Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Vậy tôi và Khưu Mẫn tốt nhất đừng làm hàng xóm với anh chị, bằng không cả ngày bị anh chị làm cho gà chó không yên.
Margaret cười nói: Cho dù tôi nguyện ý thì lão già kia cũng chưa chắc nguyện ý, lão khẳng định sẽ quấn quít lấy anh. Thiếu anh, lão tựa như mất đi chủ kiến vậy.
Trần Sùng Sơn ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa: Đều đi hết rồi, nhớ ngày đó, tôi, lão Đỗ, lão Sở. Ba người chúng tôi sóng vai chiến đấu, vì sự nghiệp chung mà chiến đâu quên mình, đến bây giờ chỉ còn lại tôi. Có đôi khi tôi thường xuyên suy nghĩ, bọn họ chỉ là đi trước một bước, đang ở nơi không xa chờ tôi hội họp với bọn họ.
Margaret nói: Đời cũng sắp hết rồi, bỗng nhiên phát hiện những kinh lịch trong đời bất kể là thương tâm hay là khoái hoạt cũng đều đáng giá.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Nhân sinh không có nhiều bi thương như vậy, khi chúng ta trẻ tuổi thì không hiểu đạo lý này, hiện tại nghĩ lại, thật ra đời này sống cũng coi như là phấn khích.
Margaret cũng bật cười theo.
Trương đại quan nhân không ngờ chuyện mình ở cửa soát vé bị làm khó lại truyền ra ngoài nhanh như vậy, hắn đang ở Tử Hà quan nói chuyện phiếm với Lý Tín Nghĩa thì bên kia bí thư đảng uỷ xã Hắc Sơn Tử Xa Quốc Dân liền chạy tới, hắn hôm nay vừa hay đang làm điều tra nghiên cứu ở gần núi Thanh Đài, nghe nói chuyện này thì vội vàng lên núi giáp mặt giải thích với Trương Dương.
Trương Dương và Xa Quốc Dân trước kia cũng không hề có giao tiếp, có điều lần này Xa Quốc Dân và phó trưởng xã Cảnh Tú Cúc cùng tới, Cảnh Tú Cúc là mẹ của Trần Tuyết, là con dâu của Trần Sùng Sơn, những năm gần đây Trần Sùng Sơn vẫn luôn không liên lạc gì với cô ta, Cảnh Tú Cúc trước đây cũng từng đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng ở xã Hắc Sơn Tử, cùng bí thư xã ủy Vương Bác thời đó léng phéng với nhau, thanh danh ở xã Hắc Sơn Tử cũng không được tốt lắm, Trần Sùng Sơn cũng là bởi vì chuyện này mà kính nhi viễn chi với con dâu, có điều bất kể như thế nào thì quan hệ thân thích cũng không thể phủ nhận.
Trương Dương vẫn khá khách khí với Cảnh Tú Cúc, hắn cười nói: Cảnh đại tỷ, lâu như vậy không gặp, chị vẫn xinh đẹp như xưa.
Cảnh Tú Cúc: Cười nói Bí thư Trương, anh đừng trêu tôi, tôi hôm nay đặc biệt dẫn bí thư Xa của chúng tôi tới đây gặp mặt anh. Cô ta giới thiệu Xa Quốc Dân đứng bên cạnh với Trương Dương, hiện tại Trương Dương đã là cán bộ cấp phó thính, luận cấp bậc thì cao hơn cán bộ hương trấn như Xa Quốc Dân rất nhiều, Xa Quốc Dân ở Trương Dương trước mặt rõ ràng là có chút không vững dạ, vẻ mặt tươi cười, hai tay nắm chặt tay phải Trương Dương rồi ra sức mà lắc: Bí thư Trương, tôi đối với ngài thực sự là ngưỡng mộ, lần này lên núi Thanh Đài sao không báo một tiếng, để tôi an bài tốt cho lãnh đạo cũ.
Trương Dương mỉm cười nói: Không có gì.
Xa Quốc Dân nói: Bí thư Trương lần này trở về nhất định phải nêu ý kiến quý giá, nhìn xem núi Thanh Đài có biến hóa và phát triển thế nào.
Sở Yên Nhiên ngắt lời: Biến hóa không nhỏ, trước đây từ Kinh Sơn tới Xuân Dương không có trạm thu phí, hiện tại chỗ bán vé thì mọc thêm tới mười mấy cái, thật sự là kinh tế quá phát triển.
Xa Quốc Dân nghe thấy câu này thì mặt có chút nóng lên, chuyện Trương Dương gặp phải hắn cũng có nghe nói, Xa Quốc Dân ho khan một tiếng rồi giải thích: Bí thư Trương, tôi cũng nghe nói rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý hai nhân viên quản lý đó.
Trương Dương nói: Xử lý bọn họ làm gì? Bọn họ tận chức tận trách tận chức tận trách, bí thư Xa, tôi thấy anh chẳng những không nên xử lý mà còn phải khen ngợi bọn họ, kinh tế của quê nhà đều là dựa vào những tấm vé mà họ bán để đi lên đó.
Xa Quốc Dân đỏ mặt, người ta rõ ràng không phải đang khen.
Cảnh Tú Cúc nhìn thấy không khí không đúng thì vội vàng hoà giải: Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Xa Quốc Dân lúc này mới nhân cơ hội ngồi xuống, hắn giải thích với Trương Dương: Thật ra thu hai nơi là Thanh Vân trúc hải và đỉnh Thanh Vân không phải xã chúng ta định ra, chúng tôi cũng không có gan lớn như vậy, đây đều là huyện lý quyết định, những cán bộ địa phương chúng tôi đối với tình huống nơi này thì vẫn hiểu rõ, bình thường cũng không có mấy du khách tới đây, giờ lại còn thu phí, người ta càng không muốn tới.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: Còn cả Tử Hà quan của tôi nữa, trước đây mỗi ngày ít ra còn có được mấy khách hành hương, giờ xã dựng mấy cái đình thu vé, hay quá, chẳng ai tới nữa, tiền nhan đèn của Lão Quân tôi cũng phải tự bỏ tiền túi ra đây này.
Sở Yên Nhiên không nhịn được liền bật cười.
Sắc mặt của Xa Quốc Dân càng khó coi hơn.
Cảnh Tú Cúc nói: Lý đạo trưởng, về vấn đề này của ngài, xã không phải đã có trợ cấp rồi ư, hiện tại mới bắt đầu, tình huống về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, xã còn chuẩn bị mở rộng Tử Hà quan, trải qua sự tuyên truyền của chúng tôi, về sau danh khí của đạo quán này của ông khẳng định càng lúc càng lớn, hương khói tất nhiên cũng sẽ càng lúc càng vượng.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi là tu hành, chứ không phải là làm ăn, hội chùa gì đó căn bản chính là để cho một đám hàng rong ở đây kiếm tiền trái lương tâm, Lão Quân cũng sẽ không đáp ứng đâu.
Xa Quốc Dân nói: Lý đạo trưởng, về chuyện này chúng tôi sẽ đề suất với huyện lý, chuyện về phương diện tôn giáo thì huyện lý sẽ ưu tiên giải quyết. Hắn lại cười nói với Trương Dương: Bí thư Trương, ngài cũng biết đấy, tôi là cán bộ hương trấn, rất nhiều chính sách đều là cấp trên định ra, cấp dưới như tôi chỉ có thể chấp hành.
Trương Dương nói: Anh cũng có quyền đề nghị mà, nhìn thấy những tình huống bất hợp lí, cán bộ cơ sở có nghĩa vụ nhắc nhở lãnh đạo thượng cấp.
Xa Quốc Dân nói: Thật ra tôi cũng biết, hiện tại cái cách làm cứ cách một điểm lại có trạm thu phí này là không tốt, cái này gọi là mổ gà lấy trứng, chỉ thấy lợi trước mắt, trong ngắn hạn quả thực có thể nhìn thấy một số hiệu quả và lợi ích nhưng về sau hoàn cảnh xấu sẽ chậm rãi hiển hiện ra.
Trương Dương nói: Lão Sa vẫn là bí thư huyện ủy à! Lão Sa mà hắn nói chính là bí thư huyện ủy Xuân Dương Sa Phổ Nguyên.
Xa Quốc Dân gật đầu nói: Vẫn. Nói xong thì không nói gì nữa, hắn ở trước mặt Trương Dương không thể bình luận quá nhiều về lãnh đạo thượng cấp, loại chuyện này nếu để Sa Phổ Nguyên biết, hắn kiểu gì cũng bị đì.
Xa Quốc Dân lần này tới đây chủ yếu là sợ Trương Dương tức giận, sau khi nhìn thấy Trương Dương, phát hiện nhân vật truyền kỳ này căn bản không để việc nhỏ này trong lòng, không khỏi có chút hối hận, mình đúng là nghĩ xa quá rồi, căn bản không cần thiết đến đây một chuyến.
Cảnh Tú Cúc không muốn chạm mặt Trần Sùng Sơn, rõ ràng có chút đứng ngồi không yên, cho nên hai người không ngồi lâu đã đứng dậy cáo từ, Xa Quốc Dân đề xuất mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Thôi, lát nữa tôi còn phải dẫn Yên Nhiên về nhà một chuyến, để lần sau đi.
Xa Quốc Dân cũng không cưỡng cầu, biết cấp bậc của mình rất khó mời được Bồ Tát như Trương Dương, lập tức rất lễ phép cáo từ bọn họ.
Nói đến cũng khéo, Cảnh Tú Cúc bọn họ chân trước vừa đi thì Trần Sùng Sơn và Margaret chân sau đã về.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: Lão Trần, con dâu anh vừa đi xong.
Trần Sùng Sơn lạnh lùng nói: Con trai mất rồi thì còn con dâu gì nữa.
Margaret cười nói: Cho dù tôi nguyện ý thì lão già kia cũng chưa chắc nguyện ý, lão khẳng định sẽ quấn quít lấy anh. Thiếu anh, lão tựa như mất đi chủ kiến vậy.
Trần Sùng Sơn ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa: Đều đi hết rồi, nhớ ngày đó, tôi, lão Đỗ, lão Sở. Ba người chúng tôi sóng vai chiến đấu, vì sự nghiệp chung mà chiến đâu quên mình, đến bây giờ chỉ còn lại tôi. Có đôi khi tôi thường xuyên suy nghĩ, bọn họ chỉ là đi trước một bước, đang ở nơi không xa chờ tôi hội họp với bọn họ.
Margaret nói: Đời cũng sắp hết rồi, bỗng nhiên phát hiện những kinh lịch trong đời bất kể là thương tâm hay là khoái hoạt cũng đều đáng giá.
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Nhân sinh không có nhiều bi thương như vậy, khi chúng ta trẻ tuổi thì không hiểu đạo lý này, hiện tại nghĩ lại, thật ra đời này sống cũng coi như là phấn khích.
Margaret cũng bật cười theo.
Trương đại quan nhân không ngờ chuyện mình ở cửa soát vé bị làm khó lại truyền ra ngoài nhanh như vậy, hắn đang ở Tử Hà quan nói chuyện phiếm với Lý Tín Nghĩa thì bên kia bí thư đảng uỷ xã Hắc Sơn Tử Xa Quốc Dân liền chạy tới, hắn hôm nay vừa hay đang làm điều tra nghiên cứu ở gần núi Thanh Đài, nghe nói chuyện này thì vội vàng lên núi giáp mặt giải thích với Trương Dương.
Trương Dương và Xa Quốc Dân trước kia cũng không hề có giao tiếp, có điều lần này Xa Quốc Dân và phó trưởng xã Cảnh Tú Cúc cùng tới, Cảnh Tú Cúc là mẹ của Trần Tuyết, là con dâu của Trần Sùng Sơn, những năm gần đây Trần Sùng Sơn vẫn luôn không liên lạc gì với cô ta, Cảnh Tú Cúc trước đây cũng từng đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng ở xã Hắc Sơn Tử, cùng bí thư xã ủy Vương Bác thời đó léng phéng với nhau, thanh danh ở xã Hắc Sơn Tử cũng không được tốt lắm, Trần Sùng Sơn cũng là bởi vì chuyện này mà kính nhi viễn chi với con dâu, có điều bất kể như thế nào thì quan hệ thân thích cũng không thể phủ nhận.
Trương Dương vẫn khá khách khí với Cảnh Tú Cúc, hắn cười nói: Cảnh đại tỷ, lâu như vậy không gặp, chị vẫn xinh đẹp như xưa.
Cảnh Tú Cúc: Cười nói Bí thư Trương, anh đừng trêu tôi, tôi hôm nay đặc biệt dẫn bí thư Xa của chúng tôi tới đây gặp mặt anh. Cô ta giới thiệu Xa Quốc Dân đứng bên cạnh với Trương Dương, hiện tại Trương Dương đã là cán bộ cấp phó thính, luận cấp bậc thì cao hơn cán bộ hương trấn như Xa Quốc Dân rất nhiều, Xa Quốc Dân ở Trương Dương trước mặt rõ ràng là có chút không vững dạ, vẻ mặt tươi cười, hai tay nắm chặt tay phải Trương Dương rồi ra sức mà lắc: Bí thư Trương, tôi đối với ngài thực sự là ngưỡng mộ, lần này lên núi Thanh Đài sao không báo một tiếng, để tôi an bài tốt cho lãnh đạo cũ.
Trương Dương mỉm cười nói: Không có gì.
Xa Quốc Dân nói: Bí thư Trương lần này trở về nhất định phải nêu ý kiến quý giá, nhìn xem núi Thanh Đài có biến hóa và phát triển thế nào.
Sở Yên Nhiên ngắt lời: Biến hóa không nhỏ, trước đây từ Kinh Sơn tới Xuân Dương không có trạm thu phí, hiện tại chỗ bán vé thì mọc thêm tới mười mấy cái, thật sự là kinh tế quá phát triển.
Xa Quốc Dân nghe thấy câu này thì mặt có chút nóng lên, chuyện Trương Dương gặp phải hắn cũng có nghe nói, Xa Quốc Dân ho khan một tiếng rồi giải thích: Bí thư Trương, tôi cũng nghe nói rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý hai nhân viên quản lý đó.
Trương Dương nói: Xử lý bọn họ làm gì? Bọn họ tận chức tận trách tận chức tận trách, bí thư Xa, tôi thấy anh chẳng những không nên xử lý mà còn phải khen ngợi bọn họ, kinh tế của quê nhà đều là dựa vào những tấm vé mà họ bán để đi lên đó.
Xa Quốc Dân đỏ mặt, người ta rõ ràng không phải đang khen.
Cảnh Tú Cúc nhìn thấy không khí không đúng thì vội vàng hoà giải: Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Xa Quốc Dân lúc này mới nhân cơ hội ngồi xuống, hắn giải thích với Trương Dương: Thật ra thu hai nơi là Thanh Vân trúc hải và đỉnh Thanh Vân không phải xã chúng ta định ra, chúng tôi cũng không có gan lớn như vậy, đây đều là huyện lý quyết định, những cán bộ địa phương chúng tôi đối với tình huống nơi này thì vẫn hiểu rõ, bình thường cũng không có mấy du khách tới đây, giờ lại còn thu phí, người ta càng không muốn tới.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: Còn cả Tử Hà quan của tôi nữa, trước đây mỗi ngày ít ra còn có được mấy khách hành hương, giờ xã dựng mấy cái đình thu vé, hay quá, chẳng ai tới nữa, tiền nhan đèn của Lão Quân tôi cũng phải tự bỏ tiền túi ra đây này.
Sở Yên Nhiên không nhịn được liền bật cười.
Sắc mặt của Xa Quốc Dân càng khó coi hơn.
Cảnh Tú Cúc nói: Lý đạo trưởng, về vấn đề này của ngài, xã không phải đã có trợ cấp rồi ư, hiện tại mới bắt đầu, tình huống về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, xã còn chuẩn bị mở rộng Tử Hà quan, trải qua sự tuyên truyền của chúng tôi, về sau danh khí của đạo quán này của ông khẳng định càng lúc càng lớn, hương khói tất nhiên cũng sẽ càng lúc càng vượng.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi là tu hành, chứ không phải là làm ăn, hội chùa gì đó căn bản chính là để cho một đám hàng rong ở đây kiếm tiền trái lương tâm, Lão Quân cũng sẽ không đáp ứng đâu.
Xa Quốc Dân nói: Lý đạo trưởng, về chuyện này chúng tôi sẽ đề suất với huyện lý, chuyện về phương diện tôn giáo thì huyện lý sẽ ưu tiên giải quyết. Hắn lại cười nói với Trương Dương: Bí thư Trương, ngài cũng biết đấy, tôi là cán bộ hương trấn, rất nhiều chính sách đều là cấp trên định ra, cấp dưới như tôi chỉ có thể chấp hành.
Trương Dương nói: Anh cũng có quyền đề nghị mà, nhìn thấy những tình huống bất hợp lí, cán bộ cơ sở có nghĩa vụ nhắc nhở lãnh đạo thượng cấp.
Xa Quốc Dân nói: Thật ra tôi cũng biết, hiện tại cái cách làm cứ cách một điểm lại có trạm thu phí này là không tốt, cái này gọi là mổ gà lấy trứng, chỉ thấy lợi trước mắt, trong ngắn hạn quả thực có thể nhìn thấy một số hiệu quả và lợi ích nhưng về sau hoàn cảnh xấu sẽ chậm rãi hiển hiện ra.
Trương Dương nói: Lão Sa vẫn là bí thư huyện ủy à! Lão Sa mà hắn nói chính là bí thư huyện ủy Xuân Dương Sa Phổ Nguyên.
Xa Quốc Dân gật đầu nói: Vẫn. Nói xong thì không nói gì nữa, hắn ở trước mặt Trương Dương không thể bình luận quá nhiều về lãnh đạo thượng cấp, loại chuyện này nếu để Sa Phổ Nguyên biết, hắn kiểu gì cũng bị đì.
Xa Quốc Dân lần này tới đây chủ yếu là sợ Trương Dương tức giận, sau khi nhìn thấy Trương Dương, phát hiện nhân vật truyền kỳ này căn bản không để việc nhỏ này trong lòng, không khỏi có chút hối hận, mình đúng là nghĩ xa quá rồi, căn bản không cần thiết đến đây một chuyến.
Cảnh Tú Cúc không muốn chạm mặt Trần Sùng Sơn, rõ ràng có chút đứng ngồi không yên, cho nên hai người không ngồi lâu đã đứng dậy cáo từ, Xa Quốc Dân đề xuất mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Thôi, lát nữa tôi còn phải dẫn Yên Nhiên về nhà một chuyến, để lần sau đi.
Xa Quốc Dân cũng không cưỡng cầu, biết cấp bậc của mình rất khó mời được Bồ Tát như Trương Dương, lập tức rất lễ phép cáo từ bọn họ.
Nói đến cũng khéo, Cảnh Tú Cúc bọn họ chân trước vừa đi thì Trần Sùng Sơn và Margaret chân sau đã về.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: Lão Trần, con dâu anh vừa đi xong.
Trần Sùng Sơn lạnh lùng nói: Con trai mất rồi thì còn con dâu gì nữa.
/2583
|