Thường Lăng Không nói: Tôi và thị trưởng Liêu cũng làm gì tự giới thiệu gì cả, lý lịch nhậm chức của chúng ta chắc hẳn mọi người đã nghiên cứu rồi, thật ra tôi cũng thích nghiên cứu, trước đây phàm là lãnh đạo nào mới tới, tôi trước hết đều sẽ điều tra rõ vị lãnh đạo này trước đây đã làm gì, từng có chính tích gì, quan thanh thế nào? Quan hệ của anh ta và lãnh đạo thượng cấp ra sao?
Trong Hội trường lại truyền đến tiếng cười, quả thực ai cũng phải thừa nhận, sự thật chính là như vậy.
Thường Lăng Không nói: Quan trường Trung Quốc có một vấn đề thông thường nhất chính là xếp hàng, tôi nghĩ trong các vị phải chăng đã có người bắt đầu cân nhắc về sau rốt cuộc nên đứng ở bên tôi hay là đứng bên thị trưởng Liêu. Hắn và Liêu Bác Sinh trao đổi ánh mắt.
Hiện trường trong nháy mắt tĩnh lặng, trong quan trường vấn đề xếp hàng là chủ đề vĩnh viễn không thể không thay đổi, Thường Lăng Không mới tiêp nhiệm đã đưa vấn đề này lên mặt bàn, rốt cuộc có mục đích gì?
Thường Lăng Không nói: Tổ chức phái tôi và thị trưởng Liêu tới đây là đã trải qua cân nhắc thận trọng, tôi vẫn được coi là một cán bộ trẻ tuổi, đương nhiên sự trẻ tuổi của tôi là nói tương đối thôi, so sánh với Trương Dương thì tôi chính là đồng chí già.
Hiện trường lại vang lên tiếng cười, có điều lần này tiếng cười khẽ hơn nhiều, mọi người đều đang cân nhắc ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thường Lăng Không.
Thường Lăng Không nói: Bộ trưởng Tiêu của bộ tổ chức Tỉnh vốn là muốn tham dự hội nghị lần này, nhưng tỉnh lý lâm thời có việc, anh ta phải lập tức, trở về cho nên công tác giao nhận lần này liền biến thành buổi tự giới thiệu của hai người chúng tôi, con người của tôi có vẻ hướng ngoại, có người nói tôi làm việc dứt khoát hẳn hoi, có người nói tôi làm việc phong mang tất lộ, ở trong quan trường hai câu này chưa chắc đã tốt, cho nên mọi người không cần lý giải là tôi đang khen tôi, nói một cách không khiêm tốn thì là con người của tôi thuộc phái hiện thực, nếu đã tới Bắc Cảng thì tôi muốn làm ra một phen thành tích, thị trưởng Liêu công tác kinh nghiệm phong phú, tòng chính nhiều năm, chính tích nổi bật, hơn nữa trên người anh ta có sự trầm ổn mà tôi không có, tôi nghĩ đây chính là ý đồ mà các lãnh đạo cho hai người chúng tôi hợp tác, tôi cũng tin tôi và thị trưởng Liêu là nhất động nhất tĩnh, sẽ hợp tác ăn ý, quan hệ giữa chúng tôi cũng rất tốt, cho nên những người muốn xếp hàng không cần phải lo lắng, đứng bên tôi cũng chính là đứng bên thị trưởng Liêu, hai chúng tôi là một bọn.
Mọi người đồng thanh bật cười.
Liêu Bác Sinh mỉm cười nói: Tôi xin nói chen vào một câu, cũng chính là tỏ thái độ, tôi và bí thư Thường là một bọn.
Tiếng cười ở Hiện trường càng nhiều hơn.
Thường Lăng Không nói: Tôi thích bầu không khí như vậy, mọi người ngồi họp thật vui vẻ, rất dễ dàng quyết định đại sự của Bắc Cảng, tôi Tôi nói thoải mái không phải tùy tâm sở dục, đối với sự phát triển của Bắc Cảng phải thận trọng, chúng ta ngồi cùng nhau họp là để làm gì? Là muốn hợp mưu hợp sức, là muốn thúc đẩy đầu óc của mọi người, mọi người một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, trí tuệ và lực lượng của một mình tôi hữu hạn, nhưng trí tuệ và lực lượng của mọi người là vô cùng, tôi hy vọng ê-kíp này của chúng ta có thể trở thành ê-kíp lãnh đạo có chính tích lớn nhất Bình Hải, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể mang tới hạnh phúc và an khang chân chính cho nhân dân Bắc Cảng.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Vỗ tay xong rồi, Thường Lăng Không tiếp tục nói: Bắc Cảng trước đó đã phải đã trải qua một lần thiên tai nghiêm trọng nhất từ lúc dựng nước tới nay, tai hoạ lần này đã mang đến tổn thất nghiêm trọng cho Bắc Cảng, tôi tuy rằng không ở Bắc Cảng, nhưng tôi cũng luôn chú ý sự phát triển của chuyện này, tôi và thị trưởng Liêu sau khi tới Bắc Cảng, vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là trùng kiến sau thiên tai, trùng kiến gia viên của chúng ta, trùng kiến lòng tin và hy vọng, chuyện này cần phải nắm cùng lúc. Hắn quay sang bộ trưởng tổ chức Hoàng Bộ Thành: Đồng chí Bộ Thành, anh chủ trảo công tác tuyên truyền, tuyên truyền là lương thực tinh thần của người dân, nhất định phải tuyên truyền đúng chỗ, mới có thể để người dân kịp thời hiểu rõ chính sách của chúng ta, mới có thể khiến các thị dân một lần nữa có được dũng khí, lấy lại được lòng tin.
Hoàng Bộ Thành gật đầu nói: Bí thư Thường yên tâm, công tác trên phương diện này chúng tôi vẫn luôn làm.
Thường Lăng Không nói: Tôi biết tai nạn lần này đã tác động tới không ít xí nghiệp nhiệt tâm trên toàn quốc, nhân dân cũng nhiệt tâm quyên tiền quyên vật, nhưng quyên góp của nhưng cũng không thể thay thế cho sự tự cứu của chính phủ chúng ta, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình, một tòa thành thị không thể động chút là chìa tay xin quốc gia, xin nhân dân được, người của Bắc Cảng chúng ta phải cho nhân dân toàn quốc nhìn thấy, chúng ta có năng lực tự mình thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta sẽ dựa vào chính bản thân mình để trùng kiến gia viên, sẽ xây dựng Bắc Cảng trở nên tốt đẹp hơn, sẽ khiến những nhà đầu tư đã rút lui phải hối hận, không lâu nữa, chúng ta sẽ ban bố điều kiện chiêu thương ưu đãi hơn, cho những xí nghiệp gia có tình có nghĩa có lương tâm có đạo đức xã hội lợi ích thật lớn. Trận tai hoạ này quả thực đã mang đến cho chúng ta rất nhiều bất hạnh, nhưng từ sự phát triển trường kỳ cho thấy, đối với trùng kiến Bắc Cảng mới của chúng ta vẫn có một số lợi ích.
Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục nói: Tôi ở Lam Sơn, Nam Tích đều tham dự công trình xây dựng cảng Nước Sâu, tôi trước khi đến đây cũng làm qua điều tra về tài nguyên của Bắc Cảng, chuyện thứ nhất tới Bắc Cảng chính là cùng thị trưởng Liêu điều tra nghiên cứu về hai cái cảng, Bắc Cảng cảng mới của Bắc Cảng, một là cảng Phước Long của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải.
Tất cả các thường ủy đều nhìn nhau, xem ra Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh đã tới từ trước rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi, không biết hai người bọn họ trong lúc điều tra có phát hiện chỗ sai của ai không.
Thường Lăng Không: Nói cảng mới của Bắc Cảng trong thiên tai lần này đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí hơn hẳn cảng Phước Long đã có mấy chục năm lịch sử.Điều này đã nói rõ một vấn đề, chất lượng công trình có vấn đề, chẳng lẽ công nghệ và thiết bị xây dựng hiện tại lại không bằng trình độ mấy chục năm trước? Đương nhiên chúng ta hôm nay là đàm luận về tầm nhìn tương lai, chứ không phải là truy cứu trách nhiệm, tôi chỉ lấy hai cảng này ra nói, vị trí của cảng mới đã không thích hợp, các nội thành Bắc Cảng quá gần, hiện tại có thể mọi người chưa cảm thấy gì, nhưng về sau cảng mới tất nhiên sẽ trở thành một khâu trở ngại cho sự phát triển của Bắc Cảng, tôi không đồng ý với người tiền nhiệm của tôi về chuyện định vị cảng khu mới, hơn nữa quy mô xây dựng cảng mới và định vị cảng quốc tế không hợp, chỗ tôi đã có ý tưởng ban đầu, tiến hành phân chia công năng của cảng mới và cảng Phước Long, đối với công trình xây lại và xây dựng thêm cảng Phước Long, thị lý chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ, vị trí của cảng Phước Long rất thích hợp để tạo ra cảng lớn quốc tế, định vị của ban lãnh đạo thành phố Tân Hải đối với Phước Long Phước Long cực kỳ chuẩn xác, từ bất kỳ phương diện nào mà nói thì càng Phước Long đều có ưu thế hơn cảng mới.
Thường Lăng Không vào ngày đầu tiên đến nhận chức đã phủ định xây dựng cảng mới, chẳng khác nào phủ định chính tích huy hoàng nhất của ê-kíp Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn, cho tới nay Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều coi xây dựng cảng mới là vinh quang của mình.
Thường Lăng Không nói: Có thể có người muốn hỏi, phát triển, Phước Long thì cảng mới sẽ ra sao? Tôi đương nhiên không phá gia chi tử như vậy, không thể vứt bỏ cảng mới đã được xây xong, tôi vừa mới nói qua về phân chia công năng, khi cảng Phước Long đang được xây dựng thêm, cảng mới sẽ gánh vác nhiệm vụ hải vận chủ yếu, chờ các bến tàu của cảng Phước Long hoàn thành xây dựng thêm thêm xong rồi , chúng ta sẽ chuyển vận chuyển hàng hóa ang cảng Phước Long, mà cảng mới sẽ chủ yếu phụ trách vận chuyển hành khách và bộ phận vận chuyển hàng hóa khoảng cách ngắn.
Trương Dương gật đầu, Thường Lăng Không vừa tới đã biểu hiện ra năng lực lãnh đạo rất mạnh, cái nhìn đại cục của hắn hiển nhiên xuất sắc hơn Hạng Thành rất nhiều.
Thường Lăng Không lúc này nhìn sang hắn: Trương Dương, tôi nghe nói xây dựng cảng Phước Long xuất hiện vấn đề.
Trương Dương nói: Thì là phía hợp tác là tập đoàn Nguyên Hòa của Nhật Bản nửa đường bội ước, tôi đã giam thiết bị của bọn họ, chuẩn bị đưa bọn họ lên tòa án.
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Đối với những người làm ăn không nói quy củ, chúng ta tất nhiên phải cho bọn họ hiểu rõ. Xây dựng cảng Phước Long nhất định phải được giải quyết, mọi người hợp mưu hợp sức, chuyện của Tân Hải chính là chuyện của Bắc Cảng, đừng bởi vì Trương Dương phụ trách chỗ đó, liền nghĩ đó là chuyện của Trương Dương, chúng ta là một đoàn thể. Tiếp theo trọng điểm mà tôi muốn nói tới là khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, khi tôi đảm nhiệm chức thị trưởng thành phố Lam Sơn đã thèm thuồng khu bảo lưu thuế nhập khẩu nà rồi, về sau biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị Trương Dương tranh thủ được, tôi hâm mộ tới đỏ cả mắt.
Tất cả mọi người bật cười.
Trong Hội trường lại truyền đến tiếng cười, quả thực ai cũng phải thừa nhận, sự thật chính là như vậy.
Thường Lăng Không nói: Quan trường Trung Quốc có một vấn đề thông thường nhất chính là xếp hàng, tôi nghĩ trong các vị phải chăng đã có người bắt đầu cân nhắc về sau rốt cuộc nên đứng ở bên tôi hay là đứng bên thị trưởng Liêu. Hắn và Liêu Bác Sinh trao đổi ánh mắt.
Hiện trường trong nháy mắt tĩnh lặng, trong quan trường vấn đề xếp hàng là chủ đề vĩnh viễn không thể không thay đổi, Thường Lăng Không mới tiêp nhiệm đã đưa vấn đề này lên mặt bàn, rốt cuộc có mục đích gì?
Thường Lăng Không nói: Tổ chức phái tôi và thị trưởng Liêu tới đây là đã trải qua cân nhắc thận trọng, tôi vẫn được coi là một cán bộ trẻ tuổi, đương nhiên sự trẻ tuổi của tôi là nói tương đối thôi, so sánh với Trương Dương thì tôi chính là đồng chí già.
Hiện trường lại vang lên tiếng cười, có điều lần này tiếng cười khẽ hơn nhiều, mọi người đều đang cân nhắc ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thường Lăng Không.
Thường Lăng Không nói: Bộ trưởng Tiêu của bộ tổ chức Tỉnh vốn là muốn tham dự hội nghị lần này, nhưng tỉnh lý lâm thời có việc, anh ta phải lập tức, trở về cho nên công tác giao nhận lần này liền biến thành buổi tự giới thiệu của hai người chúng tôi, con người của tôi có vẻ hướng ngoại, có người nói tôi làm việc dứt khoát hẳn hoi, có người nói tôi làm việc phong mang tất lộ, ở trong quan trường hai câu này chưa chắc đã tốt, cho nên mọi người không cần lý giải là tôi đang khen tôi, nói một cách không khiêm tốn thì là con người của tôi thuộc phái hiện thực, nếu đã tới Bắc Cảng thì tôi muốn làm ra một phen thành tích, thị trưởng Liêu công tác kinh nghiệm phong phú, tòng chính nhiều năm, chính tích nổi bật, hơn nữa trên người anh ta có sự trầm ổn mà tôi không có, tôi nghĩ đây chính là ý đồ mà các lãnh đạo cho hai người chúng tôi hợp tác, tôi cũng tin tôi và thị trưởng Liêu là nhất động nhất tĩnh, sẽ hợp tác ăn ý, quan hệ giữa chúng tôi cũng rất tốt, cho nên những người muốn xếp hàng không cần phải lo lắng, đứng bên tôi cũng chính là đứng bên thị trưởng Liêu, hai chúng tôi là một bọn.
Mọi người đồng thanh bật cười.
Liêu Bác Sinh mỉm cười nói: Tôi xin nói chen vào một câu, cũng chính là tỏ thái độ, tôi và bí thư Thường là một bọn.
Tiếng cười ở Hiện trường càng nhiều hơn.
Thường Lăng Không nói: Tôi thích bầu không khí như vậy, mọi người ngồi họp thật vui vẻ, rất dễ dàng quyết định đại sự của Bắc Cảng, tôi Tôi nói thoải mái không phải tùy tâm sở dục, đối với sự phát triển của Bắc Cảng phải thận trọng, chúng ta ngồi cùng nhau họp là để làm gì? Là muốn hợp mưu hợp sức, là muốn thúc đẩy đầu óc của mọi người, mọi người một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, trí tuệ và lực lượng của một mình tôi hữu hạn, nhưng trí tuệ và lực lượng của mọi người là vô cùng, tôi hy vọng ê-kíp này của chúng ta có thể trở thành ê-kíp lãnh đạo có chính tích lớn nhất Bình Hải, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể mang tới hạnh phúc và an khang chân chính cho nhân dân Bắc Cảng.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Vỗ tay xong rồi, Thường Lăng Không tiếp tục nói: Bắc Cảng trước đó đã phải đã trải qua một lần thiên tai nghiêm trọng nhất từ lúc dựng nước tới nay, tai hoạ lần này đã mang đến tổn thất nghiêm trọng cho Bắc Cảng, tôi tuy rằng không ở Bắc Cảng, nhưng tôi cũng luôn chú ý sự phát triển của chuyện này, tôi và thị trưởng Liêu sau khi tới Bắc Cảng, vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là trùng kiến sau thiên tai, trùng kiến gia viên của chúng ta, trùng kiến lòng tin và hy vọng, chuyện này cần phải nắm cùng lúc. Hắn quay sang bộ trưởng tổ chức Hoàng Bộ Thành: Đồng chí Bộ Thành, anh chủ trảo công tác tuyên truyền, tuyên truyền là lương thực tinh thần của người dân, nhất định phải tuyên truyền đúng chỗ, mới có thể để người dân kịp thời hiểu rõ chính sách của chúng ta, mới có thể khiến các thị dân một lần nữa có được dũng khí, lấy lại được lòng tin.
Hoàng Bộ Thành gật đầu nói: Bí thư Thường yên tâm, công tác trên phương diện này chúng tôi vẫn luôn làm.
Thường Lăng Không nói: Tôi biết tai nạn lần này đã tác động tới không ít xí nghiệp nhiệt tâm trên toàn quốc, nhân dân cũng nhiệt tâm quyên tiền quyên vật, nhưng quyên góp của nhưng cũng không thể thay thế cho sự tự cứu của chính phủ chúng ta, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình, một tòa thành thị không thể động chút là chìa tay xin quốc gia, xin nhân dân được, người của Bắc Cảng chúng ta phải cho nhân dân toàn quốc nhìn thấy, chúng ta có năng lực tự mình thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta sẽ dựa vào chính bản thân mình để trùng kiến gia viên, sẽ xây dựng Bắc Cảng trở nên tốt đẹp hơn, sẽ khiến những nhà đầu tư đã rút lui phải hối hận, không lâu nữa, chúng ta sẽ ban bố điều kiện chiêu thương ưu đãi hơn, cho những xí nghiệp gia có tình có nghĩa có lương tâm có đạo đức xã hội lợi ích thật lớn. Trận tai hoạ này quả thực đã mang đến cho chúng ta rất nhiều bất hạnh, nhưng từ sự phát triển trường kỳ cho thấy, đối với trùng kiến Bắc Cảng mới của chúng ta vẫn có một số lợi ích.
Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục nói: Tôi ở Lam Sơn, Nam Tích đều tham dự công trình xây dựng cảng Nước Sâu, tôi trước khi đến đây cũng làm qua điều tra về tài nguyên của Bắc Cảng, chuyện thứ nhất tới Bắc Cảng chính là cùng thị trưởng Liêu điều tra nghiên cứu về hai cái cảng, Bắc Cảng cảng mới của Bắc Cảng, một là cảng Phước Long của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải.
Tất cả các thường ủy đều nhìn nhau, xem ra Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh đã tới từ trước rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi, không biết hai người bọn họ trong lúc điều tra có phát hiện chỗ sai của ai không.
Thường Lăng Không: Nói cảng mới của Bắc Cảng trong thiên tai lần này đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí hơn hẳn cảng Phước Long đã có mấy chục năm lịch sử.Điều này đã nói rõ một vấn đề, chất lượng công trình có vấn đề, chẳng lẽ công nghệ và thiết bị xây dựng hiện tại lại không bằng trình độ mấy chục năm trước? Đương nhiên chúng ta hôm nay là đàm luận về tầm nhìn tương lai, chứ không phải là truy cứu trách nhiệm, tôi chỉ lấy hai cảng này ra nói, vị trí của cảng mới đã không thích hợp, các nội thành Bắc Cảng quá gần, hiện tại có thể mọi người chưa cảm thấy gì, nhưng về sau cảng mới tất nhiên sẽ trở thành một khâu trở ngại cho sự phát triển của Bắc Cảng, tôi không đồng ý với người tiền nhiệm của tôi về chuyện định vị cảng khu mới, hơn nữa quy mô xây dựng cảng mới và định vị cảng quốc tế không hợp, chỗ tôi đã có ý tưởng ban đầu, tiến hành phân chia công năng của cảng mới và cảng Phước Long, đối với công trình xây lại và xây dựng thêm cảng Phước Long, thị lý chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ, vị trí của cảng Phước Long rất thích hợp để tạo ra cảng lớn quốc tế, định vị của ban lãnh đạo thành phố Tân Hải đối với Phước Long Phước Long cực kỳ chuẩn xác, từ bất kỳ phương diện nào mà nói thì càng Phước Long đều có ưu thế hơn cảng mới.
Thường Lăng Không vào ngày đầu tiên đến nhận chức đã phủ định xây dựng cảng mới, chẳng khác nào phủ định chính tích huy hoàng nhất của ê-kíp Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn, cho tới nay Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều coi xây dựng cảng mới là vinh quang của mình.
Thường Lăng Không nói: Có thể có người muốn hỏi, phát triển, Phước Long thì cảng mới sẽ ra sao? Tôi đương nhiên không phá gia chi tử như vậy, không thể vứt bỏ cảng mới đã được xây xong, tôi vừa mới nói qua về phân chia công năng, khi cảng Phước Long đang được xây dựng thêm, cảng mới sẽ gánh vác nhiệm vụ hải vận chủ yếu, chờ các bến tàu của cảng Phước Long hoàn thành xây dựng thêm thêm xong rồi , chúng ta sẽ chuyển vận chuyển hàng hóa ang cảng Phước Long, mà cảng mới sẽ chủ yếu phụ trách vận chuyển hành khách và bộ phận vận chuyển hàng hóa khoảng cách ngắn.
Trương Dương gật đầu, Thường Lăng Không vừa tới đã biểu hiện ra năng lực lãnh đạo rất mạnh, cái nhìn đại cục của hắn hiển nhiên xuất sắc hơn Hạng Thành rất nhiều.
Thường Lăng Không lúc này nhìn sang hắn: Trương Dương, tôi nghe nói xây dựng cảng Phước Long xuất hiện vấn đề.
Trương Dương nói: Thì là phía hợp tác là tập đoàn Nguyên Hòa của Nhật Bản nửa đường bội ước, tôi đã giam thiết bị của bọn họ, chuẩn bị đưa bọn họ lên tòa án.
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Đối với những người làm ăn không nói quy củ, chúng ta tất nhiên phải cho bọn họ hiểu rõ. Xây dựng cảng Phước Long nhất định phải được giải quyết, mọi người hợp mưu hợp sức, chuyện của Tân Hải chính là chuyện của Bắc Cảng, đừng bởi vì Trương Dương phụ trách chỗ đó, liền nghĩ đó là chuyện của Trương Dương, chúng ta là một đoàn thể. Tiếp theo trọng điểm mà tôi muốn nói tới là khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, khi tôi đảm nhiệm chức thị trưởng thành phố Lam Sơn đã thèm thuồng khu bảo lưu thuế nhập khẩu nà rồi, về sau biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị Trương Dương tranh thủ được, tôi hâm mộ tới đỏ cả mắt.
Tất cả mọi người bật cười.
/2583
|