Ái chà! Tôi bảo này cô bé. Cô rất có nguyên tắc đấy! Tôi ở tòa nhà chính phủ thị ủy muốn gặp ai thì gặp người đó, sao tới chỗ cô lại không được?
Tô Viện Viện nói: Chủ nhiệm Trương, anh đừng làm phiền bí thư Đỗ nghỉ ngơi, nếu không tôi sẽ báo cáo lên trên đó!
Trương Dương cười nói: Vậy tôi sẽ đi báo cáo lại, tôi có công tác quan trọng muốn tìm bí thư Đỗ để báo cáo, cô nếu làm chậm trễ chính sự thì cẩn thận bên trên xử lý cô đấy!
Hiện tại là lúc nghỉ ngơi, có chuyện gì thì đến lúc đi làm hẵng nói!
Nếu không phải thấy Tô Viện Viện là hạng nữ lưu, Trương Dương sớm đã cho cô ta nếm chút đau khổ rồi, đúng vào lúc đang lằng nhằng, Đỗ Thiên Dã mặc áo tắm từ trên cầu thang bước xuống: Trương Dương! Cậu tới rồi à! Tiểu Tô, để cậu ấy vào đi!
Tô Viện Viện lúc này mới thả cho Trương Dương đi, vẫn có chút bất mãn lườm hắn một cái.
Trương Dương mỉm cười, nói: Được! Công tác bảo vệ làm khá lắm, quay về tôi sẽ nói với thị lý, điều cô đi làm thư ký cho bí thư Đỗ!
Tô Viện Viện nói: Tôi không có bản sự đó, cứ thật thà làm công tác này thôi!
Đỗ Thiên Dã gọi Trương Dương vào phòng khách ngồi, còn mình về phong thay đổi quần áo.
Tô Viện Viện đã pha trà đỏ, rót cho Trương Dương một chén, Trương Dương vừa phẩm trà vừa cười tủm tỉm nhìn Tô Viện Viện: Bảo cô tới phục thị bí thư Đỗ à?
Tô Viện Viện có chút không vui với cách dùng từ của hắn, nhíu mày nói: Chúng tôi là nhân viên phục vụ chứ không phải là nha hoàn!
Trương Dương cười ha ha.
Đỗ Thiên Dã cũng ngồi xuống trước sa lông, Tô Viện Viện đưa một cốc trà cho gã. Đỗ Thiên Dã cười nói: Tiểu Tô, cô đi lấy báo ngày hôm nay tới đây giúp tôi!
Tô Viện Viện biết rằng bí thư Đỗ bảo mình tránh đi, gật gật đầu, bước ra khỏi cửa.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Tô Viện Viện, nói: Không sai! Muốn mặt mũi có mặt mũi, có thân hình thì có thân hình, lãnh đạo đúng là phí tâm với bí thư Đỗ thật đấy!
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên, thằng nhóc này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, gã uống một ngụm trà, nói: Cậu bớt nói lăng nhăng đi! Người ta là tiểu cô nương, đừng có quấy rầy người ta!
A, đã bảo vệ nhau rồi à! Anh nói nếu xem, nếu như chị tôi biết rằng thị lý cấp cho anh một nha hoàn thiếp thân thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Đỗ Thiên Dã cười khổ lắc lắc đầu, nghĩ tới Văn Linh trong lòng gã không khỏi cảm thấy khổ sở, Văn Linh hiện tại khẳng định sẽ không để ý tới những chuyện này. Gã chậm rãi đặt chén rà xuống, nói: Có chuyện gì vậy, nói đi!
Trương Dương lúc này mới nói ra mục đích chủ yếu mà mình tới đây, hắn là muốn tẩy trần cho Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Tối nay thị lý có an bài rồi, tôi phải tới, để ngày mai hẵng tính đi!
Trương Dương gật đầu, nói: Vốn cũng không hi vọng hôm nay anh rảnh, đúng rồi, nhân tuyển thư ký của anh đã quyết định chưa?
Đỗ Thiên Dã nói: Thị lý cho tôi mấy nhân tuyển, tôi vẫn chưa quyết định!
Trương Dương nói: Giang Nhạc rất khá, trước đây từng theo tôi, thằng ôn này chân tay lanh lẹ, làm việc rất nhanh!
Đỗ Thiên Dã cười cười, gã nhìn Trương Dương với ánh mắt ý vị thâm trường: Tôi mới tới mà anh đã định bố trí nhãn tuyến bên cạnh tôi rồi!
Đây là giúp anh phòng hoạn thôi!
Được rồi, để anh ta theo tôi đi, khảo nghiệm một đoạn thời gian rồi tính tiếp! Đỗ Thiên Dã rất thống khoái đáp ứng yêu cầu của Trương Dương.
Trương Dương nói: Tối nay ban lãnh đạo thường ủy tụ hội, anh khẳng định rất bận, tôi cũng không làm phiền anh nữa, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, lúc nào rỗi thì tôi dẫn anh đi xung quanh chơi! Hắn đứng dậy cáo từ.
Lúc Trương Dương rời khỏi sở chiêu đãi chính phủ, vừa hay gặp Lý Trường Vũ cùng với thư ký Tề Cảnh Phong đi xuống, Trương Dương tươi cười chào hỏi Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ tỏ ý bảo Tề Cảnh Phong đi lo việc đặt nhà hàng, đi tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: Tới gặp bí thư Đỗ à?
Trương Dương gật đầu, hiện tại quan hệ giữa hắn và Đỗ Thiên Dã được rất nhiều người biết, dẫu sao thì cũng chẳng cần phải giấu diếm làm gì.
Lý Trường Vũ rút một điếu thuốc theo thói quen, ngậm ở trên môi nhưng lại không châm lửa: Tiểu Tĩnh hôm qua gọi điện tới, hình như hai anh em cậu đang cãi nhau à! Đề tài của Lý Trường Vũ bắt đầu từ đứa con gái nuôi Triệu Tĩnh, đây là đang đánh bài thân tình trước.
Trương Dương gật đầu: Nó và Đinh Bân, con trai của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong yêu nhau, tôi không đồng ý, thằng nhóc đó là loại vô trách nhiệm, tôi đã nói với ông rồi đó, lần trước Triệu Tĩnh cũng vì nó mà bị thương.
Lý Trường Vũ thở dài: Bọn trẻ giờ tùy hứng lắm, có điều tôi cũng có thể nghe ra, nó với Đinh Bân vẫn còn cảm tình, mà người làm anh như cậu cũng không thể nào ngăn cản quá được.
Trương Dương nói: Nó bướng lắm, không chịu nghe tôi!
Lý Trường Vũ nói: Đợi tết nguyên đán nó về, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện nghiêm chỉnh với nó!
Tết nguyên đán năm nay tôi có thể đón ở Đông Giang, tham gia hôn lễ của bạn!
Lý Trường Vũ gật đầu, y phí một phen nỗ lực, khó khăn lắm mói nói ra được: Trương Dương, có cơ hội an bài cho tôi gặp mặt riêng với bí thư Đỗ nhé!
Trương Dương cũng không cảm thấy bất ngờ đối với yêu cầu của Lý Trường Vũ, hắn sảng khoái gật đầu: Được, không thành vấn đề!
...
Điền Bân bị thẩm vấn đơn độc, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi sau khi khóa cửa phòng lạo, rút một điếu thuốc đưa cho Điền Bân, rồi giúp gã châm lửa.
Điền Bân cười cười, tuy vào đây chưa lâu, nhưng người cũng tiều tụy đi nhiều: Có thể được cục trưởng Vinh châm thuốc cho, thật là vinh hạnh!
Vinh Bằng Phi nói: Phương Văn Nam sưu tập được không ít chứng cớ, xem ra lần này gã nhất định muốn tống cậu vào ngục.
Điền Bân nói: Gã hận tôi, một mực đều quy trách nhiệm cái chết của Phương Hải Đào lên người tôi! Hắn dùng sức rít một hơi dài, phả ra một quầng khói.
Quen chưa?
Không quen được, nhưng tôi có thể chịu được!
Vinh Bằng Phi thở dài: Khổ cho cậu rồi!
Điền Bân nói: Tôi phải ở đến khi nào?
Vinh Bằng Phi nói: Ở tới khi khiến cho hung thủ thật sự ở phía sau cho rằng kế hoạch của mình đã thành công, để hắn bắt đầu tổ chức kế hoạch tiếp theo!
Điền Bân hỏi nhỏ: Ông cho rằng kế hoạch tiếp theo của hắn là gì?
Ngón tay của Vinh Bằng Phi gõ nhẹ lên mặt bàn: Có lẽ hắn sẽ dùng phương pháp đã dùng đối phó với Phương Hải Đào để đối phó với cậu!
Điền Bân nói: Nếu như tôi xảy ra chuyện, điểm nghi vấn nhất định sẽ tập trung lên người Phương Văn Nam!
Vinh bằng Phi nói: Tuần sau cậu sẽ được chuyển tới trại tạm giam Lý gia lâu, tình hình bên trong rất phức tạp, cậu phải cẩn thận vào!
Tôi biết!
Em trai của Phương Văn Nam, Phương Văn Đông cũng ở đó!
Điền Bân gật đầu, hắn chỉ vào thuốc lá, Vinh Bằng Phi lại đưa cho hắn một điếu, Vinh Bằng Phi nói nhỏ: Vì sao không muốn gặp mặt với sở trưởng Điền?
Điếu thuốc ngậm trên môi Điền Bân run run, tàn thuốc lác đác rơi xuống bàn, ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp, một lúc sau một nói: Tôi không thể dùng thân phận của một nghi phạm để đối diện với cha tôi được!
...
Trương Dương không ngờ Thời Duy lại tới tìm hắn, lần này Kiều Mộng Viện không đi cùng với cô ta, lúc Thời Duy tới còn dẫn theo một vị trung niên dáng vẻ trung hậu, y tầm bốn mươi tuổi, thân hình không cao, nhưng bước chân vững chãi hữu lực, ánh mắt bình hòa, nhưng trên người lại tràn ngập khí độ bức người.
Thời Duy giới thiệu với Trương Dương: Vị này là Sử Anh Hào tiên sinh!
Trương Dương và Sở Anh Hào chưa từng gặp nhau, mỉm cười đưa tay ra: Sử tiên sinh là muốn tới Giang Thành đầu tư ư?
Sở Anh Hào mỉm cười bắt tay với hắn, hai bàn tay nắm vào nhau, Trương Dương lập tức cảm thấy bàn tay đối phương to rộng thô ráp, tràn đầy lực lượng, Sở Anh Hào tuy không dùng sức nhưng Trương Dương cũng không khỏi cảnh giác, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Anh Hào một cái, giống như là Sở Anh Hào lúc nắm tay cố ý tăng lực vậy, nhất định muốn hắn phải chịu đau khổ.
Nhưng Sở Anh Hào chỉ nắm nhẹ tay Trương Dương một cái rồi buông ra, mỉm cười: Tôi là người của Bát Quái Môn, Kiều Bằng Phi là tiểu sư đệ của tôi!
Trương Dương lúc này mới hiểu ra, hóa ra là người ta tới đòi lại công đạo cho tiểu sư đệ. Lần trước Trương Dương ở Bắc Kinh Tử Kim Các, bởi vì Kiều Bằng Phi quấy rồi Sở Yên Nhiên, cho nên mới đánh cho gã một trận, cả Bát Quái Môn đều mất hết mặt mũi, Sở Anh Hào là tam sư huynh của Kiều Bằng Phi, cũng là con trai của Sử Thương Hải, chưởng môn Bát Quái môn, võ công được chân truyền của cha, là một người nổi bật nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi, y lần này tới đây là để đòi lại mặt mũi cho Kiều Bằng Phi.
Trương Dương cười nói: Ngồi đi!
Sở Anh Hào không có ý định ngồi xuống, y nói rất thẳng: Bằng Phi lần trước đắc tội với Trương tiên sinh, bởi vì là sư huynh của nó, cho nên tôi phải giải thích với anh một chút, không biết Trương tiên sinh có thể cho tôi cơ hội không? Y nói rất khách khí, đối với Trương Dương cũng dùng hai chữ tiên sinh, dụng ý của y chính là nói với Trương Dương rằng, tôi tới tìm anh chính là án chiếu theo quy củ giang hồ, không liên quan gì tới quan phương cả.
Người ta tới tận cửa nhà mình để khiêu chiến, Trương đại quan nhân cho dù không muốn ứng chiến cũng khó, hắn gật đầu, nói: Sử tiên sinh cứ xem thế nào mà làm!
Tám giờ tối mai, võ quán Trường Quân, không gặp không về! Sở Anh Hào nói xong câu này, ôm quyền với Trương Dương rồi quay người bỏ đi.
Thời Duy không lập tức đi theo, mỉm cười nhìn Trương Dương.
Trương Dương tức giận nói: Cười cái gì? Vui mừng trước tai họa của người khác à!
Thời Duy nói: Nhưng không phải là tôi dẫn đếu, tôi là tới vì sợ các người đánh nhau ở đây thôi!
Trương Dương lắc đầu: Tôi nói này, Kiều gia các cô sao mà phiền phức thế!
Thời Duy mỉm cười ngồi xuống đối diện với hắn: Tôi là họ Thời, mẹ tôi họ Kiều, anh đừng có lẫn lộn!
Trương Dương nói: Tôi là một cán bộ quốc gia, cái tên Sử gì đó...
Sở Anh Hào!
Tôi mặc kệ anh hào hay là anh hùng, ít nhất thì cũng là một người thanh niên rồi, sao khẩu khí giang hồ nặng thế?
Thời Duy nói: Sử đại ca là cao thủ hiếm có trong Bát Quái Môn, anh không phải là sợ rồi chứ?
Trương Dương cười lạnh một tiếng: Kiều Bằng Phi cũng là cao thủ đấy, cô gọi điện thoại hỏi hắn xem trên người còn đau không?
Thời Duy trừng mắt nhìn Trương Dương, nói: Anh thấy mình lợi hại lắm à!
Trương Dương lười chẳng buồn để ý tới cô ta, cầm văn kiện trên bàn lên: Còn việc gì không?
Thời Duy bị thái độ lãnh đạm của thằng ôn này chọc giận: Anh có thái đội gì đấy! Tôi ít nhiều gì cũng là người đầu tư mà!
Trương Dương chỉ chỉ ra cửa: Ra cửa quẹo trái, đi thang máy xuống tầng năm, phòng chiêu thương ở đó, người đầu tư không phải tôi quản!
Thời Duy cắn răng, đang muốn phát hỏa thì ngoài cửa vang lên tiếng phổ thông kiểu Quảng Đông: Chủ nhiệm Trương có đây không?
Trương Dương ngẩng đầu lên, thì ra là đạo diện Hương Cảng Vương Chuẩn đã lâu không gặp tìm đến, Trương Dương cười cười đứng dậy. Vương Chuẩn cười ha ha bước tới, bắt tay Trương Dương rồi ra sức mà lắc: Chủ nhiệm Trương, tôi lại tới làm phiền anh rồi!
Trương Dương mời Vương Chuẩn ngồi xuống sa lông, nói với Thời Duy: Cô nếu không có việc gì thì giúp tôi pha trà đi!
Thời Duy giận rồi, thằng ôn này là ai mà không ngờ lại coi mình là nha hoàn cho gã sai bảo, cô ta trừng mắt lườm Trương Dương một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.
Vương Chuẩn nhìn bóng lưng của Thời Duy: Thân hình nuột quá!
Trương Dương thở dài: Tôi nói nè đạo diễn Vương, anh có thể thu liễm cái tính lưu manh của anh một chút không, đây là Tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, anh đừng dùng ánh mắt bỉ ổi của tư bản chủ nghĩa để nhìn thế giới!
Vương Chuẩn bị hắn chọc quen rồi, cũng không để ý, y cười nói: Tôi là tới bàn mấy hạng mục điện ảnh trọng đại với chủ nhiệm Trương đây!
Trương Dương nói: Đạo diễn Vương, tôi hiện tại không phụ trách mảng du lịch nữa. Tôi là làm cải cách xí nghiệp!
Vương Chuẩn nói: Tôi biết, nhưng tôi càng biết rõ năng lực của chủ nhiệm Trương hơn, hơn nữa ở Giang Thành này tôi chỉ có mình anh là bạn, người khác tôi không yên tâm!
Câu nói này khiến trương đại quan nhân nở mày nở mặt, hắn gật đầu, nói: Nói đi, có chuyện gì?
Vương Chuẩn bảo: Tôi liên hệ với mấy công ti điện ảnh của Hương Cảng, bắt đầu thừ tháng này tới cuối năm sau, trước sau sẽ có tám bộ phim quay ngoại cảnh ở Giang Thành!
Khu vực điện ảnh truyền hinh của các anh không phải là đã xây xong rồi ư? Chuyện này nên thương lượng với huyện Xuân Dương chứ!
Vương Chuẩn nói: Tường thành cổ và đường cổ đều là ngoại cảnh quan trọng của chúng tôi, hiện tại cảnh khu đã mở rộng ra ngoài rồi, du khách dần dần tăng, chúng tôi quay phim khẳng định sẽ xung đột với du lịch, cho nên tôi muốn nhờ chủ nhiệm Trương phối hợp giải quyết chuyện này.
Trương Dương gật đầu, quả thật hiện tại khách du lịch ở mấy điểm du lịch của Giang Thành đúng là càng lúc càng nhiều, nếu quay ngoại cảnh, khẳng định sẽ hấp dẫn nhiều người vây lại xem, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.
Vương Chuẩn nói: Còn nữa, lúc trước chúng tôi quay phim đều miễn phí, hiện tại đã bắt đầu thu phí dụng của chúng tôi rồi, cái này cũng không có gì. Tôi chỉ là muốn có một hiệp nghị hợp tác lâu dài, sau này sẽ không biến động phập phồng!
Không thành vấn đề! Tôi sẽ tìm phó thị trưởng Lý để nói về vấn đề này!
Vương Chuẩn mang một ít quà cho Trương Dương, một xấp ảnh do minh tinh Hương Cảng tự mình ký tặng, Trương Dương không có hứng thú với thứ đồ chơi này, nhưng mấy người trẻ tuổi của phòng cải cách xí nghiệp thì coi những vật này như chí bảo, Trương Dương phân phát những tấm ảnh có chữ ký này cho họ.
Tối đó Trương Dương an bài mời Đỗ Thiên Dã tới ăn cơm ở Quy Vân sơn trang thuộc khu khai phá, mấy người tới tham gia có bí thư thị ủy, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, phó thị trưởng chủ quản xí nghiệp Nghiêm Tân Kiến, chủ nhiệm quản ủy khu khai phá, trừ Vinh Băng Phi ra, mấy người này đều là lần đầu tiên ăn cơm với bí thư thị ủy.
Tiếu Minh cũng không dám an bài quá xa xỉ, đặc biệt dặn dò thức ăn trong tiệc phải làm đơn giản nhưng tinh xảo.
So với bị thư thị ủy thượng nhiệm Hồng Vĩ cơ, Đỗ Thiên Dã lộ ra vẻ bình dân thân thiết hơn, gã không ra vẻ nhiều, rất là ít lời, xem biểu diễn chọi gà với dáng vẻ rất thích thú.
Sau khi cùng uống ba chén, Tiếu Minh nâng chén lên trước: Chủ đề của chúng ta tối nay chính là hoanh nghênh bí thư Đỗ tới Giang Thành chủ trì công tác, thuận tiện biểu tỏ lòng trung thành, chúng tôi nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ bên cạnh bí thư Đỗ, vì đại nghiệp cải cách phát triển của Giang Thành mà nỗ lực phấn đấu! Tôi kính bí thư Đỗ một chén!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Nào! Rất thống khoái cầm rượu uống.
Đây chính là nghệ thuật ăn nói của Tiếu Minh, người ta là cố ý khoa trương, vỗ mông ngựa tới mức độ hài hước, hơn nữa nghe cũng không quá xiểm nịnh, tất cả moi người đều bật cười.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Chủ nhiệm Tiếu đã biểu lộ lòng trung thành, vậy tôi cũng làm theo!
Đỗ Thiên Dã nâng chén lên cười nói: Sau này công tác của Giang Thành còn phải dựa vào sự ủng hộ của mọi người, tôi biết mọi người không phải là tỏ lòng trung thành với tôi mà là với Đảng, với nhân dân! Gã lại uống hết chén này.
Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: Bí thư Đỗ là bí thư đảng ủy, chúng tôi tỏ lòng trung thành với Đảng thì trước tiên với tỏ với ngài trước! Y cũng kính rượu theo.
Trương Dương cũng nâng chén lên: Tôi cũng xin biểu lộ lòng trung thành với Đảng! Bí thư Đỗ, tôi kính anh một chén!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Xa luân chiến à? Muốn chuốc say tôi ư! Tôi coi như đã hiểu các gì gọi là trung thành với tôi rồi! Đỗ Thiên Dã vốn có tửu lượng như biển, mấy chén này cũng không làm khó được gã.
Trương Dương tối nay gọi mấy người này tới, toàn bộ đều là thành viên nòng cốt mà hắn cho rằng Đỗ Thiên Dã có thể sử dụng được, đương nhiên có sau này Đỗ Thiên Dã có thể hợp tác với họ hay không thì còn phải đợi thời gian kiểm chứng. Hắn sở dĩ không gọi Lý Trường Vũ tới, nguyên nhân là Lý Trường Vũ trên chính đàn Giang Thành bị rất nhiều người cho rằng là cùng một phái với Hồng Vĩ Cơ, Hồng Vĩ Cơ thua chạy khỏi Giang Thành, khiến cho thanh uy của Lý Trường Vũ chịu ảnh hưởng lớn, cũng khiến y trong chính cục Giang Thành tạm thời ở vào cục diện khỏ xử bị bài xích cô lập.
Đỗ Thiên Dã mới tới Giang Thành, cái mà gã cần không phải là một đoàn đội đấu tranh kịch liệt, cái mà gã cần là sự hài hòa ổn định, cần phải nhanh chóng xây dựng được uy tín của mình, xây dựng đoàn đội của mình, chỉ có vậy thì mới sinh ra được đủ lực ngưng tụ, mới có thể lãnh đạo được Giang Thành.
Đỗ Thiên Dã đối với sự phát triển của khu khai phá cũng rất quan tâm, Tiếu Minh trước khi tới đây đã làm một báo cáo, y hồi báo rất chi tết tình hình phát triển của khu khai phó, và phân tích ưu thế khu vực của Giang Thành, chỉ rõ phương hướng phát triển sau này của khu khai phá, Đỗ Thiên Dã tỏ ý rất hài lòng với báo cáo của Tiếu Minh.
Nghiêm Tân Kiến chủ yếu là nói về mảng cải cách công nghiệp mà mình được phân quả, nói tới công tác, Nghiêm Tân Kiến thực sự phải cảm tạ Trương Dương, chính nhờ có Trương Dương tới, khiến sự cải cách công nghiệp của Giang Thành xuất hiện một sự tiến triển có tính đột phá, thuận lợi hoàn thành cải chế hai xí nghiệp lớn, hiện giờ sự cải cách của nhà máy dệt Giang Thành và nhà máy trang phụp số hai Giang Thành đã tiến vào trong chương trình hội nghị, y cũng có thể dùng bốn chữ thành tích rõ rệt để hình dung.
Vinh Bằng Phi không nói gì về nghiệp vụ, y sau khi tới Giang Thành, tỉ lệ phạm tội liên tục xuống thấp, đây chính là thành tích của y, y đối với Đỗ Thiên Dã cũng mang một loại thái độ dò xét, y cho rằng Đỗ Thiên Dã trẻ tuổi, có bốc đồng, nhưng trên kinh nghiệm lãnh đạo lại có nhiều khiếm khuyết, một cán bộ thanh niên kiểu này, có thể lèo lái một con thuyền lớn siêu cấp như Giang Thành hay không, còn phải đợi thời gian kiểm chứng.
Tuy nói là tiệc hoan nghênh, nhưng đại đa số đề tài đều là nhắc tới công tác tiến hành của thành phố Giang Thành.
Trương Dương không có hứng thú với loại đề tài này lắm, vừa hay Cố Giai Đồng gọi điện thoại cho hắn, hắn rời khỏi phòng ra ngoài nghe điện thoại, dẫu sao thì có những lời cũng không tiện để người khác nghe.
Cố Giai Đồng xem ra tâm tình không tồi, cô ta trong điện thoại nói với Trương Dương rằng phê hiệu của tân dược đã được lấy rồi, không bao lâu nữa tân dược có thể được đưa ra thị trường với quy mô lớn.
Trương Dương cười nói: Đây là chuyện tốt! Em xử lý xong chuyện ở Bắc Kích thì mau về đi!
Cố Giai Đồng cười nói: Nhớ em à?
Trương Dương ừ một tiếng: Nhớ chết đi được!
Cố Giai Đồng cười khúc khích: Dối trá! Nhớ em sao không tới Bắc Kinh tìm em!
Ở đây bận lắm, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành làm bí thư rồi, gã là bạn thân của anh, anh phải giúp gã!
Cố Giai Đồng sớm đã nghe nói tới chuyện này, bèn nói khẽ: Gần đây dì La thường hẹn em đi uống trà nói chuyện! chuyện của Đỗ Thiên Dã em cũng nghe nói rồi!
Trương Dương hỏi: Bà ấy nói gì?
Cố Giai Đồng nói: Vẫn là những chuyện đó thôi, lo lắng về chuyện của Đỗ Thiên Dã và Văn Linh ấy mà, có điều Văn Linh này cũng kỳ quái thật!
Em gặp cô ấy rồi à?
Không, cô ta đi Hàn Quốc du lịch rồi!
Trương Dương nhớ tới chuyện của Cố Minh Kiện: Em trai em sao rồi?
Cố Giai Đồng nói: Tuần sau thì ra viện, bác sĩ nói rất thành công, trạng thái tinh thần cũng hồi phục rồi, người cũng thành béo lên, em chuẩn bị đợi nó ra viện thì cùng nó ra ngoài giải sầu!
Trương Dương có chút mất mát nói: em cũng muốn đi à?
Cố Giai Đồng cười nói: Em không đi, em tới Giang Thành tìm anh! Hô hấp của Cố Giai Đồng ở trong điện thoại biến thành gấp rút hơn.
Trương Dương trong lòng cũng nóng lên.
Lúc này Tiếu Minh ra ngoài gọi hắn: Tôi bảo này, cậu định nói chuyện điện thoại đến lúc nào thế?
Cố Giai Đồng cũng nghe thấy giọng của y, khẽ gắt, nói: Ai vậy, đáng ghét thế!
Trương Dương cười cười: Mọi người đều đang đợi anh! Để sau nói chuyện nhé!
Không, không cho anh đi, phải ở lại đây nói chuyện với em! Cố Giai Đồng nũng nịu.
Trương Dương cười ha ha một tiếng: Được! Con người anh là hạng trọng sắc khinh bạn, ai gọi anh anh cũng không đi!
Cố Giai Đồng phì một tiếng, ôn nhu nói: Đi đi! Uống ít thôi, chú ý tới sức khỏe!
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã tuy có tửu lượng như biển, nhưng loại trường hợp này không thể nào thoải mái chè chén được, mỗi người đều uống khoảng nửa cân thì Đỗ Thiên Dã kêu dừng, gã nhìn đồng hồ, nói: Hôm nay tới đây thôi, mọi người ngày mai còn phải đi làm, về sớm một chút để nghỉ ngơi! Bí thư Đỗ đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không có dị nghị gì.
Trừ Trương Dương ra, người có mặt ở đây đều là lái xe riêng, Trương Dương hôm nay cũng không lái xe, lên chiếc xe Hồng Kỳ của Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Có chuyện nhờ cậu giúp tôi an bài một chút, cha tôi trước khi tôi tới Giang Thành, bảo tôi mang một món qua tới cho một lão chiến hữu của ông ấy là Trần Sùng Sơn, cậu xem ngày nào thích hợp, cùng tôi tới gặp ông ta!
Trương đại quan nhân ngây ra, người khác không biết, nhưng hắn có thể không biết sao, Trần Sùng Sơn chính là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, , chẳng lẽ Đỗ Sơn Khôi định cho con trai nhận tổ quy tông ư? Nghĩ lại thấy Đỗ Sơn Khôi chắc gì đã biết chuyện này, mà cho dù biết, một đứa con khó khăn lắm mới nuôi lớn được chừng này, hơn nữa còn bồi dưỡng thành bí thư thị ủy, làm sao mà nỡ đưa đi? Trương đại quan nhân cảm thấy Đỗ Thiên Dã cũng rất đáng thương, hơn ba mươi tuổi rồi cần vợ mà không có vợ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không biết là ai?
Nghĩ gì thế? Đỗ Thiên Dã cũng cảm thấy Trương Dương có chút không đúng.
Trương Dương cười nói: Không có gì! Chuyện này dễ thôi, để cuối tuần đi, tôi cùng anh tới núi Thanh Đài chơi, thưởng thức cảnh khu của chúng tôi một chút, rồi bái phỏng bác Trần luôn.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nhìn bóng đêm thâm trầm ở ngoài cửa sổ, nói nhỏ: Rời khỏi Bắc Kinh, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!
Trương Dương cười nói: Kỳ thực anh nên đi từ lâu rồi, ra ngoài nhìn thế giới, sẽ phát hiện những phiền não trong lòng trước kia không tính là đại sự gì cả!
Đỗ Thiên Dã cười cười, gã biết Trương Dương ám chỉ việc của Văn Linh. Gã cũng không tiếp tục nói chuyện với Trương Dương về đề tài này nữa, ngáp một cái, nói: Thật sự có chút mệt rồi! Tôi từ Bắc Kinh mang tới cho cậu một món quà, vào lấy nhé?
Trương Dương lắc đầu: Thôi, muộn quá rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi đâu!
Đỗ Thiên Dã bảo lái xe đưa Trương Dương về, Trương Dương xuống xe, bước tới cửa nhà mình, mở cửa phòng, không đợi hắn bật đèn, cảm thấy một mùi thơm ùa vào mũi, giang hai tay ra ôm thân hình mềm mại ấm áp của Hồ Nhân Như vào trong lòng.
...
Trong bóng tôi, Trương Dương hôn môi thơm của cô ta, hai người ôm nhau ngã lên sa lông, Trương Dương ghé vào tai cô ta, nói: Về lúc nào đấy?
Hồ NhaanNhw cười khẽ, nói: Buổi tối từ Đông Giang về, ở trong nhà tắm rửa đợi anh!
Trương Dương cười một tiếng, thò cái tay ra: Để anh kiểm tra xem nào!
Hồ Nhân Như phát ra tiếng cười khẽ, nắm tay nhỏ không ngừng đấm lên lưng Trương Dương, sao đó thì ôm chặt lấy hắn, đôi chân thon dài quặp chặt lấy người hắn, hai người ở trong bóng tối quấn lấy nhau, hô hấp của họ dần dần trở nên gấp gáp, cổ họng Hồ Nhân Như phát ra tiếng rên như nói mớ.
Ánh trăng như nước len qua khe hở cửa sổ chiếu vào trong phòng khach, ở trên tường lưu lại một bóng người mơ hồ, thân thể của bọn họ đang quấn lấy nhau, giống như hai chạc cây gắn chặt không thể tách ra trên cây đại thụ...
Hồ Nhân Như cũng biết rằng phê hiệu của dược phẩm đã thuận lợi lấy được, viễn cảnh của nhà máy dược đang không ngừng tốt lên, cô ta và Cố Giai Đồng giống nhau, đều có lòng tin đối với mấy loại dược phẩm mà Trương Dương cung cấp, Hồ Nhân Như nằm trong bộ ngực ấm áp của hắn, ôn nhu nói: Chuyện thuận lợi hơn hẳn so với trong tưởng tượng của bọn em, sau khi lấy được phê hiệu cho dược phẩm, có thể sản xuất quy mô lớn, em sẽ tổ chức quảng cáo tuyên truyền và công tác quảng bá tiền kỳ.
Trương Dương nhớ tới Hà Hâm Nhan, hỏi: Người phát ngôn quảng cao...
Hồ Nhân Như véo vào ngực hắn một cái: Em biết rồi, em cũng đã liên hệ với Ham Nhan, hai ngày nữa cô ấy sẽ tới Giang Thành, quay quảng cáo cho tân được của chúng ta!
Trương Dương cười nói: Hà Hâm Nhan rất thích hợp!
Hồ Nhân Như giận dỗi: Anh tưởng em không biết anh có trò quỷ gì à? Lấy việc công làm việc tư!
Trương Dương ôm lấy Hồ Nhân Như, để cô ta ngồi trên đùi mình, nói nhỏ: Kỳ thực anh và cô ấy vốn trong sáng mà!
Hồ Nhân Như ôm cổ Trương Dương, gõ một cán lên trán hắn, nói nhỏ: Anh với ai cũng đều thanh bạch, anh với ai cũng đều mờ ám!
Trương Dương cười ha ha, hắn ghé vào tai Hồ Nhân Như: Anh cùng với cô ấy chưa đến mức độ như chúng ta!
Hồ Nhân Như đỏ mắt đánh một cái lên đầu vai hắn: Là em ngốc, bị hư tình giả ý của anh làm cho cảm động!
Trương Dương ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, ép sát người cô ta vào mình: Nhân Như, anh có phải là quá ích kỷ không?
Hồ Nhân Như cắn môi, nói: Đúng! Đáng tiếc bọn em biết rõ anh là một tên gia hỏa vừa ích kỷ vừa vô lại, nhưng vẫn trước sau lục tục kéo nhau lên con thuyền tặc của anh!
Trương Dương cười nói: Em có oán niệm với anh nhiều vậy à!
Hồ Nhân Như gật đầu: Oán niệm rất lớn! Cho nên...
Cho nên làm sao?
Cho nên tối nay em muốn báo thù anh... Hồ Nhân Như đẩy Trương Dương xuống sa lông...
Trương đại quan nhân trước giờ không sợ loại báo thù này, kết quả báo thù thường thường là tự chuốc lấy khổ, lúc Trương đại quan nhân tinh thần phấn chần từ trên giường bò dậy đi làm, Hồ Nhân Như tóc tai tán loạn nằm trên giường, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, gắt: Anh không phải là người!
Trương Dương cười ha ha, mặc quần áo vào, đi tới trước giường hôn lên môi Hồ Nhân Như một cái: Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay đừng đi làm, để tránh gặp tai nạn lao động!
Đáng ghét! Hồ Nhân Như cầm gối ném hắn.
Trương đại quan nhân dễ dàng bắt được, quay lại giường, thò tay vào trong chăn, sờ sờ cái chỗ ẩm ướt, Hồ Nhân Như vội vàng chạy trốn trong tiếng hét.
...
Võ quán Trường Quân Vũ nằm ở cạnh sân vận động Giang Thành, quán trưởng của võ quan Lý Trường Xuân cũng là đệ tử của Bát Quái môn, án chiếu theo bối phận thì y nên gọi Sở Anh Hào một tiếng sư thúc, chuyện Sở Anh Hào hạ chiến thư với Trương Dương rất bí mật, Sở Anh Hào và chưởng môn Bát Quái Môn Sở Thương Hải, cha của y đều là người kín tiếng, chuyện y khiêu chiến Trương Dương, trừ số ít người của Bát Quái môn ra, giới võ lâm Giang Thành không có nhiều người hay.
Nhưng hiện trường vẫn có một vị cao thủ tới, hội trưởng hiệp hội Hình Ý Quyền Lương Bách Xuyên, y nhận được tin tức là bởi vì y và Lý Tường Quân là bạn bè tâm đầu ý hợp, nghe nói cao thủ Bát Quái môn Sở Anh Hào và Trương Dương giao thủ, y đặc biệt tới xem, dẫu sao thì lần tỉ thí trước giữa y và Trương Dương, y bại một cách tâm phục khẩu phục, võ công của Trương Dương đúng là sâu không thể lường.
Trương Dương đi tới trước cửa võ quán Trường Quân, Lương Bách Xuyên và Sử Anh Hào bàn bạc một số kinh nghiệm, y tuy không nói với người khác chuyện mình và Trương Dương giao thủ, nhưng Sở Anh Hào từ trong lời kể của y đã đoán ra rằng Lương Bách Xuyên khẳng định đã từng luận bàn với Trương Dương.
Lúc tám giờ tối, Trương Dương tới võ quán Trường Quân đúng giờ, hắn nhìn thấy Lương Bách Xuyên, bất giác cười cười, lập tức ý thức được Lương Bách Xuyên là giúp họ hiểu về mình. Lương Bách Xuyên cũng khá khách khí với Trương Dương, chắp tay với hắn.
Tới đây thì phải theo quy củ võ lâm, bất kể quan vị của ngươi cao hay thấp, bất kể ngươi có tiền hay không, tới đây tỉ võ luận bàn, vậy thì phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Trên sân ở chính giữa dựng ba mươi hai cọc gỗ, mặt đất xung quanh cọc gỗ châm đầy nến, nến vây thành hình tròn, nhìn từ xa giống như là sao.
Sở Anh Hào mặc áo đấu màu đen làm động tác mời với Trương Dương.
Trương Dương nhìn thấy Thời Duy cũng tới, đang châm hương rồi cắm vào trong lò.
Lý Trường Quân lớn tiếng nói: Song phương tỉ thí lấy luận bàn là chính, sàn đấu là ở trên cột gỗ, thời gian một nén hương, trước khi hương cháy hết, ai ngã xuống dưới cọc trước thì coi như là thua.
Trương Dương cười nói: Chiến thuật không tồi, lấy sở trường của mình công đánh sở đoạn của địch!
Sở Anh Hào cười nói: Trương tiên sinh nếu không muốn đấu cọc, chúng ta có thể đổi phương pháp khác!
Trương Dương lắc đầu: Không cần thiết phải vậy! Hắn bước lên trước hai bước, rung chân phát lực, đạp mạnh lên mặt đất, thân hình đằng không bay lên, đứng vững chãi trên cọc, hai tay chắp sau mông, nhìn xuống Sở Anh Hào, trên mặt tràn đầy ngạo khí: Sử sư phụ! Mời!
Lúc này Kiều Mộng Viện quàng tay Hứa Gia Dũng tiến vào võ quán, sự xuât hiện của hai người không có gì là bất ngờ, Kiều Mộng Viên là em họ của Kiều Bằng Phi, tới xem nào nhiệt cũng là việc hết sức bình thường. Còn Hứa Gia Dũng, hắn tha thiết thấy Trương Dương bị xấu mặt!
Kiều Mộng Viện nói: Sử sư phụ, hai người luận bàn thì luận bàn, nhưng đừng làm tổn thương hòa khí nhé!
Sở Anh Hào không nói câu nào, sải bước về phía trước, mỗi bước chân của y, mặt đất chấn động theo, nến trên mặt đất rung rung, căn cơ hạ bàn của ý cực kỳ vững chắc. Sở Anh Hào càng đi càng nhanh, giống như là nhịp trống vậy, hắn tung người như diều hâu, ổn định hạ xuống một cọc gỗ ở trước mặt Trương Dương, khí thức không hề rối loạn một chút nào, hai tay ôm quyền gầm lên: Mời”!
Trương Dương không nhanh không chậm cởi áo da ra, sau khi bỏ xuống, liền ném cho Thời Duy: Cầm hộ tôi!
Thời Duy bắt lấy, cười nói: Trương Dương, cố lên!
Kiều Mộng Viện cười nói: Cô đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, người khác đánh nhau mà cô vui vẻ vậy à?
Thời Duy cười nói: Chị họ, người ta là tỉ võ luận bàn thôi!
Sở Anh Hào bước lên một bước, đạp lên cọc gỗ ở trước mặt, hữu chưởng đánh chéo vào phần cổ Trương Dương, y xuất thủ đơn giản tự nhiên, không hề có nhiều chiêu thức hoa lệ, nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng rất lớn.
Trương Dương tung mình ra sau, né tránh một kích của Sở Anh Hào, chỉ phán đoán từ chưởng phong của Sở Anh Hào, thực lực của Sở Anh Hào chắc không dưới Lương Bách Xuyên.
Lương Bách Xuyên có kinh nghiệm giao thủ với Trương Dương, nhìn tới ngay từ đầu Sở Anh Hào đã chủ công, còn Trương Dương thì dựa vào thân pháp linh hoạt để né tránh, ý đồ làm tiêu hao thể lực của Sở Anh Hào, y đang muốn lên tiếng thì Lý Trường Quân đã nói trước: Sư huynh, hắn là muốn bảo tồn thể lực đó!
Sở Anh Hào hừ lạnh một tiếng, sau một chưởng đánh vào khoảng không, lập tức tung người bay lên, từ trên cao vỗ xuống một chưởng, Trương Dương thân pháp cực kỳ linh hoạt, men theo cọc gỗ mà chạy, công kích lần này của Sở Anh Hào lại đánh vào khoảng không, y trầm giọng nói: Chạy đi đâu? Rồi đuổi theo sau Trương Dương, hai người ta chạy ngươi đuổi trên cọc gỗ, tốc độ chạy không ngờ lại không thua gì so với chạy trên mặt đất.
Lương Bách Xuyên và Lý Trường Quân đều là cao thủ võ lâm, hai người nhìn mà há miệng trợn mắt, chỉ phần bộ pháp này thôi, Trương Dương và Sở Anh Hào đã đủ để nổi tiếng rồi, Sở Anh Hào có loại bộ pháp này cũng không phải là kỳ lạ, dẫu sao y từ nhỏ đã luyện thung, Trương Dương chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, bộ pháo không ngờ lại không kém hơn chút nào, làm sao không khiến người ta kinh thán cho được.
Sở Anh Hào thấy Trương Dương không giao thủ chính diện với mình, y bắt đầu thay đổi chiến thuật, lúc rời khỏi cọc gỗ liền đá đổ chúng, trong nháy mắt, cọc gỗ dựng càng lúc càng ít đi, phạm vi mà Trương Dương có thể chạy cũng càng lúc càng nhỏ.
Sở Anh Hào sử ra một chiêu Thôi song kiến nguyệt (đẩy cửa sổ nhìn trăng) đánh thẳng vào ngực Trương Dương, Trương Dương lần này không chạy nữa, cũng tung ra một chưởng để đón đỡ, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, thân thể của Trương Dương và Sở Anh Hào đều lắc lư.
Cọc gỗ dưới chân hai người đều đổ ra sau, chi dưới của Sở Anh Hào phát lức, y gầm lên một tiếng: hây! Không ngờ lại dựng thẳng được cọc gỗ lên.
Trương Dương thì người chỉ ơi rung rinh, cọc gỗ đó lấy phần đáy làm điểm tựa, xoay một vòng rồi thẳng lại như cũ.
Trong mắt Sở Anh Hào lộ ra vẻ tán thưởng, chân phải của y thì đặt trên một cái cọc gỗ khác, đột nhiên phát lực, cái cọc gỗ đó không ngờ lại bay lên, Sở Anh Hào nhấc chân đá vào cọc gỗ, cọc gỗ to như cổ tay, dài hai mét gào rít bay về phía ngực Trương Dương.
Thời Duy và Kiều Mộng Viện đều đồng thời phát ra tiếng hô kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng là một cuôc luận bàn võ công, nhưng không ngờ chiến huống lại biến thành kịch liệt như vậy, lúc này thời gian còn lại nửa chén hương.
Trương Dương không vội không vàng, hai tay giống như ôm trăng, đợi khi cọc gỗ đến trước mặt, một đẩy một gạt, nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa nội kình lấy nhu khắc cương của Không Minh quyền, lấy đạo của người trả lại cho người, cọc gỗ dưới cái gẩy nhẹ nhàng của Trương Dương liền thay đổi phương hướng, bay ngược về phía ngực của Sở Anh Hào.
Sở Anh Hào ngửa người ra sau, chiếc cọc gỗ đó bay xượt qua chéo áo của y, lao thẳng về phía Thời Duy và Kiều Mộng Viện.
Hai cô gái phát ra tiếng hô kinh hãi, Lương Bách Xuyên tiến lên trước, một chưởng gạt cọc gỗ ra. Tuy là vậy, Thời Duy và Kiều Mộng Viện vẫn sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Dưới sân thì kinh tâm động phách, trên sân thì công thủ đã tới lúc kịch liệt, Sở Anh Hào song chưởng lần lượt vỗ ra, nhục chưởng phá không không ngờ lại phát ra tiếng sắt đá.
Trương Dương đã có hồi số (chiêu số đánh trả) chưởng pháp của Sở Anh Hào, không giống như lúc ban đầu một mực phòng thủ nữa, bắt đầu phản kích từng bước, lúc này cọc gỗ trong sân chỉ còn lại năm chiếc, hai người chia nhau đứng trên một chiếc, Sở Anh Hào tung cước đá cọc gỗ ở bên cạnh, lần này mục tiêu của y đổi thành công kích cọc gỗ ở dưới chân Trương Dương.
Trương Dương hai chân kẹp lấy cọc gỗ, bay lên trời, tránh được cái cọc gỗ đang bay tới, sau dó vững vàng hạ xuống đất, cọc gỗ va xuống mặt đất, không ngờ lại làm nền xi măng vỡ ra, cắm sâu hơn một tấc vào đó.
Sở Anh Hào tung người bay lên, sải bước đạp lên cọc gỗ ở chính giữa, cọc gỗ đó chịu lực, mắt đất cũng nứt ra, Sở Anh Hào mượn lực phản chấn vượt qua cọc gỗ ở phía trước, dáng như rồng bay, nhanh như gió thổi, hai chưởng đẩy về phía Trương Dương.
Trương Dương cũng học được bộ dạng hai tay hơi cong của Sở Anh Hào, vạch ra hai đường cong, bay ra ngênh kích, hai chưởng giao nhau, hai cỗ nội kình cường đại va chạm, khiến không khí xung quanh bị ép cho tỏa ra bốn phương tám hương, nến ở dưới chân lập tức rung rinh mấy cái rồi tắt hẳn.
Trong mắt Sở Anh Hào lóe lên ánh sáng kinh ngạc, y không ngờ Trương Dương có dạng thể lực này, dưới sự so đấu lấy cứng chọi cứng, mình căn bản không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Thân hình của hai người lại tách ra, Trương Dương vung hai cánh tay, thân hình giống như đằng long, khí thế cường đại từ quanh người hắn tỏa ra.
Sở Anh Hào cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên ép về phía y, y có một loại cảm giác khó thở, lúc này mới biết rằng Trương Dương giờ mới thể hiện thực lực chân chính của mình.
Tay phải của Trương Dương giống như sấm đánh công về phía Sở Anh Hào, Sở Anh Hào nhìn một quyền mang theo tốc độ kinh hoàng này, tự biết rằng khó mà chống được, trừ phi là hạ xuống khỏi cọc gỗ, nhưng y không muốn cứ vậy mà nhận thua, liền hạ quyết tâm cũng đánh ra một quyền để nghênh đón.
Tô Viện Viện nói: Chủ nhiệm Trương, anh đừng làm phiền bí thư Đỗ nghỉ ngơi, nếu không tôi sẽ báo cáo lên trên đó!
Trương Dương cười nói: Vậy tôi sẽ đi báo cáo lại, tôi có công tác quan trọng muốn tìm bí thư Đỗ để báo cáo, cô nếu làm chậm trễ chính sự thì cẩn thận bên trên xử lý cô đấy!
Hiện tại là lúc nghỉ ngơi, có chuyện gì thì đến lúc đi làm hẵng nói!
Nếu không phải thấy Tô Viện Viện là hạng nữ lưu, Trương Dương sớm đã cho cô ta nếm chút đau khổ rồi, đúng vào lúc đang lằng nhằng, Đỗ Thiên Dã mặc áo tắm từ trên cầu thang bước xuống: Trương Dương! Cậu tới rồi à! Tiểu Tô, để cậu ấy vào đi!
Tô Viện Viện lúc này mới thả cho Trương Dương đi, vẫn có chút bất mãn lườm hắn một cái.
Trương Dương mỉm cười, nói: Được! Công tác bảo vệ làm khá lắm, quay về tôi sẽ nói với thị lý, điều cô đi làm thư ký cho bí thư Đỗ!
Tô Viện Viện nói: Tôi không có bản sự đó, cứ thật thà làm công tác này thôi!
Đỗ Thiên Dã gọi Trương Dương vào phòng khách ngồi, còn mình về phong thay đổi quần áo.
Tô Viện Viện đã pha trà đỏ, rót cho Trương Dương một chén, Trương Dương vừa phẩm trà vừa cười tủm tỉm nhìn Tô Viện Viện: Bảo cô tới phục thị bí thư Đỗ à?
Tô Viện Viện có chút không vui với cách dùng từ của hắn, nhíu mày nói: Chúng tôi là nhân viên phục vụ chứ không phải là nha hoàn!
Trương Dương cười ha ha.
Đỗ Thiên Dã cũng ngồi xuống trước sa lông, Tô Viện Viện đưa một cốc trà cho gã. Đỗ Thiên Dã cười nói: Tiểu Tô, cô đi lấy báo ngày hôm nay tới đây giúp tôi!
Tô Viện Viện biết rằng bí thư Đỗ bảo mình tránh đi, gật gật đầu, bước ra khỏi cửa.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Tô Viện Viện, nói: Không sai! Muốn mặt mũi có mặt mũi, có thân hình thì có thân hình, lãnh đạo đúng là phí tâm với bí thư Đỗ thật đấy!
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên, thằng nhóc này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, gã uống một ngụm trà, nói: Cậu bớt nói lăng nhăng đi! Người ta là tiểu cô nương, đừng có quấy rầy người ta!
A, đã bảo vệ nhau rồi à! Anh nói nếu xem, nếu như chị tôi biết rằng thị lý cấp cho anh một nha hoàn thiếp thân thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Đỗ Thiên Dã cười khổ lắc lắc đầu, nghĩ tới Văn Linh trong lòng gã không khỏi cảm thấy khổ sở, Văn Linh hiện tại khẳng định sẽ không để ý tới những chuyện này. Gã chậm rãi đặt chén rà xuống, nói: Có chuyện gì vậy, nói đi!
Trương Dương lúc này mới nói ra mục đích chủ yếu mà mình tới đây, hắn là muốn tẩy trần cho Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Tối nay thị lý có an bài rồi, tôi phải tới, để ngày mai hẵng tính đi!
Trương Dương gật đầu, nói: Vốn cũng không hi vọng hôm nay anh rảnh, đúng rồi, nhân tuyển thư ký của anh đã quyết định chưa?
Đỗ Thiên Dã nói: Thị lý cho tôi mấy nhân tuyển, tôi vẫn chưa quyết định!
Trương Dương nói: Giang Nhạc rất khá, trước đây từng theo tôi, thằng ôn này chân tay lanh lẹ, làm việc rất nhanh!
Đỗ Thiên Dã cười cười, gã nhìn Trương Dương với ánh mắt ý vị thâm trường: Tôi mới tới mà anh đã định bố trí nhãn tuyến bên cạnh tôi rồi!
Đây là giúp anh phòng hoạn thôi!
Được rồi, để anh ta theo tôi đi, khảo nghiệm một đoạn thời gian rồi tính tiếp! Đỗ Thiên Dã rất thống khoái đáp ứng yêu cầu của Trương Dương.
Trương Dương nói: Tối nay ban lãnh đạo thường ủy tụ hội, anh khẳng định rất bận, tôi cũng không làm phiền anh nữa, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, lúc nào rỗi thì tôi dẫn anh đi xung quanh chơi! Hắn đứng dậy cáo từ.
Lúc Trương Dương rời khỏi sở chiêu đãi chính phủ, vừa hay gặp Lý Trường Vũ cùng với thư ký Tề Cảnh Phong đi xuống, Trương Dương tươi cười chào hỏi Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ tỏ ý bảo Tề Cảnh Phong đi lo việc đặt nhà hàng, đi tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: Tới gặp bí thư Đỗ à?
Trương Dương gật đầu, hiện tại quan hệ giữa hắn và Đỗ Thiên Dã được rất nhiều người biết, dẫu sao thì cũng chẳng cần phải giấu diếm làm gì.
Lý Trường Vũ rút một điếu thuốc theo thói quen, ngậm ở trên môi nhưng lại không châm lửa: Tiểu Tĩnh hôm qua gọi điện tới, hình như hai anh em cậu đang cãi nhau à! Đề tài của Lý Trường Vũ bắt đầu từ đứa con gái nuôi Triệu Tĩnh, đây là đang đánh bài thân tình trước.
Trương Dương gật đầu: Nó và Đinh Bân, con trai của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong yêu nhau, tôi không đồng ý, thằng nhóc đó là loại vô trách nhiệm, tôi đã nói với ông rồi đó, lần trước Triệu Tĩnh cũng vì nó mà bị thương.
Lý Trường Vũ thở dài: Bọn trẻ giờ tùy hứng lắm, có điều tôi cũng có thể nghe ra, nó với Đinh Bân vẫn còn cảm tình, mà người làm anh như cậu cũng không thể nào ngăn cản quá được.
Trương Dương nói: Nó bướng lắm, không chịu nghe tôi!
Lý Trường Vũ nói: Đợi tết nguyên đán nó về, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện nghiêm chỉnh với nó!
Tết nguyên đán năm nay tôi có thể đón ở Đông Giang, tham gia hôn lễ của bạn!
Lý Trường Vũ gật đầu, y phí một phen nỗ lực, khó khăn lắm mói nói ra được: Trương Dương, có cơ hội an bài cho tôi gặp mặt riêng với bí thư Đỗ nhé!
Trương Dương cũng không cảm thấy bất ngờ đối với yêu cầu của Lý Trường Vũ, hắn sảng khoái gật đầu: Được, không thành vấn đề!
...
Điền Bân bị thẩm vấn đơn độc, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi sau khi khóa cửa phòng lạo, rút một điếu thuốc đưa cho Điền Bân, rồi giúp gã châm lửa.
Điền Bân cười cười, tuy vào đây chưa lâu, nhưng người cũng tiều tụy đi nhiều: Có thể được cục trưởng Vinh châm thuốc cho, thật là vinh hạnh!
Vinh Bằng Phi nói: Phương Văn Nam sưu tập được không ít chứng cớ, xem ra lần này gã nhất định muốn tống cậu vào ngục.
Điền Bân nói: Gã hận tôi, một mực đều quy trách nhiệm cái chết của Phương Hải Đào lên người tôi! Hắn dùng sức rít một hơi dài, phả ra một quầng khói.
Quen chưa?
Không quen được, nhưng tôi có thể chịu được!
Vinh Bằng Phi thở dài: Khổ cho cậu rồi!
Điền Bân nói: Tôi phải ở đến khi nào?
Vinh Bằng Phi nói: Ở tới khi khiến cho hung thủ thật sự ở phía sau cho rằng kế hoạch của mình đã thành công, để hắn bắt đầu tổ chức kế hoạch tiếp theo!
Điền Bân hỏi nhỏ: Ông cho rằng kế hoạch tiếp theo của hắn là gì?
Ngón tay của Vinh Bằng Phi gõ nhẹ lên mặt bàn: Có lẽ hắn sẽ dùng phương pháp đã dùng đối phó với Phương Hải Đào để đối phó với cậu!
Điền Bân nói: Nếu như tôi xảy ra chuyện, điểm nghi vấn nhất định sẽ tập trung lên người Phương Văn Nam!
Vinh bằng Phi nói: Tuần sau cậu sẽ được chuyển tới trại tạm giam Lý gia lâu, tình hình bên trong rất phức tạp, cậu phải cẩn thận vào!
Tôi biết!
Em trai của Phương Văn Nam, Phương Văn Đông cũng ở đó!
Điền Bân gật đầu, hắn chỉ vào thuốc lá, Vinh Bằng Phi lại đưa cho hắn một điếu, Vinh Bằng Phi nói nhỏ: Vì sao không muốn gặp mặt với sở trưởng Điền?
Điếu thuốc ngậm trên môi Điền Bân run run, tàn thuốc lác đác rơi xuống bàn, ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp, một lúc sau một nói: Tôi không thể dùng thân phận của một nghi phạm để đối diện với cha tôi được!
...
Trương Dương không ngờ Thời Duy lại tới tìm hắn, lần này Kiều Mộng Viện không đi cùng với cô ta, lúc Thời Duy tới còn dẫn theo một vị trung niên dáng vẻ trung hậu, y tầm bốn mươi tuổi, thân hình không cao, nhưng bước chân vững chãi hữu lực, ánh mắt bình hòa, nhưng trên người lại tràn ngập khí độ bức người.
Thời Duy giới thiệu với Trương Dương: Vị này là Sử Anh Hào tiên sinh!
Trương Dương và Sở Anh Hào chưa từng gặp nhau, mỉm cười đưa tay ra: Sử tiên sinh là muốn tới Giang Thành đầu tư ư?
Sở Anh Hào mỉm cười bắt tay với hắn, hai bàn tay nắm vào nhau, Trương Dương lập tức cảm thấy bàn tay đối phương to rộng thô ráp, tràn đầy lực lượng, Sở Anh Hào tuy không dùng sức nhưng Trương Dương cũng không khỏi cảnh giác, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Anh Hào một cái, giống như là Sở Anh Hào lúc nắm tay cố ý tăng lực vậy, nhất định muốn hắn phải chịu đau khổ.
Nhưng Sở Anh Hào chỉ nắm nhẹ tay Trương Dương một cái rồi buông ra, mỉm cười: Tôi là người của Bát Quái Môn, Kiều Bằng Phi là tiểu sư đệ của tôi!
Trương Dương lúc này mới hiểu ra, hóa ra là người ta tới đòi lại công đạo cho tiểu sư đệ. Lần trước Trương Dương ở Bắc Kinh Tử Kim Các, bởi vì Kiều Bằng Phi quấy rồi Sở Yên Nhiên, cho nên mới đánh cho gã một trận, cả Bát Quái Môn đều mất hết mặt mũi, Sở Anh Hào là tam sư huynh của Kiều Bằng Phi, cũng là con trai của Sử Thương Hải, chưởng môn Bát Quái môn, võ công được chân truyền của cha, là một người nổi bật nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi, y lần này tới đây là để đòi lại mặt mũi cho Kiều Bằng Phi.
Trương Dương cười nói: Ngồi đi!
Sở Anh Hào không có ý định ngồi xuống, y nói rất thẳng: Bằng Phi lần trước đắc tội với Trương tiên sinh, bởi vì là sư huynh của nó, cho nên tôi phải giải thích với anh một chút, không biết Trương tiên sinh có thể cho tôi cơ hội không? Y nói rất khách khí, đối với Trương Dương cũng dùng hai chữ tiên sinh, dụng ý của y chính là nói với Trương Dương rằng, tôi tới tìm anh chính là án chiếu theo quy củ giang hồ, không liên quan gì tới quan phương cả.
Người ta tới tận cửa nhà mình để khiêu chiến, Trương đại quan nhân cho dù không muốn ứng chiến cũng khó, hắn gật đầu, nói: Sử tiên sinh cứ xem thế nào mà làm!
Tám giờ tối mai, võ quán Trường Quân, không gặp không về! Sở Anh Hào nói xong câu này, ôm quyền với Trương Dương rồi quay người bỏ đi.
Thời Duy không lập tức đi theo, mỉm cười nhìn Trương Dương.
Trương Dương tức giận nói: Cười cái gì? Vui mừng trước tai họa của người khác à!
Thời Duy nói: Nhưng không phải là tôi dẫn đếu, tôi là tới vì sợ các người đánh nhau ở đây thôi!
Trương Dương lắc đầu: Tôi nói này, Kiều gia các cô sao mà phiền phức thế!
Thời Duy mỉm cười ngồi xuống đối diện với hắn: Tôi là họ Thời, mẹ tôi họ Kiều, anh đừng có lẫn lộn!
Trương Dương nói: Tôi là một cán bộ quốc gia, cái tên Sử gì đó...
Sở Anh Hào!
Tôi mặc kệ anh hào hay là anh hùng, ít nhất thì cũng là một người thanh niên rồi, sao khẩu khí giang hồ nặng thế?
Thời Duy nói: Sử đại ca là cao thủ hiếm có trong Bát Quái Môn, anh không phải là sợ rồi chứ?
Trương Dương cười lạnh một tiếng: Kiều Bằng Phi cũng là cao thủ đấy, cô gọi điện thoại hỏi hắn xem trên người còn đau không?
Thời Duy trừng mắt nhìn Trương Dương, nói: Anh thấy mình lợi hại lắm à!
Trương Dương lười chẳng buồn để ý tới cô ta, cầm văn kiện trên bàn lên: Còn việc gì không?
Thời Duy bị thái độ lãnh đạm của thằng ôn này chọc giận: Anh có thái đội gì đấy! Tôi ít nhiều gì cũng là người đầu tư mà!
Trương Dương chỉ chỉ ra cửa: Ra cửa quẹo trái, đi thang máy xuống tầng năm, phòng chiêu thương ở đó, người đầu tư không phải tôi quản!
Thời Duy cắn răng, đang muốn phát hỏa thì ngoài cửa vang lên tiếng phổ thông kiểu Quảng Đông: Chủ nhiệm Trương có đây không?
Trương Dương ngẩng đầu lên, thì ra là đạo diện Hương Cảng Vương Chuẩn đã lâu không gặp tìm đến, Trương Dương cười cười đứng dậy. Vương Chuẩn cười ha ha bước tới, bắt tay Trương Dương rồi ra sức mà lắc: Chủ nhiệm Trương, tôi lại tới làm phiền anh rồi!
Trương Dương mời Vương Chuẩn ngồi xuống sa lông, nói với Thời Duy: Cô nếu không có việc gì thì giúp tôi pha trà đi!
Thời Duy giận rồi, thằng ôn này là ai mà không ngờ lại coi mình là nha hoàn cho gã sai bảo, cô ta trừng mắt lườm Trương Dương một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.
Vương Chuẩn nhìn bóng lưng của Thời Duy: Thân hình nuột quá!
Trương Dương thở dài: Tôi nói nè đạo diễn Vương, anh có thể thu liễm cái tính lưu manh của anh một chút không, đây là Tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, anh đừng dùng ánh mắt bỉ ổi của tư bản chủ nghĩa để nhìn thế giới!
Vương Chuẩn bị hắn chọc quen rồi, cũng không để ý, y cười nói: Tôi là tới bàn mấy hạng mục điện ảnh trọng đại với chủ nhiệm Trương đây!
Trương Dương nói: Đạo diễn Vương, tôi hiện tại không phụ trách mảng du lịch nữa. Tôi là làm cải cách xí nghiệp!
Vương Chuẩn nói: Tôi biết, nhưng tôi càng biết rõ năng lực của chủ nhiệm Trương hơn, hơn nữa ở Giang Thành này tôi chỉ có mình anh là bạn, người khác tôi không yên tâm!
Câu nói này khiến trương đại quan nhân nở mày nở mặt, hắn gật đầu, nói: Nói đi, có chuyện gì?
Vương Chuẩn bảo: Tôi liên hệ với mấy công ti điện ảnh của Hương Cảng, bắt đầu thừ tháng này tới cuối năm sau, trước sau sẽ có tám bộ phim quay ngoại cảnh ở Giang Thành!
Khu vực điện ảnh truyền hinh của các anh không phải là đã xây xong rồi ư? Chuyện này nên thương lượng với huyện Xuân Dương chứ!
Vương Chuẩn nói: Tường thành cổ và đường cổ đều là ngoại cảnh quan trọng của chúng tôi, hiện tại cảnh khu đã mở rộng ra ngoài rồi, du khách dần dần tăng, chúng tôi quay phim khẳng định sẽ xung đột với du lịch, cho nên tôi muốn nhờ chủ nhiệm Trương phối hợp giải quyết chuyện này.
Trương Dương gật đầu, quả thật hiện tại khách du lịch ở mấy điểm du lịch của Giang Thành đúng là càng lúc càng nhiều, nếu quay ngoại cảnh, khẳng định sẽ hấp dẫn nhiều người vây lại xem, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.
Vương Chuẩn nói: Còn nữa, lúc trước chúng tôi quay phim đều miễn phí, hiện tại đã bắt đầu thu phí dụng của chúng tôi rồi, cái này cũng không có gì. Tôi chỉ là muốn có một hiệp nghị hợp tác lâu dài, sau này sẽ không biến động phập phồng!
Không thành vấn đề! Tôi sẽ tìm phó thị trưởng Lý để nói về vấn đề này!
Vương Chuẩn mang một ít quà cho Trương Dương, một xấp ảnh do minh tinh Hương Cảng tự mình ký tặng, Trương Dương không có hứng thú với thứ đồ chơi này, nhưng mấy người trẻ tuổi của phòng cải cách xí nghiệp thì coi những vật này như chí bảo, Trương Dương phân phát những tấm ảnh có chữ ký này cho họ.
Tối đó Trương Dương an bài mời Đỗ Thiên Dã tới ăn cơm ở Quy Vân sơn trang thuộc khu khai phá, mấy người tới tham gia có bí thư thị ủy, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, phó thị trưởng chủ quản xí nghiệp Nghiêm Tân Kiến, chủ nhiệm quản ủy khu khai phá, trừ Vinh Băng Phi ra, mấy người này đều là lần đầu tiên ăn cơm với bí thư thị ủy.
Tiếu Minh cũng không dám an bài quá xa xỉ, đặc biệt dặn dò thức ăn trong tiệc phải làm đơn giản nhưng tinh xảo.
So với bị thư thị ủy thượng nhiệm Hồng Vĩ cơ, Đỗ Thiên Dã lộ ra vẻ bình dân thân thiết hơn, gã không ra vẻ nhiều, rất là ít lời, xem biểu diễn chọi gà với dáng vẻ rất thích thú.
Sau khi cùng uống ba chén, Tiếu Minh nâng chén lên trước: Chủ đề của chúng ta tối nay chính là hoanh nghênh bí thư Đỗ tới Giang Thành chủ trì công tác, thuận tiện biểu tỏ lòng trung thành, chúng tôi nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ bên cạnh bí thư Đỗ, vì đại nghiệp cải cách phát triển của Giang Thành mà nỗ lực phấn đấu! Tôi kính bí thư Đỗ một chén!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Nào! Rất thống khoái cầm rượu uống.
Đây chính là nghệ thuật ăn nói của Tiếu Minh, người ta là cố ý khoa trương, vỗ mông ngựa tới mức độ hài hước, hơn nữa nghe cũng không quá xiểm nịnh, tất cả moi người đều bật cười.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Chủ nhiệm Tiếu đã biểu lộ lòng trung thành, vậy tôi cũng làm theo!
Đỗ Thiên Dã nâng chén lên cười nói: Sau này công tác của Giang Thành còn phải dựa vào sự ủng hộ của mọi người, tôi biết mọi người không phải là tỏ lòng trung thành với tôi mà là với Đảng, với nhân dân! Gã lại uống hết chén này.
Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: Bí thư Đỗ là bí thư đảng ủy, chúng tôi tỏ lòng trung thành với Đảng thì trước tiên với tỏ với ngài trước! Y cũng kính rượu theo.
Trương Dương cũng nâng chén lên: Tôi cũng xin biểu lộ lòng trung thành với Đảng! Bí thư Đỗ, tôi kính anh một chén!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Xa luân chiến à? Muốn chuốc say tôi ư! Tôi coi như đã hiểu các gì gọi là trung thành với tôi rồi! Đỗ Thiên Dã vốn có tửu lượng như biển, mấy chén này cũng không làm khó được gã.
Trương Dương tối nay gọi mấy người này tới, toàn bộ đều là thành viên nòng cốt mà hắn cho rằng Đỗ Thiên Dã có thể sử dụng được, đương nhiên có sau này Đỗ Thiên Dã có thể hợp tác với họ hay không thì còn phải đợi thời gian kiểm chứng. Hắn sở dĩ không gọi Lý Trường Vũ tới, nguyên nhân là Lý Trường Vũ trên chính đàn Giang Thành bị rất nhiều người cho rằng là cùng một phái với Hồng Vĩ Cơ, Hồng Vĩ Cơ thua chạy khỏi Giang Thành, khiến cho thanh uy của Lý Trường Vũ chịu ảnh hưởng lớn, cũng khiến y trong chính cục Giang Thành tạm thời ở vào cục diện khỏ xử bị bài xích cô lập.
Đỗ Thiên Dã mới tới Giang Thành, cái mà gã cần không phải là một đoàn đội đấu tranh kịch liệt, cái mà gã cần là sự hài hòa ổn định, cần phải nhanh chóng xây dựng được uy tín của mình, xây dựng đoàn đội của mình, chỉ có vậy thì mới sinh ra được đủ lực ngưng tụ, mới có thể lãnh đạo được Giang Thành.
Đỗ Thiên Dã đối với sự phát triển của khu khai phá cũng rất quan tâm, Tiếu Minh trước khi tới đây đã làm một báo cáo, y hồi báo rất chi tết tình hình phát triển của khu khai phó, và phân tích ưu thế khu vực của Giang Thành, chỉ rõ phương hướng phát triển sau này của khu khai phá, Đỗ Thiên Dã tỏ ý rất hài lòng với báo cáo của Tiếu Minh.
Nghiêm Tân Kiến chủ yếu là nói về mảng cải cách công nghiệp mà mình được phân quả, nói tới công tác, Nghiêm Tân Kiến thực sự phải cảm tạ Trương Dương, chính nhờ có Trương Dương tới, khiến sự cải cách công nghiệp của Giang Thành xuất hiện một sự tiến triển có tính đột phá, thuận lợi hoàn thành cải chế hai xí nghiệp lớn, hiện giờ sự cải cách của nhà máy dệt Giang Thành và nhà máy trang phụp số hai Giang Thành đã tiến vào trong chương trình hội nghị, y cũng có thể dùng bốn chữ thành tích rõ rệt để hình dung.
Vinh Bằng Phi không nói gì về nghiệp vụ, y sau khi tới Giang Thành, tỉ lệ phạm tội liên tục xuống thấp, đây chính là thành tích của y, y đối với Đỗ Thiên Dã cũng mang một loại thái độ dò xét, y cho rằng Đỗ Thiên Dã trẻ tuổi, có bốc đồng, nhưng trên kinh nghiệm lãnh đạo lại có nhiều khiếm khuyết, một cán bộ thanh niên kiểu này, có thể lèo lái một con thuyền lớn siêu cấp như Giang Thành hay không, còn phải đợi thời gian kiểm chứng.
Tuy nói là tiệc hoan nghênh, nhưng đại đa số đề tài đều là nhắc tới công tác tiến hành của thành phố Giang Thành.
Trương Dương không có hứng thú với loại đề tài này lắm, vừa hay Cố Giai Đồng gọi điện thoại cho hắn, hắn rời khỏi phòng ra ngoài nghe điện thoại, dẫu sao thì có những lời cũng không tiện để người khác nghe.
Cố Giai Đồng xem ra tâm tình không tồi, cô ta trong điện thoại nói với Trương Dương rằng phê hiệu của tân dược đã được lấy rồi, không bao lâu nữa tân dược có thể được đưa ra thị trường với quy mô lớn.
Trương Dương cười nói: Đây là chuyện tốt! Em xử lý xong chuyện ở Bắc Kích thì mau về đi!
Cố Giai Đồng cười nói: Nhớ em à?
Trương Dương ừ một tiếng: Nhớ chết đi được!
Cố Giai Đồng cười khúc khích: Dối trá! Nhớ em sao không tới Bắc Kinh tìm em!
Ở đây bận lắm, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành làm bí thư rồi, gã là bạn thân của anh, anh phải giúp gã!
Cố Giai Đồng sớm đã nghe nói tới chuyện này, bèn nói khẽ: Gần đây dì La thường hẹn em đi uống trà nói chuyện! chuyện của Đỗ Thiên Dã em cũng nghe nói rồi!
Trương Dương hỏi: Bà ấy nói gì?
Cố Giai Đồng nói: Vẫn là những chuyện đó thôi, lo lắng về chuyện của Đỗ Thiên Dã và Văn Linh ấy mà, có điều Văn Linh này cũng kỳ quái thật!
Em gặp cô ấy rồi à?
Không, cô ta đi Hàn Quốc du lịch rồi!
Trương Dương nhớ tới chuyện của Cố Minh Kiện: Em trai em sao rồi?
Cố Giai Đồng nói: Tuần sau thì ra viện, bác sĩ nói rất thành công, trạng thái tinh thần cũng hồi phục rồi, người cũng thành béo lên, em chuẩn bị đợi nó ra viện thì cùng nó ra ngoài giải sầu!
Trương Dương có chút mất mát nói: em cũng muốn đi à?
Cố Giai Đồng cười nói: Em không đi, em tới Giang Thành tìm anh! Hô hấp của Cố Giai Đồng ở trong điện thoại biến thành gấp rút hơn.
Trương Dương trong lòng cũng nóng lên.
Lúc này Tiếu Minh ra ngoài gọi hắn: Tôi bảo này, cậu định nói chuyện điện thoại đến lúc nào thế?
Cố Giai Đồng cũng nghe thấy giọng của y, khẽ gắt, nói: Ai vậy, đáng ghét thế!
Trương Dương cười cười: Mọi người đều đang đợi anh! Để sau nói chuyện nhé!
Không, không cho anh đi, phải ở lại đây nói chuyện với em! Cố Giai Đồng nũng nịu.
Trương Dương cười ha ha một tiếng: Được! Con người anh là hạng trọng sắc khinh bạn, ai gọi anh anh cũng không đi!
Cố Giai Đồng phì một tiếng, ôn nhu nói: Đi đi! Uống ít thôi, chú ý tới sức khỏe!
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã tuy có tửu lượng như biển, nhưng loại trường hợp này không thể nào thoải mái chè chén được, mỗi người đều uống khoảng nửa cân thì Đỗ Thiên Dã kêu dừng, gã nhìn đồng hồ, nói: Hôm nay tới đây thôi, mọi người ngày mai còn phải đi làm, về sớm một chút để nghỉ ngơi! Bí thư Đỗ đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không có dị nghị gì.
Trừ Trương Dương ra, người có mặt ở đây đều là lái xe riêng, Trương Dương hôm nay cũng không lái xe, lên chiếc xe Hồng Kỳ của Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Có chuyện nhờ cậu giúp tôi an bài một chút, cha tôi trước khi tôi tới Giang Thành, bảo tôi mang một món qua tới cho một lão chiến hữu của ông ấy là Trần Sùng Sơn, cậu xem ngày nào thích hợp, cùng tôi tới gặp ông ta!
Trương đại quan nhân ngây ra, người khác không biết, nhưng hắn có thể không biết sao, Trần Sùng Sơn chính là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, , chẳng lẽ Đỗ Sơn Khôi định cho con trai nhận tổ quy tông ư? Nghĩ lại thấy Đỗ Sơn Khôi chắc gì đã biết chuyện này, mà cho dù biết, một đứa con khó khăn lắm mới nuôi lớn được chừng này, hơn nữa còn bồi dưỡng thành bí thư thị ủy, làm sao mà nỡ đưa đi? Trương đại quan nhân cảm thấy Đỗ Thiên Dã cũng rất đáng thương, hơn ba mươi tuổi rồi cần vợ mà không có vợ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không biết là ai?
Nghĩ gì thế? Đỗ Thiên Dã cũng cảm thấy Trương Dương có chút không đúng.
Trương Dương cười nói: Không có gì! Chuyện này dễ thôi, để cuối tuần đi, tôi cùng anh tới núi Thanh Đài chơi, thưởng thức cảnh khu của chúng tôi một chút, rồi bái phỏng bác Trần luôn.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nhìn bóng đêm thâm trầm ở ngoài cửa sổ, nói nhỏ: Rời khỏi Bắc Kinh, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!
Trương Dương cười nói: Kỳ thực anh nên đi từ lâu rồi, ra ngoài nhìn thế giới, sẽ phát hiện những phiền não trong lòng trước kia không tính là đại sự gì cả!
Đỗ Thiên Dã cười cười, gã biết Trương Dương ám chỉ việc của Văn Linh. Gã cũng không tiếp tục nói chuyện với Trương Dương về đề tài này nữa, ngáp một cái, nói: Thật sự có chút mệt rồi! Tôi từ Bắc Kinh mang tới cho cậu một món quà, vào lấy nhé?
Trương Dương lắc đầu: Thôi, muộn quá rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi đâu!
Đỗ Thiên Dã bảo lái xe đưa Trương Dương về, Trương Dương xuống xe, bước tới cửa nhà mình, mở cửa phòng, không đợi hắn bật đèn, cảm thấy một mùi thơm ùa vào mũi, giang hai tay ra ôm thân hình mềm mại ấm áp của Hồ Nhân Như vào trong lòng.
...
Trong bóng tôi, Trương Dương hôn môi thơm của cô ta, hai người ôm nhau ngã lên sa lông, Trương Dương ghé vào tai cô ta, nói: Về lúc nào đấy?
Hồ NhaanNhw cười khẽ, nói: Buổi tối từ Đông Giang về, ở trong nhà tắm rửa đợi anh!
Trương Dương cười một tiếng, thò cái tay ra: Để anh kiểm tra xem nào!
Hồ Nhân Như phát ra tiếng cười khẽ, nắm tay nhỏ không ngừng đấm lên lưng Trương Dương, sao đó thì ôm chặt lấy hắn, đôi chân thon dài quặp chặt lấy người hắn, hai người ở trong bóng tối quấn lấy nhau, hô hấp của họ dần dần trở nên gấp gáp, cổ họng Hồ Nhân Như phát ra tiếng rên như nói mớ.
Ánh trăng như nước len qua khe hở cửa sổ chiếu vào trong phòng khach, ở trên tường lưu lại một bóng người mơ hồ, thân thể của bọn họ đang quấn lấy nhau, giống như hai chạc cây gắn chặt không thể tách ra trên cây đại thụ...
Hồ Nhân Như cũng biết rằng phê hiệu của dược phẩm đã thuận lợi lấy được, viễn cảnh của nhà máy dược đang không ngừng tốt lên, cô ta và Cố Giai Đồng giống nhau, đều có lòng tin đối với mấy loại dược phẩm mà Trương Dương cung cấp, Hồ Nhân Như nằm trong bộ ngực ấm áp của hắn, ôn nhu nói: Chuyện thuận lợi hơn hẳn so với trong tưởng tượng của bọn em, sau khi lấy được phê hiệu cho dược phẩm, có thể sản xuất quy mô lớn, em sẽ tổ chức quảng cáo tuyên truyền và công tác quảng bá tiền kỳ.
Trương Dương nhớ tới Hà Hâm Nhan, hỏi: Người phát ngôn quảng cao...
Hồ Nhân Như véo vào ngực hắn một cái: Em biết rồi, em cũng đã liên hệ với Ham Nhan, hai ngày nữa cô ấy sẽ tới Giang Thành, quay quảng cáo cho tân được của chúng ta!
Trương Dương cười nói: Hà Hâm Nhan rất thích hợp!
Hồ Nhân Như giận dỗi: Anh tưởng em không biết anh có trò quỷ gì à? Lấy việc công làm việc tư!
Trương Dương ôm lấy Hồ Nhân Như, để cô ta ngồi trên đùi mình, nói nhỏ: Kỳ thực anh và cô ấy vốn trong sáng mà!
Hồ Nhân Như ôm cổ Trương Dương, gõ một cán lên trán hắn, nói nhỏ: Anh với ai cũng đều thanh bạch, anh với ai cũng đều mờ ám!
Trương Dương cười ha ha, hắn ghé vào tai Hồ Nhân Như: Anh cùng với cô ấy chưa đến mức độ như chúng ta!
Hồ Nhân Như đỏ mắt đánh một cái lên đầu vai hắn: Là em ngốc, bị hư tình giả ý của anh làm cho cảm động!
Trương Dương ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, ép sát người cô ta vào mình: Nhân Như, anh có phải là quá ích kỷ không?
Hồ Nhân Như cắn môi, nói: Đúng! Đáng tiếc bọn em biết rõ anh là một tên gia hỏa vừa ích kỷ vừa vô lại, nhưng vẫn trước sau lục tục kéo nhau lên con thuyền tặc của anh!
Trương Dương cười nói: Em có oán niệm với anh nhiều vậy à!
Hồ Nhân Như gật đầu: Oán niệm rất lớn! Cho nên...
Cho nên làm sao?
Cho nên tối nay em muốn báo thù anh... Hồ Nhân Như đẩy Trương Dương xuống sa lông...
Trương đại quan nhân trước giờ không sợ loại báo thù này, kết quả báo thù thường thường là tự chuốc lấy khổ, lúc Trương đại quan nhân tinh thần phấn chần từ trên giường bò dậy đi làm, Hồ Nhân Như tóc tai tán loạn nằm trên giường, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, gắt: Anh không phải là người!
Trương Dương cười ha ha, mặc quần áo vào, đi tới trước giường hôn lên môi Hồ Nhân Như một cái: Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay đừng đi làm, để tránh gặp tai nạn lao động!
Đáng ghét! Hồ Nhân Như cầm gối ném hắn.
Trương đại quan nhân dễ dàng bắt được, quay lại giường, thò tay vào trong chăn, sờ sờ cái chỗ ẩm ướt, Hồ Nhân Như vội vàng chạy trốn trong tiếng hét.
...
Võ quán Trường Quân Vũ nằm ở cạnh sân vận động Giang Thành, quán trưởng của võ quan Lý Trường Xuân cũng là đệ tử của Bát Quái môn, án chiếu theo bối phận thì y nên gọi Sở Anh Hào một tiếng sư thúc, chuyện Sở Anh Hào hạ chiến thư với Trương Dương rất bí mật, Sở Anh Hào và chưởng môn Bát Quái Môn Sở Thương Hải, cha của y đều là người kín tiếng, chuyện y khiêu chiến Trương Dương, trừ số ít người của Bát Quái môn ra, giới võ lâm Giang Thành không có nhiều người hay.
Nhưng hiện trường vẫn có một vị cao thủ tới, hội trưởng hiệp hội Hình Ý Quyền Lương Bách Xuyên, y nhận được tin tức là bởi vì y và Lý Tường Quân là bạn bè tâm đầu ý hợp, nghe nói cao thủ Bát Quái môn Sở Anh Hào và Trương Dương giao thủ, y đặc biệt tới xem, dẫu sao thì lần tỉ thí trước giữa y và Trương Dương, y bại một cách tâm phục khẩu phục, võ công của Trương Dương đúng là sâu không thể lường.
Trương Dương đi tới trước cửa võ quán Trường Quân, Lương Bách Xuyên và Sử Anh Hào bàn bạc một số kinh nghiệm, y tuy không nói với người khác chuyện mình và Trương Dương giao thủ, nhưng Sở Anh Hào từ trong lời kể của y đã đoán ra rằng Lương Bách Xuyên khẳng định đã từng luận bàn với Trương Dương.
Lúc tám giờ tối, Trương Dương tới võ quán Trường Quân đúng giờ, hắn nhìn thấy Lương Bách Xuyên, bất giác cười cười, lập tức ý thức được Lương Bách Xuyên là giúp họ hiểu về mình. Lương Bách Xuyên cũng khá khách khí với Trương Dương, chắp tay với hắn.
Tới đây thì phải theo quy củ võ lâm, bất kể quan vị của ngươi cao hay thấp, bất kể ngươi có tiền hay không, tới đây tỉ võ luận bàn, vậy thì phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Trên sân ở chính giữa dựng ba mươi hai cọc gỗ, mặt đất xung quanh cọc gỗ châm đầy nến, nến vây thành hình tròn, nhìn từ xa giống như là sao.
Sở Anh Hào mặc áo đấu màu đen làm động tác mời với Trương Dương.
Trương Dương nhìn thấy Thời Duy cũng tới, đang châm hương rồi cắm vào trong lò.
Lý Trường Quân lớn tiếng nói: Song phương tỉ thí lấy luận bàn là chính, sàn đấu là ở trên cột gỗ, thời gian một nén hương, trước khi hương cháy hết, ai ngã xuống dưới cọc trước thì coi như là thua.
Trương Dương cười nói: Chiến thuật không tồi, lấy sở trường của mình công đánh sở đoạn của địch!
Sở Anh Hào cười nói: Trương tiên sinh nếu không muốn đấu cọc, chúng ta có thể đổi phương pháp khác!
Trương Dương lắc đầu: Không cần thiết phải vậy! Hắn bước lên trước hai bước, rung chân phát lực, đạp mạnh lên mặt đất, thân hình đằng không bay lên, đứng vững chãi trên cọc, hai tay chắp sau mông, nhìn xuống Sở Anh Hào, trên mặt tràn đầy ngạo khí: Sử sư phụ! Mời!
Lúc này Kiều Mộng Viện quàng tay Hứa Gia Dũng tiến vào võ quán, sự xuât hiện của hai người không có gì là bất ngờ, Kiều Mộng Viên là em họ của Kiều Bằng Phi, tới xem nào nhiệt cũng là việc hết sức bình thường. Còn Hứa Gia Dũng, hắn tha thiết thấy Trương Dương bị xấu mặt!
Kiều Mộng Viện nói: Sử sư phụ, hai người luận bàn thì luận bàn, nhưng đừng làm tổn thương hòa khí nhé!
Sở Anh Hào không nói câu nào, sải bước về phía trước, mỗi bước chân của y, mặt đất chấn động theo, nến trên mặt đất rung rung, căn cơ hạ bàn của ý cực kỳ vững chắc. Sở Anh Hào càng đi càng nhanh, giống như là nhịp trống vậy, hắn tung người như diều hâu, ổn định hạ xuống một cọc gỗ ở trước mặt Trương Dương, khí thức không hề rối loạn một chút nào, hai tay ôm quyền gầm lên: Mời”!
Trương Dương không nhanh không chậm cởi áo da ra, sau khi bỏ xuống, liền ném cho Thời Duy: Cầm hộ tôi!
Thời Duy bắt lấy, cười nói: Trương Dương, cố lên!
Kiều Mộng Viện cười nói: Cô đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, người khác đánh nhau mà cô vui vẻ vậy à?
Thời Duy cười nói: Chị họ, người ta là tỉ võ luận bàn thôi!
Sở Anh Hào bước lên một bước, đạp lên cọc gỗ ở trước mặt, hữu chưởng đánh chéo vào phần cổ Trương Dương, y xuất thủ đơn giản tự nhiên, không hề có nhiều chiêu thức hoa lệ, nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng rất lớn.
Trương Dương tung mình ra sau, né tránh một kích của Sở Anh Hào, chỉ phán đoán từ chưởng phong của Sở Anh Hào, thực lực của Sở Anh Hào chắc không dưới Lương Bách Xuyên.
Lương Bách Xuyên có kinh nghiệm giao thủ với Trương Dương, nhìn tới ngay từ đầu Sở Anh Hào đã chủ công, còn Trương Dương thì dựa vào thân pháp linh hoạt để né tránh, ý đồ làm tiêu hao thể lực của Sở Anh Hào, y đang muốn lên tiếng thì Lý Trường Quân đã nói trước: Sư huynh, hắn là muốn bảo tồn thể lực đó!
Sở Anh Hào hừ lạnh một tiếng, sau một chưởng đánh vào khoảng không, lập tức tung người bay lên, từ trên cao vỗ xuống một chưởng, Trương Dương thân pháp cực kỳ linh hoạt, men theo cọc gỗ mà chạy, công kích lần này của Sở Anh Hào lại đánh vào khoảng không, y trầm giọng nói: Chạy đi đâu? Rồi đuổi theo sau Trương Dương, hai người ta chạy ngươi đuổi trên cọc gỗ, tốc độ chạy không ngờ lại không thua gì so với chạy trên mặt đất.
Lương Bách Xuyên và Lý Trường Quân đều là cao thủ võ lâm, hai người nhìn mà há miệng trợn mắt, chỉ phần bộ pháp này thôi, Trương Dương và Sở Anh Hào đã đủ để nổi tiếng rồi, Sở Anh Hào có loại bộ pháp này cũng không phải là kỳ lạ, dẫu sao y từ nhỏ đã luyện thung, Trương Dương chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, bộ pháo không ngờ lại không kém hơn chút nào, làm sao không khiến người ta kinh thán cho được.
Sở Anh Hào thấy Trương Dương không giao thủ chính diện với mình, y bắt đầu thay đổi chiến thuật, lúc rời khỏi cọc gỗ liền đá đổ chúng, trong nháy mắt, cọc gỗ dựng càng lúc càng ít đi, phạm vi mà Trương Dương có thể chạy cũng càng lúc càng nhỏ.
Sở Anh Hào sử ra một chiêu Thôi song kiến nguyệt (đẩy cửa sổ nhìn trăng) đánh thẳng vào ngực Trương Dương, Trương Dương lần này không chạy nữa, cũng tung ra một chưởng để đón đỡ, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, thân thể của Trương Dương và Sở Anh Hào đều lắc lư.
Cọc gỗ dưới chân hai người đều đổ ra sau, chi dưới của Sở Anh Hào phát lức, y gầm lên một tiếng: hây! Không ngờ lại dựng thẳng được cọc gỗ lên.
Trương Dương thì người chỉ ơi rung rinh, cọc gỗ đó lấy phần đáy làm điểm tựa, xoay một vòng rồi thẳng lại như cũ.
Trong mắt Sở Anh Hào lộ ra vẻ tán thưởng, chân phải của y thì đặt trên một cái cọc gỗ khác, đột nhiên phát lực, cái cọc gỗ đó không ngờ lại bay lên, Sở Anh Hào nhấc chân đá vào cọc gỗ, cọc gỗ to như cổ tay, dài hai mét gào rít bay về phía ngực Trương Dương.
Thời Duy và Kiều Mộng Viện đều đồng thời phát ra tiếng hô kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng là một cuôc luận bàn võ công, nhưng không ngờ chiến huống lại biến thành kịch liệt như vậy, lúc này thời gian còn lại nửa chén hương.
Trương Dương không vội không vàng, hai tay giống như ôm trăng, đợi khi cọc gỗ đến trước mặt, một đẩy một gạt, nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa nội kình lấy nhu khắc cương của Không Minh quyền, lấy đạo của người trả lại cho người, cọc gỗ dưới cái gẩy nhẹ nhàng của Trương Dương liền thay đổi phương hướng, bay ngược về phía ngực của Sở Anh Hào.
Sở Anh Hào ngửa người ra sau, chiếc cọc gỗ đó bay xượt qua chéo áo của y, lao thẳng về phía Thời Duy và Kiều Mộng Viện.
Hai cô gái phát ra tiếng hô kinh hãi, Lương Bách Xuyên tiến lên trước, một chưởng gạt cọc gỗ ra. Tuy là vậy, Thời Duy và Kiều Mộng Viện vẫn sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Dưới sân thì kinh tâm động phách, trên sân thì công thủ đã tới lúc kịch liệt, Sở Anh Hào song chưởng lần lượt vỗ ra, nhục chưởng phá không không ngờ lại phát ra tiếng sắt đá.
Trương Dương đã có hồi số (chiêu số đánh trả) chưởng pháp của Sở Anh Hào, không giống như lúc ban đầu một mực phòng thủ nữa, bắt đầu phản kích từng bước, lúc này cọc gỗ trong sân chỉ còn lại năm chiếc, hai người chia nhau đứng trên một chiếc, Sở Anh Hào tung cước đá cọc gỗ ở bên cạnh, lần này mục tiêu của y đổi thành công kích cọc gỗ ở dưới chân Trương Dương.
Trương Dương hai chân kẹp lấy cọc gỗ, bay lên trời, tránh được cái cọc gỗ đang bay tới, sau dó vững vàng hạ xuống đất, cọc gỗ va xuống mặt đất, không ngờ lại làm nền xi măng vỡ ra, cắm sâu hơn một tấc vào đó.
Sở Anh Hào tung người bay lên, sải bước đạp lên cọc gỗ ở chính giữa, cọc gỗ đó chịu lực, mắt đất cũng nứt ra, Sở Anh Hào mượn lực phản chấn vượt qua cọc gỗ ở phía trước, dáng như rồng bay, nhanh như gió thổi, hai chưởng đẩy về phía Trương Dương.
Trương Dương cũng học được bộ dạng hai tay hơi cong của Sở Anh Hào, vạch ra hai đường cong, bay ra ngênh kích, hai chưởng giao nhau, hai cỗ nội kình cường đại va chạm, khiến không khí xung quanh bị ép cho tỏa ra bốn phương tám hương, nến ở dưới chân lập tức rung rinh mấy cái rồi tắt hẳn.
Trong mắt Sở Anh Hào lóe lên ánh sáng kinh ngạc, y không ngờ Trương Dương có dạng thể lực này, dưới sự so đấu lấy cứng chọi cứng, mình căn bản không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Thân hình của hai người lại tách ra, Trương Dương vung hai cánh tay, thân hình giống như đằng long, khí thế cường đại từ quanh người hắn tỏa ra.
Sở Anh Hào cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên ép về phía y, y có một loại cảm giác khó thở, lúc này mới biết rằng Trương Dương giờ mới thể hiện thực lực chân chính của mình.
Tay phải của Trương Dương giống như sấm đánh công về phía Sở Anh Hào, Sở Anh Hào nhìn một quyền mang theo tốc độ kinh hoàng này, tự biết rằng khó mà chống được, trừ phi là hạ xuống khỏi cọc gỗ, nhưng y không muốn cứ vậy mà nhận thua, liền hạ quyết tâm cũng đánh ra một quyền để nghênh đón.
/2583
|