Kiều Chấn Lương nói: Đường thẳng tới đỉnh núi là khoảng cách gần nhất, mỗi người đều biết đạo lý này, nhưng thật sự muốn một đường đi thẳng lên thì chỉ sợ rất hung hiểm, tôi thủy chung cho rằng lạc thú của leo núi là ở quá trình, từ từ mà đi lên, thưởng thức phong cảnh hai bên đường, đây mới là một loại hưởng thụ.
Trương Dương nói: Mỗi cái có chỗ hay riêng, mỗi người có lạc thú riêng.
Ánh mắt của Hai người đồng thời gặp nhau, đồng thời bật cười, Kiều Chấn Lương nói: Tuổi khác thì tâm tính tất nhiên cũng khác, đến tuổi như tôi rồi thì không thích mạo hiểm nữa, chỉ thích cuộc sống yên bình.
Trương Dương nói: Tôi vẫn chưa có vốn để được hưởng thụ yên bình.
Đề tài của Kiều Chấn Lương quay sang chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng: Tin đồng chí Cung Kì Vĩ hy sinh được truyền ra, tôi thực sự thương cảm một thời gian, anh ta là một cán bộ rất có năng lực, anh ta ra đi thực sự là một tổn thất lớn đối với đảng ta.
Những lời này của Kiều Chấn Lương tràn ngập vị đạo quan phương, nhưng Trương Dương từ trong ánh mắt của y đọc được sự chân thành.
Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương: Tôi cũng nghe nói các anh trước đó từng phát sinh một số mâu thuẫn, hiện tại xem ra chuyện của các anh có thể là đang bố cục.
Trương Dương không nói gì, với trí tuệ chính trị của Kiều Chấn Lương nhìn thấu chuyện này cũng không khó.
Kiều Chấn Lương nói: Lúc tôi ở Bình Hải từng có ý định động tới Hạng Thành, nhưng cũng không tóm được sai phạm của hắn, lại cân nhắc hắn sắp mãn hạn nhiễm kỳ rồi, còn thêm một chút nhân tố nhân tình cho nên lại thôi.
Trương Dương biết nhân tình mà Kiều Chấn Lương nói chính là quan hệ với Tiết lão.
Kiều Chấn Lương thở dài nói: Hiện tại xem ra là tôi thất sách rồi, lúc trước chỉ cho rằng Hạng Thành thiếu năng lực lãnh đạo, nhưng không ngờ hắn lại có liên quan tới tội phạm.
Trương Dương nói: Trước mắt mới chỉ có thể nhận định hắn là tự sát, cái chết của bí thư Cung cũng có liên quan rất lớn tới hắn, những hành vi phạm tội khác thì đang trong quá trình kiểm chứng, con cái của hắn tất cả ở nước ngoài.
Kiều Chấn Lương gật đầu: Bắc Cảng lần này xảy ra phong ba lớn như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Bắc Cảng, có từng nghĩ tới Tân Hải công tác không? Kiều Chấn Lương chủ động đề xuất lời mời với Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu: Vốn quả thực có tâm tư rời khỏi, nhưng với loại tình huống hiện tại thì tôi ngược lại không thể đi được.
Kiều Chấn Lương nói: Mộng Viện ở bên đó công tác vẫn ổn chứ?
Nhớ tới Kiều Mộng Viện, trong lòng Trương đại quan nhân nóng lên, hiện tại mình đã là con rể trên thực tế của Kiều gia rồi: Vẫn ổn, cô ta công tác rất dụng tâm, năng lực xuất chúng.
Kiều Chấn Lương cười nói: Nó đối với quan trường trước giờ đều không có hứng thú gì cả, dụng tâm như vậy là có nguyên nhân. Ánh mắt của y nhìn thẳng Trương Dương, khiến Trương Dương tim đập mạnh, dụng ý của Kiều Chấn Lương rất rõ ràng, con gái công tác dụng tâm tự nhiên là vì người thanh niên trước mắt này: Đồng chí Hưng Dân có tìm cậu nói chuyện không? Kiều Chấn Lương đã bắt đầu gọn gàng dứt khoát hỏi chuyện này, biểu hiện ra sự chú ý của y đối với chung thân đại sự của con gái.
Trương Dương có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó gật đầu: Có nói!
Kiều Chấn Lương nói: Cậu nghĩ thế nào?
Trương Dương nói: Tôi...
Kiều Chấn Lương xua tay nói: Không cần phải nói!Y chắp tay sau lưng đi lên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc dưới núi.
Trương Dương đi theo phía sau y.
Kiều Chấn Lương nói: Loại chuyện tình cảm này vốn chúng tôi không nên nhúng tay vào, cứ để thuận theo tự nhiên đi, Trương Dương, tôi chỉ muốn này đáp ứng tôi một chuyện.
Trương Dương gật đầu.
Kiều Chấn Lương nheo mắt lại nói: Về sau bất kể chuyện gì thì cũng phải giúp tôi chiếu cố tốt cho Mộng Viện, không cho phép bất kỳ ai khi dễ nó!
Trương Dương nói: Ngài yên tâm, ai dám khi dễ cô ta thì tôi sẽ khiến cho hắn biết tay.
Kiều Chấn Lương nói: Cái chết của Hạng Thành ngoài mặt thì là một kết thúc, nhưng trên thực tế sau lưng còn có rất nhiều chuyện, cậu lựa chọn tiếp tục ở lại Bắc Cảng cũng không phải là sáng suốt.
Kiều Chấn Lương nói: Bất kể điểm xuất phát của cậu là gì, cậu cũng chỉ là một quân cờ, nếu Hoài Minh tiếp tục tóm lấy vấn đề của Bắc Cảng, rất có thể sẽ dẫn phát ra cơn bão lớn hơn, khi bão tới, bất kể hắn tình nguyện thì cậu cũng không tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng. Trương Dương, tôi luôn coi cậu như con cháu, nếu là tôi, tôi sẽ không lựa chọn để cậu phải đi mạo hiểm. Những lời này của Kiều Chấn Lương đủ để chứng minh y đã nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh.
Trương Dương thầm nghĩ, nếu Kiều Chấn Lương có thể nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh, như vậy người khác cũng có thể, những ám tuyến mà mình mai phục hiện giờ cũng không thể không trồi lên mặt nước. Trong lòng hắn dâng lên một chút bi ai, bố cục và cố gắng trước kia trên thực tế đã thành nước chảy về biển đông.
Kiều lão buổi trưa thì về, nhìn thấy Trương Dương ông ta vô cùng cao hứng, ông ta cẩn thận xem xét bộ trang sức phỉ thúy đó, đối với sự chạm trổ hoàn mỹ và thiết kế tinh xảo cũng khen không dứt miệng, ông ta bỏ lại vào hộp rồi đưa cho Trương Dương: Giúp tôi trực tiếp giao cho Mộng Viện.Cũng là tác hợp Trương Dương và Kiều Mộng Viện, nhưng lão gia tử hiển nhiên làm cao minh hơn Kiều Chấn Lương nhiều, gừng quả nhiên càng già càng cay.
Trương Dương ăn cơm trưa ở Kiều gia với Kiều lão, sau khi ăn xong, Kiều lão phá lệ không ngủ trưa, gọi Trương Dương, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi ra hoa viên bên ngoài uống trà.
Đối mặt với ba đứa cháu trẻ tuổi, Kiều lão gật đầu nói: Bằng Cử, ông nghe nói cháu đã làm quốc tịch mỹ rồi?
Kiều Bằng Cử nói: Vâng, đang làm ạ, trọng tâm nghiệp vụ của cháu đều ở nước Mỹ, cho nên trở thành công dân của bên đó thì tiện hơn.
Ngón tay của Kiều lão nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: Không ngờ trong hậu đại của tôi lại có một người Mỹ. Ngữ khí của ông ta tuy rằng không có bất kỳ thành phần trách cứ nào, nhưng Kiều Bằng Cử vẫn từ trong đó nghe ra ông nội không vui, vẻ mặt của hắn không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: Ông nội, cháu cũng là để tiện làm kinh thương thôi, hay là...
Kiều lão giơ tay lên cản hắn nói tiếp, quay sang Kiều Bằng Phi nói: “Bằng Phi, cháu ở Xuân Dương làm đã được một đoạn thời gian rồi, đối với quan trường thì thấy thế nào? Quyết định làm tiếp hay là có ý định khác.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, cháu nghĩ cháu có thể thích ứng được.
Kiều lão lộ ra nụ cười hài lòng, ông ta uống ngụm trà rồi nói tiếp: Khi các cháu còn nhỏ, ông vốn cho rằng Bằng Cử sẽ đi theo sĩ đồ, tính tình của Bằng Phi quá mức xung động, không thích hợp làm quan, nhưng không ngờ sau khi các cháu trưởng thành thì tính tình đều thay đổi.
Mặt Kiều Bằng Cử có chút nóng lên, hắn biết ông nội từng ký thác hy vọng rất lớn trên người mình, nhưng mình lại không phát triển theo ý hướng của lão nhân gia, hiện giờ trở thành một thương nhân, hơn nữa còn muốn di dân, hắn rõ ràng cảm thấy được sự thất vọng của ông nội đối với mình.
Kiều lão lại nói với Trương Dương: Trương Dương, nghe nói cậu đã là thường ủy Bắc Cảng?
Trương Dương nói: Mỗi cái có chỗ hay riêng, mỗi người có lạc thú riêng.
Ánh mắt của Hai người đồng thời gặp nhau, đồng thời bật cười, Kiều Chấn Lương nói: Tuổi khác thì tâm tính tất nhiên cũng khác, đến tuổi như tôi rồi thì không thích mạo hiểm nữa, chỉ thích cuộc sống yên bình.
Trương Dương nói: Tôi vẫn chưa có vốn để được hưởng thụ yên bình.
Đề tài của Kiều Chấn Lương quay sang chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng: Tin đồng chí Cung Kì Vĩ hy sinh được truyền ra, tôi thực sự thương cảm một thời gian, anh ta là một cán bộ rất có năng lực, anh ta ra đi thực sự là một tổn thất lớn đối với đảng ta.
Những lời này của Kiều Chấn Lương tràn ngập vị đạo quan phương, nhưng Trương Dương từ trong ánh mắt của y đọc được sự chân thành.
Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương: Tôi cũng nghe nói các anh trước đó từng phát sinh một số mâu thuẫn, hiện tại xem ra chuyện của các anh có thể là đang bố cục.
Trương Dương không nói gì, với trí tuệ chính trị của Kiều Chấn Lương nhìn thấu chuyện này cũng không khó.
Kiều Chấn Lương nói: Lúc tôi ở Bình Hải từng có ý định động tới Hạng Thành, nhưng cũng không tóm được sai phạm của hắn, lại cân nhắc hắn sắp mãn hạn nhiễm kỳ rồi, còn thêm một chút nhân tố nhân tình cho nên lại thôi.
Trương Dương biết nhân tình mà Kiều Chấn Lương nói chính là quan hệ với Tiết lão.
Kiều Chấn Lương thở dài nói: Hiện tại xem ra là tôi thất sách rồi, lúc trước chỉ cho rằng Hạng Thành thiếu năng lực lãnh đạo, nhưng không ngờ hắn lại có liên quan tới tội phạm.
Trương Dương nói: Trước mắt mới chỉ có thể nhận định hắn là tự sát, cái chết của bí thư Cung cũng có liên quan rất lớn tới hắn, những hành vi phạm tội khác thì đang trong quá trình kiểm chứng, con cái của hắn tất cả ở nước ngoài.
Kiều Chấn Lương gật đầu: Bắc Cảng lần này xảy ra phong ba lớn như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Bắc Cảng, có từng nghĩ tới Tân Hải công tác không? Kiều Chấn Lương chủ động đề xuất lời mời với Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu: Vốn quả thực có tâm tư rời khỏi, nhưng với loại tình huống hiện tại thì tôi ngược lại không thể đi được.
Kiều Chấn Lương nói: Mộng Viện ở bên đó công tác vẫn ổn chứ?
Nhớ tới Kiều Mộng Viện, trong lòng Trương đại quan nhân nóng lên, hiện tại mình đã là con rể trên thực tế của Kiều gia rồi: Vẫn ổn, cô ta công tác rất dụng tâm, năng lực xuất chúng.
Kiều Chấn Lương cười nói: Nó đối với quan trường trước giờ đều không có hứng thú gì cả, dụng tâm như vậy là có nguyên nhân. Ánh mắt của y nhìn thẳng Trương Dương, khiến Trương Dương tim đập mạnh, dụng ý của Kiều Chấn Lương rất rõ ràng, con gái công tác dụng tâm tự nhiên là vì người thanh niên trước mắt này: Đồng chí Hưng Dân có tìm cậu nói chuyện không? Kiều Chấn Lương đã bắt đầu gọn gàng dứt khoát hỏi chuyện này, biểu hiện ra sự chú ý của y đối với chung thân đại sự của con gái.
Trương Dương có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó gật đầu: Có nói!
Kiều Chấn Lương nói: Cậu nghĩ thế nào?
Trương Dương nói: Tôi...
Kiều Chấn Lương xua tay nói: Không cần phải nói!Y chắp tay sau lưng đi lên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc dưới núi.
Trương Dương đi theo phía sau y.
Kiều Chấn Lương nói: Loại chuyện tình cảm này vốn chúng tôi không nên nhúng tay vào, cứ để thuận theo tự nhiên đi, Trương Dương, tôi chỉ muốn này đáp ứng tôi một chuyện.
Trương Dương gật đầu.
Kiều Chấn Lương nheo mắt lại nói: Về sau bất kể chuyện gì thì cũng phải giúp tôi chiếu cố tốt cho Mộng Viện, không cho phép bất kỳ ai khi dễ nó!
Trương Dương nói: Ngài yên tâm, ai dám khi dễ cô ta thì tôi sẽ khiến cho hắn biết tay.
Kiều Chấn Lương nói: Cái chết của Hạng Thành ngoài mặt thì là một kết thúc, nhưng trên thực tế sau lưng còn có rất nhiều chuyện, cậu lựa chọn tiếp tục ở lại Bắc Cảng cũng không phải là sáng suốt.
Kiều Chấn Lương nói: Bất kể điểm xuất phát của cậu là gì, cậu cũng chỉ là một quân cờ, nếu Hoài Minh tiếp tục tóm lấy vấn đề của Bắc Cảng, rất có thể sẽ dẫn phát ra cơn bão lớn hơn, khi bão tới, bất kể hắn tình nguyện thì cậu cũng không tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng. Trương Dương, tôi luôn coi cậu như con cháu, nếu là tôi, tôi sẽ không lựa chọn để cậu phải đi mạo hiểm. Những lời này của Kiều Chấn Lương đủ để chứng minh y đã nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh.
Trương Dương thầm nghĩ, nếu Kiều Chấn Lương có thể nhìn thấu bố cục của Tống Hoài Minh, như vậy người khác cũng có thể, những ám tuyến mà mình mai phục hiện giờ cũng không thể không trồi lên mặt nước. Trong lòng hắn dâng lên một chút bi ai, bố cục và cố gắng trước kia trên thực tế đã thành nước chảy về biển đông.
Kiều lão buổi trưa thì về, nhìn thấy Trương Dương ông ta vô cùng cao hứng, ông ta cẩn thận xem xét bộ trang sức phỉ thúy đó, đối với sự chạm trổ hoàn mỹ và thiết kế tinh xảo cũng khen không dứt miệng, ông ta bỏ lại vào hộp rồi đưa cho Trương Dương: Giúp tôi trực tiếp giao cho Mộng Viện.Cũng là tác hợp Trương Dương và Kiều Mộng Viện, nhưng lão gia tử hiển nhiên làm cao minh hơn Kiều Chấn Lương nhiều, gừng quả nhiên càng già càng cay.
Trương Dương ăn cơm trưa ở Kiều gia với Kiều lão, sau khi ăn xong, Kiều lão phá lệ không ngủ trưa, gọi Trương Dương, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi ra hoa viên bên ngoài uống trà.
Đối mặt với ba đứa cháu trẻ tuổi, Kiều lão gật đầu nói: Bằng Cử, ông nghe nói cháu đã làm quốc tịch mỹ rồi?
Kiều Bằng Cử nói: Vâng, đang làm ạ, trọng tâm nghiệp vụ của cháu đều ở nước Mỹ, cho nên trở thành công dân của bên đó thì tiện hơn.
Ngón tay của Kiều lão nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: Không ngờ trong hậu đại của tôi lại có một người Mỹ. Ngữ khí của ông ta tuy rằng không có bất kỳ thành phần trách cứ nào, nhưng Kiều Bằng Cử vẫn từ trong đó nghe ra ông nội không vui, vẻ mặt của hắn không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: Ông nội, cháu cũng là để tiện làm kinh thương thôi, hay là...
Kiều lão giơ tay lên cản hắn nói tiếp, quay sang Kiều Bằng Phi nói: “Bằng Phi, cháu ở Xuân Dương làm đã được một đoạn thời gian rồi, đối với quan trường thì thấy thế nào? Quyết định làm tiếp hay là có ý định khác.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, cháu nghĩ cháu có thể thích ứng được.
Kiều lão lộ ra nụ cười hài lòng, ông ta uống ngụm trà rồi nói tiếp: Khi các cháu còn nhỏ, ông vốn cho rằng Bằng Cử sẽ đi theo sĩ đồ, tính tình của Bằng Phi quá mức xung động, không thích hợp làm quan, nhưng không ngờ sau khi các cháu trưởng thành thì tính tình đều thay đổi.
Mặt Kiều Bằng Cử có chút nóng lên, hắn biết ông nội từng ký thác hy vọng rất lớn trên người mình, nhưng mình lại không phát triển theo ý hướng của lão nhân gia, hiện giờ trở thành một thương nhân, hơn nữa còn muốn di dân, hắn rõ ràng cảm thấy được sự thất vọng của ông nội đối với mình.
Kiều lão lại nói với Trương Dương: Trương Dương, nghe nói cậu đã là thường ủy Bắc Cảng?
/2583
|