Tới trong phòng, Tô Cường vào trong xe bê ra một thùng Đại Minh xuân, Tô Tiểu Hồng giới thiệu với bọn họ: Đại Minh xuân này là căn cứ vào mấy hũ rượu gia truyền của nhà chúng tôi mà nghiên cứu ra phối phương, tôi cũng tính là đóng góp kỹ thuật, hiện tại đã là một trong những cổ đông của nhà máy rượu Giang Thành.
Trương Dương cười nói: Chị Hồng đúng là có năng lực, từ buôn bán bước vào ngành xí nghiệp rồi.
Tô Tiểu Hồng cười nói: Có gì đâu, chỉ là làm buôn bán càng làm càng không thấy có ý nghĩa, nhưng cũng không biết làm gì, vừa hay Lưu Kim Thành muốn đưa vào dây chuyền sản xuất, nhà máy rượu Giang Thành cần tái sản xuất mở rộng, tôi đầu tư một bộ phận vào phát triển khoa học kỹ thuật, sau đó thì lại gây ít vốn, không ngờ hồi báo cũng không tệ lắm.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nghe nói, cô hiện tại là một trong những cổ đông lớn của nhà máy rượu.
Tô Tiểu Hồng nói: Chỉ chiếm 10% cổ phần thôi, gọi là cổ đông nhỏ thì đúng hơn.
Mấy người đều biết Hải Lan, tuy rằng Hải Lan tới Hongkong đã được năm năm, nhưng cô ta lúc trước từng làm phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình Giang Thành. Chu Hiểu Vân nói: Phát thanh viên Hải, trước đây tôi rất thích những chuyên mục tin tức mà cô làm, những cô gái của đơn vị như chúng tôi đều coi cô là hướng gió, cô mặc quần áo gì chúng tôi cũng bắt chước theo.
Hải Lan cười nói: Nghe cô nói như vậy, tôi thấy mình đã già rồi.
Trương đại quan nhân nói: Em chưa già, mà phải gọi là thành thục, anh thủy chung cho rằng nữ nhân phải thành thục chút thì mới có vị đạo, cho nên anh vẫn luôn coi chị Hồng là tình nhân trong mộng.
Tô Tiểu Hồng gắt: Đừng có mang tôi ra đùa nữa, em trai tôi ở đây, cẩn thận tôibảo nó đánh cậu đó.
Tô Cường biết bọn họ đùa quen rồi, đương nhiên không coi là thật, hắn cười nói: Chị đừng hại em, có tám người như em cũng không đánh lại anh ta đâu.
Tô Tiểu Hồng nói: Không có tiền đồ, chẳng trách người ta nói cưới vợ rồi thì quên mẹ, càng đừng nói tới chị gái như tôi, hiện tại ngẫm lại tôi thực sự muốn tìm người để gả đi, bằng không bị người tác bắt nạt mà không có ai ra mặt cho. Khi nói những lời này, ánh mắt của cô ta vô tình liếc Đỗ Thiên Dã một cái.
Đỗ Thiên Dã vẻ mặt tuy rằng thản nhiên như không, nhưng nhưng trong lòng vẫn bất giác giật thót. Hắn thừa nhận, khi mình ở tình cảnh khó khăn nhất, Tô Tiểu Hồng đã ôn nhu an ủi hắn, hắn thậm chí thừa nhận mình đã từng động lòng với Tô Tiểu Hồng, nhưng hắn là người tỉnh táo, trên tình cảm, Đỗ Thiên Dã thủy chung là người an phận thủ thường, hắn không thể thành thạo như Trương Dương, người khác nhau thì thái độ cuộc sống của khác nhau.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Nào, chúng ta đây gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, vì nhân duyên của chúng ta, cạn chén.
Tô Tiểu Hồng nói: Lời này nói rất đúng, nào, cạn chén.
Bọn họ cùng làm một chén, Tô Tiểu Hồng nói: Bí thư Trương,cậu tới đây không phải vì để đón bí thư Đỗ đi tiếp nhiệm chứ? Cô ta cũng biết Đỗ Thiên Dã sắp tới Tân Hải cho nên mới hỏi như vậy, điều này cũng thể hiện ra chỗ thông minh của cô ta.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi cũng muốn lắm, nhưng cấp bậc vẫn chưa tới.
Chu Hiểu Vân nói: Bí thư Trương, bí thư Đỗ là bí thư thị ủy, anh cũng là bí thư thị ủy, Giang Thành lại là nơi anh từng công tác, tôi thấy anh nếu tới nơi này thì thích hợp nhất.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn chung quanh: Thị trưởng Tả không có ở đây à? Những lời này nếu để thị trưởng Tả nghe thấy thì sau này cô còn muốn lăn lộn ở Giang Thành nữa không?
Mọi người bật cười, Chu Hiểu Vân cũng là cố ý nói như vậy, cô ta ở trong nhiều năm thể chế, làm sao mà không phân được sự chênh lệch của Tân Hải và Giang Thành trên cấp bậc.
Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên nói: Tổ chức quyết định điều tôi tới Tân Hải công tác, nói thật lòng, tôi đối với Giang Thành đã tràn ngập loại tình cảm. Công tác ở Giang Thành nhiều năm như vậy, tôi sớm đã coi mình là một phần tử của Giang Thành, mà thu hoạch lớn nhất trong đó chính là quen được nhiều bằng hữu như vậy.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: Không chỉ là thu hoạch tình bạn thôi phải không? Khi Nói chuyện, cô ta nhìn Tô Viện Viện một cái, Tô Viện Viện mặt đỏ bừng. Tô Viện Viện nghe những lời này của Tô Tiểu Hồng thì chỉ là ám chỉ mình, nhưng vào tai Đỗ Thiên Dãthì là Tô Tiểu Hồng có ẩn ý.
Tô Tiểu Hồng nói: Đối với tôi mà nói, bí thư Đỗ không chỉ là một vị lãnh đạo tốt, mà còn là. Cô ta tạm dừng một chútrồi hai mắt nhìn Đỗ Thiên Dã: Còn là ân nhân cứu mạng của tôi, lúc trước nếu không phải bí thư Đỗ kéo tôi lại trên đường, chỉ sợ tôi hiện tại đã là cô hồn dã quỷ rồi. Bí thư Đỗ, tôi kính ngài một ly.
Đỗ Thiên Dã và cô ta chạm cốc rồi uống cạn, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị nói không nên lời.
Bất kể là Tô Tiểu Hồng hay là Đỗ Thiên Dã đều có lực khống chế và sự bình tĩnh hơn xa người bình thường, bọn họ không hề để lộ ra tình cảm với nhau, buổi tối đề tài chủ yếu đều là quay chung quanh Trương Dương.
Chu Hiểu Vân mang thai không lâu, cho nên Tô Cường đưa cô ta về trước.
Tối hôm đó Trương Dương và Hải Lan đi cùng nhau, mà Đỗ Thiên Dã thì chủ động gánh vác nhiệm vụ dưa Tô Tiểu Hồng và Tô Viện Viện về.
Đỗ Thiên Dã đỗ xe trước biệt thự của Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng cười nói: Trên đường tôi vẫn luôn suy nghĩ, bí thư Đỗ nếu bởi vì uống rượu lái xe mà bị bắt, liệu có dẫn tới oanh động hay không.
Đỗ Thiên Dã nói: Tửu lượng của tôi tuy rằng rất tốt, nhưng tôi rất ít lái xe sau khi xuống rượu.
Tô Tiểu Hồng nói: Biết rõ không đúng Vì sao phải làm như vậy?
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, hắn không biết nên đáp lại Tô Tiểu Hồng như thế nào.
Tô Tiểu Hồng nói: Và nhà ngồi tí đi.
Đỗ Thiên Dã nói: Thôi, muộn quá rồi.
Anh sợ tôi à? Hai mắt quyến rũ của Tô Tiểu Hồng trong bóng đêm lóe ra quang mang thê lương. Ánh mắt của cô ta khiến Đỗ Thiên Dã cảm thấy áy náy, hắn mấp máy môi nói: Tối nay đưa cô về chính là muốn nói lời tạm biệt với cô.
Không gặp nữa à?
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Sẽ còn gặp lại chứ, tôi... Hắn vốn định nói mình sẽ vĩnh viễn coi Tô Tiểu Hồng là bằng hữu, nhưng cuối cùng những lời này vẫn không được nói ra.
Tô Tiểu Hồng cắn cắn môi. Bỗng nhiên cô ta nhào vào trong lòng Đỗ Thiên Dã, xé rách quần áo của hắn ôm cổ hắn rồi hôn lên môi hắn.
Đỗ Thiên Dã bị hành động cuồng nhiệt của cuồng nhiệt làm cho kinh sợ, nhưng rất nhanh hắn tựa hồ đưa ra một quyết định.
Đây là một đêm oi bức, Trương Dương ngồi trên ban công của biệt thự nhà gỗ. Nhìn hồ Nam ở xa xa, không thấy trăng, cũng không thấy sao, hồ Nam như mực, buổi tối không có lấy một ngọn gió.
Hải Lan mặc áo ngủ tơ lụa tới phía sau hắn, hai tay từ phía sau ôm lấy cổ hắn, cúi đầu xuống hôn lên má Trương Dương. Trương Dương nắm tay cô ta, để cô ta ngồi lên đùi mình, tay thì thò vào trong áo ngủ, vuốt ve da thịt mềm nhẵn còn hơn cả tơ lụa của Hải Lan.
Hải Lan nói: Em đã chuẩn bị đệ đơn xin từ chức.
Trương Dương hơi ngẩn ra: từ chức ư?
Hải Lan nói: Em đã chán cuộc sống sau màn ảnh rồi, chuẩn bị từ chức.
Trương đại quan nhân nói: Định chuyên tâm kinh doanh công ty quảng cáo ư?
Trương Dương cười nói: Chị Hồng đúng là có năng lực, từ buôn bán bước vào ngành xí nghiệp rồi.
Tô Tiểu Hồng cười nói: Có gì đâu, chỉ là làm buôn bán càng làm càng không thấy có ý nghĩa, nhưng cũng không biết làm gì, vừa hay Lưu Kim Thành muốn đưa vào dây chuyền sản xuất, nhà máy rượu Giang Thành cần tái sản xuất mở rộng, tôi đầu tư một bộ phận vào phát triển khoa học kỹ thuật, sau đó thì lại gây ít vốn, không ngờ hồi báo cũng không tệ lắm.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nghe nói, cô hiện tại là một trong những cổ đông lớn của nhà máy rượu.
Tô Tiểu Hồng nói: Chỉ chiếm 10% cổ phần thôi, gọi là cổ đông nhỏ thì đúng hơn.
Mấy người đều biết Hải Lan, tuy rằng Hải Lan tới Hongkong đã được năm năm, nhưng cô ta lúc trước từng làm phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình Giang Thành. Chu Hiểu Vân nói: Phát thanh viên Hải, trước đây tôi rất thích những chuyên mục tin tức mà cô làm, những cô gái của đơn vị như chúng tôi đều coi cô là hướng gió, cô mặc quần áo gì chúng tôi cũng bắt chước theo.
Hải Lan cười nói: Nghe cô nói như vậy, tôi thấy mình đã già rồi.
Trương đại quan nhân nói: Em chưa già, mà phải gọi là thành thục, anh thủy chung cho rằng nữ nhân phải thành thục chút thì mới có vị đạo, cho nên anh vẫn luôn coi chị Hồng là tình nhân trong mộng.
Tô Tiểu Hồng gắt: Đừng có mang tôi ra đùa nữa, em trai tôi ở đây, cẩn thận tôibảo nó đánh cậu đó.
Tô Cường biết bọn họ đùa quen rồi, đương nhiên không coi là thật, hắn cười nói: Chị đừng hại em, có tám người như em cũng không đánh lại anh ta đâu.
Tô Tiểu Hồng nói: Không có tiền đồ, chẳng trách người ta nói cưới vợ rồi thì quên mẹ, càng đừng nói tới chị gái như tôi, hiện tại ngẫm lại tôi thực sự muốn tìm người để gả đi, bằng không bị người tác bắt nạt mà không có ai ra mặt cho. Khi nói những lời này, ánh mắt của cô ta vô tình liếc Đỗ Thiên Dã một cái.
Đỗ Thiên Dã vẻ mặt tuy rằng thản nhiên như không, nhưng nhưng trong lòng vẫn bất giác giật thót. Hắn thừa nhận, khi mình ở tình cảnh khó khăn nhất, Tô Tiểu Hồng đã ôn nhu an ủi hắn, hắn thậm chí thừa nhận mình đã từng động lòng với Tô Tiểu Hồng, nhưng hắn là người tỉnh táo, trên tình cảm, Đỗ Thiên Dã thủy chung là người an phận thủ thường, hắn không thể thành thạo như Trương Dương, người khác nhau thì thái độ cuộc sống của khác nhau.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Nào, chúng ta đây gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, vì nhân duyên của chúng ta, cạn chén.
Tô Tiểu Hồng nói: Lời này nói rất đúng, nào, cạn chén.
Bọn họ cùng làm một chén, Tô Tiểu Hồng nói: Bí thư Trương,cậu tới đây không phải vì để đón bí thư Đỗ đi tiếp nhiệm chứ? Cô ta cũng biết Đỗ Thiên Dã sắp tới Tân Hải cho nên mới hỏi như vậy, điều này cũng thể hiện ra chỗ thông minh của cô ta.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi cũng muốn lắm, nhưng cấp bậc vẫn chưa tới.
Chu Hiểu Vân nói: Bí thư Trương, bí thư Đỗ là bí thư thị ủy, anh cũng là bí thư thị ủy, Giang Thành lại là nơi anh từng công tác, tôi thấy anh nếu tới nơi này thì thích hợp nhất.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn chung quanh: Thị trưởng Tả không có ở đây à? Những lời này nếu để thị trưởng Tả nghe thấy thì sau này cô còn muốn lăn lộn ở Giang Thành nữa không?
Mọi người bật cười, Chu Hiểu Vân cũng là cố ý nói như vậy, cô ta ở trong nhiều năm thể chế, làm sao mà không phân được sự chênh lệch của Tân Hải và Giang Thành trên cấp bậc.
Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên nói: Tổ chức quyết định điều tôi tới Tân Hải công tác, nói thật lòng, tôi đối với Giang Thành đã tràn ngập loại tình cảm. Công tác ở Giang Thành nhiều năm như vậy, tôi sớm đã coi mình là một phần tử của Giang Thành, mà thu hoạch lớn nhất trong đó chính là quen được nhiều bằng hữu như vậy.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: Không chỉ là thu hoạch tình bạn thôi phải không? Khi Nói chuyện, cô ta nhìn Tô Viện Viện một cái, Tô Viện Viện mặt đỏ bừng. Tô Viện Viện nghe những lời này của Tô Tiểu Hồng thì chỉ là ám chỉ mình, nhưng vào tai Đỗ Thiên Dãthì là Tô Tiểu Hồng có ẩn ý.
Tô Tiểu Hồng nói: Đối với tôi mà nói, bí thư Đỗ không chỉ là một vị lãnh đạo tốt, mà còn là. Cô ta tạm dừng một chútrồi hai mắt nhìn Đỗ Thiên Dã: Còn là ân nhân cứu mạng của tôi, lúc trước nếu không phải bí thư Đỗ kéo tôi lại trên đường, chỉ sợ tôi hiện tại đã là cô hồn dã quỷ rồi. Bí thư Đỗ, tôi kính ngài một ly.
Đỗ Thiên Dã và cô ta chạm cốc rồi uống cạn, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị nói không nên lời.
Bất kể là Tô Tiểu Hồng hay là Đỗ Thiên Dã đều có lực khống chế và sự bình tĩnh hơn xa người bình thường, bọn họ không hề để lộ ra tình cảm với nhau, buổi tối đề tài chủ yếu đều là quay chung quanh Trương Dương.
Chu Hiểu Vân mang thai không lâu, cho nên Tô Cường đưa cô ta về trước.
Tối hôm đó Trương Dương và Hải Lan đi cùng nhau, mà Đỗ Thiên Dã thì chủ động gánh vác nhiệm vụ dưa Tô Tiểu Hồng và Tô Viện Viện về.
Đỗ Thiên Dã đỗ xe trước biệt thự của Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng cười nói: Trên đường tôi vẫn luôn suy nghĩ, bí thư Đỗ nếu bởi vì uống rượu lái xe mà bị bắt, liệu có dẫn tới oanh động hay không.
Đỗ Thiên Dã nói: Tửu lượng của tôi tuy rằng rất tốt, nhưng tôi rất ít lái xe sau khi xuống rượu.
Tô Tiểu Hồng nói: Biết rõ không đúng Vì sao phải làm như vậy?
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, hắn không biết nên đáp lại Tô Tiểu Hồng như thế nào.
Tô Tiểu Hồng nói: Và nhà ngồi tí đi.
Đỗ Thiên Dã nói: Thôi, muộn quá rồi.
Anh sợ tôi à? Hai mắt quyến rũ của Tô Tiểu Hồng trong bóng đêm lóe ra quang mang thê lương. Ánh mắt của cô ta khiến Đỗ Thiên Dã cảm thấy áy náy, hắn mấp máy môi nói: Tối nay đưa cô về chính là muốn nói lời tạm biệt với cô.
Không gặp nữa à?
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Sẽ còn gặp lại chứ, tôi... Hắn vốn định nói mình sẽ vĩnh viễn coi Tô Tiểu Hồng là bằng hữu, nhưng cuối cùng những lời này vẫn không được nói ra.
Tô Tiểu Hồng cắn cắn môi. Bỗng nhiên cô ta nhào vào trong lòng Đỗ Thiên Dã, xé rách quần áo của hắn ôm cổ hắn rồi hôn lên môi hắn.
Đỗ Thiên Dã bị hành động cuồng nhiệt của cuồng nhiệt làm cho kinh sợ, nhưng rất nhanh hắn tựa hồ đưa ra một quyết định.
Đây là một đêm oi bức, Trương Dương ngồi trên ban công của biệt thự nhà gỗ. Nhìn hồ Nam ở xa xa, không thấy trăng, cũng không thấy sao, hồ Nam như mực, buổi tối không có lấy một ngọn gió.
Hải Lan mặc áo ngủ tơ lụa tới phía sau hắn, hai tay từ phía sau ôm lấy cổ hắn, cúi đầu xuống hôn lên má Trương Dương. Trương Dương nắm tay cô ta, để cô ta ngồi lên đùi mình, tay thì thò vào trong áo ngủ, vuốt ve da thịt mềm nhẵn còn hơn cả tơ lụa của Hải Lan.
Hải Lan nói: Em đã chuẩn bị đệ đơn xin từ chức.
Trương Dương hơi ngẩn ra: từ chức ư?
Hải Lan nói: Em đã chán cuộc sống sau màn ảnh rồi, chuẩn bị từ chức.
Trương đại quan nhân nói: Định chuyên tâm kinh doanh công ty quảng cáo ư?
/2583
|