Margaret: Nói khai phá du lịch của Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn nhen nhóm, phương diện này nên ra nước ngoài học tập kinh nghiệm tiên tiến một chút.
Sở Yên Nhiên nói: Quả thực là như vậy, lợi ích lớn nhất từ du lịch sinh ra không phải là thu nhập từ bán vé, mà là ngành sản xuất sinh ra quay xung quanh du lịch, khó khăn lắm mới dựng lên được một cảnh khu, chưa gì đã liền bắt đầu thu vé vào cửa, hơn nữa còn đẩy giá từng năm, thế không khác gì mổ gà lấy trứng, trong ngắn hạn có lẽ có thể kiếm được một số lợi ích, nhưng về lâu về dai thì nhất định là mất nhiều hơn được.
Lý Tín Nghĩa cũng rất đồng ý với ý kiến của cô ta: Tôi đã bảo là bỏ cái trò bán vé đi rồi, lúc trước bọn họ quây Thanh Vân trúc hải lại tôi cũng không đồng ý, tôi và lão Trần vì chuyện này đã đặc biệt lý luận với bọn họ, nhưng bọn họ không nghe, hiện tại căn bản không hề có khách hành hương tới đây, càng chứng tỏ cái nhìn lúc trước của chúng tôi là chính xác.
Mấy người đang nói chuyện rất hăng, thì Trần Sùng Sơn săn thú về, hiện tại mồi trên núi càng lúc càng ít, thu hoạch hôm nay của Trần Sùng Sơn cũng không nhiều lắm, chỉ bắt được một con thỏ hoang, bỏ lại ở nhà đá của mình, trên đường về thí hải một ít quả dại, nhìn thấy mấy người Trương Dương tới, Trần Sùng Sơn cũng tươi cười rạng rỡ, ông ta nói với Margaret: Chị dâu, sao chị lại tới đây!
Margaret nói: Nhân lúc người còn nhúc nhích được, đi thăm mấy người bạn cũ, không có Trương Dương thì tôi cũng không leo lên được ngọn núi này, trên đường đi toàn là nhờ nó cõng.
Trương Dương cười nói: Bà là càng già càng dẻo dai, cho dù bà tự đi cũng lên được, có điều cháu muốn lấy lòng bà thôi, là cháu khăng khăng đòi cõng bà.
Margaret cười ha ha, nói: Thằng cháu rể này của tôi miệng lưỡi nhanh nhảu lắm, chẳng trách Yên Nhiên nhà tôi bị nó lừa cho đầu óc choáng váng.
Sở Yên Nhiên bĩu môi nói: Bà ngoại, ở trong lòng bà cháu dễ lừa vậy à?
Margaret nói: cháu á, cháu là cam tâm để hắn lừa. bà ta quay sang Trần Sùng Sơn nói: Sùng Sơn, Yên Nhiên và Trương Dương đã đăng kí kết hôn rồi, định đầu năm sau thì tổ chức hôn lễ, đến lúc đó anh nhất định phải tới đấy nhé.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Nói vậy thì phải chức mừng chị rồi, chị yên tâm, đến lúc đó tôi chẳng những sẽ tới, hơn nữa sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.
Trương Dương nói: Trần đại gia à, ngài không cần tặng cái gì khác cả, viết một bức tranh chữ cho tôi là được rồi, lần này viết luôn để tôi mang đi.
Trần Sùng Sơn nói: Thằng nhóc cậu, thư pháp của mình tốt như vậy, sao còn cần tôi viết? Thế không phải là muốn tôi múa búa trước cửa Lỗ Ban ư?
Trương Dương nói: Bút lực của tôi không bằng ngài.
Trần Sùng Sơn nói: cậu nếu không chê thì tôi tất nhiên sẽ dốc sức mà làm.
Margaret cười nói: Sùng Sơn từ lúc nào trở nên khiêm tốn như vậy!
Trần Sùng Sơn nói: Không phải khiêm tốn, đúng là hậu sinh khả uý, thằng cháu rể này của chị nếu chuyên tâm vào thư pháp, tương lai thành tựu nói không chừng sẽ vượt qua cả Thiên Trì tiên sinh ấy chứ.
Trương Dương nói: Trần đại gia, ngài đừng tâng bốc tôi quá, tâng nữa là tôi đứng ngồi không yên đâu, đây chính là đỉnh Thanh Vân, nếu từ nơi cao như vậy mà ngã xuống thì tôi nhất định sẽ ngã chết đó.
Mấy người đều bật cười.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi đi chuẩn bị cơm trưa, mấy người nói chuyện đi nhé. ông ta nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi nấu cơm tiếp đãi khách.
Trần Sùng Sơn: Nói Hôm nay chuẩn bị món gì? Lâu rồi chưa thấy anh tự mình xuống bếp.
Lý Tín Nghĩa cười nói: Tiệc đậu hủ!
Lão đạo sĩ vốn chính là một đầu bếp giỏi, hôm nay có khách quý đến, càng giở hết công phu, ông ta làm đậu rán, đậu sốt, đậu viên nấm hương, canh đậu phỉ thúy, ... Món chính là bánh sủi cảo đậu.
Margaret đối với trù nghệ của Lý Tín Nghĩa thật sự là khen không dứt miệng, nhất là đối với canh đậu hủ phỉ thúy mà ông ta làm thì vô cùng tôn sùng, hỏi cách làm mãi.
Lý Tín Nghĩa nói: Rất đơn giản, đơn giản là dùng dưa chuột và đậu hủ, thêm ít nấm rơm và măng là xong, dưa chuột thì phải bỏ vỏ, cắt mỏng, đậu hủ thì phải dùng đậu hủ nước mềm, đậu hủ mà hôm nay mọi người ăn đều là tôi tự tay làm, mấu chốt của món này là ở chỗ phải nắm giữ hỏa hậu, hỏa hậu không tới thì hơi nước của dưa quá nặng, hỏa hầu nếu quá thì mùi dưa mất hết, sau khi làm thành món này, sẽ có màu xanh biếc, canh ngon bổ khí sinh huyết, khỏe tì tốt phổi, nhuận bắp hộ da, dưỡng gan khỏe ruột, nhất là rất thích hợp với các nữ thí chủ, dựa theo cách nói hiện tại thì tuyệt đối là mỹ phẩm cao cấp.
Sở Yên Nhiên cười nói: Nghe đạo trưởng nói động lòng người như vậy, tôi cũng đều muốn bái ngài làm thầy để học món này.
Lý Tín Nghĩa vui vẻ nói: Muốn học món này thì nào có khó gì, lát nữa tôi viết cách làm cho cô, về sau cô làm thường xuyên cho Trương Dương ăn.
Margaret nói: Ở nước Mỹ không được ăn những món ngon như thế này.
Lý Tín Nghĩa nói: Văn hóa ẩm thực Trung Hoa bác đại tinh thâm, các quốc gia khác há có thể bằng được? ông ta hiển nhiên rất coi khinh ẩm thực nước ngoài, bởi vậy cũng nhìn ra tinh thần chủ nghĩa yêu nước của ông ta.
Margaret mỉm cười, đương nhiên sẽ không đi tranh luận với lão đạo sĩ.
Sau Cơm trưa, Trần Sùng Sơn và Margaret ra phía sau Tử Hà quan xem biển đá, mặt trời đỏ đã nhô lên cao, mây nhạt gió nhẹ, tuy rằng không nhìn thấy cảnh sắc tráng lệ vân triều dũng động, nhưng đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy thị trấn Xuân Dương ở xa xa.
Trần Sùng Sơn nói: Chị dâu, gần đây có khỏe không? Margaret dù sao cũng là người Mỹ, từ sau khi Sở Trấn Nam qua đời. bà ta cứ mãi trôi coi cây bạch quả nơi chôn tro cốt của Sở Trấn Nam, cuộc sống ở dị quốc không biết bà ta có quen hay không?
Margaret nói: Luôn cảm thấy lão già kia vẫn còn ở bên cạnh tôi, lão vẫn chưa đi, vẫn ở ngay trong lòng tôi. bà ta nhìn Trần Sùng Sơn một cái: Anh và Khưu Mẫn đã xa nhau nhiều năm như vậy, anh sao mà sống được?
Trần Sùng Sơn nói: Thời gian đó, tôi quả thực cũng thầm oán vận mệnh quá vận mệnh. Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, đến khi tôi già rồi, tôi mới phát hiện, không không có kinh lịch như vậy thì có lẽ ký ức của tôi sẽ không được sâu sắc như vậy, tình cảm của tôi đối với Khưu mẫn chưa bao giờ thay đổi, càng ngày càng đậm, cũng giống như lời của chị, cô ấy ở ngay trong tim tôi, vĩnh viễn là vậy. Trên mặt Trần Sùng Sơn không hề có vẻ ưu thương, khóe môi còn phác ra nụ cười thản nhiên.
Margaret nói: Người trẻ tuổi sẽ không hiểu được tình cảm của thế hệ chúng ta.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Tình cảm là thứ rất cá nhân, có thể cất giữ cả đời, Không cần để người khác biết!
Margaret nói. Tôi chuẩn bị về nước Mỹ.
Trần Sùng Sơn nói: Tôi nhớ rõ lần trước chị từng nói sẽ vĩnh viễn ở lại Trung Quốc.
Margaret nói: Tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, lần này trở về, tôi muốn nhìn lại cố hương của tôi. Sau khi tôi chết thì lại bảo Yên Nhiên đem tôi về bên cạnh lão già kia, lên thiên đường cãi nhau với lão.
Sở Yên Nhiên nói: Quả thực là như vậy, lợi ích lớn nhất từ du lịch sinh ra không phải là thu nhập từ bán vé, mà là ngành sản xuất sinh ra quay xung quanh du lịch, khó khăn lắm mới dựng lên được một cảnh khu, chưa gì đã liền bắt đầu thu vé vào cửa, hơn nữa còn đẩy giá từng năm, thế không khác gì mổ gà lấy trứng, trong ngắn hạn có lẽ có thể kiếm được một số lợi ích, nhưng về lâu về dai thì nhất định là mất nhiều hơn được.
Lý Tín Nghĩa cũng rất đồng ý với ý kiến của cô ta: Tôi đã bảo là bỏ cái trò bán vé đi rồi, lúc trước bọn họ quây Thanh Vân trúc hải lại tôi cũng không đồng ý, tôi và lão Trần vì chuyện này đã đặc biệt lý luận với bọn họ, nhưng bọn họ không nghe, hiện tại căn bản không hề có khách hành hương tới đây, càng chứng tỏ cái nhìn lúc trước của chúng tôi là chính xác.
Mấy người đang nói chuyện rất hăng, thì Trần Sùng Sơn săn thú về, hiện tại mồi trên núi càng lúc càng ít, thu hoạch hôm nay của Trần Sùng Sơn cũng không nhiều lắm, chỉ bắt được một con thỏ hoang, bỏ lại ở nhà đá của mình, trên đường về thí hải một ít quả dại, nhìn thấy mấy người Trương Dương tới, Trần Sùng Sơn cũng tươi cười rạng rỡ, ông ta nói với Margaret: Chị dâu, sao chị lại tới đây!
Margaret nói: Nhân lúc người còn nhúc nhích được, đi thăm mấy người bạn cũ, không có Trương Dương thì tôi cũng không leo lên được ngọn núi này, trên đường đi toàn là nhờ nó cõng.
Trương Dương cười nói: Bà là càng già càng dẻo dai, cho dù bà tự đi cũng lên được, có điều cháu muốn lấy lòng bà thôi, là cháu khăng khăng đòi cõng bà.
Margaret cười ha ha, nói: Thằng cháu rể này của tôi miệng lưỡi nhanh nhảu lắm, chẳng trách Yên Nhiên nhà tôi bị nó lừa cho đầu óc choáng váng.
Sở Yên Nhiên bĩu môi nói: Bà ngoại, ở trong lòng bà cháu dễ lừa vậy à?
Margaret nói: cháu á, cháu là cam tâm để hắn lừa. bà ta quay sang Trần Sùng Sơn nói: Sùng Sơn, Yên Nhiên và Trương Dương đã đăng kí kết hôn rồi, định đầu năm sau thì tổ chức hôn lễ, đến lúc đó anh nhất định phải tới đấy nhé.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Nói vậy thì phải chức mừng chị rồi, chị yên tâm, đến lúc đó tôi chẳng những sẽ tới, hơn nữa sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.
Trương Dương nói: Trần đại gia à, ngài không cần tặng cái gì khác cả, viết một bức tranh chữ cho tôi là được rồi, lần này viết luôn để tôi mang đi.
Trần Sùng Sơn nói: Thằng nhóc cậu, thư pháp của mình tốt như vậy, sao còn cần tôi viết? Thế không phải là muốn tôi múa búa trước cửa Lỗ Ban ư?
Trương Dương nói: Bút lực của tôi không bằng ngài.
Trần Sùng Sơn nói: cậu nếu không chê thì tôi tất nhiên sẽ dốc sức mà làm.
Margaret cười nói: Sùng Sơn từ lúc nào trở nên khiêm tốn như vậy!
Trần Sùng Sơn nói: Không phải khiêm tốn, đúng là hậu sinh khả uý, thằng cháu rể này của chị nếu chuyên tâm vào thư pháp, tương lai thành tựu nói không chừng sẽ vượt qua cả Thiên Trì tiên sinh ấy chứ.
Trương Dương nói: Trần đại gia, ngài đừng tâng bốc tôi quá, tâng nữa là tôi đứng ngồi không yên đâu, đây chính là đỉnh Thanh Vân, nếu từ nơi cao như vậy mà ngã xuống thì tôi nhất định sẽ ngã chết đó.
Mấy người đều bật cười.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi đi chuẩn bị cơm trưa, mấy người nói chuyện đi nhé. ông ta nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi nấu cơm tiếp đãi khách.
Trần Sùng Sơn: Nói Hôm nay chuẩn bị món gì? Lâu rồi chưa thấy anh tự mình xuống bếp.
Lý Tín Nghĩa cười nói: Tiệc đậu hủ!
Lão đạo sĩ vốn chính là một đầu bếp giỏi, hôm nay có khách quý đến, càng giở hết công phu, ông ta làm đậu rán, đậu sốt, đậu viên nấm hương, canh đậu phỉ thúy, ... Món chính là bánh sủi cảo đậu.
Margaret đối với trù nghệ của Lý Tín Nghĩa thật sự là khen không dứt miệng, nhất là đối với canh đậu hủ phỉ thúy mà ông ta làm thì vô cùng tôn sùng, hỏi cách làm mãi.
Lý Tín Nghĩa nói: Rất đơn giản, đơn giản là dùng dưa chuột và đậu hủ, thêm ít nấm rơm và măng là xong, dưa chuột thì phải bỏ vỏ, cắt mỏng, đậu hủ thì phải dùng đậu hủ nước mềm, đậu hủ mà hôm nay mọi người ăn đều là tôi tự tay làm, mấu chốt của món này là ở chỗ phải nắm giữ hỏa hậu, hỏa hậu không tới thì hơi nước của dưa quá nặng, hỏa hầu nếu quá thì mùi dưa mất hết, sau khi làm thành món này, sẽ có màu xanh biếc, canh ngon bổ khí sinh huyết, khỏe tì tốt phổi, nhuận bắp hộ da, dưỡng gan khỏe ruột, nhất là rất thích hợp với các nữ thí chủ, dựa theo cách nói hiện tại thì tuyệt đối là mỹ phẩm cao cấp.
Sở Yên Nhiên cười nói: Nghe đạo trưởng nói động lòng người như vậy, tôi cũng đều muốn bái ngài làm thầy để học món này.
Lý Tín Nghĩa vui vẻ nói: Muốn học món này thì nào có khó gì, lát nữa tôi viết cách làm cho cô, về sau cô làm thường xuyên cho Trương Dương ăn.
Margaret nói: Ở nước Mỹ không được ăn những món ngon như thế này.
Lý Tín Nghĩa nói: Văn hóa ẩm thực Trung Hoa bác đại tinh thâm, các quốc gia khác há có thể bằng được? ông ta hiển nhiên rất coi khinh ẩm thực nước ngoài, bởi vậy cũng nhìn ra tinh thần chủ nghĩa yêu nước của ông ta.
Margaret mỉm cười, đương nhiên sẽ không đi tranh luận với lão đạo sĩ.
Sau Cơm trưa, Trần Sùng Sơn và Margaret ra phía sau Tử Hà quan xem biển đá, mặt trời đỏ đã nhô lên cao, mây nhạt gió nhẹ, tuy rằng không nhìn thấy cảnh sắc tráng lệ vân triều dũng động, nhưng đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy thị trấn Xuân Dương ở xa xa.
Trần Sùng Sơn nói: Chị dâu, gần đây có khỏe không? Margaret dù sao cũng là người Mỹ, từ sau khi Sở Trấn Nam qua đời. bà ta cứ mãi trôi coi cây bạch quả nơi chôn tro cốt của Sở Trấn Nam, cuộc sống ở dị quốc không biết bà ta có quen hay không?
Margaret nói: Luôn cảm thấy lão già kia vẫn còn ở bên cạnh tôi, lão vẫn chưa đi, vẫn ở ngay trong lòng tôi. bà ta nhìn Trần Sùng Sơn một cái: Anh và Khưu Mẫn đã xa nhau nhiều năm như vậy, anh sao mà sống được?
Trần Sùng Sơn nói: Thời gian đó, tôi quả thực cũng thầm oán vận mệnh quá vận mệnh. Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, đến khi tôi già rồi, tôi mới phát hiện, không không có kinh lịch như vậy thì có lẽ ký ức của tôi sẽ không được sâu sắc như vậy, tình cảm của tôi đối với Khưu mẫn chưa bao giờ thay đổi, càng ngày càng đậm, cũng giống như lời của chị, cô ấy ở ngay trong tim tôi, vĩnh viễn là vậy. Trên mặt Trần Sùng Sơn không hề có vẻ ưu thương, khóe môi còn phác ra nụ cười thản nhiên.
Margaret nói: Người trẻ tuổi sẽ không hiểu được tình cảm của thế hệ chúng ta.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Tình cảm là thứ rất cá nhân, có thể cất giữ cả đời, Không cần để người khác biết!
Margaret nói. Tôi chuẩn bị về nước Mỹ.
Trần Sùng Sơn nói: Tôi nhớ rõ lần trước chị từng nói sẽ vĩnh viễn ở lại Trung Quốc.
Margaret nói: Tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, lần này trở về, tôi muốn nhìn lại cố hương của tôi. Sau khi tôi chết thì lại bảo Yên Nhiên đem tôi về bên cạnh lão già kia, lên thiên đường cãi nhau với lão.
/2583
|