Chuyên gia bom mìn rất nhanh cũng tới nơi, căn cứ vào kiểm tra hiện trường thì thiết kế của bom vô cùng tinh xảo, điểm nổ cũng chủ yếu là ở chiếc xe đó của Văn Hạo Nam, đối với những chiếc xe chung quanh thì không gây ảnh hưởng lớn, chỉ một số ít xe bị vỡ kính, có thể khẳng định mục tiêu của đối phương chính là Văn Hạo Nam.
Có một số tin tức là không thể phong tỏa được, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất nhanh liền biết được chuyện này, Hạng Thành cũng không khỏi choáng váng, cái khác không nói, nếu vụ nổ lần này tạo thành thương vong về người thì chỉ sợ cái mũ ô sa của y cũng khó giữ được, căn bản không cơ hội an an ổn ổn đi đến cuối cùng.
Hạng Thành ngay lập tức trò chuyện với Văn Hạo Nam, xác định không có thương vong về người, tuy rằng là như vậy, y cũng toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Văn Hạo Nam tràn ngập phẫn nộ: Bí thư Hạng, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chuyện tương tự ở Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Đồng chí Hạo Nam, anh làm thế nào vậy? Sau khi anh tới Bắc Cảng nắm trị an kiểu gì thế? Càng lúc càng loạn, người ta đã đặt bom cả ở cục công an, ngài mai liệu có đặt bom ở luôn trụ sở chính phủ chúng ta không? Oán niệm của Hạng Thành đối với Văn Hạo Nam đã có từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được, cơn tức trong lòng đã trút ra cả.
Văn Hạo Nam tuy rằng trong lòng không phục, nhưng hắn cũng không chống đối vào lúc này, nói khẽ: Tôi sẽ xử lý chuyện này, trong thời gian ngắn nhất sẽ phá án.
Hạng Thành nói: Anh tốt nhất hãy chuẩn bị tư tưởng đi, ảnh hưởng của chuyện này sẽ rất xấu!
Hạng Thành không phải đang nói chuyện giật gân, trong những ngày đặc thù này, vụ nổ phát sinh ở trong trụ sở cục nói chuyện giật gân Bắc Cảng rất nhanh sẽ truyền tới tỉnh lý. Tống Hoài Minh sau khi nghe nói tới chuyện này, còn chưa kịp có phản ứng thì La Tuệ Ninh đã từ Hongkong gọi điện thoại tới, bà ta chỉ nói một câu nói: Hoài Minh, tôi không hy vọng Hạo Nam tiếp tục làm ở Bắc Cảng nữa.
Tống Hoài Minh ngay từ lúc đầu đã không muốn điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, Trương Dương cũng không chỉ âm thầm phản ứng một lần với y, sự tồn tại của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đã ảnh hưởng đến bố cục của bọn họ, nhưng y thân là bí thư tỉnh ủy cũng không tiện can thiệp vào những việc nhỏ như vậy, nếu y trực tiếp hỏi đến chuyện của chuyện thì khẳng định sẽ để cho người khác sinh ra suy nghĩ khác, Thậm chí sẽ bởi vậy mà sinh ra lòng nghi ngờ.
Nhưng cú điện thoại này của La Tuệ Ninh đã giải quyết tất cả vấn đề, Tống Hoài Minh có thể ngang nhiên cho người điều Văn Hạo Nam ra khỏi Bắc Cảng, y gọi Cao Trọng Hòa của thính công an tỉnh vào văn phòng của mình. Căn bản mà nói thì Cao Trọng Hòa là thành viên của ban lãnh đạo mà bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Kiều Chấn Lương điều từ Vân An tới, nhưng giữa bọn họ phối hợp rất coi là ăn ý. Tuy rằng không bằng quan hệ của Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi, nhưng loại chuyện này vẫn Cao Trọng Hòa là tốt nhất. Thân là bí thư tỉnh ủy, quan hệ càng thân cận thì càng phải tị hiềm.
Cao Trọng Hòa nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh thì rất nhanh xuất hiện trong văn phòng của y, Cao Trọng Hòa cười nói: Bí thư Tống, gọi tôi gấp như vậy, có phải có nhiệm vụ quan trọng giao cho tôi hay không?
Tống Hoài Minh nói: Bắc Cảng vừa mới phát sinh vụ nổ, anh có biết không?
Cao Trọng Hòa ngây ra một thoáng: Bí thư Tống, chuyện này tôi thật sự không biết, chuyện lớn như vậy mà Bắc Cảng sao không bao cáo lên?
Tống Hoài Minh nói: Hôm nay là ngày mấy, bọn họ đương nhiên không muốn chuyện này bị chúng ta biết, cho nên liều mạng bưng bít.
Cao Trọng Hòa nói: Tôi sẽ lập tức hỏi rõ.
Tống Hoài Minh xua tay nói: Không việc gì phải hỏi cả, một chiếc xe cảnh sát bị hủy thôi, không có thương vong về người.
Trong lòng có Cao Trọng Hòa chút kỳ quái, nếu là chuyện nhỏ như vậy thì Tống Hoài Minh sao phải quan tâm thế? Y rất nhanh liền nghĩ tới Văn Hạo Nam.
Lời nói kế tiếp của Tống Hoài Minh quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn: Trọng Hòa à, xe cảnh sát bị hủy là xe mà Văn Hạo Nam bình thường hay ngồi. Vừa rồi Văn phu nhân gọi điện thoại tới, bà ta rất lo lắng, con trai xảy ra chuyện như vậy, người làm mẹ sẽ nghĩ như thế nào?
Cao Trọng Hòa thở dài nói: Thật ra lúc trước tôi cũng không tán thành điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, chính hắn chủ động đề xuất muốn tới Bắc Cảng, Bằng Phi lên tiếng giúp hắn. Cho nên mới... Hắn có chút ảo não nhíu mày: Lúc này mới tới được vài ngày đã liên tiếp gặp phiền toái rồi.
Tống Hoài Minh nói: Không có thương vong về người đã là vạn hạnh rồi, tôi nghe nói trước đó vợ chưa cưới của hắn bị người ta bắt cóc, hiện tại suýt nữa thì toi mạng, Trọng Hòa, Văn gia giao con trai cho chúng ta là muốn chúng ta chiếu cố hắn, dẫn đường hắn, chứ không phải là để hắn đối mặt với nguy hiểm, phó thủ tướng Văn tuy rằng không nói gì, nhưng thái độ của Văn phu nhân cũng đại biểu cho ý tứ của hắn. Văn gia chỉ có một đứa con trai bảo bối này, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì anh tháy Văn gia sẽ nghĩ như thế nào?
Cao Trọng Hòa lại thở dài: Gần đây chuyện của phía Bắc Cảng khiến tôi tâm thần bất định, tôi cũng muốn gọi Liêm Minh về, nhưng thằng ôn này không biết làm sao, vốn đã chuẩn bị trở lại nhưng rồi lại đột nhiên thay đổi, khăng khăng đòi ở lại Tân Hải, nói là muốn cùng tiến cùng lùi với Trương Dương. Khi nói những lời này y cố ý nhìn sắc mặt của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: Vậy cứ để chúng cùng tiến cùng lui là được, có điều chuyện của Văn Hạo Nam thì yếu xử lý tốt.
Cao Trọng Hòa nói: Bí thư Tống, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời viên mãn.
Tống Hoài Minh nói: Không phải trả lời tôi, mà là Văn gia kìa, đừng để cuối cùng mọi người đều khó xử.
Cao Trọng Hòa liên tục gật đầu.
Sau khi Cao Trọng Hòa đi, Tống Hoài Minh bảo lái xe đưa mình tới bệnh viện phục hồi chức năm ở phía tây nam Đông Giang, thư ký Chung Bồi Nguyên trước chuyện đã giúp y chuẩn bị một chậu quân tử lan.
Lưu Diễm Hồng vẫn trên giường, có điều tốc độ khang phục của cô ta vô cùng lý tưởng, dược vật mà Trương Dương kê cho cô ta đã mang tới tác dụng rất lớn, cùng với trị liệu, căn cứ vào lời nói của Trương Dương thì nếu tất cả thuận lợi, một năm sau cô ta chắc có thể xuống giường đi lại.
Nhìn thấy Tống Hoài Minh cầm bồn quân tử lan tiến vào, Lưu Diễm Hồng không khỏi cười nói: Bí thư Tống, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người thăm cầm theo một chậu hoa đấy.
Tống Hoài Minh nói: Bình thường tôi bận công tác, khó kiếm được giành thời gian tới đây, cho nên tặng hẳn một chậu quân tử lan, quân tử trong hoa, tôi cảm thấy rất thích hợp với cô.
Lưu Diễm Hồng nói: Nếu so sánh thì tôi thích hoa hồng hơn.
Tống Hoài Minh cười cười, không tiếp lời.
Lưu Diễm Hồng nói: Hôm nay là mùng một tháng bảy, chuyện hôm nay của anh khẳng định rất nhiều, sao phải giành thời gian tới thăm tôi làm gì?
Tống Hoài Minh nói: Trước đó hoạt động nghênh đón mùng một tháng bảy thì rất nhiều, hôm nay ngược lại không có nhiều hoạt động cần tham dự, hoạt động chúc mừng đa số đều an bài vào buổi tối, ban ngày tôi lại rảnh.
Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười: Chữ rảnh này hình như rất ít dính dáng tới anh.
Có một số tin tức là không thể phong tỏa được, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất nhanh liền biết được chuyện này, Hạng Thành cũng không khỏi choáng váng, cái khác không nói, nếu vụ nổ lần này tạo thành thương vong về người thì chỉ sợ cái mũ ô sa của y cũng khó giữ được, căn bản không cơ hội an an ổn ổn đi đến cuối cùng.
Hạng Thành ngay lập tức trò chuyện với Văn Hạo Nam, xác định không có thương vong về người, tuy rằng là như vậy, y cũng toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Văn Hạo Nam tràn ngập phẫn nộ: Bí thư Hạng, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chuyện tương tự ở Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Đồng chí Hạo Nam, anh làm thế nào vậy? Sau khi anh tới Bắc Cảng nắm trị an kiểu gì thế? Càng lúc càng loạn, người ta đã đặt bom cả ở cục công an, ngài mai liệu có đặt bom ở luôn trụ sở chính phủ chúng ta không? Oán niệm của Hạng Thành đối với Văn Hạo Nam đã có từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được, cơn tức trong lòng đã trút ra cả.
Văn Hạo Nam tuy rằng trong lòng không phục, nhưng hắn cũng không chống đối vào lúc này, nói khẽ: Tôi sẽ xử lý chuyện này, trong thời gian ngắn nhất sẽ phá án.
Hạng Thành nói: Anh tốt nhất hãy chuẩn bị tư tưởng đi, ảnh hưởng của chuyện này sẽ rất xấu!
Hạng Thành không phải đang nói chuyện giật gân, trong những ngày đặc thù này, vụ nổ phát sinh ở trong trụ sở cục nói chuyện giật gân Bắc Cảng rất nhanh sẽ truyền tới tỉnh lý. Tống Hoài Minh sau khi nghe nói tới chuyện này, còn chưa kịp có phản ứng thì La Tuệ Ninh đã từ Hongkong gọi điện thoại tới, bà ta chỉ nói một câu nói: Hoài Minh, tôi không hy vọng Hạo Nam tiếp tục làm ở Bắc Cảng nữa.
Tống Hoài Minh ngay từ lúc đầu đã không muốn điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, Trương Dương cũng không chỉ âm thầm phản ứng một lần với y, sự tồn tại của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đã ảnh hưởng đến bố cục của bọn họ, nhưng y thân là bí thư tỉnh ủy cũng không tiện can thiệp vào những việc nhỏ như vậy, nếu y trực tiếp hỏi đến chuyện của chuyện thì khẳng định sẽ để cho người khác sinh ra suy nghĩ khác, Thậm chí sẽ bởi vậy mà sinh ra lòng nghi ngờ.
Nhưng cú điện thoại này của La Tuệ Ninh đã giải quyết tất cả vấn đề, Tống Hoài Minh có thể ngang nhiên cho người điều Văn Hạo Nam ra khỏi Bắc Cảng, y gọi Cao Trọng Hòa của thính công an tỉnh vào văn phòng của mình. Căn bản mà nói thì Cao Trọng Hòa là thành viên của ban lãnh đạo mà bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Kiều Chấn Lương điều từ Vân An tới, nhưng giữa bọn họ phối hợp rất coi là ăn ý. Tuy rằng không bằng quan hệ của Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi, nhưng loại chuyện này vẫn Cao Trọng Hòa là tốt nhất. Thân là bí thư tỉnh ủy, quan hệ càng thân cận thì càng phải tị hiềm.
Cao Trọng Hòa nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh thì rất nhanh xuất hiện trong văn phòng của y, Cao Trọng Hòa cười nói: Bí thư Tống, gọi tôi gấp như vậy, có phải có nhiệm vụ quan trọng giao cho tôi hay không?
Tống Hoài Minh nói: Bắc Cảng vừa mới phát sinh vụ nổ, anh có biết không?
Cao Trọng Hòa ngây ra một thoáng: Bí thư Tống, chuyện này tôi thật sự không biết, chuyện lớn như vậy mà Bắc Cảng sao không bao cáo lên?
Tống Hoài Minh nói: Hôm nay là ngày mấy, bọn họ đương nhiên không muốn chuyện này bị chúng ta biết, cho nên liều mạng bưng bít.
Cao Trọng Hòa nói: Tôi sẽ lập tức hỏi rõ.
Tống Hoài Minh xua tay nói: Không việc gì phải hỏi cả, một chiếc xe cảnh sát bị hủy thôi, không có thương vong về người.
Trong lòng có Cao Trọng Hòa chút kỳ quái, nếu là chuyện nhỏ như vậy thì Tống Hoài Minh sao phải quan tâm thế? Y rất nhanh liền nghĩ tới Văn Hạo Nam.
Lời nói kế tiếp của Tống Hoài Minh quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn: Trọng Hòa à, xe cảnh sát bị hủy là xe mà Văn Hạo Nam bình thường hay ngồi. Vừa rồi Văn phu nhân gọi điện thoại tới, bà ta rất lo lắng, con trai xảy ra chuyện như vậy, người làm mẹ sẽ nghĩ như thế nào?
Cao Trọng Hòa thở dài nói: Thật ra lúc trước tôi cũng không tán thành điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, chính hắn chủ động đề xuất muốn tới Bắc Cảng, Bằng Phi lên tiếng giúp hắn. Cho nên mới... Hắn có chút ảo não nhíu mày: Lúc này mới tới được vài ngày đã liên tiếp gặp phiền toái rồi.
Tống Hoài Minh nói: Không có thương vong về người đã là vạn hạnh rồi, tôi nghe nói trước đó vợ chưa cưới của hắn bị người ta bắt cóc, hiện tại suýt nữa thì toi mạng, Trọng Hòa, Văn gia giao con trai cho chúng ta là muốn chúng ta chiếu cố hắn, dẫn đường hắn, chứ không phải là để hắn đối mặt với nguy hiểm, phó thủ tướng Văn tuy rằng không nói gì, nhưng thái độ của Văn phu nhân cũng đại biểu cho ý tứ của hắn. Văn gia chỉ có một đứa con trai bảo bối này, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì anh tháy Văn gia sẽ nghĩ như thế nào?
Cao Trọng Hòa lại thở dài: Gần đây chuyện của phía Bắc Cảng khiến tôi tâm thần bất định, tôi cũng muốn gọi Liêm Minh về, nhưng thằng ôn này không biết làm sao, vốn đã chuẩn bị trở lại nhưng rồi lại đột nhiên thay đổi, khăng khăng đòi ở lại Tân Hải, nói là muốn cùng tiến cùng lùi với Trương Dương. Khi nói những lời này y cố ý nhìn sắc mặt của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: Vậy cứ để chúng cùng tiến cùng lui là được, có điều chuyện của Văn Hạo Nam thì yếu xử lý tốt.
Cao Trọng Hòa nói: Bí thư Tống, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời viên mãn.
Tống Hoài Minh nói: Không phải trả lời tôi, mà là Văn gia kìa, đừng để cuối cùng mọi người đều khó xử.
Cao Trọng Hòa liên tục gật đầu.
Sau khi Cao Trọng Hòa đi, Tống Hoài Minh bảo lái xe đưa mình tới bệnh viện phục hồi chức năm ở phía tây nam Đông Giang, thư ký Chung Bồi Nguyên trước chuyện đã giúp y chuẩn bị một chậu quân tử lan.
Lưu Diễm Hồng vẫn trên giường, có điều tốc độ khang phục của cô ta vô cùng lý tưởng, dược vật mà Trương Dương kê cho cô ta đã mang tới tác dụng rất lớn, cùng với trị liệu, căn cứ vào lời nói của Trương Dương thì nếu tất cả thuận lợi, một năm sau cô ta chắc có thể xuống giường đi lại.
Nhìn thấy Tống Hoài Minh cầm bồn quân tử lan tiến vào, Lưu Diễm Hồng không khỏi cười nói: Bí thư Tống, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người thăm cầm theo một chậu hoa đấy.
Tống Hoài Minh nói: Bình thường tôi bận công tác, khó kiếm được giành thời gian tới đây, cho nên tặng hẳn một chậu quân tử lan, quân tử trong hoa, tôi cảm thấy rất thích hợp với cô.
Lưu Diễm Hồng nói: Nếu so sánh thì tôi thích hoa hồng hơn.
Tống Hoài Minh cười cười, không tiếp lời.
Lưu Diễm Hồng nói: Hôm nay là mùng một tháng bảy, chuyện hôm nay của anh khẳng định rất nhiều, sao phải giành thời gian tới thăm tôi làm gì?
Tống Hoài Minh nói: Trước đó hoạt động nghênh đón mùng một tháng bảy thì rất nhiều, hôm nay ngược lại không có nhiều hoạt động cần tham dự, hoạt động chúc mừng đa số đều an bài vào buổi tối, ban ngày tôi lại rảnh.
Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười: Chữ rảnh này hình như rất ít dính dáng tới anh.
/2583
|