Trương Dương cười nói: Thời kì đặc thù, điều động đặc biệt, lần này tôi nhặt được cái phễu rồi.
Kiều lão nói: Chưa tới ba mươi đã trở thành cán bộ cấp thành phố, tiền cảnh phát triển của cậu rất tốt.
Trương Dương nói: Tôi cũng có chút chán ghét sĩ đồ rồi, gần đây thường xuyên suy nghĩ, có một ngày có lẽ tôi sẽ đột nhiên lui xuống, sau đó đi làm lang trung tha phương, đi khắp nơi, vừa vui vừa nhàn.
Kiều lão mỉm cười nói: Cậu mới có từng ấy tuổi mà không ngờ đã có tâm tư quy ẩn điền viên rồi.
Trương Dương nói: Chủ yếu là có chút chán ghét, cảm giác cứ tiếp tục như vậy thì cuộc đời không có gì thú vị.
Kiều lão nói: Mặc kệ làm gì thì cũng phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng có lỗi với lương tâm và tổ tông.ông ta nói xong những lời này thì đứng dậy rời đi.
Kiều Bằng Cử nhìn bóng dáng của ông nội, sắc mặt có chút đỏ lên, hắn luôn cảm thấy câu nói trước khi ông nội đi là nói mình.
Kiều Bằng Phi vỗ vai hắn: Đại ca, quyết định thật rồi ư?
Kiều Bằng Cử nói: Thôi, anh định từ bỏ, nếu anh thực sự nhập quốc tịch Mỹ, ông nội không khéo đoạn tuyệt quan hệ với anh mất?
Trương Dương không nhịn được liền bật cười: Tôi thấy không đến mức như vậy đâu.
Kiều Bằng Cử thở dài: Tôi thôi cứ thành thành thật thật làm một người Trung Quốc thôi, đừng khiến lão gia tử thêm khó chịu.
Kiều Bằng Phi quay sang nói với Trương Dương: Anh không đi chuẩn bị tiệc tối từ thiện à?
Trương Dương nhìn đồng hồ: Không có việc của tôi, đều là mẹ nuôi xử lý, tôi chỉ tới tham dự đúng giờ là được.
Kiều Bằng Phi nói: Anh và Văn Hạo Nam ra sao rồi?
Trương Dương lắc đầu: Vẫn thế, hiện tại hắn tới Nam Tích, cùng tôi nước giếng không phạm nước sông.
Kiều Bằng Phi nói: Cũng tốt, thật ra tốt nhất đừng để tổn thương tới hòa khí.
Kiều Bằng Cử nói: Quan hệ giữa người và người rất khó nói, Trương Dương, buổi tối tôi không tới cổ động được rồi, tôi không có nhiều tiền như vậy để làm từ thiện, cho nên trước mắt chỉ có thể lựa chọn rời xa loại tú trường này.
Trương Dương nói: Tú trường ư? Hắn không ủng hộ cách miêu tả của Kiều Bằng Cử.
Kiều Bằng Cử nói: Loại tiệc tối này, người thực sự tới từ thiện là rất ít, đa số đều làm gia tăng chút ánh sáng, muốn được lên báo thỏa mãn một chút lòng hư vinh, người thực sự muốn làm từ thiện thì cần gì phải hình thức như vậy.
Kiều Bằng Phi nói: Dù sao cũng phải có bình đài chứ.
Khi Trương đại quan nhân tới khách sạn Lan Kinh, nơi tổ chức tiệc tối từ thiện thì mới hiểu được những lời của Kiều Bằng Cử quả thực có chút đạo lý, trong bãi đỗ xe đổ đầy đủ loại xe sang, nếu đem so sánh thì xe Mercedes của ban trú kinh Bắc Cảng bọn họ không hệ lộ ra vẻ bắt mắt.
Cung Hoàn Sơn đi ở giữa Trương Dương và Khưu Nguyệt Minh, hắn cũng được cho là nhìn quen rồi, nhưng tham gia tiệc tối từ thiện như vậy vẫn không khỏi có chút khẩn trương, thấp giọng nói với Trương Dương: Phó thủ tướng Văn có tới không?
Trương Dương lắc đầu nói: ông ta rất bận, không có thời gian tham dự tiệc tối.
Cung Hoàn Sơn ặc một tiếng, lúc này nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên cạnh bọn họ, từ bên trong xe lão tổng Tra Tấn Bắc mặc Đường trang màu xám và Khưu Phượng Tiên mặc váy dạ tiệc màu bạc bước xuống, nhìn thấy Trương Dương thì mỉm cười, cô ta thì thầm vài câu với Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mới chú ý tới Trương Dương, cười cười đi tới, chủ động vươn tay ra: Trương Dương, tôi biết anh sẽ tới mà!
Trương Dương cười cười bắt tay với Tra Tấn Bắc, sau đó giới thiệu Cung Hoàn Sơn và bên cạnh cho Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc không hề biểu hiện ra vẻ nhiệt tình đối với hai người, chỉ thoáng gật đầu chào.
Cung Hoàn Sơn nhạy bén nhận ra được sự qua loa và coi thường của đối phương, hắn tuy rằng là cán bộ cấp thành phố, nhưng ở kinh thành vẫn không tính là gì, trên thực tế ở đây sức ảnh hưởng của hắn thậm chí không bằng Trương Dương.
Bởi vì Tra Tấn Bắc lựa chọn đi cùng một chỗ với Trương Dương, Cung Hoàn Sơn thức thời cùng Khưu Nguyệt Minh đi ở phía sau.
Khưu Nguyệt Minh cũng nhìn ra sự xấu hổ của Cung Hoàn Sơn, ở bên cạnh nói khẽ: Nhân mạch của Trương Dương ở kinh thành ở kinh thành rộng thật.
Cung Hoàn Sơn cười cười, không đáp lại những lời này của Khưu Nguyệt Minh.
Tiệc tối từ thiện Tối hôm đó được tổ chức ở tầng cao nhất của Lan Kinh, chủ sự tiệc tối lần này, La Tuệ Ninh đã có mặt, bà ta mặc sườn xám màu đen, đoan trang thanh lịch nhưng không mất đi sự hào phóng.
Khi đoán người của Trương Dương tới, La Tuệ Ninh đang nói chuyện với mấy vị phu nhân của quan lớn kinh thành, tầng lớp xã hội bất đồng thì không cùng thể chơi được với nhau, La Tuệ Ninh tất nhiên có hội riêng của bà ta, nhìn thấy Trương Dương, bà ta cười nói: Con nuôi của tôi tới rồi!
Mấy vị phu nhân cùng nhỉn về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân bước nhanh tới, rất dõng dạc gọi một tiếng mẹ nuôi.
La Tuệ Ninh cười hiền hoà, vươn tay ra khoác tay Trương Dương, giới thiệu với mấy người chung quanh: Đây là Trương Dương, con nuôi của tôi, hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải.
Lập tức liền có người khen Trương Dương tuấn tú lịch sự, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Trương đại quan nhân biết những người này đa số đều là nể mặt La Tuệ Ninh, cái này gọi là con dựa vào mẹ, bất kể hắn tình nguyện hay không thì vô hình trung vẫn nhận được không ít lợi ích từ Văn gia.
La Tuệ Ninh lại chào hỏi Tra Tấn Bắc, Trương Dương dẫn kiến Cung Hoàn Sơn với bà ta, về phần Khưu Nguyệt Minh thì bị Trương Dương trực tiếp lựa chọn bỏ qua, tuy rằng Khưu Nguyệt Minh đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Trương Dương cho rằng với cấp bậc của hắn căn bản không cần thiết phải để mẹ nuôi quen.
La Tuệ Ninh tạo cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần, bà ta mỉm cười nói với Cung Hoàn Sơn: Đồng chí Hoàn Sơn đã chuẩn bị xong bài phát biểu chưa? Lát nữa anh phải lên phát biểu đó.
Cung Hoàn Sơn khi bắt tay với La Tuệ Ninh hơi hơi có chút run rẩy, hắn rất kích động, đồng thời lại có chút hâm mộ Trương Dương, nếu mình có được bối cảnh hữu lực như vậy, thì mình cũng sẽ không trở thành một khách qua đường của Bắc Cảng, nói không chừng có thể ở trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng lâu hơn một chút, Cung Hoàn Sơn nói: Văn phu nhân, tôi chuẩn bị rồi, có điều tôi cảm thấy hay là để Trương Dương lên phát biểu thi tốt hơn.
La Tuệ Ninh cười nói: Nó không đại biểu được cho Bắc Cảng.
Lúc này lại có khách quý có khách quý đến, La Tuệ Ninh bảo Trương Dương mời Cung Hoàn Sơn ngồi xuống rồi mình thì đi tiếp khách.
Cung Hoàn Sơn tìm được vị trí thuộc về mình, nhìn nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy không ít đại nhân vật trong truyền thuyết đã tới, bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, Trương Dương nhìn ra sự khẩn trương của hắn, nói khẽ: Thị trưởng Cung, lát nữa ngài đi lên cứ theo bản thảo mà nói, chỉ cần báo cáo rõ tình huống của Bắc Cảng là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Cung Hoàn Sơn gật đầu.
Bảy giờ tối, tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu, La Tuệ Ninh là người phát biểu đầu tiên lên phát biểu,cậu au đó tới Cung Hoàn Sơn, năng lực diễn thuyết của Cung Hoàn Sơn cũng không tồi, lần này hắn lại chuẩn bị rất đầy đủ, khi phát biểu, màn hình phía sau chiếu cảnh thảm thống sau khi sóng thần phát sinh, hiện trường thỉnh thoảng truyền đến những tiếng than thở khe khẽ.
Phải nói diễn giải của Cung Hoàn Sơn vẫn mang tới hiệu quả nhất định, hiện trường có mấy vị nữ sĩ đã bị bài diễn thuyết của hắn khiến cho cảm động tới vành mắt đỏ ửng lên. Sau khi Cung Hoàn Sơn diễn thuyết xong, đại biểu cho nhân dân Bắc Cảng cúi đầu ba cái với những nhân sĩ ở hiện trường, lại dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.
Cung Hoàn Sơn trở lại bên cạnh Trương Dương, có chút khẩn trương thở hắt ra, nói: Thế nào?
Trương Dương giơ ngón cái về phía hắn, nói khẽ: Hiệu quả không tồi. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, trọng điểm hôm nay không phải ở bài diễn thuyết này, người muốn quyên tiền thì thủy chung sẽ quyên, người không muốn quyên tiền thì cũng sẽ không bởi vì bầi diễn thubaafi này của Cung Hoàn Sơn mà cảm động.
La Tuệ Ninh tuyên bố bán hàng từ thiện bắt đầu, bà ta đầu tiên quyên ra một bức họa chỉ của mình, bức họa chỉ này trân quý ở chỗ lời đề bên trên là của Thiên Trì tiên sinh. Về phần bản thân họa chỉ của La Tuệ Ninh thì chỉ có thể nói là tiêu chuẩn bình thường.
Đối với bức họa chỉ này của La Tuệ Ninh, người cổ động ở hiện trường có thể nói là xua như xua vịt, rất nhanh giá đã đội lên tới hai trăm vạn, cuối cùng do Triệu Nhu Đình bỏ năm trăm vạn nhân dân tệ ra mua được, có thể nói đã tạo nên sự cao trào đầu tiên của ngày hôm nay.
Từ đó về sau bán đấu giá trở nên buồn chán, ít có vật phẩm nào có thể vượt qua được giá một trăm vạn.
Cho tới lúc Chu Hưng Quốc ủy thác Từ Kiến Cơ quyên ra một pho tượng Phật ngọc mỡ dê thì sự nhiệt tình mới một lần nữa được dấy lên.
Triệu Nhu Đình hôm nay biểu hiện ra sự nhiệt tình rất cao, lần này lại là cô ta ra giá đầu tiên: Năm mươi vạn nguyên! Trượng phu của cô ta, lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử nhíu mày, tối nay những vật phẩm mà vợ đã mua tổng giá trị đã lên tới sáu trăm vạn nhân dân tệ rồi, hắn không nhịn được nhắc nhở Triệu Nhu Đình: Làm từ thiện cũng phải có mức độ.
Triệu Nhu Đình nói: Anh không phải thường nói tình yêu vô giá, đại ái vô cương ư? Bắc Cảng xảy ra ra thiên tai nghiêm trọng như vậy, chúng ta quyên thêm chút tiền cũng không sao.
Tạ Khôn Cử nói: Nhưng buổi từ thiện tối nay là vì hắn! Khi nói hắn không nhịn được nhìn thoáng qua Trương Dương.
Triệu Nhu Đình nói: Tiền cũng không phải là quyên cho hắn, Khôn Cử, anh từ lúc nào anh từ lúc nào trở nên hẹp hòi thế?
Tạ Khôn Cử cười có chút bất đắc dĩ, lúc này Triệu Nhu Đình lại giơ tay lên: Hai trăm vạn!
Kiều lão nói: Chưa tới ba mươi đã trở thành cán bộ cấp thành phố, tiền cảnh phát triển của cậu rất tốt.
Trương Dương nói: Tôi cũng có chút chán ghét sĩ đồ rồi, gần đây thường xuyên suy nghĩ, có một ngày có lẽ tôi sẽ đột nhiên lui xuống, sau đó đi làm lang trung tha phương, đi khắp nơi, vừa vui vừa nhàn.
Kiều lão mỉm cười nói: Cậu mới có từng ấy tuổi mà không ngờ đã có tâm tư quy ẩn điền viên rồi.
Trương Dương nói: Chủ yếu là có chút chán ghét, cảm giác cứ tiếp tục như vậy thì cuộc đời không có gì thú vị.
Kiều lão nói: Mặc kệ làm gì thì cũng phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng có lỗi với lương tâm và tổ tông.ông ta nói xong những lời này thì đứng dậy rời đi.
Kiều Bằng Cử nhìn bóng dáng của ông nội, sắc mặt có chút đỏ lên, hắn luôn cảm thấy câu nói trước khi ông nội đi là nói mình.
Kiều Bằng Phi vỗ vai hắn: Đại ca, quyết định thật rồi ư?
Kiều Bằng Cử nói: Thôi, anh định từ bỏ, nếu anh thực sự nhập quốc tịch Mỹ, ông nội không khéo đoạn tuyệt quan hệ với anh mất?
Trương Dương không nhịn được liền bật cười: Tôi thấy không đến mức như vậy đâu.
Kiều Bằng Cử thở dài: Tôi thôi cứ thành thành thật thật làm một người Trung Quốc thôi, đừng khiến lão gia tử thêm khó chịu.
Kiều Bằng Phi quay sang nói với Trương Dương: Anh không đi chuẩn bị tiệc tối từ thiện à?
Trương Dương nhìn đồng hồ: Không có việc của tôi, đều là mẹ nuôi xử lý, tôi chỉ tới tham dự đúng giờ là được.
Kiều Bằng Phi nói: Anh và Văn Hạo Nam ra sao rồi?
Trương Dương lắc đầu: Vẫn thế, hiện tại hắn tới Nam Tích, cùng tôi nước giếng không phạm nước sông.
Kiều Bằng Phi nói: Cũng tốt, thật ra tốt nhất đừng để tổn thương tới hòa khí.
Kiều Bằng Cử nói: Quan hệ giữa người và người rất khó nói, Trương Dương, buổi tối tôi không tới cổ động được rồi, tôi không có nhiều tiền như vậy để làm từ thiện, cho nên trước mắt chỉ có thể lựa chọn rời xa loại tú trường này.
Trương Dương nói: Tú trường ư? Hắn không ủng hộ cách miêu tả của Kiều Bằng Cử.
Kiều Bằng Cử nói: Loại tiệc tối này, người thực sự tới từ thiện là rất ít, đa số đều làm gia tăng chút ánh sáng, muốn được lên báo thỏa mãn một chút lòng hư vinh, người thực sự muốn làm từ thiện thì cần gì phải hình thức như vậy.
Kiều Bằng Phi nói: Dù sao cũng phải có bình đài chứ.
Khi Trương đại quan nhân tới khách sạn Lan Kinh, nơi tổ chức tiệc tối từ thiện thì mới hiểu được những lời của Kiều Bằng Cử quả thực có chút đạo lý, trong bãi đỗ xe đổ đầy đủ loại xe sang, nếu đem so sánh thì xe Mercedes của ban trú kinh Bắc Cảng bọn họ không hệ lộ ra vẻ bắt mắt.
Cung Hoàn Sơn đi ở giữa Trương Dương và Khưu Nguyệt Minh, hắn cũng được cho là nhìn quen rồi, nhưng tham gia tiệc tối từ thiện như vậy vẫn không khỏi có chút khẩn trương, thấp giọng nói với Trương Dương: Phó thủ tướng Văn có tới không?
Trương Dương lắc đầu nói: ông ta rất bận, không có thời gian tham dự tiệc tối.
Cung Hoàn Sơn ặc một tiếng, lúc này nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên cạnh bọn họ, từ bên trong xe lão tổng Tra Tấn Bắc mặc Đường trang màu xám và Khưu Phượng Tiên mặc váy dạ tiệc màu bạc bước xuống, nhìn thấy Trương Dương thì mỉm cười, cô ta thì thầm vài câu với Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mới chú ý tới Trương Dương, cười cười đi tới, chủ động vươn tay ra: Trương Dương, tôi biết anh sẽ tới mà!
Trương Dương cười cười bắt tay với Tra Tấn Bắc, sau đó giới thiệu Cung Hoàn Sơn và bên cạnh cho Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc không hề biểu hiện ra vẻ nhiệt tình đối với hai người, chỉ thoáng gật đầu chào.
Cung Hoàn Sơn nhạy bén nhận ra được sự qua loa và coi thường của đối phương, hắn tuy rằng là cán bộ cấp thành phố, nhưng ở kinh thành vẫn không tính là gì, trên thực tế ở đây sức ảnh hưởng của hắn thậm chí không bằng Trương Dương.
Bởi vì Tra Tấn Bắc lựa chọn đi cùng một chỗ với Trương Dương, Cung Hoàn Sơn thức thời cùng Khưu Nguyệt Minh đi ở phía sau.
Khưu Nguyệt Minh cũng nhìn ra sự xấu hổ của Cung Hoàn Sơn, ở bên cạnh nói khẽ: Nhân mạch của Trương Dương ở kinh thành ở kinh thành rộng thật.
Cung Hoàn Sơn cười cười, không đáp lại những lời này của Khưu Nguyệt Minh.
Tiệc tối từ thiện Tối hôm đó được tổ chức ở tầng cao nhất của Lan Kinh, chủ sự tiệc tối lần này, La Tuệ Ninh đã có mặt, bà ta mặc sườn xám màu đen, đoan trang thanh lịch nhưng không mất đi sự hào phóng.
Khi đoán người của Trương Dương tới, La Tuệ Ninh đang nói chuyện với mấy vị phu nhân của quan lớn kinh thành, tầng lớp xã hội bất đồng thì không cùng thể chơi được với nhau, La Tuệ Ninh tất nhiên có hội riêng của bà ta, nhìn thấy Trương Dương, bà ta cười nói: Con nuôi của tôi tới rồi!
Mấy vị phu nhân cùng nhỉn về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân bước nhanh tới, rất dõng dạc gọi một tiếng mẹ nuôi.
La Tuệ Ninh cười hiền hoà, vươn tay ra khoác tay Trương Dương, giới thiệu với mấy người chung quanh: Đây là Trương Dương, con nuôi của tôi, hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải.
Lập tức liền có người khen Trương Dương tuấn tú lịch sự, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Trương đại quan nhân biết những người này đa số đều là nể mặt La Tuệ Ninh, cái này gọi là con dựa vào mẹ, bất kể hắn tình nguyện hay không thì vô hình trung vẫn nhận được không ít lợi ích từ Văn gia.
La Tuệ Ninh lại chào hỏi Tra Tấn Bắc, Trương Dương dẫn kiến Cung Hoàn Sơn với bà ta, về phần Khưu Nguyệt Minh thì bị Trương Dương trực tiếp lựa chọn bỏ qua, tuy rằng Khưu Nguyệt Minh đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Trương Dương cho rằng với cấp bậc của hắn căn bản không cần thiết phải để mẹ nuôi quen.
La Tuệ Ninh tạo cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần, bà ta mỉm cười nói với Cung Hoàn Sơn: Đồng chí Hoàn Sơn đã chuẩn bị xong bài phát biểu chưa? Lát nữa anh phải lên phát biểu đó.
Cung Hoàn Sơn khi bắt tay với La Tuệ Ninh hơi hơi có chút run rẩy, hắn rất kích động, đồng thời lại có chút hâm mộ Trương Dương, nếu mình có được bối cảnh hữu lực như vậy, thì mình cũng sẽ không trở thành một khách qua đường của Bắc Cảng, nói không chừng có thể ở trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng lâu hơn một chút, Cung Hoàn Sơn nói: Văn phu nhân, tôi chuẩn bị rồi, có điều tôi cảm thấy hay là để Trương Dương lên phát biểu thi tốt hơn.
La Tuệ Ninh cười nói: Nó không đại biểu được cho Bắc Cảng.
Lúc này lại có khách quý có khách quý đến, La Tuệ Ninh bảo Trương Dương mời Cung Hoàn Sơn ngồi xuống rồi mình thì đi tiếp khách.
Cung Hoàn Sơn tìm được vị trí thuộc về mình, nhìn nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy không ít đại nhân vật trong truyền thuyết đã tới, bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, Trương Dương nhìn ra sự khẩn trương của hắn, nói khẽ: Thị trưởng Cung, lát nữa ngài đi lên cứ theo bản thảo mà nói, chỉ cần báo cáo rõ tình huống của Bắc Cảng là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Cung Hoàn Sơn gật đầu.
Bảy giờ tối, tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu, La Tuệ Ninh là người phát biểu đầu tiên lên phát biểu,cậu au đó tới Cung Hoàn Sơn, năng lực diễn thuyết của Cung Hoàn Sơn cũng không tồi, lần này hắn lại chuẩn bị rất đầy đủ, khi phát biểu, màn hình phía sau chiếu cảnh thảm thống sau khi sóng thần phát sinh, hiện trường thỉnh thoảng truyền đến những tiếng than thở khe khẽ.
Phải nói diễn giải của Cung Hoàn Sơn vẫn mang tới hiệu quả nhất định, hiện trường có mấy vị nữ sĩ đã bị bài diễn thuyết của hắn khiến cho cảm động tới vành mắt đỏ ửng lên. Sau khi Cung Hoàn Sơn diễn thuyết xong, đại biểu cho nhân dân Bắc Cảng cúi đầu ba cái với những nhân sĩ ở hiện trường, lại dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.
Cung Hoàn Sơn trở lại bên cạnh Trương Dương, có chút khẩn trương thở hắt ra, nói: Thế nào?
Trương Dương giơ ngón cái về phía hắn, nói khẽ: Hiệu quả không tồi. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, trọng điểm hôm nay không phải ở bài diễn thuyết này, người muốn quyên tiền thì thủy chung sẽ quyên, người không muốn quyên tiền thì cũng sẽ không bởi vì bầi diễn thubaafi này của Cung Hoàn Sơn mà cảm động.
La Tuệ Ninh tuyên bố bán hàng từ thiện bắt đầu, bà ta đầu tiên quyên ra một bức họa chỉ của mình, bức họa chỉ này trân quý ở chỗ lời đề bên trên là của Thiên Trì tiên sinh. Về phần bản thân họa chỉ của La Tuệ Ninh thì chỉ có thể nói là tiêu chuẩn bình thường.
Đối với bức họa chỉ này của La Tuệ Ninh, người cổ động ở hiện trường có thể nói là xua như xua vịt, rất nhanh giá đã đội lên tới hai trăm vạn, cuối cùng do Triệu Nhu Đình bỏ năm trăm vạn nhân dân tệ ra mua được, có thể nói đã tạo nên sự cao trào đầu tiên của ngày hôm nay.
Từ đó về sau bán đấu giá trở nên buồn chán, ít có vật phẩm nào có thể vượt qua được giá một trăm vạn.
Cho tới lúc Chu Hưng Quốc ủy thác Từ Kiến Cơ quyên ra một pho tượng Phật ngọc mỡ dê thì sự nhiệt tình mới một lần nữa được dấy lên.
Triệu Nhu Đình hôm nay biểu hiện ra sự nhiệt tình rất cao, lần này lại là cô ta ra giá đầu tiên: Năm mươi vạn nguyên! Trượng phu của cô ta, lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử nhíu mày, tối nay những vật phẩm mà vợ đã mua tổng giá trị đã lên tới sáu trăm vạn nhân dân tệ rồi, hắn không nhịn được nhắc nhở Triệu Nhu Đình: Làm từ thiện cũng phải có mức độ.
Triệu Nhu Đình nói: Anh không phải thường nói tình yêu vô giá, đại ái vô cương ư? Bắc Cảng xảy ra ra thiên tai nghiêm trọng như vậy, chúng ta quyên thêm chút tiền cũng không sao.
Tạ Khôn Cử nói: Nhưng buổi từ thiện tối nay là vì hắn! Khi nói hắn không nhịn được nhìn thoáng qua Trương Dương.
Triệu Nhu Đình nói: Tiền cũng không phải là quyên cho hắn, Khôn Cử, anh từ lúc nào anh từ lúc nào trở nên hẹp hòi thế?
Tạ Khôn Cử cười có chút bất đắc dĩ, lúc này Triệu Nhu Đình lại giơ tay lên: Hai trăm vạn!
/2583
|