Khưu Khải Minh dù sao cũng là con cái của thương nhân, hắn linh quang chợt lóe nói: Không bằng chúng ta mở một nhà hàng ở Đài Bắc, mời Lý đạo trưởng tới chỉ đạo, nếu như có thể cam đoan tám phần tiêu chuẩn thì Khẳng định sẽ rất đông khách.
Khưu Chỉ Đống nói: Ý tưởng không tồi, chỉ sợ Lý đạo trưởng chưa chắc đã nguyện ý rời núi.
Khưu Khải Minh nói: Chỉ cần thành tâm ra giá, Lý đạo trưởng chưa chắc đã không chịu, trong mắt hắn trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không làm được.
Người khác không nói gì, Trương đại quan nhân lại cười nói: Lý đạo trưởng là người đã nhìn thấu hồng trần, người ta phụng dưỡng Trương thiên sư, anh cho rằng mỗi người đều có lộc ăn như chúng ta à. Phải nói là chúng ta được hưởng lộc của Trần đại gia, bằng không, Lý đạo trưởng sao lại tự mình hạ mình xuống bếp! Trương đại quan nhân nói coi như là khách khí, thật ra trong lòng thằng cha này đang nghĩ, anh thì tính là cái rắm? Nếu như không phải đi theo người nhà tới đây, lão đạo sĩ chắc chả buồn liếc anh tới một cái.
Khưu Khải Minh bị Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng, hắn và Trương Dương có oán hận chất chứa, lúc trước hắn từng có ý với Tra Vi. Vài lần đều bị Trương Dương phá hoại. Ít nhất trong mắt hắn chính là như vậy.
Khưu Phượng Tiên giỏi sát ngôn quan sắc, nhìn thấy vẻ mặt của biểu đệ thì cũng biết hắn bị Trương Dương chọc giận. Lập tức mỉm cười nói: Trương Dương nói đúng đó, thế ngoại cao nhân như Lý đạo trưởng, sẽ không coi trọng loại tục như tiền tài đâu.
Khưu Hạc Thanh nói: Cảnh trí Như vậy, món ngon như vậy, vốn không nên nghĩ tới những chuyện tục tằng, Khải Minh, Phượng Tiên, hai đứa trong lòng luôn nghĩ tới sinh ý tuy rằng là tốt, nhưng hai đứa phải biết rằng, trên thế giới này trừ sinh ý ra còn có rất nhiều chuyện đáng để coi trọng, ví dụ như... Ánh mắt hắn hướng về phía Trần Sùng Sơn, nói khẽ: Tình thân!
Trương đại quan nhân nói theo: Lão gia tử nói rất đúng, có điều ngài vẫn bỏ sót mấy chữ, còn có tình bạn và tình yêu nữa!
Khưu Hạc Thanh cười ha ha, ông ta nâng chén nói: Đối với tôi mà nói thì tình thân là quan trọng nhất, đến tuổi của tôi rồi, tình bạn sớm đã không còn tồn tại, những lão hữu năm đó đều chịu không nổi tôi, cả đám rời xa tôi, về phần tình yêu, đối với loại lão già gần đất xa trời như tôi mà mà nói thì lạilà chuyện xa không thể với, cho nên duy nhất chỉ còn lại tình thân, chính vì vậy, tình thân mới càng đáng quý. Khưu Hạc Thanh tuy rằng đã qua tuổi cửu, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nói đến đạo lý rõ ràng cũng rất chuẩn.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão, đầu óc ngài đúng là lợi hại thật, tôi từng nghe nói ngài từng là quan lớn dưới sự Tưởng công, hôm nay gặp, quả nhiên là phong phạm lãnh đạo.
Mọi người bị những lời nói của hắn khiến cho bật cười.
Khưu Hạc Thanh nói: Tôi không phải là quan lớn gì cả, chỉ là một quân nhân, hơn nữa là tướng bên thua, tướng bên thua không đủ ngôn dũng, lúc trước tôi theo Tưởng công tới Đài Loan, mới tới bên kia, cũng không nhìn thấy phương hướng, quanh quản trong mê man mấy năm, cuối cùng vẫn hạ quyết định quyết tâm bỏ quan tòng thương, hiện tại quay đầu nhìn lại, tôi không phải một tướng lãnh ưu tú, cũng không phải là một thương nhân đủ tư cách. Vương Triều Kim Cương tuy rằng là một tay tôi thành lập, nhưng thực sự phát triển lớn mạnh lại là ở trong tay Chỉ Đống.
Khưu Chỉ Đống mỉm cười nói: Cha, không có cha thì không có Vương Triều Kim Cương hôm nay, con là đứng trên vai người khổng lồ thôi.
Khưu Hạc Thanh nói: Một điểm mà Chỉ Đống khiến tôi vui mừng nhất là nó bất kể lúc nào cũng có thể giữ sự khiêm tốn, điểm này đám hậu bối các anh phải muốn học.
Đỗ Thiên Dã, Khưu Phượng Tiên, Khưu Khải Minh và Tô Viện Viện, Trương Dương cũng gật đầu theo.
Khưu Hạc Thanh lại nhìn về phía Trần Sùng Sơn: Tôi chỉ có một đứa con gái, tiểu Mẫn lúc trước không muốn theo tôi tới Đài Loan, nó lựa chọn ở lại đại lục, khiến tôi nhớ nhung mấy chục năm, lúc ban đầu tôi rất đau lòng, nhưng hiện tại nghĩ lại, nhân sinh một đời, khổ cay chua ngọt, chính là vì có rất nhiều những tình cảm này, phải trải qua thật hiều kinh lịch thì nhân sinh mới trở nên muôn màu muôn vẻ. Ánh mắt của ông ta hướng sang Đỗ Thiên Dã: Thiên Dã, cháu ngoại của tôi, hiện giờ đã là quan lớn của đại lục, khiến tôi rất kiêu ngạo.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão à, với tốc độ phát triển của Thiên Dã huynh, về sau lên làm tổng bí thư cũng có thể đấy.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Lại nói bậy.
Khưu Hạc Thanh nói: Thiên Dã, ông cũng có một câu muốn dạy cháu, tuy rằng chúng ta không thuộc cùng một chính đảng, nhưng ông cho rằng, nếu đã làm quan thì phải làm việc cho dân chúng, phải đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, như vậy mới đúng với quyền lực trong tay.
Đỗ Thiên Dã vẻ mặt trịnh trọng nói: Ông ngoại, Thiên Dã thụ giáo!
Trương đại quan nhân nói: Tôi phát hiện chúng ta có rất nhiều điểm chung.
Khưu Hạc Thanh nói: Trăm sông đổ về một biển, dù sao trên lịch sử từng có hợp tác nhiều lần, tôi thấy tương lai có lẽ vẫn còn có thể.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Ông ngoại thấy thế nào về tương lai của hai bên bờ biển Đài Loan.
Khưu Hạc Thanh mỉm cười nói: Tôi đối với chính trị đã sớm không quan tâm rồi, tuy rằng là vậy, cháu đã hỏi cái nhìn của ông, ông vẫn có thể nói một hai, theo ông thấy phân lâu tất hợp, trước khi tới đại lục, ông cho rằng trong ngắn hạn có lẽ không thể thực hiện được, nhưng sau khi đến đây rồi, ông mới ý thức được, có lẽ ngày này sẽ tới nhanh hơn so với dự đoán của ông, cùng chung nguồn máu, cùng chung văn hóa, theo sự phát triển nhanh chóng của đại lục, chênh lệch kinh tế của hai bên bờ biển cũng đang không ngừng thu hẹp, mặc dù có những người luôn miệng cường điệu giới hạn, nhưng lĩnh vực văn hóa kinh tế đã lặng lẽ tiến hành dung hợp, chuyện nước chảy thành sông thì không cần nhiều lời.
Khưu Chỉ Đống ở bên cạnh nhắc nhở: Cha, cha uống say rồi, Từ những lời này của ông ta có thể nhìn ra, tuy rằng là người một nhà, nhưng Khưu Chỉ Đống khi cha phát biểu quan điểm chính trị vẫn biểu hiện ra vẻ khá cẩn thận.
Khưu Hạc Thanh nói: Cha chưa uống say, Chỉ Đống, cha biết con băn khoăn cái gì? Cha vừa mới khen côn, nhưng hiện tại cha lại phải nói con mấy câu. Tính ham nói của Lão gia tử hôm nay triệt để bị kích phát rồi.
Khưu Chỉ Đống cười nói: Cha, cha cứ nói.
Khưu Hạc Thanh nói: Người Trung Quốc chúng ta chú ý thương nhi ưu tắc sĩ, thương nhân làm sinh ý tốt, cảm thấy trong phạm trù này không thể chứng minh được hết năng lực của mình, thường thường sẽ hướng ánh mắt tới chính giới. Từ sau khi cha giao Vương Triều Kim Cương cho con, cha cũng rất ít hỏi đến chuyện kinh doanh của con, các con sợ cha lo, cũng rất ít đem chuyện sinh ý nói cho cha biết, cho nên có một số tin tức cha vẫn biết được từ báo chí.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Cháu thấy ông nội nên tham gia hội nghị thành viên hội động quản trị lại.
Khưu Hạc Thanh nói: Lui rồi là lui, đầu óc của ông đã sớm không còn theo kịp trào lưu hiện đại, nếu như ông tới cuộc họp thành viên hội động quản trị nói chuyện, chỉ sợ đám thành viên hội động quản trị sẽ đối đãi với tôi như trẻ con, ngoài mặt thì kính ông, trong lòng không biết sẽ giễu cợt ông là lão già hồ đồ như thế nào.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão, tôi thấy ngài không hồ đồ chút nào, đầu óc so với đám người trẻ tuổi chúng tôi còn minh mẫn hơn.
Khưu lão nói: Không được, già rồi chính là già rồi, tôi giờ nói mọi người nguyện ý nghe, có lẽ không phải là bởi vì tôi nói đúng, mà là bởi vì các ngươi mọi người cảm thấy tôi lớn tuổi rồi, kinh trọng tôi nên mới nghe. ông ta nói tiếp những lời vừa rồi: Chỉ Đống, người ta cả đời có thể làm tốt một chuyện cũng là đủ rồi, con trong kinh thương vô cùng thành công, giành được thành tích khiến cha kiêu ngạo, cha không rõ vì sao con không kiên trì đi tiếp trên con đường này mà lại muốn giao thiệp với chính đàn?
Khưu Chỉ Đống nói: Thời đại thay đổi rồi, sinh ý cũng không còn đơn thuần như trước đây, Vương Triều Kim Cương đã phát triển tới bình cảnh, nếu như không thay đổi, tương lai cái chờ đợi chúng ta chỉ có sự sụp đổ.
Khưu lão nói: Cục diện chính trị của Đài Loan mấy năm nay, tác dụng mà tiền tài có thể mang tới càng lúc càng lớn, cha không tin, một đám chính khách dùng tiền đưa lên có thể đại biểu cho lợi ích của toàn người dân, con muốn làm gì cha biết, nhưng chính trị tuyệt đối không đơn giản như con nghĩ đâu, con tiêu tiền trên người chính khách, cho rằng chính khách sẽ đại biểu cho lợi ích của con. Khưu lão lắc đầu: Trong mắt Chính khách chỉ nhìn thấy lợi ích chính trị của hắn thôi, điều này quyết định con hiện tại phục vụ cho hắn thì vĩnh viễn phải phục vụ cho hắn, một khi lợi ích của con và hắn xảy ra xung đột, hắn sẽ là người đầu tiên ra tay đối phó con, cho nên cha thủy chung cho rằng, làm sinh ý vẫn nên đơn thuần một chút!
Những lời nói của Khưu Hạc Thanh khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào suy tư, Khưu Chỉ Đống biết cha đối với mình trong mấy năm gần đây giao thiệp với chính trị rất có phê bình kín đáo, có điều chưa bao giờ lộ ra ngoài mặt giống như hôm nay, Khưu Hạc Thanh không cho rằng lời nói của cha tất cả đều chính xác, những gì lão gia tử nghĩ, thật ra hắn cũng đã sớm nghĩ tới rồi, nếu mọi người đều đang đùa với tiền tài chính trị, mình vì sao không thể tham dự? Mình thông qua thủ đoạn chính trị để mưu cầu lợi ích kinh tế lớn hơn tựa hồ cũng không có gì sai, lão gia tử lớn tuổi, lá gan cũng trở nên càng ngày càng nhỏ, Khưu Chỉ Đống trong lòng không ngừng tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ khiêm tốn: Cha, con tôi hiểu rồi!
Khưu Hạc Thanh trước mặt mọi người nói con trai vài câu, nhìn thấy con trai thành khẩn đáp lại như vậy, cũng không đành lòng tiếp tục nói tiếp đề tài này, bảo Trần Sùng Sơn: Sùng Sơn, nhiều năm như vậy, cậu một mình rời xa cuộc sống đông người, sống đã quen chưa?
Khưu Chỉ Đống nói: Ý tưởng không tồi, chỉ sợ Lý đạo trưởng chưa chắc đã nguyện ý rời núi.
Khưu Khải Minh nói: Chỉ cần thành tâm ra giá, Lý đạo trưởng chưa chắc đã không chịu, trong mắt hắn trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không làm được.
Người khác không nói gì, Trương đại quan nhân lại cười nói: Lý đạo trưởng là người đã nhìn thấu hồng trần, người ta phụng dưỡng Trương thiên sư, anh cho rằng mỗi người đều có lộc ăn như chúng ta à. Phải nói là chúng ta được hưởng lộc của Trần đại gia, bằng không, Lý đạo trưởng sao lại tự mình hạ mình xuống bếp! Trương đại quan nhân nói coi như là khách khí, thật ra trong lòng thằng cha này đang nghĩ, anh thì tính là cái rắm? Nếu như không phải đi theo người nhà tới đây, lão đạo sĩ chắc chả buồn liếc anh tới một cái.
Khưu Khải Minh bị Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng, hắn và Trương Dương có oán hận chất chứa, lúc trước hắn từng có ý với Tra Vi. Vài lần đều bị Trương Dương phá hoại. Ít nhất trong mắt hắn chính là như vậy.
Khưu Phượng Tiên giỏi sát ngôn quan sắc, nhìn thấy vẻ mặt của biểu đệ thì cũng biết hắn bị Trương Dương chọc giận. Lập tức mỉm cười nói: Trương Dương nói đúng đó, thế ngoại cao nhân như Lý đạo trưởng, sẽ không coi trọng loại tục như tiền tài đâu.
Khưu Hạc Thanh nói: Cảnh trí Như vậy, món ngon như vậy, vốn không nên nghĩ tới những chuyện tục tằng, Khải Minh, Phượng Tiên, hai đứa trong lòng luôn nghĩ tới sinh ý tuy rằng là tốt, nhưng hai đứa phải biết rằng, trên thế giới này trừ sinh ý ra còn có rất nhiều chuyện đáng để coi trọng, ví dụ như... Ánh mắt hắn hướng về phía Trần Sùng Sơn, nói khẽ: Tình thân!
Trương đại quan nhân nói theo: Lão gia tử nói rất đúng, có điều ngài vẫn bỏ sót mấy chữ, còn có tình bạn và tình yêu nữa!
Khưu Hạc Thanh cười ha ha, ông ta nâng chén nói: Đối với tôi mà nói thì tình thân là quan trọng nhất, đến tuổi của tôi rồi, tình bạn sớm đã không còn tồn tại, những lão hữu năm đó đều chịu không nổi tôi, cả đám rời xa tôi, về phần tình yêu, đối với loại lão già gần đất xa trời như tôi mà mà nói thì lạilà chuyện xa không thể với, cho nên duy nhất chỉ còn lại tình thân, chính vì vậy, tình thân mới càng đáng quý. Khưu Hạc Thanh tuy rằng đã qua tuổi cửu, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nói đến đạo lý rõ ràng cũng rất chuẩn.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão, đầu óc ngài đúng là lợi hại thật, tôi từng nghe nói ngài từng là quan lớn dưới sự Tưởng công, hôm nay gặp, quả nhiên là phong phạm lãnh đạo.
Mọi người bị những lời nói của hắn khiến cho bật cười.
Khưu Hạc Thanh nói: Tôi không phải là quan lớn gì cả, chỉ là một quân nhân, hơn nữa là tướng bên thua, tướng bên thua không đủ ngôn dũng, lúc trước tôi theo Tưởng công tới Đài Loan, mới tới bên kia, cũng không nhìn thấy phương hướng, quanh quản trong mê man mấy năm, cuối cùng vẫn hạ quyết định quyết tâm bỏ quan tòng thương, hiện tại quay đầu nhìn lại, tôi không phải một tướng lãnh ưu tú, cũng không phải là một thương nhân đủ tư cách. Vương Triều Kim Cương tuy rằng là một tay tôi thành lập, nhưng thực sự phát triển lớn mạnh lại là ở trong tay Chỉ Đống.
Khưu Chỉ Đống mỉm cười nói: Cha, không có cha thì không có Vương Triều Kim Cương hôm nay, con là đứng trên vai người khổng lồ thôi.
Khưu Hạc Thanh nói: Một điểm mà Chỉ Đống khiến tôi vui mừng nhất là nó bất kể lúc nào cũng có thể giữ sự khiêm tốn, điểm này đám hậu bối các anh phải muốn học.
Đỗ Thiên Dã, Khưu Phượng Tiên, Khưu Khải Minh và Tô Viện Viện, Trương Dương cũng gật đầu theo.
Khưu Hạc Thanh lại nhìn về phía Trần Sùng Sơn: Tôi chỉ có một đứa con gái, tiểu Mẫn lúc trước không muốn theo tôi tới Đài Loan, nó lựa chọn ở lại đại lục, khiến tôi nhớ nhung mấy chục năm, lúc ban đầu tôi rất đau lòng, nhưng hiện tại nghĩ lại, nhân sinh một đời, khổ cay chua ngọt, chính là vì có rất nhiều những tình cảm này, phải trải qua thật hiều kinh lịch thì nhân sinh mới trở nên muôn màu muôn vẻ. Ánh mắt của ông ta hướng sang Đỗ Thiên Dã: Thiên Dã, cháu ngoại của tôi, hiện giờ đã là quan lớn của đại lục, khiến tôi rất kiêu ngạo.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão à, với tốc độ phát triển của Thiên Dã huynh, về sau lên làm tổng bí thư cũng có thể đấy.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Lại nói bậy.
Khưu Hạc Thanh nói: Thiên Dã, ông cũng có một câu muốn dạy cháu, tuy rằng chúng ta không thuộc cùng một chính đảng, nhưng ông cho rằng, nếu đã làm quan thì phải làm việc cho dân chúng, phải đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, như vậy mới đúng với quyền lực trong tay.
Đỗ Thiên Dã vẻ mặt trịnh trọng nói: Ông ngoại, Thiên Dã thụ giáo!
Trương đại quan nhân nói: Tôi phát hiện chúng ta có rất nhiều điểm chung.
Khưu Hạc Thanh nói: Trăm sông đổ về một biển, dù sao trên lịch sử từng có hợp tác nhiều lần, tôi thấy tương lai có lẽ vẫn còn có thể.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Ông ngoại thấy thế nào về tương lai của hai bên bờ biển Đài Loan.
Khưu Hạc Thanh mỉm cười nói: Tôi đối với chính trị đã sớm không quan tâm rồi, tuy rằng là vậy, cháu đã hỏi cái nhìn của ông, ông vẫn có thể nói một hai, theo ông thấy phân lâu tất hợp, trước khi tới đại lục, ông cho rằng trong ngắn hạn có lẽ không thể thực hiện được, nhưng sau khi đến đây rồi, ông mới ý thức được, có lẽ ngày này sẽ tới nhanh hơn so với dự đoán của ông, cùng chung nguồn máu, cùng chung văn hóa, theo sự phát triển nhanh chóng của đại lục, chênh lệch kinh tế của hai bên bờ biển cũng đang không ngừng thu hẹp, mặc dù có những người luôn miệng cường điệu giới hạn, nhưng lĩnh vực văn hóa kinh tế đã lặng lẽ tiến hành dung hợp, chuyện nước chảy thành sông thì không cần nhiều lời.
Khưu Chỉ Đống ở bên cạnh nhắc nhở: Cha, cha uống say rồi, Từ những lời này của ông ta có thể nhìn ra, tuy rằng là người một nhà, nhưng Khưu Chỉ Đống khi cha phát biểu quan điểm chính trị vẫn biểu hiện ra vẻ khá cẩn thận.
Khưu Hạc Thanh nói: Cha chưa uống say, Chỉ Đống, cha biết con băn khoăn cái gì? Cha vừa mới khen côn, nhưng hiện tại cha lại phải nói con mấy câu. Tính ham nói của Lão gia tử hôm nay triệt để bị kích phát rồi.
Khưu Chỉ Đống cười nói: Cha, cha cứ nói.
Khưu Hạc Thanh nói: Người Trung Quốc chúng ta chú ý thương nhi ưu tắc sĩ, thương nhân làm sinh ý tốt, cảm thấy trong phạm trù này không thể chứng minh được hết năng lực của mình, thường thường sẽ hướng ánh mắt tới chính giới. Từ sau khi cha giao Vương Triều Kim Cương cho con, cha cũng rất ít hỏi đến chuyện kinh doanh của con, các con sợ cha lo, cũng rất ít đem chuyện sinh ý nói cho cha biết, cho nên có một số tin tức cha vẫn biết được từ báo chí.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Cháu thấy ông nội nên tham gia hội nghị thành viên hội động quản trị lại.
Khưu Hạc Thanh nói: Lui rồi là lui, đầu óc của ông đã sớm không còn theo kịp trào lưu hiện đại, nếu như ông tới cuộc họp thành viên hội động quản trị nói chuyện, chỉ sợ đám thành viên hội động quản trị sẽ đối đãi với tôi như trẻ con, ngoài mặt thì kính ông, trong lòng không biết sẽ giễu cợt ông là lão già hồ đồ như thế nào.
Trương đại quan nhân nói: Khưu lão, tôi thấy ngài không hồ đồ chút nào, đầu óc so với đám người trẻ tuổi chúng tôi còn minh mẫn hơn.
Khưu lão nói: Không được, già rồi chính là già rồi, tôi giờ nói mọi người nguyện ý nghe, có lẽ không phải là bởi vì tôi nói đúng, mà là bởi vì các ngươi mọi người cảm thấy tôi lớn tuổi rồi, kinh trọng tôi nên mới nghe. ông ta nói tiếp những lời vừa rồi: Chỉ Đống, người ta cả đời có thể làm tốt một chuyện cũng là đủ rồi, con trong kinh thương vô cùng thành công, giành được thành tích khiến cha kiêu ngạo, cha không rõ vì sao con không kiên trì đi tiếp trên con đường này mà lại muốn giao thiệp với chính đàn?
Khưu Chỉ Đống nói: Thời đại thay đổi rồi, sinh ý cũng không còn đơn thuần như trước đây, Vương Triều Kim Cương đã phát triển tới bình cảnh, nếu như không thay đổi, tương lai cái chờ đợi chúng ta chỉ có sự sụp đổ.
Khưu lão nói: Cục diện chính trị của Đài Loan mấy năm nay, tác dụng mà tiền tài có thể mang tới càng lúc càng lớn, cha không tin, một đám chính khách dùng tiền đưa lên có thể đại biểu cho lợi ích của toàn người dân, con muốn làm gì cha biết, nhưng chính trị tuyệt đối không đơn giản như con nghĩ đâu, con tiêu tiền trên người chính khách, cho rằng chính khách sẽ đại biểu cho lợi ích của con. Khưu lão lắc đầu: Trong mắt Chính khách chỉ nhìn thấy lợi ích chính trị của hắn thôi, điều này quyết định con hiện tại phục vụ cho hắn thì vĩnh viễn phải phục vụ cho hắn, một khi lợi ích của con và hắn xảy ra xung đột, hắn sẽ là người đầu tiên ra tay đối phó con, cho nên cha thủy chung cho rằng, làm sinh ý vẫn nên đơn thuần một chút!
Những lời nói của Khưu Hạc Thanh khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào suy tư, Khưu Chỉ Đống biết cha đối với mình trong mấy năm gần đây giao thiệp với chính trị rất có phê bình kín đáo, có điều chưa bao giờ lộ ra ngoài mặt giống như hôm nay, Khưu Hạc Thanh không cho rằng lời nói của cha tất cả đều chính xác, những gì lão gia tử nghĩ, thật ra hắn cũng đã sớm nghĩ tới rồi, nếu mọi người đều đang đùa với tiền tài chính trị, mình vì sao không thể tham dự? Mình thông qua thủ đoạn chính trị để mưu cầu lợi ích kinh tế lớn hơn tựa hồ cũng không có gì sai, lão gia tử lớn tuổi, lá gan cũng trở nên càng ngày càng nhỏ, Khưu Chỉ Đống trong lòng không ngừng tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ khiêm tốn: Cha, con tôi hiểu rồi!
Khưu Hạc Thanh trước mặt mọi người nói con trai vài câu, nhìn thấy con trai thành khẩn đáp lại như vậy, cũng không đành lòng tiếp tục nói tiếp đề tài này, bảo Trần Sùng Sơn: Sùng Sơn, nhiều năm như vậy, cậu một mình rời xa cuộc sống đông người, sống đã quen chưa?
/2583
|