Trương đại quan nhân quyết định tham gia tranh thầu khu đất Thành Thể, hắn là người trong quan trường, tất nhiên không thể trực tiếp tham gia, nhưng cái hắn có là bằng hữu làm sinh ý, Trương Dương tìm tới Lương Thành Long, bảo Lương Thành Long đến kinh thành tham gia tranh thầu lần này.
Lương Thành Long nghe hắn nói ong thì không khỏi cười khổ: Trương Dương, đang nói đùa với tôi à? Danh sách người tranh thầu đã ban bố xong rồi, đừng nói tôi không có tư cách, cho dù có tư cách thì tôi cũng không thể dính vào vũng nước đục này? Triệu Nhu Đình là ai chứ, là khuê nữ của Triệu Thiên Nhạc đó, người ta lấy khu đất này căn bản chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta dính vào làm gì? Trương Dương, chuyện vô ích chúng ta tốt nhất đừng có làm.
Trương đại quan nhân nói rất kiên quyết: Triệu Nhu Đình đắc tội với tôi, mục đích tôi tham gia tranh thầu là muốn trả thù, chuyện này tôi không tiện ra mặt.
Lương Thành Long lộ ra vẻ do dự: Trương Dương, Triệu Nhu Đình có bối cảnh gì ở kinh thành, Có câu cường long bất áp địa đầu xà, chúng ta lấy cái gì ra mà đấu cùng người ta, tôi thấy chuyện này không ổn đâu, hay là bỏ đi. Chuyện Lương Thành Long phải lo rất nhiều. Hắn làm cái ngành xây dựng và khai phá này lâu lắm rồi, đối với lai lịch của vị lão tổng của vĩnh cửu Triệu Nhu Đình này hắn nắm rất rõ, Trương Dương ngang nhiên muốn trả thù như vậy. Nói cách khác, quan hệ giữa hắn và Triệu Nhu Đình tất nhiên là thế như nước lửa, Lương Thành Long ý thức được mình không nên dính vào loạn cục này.
Trương Dương nghe ra hắn đang do dự, một khi đã như vậy, hắn cũng không tiện miễn cưỡng, gật đầu nói: Thôi, để tôi tìm người khác.
Trương Dương không hề có ý trách cứ Lương Thành Long, dù sao làm loại chuyện này cũng có tính phiêu lưu nhất định, rất có thể sẽ đắc tội với người ta, khi Trương đại quan nhân đang lo không biết tìm ai thì Cố Minh Kiện chủ động tìm tới hắn.
Cố Minh Kiện gần đây vẫn luôn ở kinh thành, vừa rồi nghe nói em gái ở triển lãm bị người ta đả thương, may mà không sao, mục đích Cố Minh Kiện đến tìm Trương Dương chính là muốn hỏi rõ chuyện này.
Trương Dương đem tiền căn hậu quả của chuyện này nói lại một lần với hắn, Cố Minh Kiện sau khi nghe xong thì cũng lửa giận ngút trời. Hắn căm giận nói: Tôi giờ đi tìm tên họ Tạ, đòi lại công đạo cho Dưỡng Dưỡng.
Trương Dương nói: Anh đi tìm hắn, hắn cũng chưa chắc đã chịu nhận, chuyện này tôi cũng không bỏ qua đâu.
Cố Minh Kiện nói: Anh tính thế nào?
Bước đầu tiên của Trương đại quan nhân chính là giành lấy khu đất Thành Thể đó, hung hăng áp chế nhuệ khí của Triệu Nhu Đình. Chỉ cần chuyện này làm thành, chẳng khác nào gián tiếp tát vào mặt Tạ Khôn Cử.
Cố Minh Kiện nghe hắn nói xong thì gật đầu bảo: Hạng mục Thành Thể tôi cũng có giấy mời tranh thầu, có điều hồi báo không lớn cho nên tôi định thôi.
Trương Dương vừa nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, xem ra thật sự là thiên ý, vốn đang cân nhắc xem nên làm thế nào mới có được một danh ngạch tranh thầu, không ngờ Cố Minh Kiện lạ có sẵn ở đây, Trương Dương nói: Sao phải bỏ? Lần này phải cho chúng đẹp mặt, hơn nữa nhất định phải thắng.
Cố Minh Kiện nói: Anh nói xem phải làm thế nào đi! Những năm nay, hai người bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thân thiết như vậy, mục tiêu hoàn toàn nhất trí.
Trương Dương nói: Anh chỉ cần đi tranh thầu, phương diện khác thì để tôi đả thông.
Cố Minh Kiện nói: Tôi nhiều nhất chỉ có thể chuẩn bị được hai triệu, giá trị của khu đất đó chắc là khoảng bốn triệu, nếu công khai tranh thầu thì tiền ký quỹ tranh thầu sẽ là năm trăm ngàn, thực lực của tôi chỉ sợ chịu không thể đối khác được với vĩnh cửu.
Trương Dương nói: Chuyện này để tôi nghĩ biện pháp.
Trương đại quan nhân muốn tìm kiếm ủng hộ trên tài chính thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tiết Thế Luân, hắn cho rằng Tiết Thế Luân nhất định giúp hắn trong chuyện này, tuy rằng động cơ của Tiết Thế Luân cũng chưa chắc đã có bao nhiêu hảo ý, nhưng câu nói trước đó của Tiết Thế Luân đã chứng minh, thằng cha này là nhân vật chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tất cả quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Tiết Thế Luân nghe nói Trương Dương muốn ủng hộ về tài chính thì lập tức đáp ứng ngay, thằng ôn Trương Dương này muốn gây sự, rõ ràng có Kiều lão ủng hộ ở sau lưng, muốn làm tới cùng, không khéo sẽ thành Kiều gia và Chu gia đấu sức, Tiết Thế Luân rất vui khi được nhìn thấy cảnh như vậy.
Người thứ hai mà Trương Dương tìm tới chính là Thái Húc Đông, hiện giờ Thái Húc Đông đã thăng nhiệm thành chủ nhiệm Ủy ban xây dựng của kinh thành , nhìn thấy Trương Dương tìm tới cửa, Thái Húc Đông vẫn có chút kích động, dù sao lúc trước chuyện hắn và Lâm Ngọc Văn yêu đương vụng trộm cũng nằm trong tay người ta, sau khi Thái Húc Đông năm đó bị Cố Minh Kiện đâm bị thương, đã thay đổi triệt để, cắt đứt liên hệ với tình nhân trước đây, một lòng chuyên công với sĩ đồ, lão gia tử của hắn là người đứng đầu bộ vệ sinh, ở cao tầng cũng có chút nhân duyên, trải qua mấy năm cố gắng, Thái Húc Đông cũng như nguyện giành được chính thức Ủy ban xây dựng.
Trương Dương cũng đã rất nhiều năm rồi không liên hệ với Thái Húc Đông, đi vào văn phòng của Thái Húc Đông, hắn mỉm cười nói: Chủ nhiệm Thái, còn nhớ tôi không?
Thái Húc Đông làm sao mà quên được Trương Dương, năm đó Trương Dương áp chế chuyện của hắn, cả đời này cũng không quên được, vốn mấy năm nay không gặp, Thái Húc Đông dần dần đã quên chuyện quá khứ, thằng cha này thằng cha này lại là âm hồn bất tán, cách mấy năm tìm tới mình, bị Cố Minh Kiện đâm bị thương đối với Thái Húc Đông mà nói thì là một kinh lịch khó quên được, từ lần đó tìm được đường sống trong chỗ chết khiến Thái Húc Đông thay đổi nhân sinh quan, hắn cuối cùng cũng minh bạch chết dưới váy lựu làm quỷ cũng phong lưu căn bản chính là một câu nói khốn nạn, chết tử tế không bằng bằng sống mới là chân lý bất diệt.
Thái Húc Đông hiền hoà hơn rất nhiều, cũng khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, hắn đứng dậy vươn tay về phía Trương Dương rồi mỉm cười: Bí thư Trương, đã lâu không gặp, có điều tôi vẫn luôn chú ý tới tin tức vè ngài. Cấp bậc của hắn so với Trương Dương thì hơn, nhưng Thái Húc Đông vẫn khách khí dùng tới chữ ngài, đây không phải là xuất phát từ sự kính trọng đối với Trương Dương, mà là do hắn kiêng kị Trương Dương.
Trong mắt Trương đại quan nhân, Thái Húc Đông sớm đã là thủ hạ bại tướng, là nhân vật bị mình thuần phục, ở trước mặt mình, thằng cha này căn bản không có bất kỳ địa vị gì cả. Trương Dương ngồi xuống sô pha, thoải mái nhận lấy chén nước trà mà Thái Húc Đông đưa, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: Chủ nhiệm Thái thăng chức liên tục, thật sự là đáng mừng.
Thái Húc Đông nói: Vậy vậy thôi, làm nhiều năm như vậy cũng mới chỉ bỏ đi được cái chữ phó, sao bằng được chư hầu một phương như ngài.
Trương Dương không nhịn được cười, nghe Thái Húc Đông nói như vậy hắn cũng thấy ngượng, một cán bộ cấp ban huyện như hắn thì tính rắm gì được là chư hầu một phương, Trương Dương cười nói: Tôi nếu là chư hầu một phương thì anh chính là công bộ Thượng Thư.
Thái Húc Đông cười nói: Tiểu lại của Công bộ, tiểu lại thôi.
Lương Thành Long nghe hắn nói ong thì không khỏi cười khổ: Trương Dương, đang nói đùa với tôi à? Danh sách người tranh thầu đã ban bố xong rồi, đừng nói tôi không có tư cách, cho dù có tư cách thì tôi cũng không thể dính vào vũng nước đục này? Triệu Nhu Đình là ai chứ, là khuê nữ của Triệu Thiên Nhạc đó, người ta lấy khu đất này căn bản chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta dính vào làm gì? Trương Dương, chuyện vô ích chúng ta tốt nhất đừng có làm.
Trương đại quan nhân nói rất kiên quyết: Triệu Nhu Đình đắc tội với tôi, mục đích tôi tham gia tranh thầu là muốn trả thù, chuyện này tôi không tiện ra mặt.
Lương Thành Long lộ ra vẻ do dự: Trương Dương, Triệu Nhu Đình có bối cảnh gì ở kinh thành, Có câu cường long bất áp địa đầu xà, chúng ta lấy cái gì ra mà đấu cùng người ta, tôi thấy chuyện này không ổn đâu, hay là bỏ đi. Chuyện Lương Thành Long phải lo rất nhiều. Hắn làm cái ngành xây dựng và khai phá này lâu lắm rồi, đối với lai lịch của vị lão tổng của vĩnh cửu Triệu Nhu Đình này hắn nắm rất rõ, Trương Dương ngang nhiên muốn trả thù như vậy. Nói cách khác, quan hệ giữa hắn và Triệu Nhu Đình tất nhiên là thế như nước lửa, Lương Thành Long ý thức được mình không nên dính vào loạn cục này.
Trương Dương nghe ra hắn đang do dự, một khi đã như vậy, hắn cũng không tiện miễn cưỡng, gật đầu nói: Thôi, để tôi tìm người khác.
Trương Dương không hề có ý trách cứ Lương Thành Long, dù sao làm loại chuyện này cũng có tính phiêu lưu nhất định, rất có thể sẽ đắc tội với người ta, khi Trương đại quan nhân đang lo không biết tìm ai thì Cố Minh Kiện chủ động tìm tới hắn.
Cố Minh Kiện gần đây vẫn luôn ở kinh thành, vừa rồi nghe nói em gái ở triển lãm bị người ta đả thương, may mà không sao, mục đích Cố Minh Kiện đến tìm Trương Dương chính là muốn hỏi rõ chuyện này.
Trương Dương đem tiền căn hậu quả của chuyện này nói lại một lần với hắn, Cố Minh Kiện sau khi nghe xong thì cũng lửa giận ngút trời. Hắn căm giận nói: Tôi giờ đi tìm tên họ Tạ, đòi lại công đạo cho Dưỡng Dưỡng.
Trương Dương nói: Anh đi tìm hắn, hắn cũng chưa chắc đã chịu nhận, chuyện này tôi cũng không bỏ qua đâu.
Cố Minh Kiện nói: Anh tính thế nào?
Bước đầu tiên của Trương đại quan nhân chính là giành lấy khu đất Thành Thể đó, hung hăng áp chế nhuệ khí của Triệu Nhu Đình. Chỉ cần chuyện này làm thành, chẳng khác nào gián tiếp tát vào mặt Tạ Khôn Cử.
Cố Minh Kiện nghe hắn nói xong thì gật đầu bảo: Hạng mục Thành Thể tôi cũng có giấy mời tranh thầu, có điều hồi báo không lớn cho nên tôi định thôi.
Trương Dương vừa nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, xem ra thật sự là thiên ý, vốn đang cân nhắc xem nên làm thế nào mới có được một danh ngạch tranh thầu, không ngờ Cố Minh Kiện lạ có sẵn ở đây, Trương Dương nói: Sao phải bỏ? Lần này phải cho chúng đẹp mặt, hơn nữa nhất định phải thắng.
Cố Minh Kiện nói: Anh nói xem phải làm thế nào đi! Những năm nay, hai người bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thân thiết như vậy, mục tiêu hoàn toàn nhất trí.
Trương Dương nói: Anh chỉ cần đi tranh thầu, phương diện khác thì để tôi đả thông.
Cố Minh Kiện nói: Tôi nhiều nhất chỉ có thể chuẩn bị được hai triệu, giá trị của khu đất đó chắc là khoảng bốn triệu, nếu công khai tranh thầu thì tiền ký quỹ tranh thầu sẽ là năm trăm ngàn, thực lực của tôi chỉ sợ chịu không thể đối khác được với vĩnh cửu.
Trương Dương nói: Chuyện này để tôi nghĩ biện pháp.
Trương đại quan nhân muốn tìm kiếm ủng hộ trên tài chính thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tiết Thế Luân, hắn cho rằng Tiết Thế Luân nhất định giúp hắn trong chuyện này, tuy rằng động cơ của Tiết Thế Luân cũng chưa chắc đã có bao nhiêu hảo ý, nhưng câu nói trước đó của Tiết Thế Luân đã chứng minh, thằng cha này là nhân vật chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tất cả quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Tiết Thế Luân nghe nói Trương Dương muốn ủng hộ về tài chính thì lập tức đáp ứng ngay, thằng ôn Trương Dương này muốn gây sự, rõ ràng có Kiều lão ủng hộ ở sau lưng, muốn làm tới cùng, không khéo sẽ thành Kiều gia và Chu gia đấu sức, Tiết Thế Luân rất vui khi được nhìn thấy cảnh như vậy.
Người thứ hai mà Trương Dương tìm tới chính là Thái Húc Đông, hiện giờ Thái Húc Đông đã thăng nhiệm thành chủ nhiệm Ủy ban xây dựng của kinh thành , nhìn thấy Trương Dương tìm tới cửa, Thái Húc Đông vẫn có chút kích động, dù sao lúc trước chuyện hắn và Lâm Ngọc Văn yêu đương vụng trộm cũng nằm trong tay người ta, sau khi Thái Húc Đông năm đó bị Cố Minh Kiện đâm bị thương, đã thay đổi triệt để, cắt đứt liên hệ với tình nhân trước đây, một lòng chuyên công với sĩ đồ, lão gia tử của hắn là người đứng đầu bộ vệ sinh, ở cao tầng cũng có chút nhân duyên, trải qua mấy năm cố gắng, Thái Húc Đông cũng như nguyện giành được chính thức Ủy ban xây dựng.
Trương Dương cũng đã rất nhiều năm rồi không liên hệ với Thái Húc Đông, đi vào văn phòng của Thái Húc Đông, hắn mỉm cười nói: Chủ nhiệm Thái, còn nhớ tôi không?
Thái Húc Đông làm sao mà quên được Trương Dương, năm đó Trương Dương áp chế chuyện của hắn, cả đời này cũng không quên được, vốn mấy năm nay không gặp, Thái Húc Đông dần dần đã quên chuyện quá khứ, thằng cha này thằng cha này lại là âm hồn bất tán, cách mấy năm tìm tới mình, bị Cố Minh Kiện đâm bị thương đối với Thái Húc Đông mà nói thì là một kinh lịch khó quên được, từ lần đó tìm được đường sống trong chỗ chết khiến Thái Húc Đông thay đổi nhân sinh quan, hắn cuối cùng cũng minh bạch chết dưới váy lựu làm quỷ cũng phong lưu căn bản chính là một câu nói khốn nạn, chết tử tế không bằng bằng sống mới là chân lý bất diệt.
Thái Húc Đông hiền hoà hơn rất nhiều, cũng khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, hắn đứng dậy vươn tay về phía Trương Dương rồi mỉm cười: Bí thư Trương, đã lâu không gặp, có điều tôi vẫn luôn chú ý tới tin tức vè ngài. Cấp bậc của hắn so với Trương Dương thì hơn, nhưng Thái Húc Đông vẫn khách khí dùng tới chữ ngài, đây không phải là xuất phát từ sự kính trọng đối với Trương Dương, mà là do hắn kiêng kị Trương Dương.
Trong mắt Trương đại quan nhân, Thái Húc Đông sớm đã là thủ hạ bại tướng, là nhân vật bị mình thuần phục, ở trước mặt mình, thằng cha này căn bản không có bất kỳ địa vị gì cả. Trương Dương ngồi xuống sô pha, thoải mái nhận lấy chén nước trà mà Thái Húc Đông đưa, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: Chủ nhiệm Thái thăng chức liên tục, thật sự là đáng mừng.
Thái Húc Đông nói: Vậy vậy thôi, làm nhiều năm như vậy cũng mới chỉ bỏ đi được cái chữ phó, sao bằng được chư hầu một phương như ngài.
Trương Dương không nhịn được cười, nghe Thái Húc Đông nói như vậy hắn cũng thấy ngượng, một cán bộ cấp ban huyện như hắn thì tính rắm gì được là chư hầu một phương, Trương Dương cười nói: Tôi nếu là chư hầu một phương thì anh chính là công bộ Thượng Thư.
Thái Húc Đông cười nói: Tiểu lại của Công bộ, tiểu lại thôi.
/2583
|