Thường Lăng Không nói: Các anh đừng cười, tôi không hề khoa trương một chút nào, bản thân khu bảo lưu thuế nhập khẩu chính là nam châm hút, nó có thể hấp dẫn sự chú ý của vô số nhà đầu tư, hiện tại Bắc Cảng quả thực đang gặp phải một số khốn cảnh, nhưng từ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể nhìn thấy tiềm lực của Bắc Cảng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là khu bảo lưu thuế nhập khẩu số một Bình Hải, chúng ta nên làm văn quay chung quanh khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đem tờ danh thiếp tốt nhất Bắc Cảng khu bảo lưu thuế nhập khẩu này giới thiệu rộng ra.
Thường Lăng Không rất giỏi nói, nhìn ra được hắn đích xác thuộc loại người thực tế, tất cả chuyện được nói tới đều là trọng điểm công tác của Bắc Cảng, khi kết thúc phát biểu, Thường Lăng Không nói: Trung Quốc có câu châm ngôi, , vua nào triều thần nấy tôi nghĩ mọi người cũng đừng lo cho quan chức và sĩ đồ của mình quá, có năng lực hay không, công tác có thể kiểm nghiệm, có xứng chức hay không, mắt quần chúng có thể thấy được, sóng biển tạt cát thấy vàng, là vàng thì rồi cũng sáng, chờ khi tôi rời khỏi Bắc Cảng rồi, tôi sẽ để lại cho Bắc Cảng một diện mạo mới, có thể lưu lại cho Bắc Cảng một ê-kíp đoàn kết và hữu hiệu, một ê-kíp thực tế, tôi tin tôi tôi có thể làm được!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thường Lăng Không giao quyền phát biểu cho Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh mỉm cười nói: Chào mọi người, tôi chính là thị trưởng tân nhiệm Liêu Bác Sinh, tôi và bí thư Thường là một bọn.
Trong Hội trường vang lên tiếng cười thiện ý.
Liêu Bác Sinh nói: Vấn đề tôi muốn nói, bí thư Thường đều nói hết rồi, cho nên lần sau khi phát biểu, tôi sẽ tận lực tranh thủ được nói trước, bằng không đến phiên tôi lại chẳng có gì mà noi.
Trương Dương không nhịn được cười ra tiếng, hắn phát hiện Liêu Bác Sinh không ngờ còn rất hài hước.
Liêu Bác Sinh nói: Nếu là buổi họp đầu tiên, tôi vẫn xin được nói vài câu, thứ nhất, rõ ràng địa vị lãnh đạo trung tâm là của bí thư Thường, thứ hai, tôi chủ trảo chính vụ, tôi sẽ ở trong nhiệm kỳ của tôi làm tốt công tác, thứ ba, tôi giới thiệu tình huống gia đình của mình một chút, tôi có một người vợ, làm công tác ở sở nông khoa tỉnh, sang năm sẽ về hưu, chờ cô ta về hưu rồi, sẽ tới Bắc Cảng chăm sóc tôi, tôi có hai đứa con gái, một đứa công tác ở cục dân chính thành phố Đông Giang, một đứa học đại học ở học viện sư Đông Giang, nghe ra thì tôi rất có số đào hoa phải không, có điều tôi không có tình nhân nào, vợ tôi cũng là được người ta giới thiệu cho. Cho nên lịch sử tình cảm của tôi cứ rối tinh rối mù, có chút khó coi.
Tất cả mọi người bật cười.
Liêu Bác Sinh nói: Kế tiếp tôi xin giới thiệu tình trạng tài sản của tôi, tôi ở Đông Giang có một căn hộ, được đơn vị phân cho, trước khi tới Đông Giang, tôi đã đặc biệt xem xét một chút tài sản của gia đình, nhà của tôi có năm vạn gởi ngân hàng, đó đều là hai vợ chồng chúng tôi tích lũy tháng ngày mà có, vốn cũng có nhiều hơn một chút, nhưng khi con gái lớn kết hôn tôi cho nó năm vạn làm của hồi môn, cho nên tài sản sụt đi một nửa, một nửa còn lại này sớm muộn gì cũng không giữ được, tôi còn đứa con gái nhỏ nữa.
Lần này không ai cười cả, các thường ủy ý thức được phía sau những lời dí dỏm của Liêu Bác Sinh có cất giấu mục đích, hắn không phải vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này.
Liêu Bác Sinh nói: Tôi và bí thư Thường trước khi tới Bắc Cảng đã chủ động tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, chúng tôi tìm được bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật, đề xuất muốn lập hồ sơ kê khai tài sản gia đình chúng tôi, có thể có người nói chúng tôi đang thêu hoa. Liêu Bác Sinh lắc đầu: Không phải thêu hoa, chúng ta cho rằng điều này rất cần thiết, tôi nhớ rõ có người từng nói một câu, mọi người nên có tham niệm của mình, nhưng chúng ta là quan, làm quan thì không được phép có tham niệm, sau lưng chúng ta có vô số ánh mắt đang giám sát chúng ta, anh muốn đi quản lý người khác, không phải dùng quyền lực, cũng không phải là dùng quan uy, mà là phải dùng hành động của bản thân để làm tiêu chuẩn, để người dân nhìn thấy, những quan viên chúng ta đích xác là tấm gương, thực sự có thể làm việc cho họ, chúng ta chưa chắc đã có thể được lưu danh sử sách, nhưng chúng ta có thể tránh được để lại tiếng xấu muôn đời, làm quan đầu tiên là không thể tham.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Liêu Bác Sinh nói: Tôi và bí thư Thường đã bàn định, trong nhiệm kỳ của chúng tôi, chúng tôi sẽ công bố tình trạng thu nhập tài sản không định kỳ ra ngoài, trước khi chúng tôi rời chức, trừ thu nhập từ tiền lương ra thì chúng tôi sẽ không mang đi gì cả.
Trương Dương dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó Triệu Quốc Cường cũng làm theo, tất cả thường ủy đều bắt đầu vỗ tay, có điều tâm tình của mỗi người mỗi người là bất đồng, có người bắt đầu lo lắng bó lửa đầu tiên liệu có đốt lên đầu mình hay không.
Liêu Bác Sinh nói: Các Đồng chí,chúng tôi không phải yêu cầu mọi người đều phải công khai tài sản giống như chúng tôi, quốc gia cũng không có quy định như vậy, mỗi người đều có tự do lựa chọn,tôi và bí thư Thường đến đây, là muốn làm tốt chuyện của mình trước, thật ra rất nhiều quốc gia đều có quy định quan viên phải công khai tài sản của mình, tôi tin quốc gia chúng ta cuối cùng cũng sẽ đi theo con đường này, trước khi tôi đến Bắc Cảng, bí thư Tống đã nói chuyện với tôi, anh ta nói quan không phải dễ làm, chữ quan có hai chữ khẩu, không phải chỉ lo nói chuyện và ăn cơm, đừng quên trên đầu anh còn có cái mũ, nếu anh không muốn mưu cầu phúc lợi cho người dân, chỉ muốn ăn uống, chỉ muốn vớt tiền, như vậy cái mũ này sẽ đè lên anh, anh ăn được bao nhiêu thì phải phun ra bấy nhiêu, không khéo còn mất cả tính mạng, bồi thêm danh tiết và danh dự cả đời, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn, cổ nhân coi danh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, chẳng lẽ đến đời chúng ta, ngay cả kiến thức và cốt khí của tổ tông cũng không có ư?
Liêu Bác Sinh cầm chén trà lên uống một ngụm: Bên trong Các anh từng có người tôi quen, cũng có người tôi không biết, có điều năm năm sau hoặc là trong thời gian lâu hơn, chúng ta sẽ sóng vai chiến đấu, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.
Cuộc họp thường ủy Lần này, bầu không khí tổng thể vẫn rất thoải mái, nhưng các thường ủy vẫn từ sau lưng cuộc chuyện trò vui vẻ của lãnh đạo mới tới hiểu được bọn họ tiềm tàng quyết tâm và sát khí.
Sau khi hội nghị kế thúc, Thường Lăng Không giữ Trương Dương và Triệu Quốc Cường lại, Trương Dương nói: Bí thư Thường có gì phân phó?
Thường Lăng Không nói: Anh có phải còn nợ tôi một bữa cơm hay không!
Thường Lăng Không rất giỏi nói, nhìn ra được hắn đích xác thuộc loại người thực tế, tất cả chuyện được nói tới đều là trọng điểm công tác của Bắc Cảng, khi kết thúc phát biểu, Thường Lăng Không nói: Trung Quốc có câu châm ngôi, , vua nào triều thần nấy tôi nghĩ mọi người cũng đừng lo cho quan chức và sĩ đồ của mình quá, có năng lực hay không, công tác có thể kiểm nghiệm, có xứng chức hay không, mắt quần chúng có thể thấy được, sóng biển tạt cát thấy vàng, là vàng thì rồi cũng sáng, chờ khi tôi rời khỏi Bắc Cảng rồi, tôi sẽ để lại cho Bắc Cảng một diện mạo mới, có thể lưu lại cho Bắc Cảng một ê-kíp đoàn kết và hữu hiệu, một ê-kíp thực tế, tôi tin tôi tôi có thể làm được!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thường Lăng Không giao quyền phát biểu cho Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh mỉm cười nói: Chào mọi người, tôi chính là thị trưởng tân nhiệm Liêu Bác Sinh, tôi và bí thư Thường là một bọn.
Trong Hội trường vang lên tiếng cười thiện ý.
Liêu Bác Sinh nói: Vấn đề tôi muốn nói, bí thư Thường đều nói hết rồi, cho nên lần sau khi phát biểu, tôi sẽ tận lực tranh thủ được nói trước, bằng không đến phiên tôi lại chẳng có gì mà noi.
Trương Dương không nhịn được cười ra tiếng, hắn phát hiện Liêu Bác Sinh không ngờ còn rất hài hước.
Liêu Bác Sinh nói: Nếu là buổi họp đầu tiên, tôi vẫn xin được nói vài câu, thứ nhất, rõ ràng địa vị lãnh đạo trung tâm là của bí thư Thường, thứ hai, tôi chủ trảo chính vụ, tôi sẽ ở trong nhiệm kỳ của tôi làm tốt công tác, thứ ba, tôi giới thiệu tình huống gia đình của mình một chút, tôi có một người vợ, làm công tác ở sở nông khoa tỉnh, sang năm sẽ về hưu, chờ cô ta về hưu rồi, sẽ tới Bắc Cảng chăm sóc tôi, tôi có hai đứa con gái, một đứa công tác ở cục dân chính thành phố Đông Giang, một đứa học đại học ở học viện sư Đông Giang, nghe ra thì tôi rất có số đào hoa phải không, có điều tôi không có tình nhân nào, vợ tôi cũng là được người ta giới thiệu cho. Cho nên lịch sử tình cảm của tôi cứ rối tinh rối mù, có chút khó coi.
Tất cả mọi người bật cười.
Liêu Bác Sinh nói: Kế tiếp tôi xin giới thiệu tình trạng tài sản của tôi, tôi ở Đông Giang có một căn hộ, được đơn vị phân cho, trước khi tới Đông Giang, tôi đã đặc biệt xem xét một chút tài sản của gia đình, nhà của tôi có năm vạn gởi ngân hàng, đó đều là hai vợ chồng chúng tôi tích lũy tháng ngày mà có, vốn cũng có nhiều hơn một chút, nhưng khi con gái lớn kết hôn tôi cho nó năm vạn làm của hồi môn, cho nên tài sản sụt đi một nửa, một nửa còn lại này sớm muộn gì cũng không giữ được, tôi còn đứa con gái nhỏ nữa.
Lần này không ai cười cả, các thường ủy ý thức được phía sau những lời dí dỏm của Liêu Bác Sinh có cất giấu mục đích, hắn không phải vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này.
Liêu Bác Sinh nói: Tôi và bí thư Thường trước khi tới Bắc Cảng đã chủ động tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, chúng tôi tìm được bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật, đề xuất muốn lập hồ sơ kê khai tài sản gia đình chúng tôi, có thể có người nói chúng tôi đang thêu hoa. Liêu Bác Sinh lắc đầu: Không phải thêu hoa, chúng ta cho rằng điều này rất cần thiết, tôi nhớ rõ có người từng nói một câu, mọi người nên có tham niệm của mình, nhưng chúng ta là quan, làm quan thì không được phép có tham niệm, sau lưng chúng ta có vô số ánh mắt đang giám sát chúng ta, anh muốn đi quản lý người khác, không phải dùng quyền lực, cũng không phải là dùng quan uy, mà là phải dùng hành động của bản thân để làm tiêu chuẩn, để người dân nhìn thấy, những quan viên chúng ta đích xác là tấm gương, thực sự có thể làm việc cho họ, chúng ta chưa chắc đã có thể được lưu danh sử sách, nhưng chúng ta có thể tránh được để lại tiếng xấu muôn đời, làm quan đầu tiên là không thể tham.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Liêu Bác Sinh nói: Tôi và bí thư Thường đã bàn định, trong nhiệm kỳ của chúng tôi, chúng tôi sẽ công bố tình trạng thu nhập tài sản không định kỳ ra ngoài, trước khi chúng tôi rời chức, trừ thu nhập từ tiền lương ra thì chúng tôi sẽ không mang đi gì cả.
Trương Dương dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó Triệu Quốc Cường cũng làm theo, tất cả thường ủy đều bắt đầu vỗ tay, có điều tâm tình của mỗi người mỗi người là bất đồng, có người bắt đầu lo lắng bó lửa đầu tiên liệu có đốt lên đầu mình hay không.
Liêu Bác Sinh nói: Các Đồng chí,chúng tôi không phải yêu cầu mọi người đều phải công khai tài sản giống như chúng tôi, quốc gia cũng không có quy định như vậy, mỗi người đều có tự do lựa chọn,tôi và bí thư Thường đến đây, là muốn làm tốt chuyện của mình trước, thật ra rất nhiều quốc gia đều có quy định quan viên phải công khai tài sản của mình, tôi tin quốc gia chúng ta cuối cùng cũng sẽ đi theo con đường này, trước khi tôi đến Bắc Cảng, bí thư Tống đã nói chuyện với tôi, anh ta nói quan không phải dễ làm, chữ quan có hai chữ khẩu, không phải chỉ lo nói chuyện và ăn cơm, đừng quên trên đầu anh còn có cái mũ, nếu anh không muốn mưu cầu phúc lợi cho người dân, chỉ muốn ăn uống, chỉ muốn vớt tiền, như vậy cái mũ này sẽ đè lên anh, anh ăn được bao nhiêu thì phải phun ra bấy nhiêu, không khéo còn mất cả tính mạng, bồi thêm danh tiết và danh dự cả đời, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn, cổ nhân coi danh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, chẳng lẽ đến đời chúng ta, ngay cả kiến thức và cốt khí của tổ tông cũng không có ư?
Liêu Bác Sinh cầm chén trà lên uống một ngụm: Bên trong Các anh từng có người tôi quen, cũng có người tôi không biết, có điều năm năm sau hoặc là trong thời gian lâu hơn, chúng ta sẽ sóng vai chiến đấu, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.
Cuộc họp thường ủy Lần này, bầu không khí tổng thể vẫn rất thoải mái, nhưng các thường ủy vẫn từ sau lưng cuộc chuyện trò vui vẻ của lãnh đạo mới tới hiểu được bọn họ tiềm tàng quyết tâm và sát khí.
Sau khi hội nghị kế thúc, Thường Lăng Không giữ Trương Dương và Triệu Quốc Cường lại, Trương Dương nói: Bí thư Thường có gì phân phó?
Thường Lăng Không nói: Anh có phải còn nợ tôi một bữa cơm hay không!
/2583
|