Trương Dương cầm Mao Đài trên bàn lên rồi nói: Sức khỏe của anh hiện tại thế nào? Có uống được một chút không?
Hình Triêu Huy cười nói: Uống một chút thì chắc không có vấn đề gì, hai thằng đàn ông nói chuyện mà không uống chút rượu thì hình như cũng khó.
Trương đại quan nhân tuy rằng tâm tình có chút trầm trọng, nhưng vẫn không thay đổi được bản sắc hài hước: Anh là ông già, tôi là trang trẻ.
Hình Triêu Huy cười ha ha, ở cùng một chỗ với thằng ôn này luôn rất vui vẻ.
Trương Dương nghĩ tới Hình Triêu Huy kiếp hậu trùng sinh, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ rót cho hắn một chén rượu nhỏ. Trương Dương cầm chén rượu trước mặt lên rồi nói: Sếp, hôm nay là trận rượu đầu tiên sau khi anh về, tôi muốn dùng chén rượu này để biểu đạt sự hoan nghênh thiệt tình nhất tới anh. Trương đại quan nhân ngửa cổ uống cạn.
Hình Triêu Huy mỉm cười gật đầu, có điều hắn chỉ nhấp môi tượng trưng: Trương Dương, cậu hình như tâm sự trùng trùng.
Trương Dương nói: Sếp, anh quen tôi cũng lâu rồi, thấy con người của tôi thế nào?
Hình Triêu Huy nói: Thế nào là sao? Phạm trù vấn đề này có phải có chút quá mức rộng nghĩ hay không?
Trương đại quan nhân nói: Tôi là nói, anh cảm thấy tôi có phải có chút hiếu chiến hay không?
Hình Triêu Huy còn tưởng hắn hỏi đề tài mới mẻ gì, không khỏi cười nói: Không phải có chút hiếu chiến, mà là rất hiếu chiến, bắt đầu từ lúc tôi quen cậu, cậu có lúc nào mà không đấu với người khác đâu.
Trương Dương nói: Tôi bảo này sếp, anh cẩn thận nghĩ lại đi, có bao giờ là tôi chủ động đấu với người khác không? Con người của tôi rất độ lượng, mỗi lần đều là người khác chọc tới tôi, cứ đòi đấu với tôi, tôi mới bất đắc dĩ, không thể nhịn được nên phản kích.
Hình Triêu Huy buông chén rượu, giống như lần đầu quen hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới: Nói như vậy cậu thật đúng là vô tội.
Trương đại quan nhân nói: Vốn chính là vậy.
Hình Triêu Huy nói: Thật ra hiếu chiến cũng không phải là tật xấu gì. Lịch sử Nhân loại vốn chính là một bộ lịch sử đấu tranh, không có đấu tranh thì sao tiến bộ được? cậu không phải luôn luôn tự xưng là thanh niên tiến bộ tốt ư? muốn tiến bộ thì phải đấu, không ngừng đấu.
Trương đại quan nhân cười nói: Sếp, cũng chỉ có anh hiểu tôi.
Hình Triêu Huy nói: cậu trước đây vẫn luôn là người có gì nói nấy, sao hôm nay vòng vo thế? Nói thử đi, rốt cuộc gặp phiền toái gì?
Trương Dương rót đầy rượu cho mình: Liễu Đan Thần mất tích, bởi vì trước khi cô ta mất tích cuối cùng là ở một chỗ với tôi, cho nên tôi thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát.
Hình Triêu Huy bất động thanh sắc nói: Liễu Đan Thần ư? Tôi biết, là cô đào kinh kịch, tôi cũng nghe người ta nhắc tới rất nhiều, rồi, chỉ là hưa xem cô ta diễn xuất.
Trương Dương nói: Tôi muốn anh giúp tôi tìm cô ta.
Hình Triêu Huy lạnh lùng nói: cậu thật đúng là bác ái, nếu như mỗi người đàn bà cậu quen đều cần cậu quan tâm như vậy, tôi thấy cậu chắc bận cả đời.
Trương đại quan nhân không hề để ý tới lời châm chọc của Hình Triêu Huy. Hắn ghé sát vào Hình Triêu Huy rồi nói: Sếp, tình cảnh trước mắt của tôi có chút không ổn.
Hình Triêu Huy nói: Chỉ là ở cùng một chỗ với cô ta, cậu lại không bắt cóc cô ta, cứ nói rõ ra không được à? Cảnh sát không có chứng cớ thì không thể úp chuyện này lên người cậu được?
Trương Dương nói: Lương Liên Hợp phụ trách vụ án này.
Hình Triêu Huy và Lương Liên Hợp cũng quen biết đã lâu, hắn cười nói: Vậy thì càng tốt, cậu khi ở ban trú kinh cũng uống rượu với Lương Liên Hợp không ít lần. Hai ngươi cho dù là không tính là thân, nhưng cũng được coi là bạn nhậu, hắn theo lý sẽ không làm khó dễ cậu.
Trương Dương nói: Hắn cũng không muốn làm khó tôi, cả ngày trốn mất tiêu. Giao tất cả Chuyện cho một thủ hạ của hắn tên là Chu Chí Kiên làm.
Hình Triêu Huy nheo mắt lại, hắn không biết Chu Chí Kiên, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã cảm thấy, Chu Chí Kiên này tất nhiên có chút bối cảnh. Nếu không thì sao dám đối nghịch với Trương Dương.
Lời nói của Trương đại quan nhân rất nhanh liền nghiệm chứng suy đoán của Hình Triêu Huy: Chu Chí Kiên này là cháu của Chu Hưng Quốc, đời thứ tư của Chu gia. Không biết tên hỗn đản này ăn nhầm thuốc gì, cứ muốn đối nghịch với tôi.
Hình Triêu Huy nói: Chuyện không đơn giản.
Trương Dương lúc này mới kể lại một lần tiền căn hậu quả bởi vì Liễu Đan Thần mà kết thù kết oán với Phó Hải Triều.
Hình Triêu Huy tuy rằng không biết Chu Chí Kiên, nhưng đối với Phó Hải Triều thì nghe danh đã lâu, hắn nghe Trương Dương nói xong, trong lòng cân nhắc trong chốc lát rồi mới nói: Phó Hải Triều này thì tôi cũng biết, tầm mắt hắn rất rộng, tuyệt đối không phải là một kẻ giận giữ vì hồng nhan.
Trương đại quan nhân nghe những lời này của hắn thì không khỏi có chút tức giận: Sếp, anh có ý gì? Không ngờ ánh mắt hắn rộng lớn còn tầm nhìn của tôi thì hạn hẹp à?
Hình Triêu Huy mỉm cười nói: Tôi tuyệt không có ý hạ thấp cậu, tôi là nói trọng điểm trong lòng mỗi người đều khác nhau, có người yêu giang sơn , có người lại yêu mỹ nhân, theo tôi thấy, chuyện Liễu Đan Thần mất tích Phó Hải Triều tuyệt đối sẽ không khẩn trương như cậu đâu.
Trương Dương nói: Vậy cũng chưa chắc. Hắn sở dĩ nói như vậy là vì cảm thấy quan hệ của Phó Hải Triều và Liễu Đan Thần có thể là thân thiết hơn hắn nghĩ, bằng không chuyện Liễu Đan Thần mang thai phải giải thích thế nào Trương đại quan nhân tưởng lầm rồi, hắn căn bản không hướng chuyện này tới trên người mình.
Hình Triêu Huy nói: Tôi là người ngoài cuộc, vậy thì nói cái nhìn của cá nhân tôi thì không phải chịu trách nhiệm.
Trương Dương gật đầu, vốn định rót thêm rượu cho Hình Triêu Huy, nhưng thấy chén rượu của Hình Triêu Huy vẫn đầy, vì thế lại rót cho mình một ly: Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử cái nhìn của anh.
Hình Triêu Huy nói: cậu và Liễu Đan Thần rốt cuộc có quan hệ gì?
Trương Dương nói: Không có quan hệ gì, đơn giản là tôi từng giúp cô ta trị bệnh, mọi người cũng miễn cưỡng là từng cùng chung hoạn nạn, anh đừng nghĩ linh tinh, tôi và cô ta không có khúc mắc tình cảm.
Hình Triêu Huy nói: quan hệ giữa cậu và Liễu Đan Thần chắc phải thân thiết hơn, hoặc là có thể nói thế này, trong mắt Phó Hải Triều, quan hệ của cậu và Liễu Đan Thần có chút ám muội, cho nên hắn muốn lợi dụng quan hệ này, hắn sở dĩ sắm vai người theo đuổi xuất hiện trước mặt Liễu Đan Thần, mục đích của hắn thật ra không phải là vì Liễu Đan Thần mà là cậu.
Trương đại quan nhân biết Hình Triêu Huy nghĩ gì, hắn thè lưỡi nói: Tôi nhổ vào, hắn không phải là yêu tôi chứ?
Hình Triêu Huy không hề cười: Nhiệm kỳ mới sắp tới rồi, thủ tướng tương lai khẳng định sẽ là họ Văn hoặc họ Phó, hai người bọn họ là bằng hữu nhiều năm, đều rất hiểu đối phương. Cạnh tranh giữa Bọn họ phải quang minh lỗi lạc, là quân tử chi tranh, nhưng người bên cạnh lại chưa chắc đã vậy. Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, cầm chén trà lên uống, sau khi trùng sinh, Hình Triêu Huy tuy rằng thân thể đã dần dần khang phục, nhưng vết thương trong tâm linh thì vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cuộc sống của hắn tạm thời vẫn không thể trở lại như trước đây, một chén rượu nhỏ nếu như là trước kia thì đương nhiên sẽ không trở thành bất kỳ vấn đề gì, nhưng hiện tại lại khiến hắn cảm thấy khó có thể nuốt xuống được.
Hình Triêu Huy cười nói: Uống một chút thì chắc không có vấn đề gì, hai thằng đàn ông nói chuyện mà không uống chút rượu thì hình như cũng khó.
Trương đại quan nhân tuy rằng tâm tình có chút trầm trọng, nhưng vẫn không thay đổi được bản sắc hài hước: Anh là ông già, tôi là trang trẻ.
Hình Triêu Huy cười ha ha, ở cùng một chỗ với thằng ôn này luôn rất vui vẻ.
Trương Dương nghĩ tới Hình Triêu Huy kiếp hậu trùng sinh, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ rót cho hắn một chén rượu nhỏ. Trương Dương cầm chén rượu trước mặt lên rồi nói: Sếp, hôm nay là trận rượu đầu tiên sau khi anh về, tôi muốn dùng chén rượu này để biểu đạt sự hoan nghênh thiệt tình nhất tới anh. Trương đại quan nhân ngửa cổ uống cạn.
Hình Triêu Huy mỉm cười gật đầu, có điều hắn chỉ nhấp môi tượng trưng: Trương Dương, cậu hình như tâm sự trùng trùng.
Trương Dương nói: Sếp, anh quen tôi cũng lâu rồi, thấy con người của tôi thế nào?
Hình Triêu Huy nói: Thế nào là sao? Phạm trù vấn đề này có phải có chút quá mức rộng nghĩ hay không?
Trương đại quan nhân nói: Tôi là nói, anh cảm thấy tôi có phải có chút hiếu chiến hay không?
Hình Triêu Huy còn tưởng hắn hỏi đề tài mới mẻ gì, không khỏi cười nói: Không phải có chút hiếu chiến, mà là rất hiếu chiến, bắt đầu từ lúc tôi quen cậu, cậu có lúc nào mà không đấu với người khác đâu.
Trương Dương nói: Tôi bảo này sếp, anh cẩn thận nghĩ lại đi, có bao giờ là tôi chủ động đấu với người khác không? Con người của tôi rất độ lượng, mỗi lần đều là người khác chọc tới tôi, cứ đòi đấu với tôi, tôi mới bất đắc dĩ, không thể nhịn được nên phản kích.
Hình Triêu Huy buông chén rượu, giống như lần đầu quen hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới: Nói như vậy cậu thật đúng là vô tội.
Trương đại quan nhân nói: Vốn chính là vậy.
Hình Triêu Huy nói: Thật ra hiếu chiến cũng không phải là tật xấu gì. Lịch sử Nhân loại vốn chính là một bộ lịch sử đấu tranh, không có đấu tranh thì sao tiến bộ được? cậu không phải luôn luôn tự xưng là thanh niên tiến bộ tốt ư? muốn tiến bộ thì phải đấu, không ngừng đấu.
Trương đại quan nhân cười nói: Sếp, cũng chỉ có anh hiểu tôi.
Hình Triêu Huy nói: cậu trước đây vẫn luôn là người có gì nói nấy, sao hôm nay vòng vo thế? Nói thử đi, rốt cuộc gặp phiền toái gì?
Trương Dương rót đầy rượu cho mình: Liễu Đan Thần mất tích, bởi vì trước khi cô ta mất tích cuối cùng là ở một chỗ với tôi, cho nên tôi thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát.
Hình Triêu Huy bất động thanh sắc nói: Liễu Đan Thần ư? Tôi biết, là cô đào kinh kịch, tôi cũng nghe người ta nhắc tới rất nhiều, rồi, chỉ là hưa xem cô ta diễn xuất.
Trương Dương nói: Tôi muốn anh giúp tôi tìm cô ta.
Hình Triêu Huy lạnh lùng nói: cậu thật đúng là bác ái, nếu như mỗi người đàn bà cậu quen đều cần cậu quan tâm như vậy, tôi thấy cậu chắc bận cả đời.
Trương đại quan nhân không hề để ý tới lời châm chọc của Hình Triêu Huy. Hắn ghé sát vào Hình Triêu Huy rồi nói: Sếp, tình cảnh trước mắt của tôi có chút không ổn.
Hình Triêu Huy nói: Chỉ là ở cùng một chỗ với cô ta, cậu lại không bắt cóc cô ta, cứ nói rõ ra không được à? Cảnh sát không có chứng cớ thì không thể úp chuyện này lên người cậu được?
Trương Dương nói: Lương Liên Hợp phụ trách vụ án này.
Hình Triêu Huy và Lương Liên Hợp cũng quen biết đã lâu, hắn cười nói: Vậy thì càng tốt, cậu khi ở ban trú kinh cũng uống rượu với Lương Liên Hợp không ít lần. Hai ngươi cho dù là không tính là thân, nhưng cũng được coi là bạn nhậu, hắn theo lý sẽ không làm khó dễ cậu.
Trương Dương nói: Hắn cũng không muốn làm khó tôi, cả ngày trốn mất tiêu. Giao tất cả Chuyện cho một thủ hạ của hắn tên là Chu Chí Kiên làm.
Hình Triêu Huy nheo mắt lại, hắn không biết Chu Chí Kiên, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã cảm thấy, Chu Chí Kiên này tất nhiên có chút bối cảnh. Nếu không thì sao dám đối nghịch với Trương Dương.
Lời nói của Trương đại quan nhân rất nhanh liền nghiệm chứng suy đoán của Hình Triêu Huy: Chu Chí Kiên này là cháu của Chu Hưng Quốc, đời thứ tư của Chu gia. Không biết tên hỗn đản này ăn nhầm thuốc gì, cứ muốn đối nghịch với tôi.
Hình Triêu Huy nói: Chuyện không đơn giản.
Trương Dương lúc này mới kể lại một lần tiền căn hậu quả bởi vì Liễu Đan Thần mà kết thù kết oán với Phó Hải Triều.
Hình Triêu Huy tuy rằng không biết Chu Chí Kiên, nhưng đối với Phó Hải Triều thì nghe danh đã lâu, hắn nghe Trương Dương nói xong, trong lòng cân nhắc trong chốc lát rồi mới nói: Phó Hải Triều này thì tôi cũng biết, tầm mắt hắn rất rộng, tuyệt đối không phải là một kẻ giận giữ vì hồng nhan.
Trương đại quan nhân nghe những lời này của hắn thì không khỏi có chút tức giận: Sếp, anh có ý gì? Không ngờ ánh mắt hắn rộng lớn còn tầm nhìn của tôi thì hạn hẹp à?
Hình Triêu Huy mỉm cười nói: Tôi tuyệt không có ý hạ thấp cậu, tôi là nói trọng điểm trong lòng mỗi người đều khác nhau, có người yêu giang sơn , có người lại yêu mỹ nhân, theo tôi thấy, chuyện Liễu Đan Thần mất tích Phó Hải Triều tuyệt đối sẽ không khẩn trương như cậu đâu.
Trương Dương nói: Vậy cũng chưa chắc. Hắn sở dĩ nói như vậy là vì cảm thấy quan hệ của Phó Hải Triều và Liễu Đan Thần có thể là thân thiết hơn hắn nghĩ, bằng không chuyện Liễu Đan Thần mang thai phải giải thích thế nào Trương đại quan nhân tưởng lầm rồi, hắn căn bản không hướng chuyện này tới trên người mình.
Hình Triêu Huy nói: Tôi là người ngoài cuộc, vậy thì nói cái nhìn của cá nhân tôi thì không phải chịu trách nhiệm.
Trương Dương gật đầu, vốn định rót thêm rượu cho Hình Triêu Huy, nhưng thấy chén rượu của Hình Triêu Huy vẫn đầy, vì thế lại rót cho mình một ly: Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử cái nhìn của anh.
Hình Triêu Huy nói: cậu và Liễu Đan Thần rốt cuộc có quan hệ gì?
Trương Dương nói: Không có quan hệ gì, đơn giản là tôi từng giúp cô ta trị bệnh, mọi người cũng miễn cưỡng là từng cùng chung hoạn nạn, anh đừng nghĩ linh tinh, tôi và cô ta không có khúc mắc tình cảm.
Hình Triêu Huy nói: quan hệ giữa cậu và Liễu Đan Thần chắc phải thân thiết hơn, hoặc là có thể nói thế này, trong mắt Phó Hải Triều, quan hệ của cậu và Liễu Đan Thần có chút ám muội, cho nên hắn muốn lợi dụng quan hệ này, hắn sở dĩ sắm vai người theo đuổi xuất hiện trước mặt Liễu Đan Thần, mục đích của hắn thật ra không phải là vì Liễu Đan Thần mà là cậu.
Trương đại quan nhân biết Hình Triêu Huy nghĩ gì, hắn thè lưỡi nói: Tôi nhổ vào, hắn không phải là yêu tôi chứ?
Hình Triêu Huy không hề cười: Nhiệm kỳ mới sắp tới rồi, thủ tướng tương lai khẳng định sẽ là họ Văn hoặc họ Phó, hai người bọn họ là bằng hữu nhiều năm, đều rất hiểu đối phương. Cạnh tranh giữa Bọn họ phải quang minh lỗi lạc, là quân tử chi tranh, nhưng người bên cạnh lại chưa chắc đã vậy. Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, cầm chén trà lên uống, sau khi trùng sinh, Hình Triêu Huy tuy rằng thân thể đã dần dần khang phục, nhưng vết thương trong tâm linh thì vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cuộc sống của hắn tạm thời vẫn không thể trở lại như trước đây, một chén rượu nhỏ nếu như là trước kia thì đương nhiên sẽ không trở thành bất kỳ vấn đề gì, nhưng hiện tại lại khiến hắn cảm thấy khó có thể nuốt xuống được.
/2583
|