên nói cũng đúng là sự thật tồn tại khách quan, hiện tại cô ta và Trương Dương đều có sự nghiệp của mình, hơn nữa không ai có thể từ bỏ được, Margaret nói: Nếu cứ mãi vì sự nghiệp thì cả đời không cần kết hôn nữa.
Trương Dương nói: Kết hôn chứ, cứ quyết định vậy đi, tết nguyên đán năm nay kết hôn, có hơn nửa năm chuẩn bị, thời gian vậy là đủ rồi.
Trương Dương không thể đẻ lão nhân gia thất vọng, những lời mà Margaret nói cũng là sự thật, mắt thấy bà ta mỗi ngày một già, thời gian sống không còn nhiều nữa, hy vọng lớn nhất của lão thái thái chính là có thể chính mắt chứng kiến cháu gái kết hôn, hy vọng này người làm vãn bối như họ bất kể là như thế nào cũng phải thỏa mãn bà ta.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Sở Yên Nhiên, Trương Dương đã lên tiếng, hiện tại chỉ chờ Sở Yên Nhiên gật đầu thôi, Sở Yên Nhiên gật đầu nói: Tôi nghe Trương Dương.
Ở bên cạnh truyền đến tiếng cười của Tiêu Mân Hồng: Đến lúc đó nhất định phải mời tôi tới uống chén rượu mừng đấy.
Trương Dương mỉm cười nói: Nhất định rồi, có điều chuyện này Tiêu tiểu thư nhất định phải giữ bí mật cho tôi, bằng không tôi chỉ sợ là ứng phó không nổi.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu. Cô ta có việc tìm Trương Dương.
Trương Dương và cô ta cùng nhau đi vào trong sân, ngồi dưới tán che nắng, cách đó không xa chính là bờ cát, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát tràn ngập lực lượng và tiết tấu, từng trận gió biển mang tới mùi biển.
Tiêu Mân Hồng nói: “Bí thư Trương, tôi tìm ngài là vì chuyện đầu tư vào Tân Hải.
Trương Dương nói: Sao, vội vàng thu hồi lại năm trăm triệu mà các cô cho tôi vay rồi à?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương hiểu lầm rồi, không phải ý này, năm trăm triệu đó là chú tôi cho các anh vay, không liên quan gì tới công ty cả, tôi tìm anh là vì chuyện liên quan tới xây dựng vườn hậu cần.
Trương Dương nói: Tôi đã xem qua bản kế hoạch của các cô rồi, cũng đã giao cho hội quản ủy của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đánh giá, sắp tới sẽ có kết quả.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi quyết định, hợp tác với gia tộc Nguyên Hòa. Mục đích của chúng tôi không chỉ là xây dựng trung tâm hậu cần lớn nhất Bình Hải, mà là trung tâm hậu cần hiện đại hoá công nghệ cao nhất lưu thế giới.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh quyết định hợp tác với Nguyên Hòa Hạnh Tử ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Lần này y tới kinh thành, mục đích chủ yếu chính là gặp mặt mấy vị cao tầng của gia tộc Nguyên Hòa, quyết định chi tiết hợp tác cụ thể.
Trương Dương nói: Xây dựng vườn hậu cần bản thân đã đáp ứng giao cho các cô, điều kiện tiên quyết là các cô phải làm theo quy hoạch chỉnh thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tuân theo an bài toàn cục. Xây dựng công trình sớm hơn đã định càng tốt, bởi vì vườn hậu cần một bộ phận quan trọng của xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Gia tộc Nguyên Hòa là thương nhân hậu cần lớn nhất toàn bộ Á châu, bọn họ có kinh nghiệm quản lý phong phú. Tiêu tiên sinh chẳng những nhìn trúng điểm này, còn nhìn trúng các trạm trung chuyển trải rộng các nơi trên giới của bọn họ. Con đường càng nhiều thì phí tổn có thể càng thấp. Cô ta lấy ra một túi giấy tờ. Trong đó là một số tư liệu về vườn hậu cần, Tiêu Mân Hồng giới thiệu: Trong đây là hiệu quả đồ vườn hậu cần mà gia tộc Nguyên Hòa tìm thiết kế sư giỏi nhất Nhật Bản thiết kế, trong đĩa có ảnh 3D, bí thư Trương có thể về xem.
Trương Dương nói: Tôi xem xong sẽ cho cô ý kiến.
Tiêu Mân Hồng nói: Ý tứ của chú tôi là đưa cảng Phước Long vào xây dựng chỉnh thể của vườn hậu cần, do hai bên chúng ta đầu tư, tiến hành cải biến cảng Phước Long trên cơ sở hiện có.
Trương Dương nói: Các cô trước đây không hề có hứng thú đối với cảng, đây là ý tứ của các cô hay là ý tứ của Nguyên Hòa Hạnh Tử?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Mạnh liên thủ với mạnh khiến thực lực của chúng tôi tăng cường rất lớn, miệng lớn một chút cũng là bình thường thôi mà.
Trương Dương nói: Đấu thầu xây dựng lại cảng Phước Long vẫn chưa chính thức bắt đầu, cho dù là các cô có hứng thú thì phải thông qua đấu thầu bình thường.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương. Tôi chỉ bắn tiếng với ngài trước thôi.
Sự thật chứng minh Tiêu Mân Hồng không phải xuất phát từ bắn tiếng lịch sự, sau khi Trương Dương hỏi tiến trình đấu thầu của cảng Phước Long thì biết một chuyện, tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore cũng đã điện thoại tới, bọn họ ít ngày nữa sẽ phái đại biểu tới khảo sát. Tập đoàn Tinh Nguyệt và gia tộc Nguyên Hòa là đối thủ cạnh tranh sinh ý lớn nhất châu Á, có thể nói địa phương có Nguyên Hòa thì cơ hồ sẽ nhìn thấy nơi làm việc của tập đoàn Tinh Nguyệt, quan hệ của hai bên cực kỳ giống KFC và McDonald's, nhưng hai bên không phải bổ trợ cho nhau mà là quan hệ cạnh tranh trắng trợn.
Trương Dương cũng rất quen thuộc với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, từ khi hắn làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích thì đã giao tiếp nhiều lần với Phạm Tư Kì, chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, Phạm Tư Kì bởi vì bị cuốn vào vụ án bắt cóc giết người mà gặp phiền toái rất lớn, cuối cùng vẫn là Trương Dương ra tay giúp cô ta giải quyết, tạo thành hiện tượng giả Phạm Tư Kì bị bệnh nan y, giành được cơ hội phóng thích cho cô ta.
Viên Hiếu Thương nói: Cung Hoàn Sơn đã muốn đối phó Tưởng Hồng Cương, hắn sẽ lợi dụng anh, anh cũng có thể lợi dụng hắn, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng cơ hội lần này để nhổ tận gốc Đinh Cao Sơn, đạp bằng chướng ngại này.
Viên Hiếu Công nói: Bí thư Hạng và thị trưởng Cung là một đội, Tưởng Hồng Cương có vốn liếng gì để tranh với bọn họ.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, anh chớ quên Tưởng Hồng Cương gần đây đi lại rất gần với Trương Dương, hai ngày trước còn tự mình đi tới Đông Giang tham gia hôn lễ của em gái Trương Dương.
Viên Hiếu Công nói: Tranh đấu trong chính quyền Bắc Cảng là một vũng nước đục, hắn nếu sáng suốt thì sẽ không nhúng tay vào.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, một năm nay đối với chúng ta mà nói thì chính là báo thù, đợi cho ân oán kết thúc, tất cả chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa!
Viên Hiếu Công mấp máy môi, vẻ mặt của thâm trầm và không thể suy đoán được.
Khi ngay chính đàn Bắc Cảng dầy đặc mây đen thì thời tiết của Bắc Cảng lại là trời trong nắng ấm, Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên dẫn lão thái thái và một nhà Tạ Chí Quốc tới Bạch đảo du ngoạn.
Tiêu Mân Hồng đặc biệt phái tới du thuyền xa hoa của Tiêu Quốc Thành, nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, Trương Dương hỏi nơi hạ lạc của Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Chú tôi tới kinh thành rồi, hai ngày nữa sẽ trở về.
Trương Dương nhớ tới quan hệ giữa Tiêu Quốc Thành và Kiều Mộng Viện, lần này tới Đông Giang đã chứng thực được Kiều Mộng Viện không phải là con gái riêng của Tiêu Quốc Thành, thân thế của Kiều Mộng Viện trở nên càng khó bề phân biệt, Trương đại quan nhân vốn định từ chỗ Tiêu Quốc Thành hỏi thêm gì đó, nhưng y không ở Bạch đảo thì chỉ có thể đành chịu.
Phong cảnh của Bạch đảo ở trong mắt Tạ Chí Quốc đã là vô cùng kinh diễm, nhưng trong mắt Sở Yên Nhiên thì cảnh biển nơi này cũng chỉ bình thường thôi, cô ta đề xuất mời mọi người: Có thời gian thì tới đảo thần miếu chơi, bãi biển nơi đó mới gọi là đẹp.
Trương đại quan nhân cười nói: Yên Nhiên, em sao trở nên có chút sính ngoại thế? trăng nước ngoài nhất định là tròn hơn trong nước ư?
Tạ Hiểu Quân nói: Sư nương, lần này tôi đứng ở phía sư phụ ta, đảo thần miếu có thể là đẹp vậy không?
Sở Yên Nhiên nói: Chỉ có thân lâm kỳ cảnh thì mới có thể cảm nhận được cảnh sắc nơi đó khiến lòng người say mê, cậu và Từ Ngưng tương lai có thể tới đó kết hôn du lịch, tất cả phí dụng tôi sẽ chi.
Lâm Tú cười nói: Bọn họ còn nhỏ, nhưng hôn lễ của em và Trương Dương đã nên lên nhật trình rồi. Lâm Tú tuy rằng ngầm đồng ý cho con trai và Từ Ngưng yêu nhau, nhưng bảo cô ta thực sự chấp nhận đứa con dâu này thì vẫn cần thời gian, cô ta rất xảo diệu dẫn dắt đề tài, vòng về trên người Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Margaret nói: Đúng đấy, hai đứa cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn rồi, để thêm mấy năm nữa tôi không biết còn còn được tận mắt chứng kiến nữa không... Nói tới đây lão thái thái bỗng dưng thấy thương cảm.
Trương Dương cười ha ha ôm vai lão thái thái: Bà ngoại, bà gấp cái gì? Chỉ cần bà nguyện ý thì con và Yên Nhiên ngày mai sẽ kết hôn.
Margaret cười nói: Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý rồi.
Sở Yên Nhiên nói: Ôi, đáp ứng thống khoái vậy ư, vậy bà gả cho hắn đi.
Cả đám người đều bật cười, Margaret cười đến chảy cả nước mắt: Xú nha đầu, trêu bà à, không có tôn ti trật tự gì cả!
Trương Dương nói: Yên Nhiên, nếu mọi người đều nhất trí yêu cầu, anh thấy em nghe theo đi, tuy em giàu nhưng anh tốt xấu gì cũng là một bí thư thị ủy, quan thương kết hợp, tuyệt phối đấy.
Tạ Hiểu Quân và Từ Ngưng cũng nhao nhao: Chúng em cũng thấy vậy.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt: Tôi có nói là không gả cho anh ta đâu, chỉ là anh ta hiện tại bận như vậy, chuyện của công ty tôi cũng không ít, chẳng lẽ chúng tôi kết hôn rồi lại mỗi người một nơi à? Những gì mà Sở Yên Nhiên nói cũng đúng là sự thật tồn tại khách quan, hiện tại cô ta và Trương Dương đều có sự nghiệp của mình, hơn nữa không ai có thể từ bỏ được, Margaret nói: Nếu cứ mãi vì sự nghiệp thì cả đời không cần kết hôn nữa.
Trương Dương nói: Kết hôn chứ, cứ quyết định vậy đi, tết nguyên đán năm nay kết hôn, có hơn nửa năm chuẩn bị, thời gian vậy là đủ rồi.
Trương Dương không thể đẻ lão nhân gia thất vọng, những lời mà Margaret nói cũng là sự thật, mắt thấy bà ta mỗi ngày một già, thời gian sống không còn nhiều nữa, hy vọng lớn nhất của lão thái thái chính là có thể chính mắt chứng kiến cháu gái kết hôn, hy vọng này người làm vãn bối như họ bất kể là như thế nào cũng phải thỏa mãn bà ta.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Sở Yên Nhiên, Trương Dương đã lên tiếng, hiện tại chỉ chờ Sở Yên Nhiên gật đầu thôi, Sở Yên Nhiên gật đầu nói: Tôi nghe Trương Dương.
Ở bên cạnh truyền đến tiếng cười của Tiêu Mân Hồng: Đến lúc đó nhất định phải mời tôi tới uống chén rượu mừng đấy.
Trương Dương mỉm cười nói: Nhất định rồi, có điều chuyện này Tiêu tiểu thư nhất định phải giữ bí mật cho tôi, bằng không tôi chỉ sợ là ứng phó không nổi.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu. Cô ta có việc tìm Trương Dương.
Trương Dương và cô ta cùng nhau đi vào trong sân, ngồi dưới tán che nắng, cách đó không xa chính là bờ cát, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát tràn ngập lực lượng và tiết tấu, từng trận gió biển mang tới mùi biển.
Tiêu Mân Hồng nói: “Bí thư Trương, tôi tìm ngài là vì chuyện đầu tư vào Tân Hải.
Trương Dương nói: Sao, vội vàng thu hồi lại năm trăm triệu mà các cô cho tôi vay rồi à?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương hiểu lầm rồi, không phải ý này, năm trăm triệu đó là chú tôi cho các anh vay, không liên quan gì tới công ty cả, tôi tìm anh là vì chuyện liên quan tới xây dựng vườn hậu cần.
Trương Dương nói: Tôi đã xem qua bản kế hoạch của các cô rồi, cũng đã giao cho hội quản ủy của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đánh giá, sắp tới sẽ có kết quả.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi quyết định, hợp tác với gia tộc Nguyên Hòa. Mục đích của chúng tôi không chỉ là xây dựng trung tâm hậu cần lớn nhất Bình Hải, mà là trung tâm hậu cần hiện đại hoá công nghệ cao nhất lưu thế giới.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh quyết định hợp tác với Nguyên Hòa Hạnh Tử ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Lần này y tới kinh thành, mục đích chủ yếu chính là gặp mặt mấy vị cao tầng của gia tộc Nguyên Hòa, quyết định chi tiết hợp tác cụ thể.
Trương Dương nói: Xây dựng vườn hậu cần bản thân đã đáp ứng giao cho các cô, điều kiện tiên quyết là các cô phải làm theo quy hoạch chỉnh thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tuân theo an bài toàn cục. Xây dựng công trình sớm hơn đã định càng tốt, bởi vì vườn hậu cần một bộ phận quan trọng của xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Gia tộc Nguyên Hòa là thương nhân hậu cần lớn nhất toàn bộ Á châu, bọn họ có kinh nghiệm quản lý phong phú. Tiêu tiên sinh chẳng những nhìn trúng điểm này, còn nhìn trúng các trạm trung chuyển trải rộng các nơi trên giới của bọn họ. Con đường càng nhiều thì phí tổn có thể càng thấp. Cô ta lấy ra một túi giấy tờ. Trong đó là một số tư liệu về vườn hậu cần, Tiêu Mân Hồng giới thiệu: Trong đây là hiệu quả đồ vườn hậu cần mà gia tộc Nguyên Hòa tìm thiết kế sư giỏi nhất Nhật Bản thiết kế, trong đĩa có ảnh 3D, bí thư Trương có thể về xem.
Trương Dương nói: Tôi xem xong sẽ cho cô ý kiến.
Tiêu Mân Hồng nói: Ý tứ của chú tôi là đưa cảng Phước Long vào xây dựng chỉnh thể của vườn hậu cần, do hai bên chúng ta đầu tư, tiến hành cải biến cảng Phước Long trên cơ sở hiện có.
Trương Dương nói: Các cô trước đây không hề có hứng thú đối với cảng, đây là ý tứ của các cô hay là ý tứ của Nguyên Hòa Hạnh Tử?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Mạnh liên thủ với mạnh khiến thực lực của chúng tôi tăng cường rất lớn, miệng lớn một chút cũng là bình thường thôi mà.
Trương Dương nói: Đấu thầu xây dựng lại cảng Phước Long vẫn chưa chính thức bắt đầu, cho dù là các cô có hứng thú thì phải thông qua đấu thầu bình thường.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương. Tôi chỉ bắn tiếng với ngài trước thôi.
Sự thật chứng minh Tiêu Mân Hồng không phải xuất phát từ bắn tiếng lịch sự, sau khi Trương Dương hỏi tiến trình đấu thầu của cảng Phước Long thì biết một chuyện, tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore cũng đã điện thoại tới, bọn họ ít ngày nữa sẽ phái đại biểu tới khảo sát. Tập đoàn Tinh Nguyệt và gia tộc Nguyên Hòa là đối thủ cạnh tranh sinh ý lớn nhất châu Á, có thể nói địa phương có Nguyên Hòa thì cơ hồ sẽ nhìn thấy nơi làm việc của tập đoàn Tinh Nguyệt, quan hệ của hai bên cực kỳ giống KFC và McDonald's, nhưng hai bên không phải bổ trợ cho nhau mà là quan hệ cạnh tranh trắng trợn.
Trương Dương cũng rất quen thuộc với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, từ khi hắn làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích thì đã giao tiếp nhiều lần với Phạm Tư Kì, chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, Phạm Tư Kì bởi vì bị cuốn vào vụ án bắt cóc giết người mà gặp phiền toái rất lớn, cuối cùng vẫn là Trương Dương ra tay giúp cô ta giải quyết, tạo thành hiện tượng giả Phạm Tư Kì bị bệnh nan y, giành được cơ hội phóng thích cho cô ta.
/2583
|