Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, cậu nhất định phải đem hết toàn lực chữa khỏi cho cô ta.
Trương Dương gật đầu: cháu sẽ cố hết sức.
Tống Hoài Minh đặt chén trà lên bàn, nói khẽ: Có một số người lá gan rất lớn. Cố tình làm bậy, một loạt chuyện này đều đại biểu bọn họ đang khiêu chiến với pháp luật của chúng ta, khiêu chiến chế độ của chúng ta, đã khiêu chiến tới điểm mấu chốt của chúng ta.
Trương Dương nói: một người có bệnh thì phải trị. Nhưng cũng phải phân rõ tình trạng, trước khi chứng bệnh chưa được chẩn đoán chính xác thì đã hạ thuốc mạnh, rất dễ mang tới tác dụng ngược. Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất mịt mờ, nhưng Tống Hoài Minh vẫn lập tức nghe ra được hắn đam ám chỉ gì đó, y nhìn Trương Dương Nói khẽ: Cậu muốn nói gì.
Trương Dương cười nói: Tỉnh lý gần đây phái tổ công tác đến Bắc Cảng, thanh thế của bọn họ rất lớn.
Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý của Trương Dương: cậu nói bọn họ tiếng sấm thì to mà mưa thì nhỏ.
Trương Dương nói: Không phải cháu nói, cháu cũng không biết tình huống cụ thể, chú Tống, bọn họ đến được nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có tiến triển thực chất gì không?
Tống Hoài Minh nói: cậu không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác tới.
Trương Dương nói: Không chỉ là cháu, có thể nói Bắc Cảng từ trên xuống dưới đều không đồng ý với ý kiến với chuyện tỉnh lý phái tổ công tác tới, cháu coi như là người bị quấy nhiễu ít nhất đấy, vậy mà cũng bị đồng chí phó bí thư Ủy ban kỷ luật tân nhiệm Ngụy Long Hưng gọi đi hai ba lần. Cháu nói một câu không khách khí nhé, tổ công tác không biết gì về tình huống thực tế của Bắc Cảng, sau khi bọn họ tới Bắc Cảng, bắt đầu tất cả từ đầu, rất nhiều chuyện đều lật đổ rồi dựng lại. Chú Tống, cháu muốn hỏi chú một câu, trong lòng chú, năng lực công tác của phó bí thư Ngụy và Lưu thính thì ai mạnh hơn?
Tống Hoài Minh không nói gì, y không tiện đưa ra đánh giá.
Nhưng Trương Dương thì có thể, Trương Dương nói: Lưu thính đã bỏ tinh lực rất lớn trong công tác điều tra Bắc Cảng, cháu cho rằng cô ta tìm hiểu được rất nhiều chuyện của Bắc Cảng so với người khác, ngay cả chuyện đến giờ cô ta cũng đều không thể phá được, cháu không tin đồng chí Ngụy Long Hưng có thể giải quyết được, nếu cháu chẳng may nhìn lầm thì chứng minh năng lực của đồng chí Ngụy Long Hưng không phải là mạnh bình thường, làm phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với hắn là thiệt tòi.
Tống Hoài Minh nói: Hắn quấy nhiễu công tác của các anh?
Trương Dương nói: Cháu cho rằng sau khi tổ công tác tới Bắc Cảng chỉ mang đến hai tác dụng, thứ nhất là quấy nhiễu công tác bình thường của chúng tôi, thứ hai chính là đả thảo kinh xà, thanh thế của bọn họ lớn như vậy, cho dù là hung phạm ở ngay Bắc Cảng thì trong khoảng thời gian này cũng biết thu liễm, ai còn dám gây án? Chú chờ xem đi, vụ án này chờ tổ công tác giải quyết thì khẳng định là còn lâu mới xong.
Ngón tay Tống Hoài Minh đan vào nhau, khẽ cau mày, rất nghiêm túc cân nhắc những lời vừa rồi của Trương Dương, một lát sau mới nói: Cậu lần này đến Đông Giang, mục đích chân chính là thế này.
Trương Dương cười nói: Chú Tống, quả nhiên không gì giấu được chú, có điều cháu chủ yếu vẫn là tới thăm thính trưởng thính trưởng, chuyện này là nhân tiện thôi, thật ra câu thông với lãnh đạo cũng không tới lượt cháu, à... cháu đi cùng phó bí thư Cung.
Tống Hoài Minh nói: Cung Kì Vĩ từ lúc nào cũng học được trò này, có chuyện mà không trực tiếp tìm tôi? Cứ phải thông qua người khác.
Trương Dương nói: Lệnh trên không dám trái, chuyện các lãnh đạo quyết định, muốn xin bọn chú thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là quá khó khăn, cho nên người làm thuộc hạ cũng có chỗ khó xử của người làm thuộc hạ, cháu cũng không muốn tới, nhưng mấy vị lãnh đạo thành phố đều bắt cháu tới đây làm cầu, bảo cháu tới câu thông với chú trước.
Tống Hoài Minh nói: Chỉ cần nói có đạo lý thì tôi sẽ nghe, cái gì mà lệnh trên không dám trái? Ai cũng có lúc phán đoán sai lầm mà.
Liễu Ngọc Oánh lúc này tới gọi bọn họ đi ăn cơm, vì thế hai người dừng nói chuyện.
Sau bữa cơm chiều, Trương Dương phải tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh quyết định đi cùng hắn, Liễu Ngọc Oánh nghe nói bọn họ muốn đi thăm Lưu Diễm Hồng thì cũng đề xuất đi cùng với bọn họ.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, đoán rằng Liễu Ngọc Oánh chắc vẫn không yên tâm đối với Tống Hoài Minh, có điều nói đi nói lại, Tống Hoài Minh đối với Lưu Diễm Hồng thực sự là không tồi, lúc trước sau khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may, y có thể ngay lập tức từ Đông Giang chạy đến Xuân Dương, chỉ từ chuyện này cho thấy quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường.
Thương tình của Lưu Diễm Hồng đã ổn định, tỉnh lý mời chuyên gia nhất lưu trong nước tới chẩn trị cho cô ta, nhìn thấy mấy người Tống Hoài Minh cùng nhau tới đây, Lưu Diễm Hồng cười cười: Chị dâu tới rồi!
Liễu Ngọc Oánh cắm hoa vừa mua vào bình, tới cạnh giường rồi ngồi xuống, nắm tay Lưu Diễm Hồng, mắt không khỏi đỏ lên, lòng dạ của nữ nhân luôn rất mềm. Tuy rằng Liễu Ngọc Oánh ở sâu trong lòng một mực định nghĩa Lưu Diễm Hồng là tình địch cực lớn, cũng vẫn luôn cẩn thận đề phòng cô ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô ta thì cũng không khỏi chua xót trong lòng.
Trương Dương cười nói: Lưu thính, tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi. Trước mặt Tống Hoài Minh, hắn cũng không dám gọi loạn là chị gái.
Lưu Diễm Hồng nói: cậu còn biết tới đây thăm tôi à!
Trương Dương nói: Muốn tới từ lâu rồi, nhưng công tác thật sự là bận quá, gần đây kiểm tra lớn nhỏ không ngừng, tôi phải an bài xong việc công mới có thể tới thăm chị được.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương lần này là đặc biệt tới đây để đưa ra một phương án trị liệu giúp cô đấy.
Lưu Diễm Hồng nói: Có thể nhặt lại cái mạng đã là vạn hạnh rồi, hiện tại đầu óc tôi lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, bác sĩ nói não tôi bị chấn động, sinh ra mất trí nhớ bộ phận.
Trương Dương cười nói: Thật ra mất trí nhớ bộ phận là chuyện tốt, quên tất cả chuyện phiền não, chỉ để lại chuyện vui vẻ.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Nào có khéo như vậy.
Trương Dương tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng bắt mạch giúp cô ta, lại đưa chân khí vào bên trong kinh mạch của Lưu Diễm Hồng, tìm hiểu bệnh tình của Lưu Diễm Hồng mất gần hai mươi phút của hắn, hắn mới thả cổ tay Lưu Diễm Hồng ra.
Tống Hoài Minh nói: Như thế nào rồi?
Trương Dương nói: Tương tự những gì mà bác sĩ đã nói.
Tống Hoài Minh nghe hắn nói như vậy thì ánh mắt lập tức trở nên có chút mất mát. Trước mặt Lưu Diễm Hồng y cũng không tiện hỏi, rốt cuộc Lưu Diễm Hồng liệu có bị liệt hay không.
Trương Dương nói: Có điều cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu trị liệu thích đáng, khôi phục thuận lợi thì chắc có thể đi lại được.
Lưu Diễm Hồng gần đây đã liên tiếp bị chuyên gia tuyên án nửa đời sau phải sống trên xe lăn, nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì cũng không khỏi kinh hỉ nói: Thật ư?
Trương Dương nói: Tôi cũng không nói dối làm gì, có điều chị đừng quá cao hứng, quá trình khôi phục khẳng định là rất dài, trong vòng một năm chắc có thể xuống giường đi lại, muốn khôi phục như người bình thường thì chỉ có thể trông vào tạo hóa của chị, còn về phần chạy nhảy thì trong vòng năm năm chị đừng có mơ.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi còn muốn chạy nhảy gì chứ, cậu chỉ cần giúp tôi đi lại được là tốt rồi, cho dù là khập khiễng tôi cũng chấp nhận.
Trương Dương lấy ra một bình ngọc tùy thân, nói khẽ: Trong đây có dịch cân đan mà tôi phối chế, có thể giúp chị chữa trị kinh mạch, cứ cách ba ngày thì dùng một viên, trước mắt trị liệu của chị chủ yếu là cố bản bồi nguyên, phương diện cơ năng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, sau nửa năm mới có thể tiến hành trị liệu khang phục cho chị, thính thính, chị nhất định phải kiên nhẫn.
Lưu Diễm Hồng nói: Có kiên nhẫn hay không thì cũng phải thành thật mà nằm trên giường thôi. Trong lời nói lộ ra vẻ mất mát.
Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nói Lưu Diễm Hồng về sau có thể khôi phục đi lại tự nhiên, không nghi ngờ gì nữa đây là tin tức tốt nhất mà y nghe thấy, y cười nói: Nếu Trương Dương nói như vậy thì cô cứ nghe hắn đi, tổ tiên của Trương Dương có bí phương chưa thương xương khá hữu hiệu, hắn nói anh cô có thể khôi phục khỏe mạnh thì nhất định là có thể.
Lưu Diễm Hồng nói: Bí thư Tống, ngài thật đúng là có phúc khí, tìm được một thằng con rể có bản lĩnh như vậy.
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hoài Minh rất thưởng thức Trương Dương .
Trương đại quan nhân nói: Đừng khen tôi, tôi xấu hổ lắm.
Mấy người đồng thời bật cười.
Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh cáo từ trước, Trương Dương thì ở lại một lát.
Lưu Diễm Hồng nhìn Trương Dương, nói: Phiền cậu rồi.
Trương Dương nói: Giữa chúng ta còn cần nói những lời khách khí như vậy ư?
Lưu Diễm Hồng nói: Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói tiếng cám ơn với cậu.
Trương Dương cười nói: Chị nói hay không thì trong lòng tôi biết rõ.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi thực sự có thể khôi phục năng lực đi lại ư? Cho tới bây giờ cô ta vẫn không dám hoàn toàn tin những lời nói của Trương Dương.
Trương Dương nói: Chỉ cần chị phối hợp trị liệu thì chắc không có vấn đề gì đâu.
Lưu Diễm Hồng thở phào, nói: Trương Dương, tôi phát hiện cậu thật đúng là không gì không làm được.
Trương Dương nói: Cũng không có năng lực lớn như vậy đâu, tôi nếu thực sự có năng lực thì nên làm tới cấp thính rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Lòng tham không đáy.
Trương Dương gật đầu: cháu sẽ cố hết sức.
Tống Hoài Minh đặt chén trà lên bàn, nói khẽ: Có một số người lá gan rất lớn. Cố tình làm bậy, một loạt chuyện này đều đại biểu bọn họ đang khiêu chiến với pháp luật của chúng ta, khiêu chiến chế độ của chúng ta, đã khiêu chiến tới điểm mấu chốt của chúng ta.
Trương Dương nói: một người có bệnh thì phải trị. Nhưng cũng phải phân rõ tình trạng, trước khi chứng bệnh chưa được chẩn đoán chính xác thì đã hạ thuốc mạnh, rất dễ mang tới tác dụng ngược. Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất mịt mờ, nhưng Tống Hoài Minh vẫn lập tức nghe ra được hắn đam ám chỉ gì đó, y nhìn Trương Dương Nói khẽ: Cậu muốn nói gì.
Trương Dương cười nói: Tỉnh lý gần đây phái tổ công tác đến Bắc Cảng, thanh thế của bọn họ rất lớn.
Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý của Trương Dương: cậu nói bọn họ tiếng sấm thì to mà mưa thì nhỏ.
Trương Dương nói: Không phải cháu nói, cháu cũng không biết tình huống cụ thể, chú Tống, bọn họ đến được nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có tiến triển thực chất gì không?
Tống Hoài Minh nói: cậu không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác tới.
Trương Dương nói: Không chỉ là cháu, có thể nói Bắc Cảng từ trên xuống dưới đều không đồng ý với ý kiến với chuyện tỉnh lý phái tổ công tác tới, cháu coi như là người bị quấy nhiễu ít nhất đấy, vậy mà cũng bị đồng chí phó bí thư Ủy ban kỷ luật tân nhiệm Ngụy Long Hưng gọi đi hai ba lần. Cháu nói một câu không khách khí nhé, tổ công tác không biết gì về tình huống thực tế của Bắc Cảng, sau khi bọn họ tới Bắc Cảng, bắt đầu tất cả từ đầu, rất nhiều chuyện đều lật đổ rồi dựng lại. Chú Tống, cháu muốn hỏi chú một câu, trong lòng chú, năng lực công tác của phó bí thư Ngụy và Lưu thính thì ai mạnh hơn?
Tống Hoài Minh không nói gì, y không tiện đưa ra đánh giá.
Nhưng Trương Dương thì có thể, Trương Dương nói: Lưu thính đã bỏ tinh lực rất lớn trong công tác điều tra Bắc Cảng, cháu cho rằng cô ta tìm hiểu được rất nhiều chuyện của Bắc Cảng so với người khác, ngay cả chuyện đến giờ cô ta cũng đều không thể phá được, cháu không tin đồng chí Ngụy Long Hưng có thể giải quyết được, nếu cháu chẳng may nhìn lầm thì chứng minh năng lực của đồng chí Ngụy Long Hưng không phải là mạnh bình thường, làm phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với hắn là thiệt tòi.
Tống Hoài Minh nói: Hắn quấy nhiễu công tác của các anh?
Trương Dương nói: Cháu cho rằng sau khi tổ công tác tới Bắc Cảng chỉ mang đến hai tác dụng, thứ nhất là quấy nhiễu công tác bình thường của chúng tôi, thứ hai chính là đả thảo kinh xà, thanh thế của bọn họ lớn như vậy, cho dù là hung phạm ở ngay Bắc Cảng thì trong khoảng thời gian này cũng biết thu liễm, ai còn dám gây án? Chú chờ xem đi, vụ án này chờ tổ công tác giải quyết thì khẳng định là còn lâu mới xong.
Ngón tay Tống Hoài Minh đan vào nhau, khẽ cau mày, rất nghiêm túc cân nhắc những lời vừa rồi của Trương Dương, một lát sau mới nói: Cậu lần này đến Đông Giang, mục đích chân chính là thế này.
Trương Dương cười nói: Chú Tống, quả nhiên không gì giấu được chú, có điều cháu chủ yếu vẫn là tới thăm thính trưởng thính trưởng, chuyện này là nhân tiện thôi, thật ra câu thông với lãnh đạo cũng không tới lượt cháu, à... cháu đi cùng phó bí thư Cung.
Tống Hoài Minh nói: Cung Kì Vĩ từ lúc nào cũng học được trò này, có chuyện mà không trực tiếp tìm tôi? Cứ phải thông qua người khác.
Trương Dương nói: Lệnh trên không dám trái, chuyện các lãnh đạo quyết định, muốn xin bọn chú thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là quá khó khăn, cho nên người làm thuộc hạ cũng có chỗ khó xử của người làm thuộc hạ, cháu cũng không muốn tới, nhưng mấy vị lãnh đạo thành phố đều bắt cháu tới đây làm cầu, bảo cháu tới câu thông với chú trước.
Tống Hoài Minh nói: Chỉ cần nói có đạo lý thì tôi sẽ nghe, cái gì mà lệnh trên không dám trái? Ai cũng có lúc phán đoán sai lầm mà.
Liễu Ngọc Oánh lúc này tới gọi bọn họ đi ăn cơm, vì thế hai người dừng nói chuyện.
Sau bữa cơm chiều, Trương Dương phải tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh quyết định đi cùng hắn, Liễu Ngọc Oánh nghe nói bọn họ muốn đi thăm Lưu Diễm Hồng thì cũng đề xuất đi cùng với bọn họ.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, đoán rằng Liễu Ngọc Oánh chắc vẫn không yên tâm đối với Tống Hoài Minh, có điều nói đi nói lại, Tống Hoài Minh đối với Lưu Diễm Hồng thực sự là không tồi, lúc trước sau khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may, y có thể ngay lập tức từ Đông Giang chạy đến Xuân Dương, chỉ từ chuyện này cho thấy quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường.
Thương tình của Lưu Diễm Hồng đã ổn định, tỉnh lý mời chuyên gia nhất lưu trong nước tới chẩn trị cho cô ta, nhìn thấy mấy người Tống Hoài Minh cùng nhau tới đây, Lưu Diễm Hồng cười cười: Chị dâu tới rồi!
Liễu Ngọc Oánh cắm hoa vừa mua vào bình, tới cạnh giường rồi ngồi xuống, nắm tay Lưu Diễm Hồng, mắt không khỏi đỏ lên, lòng dạ của nữ nhân luôn rất mềm. Tuy rằng Liễu Ngọc Oánh ở sâu trong lòng một mực định nghĩa Lưu Diễm Hồng là tình địch cực lớn, cũng vẫn luôn cẩn thận đề phòng cô ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô ta thì cũng không khỏi chua xót trong lòng.
Trương Dương cười nói: Lưu thính, tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi. Trước mặt Tống Hoài Minh, hắn cũng không dám gọi loạn là chị gái.
Lưu Diễm Hồng nói: cậu còn biết tới đây thăm tôi à!
Trương Dương nói: Muốn tới từ lâu rồi, nhưng công tác thật sự là bận quá, gần đây kiểm tra lớn nhỏ không ngừng, tôi phải an bài xong việc công mới có thể tới thăm chị được.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương lần này là đặc biệt tới đây để đưa ra một phương án trị liệu giúp cô đấy.
Lưu Diễm Hồng nói: Có thể nhặt lại cái mạng đã là vạn hạnh rồi, hiện tại đầu óc tôi lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, bác sĩ nói não tôi bị chấn động, sinh ra mất trí nhớ bộ phận.
Trương Dương cười nói: Thật ra mất trí nhớ bộ phận là chuyện tốt, quên tất cả chuyện phiền não, chỉ để lại chuyện vui vẻ.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Nào có khéo như vậy.
Trương Dương tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng bắt mạch giúp cô ta, lại đưa chân khí vào bên trong kinh mạch của Lưu Diễm Hồng, tìm hiểu bệnh tình của Lưu Diễm Hồng mất gần hai mươi phút của hắn, hắn mới thả cổ tay Lưu Diễm Hồng ra.
Tống Hoài Minh nói: Như thế nào rồi?
Trương Dương nói: Tương tự những gì mà bác sĩ đã nói.
Tống Hoài Minh nghe hắn nói như vậy thì ánh mắt lập tức trở nên có chút mất mát. Trước mặt Lưu Diễm Hồng y cũng không tiện hỏi, rốt cuộc Lưu Diễm Hồng liệu có bị liệt hay không.
Trương Dương nói: Có điều cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu trị liệu thích đáng, khôi phục thuận lợi thì chắc có thể đi lại được.
Lưu Diễm Hồng gần đây đã liên tiếp bị chuyên gia tuyên án nửa đời sau phải sống trên xe lăn, nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì cũng không khỏi kinh hỉ nói: Thật ư?
Trương Dương nói: Tôi cũng không nói dối làm gì, có điều chị đừng quá cao hứng, quá trình khôi phục khẳng định là rất dài, trong vòng một năm chắc có thể xuống giường đi lại, muốn khôi phục như người bình thường thì chỉ có thể trông vào tạo hóa của chị, còn về phần chạy nhảy thì trong vòng năm năm chị đừng có mơ.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi còn muốn chạy nhảy gì chứ, cậu chỉ cần giúp tôi đi lại được là tốt rồi, cho dù là khập khiễng tôi cũng chấp nhận.
Trương Dương lấy ra một bình ngọc tùy thân, nói khẽ: Trong đây có dịch cân đan mà tôi phối chế, có thể giúp chị chữa trị kinh mạch, cứ cách ba ngày thì dùng một viên, trước mắt trị liệu của chị chủ yếu là cố bản bồi nguyên, phương diện cơ năng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, sau nửa năm mới có thể tiến hành trị liệu khang phục cho chị, thính thính, chị nhất định phải kiên nhẫn.
Lưu Diễm Hồng nói: Có kiên nhẫn hay không thì cũng phải thành thật mà nằm trên giường thôi. Trong lời nói lộ ra vẻ mất mát.
Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nói Lưu Diễm Hồng về sau có thể khôi phục đi lại tự nhiên, không nghi ngờ gì nữa đây là tin tức tốt nhất mà y nghe thấy, y cười nói: Nếu Trương Dương nói như vậy thì cô cứ nghe hắn đi, tổ tiên của Trương Dương có bí phương chưa thương xương khá hữu hiệu, hắn nói anh cô có thể khôi phục khỏe mạnh thì nhất định là có thể.
Lưu Diễm Hồng nói: Bí thư Tống, ngài thật đúng là có phúc khí, tìm được một thằng con rể có bản lĩnh như vậy.
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hoài Minh rất thưởng thức Trương Dương .
Trương đại quan nhân nói: Đừng khen tôi, tôi xấu hổ lắm.
Mấy người đồng thời bật cười.
Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh cáo từ trước, Trương Dương thì ở lại một lát.
Lưu Diễm Hồng nhìn Trương Dương, nói: Phiền cậu rồi.
Trương Dương nói: Giữa chúng ta còn cần nói những lời khách khí như vậy ư?
Lưu Diễm Hồng nói: Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói tiếng cám ơn với cậu.
Trương Dương cười nói: Chị nói hay không thì trong lòng tôi biết rõ.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi thực sự có thể khôi phục năng lực đi lại ư? Cho tới bây giờ cô ta vẫn không dám hoàn toàn tin những lời nói của Trương Dương.
Trương Dương nói: Chỉ cần chị phối hợp trị liệu thì chắc không có vấn đề gì đâu.
Lưu Diễm Hồng thở phào, nói: Trương Dương, tôi phát hiện cậu thật đúng là không gì không làm được.
Trương Dương nói: Cũng không có năng lực lớn như vậy đâu, tôi nếu thực sự có năng lực thì nên làm tới cấp thính rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Lòng tham không đáy.
/2583
|