Triệu Dương Lâm rất tức giận, y biết bối cảnh của Trương Dương rất sâu. Vốn là cũng không định trở mặt thành thù với Trương Dương, nhưng mấu chốt là ở chỗ, y thủy chung cho rằng Thanh niên mười tốt của tỉnh lần này là của con rể mình, Trương Dương nửa đường giết vào, khiến y có chút trở tay không kịp. Trương Dương quả thật là có năng lực, nhưng dẫu sao thì cũng vẫn còn quá trẻ, tư lịch quá mỏng, không thể để con rể chắp tay dâng vinh dự này cho hắn được, người khác sợ Trương Dương, nhưng mình thì không sợ. Y là người sắp về hưu rồi, phải lát được một con đường phẳng cho con rể, nếu không đợi tới lúc y lui xuống thì càng không có cơ hội. Thanh tiên mười tốt của tỉnh lần nà cực kỳ quan trọng, giành được cái danh hiệu này, với hai năm rèn luyện, có thể giúp cho sĩ đồ sau này của con rể thuận buồm xuôi gió, có ai mà không có tư tâm chứ?
Triệu Dương Lâm biết Hứa Bá Cơ trong lòng luôn bất mãn với mình, nếu không cũng sẽ không ở trên thường ủy hội nhắc tới chuyện này, Y lạnh lùng hừ một tiếng, nói: Kế quả tuyển cử vẫn chưa có, hắn gào cái gì? Động tí là khiếu nại lên tỉnh, thế thì còn quan niệm tập thể cái gì nữa hả? Lần trước chuyện báo chí làm rối kỉ cương tôi đã nói rồi, đối với loại người này nên kiên quyết thanh trừ, các anh nhìn đi, hiện tại sự thực bày ra trước mắt, dạng tố chất này làm sao mà đảm đương được danh hiệu Thanh niên mười tốt?
Trên mặt Tả Viên Triêu thủy chung vẫn bảo trì nụ cười mỉm, y biết trong thường ủy có không ít người có quan hệ tốt với Trương Dương, mình không cần phải lên tiếng.
Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu cười nói: Người trẻ tuổi đều có chí tiến bộ, vinh dự bày ra trước mắt có ai mà không động lòng đây? Vả lại, không phải chỉ là một tuyển cử rất bình thường thôi ư, làm gì mà phải thần bí thế? Kết quả đã có rồi, vậy thì công khai kết quả bỏ phiếu đi, giấu giấu diếm diếm, không khiến người ta nghi ngờ mới lạ đó!
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ nói: Ai xứng với danh hiệu Thanh niên mười tốt không quan trọng, quan trọng là có thể đại biểu cho hình tượng của Giang Thành chúng ta hay không! Quan trọng là sau khi ban bố kết quả, sẽ không dẫn tới quá nhiều tranh luận trong xã hội.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu nhìn bộ trưởng tuyên truyền Dương Khánh Sinh: Đồng chí Khánh Sinh, rốt cuộc là đã có kết quả chưa? Ai có nhiều phiếu nhất? Tả Viên Triêu không lên tiếng thì thôi, đã nói thì lập tức nhắm thẳng vào chỗ yếu hại.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh mặt hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng đám thường ủy này đều con mẹ nó chẳng phải là hạng tốt lành gì, tới sau cùng lại ném cái việc phiền phức này lên người ông. Gã hắng giọng, nói: Căn cứ theo kết quả kiểm phiếu sơ bộ của tiểu tổ tuyển cử... Gã hơi dừng lại một chút.
Mấy thường ủy đều bật cười, còn kết quả kiểm phiếu sơ bộ nữa à, hiện tại kết quả đều truyền ra rồi, không cần hỏi cũng biết là người trong nội bộ của tiểu tổ tuyển cử làm!
Tư giao giữa Dương Khánh Sinh và Triệu Dương Lâm không tồi, gã cũng không muốn để Triệu Dương Lâm khó xử, nhưng chuyện này không thể nào che giấu được. Gã chỉ có thể nói thực: Kết quả kiểm phiếu là Trương Dương giành được số phiếu cao nhất, anh ta giành được năm mươi hai phần trăm số phiếu, Tôn Đông Cường đứng thứ hai với hai mươi mốt phần trăm số phiếu.
Cục trưởng cục công an Trường Vinh Bằng cười nói: Nói đi nói lại tôi nghe mà hồ đồ rồi đây này, rốt cuộc Thanh niên mười tốt là ai?
Dương Khánh Sinh nói: Cuộc bình chọn Thanh niên mười tốt của chúng ta cũng không thể chỉ nhìn vào kết quả kiểm phiếu, phải tổng hợp suy xét tới cả năng lực công tác và ảnh hưởng xã hội của một đồng chí...
Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu cười ha ha, y lớn tiếng nói: Lão Dương và lão Dương, tôi hiểu rồi, chẳng trách người ta lên tỉnh lý khiếu nại chúng ta, các anh cứ mở miệng ra nói tới công bình công chính, công khai tuyển cử, tới sau cùng vẫn là các anh vỗ bàn định án, vậy kết quả tuyển cử có tác dụng gì? Sớm biết thế này, hà tất phải oanh oanh liệt liệt làm tuyển cử, không phải là chúng ta giơ mặt ra cho người ta tát ư?
Triệu Dương Lâm mặt trắng bệch, các thường ủy đa số đều đứng ở phía Trương Dương, người hôm nay thật sự thúc đẩy cuộc vận động này là đại thị trưởng Tả Viên Triêu, đừng thấy ông ta không nói nhiều, nhưng người đứng sau màn này chính là ông ta!
Triệu Dương Lâm nói: Tôi cho rằng bình phán tổng hợp một đồng chí thì không có chỗ nào không ổn cả, để xã hội công khai chưng tập ý nguyện bỏ phiếu là tốt, nhưng ý tốt của chúng ta bị tư tâm của một số đồng chí lợi dụng. Hắn lợi dụng phương pháp mua phiếu để gia tăng xác suất ủng hộ, phiếu bầu của báo chí đã có thể làm như thế này, phiếu bầu khác cũng có thể làm vậy. Câu này của y có chút quá đáng rồi, chẳng khác nào là kéo cả bộ tuyển truyền thị ủy vào.
Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân một mực không nói gì cũng phải lên tiếng: Ý tứ của chủ nhiệm Triệu là nói kết quả kiểm phiếu của bộ tuyên truyền có điều mờ ám? Lão Dương, anh nói thực đi, lúc các anh kiểm phiếu có động chân động tay gì không? Câu này của y rất độc, không những khiến nội bộ phân liệt, hơn nữa còn ném đá xuống giếng.
Đa số thường ủy có mặt ở đây đều mỉm cười.
Triệu Dương Lâm tức đến nỗi mặt từ xanh chuyển sáng trắng, Dương Khánh Sinh thì chỉ biết cười khổ.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu mở miệng rất đúng lúc: Kết quả kiểm phiếu là Trương Dương chiếm ưu thế, nhưng kết quả bình bầu tổng hợp là Tôn Đông Cường khá nhất, hai vị đồng chí mỗi người có ưu thế riêng, điều này cũng chứng tỏ cán bộ thanh niên ưu tú của Giang Thành chúng ta rất nhiều! Công tác khác nhau, cương vị khác nhau, thành tích mà họ tạo ra cũng khác nhau, Đông Cường là cán bộ công tác chính trị, thành tích ở phương diện xây dựng tổ chức Đoàn rất ưu tú, Trương Dương cũng khá, từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm phòng tổ cải cách xí nghiệp tới này, thành tích công tác của anh ta ai ai cũng thấy được. Tôi thấy thế này dẫu sao cũng đều trúng cử thanh niên mười tốt rồi, còn vấn đề thứ tự thì không cần phải tranh chấp nữa, kết quả kiểm phiếu không cần phải công khai, để tránh dẫn tới tranh luận lớn hơn, đồng chí Đông Cường vẫn là đứng đầu Thanh niên mười tốt, còn Trương Dương thì đứng thứ hai!
Tả Viên Triêu vừa nói ra câu này, Triệu Dương Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, vào thời khắc quan kiện Tả Viên Triêu vẫn nghĩ tới đại cục.
Tả Viên Triêu lại nói: Còn vấn đề tiến cử Thanh niên mười tốt của tỉnh năm nay, thì chỉ có sự tham gia của mười người chúng ta thôi, để công bình công chính, tới lúc đó do thường ủy thị ủy bỏ phiếu!
Triệu Dương Lâm suýt nữa bị câu này của Tả Viên Triêu khiến cho tức giận đến ngất đi, Tả Viên Triêu à Tả Viên Triêu, ngươi con mẹ nó âm hiểm lắm, từ trước tới nay, có năm nào mà không phải là người đứng đầu thanh niên mười tốt đương nhiên trở thành thanh niên mười tốt của tỉnh, ngươi bảo thường ủy bỏ phiếu, nửa lớn đám thường ủy này đều đứng ở phía Trương Dương, con rể ta còn có cơ hội ư? Tả Viên Triêu à Tả Viên Triêu, ngươi giỏi lắm!
Cục trưởng cục công anh Vinh Bằng Phi nói: Thế là tốt nhất! Bỏ phiếu đi!
Tả Viên Triêu nói: Chúng ta hôm nay không vội, đợi bí thư Đỗ tới chủ trì cuộc họp thường ủy rồi bỏ phiếu đi!
Đại bổ phận thường ủy đều tỏ ý tán đồng, Tả Viên Triêu người ta không những muốn đấm vào mặt Triệu Dương Lâm mà còn muốn kéo cả bí thư tân nhiệm đánh cùng.
Triệu Dương Lâm mặt xanh lét bước về phòng làm việc của mình, không lâu sau bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh tìm tới, gã cười khổ, nói: Chủ Nhiệm Triệu, chuyện này loạn rồi đó!
Triệu Dương Lâm tức giận nói: Công tác bảo mật của bộ tuyên truyền các anh kém quá đó!
Dương Khánh Sinh cười khổ, nói: Tiểu tổ tuyển cử không phải chỉ có một mình tôi!
Triệu Dương Lâm cả giận, nói: Tôi thực sự không hiểu, một tên thanh niên dáng vẻ lưu manh như vậy không ngờ cũng được ứng cử thanh niên mười tốt, quả thực là làm mất mặt Giang Thành chúng ta!
Dương Khánh Sinh nói: Chủ nhiệm Triệu, thời đại thay đổi rồi, ông đừng tức giận, tôi nghe nói bố vợ tương lai của Trương Dương chính là tỉnh trưởng Tống của chúng ta! Ý ngầm của y là, Tôn Đông Cường là con rể của ông thì cũng khá, nhưng Trương Dương người ta là con rể của Tống Hoài Minh, ông thử tự xét đi, ông to hơn hay là Tống Hoài Minh to hơn?
Triệu Dương Lâm cầm cốc trà nhưng lại không uống, vỗ mạnh lên bàn: Chỉ cần Giang Thành không hiềm xấu mặt, để hắn tới tỉnh lý bêu xấu đi!
...
Đỗ Thiên Dã đang ở Đông Giang, đặc biệt tới bái phỏng bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri cũng không nói gì có tính thực chất với gã, chỉ dặn dò một số chuyện về mặt quan trường, Cố Doãn Tri cũng không nói tới yêu ghét gì Đỗ Thiên Dã, nhưng Đỗ Thiên Dã thành bí thư thị ủy Giang Thành, ông ta ở sâu trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, thế nhưng ông ta lại không thể nào thay đổi được, điều này khiến ông ta cảm thấy bi ai, giả như coi Bình Hải là gia đình của mình, vậy thì cái gia đình này hiện tại bắt đầu dần dần bị người ngoài len vào rồi, có người đang thèm muốn vị trí của mình.
Già rồi! Cố Doãn Tri cảm thán trong lòng. Tính toán của ông ta không thành công, ông ta cũng rất nghi ngờ năng lực của Đỗ Thiên Dã, dẫu sao thì Đỗ Thiên Dã quá trẻ tuổi, lại không có kinh nghiệm chấp chính địa phương, dạng người này có thể lãnh đạo được một tòa thành thị lớn như Giang Thành ư? Trong kế hoạch trước đây của Cố Doãn Tri, thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng không nghi ngờ gì nữa là nhân tuyển tốt nhất, nhưng hiện tại những cái này đều đã quá muộn rồi.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cố Doãn Tri bất giác đều nghĩ tới Tống Hoài Minh. Ông ta đoán rằng nhất định là Tống Hoài Minh ở sau lưng trợ giúp, Tống Hoài Minh hiển nhiên đã bắt đầu bố trí tại Bình Hải, y lúc này chuẩn bị giành lấy vị trí của mình. Ở trên điểm này, Tống Hoài Minh không nghi ngờ gì nữa ưu tú hơn Thường Đức nhiều, cũng lợi hại hơn nhiều, nhưng Cố Doãn Tri có một điểm thủy chung nghĩ không thông, giữa Tống Hoài Minh và Kiều lão cùng với phó thủ tướng Văn rốt cuộc là có dạng quan hệ gì? Y rốt cuộc là đứng về phía nào? Trên chính trị thường thường cần phải có lập trường rõ ràng, đứng núi này trông núi nọ sẽ không thể có kết cục tốt, ông ta tin rằng với đầu óc của Tống Hoài Minh thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế này.
Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt bước vào, y lẳng lặng giúp Cố Doãn Tri thay trà mới, nói tới mất mát, người mất mát nhất chính là y, sự suy đoán của y đối với nội tâm của Cố Doãn Tri là chính xác nhất, vào lúc Cố Doãn Tri công đánh Hồng Vĩ Cơ, y đã ý thức được rằng, ông chủ đang bày bố cho ngày sau, mình sau nhiều năm chịu khổ, cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, nhưng Đỗ Thiên Dã hoành không giết ra, khiến tất cả hi vọng của y đều trở thành bọt nước, y trước giờ chưa từng oán hận, vẫn lẳng lặng làm việc của mình, y biết trong lòng Cố Doãn Tri cũng không dễ chịu gì.
Cố Doãn Tri cầm chén trà lên, hớp một ngụm rồi nói: Bá Đạt, tiểu Đỗ đi rồi à?
Hạ Bá Đạt gật đầu, nói: Tôi tiễn anh ta ra cửa rồi, anh ta nói còn muốn tới chỗ tỉnh trưởng Tống bái phỏng một chút.
Cố Doãn Tri không cảm thấy bất ngờ, Đỗ Thiên Dã tới bái phỏng Tống Hoài Minh cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, theo trình tự, gã bái phỏng mình xong thì sẽ tới chỗ Tống Hoài Minh. Cố Doãn Tri nói: Cậu cảm thấy tiểu Đỗ thế nào?
Hạ Bá Đạt cười nói: Tôi nói ra thì không hay lắm, tôi đâu phải người của bộ tổ chức!
Cố Doãn Tri cười cười, ông ta đặt chén trà xuống, quan sát Hạ Bá Đạt một lúc rồi nói: Nói ra đi, đừng cố kỵ gì cả! Có gì thì nói nấy!
Đồng chí Thiên Dã rất trẻ tuôi!
Không có gì khác nữa à?
Hạ Bá Đạt lắc đầu.
Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: Rất trẻ tuổi! Ừ, trẻ tuổi là tốt, trẻ tuổi là tốt!
…
Tống Hoài Minh lúc ban đầu cũng không ngờ rằng Văn Quốc Quyền sẽ phái Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành, công bằng mà nói, y đối với năng lực chấp chính của Đỗ Thiên Dã cũng không nắm chắc quá nhiều, một cán bộ mới ba mươi tám tuổi, hơn nữa trước đây chưa hề có kinh nghiệm chấp chính địa phương, Giang Thành là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Bình Hải, giao cho Đỗ Thiên Dã, Tống Hoài Minh thực sự có chút không yên tâm, y nói nhỏ: Đồng chí Thiên Dã, Giang Thành là một thành phố công nghiệp, cũng là thành thị trung tâm ở phía bắc tỉnh Bình Hải, nhưng những năm nay lại thụt lùi nghiêm trọng, tôi hi vọng sự có mặt của anh có thể mang tới một diện mạo mới cho Giang Thành, thúc đẩy sự phát triển của nó, làm giảm bớt sự chênh lệch kinh tế giữa nam bắc Bình Hải.
Đỗ Thiên Dã cung kính nói: Tỉnh trưởng Tống, cái mà tôi thiếu là kinh nghiệm quản lý công tác cấp thành phố, lần này cũng tính là lâm nguy thụ mệnh, công tác sau này còn phải nhờ ngài chỉ điểm thêm cho!
Tống Hoài Minh cười nói: Thiếu kinh nghiệm là chắc chắn rồi, có điều thiếu kinh nghiệm cũng không hẳn là chuyện xấu, mô thức quản lý của tôi trước đây và hiện tại đã có khác biệt rất lớn, thời đại đang biến hóa, thủ đoạn quản lý cũng không ngừng biến hóa, nếu như vẫn dụng những kinh nghiệm và phương pháp trước đây để làm công tác lãnh đạo, khẳng định sẽ không thể thích ứng với sự cải cách và phát triển, anh thiếu kinh nghiệm, chỗ tốt lớn nhất chính là trong đầu óc không có khái niệm xơ cứng cố hữu, có thể theo kịp trào lưu tư tưởng mới!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi sẽ học tập nhiều theo những đồng trí lão làng!
Tống Hoài Minh nói: Kỳ thực rất đơn giản, bốn hạng nguyên tắc cơ bản không thể thay đổi, những chuyện khác thì tùy anh phát huy!
Đỗ Thiên Dã cũng trực ngôn: Tỉnh trưởng Tống, công tác kinh tế tôi cũng không giỏi lắm!
Tống Hoài Minh cười nói: Anh cũng thẳng thắn thật đấy, tôi hỏi anh, anh tới Giang Thành để đảm nhiệm chức vụ gì?
Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư thị ủy Giang Thành!
Anh là phụ trách công tác Đảng, anh là người lãnh đạo số hai của Giang Thành, cái mà anh cần làm là công tác tổ chức lãnh đạo, đọc Tam Quốc chưa? Lưu Bị võ không bằng Quan Vũ Trương Phi, văn không bằng Gia Cát Bàng Thống! Vì sao ông ta vẫn có thể làm chủ? Đó là bởi vì ông ta có thể đóng tốt vai trò của mình, ông ta biết lung lạc lòng người như thế nào, ông ta biết làm thế nào để lợi dụng người ta, một vị bí thư thị ủy, quan trọng nhất là có cái nhìn toàn cục, giống như là đại não trong cơ thể vậy, anh phải biết chỉ huy, chuyện gì nên để tay làm, chuyện gì nên để chân làm, chỉ có phân công chính xác, tứ chi mới có thể phối hợp hành động!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi sẽ cố gắng!
Tống Hoài Minh bảo: Đây không phải là thái độ mà tôi muốn thấy ở anh, quốc gia giao vị trí quan trọng này cho anh, là nhìn trúng năng lực của anh, anh đảm đương trọng nhiệm, cũng không thể chỉ tận lực thôi là được, anh cần phải làm tốt, hơn nữa nhất định phải làm tốt công tác! Có thế mới không phụ kỳ vọng của quốc gia, không phụ sự coi trọng của tổ chức! Có lòng tin không?
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: Không có vấn đề!
Tống Hoài Minh cười cười vỗ vai Đỗ Thiên Dã: Trong công tác gặp khó khăn gì, có thể trực tiếp hồi báo với tôi, tôi sẽ không tiếc sức lực ủng hộ anh!
Cám ơn tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh lại nói: Trong công tác nhất định phải chú ý công tư phân minh, ngàn vận lần đừng để bị tình cảm cá nhân chi phối!
Đỗ Thiên Dã cũng nghe ra ý tứ trong câu nói này của Tống Hoài Minh là nhắc nhở quan hệ giữa gã và Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cũng cười thầm trong lòng, Trương Dương là con rể tương lai của ông, tôi nếu ra tay chỉnh hắn thì nói không chừng ông sẽ không cao hứng đâu.
...
Thời tiết của Giang Thành ngày một lạnh, Trương Dương mặc áo da mà An Ngữ Thần mua cho hắn, lái xe tới tòa nhà Quốc Hoa của Phương Văn Nam nằm trên đường Kiến Quốc của thành phố Giang Thành. Hắn là tới tìm Phương Văn Nam, những hành vi gần đây của Phương Văn Nam khiến hắn cảm thấy rất không bình thường, thân là bạn bè cũ, Trương Dương vẫn muốn khuyên gã, đương nhiên hắn lần này tới còn có một mục đích, chính là trả lại chìa khóa căn biệt thự của Phương Văn Nam.
Tóc Phương Văn Nam đã hoa râm, ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc nhìn bức ảnh đặt trên bàn chụp mình và con trai, cho tới khi cửa phòng bị gõ, gã mới từ trong trầm tư tỉnh lại: Vào đi!
Trương Dương phong độ phiên phiên bước vào.
Phương Văn Nam nhìn thấy cái áo da của hắn, nở một nụ cười hiếm có: Áo da đẹp lắm!
Trương Dương cười nói: Nghe ý tứ trong câu nói này của anh giống như là đang mắng tôi vậy? Có phải là tôi trông rất thảm không?
Phương Văn Nam rõ ràng là không có tâm tình nghe hắn nói nhảm, chỉ vào sa lông ở đối diện, Trương Dương ngồi xuống. Phương Văn Nam đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy ra một bình nước khoáng ném cho hắn.
Trương Dương tiếp lấy, nhíu mày nói: Anh đúng là, trời lạnh như vậy sao lại uống thứ này!
Phương Văn Nam mở một bình, uống vào rồi nói: Có thể giúp tôi bình tĩnh lại!
Trương Dương lắc đầu: Nếu uống nước khoáng ướp lạnh mà có thể bình tĩnh lại, xác suất phạm tội của xã hội có thể giảm bớt đi một nửa?
Phương Văn Nam ngồi xuống cạnh hắn: Tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương rút chìa khóa biệt thự ra để lên bàn uống trà: Tôi tìm được một căn phòng ở gần chính phủ thành phố, biệt thự của anh tôi không cần dùng nữa đâu!
Phương Văn Nam cầm chìa khóa lên cười cười, nụ cười lộ ra vẻ miễn cưỡng: Đã vội phân rõ giới hạn với tôi rồi ư! Sợ bị liên lụy à?
Biết anh sẽ nói vậy mà!
Phương Văn Nam ném chìa khóa lên bàn: Hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, quan lại bao che cho nhau!
Trương Dương mỉm cười, nụ cười ít nhiều có chút xấu hổ.
Phương Văn Nam nói: Tôi không phải là nói cậu, tôi là nói Hồng Vĩ Cơ, y xảy ra chuyện, tới sau cùng không ngờ ngay cả xử phạt cũng không bị, đúng là sự đặc sắc của Trung Quốc!
Trương Dương nói: Y xảy ra chuyện ư? Sao tôi không biết?
Phương Văn Nam nói: Chủ nhiệm Trương, cậu biến thành càng lúc càng xảo trá đó!
Trương Dương nói: Lăn lộn lâu trong thể chế, góc cạnh càng lúc càng ít đi!
Phương Văn Nam thở dài, nói: Đích xác, không có ai có thể thực sự đứng trong vũng bùn mà mình ta trong sạch được!
Trương Dương nói: Phương tổng, kỳ thực trên thế giới này vẫn còn quan tốt, nhìn việc không thể quá cực đoan được!
Phương Văn Nam cười lạnh, nói: Đối với tôi mà nói, chẳng có gì là tốt xấu cả! Tôi chỉ muốn nhìn thấy hai chữ công bằng thôi!
Trương Dương nhớ tới chuyện gã khởi tố Điền Bân, liền nói nhỏ: Tất cả những gì mà anh đang làm đều là để đòi lại công đạo cho con trai anh ư?
Phương Văn Nam dùng sức gật đầu.
Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra rồi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến nữa, nếu không cả đời đều sống trong đau khổ mà thôi, làm hại người khác thường thường cũng là làm hại chính mình! Anh vĩnh viễn sẽ không vui vẻ đâu!
Phương Văn Nam: Ai làm hại tôi, tôi nhất định sẽ khiến hắn không được yên!
Nghe thấy câu này, Trương Dương lập tức bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo gã, Phương Văn Nam thế này chỉ có thể càng lún càng sâu, y báo thù Hồng Vĩ Cơ thì có thể hiểu được, nhưng lợi dụng Tô Tiểu Hồng để báo thù Hồng Vĩ Cơ thì khó tránh khỏi không được quang minh chính đại lắm.
Rời khỏi tòa nhà Quốc Hoa, Trương Dương phát hiện một cảnh sát giao thông đang đứng viết biển số của chiếc xe jeep của hắn, Trương Dương bước tới cười nói: Đồng chí cảnh sát, tôi đi luôn đây!
Cảnh sát giao thông lạnh lùng nhìn hắn: Biển cấm đỗ anh có nhìn thấy không? Dưới tòa nhà có hầm để xe, anh không đi thêm được hai bước à?
Trương Dương cười nói: Được, tôi lần sau nhất định sẽ chú ý!
Không giáo huấn anh một chút thì lần sau anh nhất định sẽ không chú ý đâu! Cảnh sát giao thông vẫn rất nghiêm túc, có chút vị đạo của Tần Bạch ngày xưa.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát đi qua, Tần Bách ở trong xe thò đầu ra, nói: Trương Dương! Anh sao lại ở đây?
Cảnh sát giao thông đó thấy Tần Bạch nhận ra Trương Dương, liền dừng thôi không viết vé phạt.
Tần Bạch nhận ra gã, cười nói: Tiểu Trần, đây là anh của tôi, nể mặt đi!
Cảnh sát gật đầu, nói: Được, lần sau không được thế đâu đấy nhé! Nói xong liền cưỡi mô tô phóng đi.
Trương Dương bước tới trước xe của Tần Bạch, cười nói: Tôi nói này Tần Bạch, đầu óc cậu so với trước kia thì thông thoáng hơn rồi đó!
Tần Bạch cười nói: Chuyện nhỏ thôi mà, chế độ là chết, người mới là sống! Hắn có thể nói ra những lời như thế này, Trương Dương cảm thấy kinh hỉ không thôi, xem ra đầu óc của cậu em vợ này cũng có biến hóa đáng mừng rồi đây.
Tần Bạch ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà Quốc Hoa, hỏi nhỏ: Anh tới tìm Phương Văn Nam à?
Trương Dương thở dài: Đúng vậy, muốn khuyên gã!
Tần Bạch nói: Gã tố Điền Bân ra tòa, chuyện này bị làm lớn lên rồi, xem ra Điền Bân lần này xui xẻo rồi!
Trương Dương không muốn tiếp tục đàm luận về chuyện này, liền hỏi sang tình tình sức khỏe của cha Tần Bạch, Tần Bạch nói rằng cha gã hai hôm nay bị cảm lạnh, đang ở nhà nghỉ ngơi. Gã phải đi làm nên không thể nói chuyện lâu với Trương Dương, vội vã rời đi.
Nghe nói Tần Truyền Lương sinh bệnh, Trương Dương thân là vãn bối khẳng định phải tới thăm, hắn tới chợ mua hai con gà và hoàng tinh, lại tới tiệm thuốc mua một ít trung dược, đem đến biếu Tần Truyền Lương.
Tần Truyền Lương sinh bệnh là bởi vì duyên cố nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, thấy Trương Dương tới thăm mình, vội vàng đón Trương Dương vào. Trương Dương đặt đồ xuống, nói: Chú Tần, cháu mua hai con gà mái, chú lát nữa dùng hoang tinh hầm một lúc, uống một nồi canh, đảm bảo đỡ ngay, thuốc cháu cũng mua cho chú mấy thang rồi đây!
Tần Truyền Lương kinh ngạc nói: Sao cậu biết tôi bị bệnh? Có phải là Tần Bạch nói không?
Trương Dương cười nói: Vừa rồi gặp nó ở trên đường!
Thằng nhóc này lại nói lung tung rồi!
Trương Dương đứng dậy vào phòng bếp sắc thuốc cho Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương ngoài miệng thì khách khí với hắn, nhưng vẫn để mặc cho hắn đi làm.
Lúc này điện thoại trong nhà đổ chuông, Tần Truyền Lương chạy vào phòng khách nhấc điện thoại, là con gái Tần Thanh của ông ta gọi, ông ta cũng nghe em trai nói rằng cha sinh bệnh, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm, Tần Truyền Lương nói: Cha không sao cả, tiểu Thanh, con không cần phải lo lắng đâu... Vừa nói xong thì lại ho một tràng.
Tần Thanh nghe thấy cha ho, không khỏi khẩn trương, nói: Cha gọi điện thoại cho Trương Dương đi, để cậu ấy tới trị cho cha!
Tần Truyền Lương cười nói: Nó đang ở đây này, đang sắc thuốc cho cha!
Tần Thanh trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, giống như là đường mật chảy vào trong tim cô ta vậy, Trương Dương lo cho cha cô ta cũng là lo cho cô ta.
Tần Truyền Lương tựa hồ như phát giác ra gì đó, nói nhỏ: Thằng nhóc Trương Dương này khá lắm!
Tần Thanh lúc này mới tỉnh lại: Cha, cha giúp con cảm ơn cậu ấy nhé!
Tần Truyền Lương đột nhiên nói một câu: Giữa chúng ta còn cần phải cám ơn nữa ư?
Tuy cách điện thoại, Tần Thanh vẫn cảm thấy xấu hổ tới đỏ mặt tia tai, chẳng lẽ cha đã phát hiện ra giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám ư, cô ta cắn răng, nói: Cha, cha đừng nói mò! Dưỡng bệnh cho tốt đi, con còn phải họp! Chiều lại gọi cho cha!
Trương Dương sắc thuốc cho Tần Truyền Lương xong thì rời hỏi Tần gia, vừa vào xe của mình thì Tần Thanh lại gọi điện thoại tới.
Trương Dương cười nói: Nhớ anh à?
Tần Thanh ừ khẽ một tiếng: Muốn hôn anh!
Vậy thì mau về đi, anh để cho em hôn một cái!
Tần Thanh trầm mặc một lúc, vành mắt hơi đỏ lên, cô phát hiện ra rằng sự nhớ nhung của mình dành cho Trương Dương đã khắc cốt ghi tâm, may mà là gọi điện thoại, Trương Dương không nhìn thấy được bộ dạng hiện tại của mình, nếu không anh ấy nhất định sẽ cười mình. Tần Thanh chấn chỉnh lại tình tự, nói: Hải Tâm tới Giang Thành, anh phải tiếp đãi cô ấy rất chu đáo, cô ấy nhờ em cảm ơn anh!
Trương Dương cười nói: Cũng có chiêu đãi gì đâu, nếu như em về, anh nhất định sẽ phục vụ toàn bộ miễn phí!
Tần Thanh nghe thấy hắng càng lúc càng nói linh tinh, không khỏi hờn: Đừng nói bây! Em đang ở trong phòng làm việc!
Sợ gì, không có ai nghe lén điện thoại của em đâu mà!
Tần Thanh nói: Em nghe nói Đỗ Thiên Dã cũng tới Giang Thành làm bí thứ rồi!
Đúng vậy!
Tần Thanh dặn dò: Quan hệ giữa anh và Đỗ Thiên Dã tuy rất tốt, nhưng ở trước mặt người ngoài đừng biểu lộ ra, công tác là một chuyện, tình bạn là một chuyện!
Em yên tâm đi, anh đã không còn là Trương Dương của ngày xưa nữa rồi, đừng nói là gã tới làm bí thư, cho dù em tới làm bí thư thị ủy anh cũng vẫn sẽ làm mọi việc thỏa đáng, chuyện giữa hai chúng ta quyết không để cho bất kỳ ai nhìn ra cả!
Tần Thanh cười mắng: Kiểu như anh, chó không thôi ăn cứt được đâu!
Thị trưởng Tần không thể mắng tôi như vậy được, sao lại hình dung tôi ghê thế, tôi là chó thì cô cũng là chó cái đó!
Tần Thanh giận: Nói càn nói bậy! Có tin em cắn chết anh không!
Trương Dương cười nói: Lúc cắn nhất định phải cắn cách nhau ra, nếu không anh sẽ đau đấy!
Tần Thanh thông minh như thế nào chứ, hơi nghĩ một chút là hiểu thằng ôn này đang nói bóng gió, cắn cách nhau ra là sao? Cô ta đỏ mặt, gắt: Quá đáng! Sau đó lại ôn nhu nói: Đợi em về, anh muốn thế nào cũng được!
Trương đại quan nhân nghe mà lửa dục bừng bừng, nếu như không phải là còn có công tác ở đây, thằng ôn này nói không chừng sẽ lái xe tới Lam Sơn luôn.
...
Đỗ Thiên Dã lần này tới Giang Thành cùng với phó bộ trưởng Lý Mãn Đường của bộ tổ chức thị ủy, thị ủy Giang Thành đương nhiên là cử hành một cuộc họp thường ủy, trong cuộc họp thường ủy, Lý Mãn Đường đại biểu cho tổ chức giới thiệu bí thư thị ủy tân nhiệm Đỗ Thiên Dã với mấy vị thường ủy Giang Thành, tất cả thường ủy bắt dầu vỗ tay.
Sau khi Hồng Vĩ Cơ đọc diễn văn hoan nghênh, đứng dậy nói: Hiện tại công tác của thành phố Giang Thành chúng ta sẽ giao cho đồng chí Đỗ Thiên Dã rồi, tin rằng Giang Thành dưới sự dẫn dắt của đồng chí Thiên Dã sẽ tiếp tục tiến xa trên con đường cải cách thâm hóa, kinh tế giành được sự phát triển ổn định lâu dài! Y đưa tay ra, bắt tay tượng chưng với Đỗ Thiên Dã. Sau đó cùng phó bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh Lý Mãn Đường rời khỏi hiện trường, Hồng Vĩ Cơ trong lòng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, từ ngay hôm nay, y coi như là không còn liên quan gì tới Giang Thành nữa, y cấp thiết muốn rời khỏi mảnh đất này, y muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Lý Mãn Đường và Hồng Vĩ Cơn rời khỏi phòng họp, Lý Mãn Đường giơ tay về phía y: Chúc ông may mắn!
Hồng Vĩ cơ mỉm cười bắt tay Lý Mãn Đường: Cám ơn!
Đỗ Thiên Dã đứng ở đó, tự giới thiệu mình với mọi người: Tôi tên là Đỗ Thiên Dã, tổ chức cử tôi tới chủ trì công tác của Giang Thành, các vị có mặt ở đây đều là lão đại ca của tôi, về kinh nghiệm công tác thì cũng là tiền bối của tôi, sau này hi vọng mọi người sẽ ủng hộ và giúp đỡ tôi nhiều hơn trong công tác!
Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Đỗ Thiên Dã từ từ ngồi xuống.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu cười nói: Bí thư Đỗ quá khách khí rồi, anh là người từ trung ương xuống, so với đám quan địa phương như chúng tôi thì cao hơn nhiều, tất cả cán bộ ở Giang Thành chúng tôi nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh anh, dưới sự lãnh đạo của anh đưa sự cải cách và mở rộng của Giang Thành lên một tầng cao mới!
Đỗ Thiên Dã lúc trước cũng đã từng gặp mặt không ít thường ủy Giang Thành, gã mỉm cười, nói: Cuộc họp thường ủy của chúng ta hôm nay là một lần gặp mặt, người và người ở với nhau cũng cần phải trải qua một quá trình để quen thuộc, cán bộ lãnh đạo chúng ta cũng như vậy, đoàn đội cán bộ của chúng ta sẽ có một đoạn thời gian cọ xát, trong đoạn thời gian này, hi vọng mọi người có thể lượng giải cho nhau, tôi có chỗ nào làm không thỏa đáng, mọi người cứ thẳng thắng đề ra, tôi nhất định sẽ sửa đổi!
Tất cả thường ủy đồng thời bật cười, Đỗ Thiên Dã để lại ấn tượng rất khiêm tốn cho mọi người. Có điều nhớ lại lúc Hồng Vĩ Cơ vừa tới cũng như vậy, một cán bộ có xứng với chức hay không thì vẫn cần thời gian để khảo nghiệm.
Đỗ Thiên Dã cũng nói: Tôi mới đến, vẫn chưa nắm rõ lắm tình hình của Giang Thành, cuộc họp thường ủy ngày hôm nay hay là thị trưởng Tả thay tôi làm chủ trì đi!
Tả Viên Triêu nói kiểu tự giễu: Tôi là đại thị trưởng, không dám thay mặt bí thư thị ủy đâu! Một câu này khiến cho mọi người đều rất vui vẻ, Tả Viên Triêu nhiều lúc vẫn rất hỏm hỉnh.
Tả Viên Triêu lại nói: Nhưng bí thư Đỗ đã bảo tôi chủ trì, tôi chỉ nói hộ thôi, chú trì vẫn là anh! Ông ta ho khan một tiếng.
Ánh mắt của Đỗ Thiên Dã chiếu liên người phó thị trưởng Lý Trường Vũ và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân, gã mỉm cười, nói: Tôi có kiến nghị này, sau này lúc chúng ta họp thường ủy có thể không hút thuốc không? Không nói tới bệnh ung thư phổi, phòng họp của chúng ta chỉ có nhiêu lớn, dưỡng khí tiêu háo rất nhanh, dưỡng khí tiêu hao nhanh, đại não của chúng ta rất dễ thiếu dưỡng khí, đại não mà thiếu dưỡng khí thì suy nghĩ vấn đề sẽ không được chu đáo, dùng một đại não thiếu dưỡng khí thì làm sao mà làm tốt được công tác quản lý của Giang Thành đây?
Người trong thường ủy hút thuốc nhiều nhất chính là Lý Trường Vũ và Mã Ích Dân, trước đây còn có bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ, giờ Hồng Vĩ Cơ đi rồi, chủ trì là Đỗ Thiên Dã, người ta vừa tới đã bắt đầu hạ lệnh giới nghiêm rồi.
Mã Ích Dân cười cười, vội vàng dập thuốc vào gạt tàn, Lý Trường Vũ cũng dập thuốc, sắc mặt của hai người có chút xấu hổ.
Tả Viên Triêu cười thầm trong lòng, lấy nhỏ nhìn lớn, vị bí thư Đỗ mới tới này chắc không phải là người dễ chơi: Tôi trước tiên xin nói một chút về vấn đề xây dựng khu phát triển Giang Thành, khu phát triển là trọng điểm trong trọng điểm hai năm nay của Giang Thành, hiện giờ xí nghiệp ký hợp đồng đang từng bước tiến vào khu phát triển, tiến triển vô cùng thuận lợi, chính phủ thành phố chúng ta trọng điểm cải tạo hoàn cảnh khu phát triển, trong đó bao gồm cả việt lát dường, xây đựng thiết bị đồng bộ, cùng với cải tạo xanh hóa hồ nước phía nam!
Đỗ Thiên Dã cũng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó vào quyển sổ tay.
Tả Viên Triêu sau khi giới thiệu xong tình hình của khu phát triển, lại giới thiệu tới tình hình tiến triển của việc cải cách công nghiệp, nhấn mạnh tới thành quả cải cách của nhà máy rượu và nhà máy chế thuốc, hai thành quả này và công tác cải cách xí nghiệp là gắn bó không thể tách rời.
Tả Viên Triêu nói xong liền đưa gậy tiếp sức cho phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ giới thiệu tới tình huống khai phá du lịch Giang Thành, một người hút thuốc đã thành thói quen, đột nhiên bảo hắn bỏ thuốc, Lý Trường Vũ luôn cảm thấy cổ ngứa ngứa không được thoải mái, nói được một đoạn lại vô thức ho hai tiếng, điều này khiến sự phát biểu của y mất đi tính hấp dẫn thường ngày.
Lúc nhắc tới cải cách y tế và giáo dục, Đỗ Thiên Dã rất thức thoài ngắt lời Lý Trường Vũ: Phó thị trưởng Lý, tôi nghe nói hệ thống giáo dục của Giang Thành xảy ra không ít vấn đề, có thể nói một cách cụ thể về phương hướng cải cách của hệ thống giáo dục không? Câu này của gã nắm đúng chỗ yếu hại.
Lý Trường Vũ cũng một mực suy nghĩ về vấn đề cải cách giáo dục, nhưng cải cách giáo dục không phải là một chuyện dễ dàng, hiện tại y cũng chưa tìm ra được phương án cụ thể, Lý Trường Vũ nói: Tôi đã bảo người tới khảo sát phương án trường học của khu tiên tiến rồi, hi vọng có thể tìm được phương pháp cải cách hệ thống giáo dục của Giang Thành từ cơ bản.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười, nói: Giáo dục, y tế, dưỡng lão đều là vấn đề mà người dân quan tâm nhất, bất kỳ một mắt xích nào xuất hiện bất ổn đều sẽ dẫn tới sự bất an của xã hội, thậm chí sẽ xuất hiện tình tự bất mãn, tôi hi vọng trong nhiệm kỳ của tôi, có thể cải thiện được những phương diện này, làm được chuyện tốt thật sự cho người dân! Gã lạ nước lạ cái, quả thực không có nhiều quyền phát ngôn, rất nhiều chuyện gã đều là nói đại khái, có điều mấy lần phát ngôn của gã cũng đều khiến các thường ủy lặng lẽ nghiền ngẫm, loại nghiền ngẫm này chỉ là một loại thói quen của người vi quan, kỳ thức phát ngôn của Đỗ Thiên Dã ngày hôm nay không hề có ý nghĩa đặc biệt gì cả.
Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Triệu Dương Lâm không nói gì, y lặng lẽ quan sát Đỗ Thiên Dã, một bí thư thị ủy ba mươi tám tuổi, điều này ở trong nước là không thường thấy, mệnh vận của con người khác nhau, quan vận cũng khác nhau, mình sắp về hưu mới bò lên được cái vị trí này, nhưng người ta mới ba mươi tám tuổi đã đạt tới rồi, Triệu Dương Lâm đồng thời vào lúc cảm thán trong lòng thì cũng không khỏi nghĩ tới con rể Tôn Đông Cường của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đỗ Thiên Dã thượng nhiệm, không nhăc tới chuyện thanh niêm mười tốt, sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, đại thị trưởng Tả Viên Triêu đại biểu tuyên bố tối này ở chính phủ thành phố sẽ mở tiệc tẩy trần cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, chuyện thuộc về lễ tiết này, Đỗ Thiên Dã đương nhiên không tiện từ chối.
...
Cách tiệc tối còn một khoảng thời gian, Đỗ Thiên Dã cùng thư ký trưởng thị ủy Lương Truyền Nghĩa tới sở tiếp đãi để nghỉ ngơi, lần này ban tiếp đãi an bài một căn nhà một tầng cho bí thư thị ủy tạm trú.
Đỗ Thiên Dã và Lương Truyền Nghĩa tới trước cửa, phát hiện cửa phòng đã mở, bên trong có hai nhân viên công tác của khách sạn, một là tổng giám đốc sở chiêu đãi Viên Mỹ Văn, một vị là Tô Viện Viện, minh tinh phục vụ của sở chiêu đãi.
Viên Mỹ Văn và Tô Tiểu Viện cung kính chòa hỏi vị bí thư thị ủy tân nhiệm này, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ai ngờ rằng bí thư thị ủy tân nhiệm này không ngờ lại trẻ như vậy.
Lương Truyền Nghĩa mỉm cười, nói: Tiểu Viên, sau này việc ăn uống của bí thư Đỗ của chúng ta giao cho các cậu chiếu cố nhé!
Viên Mỹ Văn cười nói: Thư ký trưởng Lương yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ quang vinh và gian nan mà tổ chức đã giao cho chúng tôi!
Đỗ Thiên Dã nghe thấy câu này không khỏi bật cười: Quang vinh thì tôi còn nhận, nhưng gian nan là có ý tứ gì? Có phải là cảm thấy tôi rất khó hầu hạ không?
Viên Mỹ Văn vội vàng giải thích rằng không phải đâu, cảm thấy mình nói sai, mặt không khỏi có chút trắng bệch.
Đỗ Thiên Dã nhìn hoàn cảnh ở trong phòng, nói: Phòng lớn quá! Chỗ ở cho một người không cần phải quá xa xỉ như vậy đâu!
Lương Truyền Nghĩa cười nói: Bí thư Đỗ, ở mấy ngày thôi mà, đợi phía gia quyến thị ủy thanh lý xong thì ngài tới đó ở!
Đỗ Thiên Dã gật đầu, đã ở lâm thời thì cũng không phải nghĩ nhiều, y nói với Lương Truyền Nghĩa: Anh về trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát, buổi tối sẽ đến tiệc đúng giờ!
Lương Truyền Nghĩa lúc này mới cáo từ.
Viên Mỹ Văn giới thiệu với Đỗ Thiên Dã: Bí thư Đỗ, vị này là minh tinh phục vụ Tô Viện Viện của sở chiêu đãi, tôi đặc biệt điều cô ấy tới để phục vụ việc ăn uống hàng ngày của ngài!
Đỗ Thiên Dã cũng nhìn Tô Viện Viện, Tô Viện Viện hai mươi tư tuổi, tướng mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy cân đối, da thịt trắng nõn nhẵn mịn, mắt trong veo như nước, cười lên trông vô cùng ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác rất thân thiết.
Tô Viện Viện cung kính nói: Chào bí thư Đỗ!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tôi có chân có tay, chuyện gì cũng có thể tự làm, không cần phải phiền phức như vậy! Các vị cứ về đi!
Viên Mỹ Văn có chút lo lắng, nói: Bí thư Đỗ, không được, đây là đại sự hàng đầu mà thị lý giao cho chúng ta, chúng tôi làm không tốt khẳng định sẽ bị phê bình!
Đỗ Thiên Dã mỉm cười lắc lắc đầu, ở kinh thành làm quan và ở bên ngoài làm quan quả nhiên bất đồng, chẳng trách rất nhiều kinh quan (quan kinh thành) chen nhau đòi ra ngoài làm đại quan biên giới hai năm, cảm giác một mình nắm quyền một phương quả nhiên không tồi.
Đỗ Thiên Dã cũng không muốn làm khó họ, Tô Viện Viện đã muốn ở lại thì cứ để cô ta ở lại đi.
Có điều có hầu hạ đặc biệt cũng có chỗ hay, Đỗ Thiên Dã vừa định hỏi nhà tắm ở đâu thì Tô Viện Viện đã nhanh nhạy tới phòng tắm xả nước cho gã.
Đỗ Thiên Dã lớn như vậy rồi, trừ mẹ ra thì vẫn chưa có nữ nhân nào hầu hạ, gã thật sự có chút xấu hổ, gã đã xem thường sự chuyên nghiệp của minh tinh phục vụ rồi, Tô Viện Viện cười thầm trong lòng, không ngờ vị bí thư thị ủy này lại có chút ngại ngùng.
Đỗ Thiên Dã lúc tắm rửa, Tô Viện Viện mở cửa sổ phòng khách cho thông gió. Lúc đang bận rộn thì Trương Dương đi tới.
Trương Dương cũng là người quen của sở chiêu đãi, nhân viên công tác nơi đây không có ai là không nhận ra hắn, có điều hắn và Tô Viện Viện lại chưa từng qua lại với nhau, Tô Viện Viện vội vàng cản hắn lại: Đứng lại!
Trương Dương bật cười, hắn nhận ra Tô Viện Viện: Là cô à! Tôi tới chỗ bí thư Đỗ!
Tô Viện Viện chặn ở cửa, có ý cản đường: Anh có hẹn trước không?
Triệu Dương Lâm biết Hứa Bá Cơ trong lòng luôn bất mãn với mình, nếu không cũng sẽ không ở trên thường ủy hội nhắc tới chuyện này, Y lạnh lùng hừ một tiếng, nói: Kế quả tuyển cử vẫn chưa có, hắn gào cái gì? Động tí là khiếu nại lên tỉnh, thế thì còn quan niệm tập thể cái gì nữa hả? Lần trước chuyện báo chí làm rối kỉ cương tôi đã nói rồi, đối với loại người này nên kiên quyết thanh trừ, các anh nhìn đi, hiện tại sự thực bày ra trước mắt, dạng tố chất này làm sao mà đảm đương được danh hiệu Thanh niên mười tốt?
Trên mặt Tả Viên Triêu thủy chung vẫn bảo trì nụ cười mỉm, y biết trong thường ủy có không ít người có quan hệ tốt với Trương Dương, mình không cần phải lên tiếng.
Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu cười nói: Người trẻ tuổi đều có chí tiến bộ, vinh dự bày ra trước mắt có ai mà không động lòng đây? Vả lại, không phải chỉ là một tuyển cử rất bình thường thôi ư, làm gì mà phải thần bí thế? Kết quả đã có rồi, vậy thì công khai kết quả bỏ phiếu đi, giấu giấu diếm diếm, không khiến người ta nghi ngờ mới lạ đó!
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ nói: Ai xứng với danh hiệu Thanh niên mười tốt không quan trọng, quan trọng là có thể đại biểu cho hình tượng của Giang Thành chúng ta hay không! Quan trọng là sau khi ban bố kết quả, sẽ không dẫn tới quá nhiều tranh luận trong xã hội.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu nhìn bộ trưởng tuyên truyền Dương Khánh Sinh: Đồng chí Khánh Sinh, rốt cuộc là đã có kết quả chưa? Ai có nhiều phiếu nhất? Tả Viên Triêu không lên tiếng thì thôi, đã nói thì lập tức nhắm thẳng vào chỗ yếu hại.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh mặt hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng đám thường ủy này đều con mẹ nó chẳng phải là hạng tốt lành gì, tới sau cùng lại ném cái việc phiền phức này lên người ông. Gã hắng giọng, nói: Căn cứ theo kết quả kiểm phiếu sơ bộ của tiểu tổ tuyển cử... Gã hơi dừng lại một chút.
Mấy thường ủy đều bật cười, còn kết quả kiểm phiếu sơ bộ nữa à, hiện tại kết quả đều truyền ra rồi, không cần hỏi cũng biết là người trong nội bộ của tiểu tổ tuyển cử làm!
Tư giao giữa Dương Khánh Sinh và Triệu Dương Lâm không tồi, gã cũng không muốn để Triệu Dương Lâm khó xử, nhưng chuyện này không thể nào che giấu được. Gã chỉ có thể nói thực: Kết quả kiểm phiếu là Trương Dương giành được số phiếu cao nhất, anh ta giành được năm mươi hai phần trăm số phiếu, Tôn Đông Cường đứng thứ hai với hai mươi mốt phần trăm số phiếu.
Cục trưởng cục công an Trường Vinh Bằng cười nói: Nói đi nói lại tôi nghe mà hồ đồ rồi đây này, rốt cuộc Thanh niên mười tốt là ai?
Dương Khánh Sinh nói: Cuộc bình chọn Thanh niên mười tốt của chúng ta cũng không thể chỉ nhìn vào kết quả kiểm phiếu, phải tổng hợp suy xét tới cả năng lực công tác và ảnh hưởng xã hội của một đồng chí...
Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu cười ha ha, y lớn tiếng nói: Lão Dương và lão Dương, tôi hiểu rồi, chẳng trách người ta lên tỉnh lý khiếu nại chúng ta, các anh cứ mở miệng ra nói tới công bình công chính, công khai tuyển cử, tới sau cùng vẫn là các anh vỗ bàn định án, vậy kết quả tuyển cử có tác dụng gì? Sớm biết thế này, hà tất phải oanh oanh liệt liệt làm tuyển cử, không phải là chúng ta giơ mặt ra cho người ta tát ư?
Triệu Dương Lâm mặt trắng bệch, các thường ủy đa số đều đứng ở phía Trương Dương, người hôm nay thật sự thúc đẩy cuộc vận động này là đại thị trưởng Tả Viên Triêu, đừng thấy ông ta không nói nhiều, nhưng người đứng sau màn này chính là ông ta!
Triệu Dương Lâm nói: Tôi cho rằng bình phán tổng hợp một đồng chí thì không có chỗ nào không ổn cả, để xã hội công khai chưng tập ý nguyện bỏ phiếu là tốt, nhưng ý tốt của chúng ta bị tư tâm của một số đồng chí lợi dụng. Hắn lợi dụng phương pháp mua phiếu để gia tăng xác suất ủng hộ, phiếu bầu của báo chí đã có thể làm như thế này, phiếu bầu khác cũng có thể làm vậy. Câu này của y có chút quá đáng rồi, chẳng khác nào là kéo cả bộ tuyển truyền thị ủy vào.
Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân một mực không nói gì cũng phải lên tiếng: Ý tứ của chủ nhiệm Triệu là nói kết quả kiểm phiếu của bộ tuyên truyền có điều mờ ám? Lão Dương, anh nói thực đi, lúc các anh kiểm phiếu có động chân động tay gì không? Câu này của y rất độc, không những khiến nội bộ phân liệt, hơn nữa còn ném đá xuống giếng.
Đa số thường ủy có mặt ở đây đều mỉm cười.
Triệu Dương Lâm tức đến nỗi mặt từ xanh chuyển sáng trắng, Dương Khánh Sinh thì chỉ biết cười khổ.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu mở miệng rất đúng lúc: Kết quả kiểm phiếu là Trương Dương chiếm ưu thế, nhưng kết quả bình bầu tổng hợp là Tôn Đông Cường khá nhất, hai vị đồng chí mỗi người có ưu thế riêng, điều này cũng chứng tỏ cán bộ thanh niên ưu tú của Giang Thành chúng ta rất nhiều! Công tác khác nhau, cương vị khác nhau, thành tích mà họ tạo ra cũng khác nhau, Đông Cường là cán bộ công tác chính trị, thành tích ở phương diện xây dựng tổ chức Đoàn rất ưu tú, Trương Dương cũng khá, từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm phòng tổ cải cách xí nghiệp tới này, thành tích công tác của anh ta ai ai cũng thấy được. Tôi thấy thế này dẫu sao cũng đều trúng cử thanh niên mười tốt rồi, còn vấn đề thứ tự thì không cần phải tranh chấp nữa, kết quả kiểm phiếu không cần phải công khai, để tránh dẫn tới tranh luận lớn hơn, đồng chí Đông Cường vẫn là đứng đầu Thanh niên mười tốt, còn Trương Dương thì đứng thứ hai!
Tả Viên Triêu vừa nói ra câu này, Triệu Dương Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, vào thời khắc quan kiện Tả Viên Triêu vẫn nghĩ tới đại cục.
Tả Viên Triêu lại nói: Còn vấn đề tiến cử Thanh niên mười tốt của tỉnh năm nay, thì chỉ có sự tham gia của mười người chúng ta thôi, để công bình công chính, tới lúc đó do thường ủy thị ủy bỏ phiếu!
Triệu Dương Lâm suýt nữa bị câu này của Tả Viên Triêu khiến cho tức giận đến ngất đi, Tả Viên Triêu à Tả Viên Triêu, ngươi con mẹ nó âm hiểm lắm, từ trước tới nay, có năm nào mà không phải là người đứng đầu thanh niên mười tốt đương nhiên trở thành thanh niên mười tốt của tỉnh, ngươi bảo thường ủy bỏ phiếu, nửa lớn đám thường ủy này đều đứng ở phía Trương Dương, con rể ta còn có cơ hội ư? Tả Viên Triêu à Tả Viên Triêu, ngươi giỏi lắm!
Cục trưởng cục công anh Vinh Bằng Phi nói: Thế là tốt nhất! Bỏ phiếu đi!
Tả Viên Triêu nói: Chúng ta hôm nay không vội, đợi bí thư Đỗ tới chủ trì cuộc họp thường ủy rồi bỏ phiếu đi!
Đại bổ phận thường ủy đều tỏ ý tán đồng, Tả Viên Triêu người ta không những muốn đấm vào mặt Triệu Dương Lâm mà còn muốn kéo cả bí thư tân nhiệm đánh cùng.
Triệu Dương Lâm mặt xanh lét bước về phòng làm việc của mình, không lâu sau bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh tìm tới, gã cười khổ, nói: Chủ Nhiệm Triệu, chuyện này loạn rồi đó!
Triệu Dương Lâm tức giận nói: Công tác bảo mật của bộ tuyên truyền các anh kém quá đó!
Dương Khánh Sinh cười khổ, nói: Tiểu tổ tuyển cử không phải chỉ có một mình tôi!
Triệu Dương Lâm cả giận, nói: Tôi thực sự không hiểu, một tên thanh niên dáng vẻ lưu manh như vậy không ngờ cũng được ứng cử thanh niên mười tốt, quả thực là làm mất mặt Giang Thành chúng ta!
Dương Khánh Sinh nói: Chủ nhiệm Triệu, thời đại thay đổi rồi, ông đừng tức giận, tôi nghe nói bố vợ tương lai của Trương Dương chính là tỉnh trưởng Tống của chúng ta! Ý ngầm của y là, Tôn Đông Cường là con rể của ông thì cũng khá, nhưng Trương Dương người ta là con rể của Tống Hoài Minh, ông thử tự xét đi, ông to hơn hay là Tống Hoài Minh to hơn?
Triệu Dương Lâm cầm cốc trà nhưng lại không uống, vỗ mạnh lên bàn: Chỉ cần Giang Thành không hiềm xấu mặt, để hắn tới tỉnh lý bêu xấu đi!
...
Đỗ Thiên Dã đang ở Đông Giang, đặc biệt tới bái phỏng bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri cũng không nói gì có tính thực chất với gã, chỉ dặn dò một số chuyện về mặt quan trường, Cố Doãn Tri cũng không nói tới yêu ghét gì Đỗ Thiên Dã, nhưng Đỗ Thiên Dã thành bí thư thị ủy Giang Thành, ông ta ở sâu trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, thế nhưng ông ta lại không thể nào thay đổi được, điều này khiến ông ta cảm thấy bi ai, giả như coi Bình Hải là gia đình của mình, vậy thì cái gia đình này hiện tại bắt đầu dần dần bị người ngoài len vào rồi, có người đang thèm muốn vị trí của mình.
Già rồi! Cố Doãn Tri cảm thán trong lòng. Tính toán của ông ta không thành công, ông ta cũng rất nghi ngờ năng lực của Đỗ Thiên Dã, dẫu sao thì Đỗ Thiên Dã quá trẻ tuổi, lại không có kinh nghiệm chấp chính địa phương, dạng người này có thể lãnh đạo được một tòa thành thị lớn như Giang Thành ư? Trong kế hoạch trước đây của Cố Doãn Tri, thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng không nghi ngờ gì nữa là nhân tuyển tốt nhất, nhưng hiện tại những cái này đều đã quá muộn rồi.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cố Doãn Tri bất giác đều nghĩ tới Tống Hoài Minh. Ông ta đoán rằng nhất định là Tống Hoài Minh ở sau lưng trợ giúp, Tống Hoài Minh hiển nhiên đã bắt đầu bố trí tại Bình Hải, y lúc này chuẩn bị giành lấy vị trí của mình. Ở trên điểm này, Tống Hoài Minh không nghi ngờ gì nữa ưu tú hơn Thường Đức nhiều, cũng lợi hại hơn nhiều, nhưng Cố Doãn Tri có một điểm thủy chung nghĩ không thông, giữa Tống Hoài Minh và Kiều lão cùng với phó thủ tướng Văn rốt cuộc là có dạng quan hệ gì? Y rốt cuộc là đứng về phía nào? Trên chính trị thường thường cần phải có lập trường rõ ràng, đứng núi này trông núi nọ sẽ không thể có kết cục tốt, ông ta tin rằng với đầu óc của Tống Hoài Minh thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế này.
Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt bước vào, y lẳng lặng giúp Cố Doãn Tri thay trà mới, nói tới mất mát, người mất mát nhất chính là y, sự suy đoán của y đối với nội tâm của Cố Doãn Tri là chính xác nhất, vào lúc Cố Doãn Tri công đánh Hồng Vĩ Cơ, y đã ý thức được rằng, ông chủ đang bày bố cho ngày sau, mình sau nhiều năm chịu khổ, cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, nhưng Đỗ Thiên Dã hoành không giết ra, khiến tất cả hi vọng của y đều trở thành bọt nước, y trước giờ chưa từng oán hận, vẫn lẳng lặng làm việc của mình, y biết trong lòng Cố Doãn Tri cũng không dễ chịu gì.
Cố Doãn Tri cầm chén trà lên, hớp một ngụm rồi nói: Bá Đạt, tiểu Đỗ đi rồi à?
Hạ Bá Đạt gật đầu, nói: Tôi tiễn anh ta ra cửa rồi, anh ta nói còn muốn tới chỗ tỉnh trưởng Tống bái phỏng một chút.
Cố Doãn Tri không cảm thấy bất ngờ, Đỗ Thiên Dã tới bái phỏng Tống Hoài Minh cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, theo trình tự, gã bái phỏng mình xong thì sẽ tới chỗ Tống Hoài Minh. Cố Doãn Tri nói: Cậu cảm thấy tiểu Đỗ thế nào?
Hạ Bá Đạt cười nói: Tôi nói ra thì không hay lắm, tôi đâu phải người của bộ tổ chức!
Cố Doãn Tri cười cười, ông ta đặt chén trà xuống, quan sát Hạ Bá Đạt một lúc rồi nói: Nói ra đi, đừng cố kỵ gì cả! Có gì thì nói nấy!
Đồng chí Thiên Dã rất trẻ tuôi!
Không có gì khác nữa à?
Hạ Bá Đạt lắc đầu.
Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: Rất trẻ tuổi! Ừ, trẻ tuổi là tốt, trẻ tuổi là tốt!
…
Tống Hoài Minh lúc ban đầu cũng không ngờ rằng Văn Quốc Quyền sẽ phái Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành, công bằng mà nói, y đối với năng lực chấp chính của Đỗ Thiên Dã cũng không nắm chắc quá nhiều, một cán bộ mới ba mươi tám tuổi, hơn nữa trước đây chưa hề có kinh nghiệm chấp chính địa phương, Giang Thành là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Bình Hải, giao cho Đỗ Thiên Dã, Tống Hoài Minh thực sự có chút không yên tâm, y nói nhỏ: Đồng chí Thiên Dã, Giang Thành là một thành phố công nghiệp, cũng là thành thị trung tâm ở phía bắc tỉnh Bình Hải, nhưng những năm nay lại thụt lùi nghiêm trọng, tôi hi vọng sự có mặt của anh có thể mang tới một diện mạo mới cho Giang Thành, thúc đẩy sự phát triển của nó, làm giảm bớt sự chênh lệch kinh tế giữa nam bắc Bình Hải.
Đỗ Thiên Dã cung kính nói: Tỉnh trưởng Tống, cái mà tôi thiếu là kinh nghiệm quản lý công tác cấp thành phố, lần này cũng tính là lâm nguy thụ mệnh, công tác sau này còn phải nhờ ngài chỉ điểm thêm cho!
Tống Hoài Minh cười nói: Thiếu kinh nghiệm là chắc chắn rồi, có điều thiếu kinh nghiệm cũng không hẳn là chuyện xấu, mô thức quản lý của tôi trước đây và hiện tại đã có khác biệt rất lớn, thời đại đang biến hóa, thủ đoạn quản lý cũng không ngừng biến hóa, nếu như vẫn dụng những kinh nghiệm và phương pháp trước đây để làm công tác lãnh đạo, khẳng định sẽ không thể thích ứng với sự cải cách và phát triển, anh thiếu kinh nghiệm, chỗ tốt lớn nhất chính là trong đầu óc không có khái niệm xơ cứng cố hữu, có thể theo kịp trào lưu tư tưởng mới!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi sẽ học tập nhiều theo những đồng trí lão làng!
Tống Hoài Minh nói: Kỳ thực rất đơn giản, bốn hạng nguyên tắc cơ bản không thể thay đổi, những chuyện khác thì tùy anh phát huy!
Đỗ Thiên Dã cũng trực ngôn: Tỉnh trưởng Tống, công tác kinh tế tôi cũng không giỏi lắm!
Tống Hoài Minh cười nói: Anh cũng thẳng thắn thật đấy, tôi hỏi anh, anh tới Giang Thành để đảm nhiệm chức vụ gì?
Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư thị ủy Giang Thành!
Anh là phụ trách công tác Đảng, anh là người lãnh đạo số hai của Giang Thành, cái mà anh cần làm là công tác tổ chức lãnh đạo, đọc Tam Quốc chưa? Lưu Bị võ không bằng Quan Vũ Trương Phi, văn không bằng Gia Cát Bàng Thống! Vì sao ông ta vẫn có thể làm chủ? Đó là bởi vì ông ta có thể đóng tốt vai trò của mình, ông ta biết lung lạc lòng người như thế nào, ông ta biết làm thế nào để lợi dụng người ta, một vị bí thư thị ủy, quan trọng nhất là có cái nhìn toàn cục, giống như là đại não trong cơ thể vậy, anh phải biết chỉ huy, chuyện gì nên để tay làm, chuyện gì nên để chân làm, chỉ có phân công chính xác, tứ chi mới có thể phối hợp hành động!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi sẽ cố gắng!
Tống Hoài Minh bảo: Đây không phải là thái độ mà tôi muốn thấy ở anh, quốc gia giao vị trí quan trọng này cho anh, là nhìn trúng năng lực của anh, anh đảm đương trọng nhiệm, cũng không thể chỉ tận lực thôi là được, anh cần phải làm tốt, hơn nữa nhất định phải làm tốt công tác! Có thế mới không phụ kỳ vọng của quốc gia, không phụ sự coi trọng của tổ chức! Có lòng tin không?
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: Không có vấn đề!
Tống Hoài Minh cười cười vỗ vai Đỗ Thiên Dã: Trong công tác gặp khó khăn gì, có thể trực tiếp hồi báo với tôi, tôi sẽ không tiếc sức lực ủng hộ anh!
Cám ơn tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh lại nói: Trong công tác nhất định phải chú ý công tư phân minh, ngàn vận lần đừng để bị tình cảm cá nhân chi phối!
Đỗ Thiên Dã cũng nghe ra ý tứ trong câu nói này của Tống Hoài Minh là nhắc nhở quan hệ giữa gã và Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cũng cười thầm trong lòng, Trương Dương là con rể tương lai của ông, tôi nếu ra tay chỉnh hắn thì nói không chừng ông sẽ không cao hứng đâu.
...
Thời tiết của Giang Thành ngày một lạnh, Trương Dương mặc áo da mà An Ngữ Thần mua cho hắn, lái xe tới tòa nhà Quốc Hoa của Phương Văn Nam nằm trên đường Kiến Quốc của thành phố Giang Thành. Hắn là tới tìm Phương Văn Nam, những hành vi gần đây của Phương Văn Nam khiến hắn cảm thấy rất không bình thường, thân là bạn bè cũ, Trương Dương vẫn muốn khuyên gã, đương nhiên hắn lần này tới còn có một mục đích, chính là trả lại chìa khóa căn biệt thự của Phương Văn Nam.
Tóc Phương Văn Nam đã hoa râm, ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc nhìn bức ảnh đặt trên bàn chụp mình và con trai, cho tới khi cửa phòng bị gõ, gã mới từ trong trầm tư tỉnh lại: Vào đi!
Trương Dương phong độ phiên phiên bước vào.
Phương Văn Nam nhìn thấy cái áo da của hắn, nở một nụ cười hiếm có: Áo da đẹp lắm!
Trương Dương cười nói: Nghe ý tứ trong câu nói này của anh giống như là đang mắng tôi vậy? Có phải là tôi trông rất thảm không?
Phương Văn Nam rõ ràng là không có tâm tình nghe hắn nói nhảm, chỉ vào sa lông ở đối diện, Trương Dương ngồi xuống. Phương Văn Nam đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy ra một bình nước khoáng ném cho hắn.
Trương Dương tiếp lấy, nhíu mày nói: Anh đúng là, trời lạnh như vậy sao lại uống thứ này!
Phương Văn Nam mở một bình, uống vào rồi nói: Có thể giúp tôi bình tĩnh lại!
Trương Dương lắc đầu: Nếu uống nước khoáng ướp lạnh mà có thể bình tĩnh lại, xác suất phạm tội của xã hội có thể giảm bớt đi một nửa?
Phương Văn Nam ngồi xuống cạnh hắn: Tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương rút chìa khóa biệt thự ra để lên bàn uống trà: Tôi tìm được một căn phòng ở gần chính phủ thành phố, biệt thự của anh tôi không cần dùng nữa đâu!
Phương Văn Nam cầm chìa khóa lên cười cười, nụ cười lộ ra vẻ miễn cưỡng: Đã vội phân rõ giới hạn với tôi rồi ư! Sợ bị liên lụy à?
Biết anh sẽ nói vậy mà!
Phương Văn Nam ném chìa khóa lên bàn: Hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, quan lại bao che cho nhau!
Trương Dương mỉm cười, nụ cười ít nhiều có chút xấu hổ.
Phương Văn Nam nói: Tôi không phải là nói cậu, tôi là nói Hồng Vĩ Cơ, y xảy ra chuyện, tới sau cùng không ngờ ngay cả xử phạt cũng không bị, đúng là sự đặc sắc của Trung Quốc!
Trương Dương nói: Y xảy ra chuyện ư? Sao tôi không biết?
Phương Văn Nam nói: Chủ nhiệm Trương, cậu biến thành càng lúc càng xảo trá đó!
Trương Dương nói: Lăn lộn lâu trong thể chế, góc cạnh càng lúc càng ít đi!
Phương Văn Nam thở dài, nói: Đích xác, không có ai có thể thực sự đứng trong vũng bùn mà mình ta trong sạch được!
Trương Dương nói: Phương tổng, kỳ thực trên thế giới này vẫn còn quan tốt, nhìn việc không thể quá cực đoan được!
Phương Văn Nam cười lạnh, nói: Đối với tôi mà nói, chẳng có gì là tốt xấu cả! Tôi chỉ muốn nhìn thấy hai chữ công bằng thôi!
Trương Dương nhớ tới chuyện gã khởi tố Điền Bân, liền nói nhỏ: Tất cả những gì mà anh đang làm đều là để đòi lại công đạo cho con trai anh ư?
Phương Văn Nam dùng sức gật đầu.
Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra rồi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến nữa, nếu không cả đời đều sống trong đau khổ mà thôi, làm hại người khác thường thường cũng là làm hại chính mình! Anh vĩnh viễn sẽ không vui vẻ đâu!
Phương Văn Nam: Ai làm hại tôi, tôi nhất định sẽ khiến hắn không được yên!
Nghe thấy câu này, Trương Dương lập tức bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo gã, Phương Văn Nam thế này chỉ có thể càng lún càng sâu, y báo thù Hồng Vĩ Cơ thì có thể hiểu được, nhưng lợi dụng Tô Tiểu Hồng để báo thù Hồng Vĩ Cơ thì khó tránh khỏi không được quang minh chính đại lắm.
Rời khỏi tòa nhà Quốc Hoa, Trương Dương phát hiện một cảnh sát giao thông đang đứng viết biển số của chiếc xe jeep của hắn, Trương Dương bước tới cười nói: Đồng chí cảnh sát, tôi đi luôn đây!
Cảnh sát giao thông lạnh lùng nhìn hắn: Biển cấm đỗ anh có nhìn thấy không? Dưới tòa nhà có hầm để xe, anh không đi thêm được hai bước à?
Trương Dương cười nói: Được, tôi lần sau nhất định sẽ chú ý!
Không giáo huấn anh một chút thì lần sau anh nhất định sẽ không chú ý đâu! Cảnh sát giao thông vẫn rất nghiêm túc, có chút vị đạo của Tần Bạch ngày xưa.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát đi qua, Tần Bách ở trong xe thò đầu ra, nói: Trương Dương! Anh sao lại ở đây?
Cảnh sát giao thông đó thấy Tần Bạch nhận ra Trương Dương, liền dừng thôi không viết vé phạt.
Tần Bạch nhận ra gã, cười nói: Tiểu Trần, đây là anh của tôi, nể mặt đi!
Cảnh sát gật đầu, nói: Được, lần sau không được thế đâu đấy nhé! Nói xong liền cưỡi mô tô phóng đi.
Trương Dương bước tới trước xe của Tần Bạch, cười nói: Tôi nói này Tần Bạch, đầu óc cậu so với trước kia thì thông thoáng hơn rồi đó!
Tần Bạch cười nói: Chuyện nhỏ thôi mà, chế độ là chết, người mới là sống! Hắn có thể nói ra những lời như thế này, Trương Dương cảm thấy kinh hỉ không thôi, xem ra đầu óc của cậu em vợ này cũng có biến hóa đáng mừng rồi đây.
Tần Bạch ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà Quốc Hoa, hỏi nhỏ: Anh tới tìm Phương Văn Nam à?
Trương Dương thở dài: Đúng vậy, muốn khuyên gã!
Tần Bạch nói: Gã tố Điền Bân ra tòa, chuyện này bị làm lớn lên rồi, xem ra Điền Bân lần này xui xẻo rồi!
Trương Dương không muốn tiếp tục đàm luận về chuyện này, liền hỏi sang tình tình sức khỏe của cha Tần Bạch, Tần Bạch nói rằng cha gã hai hôm nay bị cảm lạnh, đang ở nhà nghỉ ngơi. Gã phải đi làm nên không thể nói chuyện lâu với Trương Dương, vội vã rời đi.
Nghe nói Tần Truyền Lương sinh bệnh, Trương Dương thân là vãn bối khẳng định phải tới thăm, hắn tới chợ mua hai con gà và hoàng tinh, lại tới tiệm thuốc mua một ít trung dược, đem đến biếu Tần Truyền Lương.
Tần Truyền Lương sinh bệnh là bởi vì duyên cố nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, thấy Trương Dương tới thăm mình, vội vàng đón Trương Dương vào. Trương Dương đặt đồ xuống, nói: Chú Tần, cháu mua hai con gà mái, chú lát nữa dùng hoang tinh hầm một lúc, uống một nồi canh, đảm bảo đỡ ngay, thuốc cháu cũng mua cho chú mấy thang rồi đây!
Tần Truyền Lương kinh ngạc nói: Sao cậu biết tôi bị bệnh? Có phải là Tần Bạch nói không?
Trương Dương cười nói: Vừa rồi gặp nó ở trên đường!
Thằng nhóc này lại nói lung tung rồi!
Trương Dương đứng dậy vào phòng bếp sắc thuốc cho Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương ngoài miệng thì khách khí với hắn, nhưng vẫn để mặc cho hắn đi làm.
Lúc này điện thoại trong nhà đổ chuông, Tần Truyền Lương chạy vào phòng khách nhấc điện thoại, là con gái Tần Thanh của ông ta gọi, ông ta cũng nghe em trai nói rằng cha sinh bệnh, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm, Tần Truyền Lương nói: Cha không sao cả, tiểu Thanh, con không cần phải lo lắng đâu... Vừa nói xong thì lại ho một tràng.
Tần Thanh nghe thấy cha ho, không khỏi khẩn trương, nói: Cha gọi điện thoại cho Trương Dương đi, để cậu ấy tới trị cho cha!
Tần Truyền Lương cười nói: Nó đang ở đây này, đang sắc thuốc cho cha!
Tần Thanh trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, giống như là đường mật chảy vào trong tim cô ta vậy, Trương Dương lo cho cha cô ta cũng là lo cho cô ta.
Tần Truyền Lương tựa hồ như phát giác ra gì đó, nói nhỏ: Thằng nhóc Trương Dương này khá lắm!
Tần Thanh lúc này mới tỉnh lại: Cha, cha giúp con cảm ơn cậu ấy nhé!
Tần Truyền Lương đột nhiên nói một câu: Giữa chúng ta còn cần phải cám ơn nữa ư?
Tuy cách điện thoại, Tần Thanh vẫn cảm thấy xấu hổ tới đỏ mặt tia tai, chẳng lẽ cha đã phát hiện ra giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám ư, cô ta cắn răng, nói: Cha, cha đừng nói mò! Dưỡng bệnh cho tốt đi, con còn phải họp! Chiều lại gọi cho cha!
Trương Dương sắc thuốc cho Tần Truyền Lương xong thì rời hỏi Tần gia, vừa vào xe của mình thì Tần Thanh lại gọi điện thoại tới.
Trương Dương cười nói: Nhớ anh à?
Tần Thanh ừ khẽ một tiếng: Muốn hôn anh!
Vậy thì mau về đi, anh để cho em hôn một cái!
Tần Thanh trầm mặc một lúc, vành mắt hơi đỏ lên, cô phát hiện ra rằng sự nhớ nhung của mình dành cho Trương Dương đã khắc cốt ghi tâm, may mà là gọi điện thoại, Trương Dương không nhìn thấy được bộ dạng hiện tại của mình, nếu không anh ấy nhất định sẽ cười mình. Tần Thanh chấn chỉnh lại tình tự, nói: Hải Tâm tới Giang Thành, anh phải tiếp đãi cô ấy rất chu đáo, cô ấy nhờ em cảm ơn anh!
Trương Dương cười nói: Cũng có chiêu đãi gì đâu, nếu như em về, anh nhất định sẽ phục vụ toàn bộ miễn phí!
Tần Thanh nghe thấy hắng càng lúc càng nói linh tinh, không khỏi hờn: Đừng nói bây! Em đang ở trong phòng làm việc!
Sợ gì, không có ai nghe lén điện thoại của em đâu mà!
Tần Thanh nói: Em nghe nói Đỗ Thiên Dã cũng tới Giang Thành làm bí thứ rồi!
Đúng vậy!
Tần Thanh dặn dò: Quan hệ giữa anh và Đỗ Thiên Dã tuy rất tốt, nhưng ở trước mặt người ngoài đừng biểu lộ ra, công tác là một chuyện, tình bạn là một chuyện!
Em yên tâm đi, anh đã không còn là Trương Dương của ngày xưa nữa rồi, đừng nói là gã tới làm bí thư, cho dù em tới làm bí thư thị ủy anh cũng vẫn sẽ làm mọi việc thỏa đáng, chuyện giữa hai chúng ta quyết không để cho bất kỳ ai nhìn ra cả!
Tần Thanh cười mắng: Kiểu như anh, chó không thôi ăn cứt được đâu!
Thị trưởng Tần không thể mắng tôi như vậy được, sao lại hình dung tôi ghê thế, tôi là chó thì cô cũng là chó cái đó!
Tần Thanh giận: Nói càn nói bậy! Có tin em cắn chết anh không!
Trương Dương cười nói: Lúc cắn nhất định phải cắn cách nhau ra, nếu không anh sẽ đau đấy!
Tần Thanh thông minh như thế nào chứ, hơi nghĩ một chút là hiểu thằng ôn này đang nói bóng gió, cắn cách nhau ra là sao? Cô ta đỏ mặt, gắt: Quá đáng! Sau đó lại ôn nhu nói: Đợi em về, anh muốn thế nào cũng được!
Trương đại quan nhân nghe mà lửa dục bừng bừng, nếu như không phải là còn có công tác ở đây, thằng ôn này nói không chừng sẽ lái xe tới Lam Sơn luôn.
...
Đỗ Thiên Dã lần này tới Giang Thành cùng với phó bộ trưởng Lý Mãn Đường của bộ tổ chức thị ủy, thị ủy Giang Thành đương nhiên là cử hành một cuộc họp thường ủy, trong cuộc họp thường ủy, Lý Mãn Đường đại biểu cho tổ chức giới thiệu bí thư thị ủy tân nhiệm Đỗ Thiên Dã với mấy vị thường ủy Giang Thành, tất cả thường ủy bắt dầu vỗ tay.
Sau khi Hồng Vĩ Cơ đọc diễn văn hoan nghênh, đứng dậy nói: Hiện tại công tác của thành phố Giang Thành chúng ta sẽ giao cho đồng chí Đỗ Thiên Dã rồi, tin rằng Giang Thành dưới sự dẫn dắt của đồng chí Thiên Dã sẽ tiếp tục tiến xa trên con đường cải cách thâm hóa, kinh tế giành được sự phát triển ổn định lâu dài! Y đưa tay ra, bắt tay tượng chưng với Đỗ Thiên Dã. Sau đó cùng phó bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh Lý Mãn Đường rời khỏi hiện trường, Hồng Vĩ Cơ trong lòng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, từ ngay hôm nay, y coi như là không còn liên quan gì tới Giang Thành nữa, y cấp thiết muốn rời khỏi mảnh đất này, y muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Lý Mãn Đường và Hồng Vĩ Cơn rời khỏi phòng họp, Lý Mãn Đường giơ tay về phía y: Chúc ông may mắn!
Hồng Vĩ cơ mỉm cười bắt tay Lý Mãn Đường: Cám ơn!
Đỗ Thiên Dã đứng ở đó, tự giới thiệu mình với mọi người: Tôi tên là Đỗ Thiên Dã, tổ chức cử tôi tới chủ trì công tác của Giang Thành, các vị có mặt ở đây đều là lão đại ca của tôi, về kinh nghiệm công tác thì cũng là tiền bối của tôi, sau này hi vọng mọi người sẽ ủng hộ và giúp đỡ tôi nhiều hơn trong công tác!
Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Đỗ Thiên Dã từ từ ngồi xuống.
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu cười nói: Bí thư Đỗ quá khách khí rồi, anh là người từ trung ương xuống, so với đám quan địa phương như chúng tôi thì cao hơn nhiều, tất cả cán bộ ở Giang Thành chúng tôi nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh anh, dưới sự lãnh đạo của anh đưa sự cải cách và mở rộng của Giang Thành lên một tầng cao mới!
Đỗ Thiên Dã lúc trước cũng đã từng gặp mặt không ít thường ủy Giang Thành, gã mỉm cười, nói: Cuộc họp thường ủy của chúng ta hôm nay là một lần gặp mặt, người và người ở với nhau cũng cần phải trải qua một quá trình để quen thuộc, cán bộ lãnh đạo chúng ta cũng như vậy, đoàn đội cán bộ của chúng ta sẽ có một đoạn thời gian cọ xát, trong đoạn thời gian này, hi vọng mọi người có thể lượng giải cho nhau, tôi có chỗ nào làm không thỏa đáng, mọi người cứ thẳng thắng đề ra, tôi nhất định sẽ sửa đổi!
Tất cả thường ủy đồng thời bật cười, Đỗ Thiên Dã để lại ấn tượng rất khiêm tốn cho mọi người. Có điều nhớ lại lúc Hồng Vĩ Cơ vừa tới cũng như vậy, một cán bộ có xứng với chức hay không thì vẫn cần thời gian để khảo nghiệm.
Đỗ Thiên Dã cũng nói: Tôi mới đến, vẫn chưa nắm rõ lắm tình hình của Giang Thành, cuộc họp thường ủy ngày hôm nay hay là thị trưởng Tả thay tôi làm chủ trì đi!
Tả Viên Triêu nói kiểu tự giễu: Tôi là đại thị trưởng, không dám thay mặt bí thư thị ủy đâu! Một câu này khiến cho mọi người đều rất vui vẻ, Tả Viên Triêu nhiều lúc vẫn rất hỏm hỉnh.
Tả Viên Triêu lại nói: Nhưng bí thư Đỗ đã bảo tôi chủ trì, tôi chỉ nói hộ thôi, chú trì vẫn là anh! Ông ta ho khan một tiếng.
Ánh mắt của Đỗ Thiên Dã chiếu liên người phó thị trưởng Lý Trường Vũ và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân, gã mỉm cười, nói: Tôi có kiến nghị này, sau này lúc chúng ta họp thường ủy có thể không hút thuốc không? Không nói tới bệnh ung thư phổi, phòng họp của chúng ta chỉ có nhiêu lớn, dưỡng khí tiêu háo rất nhanh, dưỡng khí tiêu hao nhanh, đại não của chúng ta rất dễ thiếu dưỡng khí, đại não mà thiếu dưỡng khí thì suy nghĩ vấn đề sẽ không được chu đáo, dùng một đại não thiếu dưỡng khí thì làm sao mà làm tốt được công tác quản lý của Giang Thành đây?
Người trong thường ủy hút thuốc nhiều nhất chính là Lý Trường Vũ và Mã Ích Dân, trước đây còn có bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ, giờ Hồng Vĩ Cơ đi rồi, chủ trì là Đỗ Thiên Dã, người ta vừa tới đã bắt đầu hạ lệnh giới nghiêm rồi.
Mã Ích Dân cười cười, vội vàng dập thuốc vào gạt tàn, Lý Trường Vũ cũng dập thuốc, sắc mặt của hai người có chút xấu hổ.
Tả Viên Triêu cười thầm trong lòng, lấy nhỏ nhìn lớn, vị bí thư Đỗ mới tới này chắc không phải là người dễ chơi: Tôi trước tiên xin nói một chút về vấn đề xây dựng khu phát triển Giang Thành, khu phát triển là trọng điểm trong trọng điểm hai năm nay của Giang Thành, hiện giờ xí nghiệp ký hợp đồng đang từng bước tiến vào khu phát triển, tiến triển vô cùng thuận lợi, chính phủ thành phố chúng ta trọng điểm cải tạo hoàn cảnh khu phát triển, trong đó bao gồm cả việt lát dường, xây đựng thiết bị đồng bộ, cùng với cải tạo xanh hóa hồ nước phía nam!
Đỗ Thiên Dã cũng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó vào quyển sổ tay.
Tả Viên Triêu sau khi giới thiệu xong tình hình của khu phát triển, lại giới thiệu tới tình hình tiến triển của việc cải cách công nghiệp, nhấn mạnh tới thành quả cải cách của nhà máy rượu và nhà máy chế thuốc, hai thành quả này và công tác cải cách xí nghiệp là gắn bó không thể tách rời.
Tả Viên Triêu nói xong liền đưa gậy tiếp sức cho phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ giới thiệu tới tình huống khai phá du lịch Giang Thành, một người hút thuốc đã thành thói quen, đột nhiên bảo hắn bỏ thuốc, Lý Trường Vũ luôn cảm thấy cổ ngứa ngứa không được thoải mái, nói được một đoạn lại vô thức ho hai tiếng, điều này khiến sự phát biểu của y mất đi tính hấp dẫn thường ngày.
Lúc nhắc tới cải cách y tế và giáo dục, Đỗ Thiên Dã rất thức thoài ngắt lời Lý Trường Vũ: Phó thị trưởng Lý, tôi nghe nói hệ thống giáo dục của Giang Thành xảy ra không ít vấn đề, có thể nói một cách cụ thể về phương hướng cải cách của hệ thống giáo dục không? Câu này của gã nắm đúng chỗ yếu hại.
Lý Trường Vũ cũng một mực suy nghĩ về vấn đề cải cách giáo dục, nhưng cải cách giáo dục không phải là một chuyện dễ dàng, hiện tại y cũng chưa tìm ra được phương án cụ thể, Lý Trường Vũ nói: Tôi đã bảo người tới khảo sát phương án trường học của khu tiên tiến rồi, hi vọng có thể tìm được phương pháp cải cách hệ thống giáo dục của Giang Thành từ cơ bản.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười, nói: Giáo dục, y tế, dưỡng lão đều là vấn đề mà người dân quan tâm nhất, bất kỳ một mắt xích nào xuất hiện bất ổn đều sẽ dẫn tới sự bất an của xã hội, thậm chí sẽ xuất hiện tình tự bất mãn, tôi hi vọng trong nhiệm kỳ của tôi, có thể cải thiện được những phương diện này, làm được chuyện tốt thật sự cho người dân! Gã lạ nước lạ cái, quả thực không có nhiều quyền phát ngôn, rất nhiều chuyện gã đều là nói đại khái, có điều mấy lần phát ngôn của gã cũng đều khiến các thường ủy lặng lẽ nghiền ngẫm, loại nghiền ngẫm này chỉ là một loại thói quen của người vi quan, kỳ thức phát ngôn của Đỗ Thiên Dã ngày hôm nay không hề có ý nghĩa đặc biệt gì cả.
Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Triệu Dương Lâm không nói gì, y lặng lẽ quan sát Đỗ Thiên Dã, một bí thư thị ủy ba mươi tám tuổi, điều này ở trong nước là không thường thấy, mệnh vận của con người khác nhau, quan vận cũng khác nhau, mình sắp về hưu mới bò lên được cái vị trí này, nhưng người ta mới ba mươi tám tuổi đã đạt tới rồi, Triệu Dương Lâm đồng thời vào lúc cảm thán trong lòng thì cũng không khỏi nghĩ tới con rể Tôn Đông Cường của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đỗ Thiên Dã thượng nhiệm, không nhăc tới chuyện thanh niêm mười tốt, sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, đại thị trưởng Tả Viên Triêu đại biểu tuyên bố tối này ở chính phủ thành phố sẽ mở tiệc tẩy trần cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, chuyện thuộc về lễ tiết này, Đỗ Thiên Dã đương nhiên không tiện từ chối.
...
Cách tiệc tối còn một khoảng thời gian, Đỗ Thiên Dã cùng thư ký trưởng thị ủy Lương Truyền Nghĩa tới sở tiếp đãi để nghỉ ngơi, lần này ban tiếp đãi an bài một căn nhà một tầng cho bí thư thị ủy tạm trú.
Đỗ Thiên Dã và Lương Truyền Nghĩa tới trước cửa, phát hiện cửa phòng đã mở, bên trong có hai nhân viên công tác của khách sạn, một là tổng giám đốc sở chiêu đãi Viên Mỹ Văn, một vị là Tô Viện Viện, minh tinh phục vụ của sở chiêu đãi.
Viên Mỹ Văn và Tô Tiểu Viện cung kính chòa hỏi vị bí thư thị ủy tân nhiệm này, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ai ngờ rằng bí thư thị ủy tân nhiệm này không ngờ lại trẻ như vậy.
Lương Truyền Nghĩa mỉm cười, nói: Tiểu Viên, sau này việc ăn uống của bí thư Đỗ của chúng ta giao cho các cậu chiếu cố nhé!
Viên Mỹ Văn cười nói: Thư ký trưởng Lương yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ quang vinh và gian nan mà tổ chức đã giao cho chúng tôi!
Đỗ Thiên Dã nghe thấy câu này không khỏi bật cười: Quang vinh thì tôi còn nhận, nhưng gian nan là có ý tứ gì? Có phải là cảm thấy tôi rất khó hầu hạ không?
Viên Mỹ Văn vội vàng giải thích rằng không phải đâu, cảm thấy mình nói sai, mặt không khỏi có chút trắng bệch.
Đỗ Thiên Dã nhìn hoàn cảnh ở trong phòng, nói: Phòng lớn quá! Chỗ ở cho một người không cần phải quá xa xỉ như vậy đâu!
Lương Truyền Nghĩa cười nói: Bí thư Đỗ, ở mấy ngày thôi mà, đợi phía gia quyến thị ủy thanh lý xong thì ngài tới đó ở!
Đỗ Thiên Dã gật đầu, đã ở lâm thời thì cũng không phải nghĩ nhiều, y nói với Lương Truyền Nghĩa: Anh về trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát, buổi tối sẽ đến tiệc đúng giờ!
Lương Truyền Nghĩa lúc này mới cáo từ.
Viên Mỹ Văn giới thiệu với Đỗ Thiên Dã: Bí thư Đỗ, vị này là minh tinh phục vụ Tô Viện Viện của sở chiêu đãi, tôi đặc biệt điều cô ấy tới để phục vụ việc ăn uống hàng ngày của ngài!
Đỗ Thiên Dã cũng nhìn Tô Viện Viện, Tô Viện Viện hai mươi tư tuổi, tướng mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy cân đối, da thịt trắng nõn nhẵn mịn, mắt trong veo như nước, cười lên trông vô cùng ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác rất thân thiết.
Tô Viện Viện cung kính nói: Chào bí thư Đỗ!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tôi có chân có tay, chuyện gì cũng có thể tự làm, không cần phải phiền phức như vậy! Các vị cứ về đi!
Viên Mỹ Văn có chút lo lắng, nói: Bí thư Đỗ, không được, đây là đại sự hàng đầu mà thị lý giao cho chúng ta, chúng tôi làm không tốt khẳng định sẽ bị phê bình!
Đỗ Thiên Dã mỉm cười lắc lắc đầu, ở kinh thành làm quan và ở bên ngoài làm quan quả nhiên bất đồng, chẳng trách rất nhiều kinh quan (quan kinh thành) chen nhau đòi ra ngoài làm đại quan biên giới hai năm, cảm giác một mình nắm quyền một phương quả nhiên không tồi.
Đỗ Thiên Dã cũng không muốn làm khó họ, Tô Viện Viện đã muốn ở lại thì cứ để cô ta ở lại đi.
Có điều có hầu hạ đặc biệt cũng có chỗ hay, Đỗ Thiên Dã vừa định hỏi nhà tắm ở đâu thì Tô Viện Viện đã nhanh nhạy tới phòng tắm xả nước cho gã.
Đỗ Thiên Dã lớn như vậy rồi, trừ mẹ ra thì vẫn chưa có nữ nhân nào hầu hạ, gã thật sự có chút xấu hổ, gã đã xem thường sự chuyên nghiệp của minh tinh phục vụ rồi, Tô Viện Viện cười thầm trong lòng, không ngờ vị bí thư thị ủy này lại có chút ngại ngùng.
Đỗ Thiên Dã lúc tắm rửa, Tô Viện Viện mở cửa sổ phòng khách cho thông gió. Lúc đang bận rộn thì Trương Dương đi tới.
Trương Dương cũng là người quen của sở chiêu đãi, nhân viên công tác nơi đây không có ai là không nhận ra hắn, có điều hắn và Tô Viện Viện lại chưa từng qua lại với nhau, Tô Viện Viện vội vàng cản hắn lại: Đứng lại!
Trương Dương bật cười, hắn nhận ra Tô Viện Viện: Là cô à! Tôi tới chỗ bí thư Đỗ!
Tô Viện Viện chặn ở cửa, có ý cản đường: Anh có hẹn trước không?
/2583
|