Trong lòng Trương đại quan nhân trong lòng bốc lửa, hắn lấy giấy tờ ra đưa cho cảnh sát.
Tên cảnh sát đó nhìn một lần, trong đó có một thẻ công tác, Trương đại quan nhân trực tiếp biểu lộ thân phận của mình, hắn tuy rằng không phải kinh quan, nhưng ở kinh thành vẫn có chút danh khí, Trương đại quan nhân làm như vậy mục đích là để cảnh sát biết khó mà lui.
Cảnh sát ngẩng đầu nhìn Trương Dương: Anh chính là Trương Dương?
Trương đại quan nhân gật đầu, nghĩ thầm anh biết sợ rồi sao? Đắc tội với người nào chả được, sao lại nhắm đúng vào ông đây, coi như anh xui xẻo! Có điều Trương đại quan nhân cũng không định so đo với đám cảnh sát nhỏ này, tên đâu có in trên mặt, ai biết được anh là ai? Để đám người này biết khó mà lui là đủ rồi.
Trương đại quan nhân vốn cho rằng chuyện này có thể được giải quyết hòa bình, nhưng không ngờ rằng cảnh sát đó cầm thẻ công tác của hắn rồi nói: Bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương! rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu: Là tôi!
Cảnh sát Đó nói: Con nuôi của Phó thủ tướng Văn!
Trương Dương nói: Xem ra anh thật đúng là biết không ít chuyện.
Cảnh sát đút tất cả giấy tờ của Trương đại quan nhân vào túi: Đồng chí Trương Dương, tất nhiên là vậy rồi, anh chắc là còn rõ chính sách hơn cả chúng tôi, xin anh hãy làm gương, phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương đại quan nhân trong lòng tức lắm, dcm mày, một thằng cảnh sát bé tí tí không ngờ lại dám bắt tao, mày không biết tao là ai thì thôi, dù sao thì người không biết thì không sợ, nhưng hiện tại mày biết hết rồi vẫn còn kiên trì bắt tao đi theo về phân cục để điều tra, căn bản chính là cố ý gây chuyện, Trương đại quan nhân muốn phát hỏa, nhưng hắn cũng nhìn ra người ta chính là muốn chọc giận hắn, chính là muốn hắn phát hỏa, trải qua nhiều năm tôi luyện trong quan trường như vậy, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng tu luyện ra được một ít tố chất tâm lý không quan tâm tới hơn thua, hắn cười cười: Vị cảnh quan này họ gì?
Họ Chu, Chu Chí Kiên.
Tiểu tiện đồng chí. Trương đại quan nhân cười ha ha mắng.
Chu Chí Kiên đương nhiên có thể nghe ra hắn đang cố ý mắng mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: Không còn sớm nữa, đi thôi, xử lý sớm còn về nghỉ sớm.
Trương đại quan nhân cũng không lái xe, hắn không muốn làm lớn phiền toái, tới trước mặt Trần Tuyết rồi nói: cô về trước đi, tôi đi với họ một chuyến.
Trần Tuyết nói khẽ: Anh đừng xung động nhé.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc một tiếng: cô cứ yên tâm, chỉ cần không phải là ở bên cạnh tôi thì tôi nhất định sẽ không xung động.
Trần Tuyết lập tức hiểu được sự trêu ghẹo trong lời nói của hắn, mặt không khỏi hơi hơi nóng lên, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng trong mắt đẹp vẫn lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Cũng may Trương Dương nói xong thì bước đi.
Chu Chí Kiên cũng không gây khó dễ cho Trần Tuyết, mời Trương Dương lên xe cảnh sát, hắn hắn tới phân cục khu Nam Sách.
Trương đại quan nhân lên xe thì bấm số của Lương Liên Hợp, trước mắt hắn đang đảm nhiệm chức cục trưởng của phân cục khu Nam Sách, nhưng sau khi Trương Dương gọi tới thì di động của Lương Liên Hợp không ngờ ở trong trạng thái tắt máy, là một cục trưởng phân cục công an, loại chuyện này quả thực có chút rất không bình thường, Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy chuyện có chút không đúng.
Tới phân cục khu Nam Sách, Trương Dương trực tiếp bị đưa vào phòng tra hỏi, phải nói rằng thái độ của cảnh sát vẫn coi như là khách khí! đặc biệt pha một tách cà phê cho Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm tách cà phê lên, nheo mắt lại nhìn Chu Chí Kiên: Có gì thì cứ việc hỏi, thời gian của tôi rất quý giá, còn bận về ngủ.
Chu Chí Kiên nói: Anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Hắn cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm: Đồng chí Trương Dương, anh có thể giải thích mục đích anh theo dõi Liễu Đan Thần không?
Ai nói tôi theo dõi cô ta? Tôi và bằng hữu tới Macao ấn tượng ăn bữa ăn khuya, chỉ là tình cờ gặp, hơn nữa tôi và cô ta trước đây cũng quen nhau, không thể bởi vì chuyện này liền kết luận tôi theo dõi cô ta chứ hả? Trương Dương tràn ngập trào phúng nhìn Chu Chí Kiên.
Chu Chí Kiên nói: Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải cũng là kiểm sát trưởng, tôi cũng không định khởi tố anh, mời anh đến đây là để làm rõ tình trạng.
Trương Dương nói: Ai báo cảnh?
Chu Chí Kiên nói: Cái này thì tôi có thể nói với anh, Phó Hải Triều!
Trương Dương nói: Anh hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tôi về đi ngủ đây.
Chu Chí Kiên nói: Hỏi xong rồi, anh tùy thời có thể đi, có điều tốt nhất đừng lái xe về, bằng không tôi sẽ bắt anh lại với tội danh lái xe sau khi uống rượu.
Trương đại quan nhân gật đầu, hắn phát hiện chuyện này rất thú vị, Chu Chí Kiên này đối mặt với mình tựa hồ không có sợ hãi gì cả, hơn nữa hắn đưa mình tới phân cục khu Nam Sách căn bản là đang cố ý tiêu khiển mình, Phó Hải Triều chắc chính là nam tử ăn cơm với Liễu Đan Thần, thằng ôn đó cố ý chơi mình, hơn nữa không sợ gì cả, nếu dám để cho người ta báo tên ra, xem ra cũng không sợ đắc tội với mình.
Từ phân cục khu Nam Sách trở lại ban trú kinh Bình Hải đã là mười một giờ tối, Trương Dương nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Từ Kiến Quốc, thằng ôn này đối với con cháu của cán bộ cao cấp trong kinh thành thì biết rất nhiều, Trương Dương là muốn thông qua hắn hỏi thăm lai lịch của Phó Hải Triều này.
Từ Kiến Quốc đang ở nơi như là quán bar, bên trong vô cùng ồn ào, cho tới lúc hắn đi ra ngoài mới nghe thấy Trương Dương đang nói gì, nghe thấy tên Phó Hải Triều, giọng nói của hắn lập tức thấp xuống: Phó Hải Triều? Anh không nhầm chứ?
Trương Dương nói: Không nhầm, cảnh sát nói với tôi.
Từ Kiến Quốc nói: Phó Hải Triều là con trai của phó thủ tướng Phó Hiến Lương, lão Phó và cha nuôi anh hiện tại là đối thủ cạnh tranh! chuyện này anh phải thận trọng.
Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì lập tức minh bạch, chẳng trách tiểu tử đó khệnh như vậy, thì ra là con ruột của Phó Hiến Lương, hắn là con nuôi của phó thủ tướng đương nhiên sẽ không được người ta để trong mắt, từ những việc làm của Phó Hải Triều cho thấy, Phó Hải Triều chắc đã sớm biết thân phận của mình.
Từ Kiến Quốc tuy rằng thích gây chuyện sinh sự, nhưng hắn trong chính trị vẫn có chút ngộ tính, nói khẽ: Anh Trương, anh cẩn thận đó, Phó Hải Triều này không đơn giản đâu, hắn rất ít lui tới với đám người của giới chúng em, người này rất có bản lĩnh, anh em đối với hắn cũng rất khách khí.
Trương Dương nói: Hắn làm gì?
Từ Kiến Quốc nói: Lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc, hai mươi chín tuổi, trước đây là cao tài sinh của đại học Yến Kinh, từ năm hai đã đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, sau khi tốt nghiệp thì chủ động yêu cầu được tới tây bắc công tác, hai mươi sau tuổi thì lên làm lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc. Trong một năm đã khiến Tây Lương Hữu Sắc từ lỗ thành lãi, hiện giờ đã là đầu của ngành sản xuất kim loại màu trong nước, quan hệ của hắn và anh Hưng Quốc không tồi.
Trương Dương nhíu mày, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết rồi.
Từ Kiến Quốc nói: Hắn khẳng định là biết anh, chuyện hôm nay nói không chừng là hắn cố ý bới lông tìm vết.
Trương Dương nói: Trước đây tôi chưa từng gặp hắn.
Từ Kiến Quốc nói: Cái này cũng không lạ. Hắn làm người trước giờ rất tầm thấp, công tác lại ở tây bắc, cho dù tới kinh thành cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện, chuyện anh nói không hợp với tác phong bình thường của hắn.
Trương Dương nói: Chu Chí Kiên kia cậu biết không?
Từ Kiến Quốc nói: Biết, hắn là cháu của anh Hưng Quốc, là đồ ba gai.
Trương Dương vừa nghe vậy thì có chút minh bạch, cháu của Chu Hưng Quốc. Chẳng trách thằng ôn này kiêu ngạo như vậy, buổi tối hôm nay mình bình tĩnh xử lý chuyện này là rất chính xác, nếu như thực sự muốn cứng đối cứng, cho dù có thể chiếm chút tiện nghi. Đến cuối cùng vẫn mất mặt.
Từ Kiến Quốc đề nghị: Em thấy chuyện này anh để anh Hưng Quốc ra mặt đi, bọn họ ai cũng đều nể mặt anh Hưng Quốc.
Trương Dương nói: Thôi, cũng không phải đại sự gì, để anh ta biết lại khó xử. Dù sao không không phát sinh xung đột quá lớn, lần này tôi chỉ coi như là chưa xảy ra.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương. Xử lý nhẹ nhàng là tốt nhất, không đáng để đắc tội với những người này.
Trương Dương cười nói: Chuyện này dừng ở đây, cậu đừng có nói lung tung.
Từ Kiến Quốc cũng bật cười: Anh Trương, anh yên tâm, chuyện này là bí mật giữa chúng ta.
Từ Kiến Quốc ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng thằng ôn này cũng là hạng không giữ được miệng, không lâu sau thì không nhịn được đem chuyện này nói với Từ Kiến Cơ.
Từ Kiến Cơ nghe nói tới chuyện này thì cũng lắp bắp kinh hãi, sáng sớm hôm sau tới ban trú kinh Bình Hải tìm Trương Dương.
Trương đại quan nhân vốn cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài, dù sao chuyện đêm qua nói ra cũng không phải là chuyện vinh quang gì, nhưng miệng của thằng ôn Từ Kiến Quốc này đúng là không kín, Trương Dương cười nói với Từ Kiến Cơ: Biết rồi à!
Từ Kiến Cơ nói: Kiến Quốc nói với tôi rồi, thằng nhóc cậu cũng thật là, sao tự dưng đi chọc vào hắn làm gì.
Trương Dương nói: Nó nói gì với anh vậy? Sao lại bảo là tôi chọc vào hắn, tối hôm qua tôi là bị con trai của Phó Hiến Lương trêu chọc đó.
Tên cảnh sát đó nhìn một lần, trong đó có một thẻ công tác, Trương đại quan nhân trực tiếp biểu lộ thân phận của mình, hắn tuy rằng không phải kinh quan, nhưng ở kinh thành vẫn có chút danh khí, Trương đại quan nhân làm như vậy mục đích là để cảnh sát biết khó mà lui.
Cảnh sát ngẩng đầu nhìn Trương Dương: Anh chính là Trương Dương?
Trương đại quan nhân gật đầu, nghĩ thầm anh biết sợ rồi sao? Đắc tội với người nào chả được, sao lại nhắm đúng vào ông đây, coi như anh xui xẻo! Có điều Trương đại quan nhân cũng không định so đo với đám cảnh sát nhỏ này, tên đâu có in trên mặt, ai biết được anh là ai? Để đám người này biết khó mà lui là đủ rồi.
Trương đại quan nhân vốn cho rằng chuyện này có thể được giải quyết hòa bình, nhưng không ngờ rằng cảnh sát đó cầm thẻ công tác của hắn rồi nói: Bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương! rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu: Là tôi!
Cảnh sát Đó nói: Con nuôi của Phó thủ tướng Văn!
Trương Dương nói: Xem ra anh thật đúng là biết không ít chuyện.
Cảnh sát đút tất cả giấy tờ của Trương đại quan nhân vào túi: Đồng chí Trương Dương, tất nhiên là vậy rồi, anh chắc là còn rõ chính sách hơn cả chúng tôi, xin anh hãy làm gương, phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương đại quan nhân trong lòng tức lắm, dcm mày, một thằng cảnh sát bé tí tí không ngờ lại dám bắt tao, mày không biết tao là ai thì thôi, dù sao thì người không biết thì không sợ, nhưng hiện tại mày biết hết rồi vẫn còn kiên trì bắt tao đi theo về phân cục để điều tra, căn bản chính là cố ý gây chuyện, Trương đại quan nhân muốn phát hỏa, nhưng hắn cũng nhìn ra người ta chính là muốn chọc giận hắn, chính là muốn hắn phát hỏa, trải qua nhiều năm tôi luyện trong quan trường như vậy, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng tu luyện ra được một ít tố chất tâm lý không quan tâm tới hơn thua, hắn cười cười: Vị cảnh quan này họ gì?
Họ Chu, Chu Chí Kiên.
Tiểu tiện đồng chí. Trương đại quan nhân cười ha ha mắng.
Chu Chí Kiên đương nhiên có thể nghe ra hắn đang cố ý mắng mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: Không còn sớm nữa, đi thôi, xử lý sớm còn về nghỉ sớm.
Trương đại quan nhân cũng không lái xe, hắn không muốn làm lớn phiền toái, tới trước mặt Trần Tuyết rồi nói: cô về trước đi, tôi đi với họ một chuyến.
Trần Tuyết nói khẽ: Anh đừng xung động nhé.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc một tiếng: cô cứ yên tâm, chỉ cần không phải là ở bên cạnh tôi thì tôi nhất định sẽ không xung động.
Trần Tuyết lập tức hiểu được sự trêu ghẹo trong lời nói của hắn, mặt không khỏi hơi hơi nóng lên, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng trong mắt đẹp vẫn lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Cũng may Trương Dương nói xong thì bước đi.
Chu Chí Kiên cũng không gây khó dễ cho Trần Tuyết, mời Trương Dương lên xe cảnh sát, hắn hắn tới phân cục khu Nam Sách.
Trương đại quan nhân lên xe thì bấm số của Lương Liên Hợp, trước mắt hắn đang đảm nhiệm chức cục trưởng của phân cục khu Nam Sách, nhưng sau khi Trương Dương gọi tới thì di động của Lương Liên Hợp không ngờ ở trong trạng thái tắt máy, là một cục trưởng phân cục công an, loại chuyện này quả thực có chút rất không bình thường, Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy chuyện có chút không đúng.
Tới phân cục khu Nam Sách, Trương Dương trực tiếp bị đưa vào phòng tra hỏi, phải nói rằng thái độ của cảnh sát vẫn coi như là khách khí! đặc biệt pha một tách cà phê cho Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm tách cà phê lên, nheo mắt lại nhìn Chu Chí Kiên: Có gì thì cứ việc hỏi, thời gian của tôi rất quý giá, còn bận về ngủ.
Chu Chí Kiên nói: Anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Hắn cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm: Đồng chí Trương Dương, anh có thể giải thích mục đích anh theo dõi Liễu Đan Thần không?
Ai nói tôi theo dõi cô ta? Tôi và bằng hữu tới Macao ấn tượng ăn bữa ăn khuya, chỉ là tình cờ gặp, hơn nữa tôi và cô ta trước đây cũng quen nhau, không thể bởi vì chuyện này liền kết luận tôi theo dõi cô ta chứ hả? Trương Dương tràn ngập trào phúng nhìn Chu Chí Kiên.
Chu Chí Kiên nói: Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải cũng là kiểm sát trưởng, tôi cũng không định khởi tố anh, mời anh đến đây là để làm rõ tình trạng.
Trương Dương nói: Ai báo cảnh?
Chu Chí Kiên nói: Cái này thì tôi có thể nói với anh, Phó Hải Triều!
Trương Dương nói: Anh hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tôi về đi ngủ đây.
Chu Chí Kiên nói: Hỏi xong rồi, anh tùy thời có thể đi, có điều tốt nhất đừng lái xe về, bằng không tôi sẽ bắt anh lại với tội danh lái xe sau khi uống rượu.
Trương đại quan nhân gật đầu, hắn phát hiện chuyện này rất thú vị, Chu Chí Kiên này đối mặt với mình tựa hồ không có sợ hãi gì cả, hơn nữa hắn đưa mình tới phân cục khu Nam Sách căn bản là đang cố ý tiêu khiển mình, Phó Hải Triều chắc chính là nam tử ăn cơm với Liễu Đan Thần, thằng ôn đó cố ý chơi mình, hơn nữa không sợ gì cả, nếu dám để cho người ta báo tên ra, xem ra cũng không sợ đắc tội với mình.
Từ phân cục khu Nam Sách trở lại ban trú kinh Bình Hải đã là mười một giờ tối, Trương Dương nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Từ Kiến Quốc, thằng ôn này đối với con cháu của cán bộ cao cấp trong kinh thành thì biết rất nhiều, Trương Dương là muốn thông qua hắn hỏi thăm lai lịch của Phó Hải Triều này.
Từ Kiến Quốc đang ở nơi như là quán bar, bên trong vô cùng ồn ào, cho tới lúc hắn đi ra ngoài mới nghe thấy Trương Dương đang nói gì, nghe thấy tên Phó Hải Triều, giọng nói của hắn lập tức thấp xuống: Phó Hải Triều? Anh không nhầm chứ?
Trương Dương nói: Không nhầm, cảnh sát nói với tôi.
Từ Kiến Quốc nói: Phó Hải Triều là con trai của phó thủ tướng Phó Hiến Lương, lão Phó và cha nuôi anh hiện tại là đối thủ cạnh tranh! chuyện này anh phải thận trọng.
Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì lập tức minh bạch, chẳng trách tiểu tử đó khệnh như vậy, thì ra là con ruột của Phó Hiến Lương, hắn là con nuôi của phó thủ tướng đương nhiên sẽ không được người ta để trong mắt, từ những việc làm của Phó Hải Triều cho thấy, Phó Hải Triều chắc đã sớm biết thân phận của mình.
Từ Kiến Quốc tuy rằng thích gây chuyện sinh sự, nhưng hắn trong chính trị vẫn có chút ngộ tính, nói khẽ: Anh Trương, anh cẩn thận đó, Phó Hải Triều này không đơn giản đâu, hắn rất ít lui tới với đám người của giới chúng em, người này rất có bản lĩnh, anh em đối với hắn cũng rất khách khí.
Trương Dương nói: Hắn làm gì?
Từ Kiến Quốc nói: Lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc, hai mươi chín tuổi, trước đây là cao tài sinh của đại học Yến Kinh, từ năm hai đã đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, sau khi tốt nghiệp thì chủ động yêu cầu được tới tây bắc công tác, hai mươi sau tuổi thì lên làm lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc. Trong một năm đã khiến Tây Lương Hữu Sắc từ lỗ thành lãi, hiện giờ đã là đầu của ngành sản xuất kim loại màu trong nước, quan hệ của hắn và anh Hưng Quốc không tồi.
Trương Dương nhíu mày, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết rồi.
Từ Kiến Quốc nói: Hắn khẳng định là biết anh, chuyện hôm nay nói không chừng là hắn cố ý bới lông tìm vết.
Trương Dương nói: Trước đây tôi chưa từng gặp hắn.
Từ Kiến Quốc nói: Cái này cũng không lạ. Hắn làm người trước giờ rất tầm thấp, công tác lại ở tây bắc, cho dù tới kinh thành cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện, chuyện anh nói không hợp với tác phong bình thường của hắn.
Trương Dương nói: Chu Chí Kiên kia cậu biết không?
Từ Kiến Quốc nói: Biết, hắn là cháu của anh Hưng Quốc, là đồ ba gai.
Trương Dương vừa nghe vậy thì có chút minh bạch, cháu của Chu Hưng Quốc. Chẳng trách thằng ôn này kiêu ngạo như vậy, buổi tối hôm nay mình bình tĩnh xử lý chuyện này là rất chính xác, nếu như thực sự muốn cứng đối cứng, cho dù có thể chiếm chút tiện nghi. Đến cuối cùng vẫn mất mặt.
Từ Kiến Quốc đề nghị: Em thấy chuyện này anh để anh Hưng Quốc ra mặt đi, bọn họ ai cũng đều nể mặt anh Hưng Quốc.
Trương Dương nói: Thôi, cũng không phải đại sự gì, để anh ta biết lại khó xử. Dù sao không không phát sinh xung đột quá lớn, lần này tôi chỉ coi như là chưa xảy ra.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương. Xử lý nhẹ nhàng là tốt nhất, không đáng để đắc tội với những người này.
Trương Dương cười nói: Chuyện này dừng ở đây, cậu đừng có nói lung tung.
Từ Kiến Quốc cũng bật cười: Anh Trương, anh yên tâm, chuyện này là bí mật giữa chúng ta.
Từ Kiến Quốc ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng thằng ôn này cũng là hạng không giữ được miệng, không lâu sau thì không nhịn được đem chuyện này nói với Từ Kiến Cơ.
Từ Kiến Cơ nghe nói tới chuyện này thì cũng lắp bắp kinh hãi, sáng sớm hôm sau tới ban trú kinh Bình Hải tìm Trương Dương.
Trương đại quan nhân vốn cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài, dù sao chuyện đêm qua nói ra cũng không phải là chuyện vinh quang gì, nhưng miệng của thằng ôn Từ Kiến Quốc này đúng là không kín, Trương Dương cười nói với Từ Kiến Cơ: Biết rồi à!
Từ Kiến Cơ nói: Kiến Quốc nói với tôi rồi, thằng nhóc cậu cũng thật là, sao tự dưng đi chọc vào hắn làm gì.
Trương Dương nói: Nó nói gì với anh vậy? Sao lại bảo là tôi chọc vào hắn, tối hôm qua tôi là bị con trai của Phó Hiến Lương trêu chọc đó.
/2583
|