Kim Mẫn Nhi gắt một tiếng, sau đó huy động quyền đầu đấm vào vai hắn: Lâu rồi không gặp. Anh không có một câu dễ nghe nào à. Tôi sao có thể cười nhạo anh được.
Trương Dương nói: Cô càng lúc càng đẹp!
Mặt Kim Mẫn Nhi đỏ lên: Dựa theo câu nói kia mà người Trung Quốc các anh hay nói thì là, quá tục. Có chút sáng ý hơn được không?
Trương Dương nói: Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, một chiêu này trăm lần trúng cả trăm, bất kể cổ kim nội ngoại. Phàm là nữ hài tử có chút tư sắc đều thích người khác khen cô ta xinh đẹp.
Đó là hư vinh!
Nữ nhân đều hư vinh!
Kim Mẫn Nhi trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: Anh là nói tôi hư vinh?
Trương đại quan nhân cười ha ha.
Kim Mẫn Nhi nói: Không cho cười!
Thằng cha này cười càng hăng hơn. Kim Mẫn Nhi cũng không nhịn được liền bật cười.
Trương đại quan nhân dừng ô tô trước cảng Phước Long, công trình cải tạo xây dựng thêm của cảng Phước Long đang được tiến hành thuận lợi, trước mắt đang tiến hành công tác thống kê phân loại tiền kỳ. Trương Dương giới thiệu với Kim Mẫn Nhi: Không lâu nữa, nơi này sẽ xây dựng một cảng Nước Sâu nhất lưu châu Á, do tập đoàn Nguyên Hòa của Nhật Bản và chính phủ thành phố Tân Hải hợp tác xây dựng.
Kim Mẫn Nhi cười nói: Vừa rồi Kiều tiểu thư cũng đã giới thiệu với tôi rồi, điều kiện địa lý của Tân Hải quả thực rất được thiên nhiên ưu ái, tôi đã nghiên cứu qua chính sách của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh rồi. Nếu có thể quán triệt chấp hành thì sự phát triển của Tân Hải sẽ là không thể hạn lượng.
Trương Dương gật đầu, hắn cũng rất có lòng tin với sự phát triển của Tân Hải.
Kim Mẫn Nhi nói: Tôi nghe nói anh không còn phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?
Trương Dương cười nói: Đúng vậy, có điều như vậy cũng không ảnh hưởng đến chính sách của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Cô đã nghĩ kỹ chưa? Tập đoàn Lam Tinh có phải muốn dầu tư xây nhà máy ở đây hay không? Nếu quyết định thì tôi sẽ giúp các cô tranh thủ khu đất tốt nhất và chính sách ưu đãi nhất.
Kim Mẫn Nhi mỉm cười nói: Tôi lần này đến đây, nhiệm vụ chủ yếu là khảo sát. Phải tìm hiểu sâu tình huống thực tế của nơi này một chút rồi sau đó mới tiến hành báo cáo với bác cả của tôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn là của ông ấy. Nói tới đây cô ta tạm dừng một chút: Không nói việc công nữa, đúng rồi, tôi lần này đến đây, cha tôi đã đặc biệt bảo tôi biểu đạt lòng biết ơn với anh.
Trương Dương cười nói: Cám ơn tôi vì cái gì?
Kim Mẫn Nhi nói: Cha tôi nói phương thuốc mà anh kê cho ông ấy vô cùng hữu hiệu, hiện tại ông ấy đã ngủ ngon hơn nhiều, thân thể của mẹ kế tôi cũng đã phục hồi như cũ, bà ta cũng cám tạ anh, bọn họ còn mời anh có thời gian thì tới Hán Thành chơi.
Kim Mẫn Nhi nói như vậy, Trương đại quan nhân mới nhớ ra lúc mình ở Nam Triều Tiên đã khám bệnh cho hai vợ chồng Kim Thừa Hoán, lão bà của Kim Thừa Hoán tên là Thôi Hiền Châu, Trương đại quan nhân lần trước phát hiện chứng bệnh của Thôi Hiền Châu là vì sau khi đẻ non dẫn tới khí huyết lưỡng hư, mà Kim Thừa Hoán thì vào bảy năm trước đã phẫu thuật tuyệt dục, nói cách khác thì Thôi Hiền Châu vụng trộm sau lưng Kim Thừa Hoán, Trương đại quan nhân sau khi biết chuyện xấu này thì cũng không nói ra ngoài, đây cũng không phải là vì hắn muốn giấu diếm cho Thôi Hiền Châu, mà là vì hắn không muốn chuyện này kích thích Kim Mẫn Nhi. Kim Thừa Hoán là tư lệnh bảo an của Nam Triều Tiên, nếu chuyện này bị vạch trần, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của y, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới địa vị của y ở chính đàn quân Nam Triều Tiên.
Trương Dương nói: Giúp tôi cám ơn họ, gần đây tôi chỉ sợ là không lấy đâu ra thời gian.
Kim Mẫn Nhi nói: Gần đây phía Tân Hải của các anh sẽ có một đoàn đại biểu tới tổng bộ Lam Tinh phỏng vấn, anh có thể đi cùng họ.
Trương Dương cười nói: Đến lúc đó hẵng hay. Hắn nhìn thấy đã tới giờ cơm trưa, nói với Kim Mẫn Nhi: Đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.
Kim Mẫn Nhi nói: Tùy tiện ăn chút đồ ăn nhanh là được rồi, chúng ta vẫn còn phải tham quan khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà.
Trương đại quan nhân dẫn cô ta tới cửa hàng thức ăn nhanh của cảng ăn bát mì, sau đó thì dẫn Kim Mẫn Nhi tiếp tục đi thăm quan, Kim Mẫn Nhi tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng trên người lại không có kiều kiều chi khí của những thiên kim tiểu thư bình thường, chỉ một bát mì đơn giản cũng ăn rất ngon lành, quan trọng nhất là lại có thể được nhìn thấy Trương Dương, có tình thì uống nước lã cũng ngon, khi ở cùng với Trương Dương thì ăn cơm với rau rưa cũng thấy tuyệt vời.
Căn cứ vào khảo sát bước đầu của tập đoàn Lam Tinh, đã cơ bản xác định nơi sản xuất sẽ thiết lập ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, so với Giang Thành thì nơi này chẳng những có chính sách rộng rãi hơn, mà còn có cái lợi của cảng.
Một tập đoàn quốc tế như tập đoàn ban lãnh đạo cũng dẫn tới sự coi trọng cao độ của ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, bí thư thị ủy Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn đặc biệt thiết yến khoản đãi đoàn người của tập đoàn Lam Tinh. Có lẽ là để tránh giáp mặt Trương Dương, Cung Kì Vĩ lựa chọn lảng tránh.
Tối hôm đó sau khi mở tiệc chiêu đãi, Hạng Thành lộ ra vẻ hưng phấn, y gọi Trương Dương sang một bên rồi nói: Trương Dương, cống hiến của anh đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu mọi người đều thấy rõ, lần này nếu Lam Tinh có thể đặt ở Tân Hải thì tôi sẽ ghi cho anh công đầu.
Trương Dương cười nói: Hay là thôi đi, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi bây giờ cứ khiêm tốn mà làm người thôi, vốn chuyện của Lam Tinh tôi cũng không muốn quản đâu, dù sao hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của tôi.
Hạng Thành nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn là một bộ phận của Tân Hải, anh thân là bí thư thị ủy Tân Hải đương nhiên không thể bỏ mặc.
Trương Dương thở dài nói: Bí thư Hạng, thật ra anh cũng có thể hiểu rõ mà, hiện tại bất kể tôi làm ra bao nhiêu chuyện cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì đều chỉ làm cái giá áo cho hắn thôi. Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ và bất mãn.
Trong mắt Hạng Thành, Trương Dương sinh ra tình tự bất mãn cũng có thể lý giải, tuy rằng Hạng Thành cũng không thích phong cách làm việc trước đây của Trương Dương, nhưng y cũng không thể không thừa nhận Trương Dương trong công cuộc xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã làm ra cống hiến rất lớn, tư vị làm giá áo cho người khác đúng là không dễ chịu gì, Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải, lại mất đi quyền quản lý đối với khu trực thuộc, đây là một loại hiện tượng cực kỳ không bình thường, cũng rất không công bình. Hạng Thành an ủi hắn: Trương Dương, là vàng rồi cũng sẽ có ngày phát sáng.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cám ơn.
Trong ấn tượng của Hạng Thành, Trương Dương vẫn là lần đầu tiên nói cám ơn với y, xem ra người ta trong lúc thất ý nói một câu an ủi quả nhiên có thể mang tới hiệu quả đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Sau khi rời khỏi Trương Dương sau khi rời khỏi, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn cũng không lập tức rời đi, hai người tới tiểu lâu của chính phủ nhất chiêu uống trà.
Cung Hoàn Sơn cầm chén trà lên uống một ngụm: Tôi bỗng nhiên phát hiện còn có người bất hạnh hơn tôi.
Hạng Thành cười cười, y nghe ra những lời này của là đang ám chỉ ai, y ngửi hương trà, không hề lập tức uống mà nói khẽ: Chính trị chính là như vậy, không ai có thể vĩnh viễn thắng lợi.
Cung Hoàn Sơn nói: Thằng ôn Trương Dương này trước đây vẫn luôn rất đáng ghét, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn, tôi lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Hạng Thành uống ngụm trà: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Cung Hoàn Sơn nói: Có lẽ những lời này cũng có thể đảo lại.
Hạng Thành: Nói Vừa rồi tôi hàn huyên vài câu với hắn, trong lòng hắn rất nhiều oán niệm.
Cung Hoàn Sơn nói: Cái này cũng khó trách, đổi thành là ai thì cũng không thể chấp nhận được, hắn trước đây khi đắc ý thì không coi ai ra gì, hiện tại gặp cảnh ngộ này cũng là gieo gió gặt bảo thôi. Chỉ là để ai đó được chiếm tiện nghi. ai đó trong miệng Cung Hoàn Sơn chính là Cung Kì Vĩ, trong mắt hắn, Cung Kì Vĩ vẫn luôn là nhặt tiện nghi, lúc trước hắn và Tưởng Hồng Cương vì chức bí thư thị ủy mà tranh đi đấu lại, nhưng đến cuối cùng thì tỉnh lý trực tiếp phái tới Cung Kì Vĩ thế thân Tưởng Hồng Cương, từ đó chỉ rõ người cầm quyền của Bắc Cảng trong tương lai. Trương Dương thất sủng trước mặt Tống Hoài Minh, trải qua sự nỗ lực tranh thủ của hắn, bắt đầu xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện giờ đại quyền quản lý cũng cho Cung Kì Vĩ, thế chẳng khác nào cho hắn một chính tích lớn. Cung Hoàn Sơn cảm thán vận may của Cung Kì Vĩ, đồng thời cũng không khỏi ai thán vận mệnh của mình thật sự quá bi thương.
Hạng Thành nói: Tâm tư của Cấp trên chúng ta vĩnh viễn không nghiền ngẫm được đâu, chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn chưa biết hươu về tay ai.
Cung Hoàn Sơn biết Hạng Thành đang ám chỉ gì, y là đang nói mình vẫn còn cơ hội, một ngày chức bí thư thị ủy chưa được tuyên bố thuộc về ai, hắn vẫn còn một tia hy vọng. Cung Hoàn Sơn cũng không quá hy vọng mình có thể kế nhiệm chức bí thư thị ủy, hắn lắc đầu nói: Tôi không muốn tranh.
Hạng Thành nói: lên sâu đấu, đối thủ thực lực ngang nhau không phải là so đấu trình độ của ai cao hơn, mà thường thường là ai mắc sai lầm nhiều hơn, chính đàn cũng thế thôi, không ai vĩnh viễn chính xác cả, hắn cũng vậy, sẽ phạm sai lầm, có một số việc có thể sẽ khiến cho ban lãnh đạo không còn tín nhiệm hắn, thật ra chỉ cần nắm được một cơ hội là có thể xoay chuyển bàn cờ
Trương Dương nói: Cô càng lúc càng đẹp!
Mặt Kim Mẫn Nhi đỏ lên: Dựa theo câu nói kia mà người Trung Quốc các anh hay nói thì là, quá tục. Có chút sáng ý hơn được không?
Trương Dương nói: Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, một chiêu này trăm lần trúng cả trăm, bất kể cổ kim nội ngoại. Phàm là nữ hài tử có chút tư sắc đều thích người khác khen cô ta xinh đẹp.
Đó là hư vinh!
Nữ nhân đều hư vinh!
Kim Mẫn Nhi trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: Anh là nói tôi hư vinh?
Trương đại quan nhân cười ha ha.
Kim Mẫn Nhi nói: Không cho cười!
Thằng cha này cười càng hăng hơn. Kim Mẫn Nhi cũng không nhịn được liền bật cười.
Trương đại quan nhân dừng ô tô trước cảng Phước Long, công trình cải tạo xây dựng thêm của cảng Phước Long đang được tiến hành thuận lợi, trước mắt đang tiến hành công tác thống kê phân loại tiền kỳ. Trương Dương giới thiệu với Kim Mẫn Nhi: Không lâu nữa, nơi này sẽ xây dựng một cảng Nước Sâu nhất lưu châu Á, do tập đoàn Nguyên Hòa của Nhật Bản và chính phủ thành phố Tân Hải hợp tác xây dựng.
Kim Mẫn Nhi cười nói: Vừa rồi Kiều tiểu thư cũng đã giới thiệu với tôi rồi, điều kiện địa lý của Tân Hải quả thực rất được thiên nhiên ưu ái, tôi đã nghiên cứu qua chính sách của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh rồi. Nếu có thể quán triệt chấp hành thì sự phát triển của Tân Hải sẽ là không thể hạn lượng.
Trương Dương gật đầu, hắn cũng rất có lòng tin với sự phát triển của Tân Hải.
Kim Mẫn Nhi nói: Tôi nghe nói anh không còn phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?
Trương Dương cười nói: Đúng vậy, có điều như vậy cũng không ảnh hưởng đến chính sách của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Cô đã nghĩ kỹ chưa? Tập đoàn Lam Tinh có phải muốn dầu tư xây nhà máy ở đây hay không? Nếu quyết định thì tôi sẽ giúp các cô tranh thủ khu đất tốt nhất và chính sách ưu đãi nhất.
Kim Mẫn Nhi mỉm cười nói: Tôi lần này đến đây, nhiệm vụ chủ yếu là khảo sát. Phải tìm hiểu sâu tình huống thực tế của nơi này một chút rồi sau đó mới tiến hành báo cáo với bác cả của tôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn là của ông ấy. Nói tới đây cô ta tạm dừng một chút: Không nói việc công nữa, đúng rồi, tôi lần này đến đây, cha tôi đã đặc biệt bảo tôi biểu đạt lòng biết ơn với anh.
Trương Dương cười nói: Cám ơn tôi vì cái gì?
Kim Mẫn Nhi nói: Cha tôi nói phương thuốc mà anh kê cho ông ấy vô cùng hữu hiệu, hiện tại ông ấy đã ngủ ngon hơn nhiều, thân thể của mẹ kế tôi cũng đã phục hồi như cũ, bà ta cũng cám tạ anh, bọn họ còn mời anh có thời gian thì tới Hán Thành chơi.
Kim Mẫn Nhi nói như vậy, Trương đại quan nhân mới nhớ ra lúc mình ở Nam Triều Tiên đã khám bệnh cho hai vợ chồng Kim Thừa Hoán, lão bà của Kim Thừa Hoán tên là Thôi Hiền Châu, Trương đại quan nhân lần trước phát hiện chứng bệnh của Thôi Hiền Châu là vì sau khi đẻ non dẫn tới khí huyết lưỡng hư, mà Kim Thừa Hoán thì vào bảy năm trước đã phẫu thuật tuyệt dục, nói cách khác thì Thôi Hiền Châu vụng trộm sau lưng Kim Thừa Hoán, Trương đại quan nhân sau khi biết chuyện xấu này thì cũng không nói ra ngoài, đây cũng không phải là vì hắn muốn giấu diếm cho Thôi Hiền Châu, mà là vì hắn không muốn chuyện này kích thích Kim Mẫn Nhi. Kim Thừa Hoán là tư lệnh bảo an của Nam Triều Tiên, nếu chuyện này bị vạch trần, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của y, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới địa vị của y ở chính đàn quân Nam Triều Tiên.
Trương Dương nói: Giúp tôi cám ơn họ, gần đây tôi chỉ sợ là không lấy đâu ra thời gian.
Kim Mẫn Nhi nói: Gần đây phía Tân Hải của các anh sẽ có một đoàn đại biểu tới tổng bộ Lam Tinh phỏng vấn, anh có thể đi cùng họ.
Trương Dương cười nói: Đến lúc đó hẵng hay. Hắn nhìn thấy đã tới giờ cơm trưa, nói với Kim Mẫn Nhi: Đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.
Kim Mẫn Nhi nói: Tùy tiện ăn chút đồ ăn nhanh là được rồi, chúng ta vẫn còn phải tham quan khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà.
Trương đại quan nhân dẫn cô ta tới cửa hàng thức ăn nhanh của cảng ăn bát mì, sau đó thì dẫn Kim Mẫn Nhi tiếp tục đi thăm quan, Kim Mẫn Nhi tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng trên người lại không có kiều kiều chi khí của những thiên kim tiểu thư bình thường, chỉ một bát mì đơn giản cũng ăn rất ngon lành, quan trọng nhất là lại có thể được nhìn thấy Trương Dương, có tình thì uống nước lã cũng ngon, khi ở cùng với Trương Dương thì ăn cơm với rau rưa cũng thấy tuyệt vời.
Căn cứ vào khảo sát bước đầu của tập đoàn Lam Tinh, đã cơ bản xác định nơi sản xuất sẽ thiết lập ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, so với Giang Thành thì nơi này chẳng những có chính sách rộng rãi hơn, mà còn có cái lợi của cảng.
Một tập đoàn quốc tế như tập đoàn ban lãnh đạo cũng dẫn tới sự coi trọng cao độ của ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, bí thư thị ủy Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn đặc biệt thiết yến khoản đãi đoàn người của tập đoàn Lam Tinh. Có lẽ là để tránh giáp mặt Trương Dương, Cung Kì Vĩ lựa chọn lảng tránh.
Tối hôm đó sau khi mở tiệc chiêu đãi, Hạng Thành lộ ra vẻ hưng phấn, y gọi Trương Dương sang một bên rồi nói: Trương Dương, cống hiến của anh đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu mọi người đều thấy rõ, lần này nếu Lam Tinh có thể đặt ở Tân Hải thì tôi sẽ ghi cho anh công đầu.
Trương Dương cười nói: Hay là thôi đi, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi bây giờ cứ khiêm tốn mà làm người thôi, vốn chuyện của Lam Tinh tôi cũng không muốn quản đâu, dù sao hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của tôi.
Hạng Thành nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn là một bộ phận của Tân Hải, anh thân là bí thư thị ủy Tân Hải đương nhiên không thể bỏ mặc.
Trương Dương thở dài nói: Bí thư Hạng, thật ra anh cũng có thể hiểu rõ mà, hiện tại bất kể tôi làm ra bao nhiêu chuyện cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì đều chỉ làm cái giá áo cho hắn thôi. Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ và bất mãn.
Trong mắt Hạng Thành, Trương Dương sinh ra tình tự bất mãn cũng có thể lý giải, tuy rằng Hạng Thành cũng không thích phong cách làm việc trước đây của Trương Dương, nhưng y cũng không thể không thừa nhận Trương Dương trong công cuộc xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã làm ra cống hiến rất lớn, tư vị làm giá áo cho người khác đúng là không dễ chịu gì, Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải, lại mất đi quyền quản lý đối với khu trực thuộc, đây là một loại hiện tượng cực kỳ không bình thường, cũng rất không công bình. Hạng Thành an ủi hắn: Trương Dương, là vàng rồi cũng sẽ có ngày phát sáng.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cám ơn.
Trong ấn tượng của Hạng Thành, Trương Dương vẫn là lần đầu tiên nói cám ơn với y, xem ra người ta trong lúc thất ý nói một câu an ủi quả nhiên có thể mang tới hiệu quả đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Sau khi rời khỏi Trương Dương sau khi rời khỏi, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn cũng không lập tức rời đi, hai người tới tiểu lâu của chính phủ nhất chiêu uống trà.
Cung Hoàn Sơn cầm chén trà lên uống một ngụm: Tôi bỗng nhiên phát hiện còn có người bất hạnh hơn tôi.
Hạng Thành cười cười, y nghe ra những lời này của là đang ám chỉ ai, y ngửi hương trà, không hề lập tức uống mà nói khẽ: Chính trị chính là như vậy, không ai có thể vĩnh viễn thắng lợi.
Cung Hoàn Sơn nói: Thằng ôn Trương Dương này trước đây vẫn luôn rất đáng ghét, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn, tôi lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Hạng Thành uống ngụm trà: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Cung Hoàn Sơn nói: Có lẽ những lời này cũng có thể đảo lại.
Hạng Thành: Nói Vừa rồi tôi hàn huyên vài câu với hắn, trong lòng hắn rất nhiều oán niệm.
Cung Hoàn Sơn nói: Cái này cũng khó trách, đổi thành là ai thì cũng không thể chấp nhận được, hắn trước đây khi đắc ý thì không coi ai ra gì, hiện tại gặp cảnh ngộ này cũng là gieo gió gặt bảo thôi. Chỉ là để ai đó được chiếm tiện nghi. ai đó trong miệng Cung Hoàn Sơn chính là Cung Kì Vĩ, trong mắt hắn, Cung Kì Vĩ vẫn luôn là nhặt tiện nghi, lúc trước hắn và Tưởng Hồng Cương vì chức bí thư thị ủy mà tranh đi đấu lại, nhưng đến cuối cùng thì tỉnh lý trực tiếp phái tới Cung Kì Vĩ thế thân Tưởng Hồng Cương, từ đó chỉ rõ người cầm quyền của Bắc Cảng trong tương lai. Trương Dương thất sủng trước mặt Tống Hoài Minh, trải qua sự nỗ lực tranh thủ của hắn, bắt đầu xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện giờ đại quyền quản lý cũng cho Cung Kì Vĩ, thế chẳng khác nào cho hắn một chính tích lớn. Cung Hoàn Sơn cảm thán vận may của Cung Kì Vĩ, đồng thời cũng không khỏi ai thán vận mệnh của mình thật sự quá bi thương.
Hạng Thành nói: Tâm tư của Cấp trên chúng ta vĩnh viễn không nghiền ngẫm được đâu, chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn chưa biết hươu về tay ai.
Cung Hoàn Sơn biết Hạng Thành đang ám chỉ gì, y là đang nói mình vẫn còn cơ hội, một ngày chức bí thư thị ủy chưa được tuyên bố thuộc về ai, hắn vẫn còn một tia hy vọng. Cung Hoàn Sơn cũng không quá hy vọng mình có thể kế nhiệm chức bí thư thị ủy, hắn lắc đầu nói: Tôi không muốn tranh.
Hạng Thành nói: lên sâu đấu, đối thủ thực lực ngang nhau không phải là so đấu trình độ của ai cao hơn, mà thường thường là ai mắc sai lầm nhiều hơn, chính đàn cũng thế thôi, không ai vĩnh viễn chính xác cả, hắn cũng vậy, sẽ phạm sai lầm, có một số việc có thể sẽ khiến cho ban lãnh đạo không còn tín nhiệm hắn, thật ra chỉ cần nắm được một cơ hội là có thể xoay chuyển bàn cờ
/2583
|