Hiện giờ Phạm Tư Kì đang ở Singapore, một lần nữa chấp chưởng đại quyền của Tinh Nguyệt, đương nhiên cô ta hiện tại đã không phải là chủ tịch Tinh Nguyệt, nhưng cổ phần mà cô ta khống chế so với trước khi gặp chuyện không may thì còn nhiều hơn, sau phong ba lần trước, Phạm Tư Kì đã thanh trừ toàn bộ những thanh âm phản đối trong công ty, củng cố quyền lực của bản thân.
Trương Dương và Tiêu Mân Hồng nói chuyện một giờ, vốn đã hẹn đi chơi mô tô với Sở Yên Nhiên, nhưng lại bắt Sở Yên Nhiên đợi hắn rõ lâu ở trên bờ cát, cũng may Sở Yên Nhiên thông tình đạt lý, không bởi vì chuyện này mà tức giận.
Trương đại quan nhân vẻ mặt áy náy đi tới trước mặt Sở Yên Nhiên, cười nói: Nha đầu, xin lỗi, Tiêu Mân Hồng tìm anh bàn việc, không ngờ lâu như vậy.
Sở Yên Nhiên thở dài: Quen rồi, trong mắt của những người làm quen các anh chỉ có quốc gia, làm gì có chút quan niệm gia đình nào.
Trương Dương cười nói: Đi, đi lái thuyền mô tô!
Sở Yên Nhiên gật đầu, hai người mỗi người điều khiến một chiếc thuyền mô tô phóng ra biển, nói tới trình độ lái, Sở Yên Nhiên trình độ gần như chuyên nghiệp không biết bỏ xa Trương Dương mấy giãy phố.
khi Trương đại quan nhân bẻ lái thì kỹ thuật rất kém, cả người và thuyền đều ngã xuống mặt biển, thảm hại vô cùng bò lên, Sở Yên Nhiên nhìn bộ dáng của hắn thì không nhịn được mà cười tươi như hoa.
Trương Dương nói: Anh cả đời này cũng không đuổi kịp em trong trò này.
Sở Yên Nhiên nói: Anh cho rằng mình không gì không làm được cơ mà!
Trương Dương nói: Nào lại!
Lúc này Tạ Hiểu Quân điều khiển thuyền mô tô chở Từ Ngưng tới đây, bốn người cũng nhau vẽ ra ba đường sóng trắng trên mặt biển, nhìn từ xa, giống như ba con rồng biển đang lượn.
Người thắng cuối cùng vẫn Sở Yên Nhiên, Trương đại quan nhân xếp cuối, trên đường đi hắn ngã ba lần.
Trở lại bãi biển, Sở Yên Nhiên vẫn cười không ngừng, Trương Dương phát hiện, thỉnh thoảng tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhân của mình cũng là một việc tốt có thể khiến cho cô ta vui vẻ. Đương nhiên, hôm nay không phải hắn cố ý tỏ ra yếu thế mà là trình không bằng người.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên sóng vai ngồi trên bờ cát, nhìn mặt trời lặn, Sở Yên Nhiên rúc vào đầu vai hắn, nhắm hai mắt lại, thoải mái đến mức muốn thiếp đi, giống như là thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ, có thể không quản gì cả, không hỏi gì cả.
Sở Yên Nhiên ôn nhu nói giống như nói mê: Trương Dương, em rất muốn triệt để vứt bỏ công tác trong tay, cứ như vậy ở bên cạnh anh.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Được, vậy em bỏ việc đi, anh sẽ nuôi em.
Sở Yên Nhiên mở to mắt, đánh vào vai hắn một cái, cười nói: Chỉ bằng vào chút tiền lương của anh thì cho em ăn không khí à!
Trương Dương nói: Tiền lương của anh tuy rằng không nhiều lắm nhưng anh biết khám bệnh, chờ sau khi chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ tìm một cửa hàng rồi mở phòng khám, chuyên trị tạp chứng nan y, treo biển phí dưới một vạn, à không, dưới mười vạn thì anh cũng sẽ không chớp mắt.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh cũng đen thật, mười vạn, phóng mắt khắp toàn cầu không có ai thu phí cao vậy đâu?
Trương Dương nói: Phóng mắt khắp toàn cầu cũng không có đại cao minh như anh đâu, vậy em nói xem, mười vạn có đáng giá không?
Sở Yên Nhiên cười cười lắc đầu.
Trương Dương nói: Năm đó nếu không phải anh tiếp chân cho em, một nha đầu xinh đẹp như vậy sẽ trở thành một nàng què rồi, đi đường cũng khập khà khập khiễng như con vịt, em nói xem có khó coi không?
Sở Yên Nhiên gắ: Anh mới là vịt.
Trương Dương nói: Vạn nghe thì không ít, nhưng đối với một tính mạng mà nói thì là vô giá, anh tin trên đời này người nguyện ý bỏ ra chỗ tiền khám bệnh này nhiều lắm.
Sở Yên Nhiên cũng không dị nghị gì với câu này của hắn, nếu có thể cứu được một mạng người, đừng nói là một vạn, cho dù là trăm vạn ngàn vạn cũng có người nguyện ý bỏ ra, Trương Dương nếu muốn dựa vào y thuật để làm giàu thì chỉ sợ hiện tại đã sớm phú ông ức vạn rồi.
Trương Dương nói: Anh liệu có nuôi được em không?
Sở Yên Nhiên ôm cánh tay hắn, tựa vào đầu vai hắn nói: Nuôi được, Trương Dương, anh nếu ở sự nghiệp chữa bệnh có tiền cảnh lớn như vậy, vì sao còn phải lăn lộn trong quan trường?
Trương Dương nói: Làm việc phải đến nơi đến chốn, hơn nữa, loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt trong quan trường anh rất thích thể hội được.
Sặc, anh đúng là một tên quan mê. Trương Dương, anh hiện tại tuy rằng là bí thư thị ủy, nhưng quan trường vô chừng mực, phía trước anh còn có cấp thính, cấp bộ, cấp quốc, chẳng lẽ anh một lòng một dạ tiếp tục lăn lộn trong quan trường ư?
Trương Dương cười nói: Đi một bước thì nhìn một bước, làm được tới ngày nào thì hay ngày đó, thật ra với năng lực của anh cho dù cho anh làm tổng thống thì anh cũng thừa sức.
Sở Yên Nhiên cười nói: Vậy em cho anh làm tổng thống nhé, phía đảo Thần Miếu em nói được, để anh làm đảo chủ kiêm tổng thống được không nào?
Trương Dương khinh thường nói: Một hòn đảo hoang thôi mà, làm tổng thống của ai chứ?
Sở Yên Nhiên nói: So với Vatican còn lớn hơn đấy, chỉ cần muốn làm chuyện gì mà không thể làm được? Mua được mấy nước lớn, làm tốt quan hệ với liên hiệp quốc, được liên hiệp quốc công nhận thì chính là một đảo quốc độc lập rồi.
Sở Yên Nhiên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Trương đại quan nhân thì lại động tâm tư: Cái đó, thật sự nếu thành công lập nước, anh chẳng phải là tổng thống khai quốc ư? Nhưng đó là một hòn đảo không có người ở mà, cho dù là làm tổng thống thì cũng chỉ là một tư lệnh không có quân, chẳng uy phong bằng làm một bí thư chi bộ thôn.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh coi thường đảo thần miếu rồi, em nói cho anh biết, hiện tại có hơn hai trăm tinh anh của thương giới đã ký hợp đồng mua đất rồi.
Trương Dương nói: Con bé này đúng là giỏi lừa gạt, nói với anh đi, hai trăm người này bị em lừa thế nào vậy?
Sở Yên Nhiên cười nói: Có được một sáng ý, anh biết 2012 không? Trong thần thoại Maya có một lời dựa đoán, là về tận thế 2012, em sau khi có được quyền khai phá hòn đảo này, gặp phải mấy cơn địa chấn, cho nên liên tưởng tới năm 2012, thế là em liền đi quanh thế giới rêu rao khái niệm ngày tận thế, coi đảo thần miếu là môt nơi tị nạn cuối cùng của nhân loại, chúng em cũng tiến hành xây dựng quay chung quanh phương diện này, mỗi một căn biệt thự đều có chỗ tránh nạn tận thế.
Trương đại quan nhân tràn ngập ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói: Lời nói dối ly kỳ như vậy mà họ cũng tin à? Còn nói gì là tinh anh thương giới, đầu bọn họ đều bị lừa đá ư?
Sở Yên Nhiên gắt: Đầu anh mới bị lừa đá ấy.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh nói sai rồi, đám tinh anh thương giới đầu bị va vào cửa cả rồi, sao lại đi tin vào năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt chứ? Theo lý mà nói thì đều là người thành tinh cả, chẳng lẽ đầu óc đều ngắn vậy ư?
Sở Yên Nhiên nói: Anh nghĩ xem đi, những người này đều có tiền rồi, không phải lo cơm áo gạo tiền, trước mắt cũng không có gì phải lo lắng, cho nên đặc biệt quan tâm tới chuyện tương lai, năm 2012 nói gần không gần, nói xa cũng không xa, trước sau cũng còn 15 năm nữa, anh cảm thấy rất khó hiểu phải không?
Trương Dương gật đầu, trong chuyện này, hắn thực sự có chút không thể lý giải, hắn cho rằng tận thế năm 2012 chỉ là một trò đùa.
Sở Yên Nhiên nói: Thật ra anh nên hiểu, con người ta khi tới độ cao nhất định thì đều thích nhìn xa trông rộng, lo lắng cho chuyện tương lai. Anh không hiểu thì chứng tỏ là độ cao của anh không đủ.
Trương Dương cười nói: Độ cao của anh không đủ, nhưng anh nói thật với em nhé, em có thể dễ dàng lừa được hai trăm tên tinh anh của xã hội, giống như loại của anh, há chẳng phải là bán anh rồi mà anh còn giúp em đếm tiền ư?
Sở Yên Nhiên cười nói: Đừng nói bản thân mình đơn thuần như vậy, ai lừa ai chứ? Từ đầu đến cuối đều là anh lừa em.
Trương đại quan nhân nói: Ai lừa ai ư? Đương nhiên là em lừa anh rồi.
Em lừa anh cái gì?
Em nhiều tiền như vậy, đương nhiên là khinh thường chút tiền lương của anh, em là lừa sắc anh.
Anh cút đi, Trương Dương, da mặt anh dày quá đấy.
Đinh Cao Thăng của Hằng Mậu thương vụ vào một giờ sáng thì bị cảnh sát tóm, chuyện phát sinh rất đột nhiên, Đinh Cao Thăng thậm chí không kịp gọi điện thoại thì đã bị cảnh sát lôi lên xe rồi.
Sau khi Đinh Cao Sơn biết chuyện này thì lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng phân cục cảng mới Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, hắn căn bản không nhận được thông tri muốn bắt Đinh Cao Thăng. Nói cách khác, chuyện này không phải phân cục cảng mới bọn họ làm, người đầu tiên mà Tô Vinh Thiêm nghĩ đến chính là Trình Diễm Đông.Điều này cũng rất bình thường, sau khi Tô Vinh Thiêm chấp chưởng quyền trị an của cảng khu mới, chỉ có Trình Diễm Đông là làm trái luật, phá án vượt biên giới. Tô Vinh Thiêm nói: Đinh tổng, chuyện này tôi không biết, tôi hiện tại sẽ hỏi cho anh. Đúng rồi, anh cũng hỏi thăm thử động tĩnh bên phía Tân Hải đi.
Đinh Cao Sơn nhíu mày, hắn minh bạch Tô Vinh Thiêm có ý gì, Đinh Cao Sơn không cho rằng chuyện của em trai có liên quan tới Tân Hải, lần Tân Hải phá án vượt địa bàn đã dẫn tới bất mãn mãnh liệt của phía Bắc Cảng, Trương Dương hiện tại đang ở vào lúc đường làm quan rộng mở, không cần thiết phải mạo hiểm để làm ra loại chuyện này, huống chi Đinh gia bọn họ cũng không có bất kỳ mâu thuẫn gì với Trương Dương. Đinh Cao Sơn nói: Tô cục. Tôi chỉ hỏi xem chuyện này có liên quan tới các anh không thôi.
Trương Dương và Tiêu Mân Hồng nói chuyện một giờ, vốn đã hẹn đi chơi mô tô với Sở Yên Nhiên, nhưng lại bắt Sở Yên Nhiên đợi hắn rõ lâu ở trên bờ cát, cũng may Sở Yên Nhiên thông tình đạt lý, không bởi vì chuyện này mà tức giận.
Trương đại quan nhân vẻ mặt áy náy đi tới trước mặt Sở Yên Nhiên, cười nói: Nha đầu, xin lỗi, Tiêu Mân Hồng tìm anh bàn việc, không ngờ lâu như vậy.
Sở Yên Nhiên thở dài: Quen rồi, trong mắt của những người làm quen các anh chỉ có quốc gia, làm gì có chút quan niệm gia đình nào.
Trương Dương cười nói: Đi, đi lái thuyền mô tô!
Sở Yên Nhiên gật đầu, hai người mỗi người điều khiến một chiếc thuyền mô tô phóng ra biển, nói tới trình độ lái, Sở Yên Nhiên trình độ gần như chuyên nghiệp không biết bỏ xa Trương Dương mấy giãy phố.
khi Trương đại quan nhân bẻ lái thì kỹ thuật rất kém, cả người và thuyền đều ngã xuống mặt biển, thảm hại vô cùng bò lên, Sở Yên Nhiên nhìn bộ dáng của hắn thì không nhịn được mà cười tươi như hoa.
Trương Dương nói: Anh cả đời này cũng không đuổi kịp em trong trò này.
Sở Yên Nhiên nói: Anh cho rằng mình không gì không làm được cơ mà!
Trương Dương nói: Nào lại!
Lúc này Tạ Hiểu Quân điều khiển thuyền mô tô chở Từ Ngưng tới đây, bốn người cũng nhau vẽ ra ba đường sóng trắng trên mặt biển, nhìn từ xa, giống như ba con rồng biển đang lượn.
Người thắng cuối cùng vẫn Sở Yên Nhiên, Trương đại quan nhân xếp cuối, trên đường đi hắn ngã ba lần.
Trở lại bãi biển, Sở Yên Nhiên vẫn cười không ngừng, Trương Dương phát hiện, thỉnh thoảng tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhân của mình cũng là một việc tốt có thể khiến cho cô ta vui vẻ. Đương nhiên, hôm nay không phải hắn cố ý tỏ ra yếu thế mà là trình không bằng người.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên sóng vai ngồi trên bờ cát, nhìn mặt trời lặn, Sở Yên Nhiên rúc vào đầu vai hắn, nhắm hai mắt lại, thoải mái đến mức muốn thiếp đi, giống như là thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ, có thể không quản gì cả, không hỏi gì cả.
Sở Yên Nhiên ôn nhu nói giống như nói mê: Trương Dương, em rất muốn triệt để vứt bỏ công tác trong tay, cứ như vậy ở bên cạnh anh.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Được, vậy em bỏ việc đi, anh sẽ nuôi em.
Sở Yên Nhiên mở to mắt, đánh vào vai hắn một cái, cười nói: Chỉ bằng vào chút tiền lương của anh thì cho em ăn không khí à!
Trương Dương nói: Tiền lương của anh tuy rằng không nhiều lắm nhưng anh biết khám bệnh, chờ sau khi chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ tìm một cửa hàng rồi mở phòng khám, chuyên trị tạp chứng nan y, treo biển phí dưới một vạn, à không, dưới mười vạn thì anh cũng sẽ không chớp mắt.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh cũng đen thật, mười vạn, phóng mắt khắp toàn cầu không có ai thu phí cao vậy đâu?
Trương Dương nói: Phóng mắt khắp toàn cầu cũng không có đại cao minh như anh đâu, vậy em nói xem, mười vạn có đáng giá không?
Sở Yên Nhiên cười cười lắc đầu.
Trương Dương nói: Năm đó nếu không phải anh tiếp chân cho em, một nha đầu xinh đẹp như vậy sẽ trở thành một nàng què rồi, đi đường cũng khập khà khập khiễng như con vịt, em nói xem có khó coi không?
Sở Yên Nhiên gắ: Anh mới là vịt.
Trương Dương nói: Vạn nghe thì không ít, nhưng đối với một tính mạng mà nói thì là vô giá, anh tin trên đời này người nguyện ý bỏ ra chỗ tiền khám bệnh này nhiều lắm.
Sở Yên Nhiên cũng không dị nghị gì với câu này của hắn, nếu có thể cứu được một mạng người, đừng nói là một vạn, cho dù là trăm vạn ngàn vạn cũng có người nguyện ý bỏ ra, Trương Dương nếu muốn dựa vào y thuật để làm giàu thì chỉ sợ hiện tại đã sớm phú ông ức vạn rồi.
Trương Dương nói: Anh liệu có nuôi được em không?
Sở Yên Nhiên ôm cánh tay hắn, tựa vào đầu vai hắn nói: Nuôi được, Trương Dương, anh nếu ở sự nghiệp chữa bệnh có tiền cảnh lớn như vậy, vì sao còn phải lăn lộn trong quan trường?
Trương Dương nói: Làm việc phải đến nơi đến chốn, hơn nữa, loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt trong quan trường anh rất thích thể hội được.
Sặc, anh đúng là một tên quan mê. Trương Dương, anh hiện tại tuy rằng là bí thư thị ủy, nhưng quan trường vô chừng mực, phía trước anh còn có cấp thính, cấp bộ, cấp quốc, chẳng lẽ anh một lòng một dạ tiếp tục lăn lộn trong quan trường ư?
Trương Dương cười nói: Đi một bước thì nhìn một bước, làm được tới ngày nào thì hay ngày đó, thật ra với năng lực của anh cho dù cho anh làm tổng thống thì anh cũng thừa sức.
Sở Yên Nhiên cười nói: Vậy em cho anh làm tổng thống nhé, phía đảo Thần Miếu em nói được, để anh làm đảo chủ kiêm tổng thống được không nào?
Trương Dương khinh thường nói: Một hòn đảo hoang thôi mà, làm tổng thống của ai chứ?
Sở Yên Nhiên nói: So với Vatican còn lớn hơn đấy, chỉ cần muốn làm chuyện gì mà không thể làm được? Mua được mấy nước lớn, làm tốt quan hệ với liên hiệp quốc, được liên hiệp quốc công nhận thì chính là một đảo quốc độc lập rồi.
Sở Yên Nhiên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Trương đại quan nhân thì lại động tâm tư: Cái đó, thật sự nếu thành công lập nước, anh chẳng phải là tổng thống khai quốc ư? Nhưng đó là một hòn đảo không có người ở mà, cho dù là làm tổng thống thì cũng chỉ là một tư lệnh không có quân, chẳng uy phong bằng làm một bí thư chi bộ thôn.
Sở Yên Nhiên cười nói: Anh coi thường đảo thần miếu rồi, em nói cho anh biết, hiện tại có hơn hai trăm tinh anh của thương giới đã ký hợp đồng mua đất rồi.
Trương Dương nói: Con bé này đúng là giỏi lừa gạt, nói với anh đi, hai trăm người này bị em lừa thế nào vậy?
Sở Yên Nhiên cười nói: Có được một sáng ý, anh biết 2012 không? Trong thần thoại Maya có một lời dựa đoán, là về tận thế 2012, em sau khi có được quyền khai phá hòn đảo này, gặp phải mấy cơn địa chấn, cho nên liên tưởng tới năm 2012, thế là em liền đi quanh thế giới rêu rao khái niệm ngày tận thế, coi đảo thần miếu là môt nơi tị nạn cuối cùng của nhân loại, chúng em cũng tiến hành xây dựng quay chung quanh phương diện này, mỗi một căn biệt thự đều có chỗ tránh nạn tận thế.
Trương đại quan nhân tràn ngập ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói: Lời nói dối ly kỳ như vậy mà họ cũng tin à? Còn nói gì là tinh anh thương giới, đầu bọn họ đều bị lừa đá ư?
Sở Yên Nhiên gắt: Đầu anh mới bị lừa đá ấy.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh nói sai rồi, đám tinh anh thương giới đầu bị va vào cửa cả rồi, sao lại đi tin vào năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt chứ? Theo lý mà nói thì đều là người thành tinh cả, chẳng lẽ đầu óc đều ngắn vậy ư?
Sở Yên Nhiên nói: Anh nghĩ xem đi, những người này đều có tiền rồi, không phải lo cơm áo gạo tiền, trước mắt cũng không có gì phải lo lắng, cho nên đặc biệt quan tâm tới chuyện tương lai, năm 2012 nói gần không gần, nói xa cũng không xa, trước sau cũng còn 15 năm nữa, anh cảm thấy rất khó hiểu phải không?
Trương Dương gật đầu, trong chuyện này, hắn thực sự có chút không thể lý giải, hắn cho rằng tận thế năm 2012 chỉ là một trò đùa.
Sở Yên Nhiên nói: Thật ra anh nên hiểu, con người ta khi tới độ cao nhất định thì đều thích nhìn xa trông rộng, lo lắng cho chuyện tương lai. Anh không hiểu thì chứng tỏ là độ cao của anh không đủ.
Trương Dương cười nói: Độ cao của anh không đủ, nhưng anh nói thật với em nhé, em có thể dễ dàng lừa được hai trăm tên tinh anh của xã hội, giống như loại của anh, há chẳng phải là bán anh rồi mà anh còn giúp em đếm tiền ư?
Sở Yên Nhiên cười nói: Đừng nói bản thân mình đơn thuần như vậy, ai lừa ai chứ? Từ đầu đến cuối đều là anh lừa em.
Trương đại quan nhân nói: Ai lừa ai ư? Đương nhiên là em lừa anh rồi.
Em lừa anh cái gì?
Em nhiều tiền như vậy, đương nhiên là khinh thường chút tiền lương của anh, em là lừa sắc anh.
Anh cút đi, Trương Dương, da mặt anh dày quá đấy.
Đinh Cao Thăng của Hằng Mậu thương vụ vào một giờ sáng thì bị cảnh sát tóm, chuyện phát sinh rất đột nhiên, Đinh Cao Thăng thậm chí không kịp gọi điện thoại thì đã bị cảnh sát lôi lên xe rồi.
Sau khi Đinh Cao Sơn biết chuyện này thì lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng phân cục cảng mới Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, hắn căn bản không nhận được thông tri muốn bắt Đinh Cao Thăng. Nói cách khác, chuyện này không phải phân cục cảng mới bọn họ làm, người đầu tiên mà Tô Vinh Thiêm nghĩ đến chính là Trình Diễm Đông.Điều này cũng rất bình thường, sau khi Tô Vinh Thiêm chấp chưởng quyền trị an của cảng khu mới, chỉ có Trình Diễm Đông là làm trái luật, phá án vượt biên giới. Tô Vinh Thiêm nói: Đinh tổng, chuyện này tôi không biết, tôi hiện tại sẽ hỏi cho anh. Đúng rồi, anh cũng hỏi thăm thử động tĩnh bên phía Tân Hải đi.
Đinh Cao Sơn nhíu mày, hắn minh bạch Tô Vinh Thiêm có ý gì, Đinh Cao Sơn không cho rằng chuyện của em trai có liên quan tới Tân Hải, lần Tân Hải phá án vượt địa bàn đã dẫn tới bất mãn mãnh liệt của phía Bắc Cảng, Trương Dương hiện tại đang ở vào lúc đường làm quan rộng mở, không cần thiết phải mạo hiểm để làm ra loại chuyện này, huống chi Đinh gia bọn họ cũng không có bất kỳ mâu thuẫn gì với Trương Dương. Đinh Cao Sơn nói: Tô cục. Tôi chỉ hỏi xem chuyện này có liên quan tới các anh không thôi.
/2583
|