Hải Lan cười cười lắc đầu: Nhân Như quản lý rất tốt, em lại không có thiên phú kinh doanh, đã chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Giành một năm thời gian để du lịch khắp thế giới.
Trương đại quan nhân nói: Anh cũng muốn đi, có điều gần đây chỉ sợ không có thời gian.
Hải Lan nói: Không cần anh đu cùng. Cô ta vuốt ve hai gò má của Trương Dương: Trương Dương, em...
Trương đại quan nhân gật đầu, cổ vũ cô ta nói ra.
Hải Lan nói: Em nghĩ, em có nên sinh cho anh một đứa con không?
Trương đại quan nhân không cảm thấy giât mình chút nào, Hải Lan cũng đã qua qua cái thời đôi mươi rồi. Tuy rằng cô ta bảo dưỡng rất tốt , giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi, nhưng con gái tới tuổi này, bất kể là trên sinh lý hay là tâm lý đều sẽ sinh ra ý nghĩ và yêu cầu như vậy. Tần Thanh chính là như vậy, hơn nữa đã mang cốt nhục của hắn, dứt khoát vứt bỏ sự nghiệp đang lên, tới Thụy Sĩ an tâm dưỡng thai.
Trương đại quan nhân ôm Hải Lan, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy, mình hà đức hà năng, mà lại được những giai nhân phong hoa tuyệt đại cam tâm đứng ở phía sau, lặng lẽ kính dâng cho mình, yêu cầu như vậy không tính là cao, Trương Dương thậm chí muốn vứt bỏ đi tất cả, rời xa quan trường thị phi, dẫn đám hồng nhan tri kỷ này đi hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình, nhưng làm người thì phải đến nơi đến chốn.
Hải Lan nhìn thấy hắn mãi không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn tức giận: Anh không vui à?
Trương Dương lắc đầu, hôn môi Hải Lan: Anh đang cảm động.
Hải Lan nói: Có thể là suy nghĩ của em có chút ích kỷ, trong khoảng thời gian này, em thường xuyên nghĩ, em không còn trẻ nữa rồi, giữa chúng ta tuy rằng vĩnh viễn không thể tu thành chính quả, nhưng em luôn muốn có kết tinh tình cảm của chúng ta.
Trương Dương gật đầu: Anh hiểu rồi, anh sẽ không để em phải chờ lâu đâu.
Hải Lan nói: Trương Dương, nếu chúng ta có con, em có năng lực dạy dỗ nó thật tốt, có thể mang tới cho nó một tương lai tốt đẹp.
Trương Dương nói: Anh hiểu, anh hiểu cả.
Trương đại quan nhân đã thực sự bắt đầu cân nhắc rời khỏi, đêm khuya, sau khi Hải Lan ngủ say, Trương đại quan nhân trở lại ban công, bấm số điện thoại của Sở Yên Nhiên. Từ sau khi bọn họ tuyên bố chia tay với bên ngoài, tình cảm giữa hai người ngược lại càng sâu đậm hơn, cơ hồ mỗi ngày đều phải nói chuyện điện thoại với nhau.
Sở Yên Nhiên cũng nghe nói tới không ít chuyện gần đây của hắn, khiến Sở Yên Nhiên không thể lý giải nhất chính là, Trương Dương vì sao vẫn kiên trì ở lại Tân Hải: Trương Dương, anh có phải đang giúp cha em làm chuyện gì hay không?
Trương Dương cười cười phủ nhận chuyện này: Anh chỉ đang điều tra một số vấn đề của Tân Hải, không liên quan tới cha em.
Sở Yên Nhiên nói: Tình trạng này sẽ phải liên tục tới khi nào? Em nhớ anh, nhưng em hiện tại ngay cả về nước để thăm anh cũng không được!
Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu bị người ta mưu hại, rất nhiều chuyện đều có liên quan tới nội bộ Bắc Cảng, em phải dùng loại phương pháp này để đi sâu vào nội bộ Bắc Cảng, anh đáp ứng em, chờ làm xong chuyện này rồi anh sẽ triệt để cáo biệt quan trường, em bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó!
Em không itn!
Trương Dương nghe thấy tiêng sóng vỗ vào bờ ở bên kia đầu giây: Em đang ở đâu đấy?
Thần miếu đảo! Em vừa tới ngày hôm qua, kiểm tra tình huống xây dựng bên này, thực sự rất muốn anh tới đây, em tin anh chỉ cần tới đây một lần thì sẽ không bao giờ muốn đi nữa.
Trương Dương cười nói: Không lâu nữa anh sẽ tới.
Sở Yên Nhiên nói: Đúng rồi, chị Thanh tới nước nào? Em cuối tuần sẽ tới châu Âu có việc, vừa hay tới thăm chị ấy.
Trương đại quan nhân ấp úng nói: Anh cũng lâu rồi không liên lạc với cô ta.
Sở Yên Nhiên nói: Anh mà không biết á?
Da đầu của Trương đại quan nhân có chút run lên, nếu nói mình không biết nơi hạ lạc của thì Sở Yên Nhiên nhất định sẽ không tin, hắn cười nói: Ah chỉ có số của cô ta thôi, em ghi lại nhé, có thể tìm được hay không thì anh không biết.
Cơ hồ mỗi người đều cảm thấy sự buông thả của Trương Dương đối với công tác, từ sau khi tỉnh lý dứt khoát giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, Trương đại quan nhân không tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa, thậm chí cũng rất ít xuất hiện trước công chúng, hắn ở Tân Hải đa số thời gian đều ở trong văn phòng của mình.
Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng sau khi đốt mấy bó lửa thì phát hiện mình cũng không có được tiến triển, miệng Phan Cường rất cứng, từ chỗ hắn không tìm được manh mối buôn lậu của Đinh gia, hiện tại Văn Hạo Nam giống như một người đói khát đã tìm được cái máng có thể uống no nê, nhưng đáng tiếc hắn không có công cụ để mở, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Mà sự kiện Tang Bối Bối đột nhiên xuất hiện khiến Văn Hạo Nam di dời sự chú ý, hắn bắt đầu hướng sự chú ý lên người Trương Dương.
Tuy rằng Văn Hạo Nam phát động rất nhiều lực lượng để điều tra Tang Bối Bối, nhưng tư liệu và Tang Bối Bối lại ít tới thê thảm, tất cả điều tra của tất cả đều dừng ở Tang Bối Bối bỏ việc ở Thiên Nhai, về sau thì không có tiến triển gì nữa, tuy rằng không thu hoạch được nhiều tư liệu hơn, nhưng sinh ý của Thiên Nhai đã bị Văn Hạo Nam gây ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên Văn Hạo Nam trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngày mùng bảy tháng một.
Văn Hạo Nam dự xong hội nghị nội bộ của cục công an thành phố Bắc Cảng, đang chuẩn bị ra ngoài làm việc thì tới trước cửa nhận được một cú điện thoại thần bí. Gần đây thường xuyên có kiểu điện thoại này, Văn Hạo Nam cũng thông qua những cú điện thoại thần bí này để nhận được không ít tin tức, hắn nhìn nhìn hai bên rồi cầm điện thoại: Alo!
Văn cục, trên xe của anh bị người ta gài boom! Giọng nói của Đối phương trầm thấp và khàn khàn, Văn Hạo Nam từ trực quan phán đoán, giọng nói của đối phương đã qua xử lý, hắn ngây ra một thoáng rồi nhìn thấy mấy bộ hạ đang đi tới phía trước ô tô, hắn lớn tiếng nói: Tránh khỏi đó, tránh khỏi đó ngay.
Nghe thấy tiếng kinh hô của Văn Hạo Nam, nhân viên công an nhanh chóng rời khỏi phạm vi bãi đỗ xe.
Ước chừng đợi một phút đồng hồ, căn bản không nhìn thấy bãi đỗ xe có bất kỳ động tĩnh gì, Văn Hạo Nam giận dữ hét vào di động: Làm gì thế? Đùa tôi à?
Giọng nói trầm thấp đó cười nói: Đùa anh thì sao? Hôm nay hình như là ngày mùng bảy tháng một? Có chút kích thích không được à?
Văn Hạo Nam tức giận nói: Anh rốt cuộc là ai?
Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần phải nhớ kỹ một chuyện, tôi hôm nay tha cho anh một mạng!
Văn Hạo Nam nói: Anh biết hậu quả khi đe dọa cảnh sát hay không?
Bùm! Người đó nói khẽ vào di động.
Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam một tiếng nổ kinh thiên động địa, chiếc xe cảnh sát của hắn bay lên trong ánh lửa, phải bay cao tới hai tầng nhà, sau đó thì rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Hiện trường là một mảng lộn xộn, Văn Hạo Nam bị tiếng nổ mạnh chấn cho ù tai, trong di động của hắn truyền đến tiếng tút tút, đối phương đã gác máy.
Chuyện thứ nhất Văn Hạo Nam làm sau khi tỉnh táo lại chính là nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, hôm nay là ngày đặc biệt, nội bộ cục công an phát sinh vụ nổ, tuy rằng không tạo thành thương vong về người, nhưng tính chất thì cực kỳ ác liệt.
Trương đại quan nhân nói: Anh cũng muốn đi, có điều gần đây chỉ sợ không có thời gian.
Hải Lan nói: Không cần anh đu cùng. Cô ta vuốt ve hai gò má của Trương Dương: Trương Dương, em...
Trương đại quan nhân gật đầu, cổ vũ cô ta nói ra.
Hải Lan nói: Em nghĩ, em có nên sinh cho anh một đứa con không?
Trương đại quan nhân không cảm thấy giât mình chút nào, Hải Lan cũng đã qua qua cái thời đôi mươi rồi. Tuy rằng cô ta bảo dưỡng rất tốt , giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi, nhưng con gái tới tuổi này, bất kể là trên sinh lý hay là tâm lý đều sẽ sinh ra ý nghĩ và yêu cầu như vậy. Tần Thanh chính là như vậy, hơn nữa đã mang cốt nhục của hắn, dứt khoát vứt bỏ sự nghiệp đang lên, tới Thụy Sĩ an tâm dưỡng thai.
Trương đại quan nhân ôm Hải Lan, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy, mình hà đức hà năng, mà lại được những giai nhân phong hoa tuyệt đại cam tâm đứng ở phía sau, lặng lẽ kính dâng cho mình, yêu cầu như vậy không tính là cao, Trương Dương thậm chí muốn vứt bỏ đi tất cả, rời xa quan trường thị phi, dẫn đám hồng nhan tri kỷ này đi hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình, nhưng làm người thì phải đến nơi đến chốn.
Hải Lan nhìn thấy hắn mãi không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn tức giận: Anh không vui à?
Trương Dương lắc đầu, hôn môi Hải Lan: Anh đang cảm động.
Hải Lan nói: Có thể là suy nghĩ của em có chút ích kỷ, trong khoảng thời gian này, em thường xuyên nghĩ, em không còn trẻ nữa rồi, giữa chúng ta tuy rằng vĩnh viễn không thể tu thành chính quả, nhưng em luôn muốn có kết tinh tình cảm của chúng ta.
Trương Dương gật đầu: Anh hiểu rồi, anh sẽ không để em phải chờ lâu đâu.
Hải Lan nói: Trương Dương, nếu chúng ta có con, em có năng lực dạy dỗ nó thật tốt, có thể mang tới cho nó một tương lai tốt đẹp.
Trương Dương nói: Anh hiểu, anh hiểu cả.
Trương đại quan nhân đã thực sự bắt đầu cân nhắc rời khỏi, đêm khuya, sau khi Hải Lan ngủ say, Trương đại quan nhân trở lại ban công, bấm số điện thoại của Sở Yên Nhiên. Từ sau khi bọn họ tuyên bố chia tay với bên ngoài, tình cảm giữa hai người ngược lại càng sâu đậm hơn, cơ hồ mỗi ngày đều phải nói chuyện điện thoại với nhau.
Sở Yên Nhiên cũng nghe nói tới không ít chuyện gần đây của hắn, khiến Sở Yên Nhiên không thể lý giải nhất chính là, Trương Dương vì sao vẫn kiên trì ở lại Tân Hải: Trương Dương, anh có phải đang giúp cha em làm chuyện gì hay không?
Trương Dương cười cười phủ nhận chuyện này: Anh chỉ đang điều tra một số vấn đề của Tân Hải, không liên quan tới cha em.
Sở Yên Nhiên nói: Tình trạng này sẽ phải liên tục tới khi nào? Em nhớ anh, nhưng em hiện tại ngay cả về nước để thăm anh cũng không được!
Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu bị người ta mưu hại, rất nhiều chuyện đều có liên quan tới nội bộ Bắc Cảng, em phải dùng loại phương pháp này để đi sâu vào nội bộ Bắc Cảng, anh đáp ứng em, chờ làm xong chuyện này rồi anh sẽ triệt để cáo biệt quan trường, em bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó!
Em không itn!
Trương Dương nghe thấy tiêng sóng vỗ vào bờ ở bên kia đầu giây: Em đang ở đâu đấy?
Thần miếu đảo! Em vừa tới ngày hôm qua, kiểm tra tình huống xây dựng bên này, thực sự rất muốn anh tới đây, em tin anh chỉ cần tới đây một lần thì sẽ không bao giờ muốn đi nữa.
Trương Dương cười nói: Không lâu nữa anh sẽ tới.
Sở Yên Nhiên nói: Đúng rồi, chị Thanh tới nước nào? Em cuối tuần sẽ tới châu Âu có việc, vừa hay tới thăm chị ấy.
Trương đại quan nhân ấp úng nói: Anh cũng lâu rồi không liên lạc với cô ta.
Sở Yên Nhiên nói: Anh mà không biết á?
Da đầu của Trương đại quan nhân có chút run lên, nếu nói mình không biết nơi hạ lạc của thì Sở Yên Nhiên nhất định sẽ không tin, hắn cười nói: Ah chỉ có số của cô ta thôi, em ghi lại nhé, có thể tìm được hay không thì anh không biết.
Cơ hồ mỗi người đều cảm thấy sự buông thả của Trương Dương đối với công tác, từ sau khi tỉnh lý dứt khoát giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, Trương đại quan nhân không tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa, thậm chí cũng rất ít xuất hiện trước công chúng, hắn ở Tân Hải đa số thời gian đều ở trong văn phòng của mình.
Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng sau khi đốt mấy bó lửa thì phát hiện mình cũng không có được tiến triển, miệng Phan Cường rất cứng, từ chỗ hắn không tìm được manh mối buôn lậu của Đinh gia, hiện tại Văn Hạo Nam giống như một người đói khát đã tìm được cái máng có thể uống no nê, nhưng đáng tiếc hắn không có công cụ để mở, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Mà sự kiện Tang Bối Bối đột nhiên xuất hiện khiến Văn Hạo Nam di dời sự chú ý, hắn bắt đầu hướng sự chú ý lên người Trương Dương.
Tuy rằng Văn Hạo Nam phát động rất nhiều lực lượng để điều tra Tang Bối Bối, nhưng tư liệu và Tang Bối Bối lại ít tới thê thảm, tất cả điều tra của tất cả đều dừng ở Tang Bối Bối bỏ việc ở Thiên Nhai, về sau thì không có tiến triển gì nữa, tuy rằng không thu hoạch được nhiều tư liệu hơn, nhưng sinh ý của Thiên Nhai đã bị Văn Hạo Nam gây ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên Văn Hạo Nam trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngày mùng bảy tháng một.
Văn Hạo Nam dự xong hội nghị nội bộ của cục công an thành phố Bắc Cảng, đang chuẩn bị ra ngoài làm việc thì tới trước cửa nhận được một cú điện thoại thần bí. Gần đây thường xuyên có kiểu điện thoại này, Văn Hạo Nam cũng thông qua những cú điện thoại thần bí này để nhận được không ít tin tức, hắn nhìn nhìn hai bên rồi cầm điện thoại: Alo!
Văn cục, trên xe của anh bị người ta gài boom! Giọng nói của Đối phương trầm thấp và khàn khàn, Văn Hạo Nam từ trực quan phán đoán, giọng nói của đối phương đã qua xử lý, hắn ngây ra một thoáng rồi nhìn thấy mấy bộ hạ đang đi tới phía trước ô tô, hắn lớn tiếng nói: Tránh khỏi đó, tránh khỏi đó ngay.
Nghe thấy tiếng kinh hô của Văn Hạo Nam, nhân viên công an nhanh chóng rời khỏi phạm vi bãi đỗ xe.
Ước chừng đợi một phút đồng hồ, căn bản không nhìn thấy bãi đỗ xe có bất kỳ động tĩnh gì, Văn Hạo Nam giận dữ hét vào di động: Làm gì thế? Đùa tôi à?
Giọng nói trầm thấp đó cười nói: Đùa anh thì sao? Hôm nay hình như là ngày mùng bảy tháng một? Có chút kích thích không được à?
Văn Hạo Nam tức giận nói: Anh rốt cuộc là ai?
Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần phải nhớ kỹ một chuyện, tôi hôm nay tha cho anh một mạng!
Văn Hạo Nam nói: Anh biết hậu quả khi đe dọa cảnh sát hay không?
Bùm! Người đó nói khẽ vào di động.
Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam một tiếng nổ kinh thiên động địa, chiếc xe cảnh sát của hắn bay lên trong ánh lửa, phải bay cao tới hai tầng nhà, sau đó thì rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Hiện trường là một mảng lộn xộn, Văn Hạo Nam bị tiếng nổ mạnh chấn cho ù tai, trong di động của hắn truyền đến tiếng tút tút, đối phương đã gác máy.
Chuyện thứ nhất Văn Hạo Nam làm sau khi tỉnh táo lại chính là nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, hôm nay là ngày đặc biệt, nội bộ cục công an phát sinh vụ nổ, tuy rằng không tạo thành thương vong về người, nhưng tính chất thì cực kỳ ác liệt.
/2583
|