Tiết Vĩ Đồng lúc này cũng phục hồi tinh thần lại: Nói chuyện gì thế?
Từ Kiến Cơ thở dài: Cô bé, em sao như hồn lìa khỏi xác thế, sớm biết vậy thì không gọi em ra nữa.
Tiết Vĩ Đồng nói: Gần đây luôn bị phân tâm, có thể là em vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất ông nội.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Em gái, chuyện sinh lão bệnh tử ai cũng không tránh khỏi, có một số việc vẫn phải nhìn về phía trước, chỉ nghĩ tới quá khứ thì cũng không tốt cho em đâu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em biết rồi, sắp tới định ra ngoài giải sầu.Di động của cô ta vang lên, cha của cô ta gọi điện thoại tới, gần đây Tiết Thế Luân vô cùng quan tâm tới con gái, Tiết lão đi rồi, Tiết Thế Luân cũng càng cảm thấy gia đình quan trọng hơn, đối với con gái cũng trở nên quan tâm một cách trước giờ chưa từng có.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha, cha có phiền hay không, con cũng không phải là trẻ con, hơn hai mươi năm trước cha không quản con, sao lúc này lại trở nên khó chịu như vậy.
Trương Dương và Từ Kiến Cơ nghe cô ta nói như vậy thì bất giác nhìn nhau cười.
Tiết Vĩ Đồng thầm oán vài câu, buông điện thoại rồi thở dài nói: Cha em phiền quá, từ sau khi ông nội qua đời, ông ấy quản lý em cứ như là trẻ con vậy.
Trương Dương cười nói: Người làm cha có ai mà không thương con gái?
Tiết Vĩ Đồng nói: Đấy là ông ấy còn chưa hỏi tôi là tôi ở đâu, tôi mới không nói ông ấy... Còn chưa nói hết câu thì Tiết Thế Luân đã từ bên ngoài bước vào. Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc mở to hai mắt: Cha? Cha sao lại tìm con?
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Cha không phải theo dõi con, cha tối nay vừa hay bàn chuyện làm ăn ở đây, nghe nói bọn con ở đây, cho nên mới gọi điện thoại cho con, cha đến tuổi gì rồi mà còn theo đuôi con.
Mấy người đều bật cười.
Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua bọn họ rồi nói: Các anh không phải là bốn huynh muội kết bái ư? Sao lại thiếu một?
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh Hưng Quốc tới Nhật Bản rồi.
Trương Dương chủ động rót rượu cho Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên rồi nói: Sao? Không ngờ không gọi phục vụ à?
Từ Kiến Cơ cười nói: Bọn con nói chuyện không muốn để người ngoài nghe thấy.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Xem ra cha quấy rầy bọn con rồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha khai thật ra đi, cha tới đây làm gì?
Tiết Thế Luân cười nói: Bàn chuyện làm ăn, các con có thể ở đây nói chuyện, chẳng lẽ cha không được à? Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn ư? Y uống ngụm rượu rồi đứng dậy nói: Tôi tới đây chỉ là để chào hỏi thôi, không quấy rầy các cậu nữa, Trương Dương, theo tôi ra đây chút, có vị bằng hữu muốn gặp cậu.
Trương đại quan nhân nghe thấy y nói như vậy thì không khỏi hơi ngẩn ra, không biết là ai muốn gặp mình?
Có điều Tiết Thế Luân đã mở miệng thì Trương Dương tất nhiên phải đi với y, hắn cười cười với Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng rồi đứng dậy đi theo Tiết Thế Luân.
Đi tới ra ngoài cửa, Trương Dương nói: Chú Tiết, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?? Trương Dương ngoài miệng tuy rằng rất lễ phép với Tiết Thế Luân, nhưng trong lòng lại không có nhiều thiện cảm với y, từ việc y lợi dụng Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa y và Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa Cố Doãn Tri và y, Trương Dương liền bắt đầu hoài nghi Tiết Thế Luân có lẽ có liên quan tới cái chết của Cố Giai Đồng.
Tiết Thế Luân cười thần bí nói: Thấy là cậu sẽ biết.
Trương Dương cười nói: Có cần phải thần bí như vậy không?
Tới phòng của Tiết Thế Luân. Trương Dương mới biết được khách nhân thần bí muốn gặp mình không ngờ là Tra Tấn Bắc. Tra Tấn Bắc cười nói: Trương Dương, tôi và Tiết tiên sinh bàn chuyện làm ăn, vừa hay nghe nói anh cũng ở đây.
Trương Dương cười nói: Hai vị bàn chuyện làm ăn có tôi liệu có tiện không?
Tiết Thế Luân cười nói: Đều là người một nhà mà. Có gì mà tiện với không tiện. Tra tổng muốn mua mỏ vàng, tôi vừa hay có bằng hữu ở Phi Châu, liền giới thiệu cho hắn.
Tra Tấn Bắc đầy thâm ý nhìn Trương Dương: Trương Dương. Gần đây có tin tức của Hà Trường An hay không?
Trương Dương nói: Tra tổng Tra tổng, hắn hiện tại là đào phạm bị truy nã, tôi nếu có tin tức của hắn mà không báo, vậy thì chính là bao che tội phạm, loại người ăn cơm nhà nước như tôi, sai lầm cấp thấp như vậy tôi không dám phạm phải đâu.
Tra Tấn Bắc thở dài nói: Hai mỏ vàng trong tay hắn tôi cũng rất muốn mua lại, đáng tiếc Hà Vũ Mông đó không đồng ý chuyển nhượng.
Trương Dương không khỏi trào phúng nói: Trên sinh ý không có đạo lý ép mua ép bán, nếu người ta không muốn bán, vậy thì Tra tổng hay là từ bỏ ý định đi. Quan hệ của chú Tiết rộng như vậy, khẳng định có thể giúp anh liên hệ được một mỏ vàng tốt hơn.
Tiết Thế Luân nói: Tôi thật sự là không rõ lắm, những người làm sinh ý vàng bạc trang sức các anh vì sao lại đột nhiên hướng ánh mắt về phía Phi Châu vậy. Nơi đó quả thực là nhiều hoàng kim và kim cương, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn. Ở mấy nước châu Phi nhỏ, quân chính phủ và quân nổi dậy cả ngày đánh tới đánh lui, tôi thấy tới đó đào vàng chẳng thà bán vũ khí còn kiếm được nhanh hơn.
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh, tôi cũng muốn đầu cơ trục lợi vào vũ khí, đáng tiếc tôi không có bản sự đó.
Tiết Thế Luân cười nói: Đường là người làm ra, anh thật sự muốn làm thì tôi cũng có thể giúp anh giới thiệu.
Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: Tôi nhát gan lắm, thứ này tôi không dám dính vào đâu.
Trương Dương uống cùng họ mấy chán.
Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương, tôi nghe nói hôm nay quầy triển lảm của các anh ở trung tâm triển lãm quốc mậu bị người ta phá à.
Tiết Thế Luân có chút kinh ngạc: thực sự có chuyện này ư? Lớn gan như vậy? Ánh mắt của Hai người đều nhìn Trương Dương, tựa hồ muốn từ chỗ hắn tìm được đáp án.
Trương Dương nói: Đang tra.
Tiết Thế Luân lộ ra vẻ rất nhiệt tình: Có manh mối gì chưa, có cần tôi giúp gì không?
Trương Dương nói: Tìm được hai người, đều là người của công ty bảo an Thiết Thành. Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết gì về công ty bảo an Thiết Thành này.
Trương Dương nói: Công ty bảo an Nhà này trước đây thuộc công ty Kinh Bắc, bởi vì công ty Kinh Bắc kinh doanh không tốt, tháng trước đã chuyển nhượng rồi, trước mắt thuộc về vĩnh cửu, nghe nói đương gia của vĩnh cửu tên là Triệu Nhu Đình, là con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc! Trước khi gặp mặt Kiều lão, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ không công khai ra chuyện này, nhưng mà sau khi nói chuyện với Kiều lão, Trương đại quan nhân trong lòng đã có tính toán, trong chuyện này, Kiều lão khẳng định sẽ ủng hộ mình, hơn nữa lão gia tử nói rõ đừng dùng âm mưu, người khác dùng âm mưu, chúng ta phải dùng dương mưu để phá, lần này cần lần này cần phong phong quang quang đường đường chính chính cho bọn họ một bài học, cho nên không sợ người ta biết, người biết càng nhiều càng tốt.
Trương Dương ở trước mặt hai người nói ra chuyện này hiển nhiên là có dụng tâm, người nói hữu tâm, người nghe cố ý. Tiết Thế Luân từ trong đây đã nắm được gì đó, hắn nhìn như rất thoải mái cười cười: Trương Dương, con gái của Triệu Thiên Nhạc hình như đã gả cho Tạ Khôn Cử của tập đoàn Hán Đỉnh.
Từ Kiến Cơ thở dài: Cô bé, em sao như hồn lìa khỏi xác thế, sớm biết vậy thì không gọi em ra nữa.
Tiết Vĩ Đồng nói: Gần đây luôn bị phân tâm, có thể là em vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất ông nội.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Em gái, chuyện sinh lão bệnh tử ai cũng không tránh khỏi, có một số việc vẫn phải nhìn về phía trước, chỉ nghĩ tới quá khứ thì cũng không tốt cho em đâu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em biết rồi, sắp tới định ra ngoài giải sầu.Di động của cô ta vang lên, cha của cô ta gọi điện thoại tới, gần đây Tiết Thế Luân vô cùng quan tâm tới con gái, Tiết lão đi rồi, Tiết Thế Luân cũng càng cảm thấy gia đình quan trọng hơn, đối với con gái cũng trở nên quan tâm một cách trước giờ chưa từng có.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha, cha có phiền hay không, con cũng không phải là trẻ con, hơn hai mươi năm trước cha không quản con, sao lúc này lại trở nên khó chịu như vậy.
Trương Dương và Từ Kiến Cơ nghe cô ta nói như vậy thì bất giác nhìn nhau cười.
Tiết Vĩ Đồng thầm oán vài câu, buông điện thoại rồi thở dài nói: Cha em phiền quá, từ sau khi ông nội qua đời, ông ấy quản lý em cứ như là trẻ con vậy.
Trương Dương cười nói: Người làm cha có ai mà không thương con gái?
Tiết Vĩ Đồng nói: Đấy là ông ấy còn chưa hỏi tôi là tôi ở đâu, tôi mới không nói ông ấy... Còn chưa nói hết câu thì Tiết Thế Luân đã từ bên ngoài bước vào. Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc mở to hai mắt: Cha? Cha sao lại tìm con?
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Cha không phải theo dõi con, cha tối nay vừa hay bàn chuyện làm ăn ở đây, nghe nói bọn con ở đây, cho nên mới gọi điện thoại cho con, cha đến tuổi gì rồi mà còn theo đuôi con.
Mấy người đều bật cười.
Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua bọn họ rồi nói: Các anh không phải là bốn huynh muội kết bái ư? Sao lại thiếu một?
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh Hưng Quốc tới Nhật Bản rồi.
Trương Dương chủ động rót rượu cho Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên rồi nói: Sao? Không ngờ không gọi phục vụ à?
Từ Kiến Cơ cười nói: Bọn con nói chuyện không muốn để người ngoài nghe thấy.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Xem ra cha quấy rầy bọn con rồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha khai thật ra đi, cha tới đây làm gì?
Tiết Thế Luân cười nói: Bàn chuyện làm ăn, các con có thể ở đây nói chuyện, chẳng lẽ cha không được à? Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn ư? Y uống ngụm rượu rồi đứng dậy nói: Tôi tới đây chỉ là để chào hỏi thôi, không quấy rầy các cậu nữa, Trương Dương, theo tôi ra đây chút, có vị bằng hữu muốn gặp cậu.
Trương đại quan nhân nghe thấy y nói như vậy thì không khỏi hơi ngẩn ra, không biết là ai muốn gặp mình?
Có điều Tiết Thế Luân đã mở miệng thì Trương Dương tất nhiên phải đi với y, hắn cười cười với Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng rồi đứng dậy đi theo Tiết Thế Luân.
Đi tới ra ngoài cửa, Trương Dương nói: Chú Tiết, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?? Trương Dương ngoài miệng tuy rằng rất lễ phép với Tiết Thế Luân, nhưng trong lòng lại không có nhiều thiện cảm với y, từ việc y lợi dụng Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa y và Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa Cố Doãn Tri và y, Trương Dương liền bắt đầu hoài nghi Tiết Thế Luân có lẽ có liên quan tới cái chết của Cố Giai Đồng.
Tiết Thế Luân cười thần bí nói: Thấy là cậu sẽ biết.
Trương Dương cười nói: Có cần phải thần bí như vậy không?
Tới phòng của Tiết Thế Luân. Trương Dương mới biết được khách nhân thần bí muốn gặp mình không ngờ là Tra Tấn Bắc. Tra Tấn Bắc cười nói: Trương Dương, tôi và Tiết tiên sinh bàn chuyện làm ăn, vừa hay nghe nói anh cũng ở đây.
Trương Dương cười nói: Hai vị bàn chuyện làm ăn có tôi liệu có tiện không?
Tiết Thế Luân cười nói: Đều là người một nhà mà. Có gì mà tiện với không tiện. Tra tổng muốn mua mỏ vàng, tôi vừa hay có bằng hữu ở Phi Châu, liền giới thiệu cho hắn.
Tra Tấn Bắc đầy thâm ý nhìn Trương Dương: Trương Dương. Gần đây có tin tức của Hà Trường An hay không?
Trương Dương nói: Tra tổng Tra tổng, hắn hiện tại là đào phạm bị truy nã, tôi nếu có tin tức của hắn mà không báo, vậy thì chính là bao che tội phạm, loại người ăn cơm nhà nước như tôi, sai lầm cấp thấp như vậy tôi không dám phạm phải đâu.
Tra Tấn Bắc thở dài nói: Hai mỏ vàng trong tay hắn tôi cũng rất muốn mua lại, đáng tiếc Hà Vũ Mông đó không đồng ý chuyển nhượng.
Trương Dương không khỏi trào phúng nói: Trên sinh ý không có đạo lý ép mua ép bán, nếu người ta không muốn bán, vậy thì Tra tổng hay là từ bỏ ý định đi. Quan hệ của chú Tiết rộng như vậy, khẳng định có thể giúp anh liên hệ được một mỏ vàng tốt hơn.
Tiết Thế Luân nói: Tôi thật sự là không rõ lắm, những người làm sinh ý vàng bạc trang sức các anh vì sao lại đột nhiên hướng ánh mắt về phía Phi Châu vậy. Nơi đó quả thực là nhiều hoàng kim và kim cương, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn. Ở mấy nước châu Phi nhỏ, quân chính phủ và quân nổi dậy cả ngày đánh tới đánh lui, tôi thấy tới đó đào vàng chẳng thà bán vũ khí còn kiếm được nhanh hơn.
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh, tôi cũng muốn đầu cơ trục lợi vào vũ khí, đáng tiếc tôi không có bản sự đó.
Tiết Thế Luân cười nói: Đường là người làm ra, anh thật sự muốn làm thì tôi cũng có thể giúp anh giới thiệu.
Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: Tôi nhát gan lắm, thứ này tôi không dám dính vào đâu.
Trương Dương uống cùng họ mấy chán.
Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương, tôi nghe nói hôm nay quầy triển lảm của các anh ở trung tâm triển lãm quốc mậu bị người ta phá à.
Tiết Thế Luân có chút kinh ngạc: thực sự có chuyện này ư? Lớn gan như vậy? Ánh mắt của Hai người đều nhìn Trương Dương, tựa hồ muốn từ chỗ hắn tìm được đáp án.
Trương Dương nói: Đang tra.
Tiết Thế Luân lộ ra vẻ rất nhiệt tình: Có manh mối gì chưa, có cần tôi giúp gì không?
Trương Dương nói: Tìm được hai người, đều là người của công ty bảo an Thiết Thành. Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết gì về công ty bảo an Thiết Thành này.
Trương Dương nói: Công ty bảo an Nhà này trước đây thuộc công ty Kinh Bắc, bởi vì công ty Kinh Bắc kinh doanh không tốt, tháng trước đã chuyển nhượng rồi, trước mắt thuộc về vĩnh cửu, nghe nói đương gia của vĩnh cửu tên là Triệu Nhu Đình, là con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc! Trước khi gặp mặt Kiều lão, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ không công khai ra chuyện này, nhưng mà sau khi nói chuyện với Kiều lão, Trương đại quan nhân trong lòng đã có tính toán, trong chuyện này, Kiều lão khẳng định sẽ ủng hộ mình, hơn nữa lão gia tử nói rõ đừng dùng âm mưu, người khác dùng âm mưu, chúng ta phải dùng dương mưu để phá, lần này cần lần này cần phong phong quang quang đường đường chính chính cho bọn họ một bài học, cho nên không sợ người ta biết, người biết càng nhiều càng tốt.
Trương Dương ở trước mặt hai người nói ra chuyện này hiển nhiên là có dụng tâm, người nói hữu tâm, người nghe cố ý. Tiết Thế Luân từ trong đây đã nắm được gì đó, hắn nhìn như rất thoải mái cười cười: Trương Dương, con gái của Triệu Thiên Nhạc hình như đã gả cho Tạ Khôn Cử của tập đoàn Hán Đỉnh.
/2583
|