Trương Dương nói: Vậy thì sao? Không ai có thể tùy tiện phá quầy của tôi cả.
Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc đều là lão hồ li gian xảo, Tra Tấn Bắc nói: Anh từng có khúc mắc gì với họ ư?
Trương Dương lắc đầu nói: Vốn không quen biết.
Tiết Thế Luân nói: Vốn không quen biết mà bọn họ lại vô duyên vô cớ đập quầy của anh ư. Y không tin không tin vào lý do của Trương Dương.
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói Tạ Khôn Thành vốn là sắp lên làm bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, nhưng Kiều Chấn Lương đột nhiên giết, khiến hy vọng của hắn thất bại, Tạ gia có thể bởi vì chuyện này mà sinh ra oán niệm với Kiều gia hay không?
Tiết Thế Luân khinh thường nói: Tạ gia ư? Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng của Kiều gia Tạ gia có thể sánh bằng ư? Khi Nói những lời này, Tiết Thế Luân không khỏi nhớ tới mình, tình cảnh Tiết gia hô phong hoán vũ trong chính đàn đã một đi không trở lại nữa, bất kể là Kiều gia hay là Tiết gia hiện giờ đều phải đối diện với sự xấu hổ như vậy.
Trên chính chị củi lửa lan truyền, đối với gia tộc chính trị điều này là cực kỳ trọng yếu, trong quá trình này, Chu gia có được sự nối tiếp rất tốt, Kiều gia thì trong quá trình này lại từ từ suy yếu, tổn thất lớn nhất lại là Tiết gia, từ sau khi cha qua đời, trong khoảng thời gian ngắn, Tiết gia tựa hồ đã trở thành dĩ vàng. Tiết Thế Luân cảm thán lòng người dễ thay đổi, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cỗ bất bình, đối với người như huynh đệ Tạ Khôn Thành, hắn căn bản không để trong mắt. Trước đây đã khinh thường, hiện tại vẫn khinh thường, không phải Tiết Thế Luân y tâm cao khí ngạo, chính trị cũng chú ý huyết thống, cho dù y không phải là người trong thể chế, hiện tại sức ảnh hưởng cũng không thể so sánh với huynh đệ Tạ gia, cho nên y mới có thể nói ra câu nói vừa rồi, ngoài mặt là bất bình cho Kiều lão, nhưng trên thực tế cũng là biểu lộ suy nghĩ thực sự trong lòng y.
Tra Tấn Bắc thì rất thân với huynh đệ Tạ Khôn Thành, Tạ Khôn Thành và anh trai y Tra Tấn Nam là bằng hữu tốt, bình thường hai nhà kết giao không ít, Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương, tôi khuyên anh hay là bỏ chuyện này đi, oan gia nên giải không nên kết, huống chi, anh cũng không thể xác định chuyện này nhất định là Tạ Khôn Cử làm chủ.
Trương Dương nói: Rốt cuộc nên làm như thế nào thì phải đợi tôi hỏi rõ đã rồi hẵng nói. Trương Dương uống vài chén rượu với bọn họ rồi đứng dậy cáo từ, Tiết Thế Luân tự mình đứng dậy tiễn hắn ra cửa, tôi ngoài cửa, Tiết Thế Luân nói: Tra Tấn Bắc và huynh đệ Tạ gia quan hệ không tồi, anh ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này, rất có thể sẽ truyền tới tai huynh đệ Tạ gia.
Trương Dương cười nói: Truyền thì truyền, tôi mà phải sợ à?
Tiết Thế Luân nói: Chỗ dựa chân chính của huynh đệ Tạ gia là Chu gia, chuyện này anh phải xử lý thận trọng.
Trương Dương nói: Thận trọng cũng không phải là là cháu người ta, chú Tiết nói đúng không?
Tiết Thế Luân cười nói: Anh đúng là có cái tính không sợ trời không sợ đất, tôi thích nhất là điểm này của anh, có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ toàn lực tương trợ.
Trương Dương tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào những lời này của hắn, nhưng lời nói của Tiết Thế Luân khiến cho người ta nghe thấy mà thoải mái, Trương Dương cảm tạ.
Sau khi Hai người chia tay trước cửa, Tiết Thế Luân trở lại trong phòng, Tra Tấn Bắc cười nói: Tiết tổng nói riêng gì với hắn thế?
Tiết Thế Luân thản nhiên cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: Tấn Bắc, anh quá thông minh, cái gì cũng không qua được mắt anh.
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh cho rằng tôi sẽ nói lại chuyện vừa rồi với Tạ gia ư?
Vẻ mặt của Tiết Thế Luân lộ ra vẻ thâm sâu khó dò.
Tra Tấn Bắc cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của hắn, nói khẽ: Đại ca của tôi quan hệ với Tạ Khôn Thành, tôi và huynh đệ Tạ gia thì lại không có giao tình quá sâu.
Tiết Thế Luân cười nói: Tôi thì không có liên quan gì với huynh đệ Tạ gia, anh giải thích với tôi làm gì?
Tra Tấn Bắc thở dài: Tôi vừa rồi sở dĩ khuyên bảo hắn, là nể tình tôi và Trương Dương cũng là chỗ quen biết, không đành lòng nhìn thấy thằng ôn này càng lúc càng đi xa trên con đường sai lầm này.
Tiết Thế Luân hỏi ngược lại: Anh sao biết hắn sai?
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh chắc biết quan hệ của Tạ gia và Chu gia?
Tiết Thế Luân gật đầu, y đương nhiên biết, lúc trước Kiều Chấn Lương chiến thắng Tạ Khôn Thành, giành được chức bí thư thị ủy Tân Hải, thực sự là khiến y kinh thán một phen, y không ngờ Kiều Chấn Lương trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thế hàm ngư phiên sinh, một lần nữa đi lên vị trí quyền lực trọng yếu như vậy, có điều về sau nghe nói một việc thì y mới minh bạch, Kiều lão ở trong đây có một vị trí khá quan trọng, Tạ Khôn Thành xảy ra chuyện, là Kiều lão ở trước mặt Chu lão moi ra tật xấu của hắn, điều này khiến Chu lão không còn gì để nói, dọn sạch chướng ngại lớn nhất cho Kiều Chấn Lương đi lên vị trí bí thư thị ủy Tân Hải.
Nhưng Tiết Thế Luân thủy chung cho rằng, Chu lão tất nhiên là canh cánh trong lòng đối với chuyện này, trên ý nghĩa nào đó thì trong chuyện lần này ông ta bị lão bằng hữu Kiều lão này tính kế, bị bức nên không thể không nhượng bộ, hy sinh lợi ích của Tạ Khôn Thành, quan hệ của những lão nhân này rất vi diệu và phức tạp, tuy rằng quan hệ cá nhân của bọn họ thoạt nhìn thì rất tốt, nhưng trên lợi ích chính trị, quan hệ của bọn họ lại cực kỳ vi diệu, rất nhiều lúc thậm chí biểu hiện ra sự một bước cũng không nhường.
Tra Tấn Bắc lại nói: Thật ra chuyện trung tâm triển lãm quốc mậu chắc không phải là nhằm vào Trương Dương. Kiều Mộng Viện là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải đương nhiệm, nghe nói triển lãm lần này là do cô ta phụ trách này trường phong ba này hẳn là có liên quan tới cô ta, Tạ Khôn Thành không thể lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, Tạ Khôn Cử là huynh đệ nên chắc ôm lòng bất bình cho hắn.
Tiết Thế Luân nói: Tạ Khôn Cử làm việc sao lại không cẩn thận như vậy? Không ngờ lại bị Trương Dương nắm thóp! Tiết Thế Luân không hề cân nhắc tới nhân tố võ công, Trương Dương chỉ từ thương thế của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần cũng đã phán đoán được, võ công của đối phương thuộc môn phái nào, truy gốc truy nguồn liền tìm được hung phạm.
Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương này quả thực có chút bản sự, từ những lời nói vừa rồi của hắn cho thấy, hắn không sợ đắc tội với Tạ gia.
Tiết Thế Luân nói: Có lẽ chuyện này Kiều lão sẽ làm chỗ dựa cho hắn.
Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Nếu thật sự là Tạ Khôn Cử làm thì Kiều lão sẽ không cứ để mặc cho qua đâu!
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Sắp có náo nhiệt rồi đây!
Tra Tấn Bắc nói: Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta.
Tiết Thế Luân ý vị thâm trường nói: Ngày tháng càng lúc càng bình thản, châm ít thuốc nổ nghe cho vui tai chơi.
Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc đều là lão hồ li gian xảo, Tra Tấn Bắc nói: Anh từng có khúc mắc gì với họ ư?
Trương Dương lắc đầu nói: Vốn không quen biết.
Tiết Thế Luân nói: Vốn không quen biết mà bọn họ lại vô duyên vô cớ đập quầy của anh ư. Y không tin không tin vào lý do của Trương Dương.
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói Tạ Khôn Thành vốn là sắp lên làm bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, nhưng Kiều Chấn Lương đột nhiên giết, khiến hy vọng của hắn thất bại, Tạ gia có thể bởi vì chuyện này mà sinh ra oán niệm với Kiều gia hay không?
Tiết Thế Luân khinh thường nói: Tạ gia ư? Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng của Kiều gia Tạ gia có thể sánh bằng ư? Khi Nói những lời này, Tiết Thế Luân không khỏi nhớ tới mình, tình cảnh Tiết gia hô phong hoán vũ trong chính đàn đã một đi không trở lại nữa, bất kể là Kiều gia hay là Tiết gia hiện giờ đều phải đối diện với sự xấu hổ như vậy.
Trên chính chị củi lửa lan truyền, đối với gia tộc chính trị điều này là cực kỳ trọng yếu, trong quá trình này, Chu gia có được sự nối tiếp rất tốt, Kiều gia thì trong quá trình này lại từ từ suy yếu, tổn thất lớn nhất lại là Tiết gia, từ sau khi cha qua đời, trong khoảng thời gian ngắn, Tiết gia tựa hồ đã trở thành dĩ vàng. Tiết Thế Luân cảm thán lòng người dễ thay đổi, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cỗ bất bình, đối với người như huynh đệ Tạ Khôn Thành, hắn căn bản không để trong mắt. Trước đây đã khinh thường, hiện tại vẫn khinh thường, không phải Tiết Thế Luân y tâm cao khí ngạo, chính trị cũng chú ý huyết thống, cho dù y không phải là người trong thể chế, hiện tại sức ảnh hưởng cũng không thể so sánh với huynh đệ Tạ gia, cho nên y mới có thể nói ra câu nói vừa rồi, ngoài mặt là bất bình cho Kiều lão, nhưng trên thực tế cũng là biểu lộ suy nghĩ thực sự trong lòng y.
Tra Tấn Bắc thì rất thân với huynh đệ Tạ Khôn Thành, Tạ Khôn Thành và anh trai y Tra Tấn Nam là bằng hữu tốt, bình thường hai nhà kết giao không ít, Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương, tôi khuyên anh hay là bỏ chuyện này đi, oan gia nên giải không nên kết, huống chi, anh cũng không thể xác định chuyện này nhất định là Tạ Khôn Cử làm chủ.
Trương Dương nói: Rốt cuộc nên làm như thế nào thì phải đợi tôi hỏi rõ đã rồi hẵng nói. Trương Dương uống vài chén rượu với bọn họ rồi đứng dậy cáo từ, Tiết Thế Luân tự mình đứng dậy tiễn hắn ra cửa, tôi ngoài cửa, Tiết Thế Luân nói: Tra Tấn Bắc và huynh đệ Tạ gia quan hệ không tồi, anh ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này, rất có thể sẽ truyền tới tai huynh đệ Tạ gia.
Trương Dương cười nói: Truyền thì truyền, tôi mà phải sợ à?
Tiết Thế Luân nói: Chỗ dựa chân chính của huynh đệ Tạ gia là Chu gia, chuyện này anh phải xử lý thận trọng.
Trương Dương nói: Thận trọng cũng không phải là là cháu người ta, chú Tiết nói đúng không?
Tiết Thế Luân cười nói: Anh đúng là có cái tính không sợ trời không sợ đất, tôi thích nhất là điểm này của anh, có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ toàn lực tương trợ.
Trương Dương tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào những lời này của hắn, nhưng lời nói của Tiết Thế Luân khiến cho người ta nghe thấy mà thoải mái, Trương Dương cảm tạ.
Sau khi Hai người chia tay trước cửa, Tiết Thế Luân trở lại trong phòng, Tra Tấn Bắc cười nói: Tiết tổng nói riêng gì với hắn thế?
Tiết Thế Luân thản nhiên cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: Tấn Bắc, anh quá thông minh, cái gì cũng không qua được mắt anh.
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh cho rằng tôi sẽ nói lại chuyện vừa rồi với Tạ gia ư?
Vẻ mặt của Tiết Thế Luân lộ ra vẻ thâm sâu khó dò.
Tra Tấn Bắc cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của hắn, nói khẽ: Đại ca của tôi quan hệ với Tạ Khôn Thành, tôi và huynh đệ Tạ gia thì lại không có giao tình quá sâu.
Tiết Thế Luân cười nói: Tôi thì không có liên quan gì với huynh đệ Tạ gia, anh giải thích với tôi làm gì?
Tra Tấn Bắc thở dài: Tôi vừa rồi sở dĩ khuyên bảo hắn, là nể tình tôi và Trương Dương cũng là chỗ quen biết, không đành lòng nhìn thấy thằng ôn này càng lúc càng đi xa trên con đường sai lầm này.
Tiết Thế Luân hỏi ngược lại: Anh sao biết hắn sai?
Tra Tấn Bắc nói: Tiết tiên sinh chắc biết quan hệ của Tạ gia và Chu gia?
Tiết Thế Luân gật đầu, y đương nhiên biết, lúc trước Kiều Chấn Lương chiến thắng Tạ Khôn Thành, giành được chức bí thư thị ủy Tân Hải, thực sự là khiến y kinh thán một phen, y không ngờ Kiều Chấn Lương trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thế hàm ngư phiên sinh, một lần nữa đi lên vị trí quyền lực trọng yếu như vậy, có điều về sau nghe nói một việc thì y mới minh bạch, Kiều lão ở trong đây có một vị trí khá quan trọng, Tạ Khôn Thành xảy ra chuyện, là Kiều lão ở trước mặt Chu lão moi ra tật xấu của hắn, điều này khiến Chu lão không còn gì để nói, dọn sạch chướng ngại lớn nhất cho Kiều Chấn Lương đi lên vị trí bí thư thị ủy Tân Hải.
Nhưng Tiết Thế Luân thủy chung cho rằng, Chu lão tất nhiên là canh cánh trong lòng đối với chuyện này, trên ý nghĩa nào đó thì trong chuyện lần này ông ta bị lão bằng hữu Kiều lão này tính kế, bị bức nên không thể không nhượng bộ, hy sinh lợi ích của Tạ Khôn Thành, quan hệ của những lão nhân này rất vi diệu và phức tạp, tuy rằng quan hệ cá nhân của bọn họ thoạt nhìn thì rất tốt, nhưng trên lợi ích chính trị, quan hệ của bọn họ lại cực kỳ vi diệu, rất nhiều lúc thậm chí biểu hiện ra sự một bước cũng không nhường.
Tra Tấn Bắc lại nói: Thật ra chuyện trung tâm triển lãm quốc mậu chắc không phải là nhằm vào Trương Dương. Kiều Mộng Viện là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải đương nhiệm, nghe nói triển lãm lần này là do cô ta phụ trách này trường phong ba này hẳn là có liên quan tới cô ta, Tạ Khôn Thành không thể lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, Tạ Khôn Cử là huynh đệ nên chắc ôm lòng bất bình cho hắn.
Tiết Thế Luân nói: Tạ Khôn Cử làm việc sao lại không cẩn thận như vậy? Không ngờ lại bị Trương Dương nắm thóp! Tiết Thế Luân không hề cân nhắc tới nhân tố võ công, Trương Dương chỉ từ thương thế của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần cũng đã phán đoán được, võ công của đối phương thuộc môn phái nào, truy gốc truy nguồn liền tìm được hung phạm.
Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương này quả thực có chút bản sự, từ những lời nói vừa rồi của hắn cho thấy, hắn không sợ đắc tội với Tạ gia.
Tiết Thế Luân nói: Có lẽ chuyện này Kiều lão sẽ làm chỗ dựa cho hắn.
Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Nếu thật sự là Tạ Khôn Cử làm thì Kiều lão sẽ không cứ để mặc cho qua đâu!
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Sắp có náo nhiệt rồi đây!
Tra Tấn Bắc nói: Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta.
Tiết Thế Luân ý vị thâm trường nói: Ngày tháng càng lúc càng bình thản, châm ít thuốc nổ nghe cho vui tai chơi.
/2583
|