Trương Dương nói: Tôi thật sự là không nghĩ thông, cô ta vì sao xuống tay với tôi?
Trần Tuyết nói: Có lẽ là bị người ta sai khiến, có lẽ là vì yêu quá sinh hận.
Trương đại quan nhân lắc đầu: Cái sau căn bản không thể, tôi và cô ta căn bản không có tình cảm gì cả.
Trần Tuyết nói: Tôi cùng anh đi tìm cô ta. Trần Tuyết sở dĩ quyết định như vậy là vì cô ta lo lắng Trương Dương có sơ xuất. Tuy rằng Trương Dương võ công trác tuyệt, nhưng hắn lần này không phải là gặp đối thủ quang minh chính đại, đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Đan Thần rất có thể chính là người hạ cổ trong cơ thể hắn, Trương Dương đối mặt Liễu Đan Thần sẽ tồn tại rất nhiều biến số.
Tuy rằng mưa to chưa dứt, nhưng rạp hát Lê Viên vẫn rất ồn ào náo nhiệt, Bích Cung Duyến do Liễu Đan Thần làm diễn viên chính đang được trình diễn.
Trương Dương và Trần Tuyết cũng mua vé vào rạp, bọn họ tới hơi muộn, vị trí còn lại đều là rất xa.
Liễu Đan Thần một khi đi lên sân khấu, lập tức tỏa ra ánh sáng chói lọi, như là không phải Liễu Đan Thần tinh thần sa sút tiều tụy mà Trương Dương gặp hôm trước. Xướng niệm tố đả, không cái nào không thể hiện ra tài năng kinh kịch trời cho của cô ta, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên bên tai, diễn xuất hai tiếng đồng hồ liên tục mà tuyệt không tẻ nhạt, khi kết thúc tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong phòng Hoá trang bầy đầy hoa tươi và lẵng hoa, Liễu Đan Thần không thèm nhìn những thứ này, bắt đầu tháo trang sức, vốn viện kinh kịch buổi tối còn có một hồi tiệc mừng công, Liễu Đan Thần không có hứng thú gì cả, cô ta lấy cớ mình có việc, đi trước.
Liễu Đan Thần rời khỏi từ cửa nhỏ của rạp hát, đi lên đại lộ, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trương đại quan nhân lái xe Mercedes đi tới, cũng không chờ hắn tới trước mặt Liễu Đan Thần thì liền nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đỗ trước mặt Liễu Đan Thần, cửa xe mở ra, một vị nam tử thân hình cao lớn tay cầm một bó hoa hồng, mày mặt tươi cười xuất hiện trước mặt Liễu Đan Thần, Trương Dương không quen người này, có điều nhìn cách ăn mặc thì chắc thân phận của thằng cha này cũng bất phàm.
Liễu Đan Thần nhíu mày, hiển nhiên không có ý nhận hoa của hắn, xoay người bước về phía Trương Dương, nam tử đó nói: Liễu tiểu thư, nể mặt ăn bữa khuya cùng đi!
Liễu Đan Thần vốn không định đẻ ý tới hắn, nhưng khi cô ta xoay người đi được vài bước thì nhìn thấy xe Mercedes phía sau, mượn ánh đèn đường, cô ta nhìn thấy Trương Dương bên trong xe, mắt đẹp lập tức tròn xoe.
Trương Dương nói với Trần Tuyết ở bên cạnh: Hỏng rồi, bị cô ta phát hiện rồi!
Liễu Đan Thần dừng chân, xoay người lại, nhận lấy hoa tươi trong tay nam tử đó, ghé vào ngửi mùi thơm rồi nói khẽ: Đa tạ Phó tiên sinh.
Nam tử đó cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô không nhớ rõ tôi họ gì!
Liễu Đan Thần nói: Đi đâu ăn khuya.
Nam tử đó không ngờ Liễu Đan Thần đột nhiên thay đổi thái độ, có chút kinh hỉ nói: Macao ấn tượng đi!
Nhìn Liễu Đan Thần lên xe Land Rover màu đen, Trương đại quan nhân không khỏi thở dài: Con mẹ nó, nửa đường giết ra Trình Giảo Kim.
Trần Tuyết nhíu mày: Anh nói năng không thể sạch sẽ chút à?
Trương Dương lái xe, đi theo sau ở xa xa, nếu đã quyết định xuống tay với Liễu Đan Thần thì không thể dễ dàng từ bỏ, Trương đại quan nhân cũng không phải là hạng người bỏ dở nửa chừng.
Liễu Đan Thần lộ ra có chút tâm thần không yên, qua gương chiếu hậu thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Nam tử họ Phó Bên cạnh mỉm cười nói: Liễu tiểu thư hình như có tâm sự.
Liễu Đan Thần cười cười không nói gì.
Nam tử đó nhìn nhìn vào gương, nói khẽ: Xe Mercedes phía sau có phải là theo cô không?
Liễu Đan Thần cắn cắn môi nói: kệ hắn.
Trương Dương lái xe vào Macao ấn tượng thì nhìn thấy Liễu Đan Thần và nam tử họ Phó cùng nhau đi vào cửa lớn, hắn nói với Trần Tuyết: Đi, chúng ta cũng vào.
Trần Tuyết nói: Hay là ở bên ngoài chờ bọn họ ra đi.
Trương Dương nói: Vì sao người ta ở trong ăn thơm uống ngon còn chúng ta phải uống gió ăn sương bên ngoài, đừng ngại, cứ vào đi, tôi mời.
Trần Tuyết nói: Tôi không đói bụng, anh đi một mình đi.
Trương Dương nói: Hai ta nếu cùng đi với nhau thì là người cộng tác, đã cộng tác thì phải phối hợp, tôi đi một mình, người ta vừa nhìn đã biết tôi đang theo dõi, cô đi theo tôi vào mới dễ che giấu.
Trần Tuyết không lay chuyển được hắn, chỉ có thể xuống xe cùng hắn đi vào Macao ấn tượng.
Mưa vẫn rơi, có điều đã ngớt đi rồi, tuy rằng đã là chín giờ tối, nhưng sinh ý của Macao ấn tượng vẫn không tồi.
Trương Dương và Trần Tuyết tới đại sảnh lầu hai, nhìn thấy Liễu Đan Thần và nam tử đó ngồi gần cửa sổ, nam tử đó nói gì đó, Liễu Đan Thần mặc dù đang cười nhưng lộ ra vẻ không yên lòng.
Trương Dương gọi thức ăn, phát hiện ánh mắt Liễu Đan Thần thỉnh thoảng nhìn về phía mình, khẳng định đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nam tử họ Phó ở đối diện Liễu Đan Thần cũng cảm thấy được cô ta không yên lòng, thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn thấy Trương Dương, hắn nói khẽ: Cô biết hắn à?
Liễu Đan Thần gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhẹ giọng thở dài: Kệ hắn!
Nam tử họ Phó nói: Cô gái đó là bạn gái của hắn à?
Liễu Đan Thần nói: Tôi không biết! Cô ta cắn cắn môi, tựa hồ ý thức được mình không nên nói như vậy, nói khẽ: Hắn gần đây vẫn luôn bám lấy tôi, tôi không biết hắn, hắn con uy hiếp tôi.
Nam tử họ Phó nghe Liễu Đan Thần nói như vậy thì lập tức tức giận, hắn lạnh lùng nói: Giờ là xã hội pháp trị, hắn cho rằng mình là ai? Có thể làm xằng làm bậy ư?
Liễu Đan Thần nói: Thôi, mặc kệ hắn, hắn về sau còn đi theo tôi như vậy thì cùng lắm báo cảnh sát!
Nam tử họ Phó nói: Tôi đi nói chuyện với hắn!
Đừng...
Nam tử họ Phó đứng dậy đi đến chỗ Trương Dương.
Trần Tuyết nhìn thấy nam tử đó bước về phía bọn họ thì nói khẽ: Xem ra anh bị phát hiện rồi!
Trương đại quan nhân uống ngụm bia, thản nhiên như không: Phát hiện thì làm sao?
Nam tử đó đã tới bên cạnh hắn, quan sát Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói với hắn vị bằng hữu này , tôi quen anh à?
Nam tử đó nói: Tôi hôm nay tới đây chỉ muốn nói với anh một câu, về sau cách xa Liễu Đan Thần một chút, tốt nhất là lượn hẳn đi.
Trương Dương trước giờ cũng không phải là nhân vật dễ tính, hắn nghe lời nói cả vú lấp miệng em của nam tử thì có chút khinh thường: Tôi nên làm như thế nào anh quản được à? Tôi cũng khuyên anh một câu, muốn xuất đầu vì người khác thì trước tiên xét phân lượng của mình đã, đầu to bao nhiêu mà đi đội lắm mũ, anh lớn như vậy rồi không cần tôi dạy chứ hả?
Nam tử đó gật đầu: Rất tốt! Hắn không hề phát hỏa trước mặt mọi người, mà là xoay người trở lại bên cạnh Liễu Đan Thần.
Trương đại quan nhân cười nói với Trần Tuyết: Muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng để ruồi bọ kêu vo ve làm chúng ta mất hứng.
Trần Tuyết nhẹ giọng thở dài: Anh giải quyết vấn đề vì sao cứ phải dùng loại phương thức cực đoan này?
Trương Dương nói: Cô nhìn rõ rồi đó, lần này là người ta chọc tới đầu tôi, trên thế giới này cứ có loại người vậy đó, rất thích thể hiện.
Trương đại quan nhân rất nhanh liền minh bạch, đối phương xuất đầu cho Liễu Đan Thần là có chỗ dựa.
Liễu Đan Thần và nam tử họ Phó vừa rời khỏi Macao ấn tượng thì Trương đại quan nhân và Trần Tuyết cũng tính tiền đi theo, bọn họ vừa tới trước xe thì lập tức có bốn gã cảnh sát đi tới, Trương Dương ý thức được có chút không đúng, cho nên hắn cũng không vội vàng lái xe, chẳng lẽ thằng ôn đó tố cáo với cảnh sát mình lái xe sau khi uống rượu, loại mánh khóe này cũng không tránh khỏi quá tiểu nhân rồi.
Một gã cảnh sát Cầm đầu gật đầu với Trương Dương: Tiên sinh, chúng tôi là người của phân cục khu Nam Sách, có người tố cáo anh theo dõi người ta phi pháp, gây ảnh hưởng tới an toàn của người khác, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hiệp trợ điều tra.
Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: Tôi nói này, anh có thể có chút sáng ý hơn được hay không, Có người tố cáo thì anh tin à?
Cảnh sát đó nói: Tôi không tin, nhưng có người tố cáo thì tôi vẫn phải xử lý nghiêm túc, xin anh phối hợp với công tác của tôi, trước tiên theo tôi tới cục cảnh sát một chuyến.
Trương Dương nói: Anh biết tôi là ai không? Lời này hắn bản không muốn nói ra, chỉ là tên cảnh sát trước mắt này thật sự là rất đui mù, cái khác không nói, hệ thống công an của kinh thành hắn vẫn có chút quan hệ, lúc trước khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương có quan hệ không tồi với hai vị cục trưởng của phân cục khu trực thuộc, phó cục trưởng Lương Liên Hợp lúc đó hiện giờ cũng đã được điều nhiệm làm cục trưởng khu Nam Sách, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không để tên tiểu cảnh sát này vào mắt.
Cảnh sát đó nói: Tôi mặc kệ anh là ai, cảnh sát chúng tôi làm việc chú ý nhất tới công bình chứ không phải quan hệ, anh cho dù là công tử của chủ tịch quốc gia, chúng tôi nên điều tra thì vẫn phải điều tra.
Trương Dương nói: Tiểu tử, gớm nhỉ.
Cảnh sát Đó nói: Xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi!
Một gã cảnh sát Ở bên cạnh nói: Xin đưa chứng minh thư và giấy phép lái xe.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Đan Thần, liền thấy cô ta đã lên xe Land Rover màu đen, nam tử đi cùng với cô ta thì cười cười với Trương Dương, rất tiêu sái phất phất tay, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Trần Tuyết nói: Có lẽ là bị người ta sai khiến, có lẽ là vì yêu quá sinh hận.
Trương đại quan nhân lắc đầu: Cái sau căn bản không thể, tôi và cô ta căn bản không có tình cảm gì cả.
Trần Tuyết nói: Tôi cùng anh đi tìm cô ta. Trần Tuyết sở dĩ quyết định như vậy là vì cô ta lo lắng Trương Dương có sơ xuất. Tuy rằng Trương Dương võ công trác tuyệt, nhưng hắn lần này không phải là gặp đối thủ quang minh chính đại, đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Đan Thần rất có thể chính là người hạ cổ trong cơ thể hắn, Trương Dương đối mặt Liễu Đan Thần sẽ tồn tại rất nhiều biến số.
Tuy rằng mưa to chưa dứt, nhưng rạp hát Lê Viên vẫn rất ồn ào náo nhiệt, Bích Cung Duyến do Liễu Đan Thần làm diễn viên chính đang được trình diễn.
Trương Dương và Trần Tuyết cũng mua vé vào rạp, bọn họ tới hơi muộn, vị trí còn lại đều là rất xa.
Liễu Đan Thần một khi đi lên sân khấu, lập tức tỏa ra ánh sáng chói lọi, như là không phải Liễu Đan Thần tinh thần sa sút tiều tụy mà Trương Dương gặp hôm trước. Xướng niệm tố đả, không cái nào không thể hiện ra tài năng kinh kịch trời cho của cô ta, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên bên tai, diễn xuất hai tiếng đồng hồ liên tục mà tuyệt không tẻ nhạt, khi kết thúc tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong phòng Hoá trang bầy đầy hoa tươi và lẵng hoa, Liễu Đan Thần không thèm nhìn những thứ này, bắt đầu tháo trang sức, vốn viện kinh kịch buổi tối còn có một hồi tiệc mừng công, Liễu Đan Thần không có hứng thú gì cả, cô ta lấy cớ mình có việc, đi trước.
Liễu Đan Thần rời khỏi từ cửa nhỏ của rạp hát, đi lên đại lộ, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trương đại quan nhân lái xe Mercedes đi tới, cũng không chờ hắn tới trước mặt Liễu Đan Thần thì liền nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đỗ trước mặt Liễu Đan Thần, cửa xe mở ra, một vị nam tử thân hình cao lớn tay cầm một bó hoa hồng, mày mặt tươi cười xuất hiện trước mặt Liễu Đan Thần, Trương Dương không quen người này, có điều nhìn cách ăn mặc thì chắc thân phận của thằng cha này cũng bất phàm.
Liễu Đan Thần nhíu mày, hiển nhiên không có ý nhận hoa của hắn, xoay người bước về phía Trương Dương, nam tử đó nói: Liễu tiểu thư, nể mặt ăn bữa khuya cùng đi!
Liễu Đan Thần vốn không định đẻ ý tới hắn, nhưng khi cô ta xoay người đi được vài bước thì nhìn thấy xe Mercedes phía sau, mượn ánh đèn đường, cô ta nhìn thấy Trương Dương bên trong xe, mắt đẹp lập tức tròn xoe.
Trương Dương nói với Trần Tuyết ở bên cạnh: Hỏng rồi, bị cô ta phát hiện rồi!
Liễu Đan Thần dừng chân, xoay người lại, nhận lấy hoa tươi trong tay nam tử đó, ghé vào ngửi mùi thơm rồi nói khẽ: Đa tạ Phó tiên sinh.
Nam tử đó cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô không nhớ rõ tôi họ gì!
Liễu Đan Thần nói: Đi đâu ăn khuya.
Nam tử đó không ngờ Liễu Đan Thần đột nhiên thay đổi thái độ, có chút kinh hỉ nói: Macao ấn tượng đi!
Nhìn Liễu Đan Thần lên xe Land Rover màu đen, Trương đại quan nhân không khỏi thở dài: Con mẹ nó, nửa đường giết ra Trình Giảo Kim.
Trần Tuyết nhíu mày: Anh nói năng không thể sạch sẽ chút à?
Trương Dương lái xe, đi theo sau ở xa xa, nếu đã quyết định xuống tay với Liễu Đan Thần thì không thể dễ dàng từ bỏ, Trương đại quan nhân cũng không phải là hạng người bỏ dở nửa chừng.
Liễu Đan Thần lộ ra có chút tâm thần không yên, qua gương chiếu hậu thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Nam tử họ Phó Bên cạnh mỉm cười nói: Liễu tiểu thư hình như có tâm sự.
Liễu Đan Thần cười cười không nói gì.
Nam tử đó nhìn nhìn vào gương, nói khẽ: Xe Mercedes phía sau có phải là theo cô không?
Liễu Đan Thần cắn cắn môi nói: kệ hắn.
Trương Dương lái xe vào Macao ấn tượng thì nhìn thấy Liễu Đan Thần và nam tử họ Phó cùng nhau đi vào cửa lớn, hắn nói với Trần Tuyết: Đi, chúng ta cũng vào.
Trần Tuyết nói: Hay là ở bên ngoài chờ bọn họ ra đi.
Trương Dương nói: Vì sao người ta ở trong ăn thơm uống ngon còn chúng ta phải uống gió ăn sương bên ngoài, đừng ngại, cứ vào đi, tôi mời.
Trần Tuyết nói: Tôi không đói bụng, anh đi một mình đi.
Trương Dương nói: Hai ta nếu cùng đi với nhau thì là người cộng tác, đã cộng tác thì phải phối hợp, tôi đi một mình, người ta vừa nhìn đã biết tôi đang theo dõi, cô đi theo tôi vào mới dễ che giấu.
Trần Tuyết không lay chuyển được hắn, chỉ có thể xuống xe cùng hắn đi vào Macao ấn tượng.
Mưa vẫn rơi, có điều đã ngớt đi rồi, tuy rằng đã là chín giờ tối, nhưng sinh ý của Macao ấn tượng vẫn không tồi.
Trương Dương và Trần Tuyết tới đại sảnh lầu hai, nhìn thấy Liễu Đan Thần và nam tử đó ngồi gần cửa sổ, nam tử đó nói gì đó, Liễu Đan Thần mặc dù đang cười nhưng lộ ra vẻ không yên lòng.
Trương Dương gọi thức ăn, phát hiện ánh mắt Liễu Đan Thần thỉnh thoảng nhìn về phía mình, khẳng định đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nam tử họ Phó ở đối diện Liễu Đan Thần cũng cảm thấy được cô ta không yên lòng, thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn thấy Trương Dương, hắn nói khẽ: Cô biết hắn à?
Liễu Đan Thần gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhẹ giọng thở dài: Kệ hắn!
Nam tử họ Phó nói: Cô gái đó là bạn gái của hắn à?
Liễu Đan Thần nói: Tôi không biết! Cô ta cắn cắn môi, tựa hồ ý thức được mình không nên nói như vậy, nói khẽ: Hắn gần đây vẫn luôn bám lấy tôi, tôi không biết hắn, hắn con uy hiếp tôi.
Nam tử họ Phó nghe Liễu Đan Thần nói như vậy thì lập tức tức giận, hắn lạnh lùng nói: Giờ là xã hội pháp trị, hắn cho rằng mình là ai? Có thể làm xằng làm bậy ư?
Liễu Đan Thần nói: Thôi, mặc kệ hắn, hắn về sau còn đi theo tôi như vậy thì cùng lắm báo cảnh sát!
Nam tử họ Phó nói: Tôi đi nói chuyện với hắn!
Đừng...
Nam tử họ Phó đứng dậy đi đến chỗ Trương Dương.
Trần Tuyết nhìn thấy nam tử đó bước về phía bọn họ thì nói khẽ: Xem ra anh bị phát hiện rồi!
Trương đại quan nhân uống ngụm bia, thản nhiên như không: Phát hiện thì làm sao?
Nam tử đó đã tới bên cạnh hắn, quan sát Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói với hắn vị bằng hữu này , tôi quen anh à?
Nam tử đó nói: Tôi hôm nay tới đây chỉ muốn nói với anh một câu, về sau cách xa Liễu Đan Thần một chút, tốt nhất là lượn hẳn đi.
Trương Dương trước giờ cũng không phải là nhân vật dễ tính, hắn nghe lời nói cả vú lấp miệng em của nam tử thì có chút khinh thường: Tôi nên làm như thế nào anh quản được à? Tôi cũng khuyên anh một câu, muốn xuất đầu vì người khác thì trước tiên xét phân lượng của mình đã, đầu to bao nhiêu mà đi đội lắm mũ, anh lớn như vậy rồi không cần tôi dạy chứ hả?
Nam tử đó gật đầu: Rất tốt! Hắn không hề phát hỏa trước mặt mọi người, mà là xoay người trở lại bên cạnh Liễu Đan Thần.
Trương đại quan nhân cười nói với Trần Tuyết: Muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng để ruồi bọ kêu vo ve làm chúng ta mất hứng.
Trần Tuyết nhẹ giọng thở dài: Anh giải quyết vấn đề vì sao cứ phải dùng loại phương thức cực đoan này?
Trương Dương nói: Cô nhìn rõ rồi đó, lần này là người ta chọc tới đầu tôi, trên thế giới này cứ có loại người vậy đó, rất thích thể hiện.
Trương đại quan nhân rất nhanh liền minh bạch, đối phương xuất đầu cho Liễu Đan Thần là có chỗ dựa.
Liễu Đan Thần và nam tử họ Phó vừa rời khỏi Macao ấn tượng thì Trương đại quan nhân và Trần Tuyết cũng tính tiền đi theo, bọn họ vừa tới trước xe thì lập tức có bốn gã cảnh sát đi tới, Trương Dương ý thức được có chút không đúng, cho nên hắn cũng không vội vàng lái xe, chẳng lẽ thằng ôn đó tố cáo với cảnh sát mình lái xe sau khi uống rượu, loại mánh khóe này cũng không tránh khỏi quá tiểu nhân rồi.
Một gã cảnh sát Cầm đầu gật đầu với Trương Dương: Tiên sinh, chúng tôi là người của phân cục khu Nam Sách, có người tố cáo anh theo dõi người ta phi pháp, gây ảnh hưởng tới an toàn của người khác, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hiệp trợ điều tra.
Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: Tôi nói này, anh có thể có chút sáng ý hơn được hay không, Có người tố cáo thì anh tin à?
Cảnh sát đó nói: Tôi không tin, nhưng có người tố cáo thì tôi vẫn phải xử lý nghiêm túc, xin anh phối hợp với công tác của tôi, trước tiên theo tôi tới cục cảnh sát một chuyến.
Trương Dương nói: Anh biết tôi là ai không? Lời này hắn bản không muốn nói ra, chỉ là tên cảnh sát trước mắt này thật sự là rất đui mù, cái khác không nói, hệ thống công an của kinh thành hắn vẫn có chút quan hệ, lúc trước khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương có quan hệ không tồi với hai vị cục trưởng của phân cục khu trực thuộc, phó cục trưởng Lương Liên Hợp lúc đó hiện giờ cũng đã được điều nhiệm làm cục trưởng khu Nam Sách, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không để tên tiểu cảnh sát này vào mắt.
Cảnh sát đó nói: Tôi mặc kệ anh là ai, cảnh sát chúng tôi làm việc chú ý nhất tới công bình chứ không phải quan hệ, anh cho dù là công tử của chủ tịch quốc gia, chúng tôi nên điều tra thì vẫn phải điều tra.
Trương Dương nói: Tiểu tử, gớm nhỉ.
Cảnh sát Đó nói: Xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi!
Một gã cảnh sát Ở bên cạnh nói: Xin đưa chứng minh thư và giấy phép lái xe.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Đan Thần, liền thấy cô ta đã lên xe Land Rover màu đen, nam tử đi cùng với cô ta thì cười cười với Trương Dương, rất tiêu sái phất phất tay, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
/2583
|