Có câu nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, hai người đang nói tới Chu Chí Kiên thì Chu Chí Kiên tới hắn, hắn tới đây tìm Lương Liên Hợp, đồng thời cũng tìm đám người của viện kinh kịch để tìm hiểu một chút tình huống khác, hy vọng có thể có phát hiện.
Xe cảnh sát của Chu Chí Kiên chân trước vừa tới thì Phó Hải Triều cũng lái xe Land Rover màu đen của hắn tới.
Lương Liên Hợp nhìn thấy bọn họ tới, nói khẽ với Trương Dương: Anh đi về trước đi, chuyện nếu có tiến triển gì thì tôi ngay lập tức sẽ thông tri cho anh. Hắn là không muốn Trương Dương và hai vị này phát sinh xung đột.
Trương đại quan nhân lại không có ý đi, từ xa nhìn hai người này.
Phó Hải Triều trước tiên chào hỏi với Lương Liên Hợp, sau đó tới trước mặt Trương Dương: Trương Dương, tôi có mấy câu muốn hỏi anh.
Trương đại quan nhân vốn không có bao nhiêu thiện cảm với Phó Hải Triều, từ sau khi biết Liễu Đan Thần mang thai, nhìn thấy thằng cha này lại càng ghét, trong lòng mắng thầm, con mẹ nó, lão tử còn chưa xuống tay thì đã bi anh đoạt trước rôi. Người ta ở phương diện tình cảm đều là ích kỷ, Trương đại quan nhân cũng vậy, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: Tôi và anh thân lắm à?
Phó Hải Triều nói: Không thân, có điều tôi nghĩ chúng ta đều rất quan tâm tới Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Tôi chả dám, anh và cô ta có quan hệ gì, anh có quan tâm cô ta hay không thì tôi không có hứng thú gì cả.
Phó Hải Triều nói: Trương Dương, tôi biết anh ôm thành kiến đối với tôi, nhưng Liễu Đan Thần vô tội.
Trương đại quan nhân cười nói: Phó Hải Triều. Lời này chẳng nên nói làm gì, nếu như không phải anh thông đồng với tiểu tử của Chu gia chơi tôi, tôi căn bản không biết anh. Liễu Đan Thần là tự bỏ đi cũng , là bị người ta bắt cóc cũng được, tôi trong chuyện này không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, hơn nữa, anh cũng không phải là cảnh sát, tôi cũng không có nghĩa vụ khai báo với anh. Về phần Liễu Đan Thần vì sao đột nhiên biến mất, tôi nghĩ anh nên tìm nguyên nhân từ trên người mình. Trương đại quan nhân nói xong thì nghênh ngang bro đi.
Phó Hải Triều không hiểu gì đứng đờ ra đó, hắn thật sự có chút nghĩ không thông Trương Dương nói hắn phải tìm nguyên nhân tư trên người mình là vì sao? Giữa hắn và Liễu Đan Thần căn bản không có gì cả.
Chu Chí Kiên tới bên cạnh Phó Hải Triều. Thuận theo ánh mắt hắn nhìn thấy cảnh Trương Dương lái xe đi, nói khẽ: Anh Hải triều, hắn nói gì với anh thế?
Phó Hải Triều nói: Còn có thể nói gì nữa, đơn giản là kiệt lực chối bỏ mình có liên quan tới việc Liễu Đan Thần mất tích.
Chu Chí Kiên nói: Theo tôi thấy, vụ án này khẳng định có liên quan tới hắn, vừa rồi tôi đã hỏi qua, ngày hôm qua đích xác là hắn đưa Liễu Đan Thần về, viện trưởng Tiền nói khi bọn họ đi đã từng nhiều lần gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, di động của Liễu Đan Thần không có ai nghe.
Phó Hải Triều nói: Nếu như chuyện này thực sự là hắn làm, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Liễu Đan Thần từ trong mê man tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đèn dắt trên vách đá, cô ta ép mình phải trấn định, dè dặt nói: Có ai không? Giọng nói của cô ta làm một đám dơi giật mình, tung cánh bay qua người cô ta, Liễu Đan Thần sợ đến nỗi lớn tiếng hét ầm lên.
Nữ nhân Áo đen vô tức xuất hiện trước mặt của cô ta, khuôn mặt tái nhợt không có chút biểu tình, hai mắt đờ đẫn nhìn Liễu Đan Thần: Cô tỉnh rồi à?
Liễu Đan Thần nói: Cô là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới đây? Cô ta bước về phía một bước, nghe thấy dưới chân phát ra tiếng leng keng, cúi đầu nhìn thì liền thấy một sợi dây xích nhỏ màu bạc đã trói chân cô ta.
Nữ nhân Áo đen nói: Đừng hòng chạy, tôi đã phế bỏ chút nội lực nông cạn trong cơ thể cô rồi, thứ trói hai chân cô là xích chân đặc biệt, tuy rằng rất nhỏ nhưng cực kỳ chắc, cho dù là cưa bằng kim loại cũng bất lực với nó, cô nếu như giãy dụa thì người chịu khổ chỉ là chính cô. Đừng vọng tưởng có người tới cứu cô, trên thế giới này không ai nghĩ đến người bắt cóc cô lại là tôi đâu.
Liễu Đan Thần cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cho dù là nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ động lòng, nhưng lại không hề dẫn tới một chút lòng trắc ẩn nào của nữ nhân áo đen trước mặt. Liễu Đan Thần nói: cô muốn gì? Nếu như muốn tiền thì tôi có thể giao cho cô tất cả chi phiếu và mật mã.
Nữ nhân Áo đen lắc đầu: cô căn bản không biết tôi, tôi đưa cô tới đây, không phải bởi vì tôi có cừu oán với cô, lại càng không phải là vì tôi có mưu đồ gì với cô, mà là vì một người.
Liễu Đan Thần run giọng nói: Ai?
Trương Dương.
Liễu Đan Thần có chút đau khổ nhắm hai mắt lại: Vì sao lại là hắn? tôi và hắn bản không có bất kỳ quan hệ gì?
Nữ nhân Áo đen lạnh lùng nói: Có quan hệ gì không không quan trọng, mấu chốt là hắn rất trọng thị cô, hơn nữa càng thú vị hơn là cô đang mang thai.
Bên trong mắt đẹp với Liễu Đan Thần lộ ra brt hoảng sợ, bí mật được cô ta giấu sâu trong lòng không ngờ bị nữ tử áo đen này nhìn thấu.
Nữ tử Áo đen lạnh lùng nói: cô không cần ngạc nhiên như vậy, tôi nếu có thể thông qua mạch tượng của cô phát hiện chuyện này, với y thuật của Trương Dương tất nhiên cũng sẽ phát hiện. Nếu như tôi đoán không sai ỵ đứa nhỏ này nhất định là nghiệt chủng của Trương Dương.
Liễu Đan Thần liều mạng lắc đầu phủ nhận: Không phải, tôi và hắn không có bất kỳ liên quan gì! Cô bắt nhầm người rồi, cô nhầm rồi.
Nữ nhân Áo đen nói: Võ công tu luyện đến cảnh giới nhất định, nhịp tim hay hô hấp tất cả đều ở trong lòng bàn tay, chỉ cần cô lưu ý một chút là có thể biết câu nào của đối phương là thật, câu nào là giả, tôi bắt cô cũng không phải là vì nghiệt chủng trong bụng cô. Cô ta bước một bước về phía trước, mắt nhìn thẳng vào Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần không rét mà run, chỉ cảm thấy ánh mắt của nữ tử này rất có tính xuyên thấu, tựa hồ có thể nhìn sâu vào trong lòng mình.
Nữ tử Áo đen nói: Không ngờ cô trẻ tuổi như vậy mà kỹ năng hạ cổ lại là xuất thần nhập hóa, Trương Dương võ công cái thế, không ngờ lại mắc bẫy của cô , cũng khó trách, hắn háo sắc như vậy, cũng chỉ có nữ nhân như cô mới có thể tìm được khuyết điểm của hắn.
Liễu Đan Thần bị đối phương vạch trần bí mật trong lòng thì hoảng loạn: Tôi không hiểu cô đang nói gì. Nữ tử Áo đen nói: Ân oán giữa cho và Trương Dương vốn không có bất kỳ liên quan gì tới tôi, nhưng cô nếu đã thành công hạ cổ trong cơ thể hắn, thì phải có cách khống chế, nhân sinh thật là kỳ diệu, tôi không làm gì được hắn, nhưng cô lại có phương pháp khắc chế hắn,khống chế cho chẳng khác nào nắm giữ nhược điểm của hắn, cô hiện tại có phải đã minh bạch rồi hay không, hiểu tôi vì sao lại bắt cô rồi chứ?
Liễu Đan Thần thầm kêu khổ, không cần hỏi cũng biết nữ nhân áo đen trước mắt này là đại cừu nhân của Trương Dương, trong ngôn ngữ lộ ra sự cừu hận khắc cốt đối với Trương Dương, Trương Dương này vì sao lại có lắm kẻ thù thế? Hiểu rõ mục đích của đối phương, Liễu Đan Thần ngược lại càng an tâm, cô ta thở dài nói: cô đừng quá xem trọng địa vị của tôi trong lòng Trương Dương, dùng tôi để áp chế hắn thì căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đâu.
Nữ tử Áo đen nói: Có lẽ cho đối với hắn thì không quan trọng, nhưng nghiệt chủng trong bụng cô thì khác, còn nữa, cô đã có con với hắn thì sao lại nhẫn tâm hạ cổ đối với hắn?
Liễu Đan Thần nói: Hắn nếu toàn tâm toàn ý đối với tôi thì cả đời này sẽ được bình an vô sự.
Nữ tử cười ha ha, nói: Tôi nghĩ đây là tình cổ rồi!
Liễu Đan Thần thầm nghĩ trong lòng, thuật hạ cổ biến hóa ngàn vạn, một một ngoại nhân như cô sao mà hiểu được, có điều cô ta trước mắt đang bị bắt, muốn thoát thân chỉ sợ khó hơn lên trời. Liễu Đan Thần nói: cô rốt cuộc đang nhốt tôi ở đâu?
Nữ tử Áo đen nói: Dưới đất! Cô ta giang hai tay ra, đi một vòng: Rất ít người biết nơi này lại có một huyệt động dưới đất, Trương Dương biết, có điều hắn cũng sẽ không ngờ được cô lại bị nhốt ở đây.
Liễu Đan Thần nói: cô muốn làm gì tôi?
Nữ tử Áo đen nói: cô đừng sợ, tôi sẽ để cô được sống yên lành, chỉ cần có được thứ mà tôi muốn, tôi tất nhiên sẽ thả cô đi.
Liễu Đan Thần nói: cô muốn gì?
Nữ tử Áo đen hai mắt lấp lánh, cô ta lắc đầu: Biết càng nhiều thì mạng cô càng ngắn, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ hắn cũng không hiểu ư?
Trương đại quan nhân mặc dù ở trước mặt người ta phủ nhận mình không có quan hệ tới chuyện mất tích như thế nào đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn rất quan tâm tới Liễu Đan Thần, suy trước tính sau hắn chỉ có thể nhờ Hình Triêu Huy giúp đỡ.
Thân thể của Hình Triêu Huy đã khang phục, vừa kết thúc an dưỡng, nghe nói Trương Dương gặp chuyện phiền toái, hẹn tối hôm đó gặp mặt hắn ở quan thịt nướng đông môn.
Trương đại quan nhân lòng như lửa đốt, tới sớm hơn mười phút. Khi Hình Triêu Huy tới thì Trương Dương đã gọi xong đồ ăn rồi.
Hình Triêu Huy nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thì không khỏi cười nói: cô vẫn không thay đổi được cái tật xấu phô trương lãng phí, ăn công khoản cũng không thể như vậy được!
Trương đại quan nhân hiển nhiên không có tâm tình nói đùa, thở dài nói: Anh biết tôi thích chiếm tiện nghi của nhà nước mà, sếp, lần này tôi gặp đại phiền toái rồi.
Hình Triêu Huy ngồi xuống: Phiền toái của cậu quả thực không nhỏ, nói nghe thử đi, xem phiền toái mà chúng ta nói có phải cùng là một chuyện không?
Xe cảnh sát của Chu Chí Kiên chân trước vừa tới thì Phó Hải Triều cũng lái xe Land Rover màu đen của hắn tới.
Lương Liên Hợp nhìn thấy bọn họ tới, nói khẽ với Trương Dương: Anh đi về trước đi, chuyện nếu có tiến triển gì thì tôi ngay lập tức sẽ thông tri cho anh. Hắn là không muốn Trương Dương và hai vị này phát sinh xung đột.
Trương đại quan nhân lại không có ý đi, từ xa nhìn hai người này.
Phó Hải Triều trước tiên chào hỏi với Lương Liên Hợp, sau đó tới trước mặt Trương Dương: Trương Dương, tôi có mấy câu muốn hỏi anh.
Trương đại quan nhân vốn không có bao nhiêu thiện cảm với Phó Hải Triều, từ sau khi biết Liễu Đan Thần mang thai, nhìn thấy thằng cha này lại càng ghét, trong lòng mắng thầm, con mẹ nó, lão tử còn chưa xuống tay thì đã bi anh đoạt trước rôi. Người ta ở phương diện tình cảm đều là ích kỷ, Trương đại quan nhân cũng vậy, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: Tôi và anh thân lắm à?
Phó Hải Triều nói: Không thân, có điều tôi nghĩ chúng ta đều rất quan tâm tới Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Tôi chả dám, anh và cô ta có quan hệ gì, anh có quan tâm cô ta hay không thì tôi không có hứng thú gì cả.
Phó Hải Triều nói: Trương Dương, tôi biết anh ôm thành kiến đối với tôi, nhưng Liễu Đan Thần vô tội.
Trương đại quan nhân cười nói: Phó Hải Triều. Lời này chẳng nên nói làm gì, nếu như không phải anh thông đồng với tiểu tử của Chu gia chơi tôi, tôi căn bản không biết anh. Liễu Đan Thần là tự bỏ đi cũng , là bị người ta bắt cóc cũng được, tôi trong chuyện này không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, hơn nữa, anh cũng không phải là cảnh sát, tôi cũng không có nghĩa vụ khai báo với anh. Về phần Liễu Đan Thần vì sao đột nhiên biến mất, tôi nghĩ anh nên tìm nguyên nhân từ trên người mình. Trương đại quan nhân nói xong thì nghênh ngang bro đi.
Phó Hải Triều không hiểu gì đứng đờ ra đó, hắn thật sự có chút nghĩ không thông Trương Dương nói hắn phải tìm nguyên nhân tư trên người mình là vì sao? Giữa hắn và Liễu Đan Thần căn bản không có gì cả.
Chu Chí Kiên tới bên cạnh Phó Hải Triều. Thuận theo ánh mắt hắn nhìn thấy cảnh Trương Dương lái xe đi, nói khẽ: Anh Hải triều, hắn nói gì với anh thế?
Phó Hải Triều nói: Còn có thể nói gì nữa, đơn giản là kiệt lực chối bỏ mình có liên quan tới việc Liễu Đan Thần mất tích.
Chu Chí Kiên nói: Theo tôi thấy, vụ án này khẳng định có liên quan tới hắn, vừa rồi tôi đã hỏi qua, ngày hôm qua đích xác là hắn đưa Liễu Đan Thần về, viện trưởng Tiền nói khi bọn họ đi đã từng nhiều lần gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, di động của Liễu Đan Thần không có ai nghe.
Phó Hải Triều nói: Nếu như chuyện này thực sự là hắn làm, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Liễu Đan Thần từ trong mê man tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đèn dắt trên vách đá, cô ta ép mình phải trấn định, dè dặt nói: Có ai không? Giọng nói của cô ta làm một đám dơi giật mình, tung cánh bay qua người cô ta, Liễu Đan Thần sợ đến nỗi lớn tiếng hét ầm lên.
Nữ nhân Áo đen vô tức xuất hiện trước mặt của cô ta, khuôn mặt tái nhợt không có chút biểu tình, hai mắt đờ đẫn nhìn Liễu Đan Thần: Cô tỉnh rồi à?
Liễu Đan Thần nói: Cô là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới đây? Cô ta bước về phía một bước, nghe thấy dưới chân phát ra tiếng leng keng, cúi đầu nhìn thì liền thấy một sợi dây xích nhỏ màu bạc đã trói chân cô ta.
Nữ nhân Áo đen nói: Đừng hòng chạy, tôi đã phế bỏ chút nội lực nông cạn trong cơ thể cô rồi, thứ trói hai chân cô là xích chân đặc biệt, tuy rằng rất nhỏ nhưng cực kỳ chắc, cho dù là cưa bằng kim loại cũng bất lực với nó, cô nếu như giãy dụa thì người chịu khổ chỉ là chính cô. Đừng vọng tưởng có người tới cứu cô, trên thế giới này không ai nghĩ đến người bắt cóc cô lại là tôi đâu.
Liễu Đan Thần cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cho dù là nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ động lòng, nhưng lại không hề dẫn tới một chút lòng trắc ẩn nào của nữ nhân áo đen trước mặt. Liễu Đan Thần nói: cô muốn gì? Nếu như muốn tiền thì tôi có thể giao cho cô tất cả chi phiếu và mật mã.
Nữ nhân Áo đen lắc đầu: cô căn bản không biết tôi, tôi đưa cô tới đây, không phải bởi vì tôi có cừu oán với cô, lại càng không phải là vì tôi có mưu đồ gì với cô, mà là vì một người.
Liễu Đan Thần run giọng nói: Ai?
Trương Dương.
Liễu Đan Thần có chút đau khổ nhắm hai mắt lại: Vì sao lại là hắn? tôi và hắn bản không có bất kỳ quan hệ gì?
Nữ nhân Áo đen lạnh lùng nói: Có quan hệ gì không không quan trọng, mấu chốt là hắn rất trọng thị cô, hơn nữa càng thú vị hơn là cô đang mang thai.
Bên trong mắt đẹp với Liễu Đan Thần lộ ra brt hoảng sợ, bí mật được cô ta giấu sâu trong lòng không ngờ bị nữ tử áo đen này nhìn thấu.
Nữ tử Áo đen lạnh lùng nói: cô không cần ngạc nhiên như vậy, tôi nếu có thể thông qua mạch tượng của cô phát hiện chuyện này, với y thuật của Trương Dương tất nhiên cũng sẽ phát hiện. Nếu như tôi đoán không sai ỵ đứa nhỏ này nhất định là nghiệt chủng của Trương Dương.
Liễu Đan Thần liều mạng lắc đầu phủ nhận: Không phải, tôi và hắn không có bất kỳ liên quan gì! Cô bắt nhầm người rồi, cô nhầm rồi.
Nữ nhân Áo đen nói: Võ công tu luyện đến cảnh giới nhất định, nhịp tim hay hô hấp tất cả đều ở trong lòng bàn tay, chỉ cần cô lưu ý một chút là có thể biết câu nào của đối phương là thật, câu nào là giả, tôi bắt cô cũng không phải là vì nghiệt chủng trong bụng cô. Cô ta bước một bước về phía trước, mắt nhìn thẳng vào Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần không rét mà run, chỉ cảm thấy ánh mắt của nữ tử này rất có tính xuyên thấu, tựa hồ có thể nhìn sâu vào trong lòng mình.
Nữ tử Áo đen nói: Không ngờ cô trẻ tuổi như vậy mà kỹ năng hạ cổ lại là xuất thần nhập hóa, Trương Dương võ công cái thế, không ngờ lại mắc bẫy của cô , cũng khó trách, hắn háo sắc như vậy, cũng chỉ có nữ nhân như cô mới có thể tìm được khuyết điểm của hắn.
Liễu Đan Thần bị đối phương vạch trần bí mật trong lòng thì hoảng loạn: Tôi không hiểu cô đang nói gì. Nữ tử Áo đen nói: Ân oán giữa cho và Trương Dương vốn không có bất kỳ liên quan gì tới tôi, nhưng cô nếu đã thành công hạ cổ trong cơ thể hắn, thì phải có cách khống chế, nhân sinh thật là kỳ diệu, tôi không làm gì được hắn, nhưng cô lại có phương pháp khắc chế hắn,khống chế cho chẳng khác nào nắm giữ nhược điểm của hắn, cô hiện tại có phải đã minh bạch rồi hay không, hiểu tôi vì sao lại bắt cô rồi chứ?
Liễu Đan Thần thầm kêu khổ, không cần hỏi cũng biết nữ nhân áo đen trước mắt này là đại cừu nhân của Trương Dương, trong ngôn ngữ lộ ra sự cừu hận khắc cốt đối với Trương Dương, Trương Dương này vì sao lại có lắm kẻ thù thế? Hiểu rõ mục đích của đối phương, Liễu Đan Thần ngược lại càng an tâm, cô ta thở dài nói: cô đừng quá xem trọng địa vị của tôi trong lòng Trương Dương, dùng tôi để áp chế hắn thì căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đâu.
Nữ tử Áo đen nói: Có lẽ cho đối với hắn thì không quan trọng, nhưng nghiệt chủng trong bụng cô thì khác, còn nữa, cô đã có con với hắn thì sao lại nhẫn tâm hạ cổ đối với hắn?
Liễu Đan Thần nói: Hắn nếu toàn tâm toàn ý đối với tôi thì cả đời này sẽ được bình an vô sự.
Nữ tử cười ha ha, nói: Tôi nghĩ đây là tình cổ rồi!
Liễu Đan Thần thầm nghĩ trong lòng, thuật hạ cổ biến hóa ngàn vạn, một một ngoại nhân như cô sao mà hiểu được, có điều cô ta trước mắt đang bị bắt, muốn thoát thân chỉ sợ khó hơn lên trời. Liễu Đan Thần nói: cô rốt cuộc đang nhốt tôi ở đâu?
Nữ tử Áo đen nói: Dưới đất! Cô ta giang hai tay ra, đi một vòng: Rất ít người biết nơi này lại có một huyệt động dưới đất, Trương Dương biết, có điều hắn cũng sẽ không ngờ được cô lại bị nhốt ở đây.
Liễu Đan Thần nói: cô muốn làm gì tôi?
Nữ tử Áo đen nói: cô đừng sợ, tôi sẽ để cô được sống yên lành, chỉ cần có được thứ mà tôi muốn, tôi tất nhiên sẽ thả cô đi.
Liễu Đan Thần nói: cô muốn gì?
Nữ tử Áo đen hai mắt lấp lánh, cô ta lắc đầu: Biết càng nhiều thì mạng cô càng ngắn, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ hắn cũng không hiểu ư?
Trương đại quan nhân mặc dù ở trước mặt người ta phủ nhận mình không có quan hệ tới chuyện mất tích như thế nào đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn rất quan tâm tới Liễu Đan Thần, suy trước tính sau hắn chỉ có thể nhờ Hình Triêu Huy giúp đỡ.
Thân thể của Hình Triêu Huy đã khang phục, vừa kết thúc an dưỡng, nghe nói Trương Dương gặp chuyện phiền toái, hẹn tối hôm đó gặp mặt hắn ở quan thịt nướng đông môn.
Trương đại quan nhân lòng như lửa đốt, tới sớm hơn mười phút. Khi Hình Triêu Huy tới thì Trương Dương đã gọi xong đồ ăn rồi.
Hình Triêu Huy nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thì không khỏi cười nói: cô vẫn không thay đổi được cái tật xấu phô trương lãng phí, ăn công khoản cũng không thể như vậy được!
Trương đại quan nhân hiển nhiên không có tâm tình nói đùa, thở dài nói: Anh biết tôi thích chiếm tiện nghi của nhà nước mà, sếp, lần này tôi gặp đại phiền toái rồi.
Hình Triêu Huy ngồi xuống: Phiền toái của cậu quả thực không nhỏ, nói nghe thử đi, xem phiền toái mà chúng ta nói có phải cùng là một chuyện không?
/2583
|