Cảnh sát bên cạnh Chu Chí Kiên lặng lẽ kéo ống tay áo hắn, cũng nhìn ra vị Trương đại quan nhân này cũng không dễ đối phó, truyền thuyết trước đây cũng không phải là người khác hư cấu ra.
Chu Chí Kiên oán hận gật đầu: Được, tôi nể mặt anh, chúng tôi tới nhà ăn chờ anh.
Trương đại quan nhân lần này không để bọn họ chờ lâu, mười phút sau thì tới nhà ăn, hắn cầm thức ăn đi tới ngồi xuống vị trí trước cửa sổ, Chu Chí Kiên theo tới, ngồi xuống đối diện hắn.
Trương Dương làm như không thấy Chu Chí Kiên, chỉ lo ăn.
Chu Chí Kiên nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: Tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương Dương uống sữa, dùng khăn lau miệng rồi nói: Tiểu Chu à, là bằng hữu của chú anh, tôi phải nhắc nhở anh, anh hôm nay là tới tìm tôi để tìm hiểu tình huống, nói cách khác thì là tới nhờ tôi giúp, tôi có thể giúp anh, cũng có thể không quan tâm tới anh, anh phải làm rõ cái gì gọi là nhân tình, cái gì gọi là bổn phận, muốn tôi phối hợp với công tác của anh, rất tốt! Đầu tiên phải chỉnh đốn lại thái độ của anh, đối với tôi tốt nhất vẫn phải khách khí một chút.
Chu Chí Kiên nói: Anh ngày hôm qua có phải đã tới viện kinh kịch hay không? Vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần.
Trương Dương nói: Đúng.
Chu Chí Kiên nói: Lúc ấy khi Liễu Đan Thần té xỉu anh có phải cũng ở đó hay không?
Trương Dương gật đầu: Không sai.
Chu Chí Kiên nói: Về sau là anh dẫn cô ta đi.
Trương đại quan nhân sửa lại: TiểuChu à, không phải tôi dẫn cô ta đi, là chính cô ta không muốn tới bệnh viện kiểm tra, xin tôi đưa cô ta về nhà.
Chu Chí Kiên: Nói Một nữ nhân bởi vì sợ anh theo dõi mà báo cảnh sát, đột nhiên xin anh đưa cô ta về nhà, anh không cảm thấy chuyện này rất mâu thuẫn ư?
Trương Dương nói: Quả thực rất mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc là vì sao thì anh không nên hỏi tôi mà nên đi hỏi Liễu Đan Thần ấy.
Lời nói kế tiếp của Chu Chí Kiên khiến Trương Dương giật mình: Liễu Đan Thần mất tích rồi, sau khi cô tavà anh cùng nhau rời khỏi viện kinh kịch thì không ai gặp cô ta nữa.
Trương đại quan nhân nhíu mày, chậm rãi buông cốc sữa, có chút kinh ngạc nói: Mất tích ư? Ngày hôm qua tôi đưa cô ta về đến bây giờ hình như còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ, không tìm thấy cô ta cũng không có nghĩa là cô ta nhất định là mất tích, anh là cảnh sát, điểm này anh so với tôi thì rõ ràng hơn chứ.
Chu Chí Kiên: Nói buổi tối Hôm nay bọn họ sẽ tới Tĩnh Hải tiến hành diễn xuất, sớm đã hẹn năm giờ sáng nay cô ta sẽ ngồi xe tới Tĩnh Hải, nhưng cô ta thủy chung không xuất hiện. Đồng sự Của cô ta gọi cho cô ta mấy lần mà không ai nhấc máy, tới chỗ ở của cô ta thì phát hiện cô ta cũng không ở nhà, đêm qua cô ta rất có thể cả đêm không về.
Trương Dương nói: Anh là cảnh sát, hai chữ có thể này không thể dùng được đâu.
Chu Chí Kiên nói : Anh ngày hôm qua sau khi đưa cô ta rời khỏi kinh kịch thì đã đi đâu ? Anh và cô ta ở cùng một chỗ trong bao lâu ? Có đưa cô về chỗ ở hay không.
Đối mặt với Chu Chí Kiên khí thế bức nhân, Trương đại quan nhân lắc đầu: Anh cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho Liễu Đan Thần ư? Anh có lầm hay không, tôi là một cán bộ quốc gia, anh không ngờ hoài nghi tôi? Cô ta đã đi đâu? Muốn đi đâu? Đây là chuyện của cô ta, cô ta là người trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, tôi và cô ta không thân chẳng quen, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không tính, chẳng lẽ anh muốn tôi chịu trách nhiệm vì những gì đã phát sinh với cô ta? Nực cười! Anh muốn manh mối thì tôi cho anh một manh mối, ngày hôm qua tôi còn ở viện kinh kịch gặp Phó Hải Triều, anh sao không đi điều tra hắn? Hôm trước bọn họ ăn cơm với nhau, ngày hôm qua chưa biết chừng bọn họ lại hẹn gặp mặt, anh sao không đi hỏi Phó Hải Triều, xem hắn của tin tức của Liễu Đan Thần hay không?
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, tôi không phải đang nói đùa với anh, chuyện này cũng không phải là trò đùa, Liễu Đan Thần rất có thể đã bị người ta bắt cóc.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Chu Chí Kiên: Anh là hoài nghi tôi ư? Tôi cảnh cáo anh, sức nhẫn nại của tôi cũng có hạn, anh thủy chung nhằm vào tôi rốt cuộc có mục đích gì?
Chu Chí Kiên nói: Tôi là một cảnh sát, không có chứng cứ thì tôi cũng không tìm anh. Hắn như hổ rình mồi đối diện với Trương Dương, bộ dạng không chút lùi bước.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Chứng cớ, anh lất ra cái gọi là chứng cớ cho tôi xem,có chứng cớ gì có thể cho thấy tôi có liên hệ với chuyện của Liễu Đan Thần? Trương đại quan nhân cũng không tin Liễu Đan Thần sẽ mất tích, có điều hắn cho rằng Liễu Đan Thần đi không từ giã ít nhiều cũng có chút quan hệ với mình, chẳng lẽ là bởi vì mình đã vạch trần việc Liễu Đan Thần hạ cổ mình, cho nên cô ta mới đi? Hay là Liễu Đan Thần lo lắng chuyện mang thai bị người ta biết?
Chu Chí Kiên nói: Chúng tôi tiến vào phòng của cô ta, ở trong phòng cô ta chúng tôi phát hiện dấu vết đánh nhau, hơn nữa..
Trương đại quan nhân bắt đầu ý thức được tình thế tựa hồ không được lạc quan.
Chu Chí Kiên tiếp tục những lời vừa rồi: Chúng tôi ở trên mặt đất phát hiện mảnh vỡ của vòng ngọc phỉ thúy, vòng tay này Liễu Đan Thần thủy chung đeo trên cổ tay, hơn nữa cho dù rơi vỡ thì cô ta cũng không có lý do không dọn.
Trương Dương cẩn thận nhớ lại tất cả về Liễu Đan Thần, quả thực, mỗi lần đều nhìn thấy cô ta đeo cái vòng ngọc đó.
Chu Chí Kiên nói: Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Đan Thần có thể đã gặp phiền toái rất lớn, đồng chí Trương Dương, anh hiện tại có thể nói rõ ràng tất cả mọi chuyện sau khi rời khỏi anh đưa Liễu Đan Thần đi hay không?
Nói gì? Tôi không phải đã nói với anh tất cả rồi ư? Tôi hảo tâm đưa cô ta về nhà, sau đó tôi đi một mình, kế tiếp xảy ra gì, anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai! Thái độ của Trương đại quan nhân hiển nhiên rất không phối hợp.
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, không cần tôi nhắc nhở anh. trong chuyện này anh bị hiềm nghi nhiều nhất.
Trương Dương cười nói: Quen rồi, Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, gọi là dục gia chi tội, từ lúc anh xuất hiện ở trước mặt tôi anh đã liền bắt đầu tìm tật xấu của tôi, cơ hội đẻ đối phó tôi như vậy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chu Chí Kiên tức giận nói: Tôi là giải quyết việc chung.
Trương đại quan nhân khinh thường nói: Đừng có nói thế, chẳng ai là kẻ ngốc cả, anh muốn làm gì thì mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Chu Chí Kiên, tôi đối với anh đã đủ khách khí rồi, nếu như không phải nể mặt chú anh, tôi căn bản không thèm bận tâm tới anh đâu.
Chu Chí Kiên tức giận nói: Anh có thái độ gì thế? Tôi...
Anh làm sao? Có chứng cớ thì cứ còng tay tôi vào, tôi không một câu oán hận. Nếu như không có chứng cớ thì ít con mẹ nó lắc lư trước mắt tôi thôi, cút được bao giờ thì cút bấy nhiêu xa đi. Nụ cười trên mặt Trương đại quan nhân chợt tắt, bày ra tư thế muốn trở mặt.
Chu Chí Kiên vốn định nói vài câu, nhưng Trương đại quan nhân đã hết nhẫn nại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Chu Chí Kiên oán hận gật đầu: Được, tôi nể mặt anh, chúng tôi tới nhà ăn chờ anh.
Trương đại quan nhân lần này không để bọn họ chờ lâu, mười phút sau thì tới nhà ăn, hắn cầm thức ăn đi tới ngồi xuống vị trí trước cửa sổ, Chu Chí Kiên theo tới, ngồi xuống đối diện hắn.
Trương Dương làm như không thấy Chu Chí Kiên, chỉ lo ăn.
Chu Chí Kiên nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: Tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương Dương uống sữa, dùng khăn lau miệng rồi nói: Tiểu Chu à, là bằng hữu của chú anh, tôi phải nhắc nhở anh, anh hôm nay là tới tìm tôi để tìm hiểu tình huống, nói cách khác thì là tới nhờ tôi giúp, tôi có thể giúp anh, cũng có thể không quan tâm tới anh, anh phải làm rõ cái gì gọi là nhân tình, cái gì gọi là bổn phận, muốn tôi phối hợp với công tác của anh, rất tốt! Đầu tiên phải chỉnh đốn lại thái độ của anh, đối với tôi tốt nhất vẫn phải khách khí một chút.
Chu Chí Kiên nói: Anh ngày hôm qua có phải đã tới viện kinh kịch hay không? Vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần.
Trương Dương nói: Đúng.
Chu Chí Kiên nói: Lúc ấy khi Liễu Đan Thần té xỉu anh có phải cũng ở đó hay không?
Trương Dương gật đầu: Không sai.
Chu Chí Kiên nói: Về sau là anh dẫn cô ta đi.
Trương đại quan nhân sửa lại: TiểuChu à, không phải tôi dẫn cô ta đi, là chính cô ta không muốn tới bệnh viện kiểm tra, xin tôi đưa cô ta về nhà.
Chu Chí Kiên: Nói Một nữ nhân bởi vì sợ anh theo dõi mà báo cảnh sát, đột nhiên xin anh đưa cô ta về nhà, anh không cảm thấy chuyện này rất mâu thuẫn ư?
Trương Dương nói: Quả thực rất mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc là vì sao thì anh không nên hỏi tôi mà nên đi hỏi Liễu Đan Thần ấy.
Lời nói kế tiếp của Chu Chí Kiên khiến Trương Dương giật mình: Liễu Đan Thần mất tích rồi, sau khi cô tavà anh cùng nhau rời khỏi viện kinh kịch thì không ai gặp cô ta nữa.
Trương đại quan nhân nhíu mày, chậm rãi buông cốc sữa, có chút kinh ngạc nói: Mất tích ư? Ngày hôm qua tôi đưa cô ta về đến bây giờ hình như còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ, không tìm thấy cô ta cũng không có nghĩa là cô ta nhất định là mất tích, anh là cảnh sát, điểm này anh so với tôi thì rõ ràng hơn chứ.
Chu Chí Kiên: Nói buổi tối Hôm nay bọn họ sẽ tới Tĩnh Hải tiến hành diễn xuất, sớm đã hẹn năm giờ sáng nay cô ta sẽ ngồi xe tới Tĩnh Hải, nhưng cô ta thủy chung không xuất hiện. Đồng sự Của cô ta gọi cho cô ta mấy lần mà không ai nhấc máy, tới chỗ ở của cô ta thì phát hiện cô ta cũng không ở nhà, đêm qua cô ta rất có thể cả đêm không về.
Trương Dương nói: Anh là cảnh sát, hai chữ có thể này không thể dùng được đâu.
Chu Chí Kiên nói : Anh ngày hôm qua sau khi đưa cô ta rời khỏi kinh kịch thì đã đi đâu ? Anh và cô ta ở cùng một chỗ trong bao lâu ? Có đưa cô về chỗ ở hay không.
Đối mặt với Chu Chí Kiên khí thế bức nhân, Trương đại quan nhân lắc đầu: Anh cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho Liễu Đan Thần ư? Anh có lầm hay không, tôi là một cán bộ quốc gia, anh không ngờ hoài nghi tôi? Cô ta đã đi đâu? Muốn đi đâu? Đây là chuyện của cô ta, cô ta là người trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, tôi và cô ta không thân chẳng quen, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không tính, chẳng lẽ anh muốn tôi chịu trách nhiệm vì những gì đã phát sinh với cô ta? Nực cười! Anh muốn manh mối thì tôi cho anh một manh mối, ngày hôm qua tôi còn ở viện kinh kịch gặp Phó Hải Triều, anh sao không đi điều tra hắn? Hôm trước bọn họ ăn cơm với nhau, ngày hôm qua chưa biết chừng bọn họ lại hẹn gặp mặt, anh sao không đi hỏi Phó Hải Triều, xem hắn của tin tức của Liễu Đan Thần hay không?
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, tôi không phải đang nói đùa với anh, chuyện này cũng không phải là trò đùa, Liễu Đan Thần rất có thể đã bị người ta bắt cóc.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Chu Chí Kiên: Anh là hoài nghi tôi ư? Tôi cảnh cáo anh, sức nhẫn nại của tôi cũng có hạn, anh thủy chung nhằm vào tôi rốt cuộc có mục đích gì?
Chu Chí Kiên nói: Tôi là một cảnh sát, không có chứng cứ thì tôi cũng không tìm anh. Hắn như hổ rình mồi đối diện với Trương Dương, bộ dạng không chút lùi bước.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Chứng cớ, anh lất ra cái gọi là chứng cớ cho tôi xem,có chứng cớ gì có thể cho thấy tôi có liên hệ với chuyện của Liễu Đan Thần? Trương đại quan nhân cũng không tin Liễu Đan Thần sẽ mất tích, có điều hắn cho rằng Liễu Đan Thần đi không từ giã ít nhiều cũng có chút quan hệ với mình, chẳng lẽ là bởi vì mình đã vạch trần việc Liễu Đan Thần hạ cổ mình, cho nên cô ta mới đi? Hay là Liễu Đan Thần lo lắng chuyện mang thai bị người ta biết?
Chu Chí Kiên nói: Chúng tôi tiến vào phòng của cô ta, ở trong phòng cô ta chúng tôi phát hiện dấu vết đánh nhau, hơn nữa..
Trương đại quan nhân bắt đầu ý thức được tình thế tựa hồ không được lạc quan.
Chu Chí Kiên tiếp tục những lời vừa rồi: Chúng tôi ở trên mặt đất phát hiện mảnh vỡ của vòng ngọc phỉ thúy, vòng tay này Liễu Đan Thần thủy chung đeo trên cổ tay, hơn nữa cho dù rơi vỡ thì cô ta cũng không có lý do không dọn.
Trương Dương cẩn thận nhớ lại tất cả về Liễu Đan Thần, quả thực, mỗi lần đều nhìn thấy cô ta đeo cái vòng ngọc đó.
Chu Chí Kiên nói: Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Đan Thần có thể đã gặp phiền toái rất lớn, đồng chí Trương Dương, anh hiện tại có thể nói rõ ràng tất cả mọi chuyện sau khi rời khỏi anh đưa Liễu Đan Thần đi hay không?
Nói gì? Tôi không phải đã nói với anh tất cả rồi ư? Tôi hảo tâm đưa cô ta về nhà, sau đó tôi đi một mình, kế tiếp xảy ra gì, anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai! Thái độ của Trương đại quan nhân hiển nhiên rất không phối hợp.
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, không cần tôi nhắc nhở anh. trong chuyện này anh bị hiềm nghi nhiều nhất.
Trương Dương cười nói: Quen rồi, Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, gọi là dục gia chi tội, từ lúc anh xuất hiện ở trước mặt tôi anh đã liền bắt đầu tìm tật xấu của tôi, cơ hội đẻ đối phó tôi như vậy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chu Chí Kiên tức giận nói: Tôi là giải quyết việc chung.
Trương đại quan nhân khinh thường nói: Đừng có nói thế, chẳng ai là kẻ ngốc cả, anh muốn làm gì thì mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Chu Chí Kiên, tôi đối với anh đã đủ khách khí rồi, nếu như không phải nể mặt chú anh, tôi căn bản không thèm bận tâm tới anh đâu.
Chu Chí Kiên tức giận nói: Anh có thái độ gì thế? Tôi...
Anh làm sao? Có chứng cớ thì cứ còng tay tôi vào, tôi không một câu oán hận. Nếu như không có chứng cớ thì ít con mẹ nó lắc lư trước mắt tôi thôi, cút được bao giờ thì cút bấy nhiêu xa đi. Nụ cười trên mặt Trương đại quan nhân chợt tắt, bày ra tư thế muốn trở mặt.
Chu Chí Kiên vốn định nói vài câu, nhưng Trương đại quan nhân đã hết nhẫn nại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
/2583
|