Cung Kì Vĩ nói: Thật ra tôi cũng cho rằng cách làm gần đây của tỉnh lý có chút không ổn, nếu tôi trực tiếp tới nói với bí thư Tống, không có anh đi cùng thì sợ y khó chấp nhận.
Trương Dương vẫn muốn cự tuyệt thì di động của hắn đổ chuông. Thằng cha này nhìn nhìn thấy là số của Tần Thanh, hắn cười áy náy với Cung Kì Vĩ cười cầm điện thoại đi vào phòng trong bắt máy.
Giọng nói của Tần Thanh lộ ra vẻ rụt è: Trương Dương...
Trương Dương cười nói: Sao? Nhớ anh à?
Tần Thanh ừ một tiếng, tạm dừng một hồi lâu rồi mới nói khẽ: Em... em tháng này không có kinh...
Trương Dương không hiểu là sao: Cái gì...
Em... em có thể là mang thai rồi...
Đầu óc Trương đại quan nhân lâm vào trống rỗng ngắn ngủi, hắn gần đây cảm thấy có chuyện phát sinh, lần trước cùng Tần Thanh là súng thật đạn thật, không có diệt tinh trùng, cái đó... Quả nhiên là tẩu hỏa rồi, xác suất chuẩn xác như mình không phải là cao bình thường.
Tần Thanh thấy hắn trầm mặc cả nửa ngày thì giọng nói không khỏi trầm thấp: Anh đừng lo, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
Trương đại quan nhân: Tự em chịu trách nhiệm ư? Nói năng kiểu gì vậy? Chuyện hai người ra dựa vào gì mà em phải một mình chịu trách nhiệm. Em đừng sợ, sáng mai anh sẽ tới.
Tần Thanh nói: Em không sợ, em lo là anh sợ thôi!
Trương Dương nói: Anh từng sợ ai bao giờ à? Lúc làm có sợ đâu, anh chuẩn bị tâm lý rồi. Tuy là nói như vậy, nhưng Trương đại quan nhân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, Tần Thanh khác với An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là nha đầu không ai chú ý, Tần Thanh thì khác, Tần Thanh hiện tại là bí thư đảng công ủy của nội thành mới Đông Giang, hơn nữa cô ta chưa kết hôn, đối với bên ngoài là ngay cả bạn trai cũng không có, giờ mang thai, trên đạo lý căn bản là khó ăn nói, nếu thực sự để bụng phình ra, Ủy ban kỷ luật chưa biết sẽ đối phó cô ta như thế nào, Trương đại quan nhân lo lắng tới vấn đề sĩ đồ của Tần Thanh, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ sĩ đồ của Tần Thanh từ nay về sau sẽ vẽ một chấm tròn.
Trương đại quan nhân tiếp cú điện thoại này xong, rõ ràng trở nên tâm thần hoảng hốt, nói chuyện với Cung Kì Vĩ cũng không nhập tâm, Cung Kì Vĩ nói gì hắn căn bản không nghe thấy.
Cung Kì Vĩ còn tưởng rằng hắn không muốn cùng mình tới Đông Giang, không muốn nhận nhiệm vụ khổ sai trái phái đều khó này, vì thế thở dài: Thôi, anh nếu thực sự không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng anh.
Trương Dương nói: Ai nói tôi không đi, tôi đi với anh.
Cung Kì Vĩ đương nhiên không ngờ Trương Dương đáp ứng cùng mình tới Đông Giang. Mục đích chân chính của hắn thật ra là việc riêng, Trương Dương còn đặc biệt gọi cả Cao Liêm Minh tới, nếu đi Đông Giang một chuyến thì phải giải quyết chuyện tốt một chút, rất nhiều lúc lợi dụng quan hệ thân là tất yếu.
Trên đường Cung Kì Vĩ thương lượng với Trương Dương, trước tiên để hắn tới chỗ Tống Hoài Minh xem thực hư thế nào, sau đó nghĩ em nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Trương Dương bảo Cung Kì Vĩ trực tiếp đưa hắn đến viện gia thuộc tỉnh ủy, hắn và Cao Liêm Minh xuống xe ở đây, hai người mang theo không ít đặc sản địa phương, Cao Liêm Minh nói: Tối nay chúng ta ai về nhà nấy với cha mẹ, sáng ngày mai gặp mặt.
Trương Dương nói: Anh đừng quên, thử ý thứ của lão gia tử nhà anh nhé.
Cao Liêm Minh oán giận nói: Khổ sở đi xa như vậy, kết quả là bắt tôi làm đặc vụ, bí thư Trương anh cũng thật là không có hậu đạo.
Trương Dương nói: Đừng trách tôi, tôi cũng là tới làm cầu cho bí thư Cung thôi.
Cao Liêm Minh cảm giác sâu sắc đồng bệnh tương liên, hai người sau khi tiến vào khu nhà thì ai đi đường nấy.
Trương Dương trên đường tới Đông Giang đã gọi điện thoại trước cho Tống Hoài Minh, hắn chưa nói mục đích lần này mình tới Đông Giang, chuyện làm cầu cho Cung Kì Vĩ không thể nói được, chuyện Tần Thanh mang thai càng không thể nói, nhưng nếu đã tới đây thì phải tìm một lý do khiến cho người ta tin phục, đầu óc Trương đại quan nhân nhanh nhấy, hắn lấy cớ là vì Lưu Diễm Hồng. Sau khi tình huống của Lưu Diễm Hồng ổn định, đã được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương vốn cũng định giành thời gian tới thăm cô ta, một là để tìm hiểu một chút tình huống khôi phục của cô ta, hai là có những chỗ khó hiểu muốn thỉnh giáo cô ta.
Đối với Tống Hoài Minh mà nói, lý do này của Trương Dương là khá toàn vẹn, y cũng hiểu võ công và y thuật của Trương Dương, cho nên y khi Lưu Diễm Hồng phát sinh sự cố người đầu tiên mà y nghĩ tới là Trương Dương, trên thực tế, quyết định y bảo Trương Dương tới là chính xác, nếu không phải Trương Dương kịp thời chạy đến nơi, chỉ sợ Lưu Diễm Hồng đã bởi vì không thể được cứu kịp thời mà xảy ra bất trắc rồi. Nhân viên cứu hộ tới hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng không ai có năng lực từ vách núi xuống cứu Lưu Diễm Hồng, càng không ai có y thuật trị bệnh cứu người như Trương Dương.
Khi Trương Dương tới Tống gia, Tống Hoài Minh vẫn chưa đi làm về, Liễu Ngọc Oánh mời hắn vào trong phòng khách, nhìn thấy Trương Dương mang theo nhiều đặc sản tới, Liễu Ngọc Oánh không khỏi oán trách: Trương Dương, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đến thì cứ đến, chớ có mang đồ, mỗi lần đều cầm nhiều đồ như vậy, có phải là khách khí với chúng tôi không?
Trương Dương cười nói: Cô Liễu, cháu cũng không khách khí đâu, nếu thực sự khách khí thì cháu đã không đến, cũng chẳng phải là đồ quý giá gì, chỉ là ít hải sản, mang tới cho cô chú ăn thử.
Liễu Ngọc Oánh cất đồ đi, lúc này bảo mẫu và tiểu Canh Tân đi tới, tiểu Canh Tân đã biết đi rồi, tuy rằng đang tập tễnh, nhưng cũng coi như là đi vững, nhìn thấy người lạ ở trong nhà, đôi mắt to tròn nhìn Trương Dương.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Tiểu Tân, con không nhận ra anh à? Anh ấy là anh rể tương lai của con đấy.
Trương đại quan nhân nói: Sao lại bảo là anh rể tương lai, cháu chính là anh rể của em, ra anh rể bế cái nào.
Tiểu Canh Tân không ngờ đi tới thật, Trương đại quan nhân bế tiểu Canh Tân, cười nói: Thằng ôn này chắc gớm.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Nó ăn khỏe lắm, tôi chỉ lo nó sau này sẽ trở thành một thằng béo.
Tiểu Canh Tân cười khanh khách: Mẹ... bế... bế...
Liễu Ngọc Oánh nói: Ra mẹ nào, đừng làm bẩn quần áo của anh.
Trương Dương nói: Không sao, để cháu làm thân với nó. Đang nói không sao thì tiểu Canh Tân lại không cho hắn mặt mũi, tè một bãi nóng hổi lên người hắn. Trên người Trương đại quan nhân bị tè một bãi. Liễu Ngọc Oánh vội vàng bế lấy thằng bé, rồi bảo bảo mẫu đi lấy quần áo của Tống Hoài Minh cho Trương Dương thay.
Lúc này Tống Hoài Minh cũng về, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương thì không khỏi mỉm cười nói: Trương Dương, cậu bế nó làm gì? Thằng ôn này là lục thân không nhận, lúc muốn tè chả báo trước cho ai đâu. Tống Hoài Minh cũng là người bị hại.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Được rồi, nước tiểu của đồng tử rất quý giá. Trương Dương, hình như nước tiểu đồng tử có thể làm thuốc đúng không?Người làm mẹ nhìn con trai, lúc nào cũng thấy thuận mắt.
Trương Dương cười nói: Vây, gần đây gan thận cháu hơi nóng, nước tiểu của tiểu Canh Tân vừa hay có thể trừ hoả.
Mấy người đều bật cười, Trương Dương đứng dậy vào phóng khách thay quần áo của Tống Hoài Minh.
Liễu Ngọc Oánh nói với Tống Hoài Minh: Anh hôm nay về sớm thế?
Tống Hoài Minh nói: Hôm nay vừa hay không có việc gì, biết Trương Dương tới cho nên anh về nhà ăn cơm sớm một chút.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hai người trò chuyện đi, em đi chuẩn bị cơm chiều.
Tống Hoài Minh gật đầu, nhìn Trương Dương, phát hiện Trương Dương dã thay quần áo của mình, từ trên người trên người tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của mình, không khỏi mỉm cười.
Trương đại quan nhân nói: Chú Tống, gần đây công tác có phải rất bận không?
Tống Hoài Minh nói: Vẫn ổn. Y uống một ngụm trà rồi nói: Chuyện lần trước cũng may có cậu.
Trương Dương nói: Đừng nói người gặp chuyện không may là thính trưởng Lưu, cho dù là một người cháu không quen thì cháu cũng cứu.
Tống Hoài Minh cười cười. Y nói khẽ: Tôi nghe Yên Nhiên nói, lúc trước nó chính là gặp chuyện không may ở vách núi đó, hai người cũng chính là quen nhau ở đó.
Trương Dương nói: Đúng vậy, lúc ấy cô ấy đâm xe với người ta, trực tiếp rơi xuống vách núi. Tuy rằng chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng Trương Dương vẫn nhớ như in tình cảnh lúc đó, trong lòng rất ấm áp.
Tống Hoài Minh lại không cảm thấy ấm áp. Tuy rằng không chính mắt nhìn thấy cảnh hãi hùng đó, nhưng Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nhắc tới thì vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi, y cơ hồ đã mất đi con gái. Sự ngỗ nghịch của Sở Yên Nhiên lúc đó cũng là bởi vì y, nếu không phải gặp được Trương Dương, có lẽ ngăn cách giữa cha con bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Tống Hoài Minh cảm khái nói: Hai đứa đều lớn rồi.
Trương Dương nói: Đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì nói sao cũng phải trưởng thành chứ.
Tống Hoài Minh nói: Tình huống dự đoán bệnh tình của đồng chí Diễm Hồng không lạc quan, chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh nói, cô ta có thể bị liệt cả đời, khả năng khôi phục đi lại về sau là rất nhỏ. Khi nói những lời này trong lòng Tống Hoài Minh tràn ngập chờ mong, phải nói y ôm kỳ vọng rất lớn đối với Trương Dương, cho rằng y thuật của Trương Dương có lẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Trương Dương nói: Lát nữa cháu tới bệnh viện thăm cô ta, thuận tiện giúp cô ta chẩn trị một chút. Trước khi chưa biết được tình trạng mới nhất của Lưu Diễm Hồng, Trương đại quan nhân cũng không dám dễ dàng hứa hẹn.
Trương Dương vẫn muốn cự tuyệt thì di động của hắn đổ chuông. Thằng cha này nhìn nhìn thấy là số của Tần Thanh, hắn cười áy náy với Cung Kì Vĩ cười cầm điện thoại đi vào phòng trong bắt máy.
Giọng nói của Tần Thanh lộ ra vẻ rụt è: Trương Dương...
Trương Dương cười nói: Sao? Nhớ anh à?
Tần Thanh ừ một tiếng, tạm dừng một hồi lâu rồi mới nói khẽ: Em... em tháng này không có kinh...
Trương Dương không hiểu là sao: Cái gì...
Em... em có thể là mang thai rồi...
Đầu óc Trương đại quan nhân lâm vào trống rỗng ngắn ngủi, hắn gần đây cảm thấy có chuyện phát sinh, lần trước cùng Tần Thanh là súng thật đạn thật, không có diệt tinh trùng, cái đó... Quả nhiên là tẩu hỏa rồi, xác suất chuẩn xác như mình không phải là cao bình thường.
Tần Thanh thấy hắn trầm mặc cả nửa ngày thì giọng nói không khỏi trầm thấp: Anh đừng lo, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
Trương đại quan nhân: Tự em chịu trách nhiệm ư? Nói năng kiểu gì vậy? Chuyện hai người ra dựa vào gì mà em phải một mình chịu trách nhiệm. Em đừng sợ, sáng mai anh sẽ tới.
Tần Thanh nói: Em không sợ, em lo là anh sợ thôi!
Trương Dương nói: Anh từng sợ ai bao giờ à? Lúc làm có sợ đâu, anh chuẩn bị tâm lý rồi. Tuy là nói như vậy, nhưng Trương đại quan nhân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, Tần Thanh khác với An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là nha đầu không ai chú ý, Tần Thanh thì khác, Tần Thanh hiện tại là bí thư đảng công ủy của nội thành mới Đông Giang, hơn nữa cô ta chưa kết hôn, đối với bên ngoài là ngay cả bạn trai cũng không có, giờ mang thai, trên đạo lý căn bản là khó ăn nói, nếu thực sự để bụng phình ra, Ủy ban kỷ luật chưa biết sẽ đối phó cô ta như thế nào, Trương đại quan nhân lo lắng tới vấn đề sĩ đồ của Tần Thanh, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ sĩ đồ của Tần Thanh từ nay về sau sẽ vẽ một chấm tròn.
Trương đại quan nhân tiếp cú điện thoại này xong, rõ ràng trở nên tâm thần hoảng hốt, nói chuyện với Cung Kì Vĩ cũng không nhập tâm, Cung Kì Vĩ nói gì hắn căn bản không nghe thấy.
Cung Kì Vĩ còn tưởng rằng hắn không muốn cùng mình tới Đông Giang, không muốn nhận nhiệm vụ khổ sai trái phái đều khó này, vì thế thở dài: Thôi, anh nếu thực sự không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng anh.
Trương Dương nói: Ai nói tôi không đi, tôi đi với anh.
Cung Kì Vĩ đương nhiên không ngờ Trương Dương đáp ứng cùng mình tới Đông Giang. Mục đích chân chính của hắn thật ra là việc riêng, Trương Dương còn đặc biệt gọi cả Cao Liêm Minh tới, nếu đi Đông Giang một chuyến thì phải giải quyết chuyện tốt một chút, rất nhiều lúc lợi dụng quan hệ thân là tất yếu.
Trên đường Cung Kì Vĩ thương lượng với Trương Dương, trước tiên để hắn tới chỗ Tống Hoài Minh xem thực hư thế nào, sau đó nghĩ em nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Trương Dương bảo Cung Kì Vĩ trực tiếp đưa hắn đến viện gia thuộc tỉnh ủy, hắn và Cao Liêm Minh xuống xe ở đây, hai người mang theo không ít đặc sản địa phương, Cao Liêm Minh nói: Tối nay chúng ta ai về nhà nấy với cha mẹ, sáng ngày mai gặp mặt.
Trương Dương nói: Anh đừng quên, thử ý thứ của lão gia tử nhà anh nhé.
Cao Liêm Minh oán giận nói: Khổ sở đi xa như vậy, kết quả là bắt tôi làm đặc vụ, bí thư Trương anh cũng thật là không có hậu đạo.
Trương Dương nói: Đừng trách tôi, tôi cũng là tới làm cầu cho bí thư Cung thôi.
Cao Liêm Minh cảm giác sâu sắc đồng bệnh tương liên, hai người sau khi tiến vào khu nhà thì ai đi đường nấy.
Trương Dương trên đường tới Đông Giang đã gọi điện thoại trước cho Tống Hoài Minh, hắn chưa nói mục đích lần này mình tới Đông Giang, chuyện làm cầu cho Cung Kì Vĩ không thể nói được, chuyện Tần Thanh mang thai càng không thể nói, nhưng nếu đã tới đây thì phải tìm một lý do khiến cho người ta tin phục, đầu óc Trương đại quan nhân nhanh nhấy, hắn lấy cớ là vì Lưu Diễm Hồng. Sau khi tình huống của Lưu Diễm Hồng ổn định, đã được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương vốn cũng định giành thời gian tới thăm cô ta, một là để tìm hiểu một chút tình huống khôi phục của cô ta, hai là có những chỗ khó hiểu muốn thỉnh giáo cô ta.
Đối với Tống Hoài Minh mà nói, lý do này của Trương Dương là khá toàn vẹn, y cũng hiểu võ công và y thuật của Trương Dương, cho nên y khi Lưu Diễm Hồng phát sinh sự cố người đầu tiên mà y nghĩ tới là Trương Dương, trên thực tế, quyết định y bảo Trương Dương tới là chính xác, nếu không phải Trương Dương kịp thời chạy đến nơi, chỉ sợ Lưu Diễm Hồng đã bởi vì không thể được cứu kịp thời mà xảy ra bất trắc rồi. Nhân viên cứu hộ tới hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng không ai có năng lực từ vách núi xuống cứu Lưu Diễm Hồng, càng không ai có y thuật trị bệnh cứu người như Trương Dương.
Khi Trương Dương tới Tống gia, Tống Hoài Minh vẫn chưa đi làm về, Liễu Ngọc Oánh mời hắn vào trong phòng khách, nhìn thấy Trương Dương mang theo nhiều đặc sản tới, Liễu Ngọc Oánh không khỏi oán trách: Trương Dương, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đến thì cứ đến, chớ có mang đồ, mỗi lần đều cầm nhiều đồ như vậy, có phải là khách khí với chúng tôi không?
Trương Dương cười nói: Cô Liễu, cháu cũng không khách khí đâu, nếu thực sự khách khí thì cháu đã không đến, cũng chẳng phải là đồ quý giá gì, chỉ là ít hải sản, mang tới cho cô chú ăn thử.
Liễu Ngọc Oánh cất đồ đi, lúc này bảo mẫu và tiểu Canh Tân đi tới, tiểu Canh Tân đã biết đi rồi, tuy rằng đang tập tễnh, nhưng cũng coi như là đi vững, nhìn thấy người lạ ở trong nhà, đôi mắt to tròn nhìn Trương Dương.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Tiểu Tân, con không nhận ra anh à? Anh ấy là anh rể tương lai của con đấy.
Trương đại quan nhân nói: Sao lại bảo là anh rể tương lai, cháu chính là anh rể của em, ra anh rể bế cái nào.
Tiểu Canh Tân không ngờ đi tới thật, Trương đại quan nhân bế tiểu Canh Tân, cười nói: Thằng ôn này chắc gớm.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Nó ăn khỏe lắm, tôi chỉ lo nó sau này sẽ trở thành một thằng béo.
Tiểu Canh Tân cười khanh khách: Mẹ... bế... bế...
Liễu Ngọc Oánh nói: Ra mẹ nào, đừng làm bẩn quần áo của anh.
Trương Dương nói: Không sao, để cháu làm thân với nó. Đang nói không sao thì tiểu Canh Tân lại không cho hắn mặt mũi, tè một bãi nóng hổi lên người hắn. Trên người Trương đại quan nhân bị tè một bãi. Liễu Ngọc Oánh vội vàng bế lấy thằng bé, rồi bảo bảo mẫu đi lấy quần áo của Tống Hoài Minh cho Trương Dương thay.
Lúc này Tống Hoài Minh cũng về, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương thì không khỏi mỉm cười nói: Trương Dương, cậu bế nó làm gì? Thằng ôn này là lục thân không nhận, lúc muốn tè chả báo trước cho ai đâu. Tống Hoài Minh cũng là người bị hại.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Được rồi, nước tiểu của đồng tử rất quý giá. Trương Dương, hình như nước tiểu đồng tử có thể làm thuốc đúng không?Người làm mẹ nhìn con trai, lúc nào cũng thấy thuận mắt.
Trương Dương cười nói: Vây, gần đây gan thận cháu hơi nóng, nước tiểu của tiểu Canh Tân vừa hay có thể trừ hoả.
Mấy người đều bật cười, Trương Dương đứng dậy vào phóng khách thay quần áo của Tống Hoài Minh.
Liễu Ngọc Oánh nói với Tống Hoài Minh: Anh hôm nay về sớm thế?
Tống Hoài Minh nói: Hôm nay vừa hay không có việc gì, biết Trương Dương tới cho nên anh về nhà ăn cơm sớm một chút.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hai người trò chuyện đi, em đi chuẩn bị cơm chiều.
Tống Hoài Minh gật đầu, nhìn Trương Dương, phát hiện Trương Dương dã thay quần áo của mình, từ trên người trên người tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của mình, không khỏi mỉm cười.
Trương đại quan nhân nói: Chú Tống, gần đây công tác có phải rất bận không?
Tống Hoài Minh nói: Vẫn ổn. Y uống một ngụm trà rồi nói: Chuyện lần trước cũng may có cậu.
Trương Dương nói: Đừng nói người gặp chuyện không may là thính trưởng Lưu, cho dù là một người cháu không quen thì cháu cũng cứu.
Tống Hoài Minh cười cười. Y nói khẽ: Tôi nghe Yên Nhiên nói, lúc trước nó chính là gặp chuyện không may ở vách núi đó, hai người cũng chính là quen nhau ở đó.
Trương Dương nói: Đúng vậy, lúc ấy cô ấy đâm xe với người ta, trực tiếp rơi xuống vách núi. Tuy rằng chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng Trương Dương vẫn nhớ như in tình cảnh lúc đó, trong lòng rất ấm áp.
Tống Hoài Minh lại không cảm thấy ấm áp. Tuy rằng không chính mắt nhìn thấy cảnh hãi hùng đó, nhưng Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nhắc tới thì vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi, y cơ hồ đã mất đi con gái. Sự ngỗ nghịch của Sở Yên Nhiên lúc đó cũng là bởi vì y, nếu không phải gặp được Trương Dương, có lẽ ngăn cách giữa cha con bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Tống Hoài Minh cảm khái nói: Hai đứa đều lớn rồi.
Trương Dương nói: Đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì nói sao cũng phải trưởng thành chứ.
Tống Hoài Minh nói: Tình huống dự đoán bệnh tình của đồng chí Diễm Hồng không lạc quan, chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh nói, cô ta có thể bị liệt cả đời, khả năng khôi phục đi lại về sau là rất nhỏ. Khi nói những lời này trong lòng Tống Hoài Minh tràn ngập chờ mong, phải nói y ôm kỳ vọng rất lớn đối với Trương Dương, cho rằng y thuật của Trương Dương có lẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Trương Dương nói: Lát nữa cháu tới bệnh viện thăm cô ta, thuận tiện giúp cô ta chẩn trị một chút. Trước khi chưa biết được tình trạng mới nhất của Lưu Diễm Hồng, Trương đại quan nhân cũng không dám dễ dàng hứa hẹn.
/2583
|