Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: Cha, con trời sanh tính không thích náo nhiệt, ở trong núi săn thú mà sống, nhàn rỗi thì viết tranh vẽ tranh, cũng tính là thoải mái.
Khưu Hạc Thanh liên tục gật đầu: Tốt, tốt, tốt, hiện tại con người ta rất ít có thể được yên tĩnh, thật ra hiểu rõ nhân sinh thì nhất định phải khiến mình yên tĩnh trước tiên.
Mấy người tán gẫu rất náo nhiệt liền thấy từ xa xa có hai đạo thân ảnh đi tới, tới gần mới thấy thì ra là Cảnh Tú Cúc và Trần Tuyết, Cảnh Tú Cúc tuy rằng được Trần Sùng Sơn thừa nhận, nhưng cô ta cũng ngại ở chung với moi người, dứt khoát ra gần sơn đạo đón con gái, Trần Tuyết vừa mới từ kinh thành về.
Nhìn thấy hai mẹ con tới, Trần Sùng Sơn cười nói: Tiểu Tuyết đã về rồi à!
Trần Tuyết tuy rằng quần áo mộc mạc, nhưng không che giấu được một thân khí chất siêu phàm đầy thiên địa linh tú của cô ta, Khưu Hạc Thanh nghe nói đây là con gái của cháu ngoại thì cũng vô cùng vui mừng, đứng dậy.
Cảnh Tú Cúc dẫn Trần Tuyết tới bên cạnh Khưu Hạc Thanh, cười cười giới thiệu: Ông ngoại, đây là con gái cháu Trần Tuyết.
Khưu Hạc Thanh vươn tay ra nắm tay Trần Tuyết: Tiểu Tuyết trông xinh đẹp quá!
Trần Tuyết dịu dàng cười nói: Chào cụ ngoại.
Khưu Hạc Thanh gật đầu nói: Vẫn chưa ăn cơm phải không, mau ngồi xuống đi.
Trần Tuyết nói: Cháu trên đường đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi ạ, cháu đi pha chút trà dã sơn cho mọi người ăn xong uống.
Sau khi Trần Tuyết rời khỏi, Khưu Phượng Tiên cười nói: Ông nội, ông rất thích tiểu Tuyết đúng không. Cháu sao chưa bao giờ nghe thấy ông khen cháu như vậy.
Khưu Hạc Thanh nói: Đứa nhỏ này trông ngoan ngoãn nghe lời, còn là thạc sĩ sinh của Thanh Hao, đúng là tài mạo song toàn, về sau nhất định phải tìm một con cháu danh môn môn đương hộ đối.
Trương đại quan nhân nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng, lão gia tử, ngài thôi đừng quan tâm. Con cháu danh môn gì có thể tốt hơn tôi được.
Khưu Chỉ Đống nói: Con thấy công tử của phó chủ tịch Lương không tồi, không bằng để con làm nguyệt lão.
Trần Sùng Sơn nói: Chuyện tình cảm của Người trẻ tuổi hay là cứ để tự chúng làm chủ đi, tôi tuy rằng là thôn phu sơn dã, nhưng tôi cũng biết đã qua thời lệnh cha mẹ, lời mai mối rồi, cho nên chúng ta đừng quan tâm làm gì.
Khưu Hạc Thanh cười nói: Nói rất đúng, bằng vào điều kiện của tiểu Tuyết. Chung thân đại sự của nó căn bản không cần chúng ta quan tâm.
Cảnh Tú Cúc đi theo con gái vào nhà đá, Trần Tuyết để bọc hành lý xuống rồi đi lấy lá trà, Cảnh Tú Cúc nói: Tiểu Tuyết, những lời vừa rồi của cụ ngoại con có nghe thấy không?
Trần Tuyết thờ ơ nói: Cái gì?
Cảnh Tú Cúc tới trước mặt con gái, nhìn hai mắt của cô ta, nói: Đừng giả bộ hồ đồ với mẹ, chung thân đại sự của con ấy.
Trần Tuyết nói: Con không quen biết gì bọn họ, bọn họ nói gì, chúng ta cứ nghe thôi là được.
Cảnh Tú Cúc nói: Khưu gia là nhà giàu số một số hai của Đài Loan. Con có nghe nói không. Vương Triều Kim Cương là của là bọn họ đó.
Trần Tuyết nói: Mẹ biết là của người tarồi, cần gì phải biểu hiện hưng phấn như vậy.
Cảnh Tú Cúc nói: Đứa nhỏ này này, Chúng ta không phải có thân thích ư?
Trần Tuyết nói: Thân thích thì sao? Giàu ở thâm sơn có họ hàng xa, nghèo ở ven đường không có ai hỏi, mẹ đã bao giờ nghe thấy đạo lý này chưa?
Cảnh Tú Cúc nói: Cụ ngoại của con không phải loại người như vậy.
Trần Tuyết nói: Cuộc sống của Chúng ta đang tốt đẹp, việc gì phải cần người khác giúp?
Cảnh Tú Cúc nói: Nha đầu ngốc, mẹ không phải muốn bọn họ giúp chúng ta gì cả, thật ra vừa rồi bọn họ nói không sai, con gái à, tìm chồng nhất định phải tìm một người gia thế giàu có, cái gì có tính uống nước cũng ngon, vợ chồng ân ái khổ cũng thành ngọt tất cả đều là chuyện ma quỷ lừa dối người, thời đại này, tất cả đều phải nhìn vào kinh tế, mẹ cũng cảm thấy rất tốt, nếu như bọn họ có thể giúp con ở Đài Loan tìm một công tử nhà giàu, con sau này không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.
Mẹ, mẹ có phiền hay không?
Cảnh Tú Cúc nói: Không, sao mà phiền? Mẹ đã xem rất nhiều phim Đài Loan rồi, bên kia cuộc sống con cháu nhà giàu rất xa hoa, con gái à, con còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, tin mẹ đi, mẹ là là người từng trải rồi
Trần Tuyết thở dài: Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiêu rồi, con hiện tại lấy nghiệp học làm trọng, đối với việc này không có hứng thú gì cả.
Cảnh Tú Cúc nói: Con là con gái, nghiệp học cái gì> Không phải mẹ dạy con, nhưng nữ nhân quan trọng nhất không phải là nghiệp học cũng không phải là sự nghiệp gì cả, quan trọng nhất là hôn nhân và gia đình, trong xã hội hiện tại, nữ hài tử bằng cấp cao cũng không được ưu thích, bằng cấp càng cao thì càng khó tìm được đối tượng.
Trần Tuyết bất lực bật cười: Mẹ, tìm được hay không là chuyện của con, tóm lại mẹ cũng đừng quan tâm làm gì, cầm hộ con! Cô ta đưa sơn trà đã được rót đầy cho mẹ.
Cảnh Tú Cúc cầm lấy bình trà rồi tiếp tục nói: Con nhìn đám bạn học của con đi, người khác không nói, nói Triệu Tĩnh đi, người ta cũng sinh con rồi, co không ngờ ngay cả đối tượng cũng không có.
Trần Tuyết nhìn mẹ một cái, dứt khoát không để ý tới tới cô ta nữa.
Cảnh Tú Cúc ngược lại càng nói càng có lực: Vốn Trương Dương cũng không tồi, chỉ tiếc thằng ôn này đã đính hôn rồi.
Trần Tuyết nói: Con hiện tại đã hiểu vì sao ông ngoại không thích mẹ.
Ôi, con mẹ này, phản rồi.
Đỗ Thiên Dã và Khưu Chỉ Đống cùng nhau uống sơn trà, hưởng thụ sự yên tĩnh của núi rừng sau giờ ngọ, có chút thoải mái.
Khưu Chỉ Đống nhìn cháu ngoại: Thiên Dã, ông nghe nói cháu sẽ đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh Hải?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tin tức của ông cũng linh thông thật. Hắn lập tức nghĩ tới chắc tin tức từ Khưu Chỉ Đống, nói khẽ: Nghe Tra Tấn Bắc nói phải không ạ?
Khưu Chỉ Đống không hề phủ nhận, cười cười gật đầu: Hắn ở kinh thành vẫn có một số nhân mạch.
Đỗ Thiên Dã cũng không lại, dù sao anh trai Tra Tấn Bắc trước mắt đang đảm nhiệm chức phó bộ trưởng Trung Tổ bộ, mấy tin tức này luôn sẽ đi trước người ta một bước. Đỗ Thiên Dã nói: Cậu nếu muốn tới Tĩnh Hải đầu tư, cháu có thể cung cấp một số tiện lợi.
Khưu Chỉ Đống nói: Sinh ý của Vương Triều Kim Cương đã sớm đi vào quỹ đạo rồi, hiện tại ông trên cơ bản đã ném hết cho chúng, không hỏi gì nữa.
Đỗ Thiên Dã nói: Cậu đối với thời cuộc của Đài Loan chắc hẳn tìm hiểu vô cùng thấu triệt.
Khưu Chỉ Đống mỉm cười nói: Những lời mà ông ngoại cháu vừa nói, cậu đã suy nghĩ rất lâu.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Sao j? Phong độ tao nhã của ông cậu này đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, khí khái và phong cách rất khác vẫn những thương nhân nội địa mà hắn hay tiếp xúc.
Khưu Chỉ Đống nói: cậu đối với một sốlời của lão nhân gia thì không dám gật bừa, cháu là người trong quan trường, tuy rằng vị trí trận doanh của chúng ta bất đồng, nhưng có một số việc dù sao vẫn tương thông, Thiên Dã, trong kinh thương có thể hoàn toàn phân tách với chính trị hay không, nói một cách khác, rốt cuộc có thương nhân thuần túy hay không?
Đỗ Thiên Dã nheo mắt lại nhìn hoàng hôn trên đỉnh núi, một lúc sau mới đưa ra đáp án phủ định: Không có!
Khưu Chỉ Đống nói: Nông dân dựa vào trời để ăn cơm, thương nhân thì cần nhờ chính sách để ăn cơm, một tin tức có thể khiến cho thị trường chứng khoán sôi sục, cũng có thể khiến giá cổ phiếu đi lên mạnh mẽ, cậu cũng từng muốn làm một thương nhân thuần túy, nhưng theo sinh ý mở rộng, muốn bảo trì phần thuần túy này đã là không thể.Muốn tập đoàn sinh tồn thật tốt thì nhất định phải tìm được thổ nhưỡng thích hợp.
Đỗ Thiên Dã nói: cháu nghe nói cậu đang tài trợ tranh cử?
Khưu Chỉ Đống cười nói: Đúng như những lời ông ngoại cháu nói, kim nguyên chính trị, mục đích cậu tham dự vào trong đó chỉ có một, chính là muốn người lãnh đạo tương lai có thể đại biểu cho lợi ích của gia tộc chúng ta, tư tâm quấy phá, tư tâm quấy phá.
Đỗ Thiên Dã nói: cháu luôn cảm thấy chính trị là hoạt động mạo hiểm, tham dự vào trong đó sẽ luôn chọc phải một số kẻ địch.
Khưu Chỉ Đống nói: Bất kỳ ai cũng đều sẽ có kẻ địch, con người thật ra là động vật ham đấu đá nhất trên thế giới này, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt tài phú, tranh đoạt quyền lực. Ánh mắt hắn hướng sang Đỗ Thiên Dã: Chủ nghĩa cộng sản mà các cậu gọi rốt cuộc là gì? Làm hết năng lực, phân phối theo nhu cầu? Cậu có biết dục vọng của con người là không có giới hạn hay không?
Đỗ Thiên Dã nói: Cái đó phải thành lập trên độ cao văn minh vật chất và trên cơ sở văn minh tinh thần.
Khưu Chỉ Đống nói: Tôi không đánh giá cao.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Cậu nếu kiêu trì giống như cháu thì có thể đã sớm trở thành một phần tử trong chúng cháu rồi.
Khưu Chỉ Đống cười ha ha.
Tối hôm đó người của Khưu gia không đi, tới ở nhờ Tử Hà quan, lão đạo sĩ đặc biệt bảo tiểu đạo đồng dọn dẹp năm gian phòng cho khách ở. Trần Sùng Sơn tối hôm đó nói chuyện với Khưu Hạc Thanh cho tới đêm khuya, cũng nghỉ ngơi ở trong Tử Hà quan, Khưu Phượng Tiên thì không quen ở Tử Hà quan, chủ động yêu cầu Trần Tuyết ở cùng với cô ta.
Trương đại quan nhân và Đỗ Thiên Dã ở cùng một phòng, thằng cha này chạy đến hầm rượu của lão đạo sĩ trộm một vò rượu quý của ông ta, lại vào bếp kiếm một đĩa lạ, cùng Đỗ Thiên Dã uống trong phòng. Cho tới tận khi uống sạch rượu hai người mới đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Trương đại quan nhân trong mông lung ngửi thấy mùi khét, hắn, mở mắt ra phát hiện ngoài cửa sổ là một mảng đỏ rực. Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, lập tức ý thức được có chút không ổn, hắn vỗ vỗ Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã sau khi uống rượu ngủ rất say, lay mấy cái vẫn ngủ. Trương đại quan nhân xoay người xuống giường, đưa mắt nhìn mới phát hiện bốn phía cửa sổ tất cả là lửa đỏ rực. Không khỏi toát mồ hôi lạnh, xoay người nhéo lỗ tai Đỗ Thiên Dã: Lão Đỗ, tỉnh lại mau, xảy ra đại sự rồi!
Khưu Hạc Thanh liên tục gật đầu: Tốt, tốt, tốt, hiện tại con người ta rất ít có thể được yên tĩnh, thật ra hiểu rõ nhân sinh thì nhất định phải khiến mình yên tĩnh trước tiên.
Mấy người tán gẫu rất náo nhiệt liền thấy từ xa xa có hai đạo thân ảnh đi tới, tới gần mới thấy thì ra là Cảnh Tú Cúc và Trần Tuyết, Cảnh Tú Cúc tuy rằng được Trần Sùng Sơn thừa nhận, nhưng cô ta cũng ngại ở chung với moi người, dứt khoát ra gần sơn đạo đón con gái, Trần Tuyết vừa mới từ kinh thành về.
Nhìn thấy hai mẹ con tới, Trần Sùng Sơn cười nói: Tiểu Tuyết đã về rồi à!
Trần Tuyết tuy rằng quần áo mộc mạc, nhưng không che giấu được một thân khí chất siêu phàm đầy thiên địa linh tú của cô ta, Khưu Hạc Thanh nghe nói đây là con gái của cháu ngoại thì cũng vô cùng vui mừng, đứng dậy.
Cảnh Tú Cúc dẫn Trần Tuyết tới bên cạnh Khưu Hạc Thanh, cười cười giới thiệu: Ông ngoại, đây là con gái cháu Trần Tuyết.
Khưu Hạc Thanh vươn tay ra nắm tay Trần Tuyết: Tiểu Tuyết trông xinh đẹp quá!
Trần Tuyết dịu dàng cười nói: Chào cụ ngoại.
Khưu Hạc Thanh gật đầu nói: Vẫn chưa ăn cơm phải không, mau ngồi xuống đi.
Trần Tuyết nói: Cháu trên đường đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi ạ, cháu đi pha chút trà dã sơn cho mọi người ăn xong uống.
Sau khi Trần Tuyết rời khỏi, Khưu Phượng Tiên cười nói: Ông nội, ông rất thích tiểu Tuyết đúng không. Cháu sao chưa bao giờ nghe thấy ông khen cháu như vậy.
Khưu Hạc Thanh nói: Đứa nhỏ này trông ngoan ngoãn nghe lời, còn là thạc sĩ sinh của Thanh Hao, đúng là tài mạo song toàn, về sau nhất định phải tìm một con cháu danh môn môn đương hộ đối.
Trương đại quan nhân nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng, lão gia tử, ngài thôi đừng quan tâm. Con cháu danh môn gì có thể tốt hơn tôi được.
Khưu Chỉ Đống nói: Con thấy công tử của phó chủ tịch Lương không tồi, không bằng để con làm nguyệt lão.
Trần Sùng Sơn nói: Chuyện tình cảm của Người trẻ tuổi hay là cứ để tự chúng làm chủ đi, tôi tuy rằng là thôn phu sơn dã, nhưng tôi cũng biết đã qua thời lệnh cha mẹ, lời mai mối rồi, cho nên chúng ta đừng quan tâm làm gì.
Khưu Hạc Thanh cười nói: Nói rất đúng, bằng vào điều kiện của tiểu Tuyết. Chung thân đại sự của nó căn bản không cần chúng ta quan tâm.
Cảnh Tú Cúc đi theo con gái vào nhà đá, Trần Tuyết để bọc hành lý xuống rồi đi lấy lá trà, Cảnh Tú Cúc nói: Tiểu Tuyết, những lời vừa rồi của cụ ngoại con có nghe thấy không?
Trần Tuyết thờ ơ nói: Cái gì?
Cảnh Tú Cúc tới trước mặt con gái, nhìn hai mắt của cô ta, nói: Đừng giả bộ hồ đồ với mẹ, chung thân đại sự của con ấy.
Trần Tuyết nói: Con không quen biết gì bọn họ, bọn họ nói gì, chúng ta cứ nghe thôi là được.
Cảnh Tú Cúc nói: Khưu gia là nhà giàu số một số hai của Đài Loan. Con có nghe nói không. Vương Triều Kim Cương là của là bọn họ đó.
Trần Tuyết nói: Mẹ biết là của người tarồi, cần gì phải biểu hiện hưng phấn như vậy.
Cảnh Tú Cúc nói: Đứa nhỏ này này, Chúng ta không phải có thân thích ư?
Trần Tuyết nói: Thân thích thì sao? Giàu ở thâm sơn có họ hàng xa, nghèo ở ven đường không có ai hỏi, mẹ đã bao giờ nghe thấy đạo lý này chưa?
Cảnh Tú Cúc nói: Cụ ngoại của con không phải loại người như vậy.
Trần Tuyết nói: Cuộc sống của Chúng ta đang tốt đẹp, việc gì phải cần người khác giúp?
Cảnh Tú Cúc nói: Nha đầu ngốc, mẹ không phải muốn bọn họ giúp chúng ta gì cả, thật ra vừa rồi bọn họ nói không sai, con gái à, tìm chồng nhất định phải tìm một người gia thế giàu có, cái gì có tính uống nước cũng ngon, vợ chồng ân ái khổ cũng thành ngọt tất cả đều là chuyện ma quỷ lừa dối người, thời đại này, tất cả đều phải nhìn vào kinh tế, mẹ cũng cảm thấy rất tốt, nếu như bọn họ có thể giúp con ở Đài Loan tìm một công tử nhà giàu, con sau này không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.
Mẹ, mẹ có phiền hay không?
Cảnh Tú Cúc nói: Không, sao mà phiền? Mẹ đã xem rất nhiều phim Đài Loan rồi, bên kia cuộc sống con cháu nhà giàu rất xa hoa, con gái à, con còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, tin mẹ đi, mẹ là là người từng trải rồi
Trần Tuyết thở dài: Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiêu rồi, con hiện tại lấy nghiệp học làm trọng, đối với việc này không có hứng thú gì cả.
Cảnh Tú Cúc nói: Con là con gái, nghiệp học cái gì> Không phải mẹ dạy con, nhưng nữ nhân quan trọng nhất không phải là nghiệp học cũng không phải là sự nghiệp gì cả, quan trọng nhất là hôn nhân và gia đình, trong xã hội hiện tại, nữ hài tử bằng cấp cao cũng không được ưu thích, bằng cấp càng cao thì càng khó tìm được đối tượng.
Trần Tuyết bất lực bật cười: Mẹ, tìm được hay không là chuyện của con, tóm lại mẹ cũng đừng quan tâm làm gì, cầm hộ con! Cô ta đưa sơn trà đã được rót đầy cho mẹ.
Cảnh Tú Cúc cầm lấy bình trà rồi tiếp tục nói: Con nhìn đám bạn học của con đi, người khác không nói, nói Triệu Tĩnh đi, người ta cũng sinh con rồi, co không ngờ ngay cả đối tượng cũng không có.
Trần Tuyết nhìn mẹ một cái, dứt khoát không để ý tới tới cô ta nữa.
Cảnh Tú Cúc ngược lại càng nói càng có lực: Vốn Trương Dương cũng không tồi, chỉ tiếc thằng ôn này đã đính hôn rồi.
Trần Tuyết nói: Con hiện tại đã hiểu vì sao ông ngoại không thích mẹ.
Ôi, con mẹ này, phản rồi.
Đỗ Thiên Dã và Khưu Chỉ Đống cùng nhau uống sơn trà, hưởng thụ sự yên tĩnh của núi rừng sau giờ ngọ, có chút thoải mái.
Khưu Chỉ Đống nhìn cháu ngoại: Thiên Dã, ông nghe nói cháu sẽ đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh Hải?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tin tức của ông cũng linh thông thật. Hắn lập tức nghĩ tới chắc tin tức từ Khưu Chỉ Đống, nói khẽ: Nghe Tra Tấn Bắc nói phải không ạ?
Khưu Chỉ Đống không hề phủ nhận, cười cười gật đầu: Hắn ở kinh thành vẫn có một số nhân mạch.
Đỗ Thiên Dã cũng không lại, dù sao anh trai Tra Tấn Bắc trước mắt đang đảm nhiệm chức phó bộ trưởng Trung Tổ bộ, mấy tin tức này luôn sẽ đi trước người ta một bước. Đỗ Thiên Dã nói: Cậu nếu muốn tới Tĩnh Hải đầu tư, cháu có thể cung cấp một số tiện lợi.
Khưu Chỉ Đống nói: Sinh ý của Vương Triều Kim Cương đã sớm đi vào quỹ đạo rồi, hiện tại ông trên cơ bản đã ném hết cho chúng, không hỏi gì nữa.
Đỗ Thiên Dã nói: Cậu đối với thời cuộc của Đài Loan chắc hẳn tìm hiểu vô cùng thấu triệt.
Khưu Chỉ Đống mỉm cười nói: Những lời mà ông ngoại cháu vừa nói, cậu đã suy nghĩ rất lâu.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Sao j? Phong độ tao nhã của ông cậu này đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, khí khái và phong cách rất khác vẫn những thương nhân nội địa mà hắn hay tiếp xúc.
Khưu Chỉ Đống nói: cậu đối với một sốlời của lão nhân gia thì không dám gật bừa, cháu là người trong quan trường, tuy rằng vị trí trận doanh của chúng ta bất đồng, nhưng có một số việc dù sao vẫn tương thông, Thiên Dã, trong kinh thương có thể hoàn toàn phân tách với chính trị hay không, nói một cách khác, rốt cuộc có thương nhân thuần túy hay không?
Đỗ Thiên Dã nheo mắt lại nhìn hoàng hôn trên đỉnh núi, một lúc sau mới đưa ra đáp án phủ định: Không có!
Khưu Chỉ Đống nói: Nông dân dựa vào trời để ăn cơm, thương nhân thì cần nhờ chính sách để ăn cơm, một tin tức có thể khiến cho thị trường chứng khoán sôi sục, cũng có thể khiến giá cổ phiếu đi lên mạnh mẽ, cậu cũng từng muốn làm một thương nhân thuần túy, nhưng theo sinh ý mở rộng, muốn bảo trì phần thuần túy này đã là không thể.Muốn tập đoàn sinh tồn thật tốt thì nhất định phải tìm được thổ nhưỡng thích hợp.
Đỗ Thiên Dã nói: cháu nghe nói cậu đang tài trợ tranh cử?
Khưu Chỉ Đống cười nói: Đúng như những lời ông ngoại cháu nói, kim nguyên chính trị, mục đích cậu tham dự vào trong đó chỉ có một, chính là muốn người lãnh đạo tương lai có thể đại biểu cho lợi ích của gia tộc chúng ta, tư tâm quấy phá, tư tâm quấy phá.
Đỗ Thiên Dã nói: cháu luôn cảm thấy chính trị là hoạt động mạo hiểm, tham dự vào trong đó sẽ luôn chọc phải một số kẻ địch.
Khưu Chỉ Đống nói: Bất kỳ ai cũng đều sẽ có kẻ địch, con người thật ra là động vật ham đấu đá nhất trên thế giới này, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt tài phú, tranh đoạt quyền lực. Ánh mắt hắn hướng sang Đỗ Thiên Dã: Chủ nghĩa cộng sản mà các cậu gọi rốt cuộc là gì? Làm hết năng lực, phân phối theo nhu cầu? Cậu có biết dục vọng của con người là không có giới hạn hay không?
Đỗ Thiên Dã nói: Cái đó phải thành lập trên độ cao văn minh vật chất và trên cơ sở văn minh tinh thần.
Khưu Chỉ Đống nói: Tôi không đánh giá cao.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Cậu nếu kiêu trì giống như cháu thì có thể đã sớm trở thành một phần tử trong chúng cháu rồi.
Khưu Chỉ Đống cười ha ha.
Tối hôm đó người của Khưu gia không đi, tới ở nhờ Tử Hà quan, lão đạo sĩ đặc biệt bảo tiểu đạo đồng dọn dẹp năm gian phòng cho khách ở. Trần Sùng Sơn tối hôm đó nói chuyện với Khưu Hạc Thanh cho tới đêm khuya, cũng nghỉ ngơi ở trong Tử Hà quan, Khưu Phượng Tiên thì không quen ở Tử Hà quan, chủ động yêu cầu Trần Tuyết ở cùng với cô ta.
Trương đại quan nhân và Đỗ Thiên Dã ở cùng một phòng, thằng cha này chạy đến hầm rượu của lão đạo sĩ trộm một vò rượu quý của ông ta, lại vào bếp kiếm một đĩa lạ, cùng Đỗ Thiên Dã uống trong phòng. Cho tới tận khi uống sạch rượu hai người mới đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Trương đại quan nhân trong mông lung ngửi thấy mùi khét, hắn, mở mắt ra phát hiện ngoài cửa sổ là một mảng đỏ rực. Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, lập tức ý thức được có chút không ổn, hắn vỗ vỗ Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã sau khi uống rượu ngủ rất say, lay mấy cái vẫn ngủ. Trương đại quan nhân xoay người xuống giường, đưa mắt nhìn mới phát hiện bốn phía cửa sổ tất cả là lửa đỏ rực. Không khỏi toát mồ hôi lạnh, xoay người nhéo lỗ tai Đỗ Thiên Dã: Lão Đỗ, tỉnh lại mau, xảy ra đại sự rồi!
/2583
|