Ngũ Đắc Chí lắc đầu, quay người lại thì mới phát hiện Trương Dương đã đứng ở cạnh giường mình, hắn cười cười, bề ngoài của hắn khôi phục rất tốt, ít nhất cũng khôi phục được tám phần bộ dạng trước đây, chỉ là cục bộ còn có một số những vết sẹo mới cần tiến hành phẫu thuật lần thứ hai.
Trương Dương cầm hoa mang đến vào bình: Đắc Chí, rất vui vì anh đã trở lại.
Ngũ Đắc Chí nói: Tôi vẫn luôn ở đây mà! Hắn buông gương, nói: Trước đây thủy chung không dám soi gương, hôm nay nhìn mình trong gương, phát hiện thật ra tất cả đều không có gì thay đổi cả.
Trương Dương gật đầu nói: Anh thủy chung vẫn là anh.
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: Trong khoảng thời gian này thay đổi chỉ có bản thân tôi.
Trương Dương cười nói: Bộ dạng cũng không quan trọng. Hắn nhìn nhìn vết sẹo trên mặt Ngũ Đắc Chí.
Triệu Thiên Tài nói: Bác sĩ nói còn phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai, tiêu trừ những vết sẹo mới.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, tôi sẽ cho anh ít thuốc mỡ, rất hữu hiệu với loại sẹo này.
Ngũ Đắc Chí từ trên giường đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút rồi đi tới trước cửa sổ, vén màn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến Ngũ Đắc Chí không mở mắt ra được, qua một hồi lâu hắn mới thích ứng, chớp chớp hai mắt nói: Trương Dương, tôi nghe nói gần đây anh gặp một số phiền toái?
Trương Dương nhìn thoáng qua Triệu Thiên Tài, hiển nhiên là Triệu Thiên Tài nói với hắn.
Triệu Thiên Tài có chút ngượng ngùng cười cười.
Trương Dương nói: Không có chuyện lớn gì cả, chỉ là một chút phiền phức lặt vặt, tôi lần này tới đây một là để thăm anh, còn có một việc cần anh giúp tôi.
Ngũ Đắc Chí nói: Anh nói đi!
Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một quả bom. Tôi có chỗ dùng.
Ngũ Đắc Chí gật đầu, hắn là chuyên gia gỡ bom, cũng là một chuyên gia tạo bom, Trương Dương đề ra yêu cầu gì hắn cũng sẽ không hoài nghi, hắn biết Trương Dương nhất định sẽ không đi làm chuyện xấu, giữa người và người có một loại tình cảm tên là tín nhiệm, giữa bọn họ chính là như vậy.
Đài truyền hình Giang Thành quay đại sảnh, diễn viên vừa mới diễn tập xong đang đi ra cửa lớn. Hải Lan Đến từ đài truyền hình Thiên Khong đang nói chuyện phiếm với Từ Nhã Bội, bọn họ đều là người chủ trì của diễn xuất lần này, đài truyền hình Giang Thành và đài truyền hình Thiên Không liên hợp tổ chức diễn xuất nghênh đón HongKong trở về lần này, bọn họ trước đây đều là đến từ đài truyền hình Giang Thành, cho nên được đồng thời phái tới chủ trì tiết mục.
Từ Nhã Bội là người đầu tiên chú ý tới đang Trương Dương đứng dưới tán cây, cô ta khẽ đẩy Hải Lan, Hải Lan lúc mới nhìn thấy Trương Dương. Không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong, tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Trương đại quan nhân cười ha ha đi tới: Hai vị mỹ nữ. Có vinh hạnh được mời các cô ăn cơm không?
Từ Nhã Bội cười nói: Trương Dương. Tôi cũng không muốn cự tuyệt đâu, đáng tiếc tôi đã đáp ứng ba mẹ hôm nay phải về nhà ăn cơm rồi. Cô ta nói xong thì vẫy ta với bọn họ rồi đi trước.
Hải Lan nhìn Trương Dương, trong mắt tràn đầy tình ý.
Trương Dương chỉ chỉ vào xe ở phia sau, Hải Lan đi theo hắn tiến vào bên trong xe, thời tiết rất nóng. Điều hòa Bên trong xe bật rất mát, vừa tiến vào bên trong xe bọn họ đã nắm chặt tay nhau.
Trương Dương nói: Đi đâu ăn cơm?
Hải Lan nói: Tùy anh!
Trương đại quan nhân lái xe tới nhà gỗ bên hồ Nam, hắn rất muốn thể hiện hết sự tưởng niệm của mình với Hải Lan.
Hải Lan Tóc mây rối tung nằm trong ngực Trương Dương: Đồ xấu xa, anh không phải nói muốn dẫn em đi ăn cơm ư?
Trương đại quan nhân cười vuốt va đôi môi của cô ta: Em vừa rồi không phải là đã ăn không ít rồi ư?
Xấu lắm! Hải Lan nhào lên quấn lấy hắn, rất nhanh lại bị hắn đè xuống dưới, thân thể mềm mại mang theo cho hắn tình đợt sóng tình.
Trong bóng đêm Hải Lan rên rỉ: Con lừa, anh chính là một con lừa.
Trong đầu Trương đại quan nhân lại xuất hiện cảnh hai con lừa cuồng dã trên núi Thanh Đài, thằng cha này càng lúc càng dùng sức.
Hải Lan ôm thân thể hắn, móng tay được sơn rất đẹp căm sâu vào trong da thịt của hắn, như muốn dùng động tác như vậy để ngăn cản biên độ vận động của Trương Dương, nhưng cô ta rất nhanh liễn tan chảy trước mặt Trương Dương, chỉ có thể địa phát ra những tiếng rên rỉ thê diễm.
Trong biệt thự nhà gỗ triền miên hơn một tiếng đồng hồ, bảy giờ tối, Trương Dương mới dẫn Hải Lan tới Nông gia thái ở hồ Nam. Khi Hải Lan xuống xe, chân đã có chút mềm oặt, không khỏi oán trách trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói khẽ: Anh ác lắm.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc.
Hải Lan lại nhéo tay hắn một cái: Đúng là không chịu nổi anh, bị anh làm cho chảy máu rồi. Nói xong thì lại cảm thấy thẹn thùng cúi đầu, lông mi dài che mắt.
Trương Dương nhìn xung quanh, tựa hồ đang chờ ai tới.
Hải Lan nói: Anh còn hẹn người khác nữa à?
Trương Dương gật đầu: Đỗ Thiên Dã, hắn sắp rời khỏi Giang Thành rồi, tối nay thuận tiện tiễn hắn.
Khi Bọn họ đang nói chuyện thì Đỗ Thiên Dã cũng tới,gã cũng không phải là đi một mình, bên cạnh còn có Tô Viện Viện.
Trương Dương nói: Lão Đỗ, anh tới muộn rồi!
Đỗ Thiên Dã nói: Mắt mờ chân chậm rồi, không thể nhanh được như người trẻ tuổi các anh.
Trương Dương cười nói: Cậy già lên mặt! Hắn giới thiệu Hải Lan với Tô Viện Viện.
Mấy người cùng nhau đi vào khách sạn, Trương Dương trước đó đã gọi điện thoại đặt phòng, khiến bất ngờ là ở đại sảnh của khách sạn gặp Tô Tiểu Hồng đang gọi món ăn ở đó. Tô Tiểu Hồng và em trai Tô Cường, em dâu Chu Hiểu Vân cùng nhau tới đây ăn cơm, không ai ngờ lại gặp nhau ở đây.
Và Đỗ Thiên Dã đã có một đoạn thời gian dài không gặp mặt, ở phương diện tình cảm, Tô Tiểu Hồng là nữ nhân thoáng đạt, nếu Đỗ Thiên Dã đã tìm được hạnh phúc thì cô ta cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, sở dĩ lựa chọn ăn cơm ở nơi này, không chỉ bởi vì nơi này đồ ăn quê ở đây rất ngon, mà còn có một nguyên nhân quan trọng chính là cô ta và Đỗ Thiên Dã từng nhiều lần tới nơi này, tất cả những gì của nơi này có thể gợi lên chuyện cũ của cô ta.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Tô Tiểu Hồng thì ít nhiều lộ ra vẻ xấu hổ.
Tô Tiểu Hồng so với hắn thì tự nhiên hơn nhiều, mục tiêu nhanh chóng chuyển hướng về phía Trương Dương: Trương đại bí thư, ngọn gió nào thổi ngài tới đây? Lâu rồi không gặp, ngài đã quên tôi rồi phải không?
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: Chị Hồng, tôi sao có thể quên chị được, chị vẫn luôn là tình nhân trong mộng của tôi mà.
Nói hưu nói vượn, cẩn thận tôi mách cậu với bí thư Đỗ đó.
Hai người trêu nhau, nháy mắt khiến không khí trở nên tự nhiên và hài hòa, Trương Dương trong lòng biết rõ quan hệ giữa Tô Tiểu Hồng và Đỗ Thiên Dã, hôm nay thật sự là rất khéo, sao lại để đôi oan gia này gặp mặt.
Tô Cường nói: Bí thư Đỗ, bí thư Trương chúng ta ăn cùng nhau nhé.
Tô Tiểu Hồng nói: Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn chia làm bàn à, ông chủ, đổi cho phòng lớn hơn.
Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, Đỗ Thiên Dã cũng vui vẻ đáp ứng lời mời.
Trương Dương cầm hoa mang đến vào bình: Đắc Chí, rất vui vì anh đã trở lại.
Ngũ Đắc Chí nói: Tôi vẫn luôn ở đây mà! Hắn buông gương, nói: Trước đây thủy chung không dám soi gương, hôm nay nhìn mình trong gương, phát hiện thật ra tất cả đều không có gì thay đổi cả.
Trương Dương gật đầu nói: Anh thủy chung vẫn là anh.
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: Trong khoảng thời gian này thay đổi chỉ có bản thân tôi.
Trương Dương cười nói: Bộ dạng cũng không quan trọng. Hắn nhìn nhìn vết sẹo trên mặt Ngũ Đắc Chí.
Triệu Thiên Tài nói: Bác sĩ nói còn phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai, tiêu trừ những vết sẹo mới.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, tôi sẽ cho anh ít thuốc mỡ, rất hữu hiệu với loại sẹo này.
Ngũ Đắc Chí từ trên giường đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút rồi đi tới trước cửa sổ, vén màn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến Ngũ Đắc Chí không mở mắt ra được, qua một hồi lâu hắn mới thích ứng, chớp chớp hai mắt nói: Trương Dương, tôi nghe nói gần đây anh gặp một số phiền toái?
Trương Dương nhìn thoáng qua Triệu Thiên Tài, hiển nhiên là Triệu Thiên Tài nói với hắn.
Triệu Thiên Tài có chút ngượng ngùng cười cười.
Trương Dương nói: Không có chuyện lớn gì cả, chỉ là một chút phiền phức lặt vặt, tôi lần này tới đây một là để thăm anh, còn có một việc cần anh giúp tôi.
Ngũ Đắc Chí nói: Anh nói đi!
Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một quả bom. Tôi có chỗ dùng.
Ngũ Đắc Chí gật đầu, hắn là chuyên gia gỡ bom, cũng là một chuyên gia tạo bom, Trương Dương đề ra yêu cầu gì hắn cũng sẽ không hoài nghi, hắn biết Trương Dương nhất định sẽ không đi làm chuyện xấu, giữa người và người có một loại tình cảm tên là tín nhiệm, giữa bọn họ chính là như vậy.
Đài truyền hình Giang Thành quay đại sảnh, diễn viên vừa mới diễn tập xong đang đi ra cửa lớn. Hải Lan Đến từ đài truyền hình Thiên Khong đang nói chuyện phiếm với Từ Nhã Bội, bọn họ đều là người chủ trì của diễn xuất lần này, đài truyền hình Giang Thành và đài truyền hình Thiên Không liên hợp tổ chức diễn xuất nghênh đón HongKong trở về lần này, bọn họ trước đây đều là đến từ đài truyền hình Giang Thành, cho nên được đồng thời phái tới chủ trì tiết mục.
Từ Nhã Bội là người đầu tiên chú ý tới đang Trương Dương đứng dưới tán cây, cô ta khẽ đẩy Hải Lan, Hải Lan lúc mới nhìn thấy Trương Dương. Không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong, tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Trương đại quan nhân cười ha ha đi tới: Hai vị mỹ nữ. Có vinh hạnh được mời các cô ăn cơm không?
Từ Nhã Bội cười nói: Trương Dương. Tôi cũng không muốn cự tuyệt đâu, đáng tiếc tôi đã đáp ứng ba mẹ hôm nay phải về nhà ăn cơm rồi. Cô ta nói xong thì vẫy ta với bọn họ rồi đi trước.
Hải Lan nhìn Trương Dương, trong mắt tràn đầy tình ý.
Trương Dương chỉ chỉ vào xe ở phia sau, Hải Lan đi theo hắn tiến vào bên trong xe, thời tiết rất nóng. Điều hòa Bên trong xe bật rất mát, vừa tiến vào bên trong xe bọn họ đã nắm chặt tay nhau.
Trương Dương nói: Đi đâu ăn cơm?
Hải Lan nói: Tùy anh!
Trương đại quan nhân lái xe tới nhà gỗ bên hồ Nam, hắn rất muốn thể hiện hết sự tưởng niệm của mình với Hải Lan.
Hải Lan Tóc mây rối tung nằm trong ngực Trương Dương: Đồ xấu xa, anh không phải nói muốn dẫn em đi ăn cơm ư?
Trương đại quan nhân cười vuốt va đôi môi của cô ta: Em vừa rồi không phải là đã ăn không ít rồi ư?
Xấu lắm! Hải Lan nhào lên quấn lấy hắn, rất nhanh lại bị hắn đè xuống dưới, thân thể mềm mại mang theo cho hắn tình đợt sóng tình.
Trong bóng đêm Hải Lan rên rỉ: Con lừa, anh chính là một con lừa.
Trong đầu Trương đại quan nhân lại xuất hiện cảnh hai con lừa cuồng dã trên núi Thanh Đài, thằng cha này càng lúc càng dùng sức.
Hải Lan ôm thân thể hắn, móng tay được sơn rất đẹp căm sâu vào trong da thịt của hắn, như muốn dùng động tác như vậy để ngăn cản biên độ vận động của Trương Dương, nhưng cô ta rất nhanh liễn tan chảy trước mặt Trương Dương, chỉ có thể địa phát ra những tiếng rên rỉ thê diễm.
Trong biệt thự nhà gỗ triền miên hơn một tiếng đồng hồ, bảy giờ tối, Trương Dương mới dẫn Hải Lan tới Nông gia thái ở hồ Nam. Khi Hải Lan xuống xe, chân đã có chút mềm oặt, không khỏi oán trách trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói khẽ: Anh ác lắm.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc.
Hải Lan lại nhéo tay hắn một cái: Đúng là không chịu nổi anh, bị anh làm cho chảy máu rồi. Nói xong thì lại cảm thấy thẹn thùng cúi đầu, lông mi dài che mắt.
Trương Dương nhìn xung quanh, tựa hồ đang chờ ai tới.
Hải Lan nói: Anh còn hẹn người khác nữa à?
Trương Dương gật đầu: Đỗ Thiên Dã, hắn sắp rời khỏi Giang Thành rồi, tối nay thuận tiện tiễn hắn.
Khi Bọn họ đang nói chuyện thì Đỗ Thiên Dã cũng tới,gã cũng không phải là đi một mình, bên cạnh còn có Tô Viện Viện.
Trương Dương nói: Lão Đỗ, anh tới muộn rồi!
Đỗ Thiên Dã nói: Mắt mờ chân chậm rồi, không thể nhanh được như người trẻ tuổi các anh.
Trương Dương cười nói: Cậy già lên mặt! Hắn giới thiệu Hải Lan với Tô Viện Viện.
Mấy người cùng nhau đi vào khách sạn, Trương Dương trước đó đã gọi điện thoại đặt phòng, khiến bất ngờ là ở đại sảnh của khách sạn gặp Tô Tiểu Hồng đang gọi món ăn ở đó. Tô Tiểu Hồng và em trai Tô Cường, em dâu Chu Hiểu Vân cùng nhau tới đây ăn cơm, không ai ngờ lại gặp nhau ở đây.
Và Đỗ Thiên Dã đã có một đoạn thời gian dài không gặp mặt, ở phương diện tình cảm, Tô Tiểu Hồng là nữ nhân thoáng đạt, nếu Đỗ Thiên Dã đã tìm được hạnh phúc thì cô ta cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, sở dĩ lựa chọn ăn cơm ở nơi này, không chỉ bởi vì nơi này đồ ăn quê ở đây rất ngon, mà còn có một nguyên nhân quan trọng chính là cô ta và Đỗ Thiên Dã từng nhiều lần tới nơi này, tất cả những gì của nơi này có thể gợi lên chuyện cũ của cô ta.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Tô Tiểu Hồng thì ít nhiều lộ ra vẻ xấu hổ.
Tô Tiểu Hồng so với hắn thì tự nhiên hơn nhiều, mục tiêu nhanh chóng chuyển hướng về phía Trương Dương: Trương đại bí thư, ngọn gió nào thổi ngài tới đây? Lâu rồi không gặp, ngài đã quên tôi rồi phải không?
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: Chị Hồng, tôi sao có thể quên chị được, chị vẫn luôn là tình nhân trong mộng của tôi mà.
Nói hưu nói vượn, cẩn thận tôi mách cậu với bí thư Đỗ đó.
Hai người trêu nhau, nháy mắt khiến không khí trở nên tự nhiên và hài hòa, Trương Dương trong lòng biết rõ quan hệ giữa Tô Tiểu Hồng và Đỗ Thiên Dã, hôm nay thật sự là rất khéo, sao lại để đôi oan gia này gặp mặt.
Tô Cường nói: Bí thư Đỗ, bí thư Trương chúng ta ăn cùng nhau nhé.
Tô Tiểu Hồng nói: Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn chia làm bàn à, ông chủ, đổi cho phòng lớn hơn.
Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, Đỗ Thiên Dã cũng vui vẻ đáp ứng lời mời.
/2583
|