Trương Dương đã rất phiền vì sự quấy rầy của Chu Chí Kiên. Hắn điện thoại cho Lương Liên Hợp, cục trưởng phân cục khu Nam Sách.
Lương Liên Hợp lần này cuối cùng cũng bắt máy, đầu kia điện thoại nhiệt tình dào dạt: Trương Dương, đến kinh thành lúc nào thế.
Trương đại quan nhân và Lương Liên Hợp cũng được cho là quen biết đã lâu, kiểu không đánh nhau thì không quen nhau. Lúc trước Lương Liên Hợp cũng từng giúp đỡ người khác chơi hắn, có điều về sau bởi vì Hình Triêu Huy đứng giữa hòa giải, quan hệ của hai người chẳng những không tiếp tục chuyển biến xấ ngược lại trừ bỏ ngăn cách trở thành bằng hữu. Trương Dương hôm nay đang tức, ngữ khí Nói chuyện tất nhiên có chút không tốt: Lương cục, ngài cuối cùng cũng chịu bắt điện thoại rồi.
Lương Liên Hợp cười nói: Trương Dương. Hôm nay sao nói năng khó nghe vậy? Có phải thời tiết kinh thành khô nóng hay không, cho nên cũng dễ bực, hay là để tôi tới tìm anh, mang cho anh hai hộp trà hạ hỏa.
Trương Dương nói: Lương cục, ngài hiện tại quyền cao chức trọng, làm sao có thời giờ tiếp kiến tên quan tép riu như tôi.
Mắng tôi phỏng? Tôi chỉ là tiểu Bộ đầu của kinh thành, anh mới là quan to phương.
Trương Dương nói: Lương cục lúc nào thì tới tìm tôi đây?
Lương Liên Hợp nói: Tôi đang ở viện kinh kịch.
Trương Dương nói: Được, giờ tôi tới tìm anh .
Lương Liên Hợp đến viện kinh kịch cũng là vì chuyện của Liễu Đan Thần, vốn loại chuyện này hắn không cần thiết phải tự mình xuất động, nhưng hắn và Tiền Xuân Lâu là bạn tốtl Tiền Xuân Lâu tự mình gọi điện thoại cho hắn, về công về tư, Lương Liên Hợp đều phải đến dây một chuyến.
Trương Dương tìm Lương Liên Hợp không chỉ là để khởi binh hỏi tội, hắn cũng quan tâm tới chuyện của Liễu Đan Thần.
Bất kể Trương Dương thừa nhận hay không, hắn trong chuyện Liễu Đan Thần mất tích đã trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất, ngày hôm qua rất nhiều người, bao gồm cả Tiền Xuân Lâu đều nhìn thấy Trương Dương đưa Liễu Đan Thần đi.
Trương Dương khi tới viện kinh kịch, Lương Liên Hợp đang nói chuyện trong văn phòng của Tiền Xuân Lâu, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, hai người đều cười cười đứng dậy, có điều Trương đại quan nhân liếc một cái liền nhìn ra nụ cười của hai người đều lộ ra vẻ không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này đều cho rằng chuyện Liễu Đan Thần mất tích có liên quan tới mình?
Lương Liên Hợp chủ động bắt tay Trương Dương: Trương Dương, chúng ta lâu rồi không gặp.
Trương Dương nói: Cũng được một đoạn thời gian rồi, còn tưởng rằng còn tưởng rằng Lương cục đã đổi số điện thoại di động.
Lương Liên Hợp cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Dương, Tiền Xuân Lâu ở bên cạnh mời bọn họ ngồi xuống sô pha, lại rót chén trà cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Lương cục, Chu Chí Kiên sáng sớm chạy đến khách sạn Thanh Giang tra tôi, chuyện này chắc không phải là chủ ý của anh chứ hả?
Lương Liên Hợp cười nói: Chuyện này tôi thật sự không biết, tôi trên đường đi làm thì nhận được điện thoại của viện trưởng Tiền, tôi cũng vừa mới biết chuyện Liễu Đan Thần mất tích.
Trương Dương trong lòng nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn diễn xuất của Chu Chí Kiên, tám chín phần mười cũng sẽ không để cục trưởng Lương Liên Hợp này vào mắt, có lẽ hắn tới tìm mình thực sự không hề báo cáo với Lương Liên Hợp.
Trên mặt Tiền Xuân Lâu tràn ngập vẻ lo lắng, Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích, khiến hắn khổ không nói nổi, gần đây nhật trình diễn xuất đều chật kín, nhưng nữ diễn viên chính không biết tung tích, khiến hắn biết ăn nói thế nào với người ta, Tiền Xuân Lâu nói: Bí thư Trương, anh ngày hôm qua đưa tiểu Liễu về nhà có phát hiện chỗ nào không bình thường không? Tiền Xuân Lâu tuy rằng trong lòng cũng rất hoài nghi Trương Dương có liên quan tới việc Liễu Đan Thần mất tích, nhưng hắn lại không dám nói ra, Tiền Xuân Lâu dưới đáy lòng kì thực có chút kiêng kị Trương Dương, từ phương thức hỏi của hắn đã nhìn ra được điểm này.
Trương Dương nói: Không có gì khác thường cả, tình huống lúc đó anh cũng thấy đó, là Liễu Đan Thần kiên trì không muốn đi bệnh viện, cô ta với tôi đưa cô ta về, là bằng hữu tôi đương nhiên phải giúp cô ta rồi.
Tiền Xuân Lâu gật đầu nói: Đúng, đúng...
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, chuyện này xem ra có chút phiền phức, Liễu Đan Thần không nói câu nào tự dưng biến mất vô tung vô ảnh, nếu như cô ta thực sự không từ mà biệt thì không sao, nhưng viện trưởng Tiền nhận định cô ta đã gặp phiền toái, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được thì ở trong phòng của cô ta từng có dấu vết va chạm.
Trương Dương nói: Chuyện này không liên quan tới tôi.
Lương Liên Hợp cười nói: Tôi đâu có nói là liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng ai biết trong lòng các anh nghĩ gì?
Tiền Xuân Lâu và Lương Liên Hợp liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì,
Trương Dương nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch Chu Chí Kiên vì sao sáng sớm tìm tôi gây chuyện, ngay cả các vị cũng coi tôi như phạm bắt cóc, tôi ở trong thể chế lăn lộn cũng lâu rồi, khảo nghiệm nghiêm khắc của đảng và nhân dân tôi còn vượt qua được, các anh cho rằng tôi không chịu ổi chút khảo nghiệm này ư?
Tiền Xuân Lâu cười nói: Bí thư Trương, anh trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, tôi đương nhiên không tin anh làm hại tiểu Liễu rồi.
Trương Dương nói: Không tin là được rồi, nếu ngày hôm qua là tôi đưa Liễu Đan Thần về nhà, thì trong chuyện này tôi cũng phải gánh vác trách nhiệm nhất định, tôi sẽ cố hết sức tìm cô ta. Trương Dương nói xong đứng dậy rời đi.
Tiền Xuân Lâu đứng dậy tiễn, Lương Liên Hợp ra hiệu cho hắn dừng bước, mình thì đi theo Trương Dương xuống dưới lầu.
Trương Dương dừng chân trước xe của mình, quay sang Lương Liên Hợp nói: Lương cục, chúng ta cũng coi như là lão bằng hữu, có lời gì mà không thể nói trực tiếp chứ.
Lương Liên Hợp sở dĩ đi ra cũng chính là có một số lời muốn nói riêng với hắn, không khỏi thở dài nói: Trương Dương, với quan hệ của chúng ta , anh chẳng lẽ còn không tin thôi.
Trương Dương nói: Không phải tôi không tin anh, là anh không tin tôi đấy chứ.
Lương Liên Hợp nói: tiểu tử Chu Chí Kiên đó là đồ ba gai, hắn tuy rằng là thuộc hạ của tôi, nhưng hắn có bối cảnh gì thì một phân cục trưởng như tôi sao có thể chọc được vào hắn?
Trương Dương biết hắn nói thật, là cục trưởng phân cục khu Nam Sách có thể nói ra những lời chán nản này, đích xác đã coi mình là bằng hữu, Trương Dương nghe thấy câu này thì cơn tức trong lòng lập tức tiêu đi hơn phân nửa, hắn cũng thở dài: Lương cục, tôi cũng không phải là thầm oán anh, Chu Chí Kiên thật sự rất không hiểu chuyện.
Lương Liên Hợp nói: Không hiểu chuyện thì anh cứ gõ hắn, dù sao thì tôi cũng không gõ được, ngày đó hắn nói với tôi chuyện bắt anh tới phân cục điều tra, không phải tôi cố ý không nhấc máy, mà là chuyện này tôi không giải quyết được, là Phó Hải Triều muốn đối phó anh.
Trương Dương nói: Tôi biết chỗ khó xử của anh, chuyện này tôi không trách anh, Liễu Đan Thần rốt cuộc là làm sao? Vì sao các anh nhận định cô ta bị người ta bắt cóc? Chỉ mất tích một buổi tối, có lẽ người ta tâm tình không tốt, không từ mà biệt, tìm nơi thanh tịnh giải sầu.
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, chúng tôi tiến vào chỗ ở của cô ta, nhìn thấy ở hiện trường có dấu vết vật lộn, còn tìm được mấy vết máu, kết quả giám định bước đầu là của Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Không thể chỉ dựa vào những tình huống này đã phán đoán Liễu Đan Thần bị bắt cóc được? Có nhân chứng hay không?
Lương Liên Hợp lắc đầu.
Trương Dương lại nói: Mục đích Bắt cóc cô ta là gì? Một ngôi sao kinh kịch như Cô ta thì có thể có được bao nhiêu tiền? Hình như chẳng được là bao, nếu như nói là cướp sắc, không cần thiết tới mức phải mang cô ta đi, còn nữa, võ công của Liễu Đan Thần cũng không tầm thường đâu, cô ta xuất thân từ diễn đao mã, dưới tình huống bình thường, năm ba tên đàn ông khỏe mạnh cũng không thể tới gần, kiếp phỉ bình thường chỉ sợ không có sức mang cô ta đi được? Khi Trương đại quan nhân phân tích, nội tâm không khỏi trở nên trầm trọng, nếu như việc Liễu Đan Thần bị bắt là thật, chỉ sợ tình huống không được lạc quan.
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, tôi tin chuyện này không liên quan gì tới anh, là bằng hữu, tôi phải nhắc nhở anh, nếu như Liễu Đan Thần gặp chuyện không may, rất có thể sẽ liên luỵ đến anh, căn cứ vào tình huống trước mắt nắm giữ được cho thấy, đối với anh cũng có chút bất lợi.
Trương Dương gật đầu: Cho dù chuyện này không liên quan tới tôi, là bằng hữu, tôi cũng nhất định phải mau chóng tìm được cô ta.
Lương Liên Hợp nói: Trước mắt vẫn không thể hoàn toàn xác định cô ta nhất định là bị người ta bắt cóc, nhưng có một điểm tôi có thể kết luận, chuyện này sẽ mang tới phiền toái không nhỏ cho anh. Hắn vỗ vỗ Trương Dương Trương Dương: Chuẩn bị đi, phải nghĩ cách ứng đối.
Trương Dương cười nói: Đa tạ.
Lương Liên Hợp lại nói: Còn nữa, anh sắp tới có thể phải ở lại ở kinh thành.
Trương Dương nói: tôi vốn cũng không định đi, đúng rồi, anh giúp tôi chuyển cáo cho Chu Chí Kiên, bảo hắn về sau tốt nhất cách xa tôi một chút, nếu thực sự chọc giận tôi, hắc hắc, tôi sẽ không nể mặt bất kỳ ai đâu.
Lương Liên Hợp nói: Thật ra với quan hệ của anh và Chu Hưng Quốc, chuyện này chỉ cần hắn ra mặt nói một tiếng, tôi thấy Chu Chí Kiên sẽ không dám bám lấy anh nữa đâu.
Trương Dương nói: Nhắc tới chuyện này tôi cũng có chút buồn bực, anh nói tôi và Chu Chí Kiên ngày xưa không oán gần đây không thù, tên hỗn đản này cứ nhắm vào tôi là sao?
Lương Liên Hợp nói: Tôi nếu có thể nhìn thấu thì cũng không đến mức mãi chỉ làm một tên tiểu Bộ đầu, có điều Chu Chí Kiên và Phó Hải Triều rất thân nhau.
Lương Liên Hợp lần này cuối cùng cũng bắt máy, đầu kia điện thoại nhiệt tình dào dạt: Trương Dương, đến kinh thành lúc nào thế.
Trương đại quan nhân và Lương Liên Hợp cũng được cho là quen biết đã lâu, kiểu không đánh nhau thì không quen nhau. Lúc trước Lương Liên Hợp cũng từng giúp đỡ người khác chơi hắn, có điều về sau bởi vì Hình Triêu Huy đứng giữa hòa giải, quan hệ của hai người chẳng những không tiếp tục chuyển biến xấ ngược lại trừ bỏ ngăn cách trở thành bằng hữu. Trương Dương hôm nay đang tức, ngữ khí Nói chuyện tất nhiên có chút không tốt: Lương cục, ngài cuối cùng cũng chịu bắt điện thoại rồi.
Lương Liên Hợp cười nói: Trương Dương. Hôm nay sao nói năng khó nghe vậy? Có phải thời tiết kinh thành khô nóng hay không, cho nên cũng dễ bực, hay là để tôi tới tìm anh, mang cho anh hai hộp trà hạ hỏa.
Trương Dương nói: Lương cục, ngài hiện tại quyền cao chức trọng, làm sao có thời giờ tiếp kiến tên quan tép riu như tôi.
Mắng tôi phỏng? Tôi chỉ là tiểu Bộ đầu của kinh thành, anh mới là quan to phương.
Trương Dương nói: Lương cục lúc nào thì tới tìm tôi đây?
Lương Liên Hợp nói: Tôi đang ở viện kinh kịch.
Trương Dương nói: Được, giờ tôi tới tìm anh .
Lương Liên Hợp đến viện kinh kịch cũng là vì chuyện của Liễu Đan Thần, vốn loại chuyện này hắn không cần thiết phải tự mình xuất động, nhưng hắn và Tiền Xuân Lâu là bạn tốtl Tiền Xuân Lâu tự mình gọi điện thoại cho hắn, về công về tư, Lương Liên Hợp đều phải đến dây một chuyến.
Trương Dương tìm Lương Liên Hợp không chỉ là để khởi binh hỏi tội, hắn cũng quan tâm tới chuyện của Liễu Đan Thần.
Bất kể Trương Dương thừa nhận hay không, hắn trong chuyện Liễu Đan Thần mất tích đã trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất, ngày hôm qua rất nhiều người, bao gồm cả Tiền Xuân Lâu đều nhìn thấy Trương Dương đưa Liễu Đan Thần đi.
Trương Dương khi tới viện kinh kịch, Lương Liên Hợp đang nói chuyện trong văn phòng của Tiền Xuân Lâu, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, hai người đều cười cười đứng dậy, có điều Trương đại quan nhân liếc một cái liền nhìn ra nụ cười của hai người đều lộ ra vẻ không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này đều cho rằng chuyện Liễu Đan Thần mất tích có liên quan tới mình?
Lương Liên Hợp chủ động bắt tay Trương Dương: Trương Dương, chúng ta lâu rồi không gặp.
Trương Dương nói: Cũng được một đoạn thời gian rồi, còn tưởng rằng còn tưởng rằng Lương cục đã đổi số điện thoại di động.
Lương Liên Hợp cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Dương, Tiền Xuân Lâu ở bên cạnh mời bọn họ ngồi xuống sô pha, lại rót chén trà cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Lương cục, Chu Chí Kiên sáng sớm chạy đến khách sạn Thanh Giang tra tôi, chuyện này chắc không phải là chủ ý của anh chứ hả?
Lương Liên Hợp cười nói: Chuyện này tôi thật sự không biết, tôi trên đường đi làm thì nhận được điện thoại của viện trưởng Tiền, tôi cũng vừa mới biết chuyện Liễu Đan Thần mất tích.
Trương Dương trong lòng nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn diễn xuất của Chu Chí Kiên, tám chín phần mười cũng sẽ không để cục trưởng Lương Liên Hợp này vào mắt, có lẽ hắn tới tìm mình thực sự không hề báo cáo với Lương Liên Hợp.
Trên mặt Tiền Xuân Lâu tràn ngập vẻ lo lắng, Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích, khiến hắn khổ không nói nổi, gần đây nhật trình diễn xuất đều chật kín, nhưng nữ diễn viên chính không biết tung tích, khiến hắn biết ăn nói thế nào với người ta, Tiền Xuân Lâu nói: Bí thư Trương, anh ngày hôm qua đưa tiểu Liễu về nhà có phát hiện chỗ nào không bình thường không? Tiền Xuân Lâu tuy rằng trong lòng cũng rất hoài nghi Trương Dương có liên quan tới việc Liễu Đan Thần mất tích, nhưng hắn lại không dám nói ra, Tiền Xuân Lâu dưới đáy lòng kì thực có chút kiêng kị Trương Dương, từ phương thức hỏi của hắn đã nhìn ra được điểm này.
Trương Dương nói: Không có gì khác thường cả, tình huống lúc đó anh cũng thấy đó, là Liễu Đan Thần kiên trì không muốn đi bệnh viện, cô ta với tôi đưa cô ta về, là bằng hữu tôi đương nhiên phải giúp cô ta rồi.
Tiền Xuân Lâu gật đầu nói: Đúng, đúng...
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, chuyện này xem ra có chút phiền phức, Liễu Đan Thần không nói câu nào tự dưng biến mất vô tung vô ảnh, nếu như cô ta thực sự không từ mà biệt thì không sao, nhưng viện trưởng Tiền nhận định cô ta đã gặp phiền toái, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được thì ở trong phòng của cô ta từng có dấu vết va chạm.
Trương Dương nói: Chuyện này không liên quan tới tôi.
Lương Liên Hợp cười nói: Tôi đâu có nói là liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng ai biết trong lòng các anh nghĩ gì?
Tiền Xuân Lâu và Lương Liên Hợp liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì,
Trương Dương nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch Chu Chí Kiên vì sao sáng sớm tìm tôi gây chuyện, ngay cả các vị cũng coi tôi như phạm bắt cóc, tôi ở trong thể chế lăn lộn cũng lâu rồi, khảo nghiệm nghiêm khắc của đảng và nhân dân tôi còn vượt qua được, các anh cho rằng tôi không chịu ổi chút khảo nghiệm này ư?
Tiền Xuân Lâu cười nói: Bí thư Trương, anh trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, tôi đương nhiên không tin anh làm hại tiểu Liễu rồi.
Trương Dương nói: Không tin là được rồi, nếu ngày hôm qua là tôi đưa Liễu Đan Thần về nhà, thì trong chuyện này tôi cũng phải gánh vác trách nhiệm nhất định, tôi sẽ cố hết sức tìm cô ta. Trương Dương nói xong đứng dậy rời đi.
Tiền Xuân Lâu đứng dậy tiễn, Lương Liên Hợp ra hiệu cho hắn dừng bước, mình thì đi theo Trương Dương xuống dưới lầu.
Trương Dương dừng chân trước xe của mình, quay sang Lương Liên Hợp nói: Lương cục, chúng ta cũng coi như là lão bằng hữu, có lời gì mà không thể nói trực tiếp chứ.
Lương Liên Hợp sở dĩ đi ra cũng chính là có một số lời muốn nói riêng với hắn, không khỏi thở dài nói: Trương Dương, với quan hệ của chúng ta , anh chẳng lẽ còn không tin thôi.
Trương Dương nói: Không phải tôi không tin anh, là anh không tin tôi đấy chứ.
Lương Liên Hợp nói: tiểu tử Chu Chí Kiên đó là đồ ba gai, hắn tuy rằng là thuộc hạ của tôi, nhưng hắn có bối cảnh gì thì một phân cục trưởng như tôi sao có thể chọc được vào hắn?
Trương Dương biết hắn nói thật, là cục trưởng phân cục khu Nam Sách có thể nói ra những lời chán nản này, đích xác đã coi mình là bằng hữu, Trương Dương nghe thấy câu này thì cơn tức trong lòng lập tức tiêu đi hơn phân nửa, hắn cũng thở dài: Lương cục, tôi cũng không phải là thầm oán anh, Chu Chí Kiên thật sự rất không hiểu chuyện.
Lương Liên Hợp nói: Không hiểu chuyện thì anh cứ gõ hắn, dù sao thì tôi cũng không gõ được, ngày đó hắn nói với tôi chuyện bắt anh tới phân cục điều tra, không phải tôi cố ý không nhấc máy, mà là chuyện này tôi không giải quyết được, là Phó Hải Triều muốn đối phó anh.
Trương Dương nói: Tôi biết chỗ khó xử của anh, chuyện này tôi không trách anh, Liễu Đan Thần rốt cuộc là làm sao? Vì sao các anh nhận định cô ta bị người ta bắt cóc? Chỉ mất tích một buổi tối, có lẽ người ta tâm tình không tốt, không từ mà biệt, tìm nơi thanh tịnh giải sầu.
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, chúng tôi tiến vào chỗ ở của cô ta, nhìn thấy ở hiện trường có dấu vết vật lộn, còn tìm được mấy vết máu, kết quả giám định bước đầu là của Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Không thể chỉ dựa vào những tình huống này đã phán đoán Liễu Đan Thần bị bắt cóc được? Có nhân chứng hay không?
Lương Liên Hợp lắc đầu.
Trương Dương lại nói: Mục đích Bắt cóc cô ta là gì? Một ngôi sao kinh kịch như Cô ta thì có thể có được bao nhiêu tiền? Hình như chẳng được là bao, nếu như nói là cướp sắc, không cần thiết tới mức phải mang cô ta đi, còn nữa, võ công của Liễu Đan Thần cũng không tầm thường đâu, cô ta xuất thân từ diễn đao mã, dưới tình huống bình thường, năm ba tên đàn ông khỏe mạnh cũng không thể tới gần, kiếp phỉ bình thường chỉ sợ không có sức mang cô ta đi được? Khi Trương đại quan nhân phân tích, nội tâm không khỏi trở nên trầm trọng, nếu như việc Liễu Đan Thần bị bắt là thật, chỉ sợ tình huống không được lạc quan.
Lương Liên Hợp nói: Trương Dương, tôi tin chuyện này không liên quan gì tới anh, là bằng hữu, tôi phải nhắc nhở anh, nếu như Liễu Đan Thần gặp chuyện không may, rất có thể sẽ liên luỵ đến anh, căn cứ vào tình huống trước mắt nắm giữ được cho thấy, đối với anh cũng có chút bất lợi.
Trương Dương gật đầu: Cho dù chuyện này không liên quan tới tôi, là bằng hữu, tôi cũng nhất định phải mau chóng tìm được cô ta.
Lương Liên Hợp nói: Trước mắt vẫn không thể hoàn toàn xác định cô ta nhất định là bị người ta bắt cóc, nhưng có một điểm tôi có thể kết luận, chuyện này sẽ mang tới phiền toái không nhỏ cho anh. Hắn vỗ vỗ Trương Dương Trương Dương: Chuẩn bị đi, phải nghĩ cách ứng đối.
Trương Dương cười nói: Đa tạ.
Lương Liên Hợp lại nói: Còn nữa, anh sắp tới có thể phải ở lại ở kinh thành.
Trương Dương nói: tôi vốn cũng không định đi, đúng rồi, anh giúp tôi chuyển cáo cho Chu Chí Kiên, bảo hắn về sau tốt nhất cách xa tôi một chút, nếu thực sự chọc giận tôi, hắc hắc, tôi sẽ không nể mặt bất kỳ ai đâu.
Lương Liên Hợp nói: Thật ra với quan hệ của anh và Chu Hưng Quốc, chuyện này chỉ cần hắn ra mặt nói một tiếng, tôi thấy Chu Chí Kiên sẽ không dám bám lấy anh nữa đâu.
Trương Dương nói: Nhắc tới chuyện này tôi cũng có chút buồn bực, anh nói tôi và Chu Chí Kiên ngày xưa không oán gần đây không thù, tên hỗn đản này cứ nhắm vào tôi là sao?
Lương Liên Hợp nói: Tôi nếu có thể nhìn thấu thì cũng không đến mức mãi chỉ làm một tên tiểu Bộ đầu, có điều Chu Chí Kiên và Phó Hải Triều rất thân nhau.
/2583
|