Phó Hải Triều và Trương Dương một trước một sau đi xuống lầu, tới bãi đỗ xe, Phó Hải Triều lái xe, Trương Dương không lái xe, vừa rồi là đi nhờ xe cảnh sát tới. Hiện tại về không có ai đưa hắn, chỉ có thể đi bộ.
Phó Hải Triều đi ở phía trước, biết Trương Dương luôn đi theo sau mình, trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảnh giác, thằng ôn này có tiếng là lớn gan, chắc không phải muốn đi theo mình lặng lẽ đánh mình một trận chứ, nhưng nơi này dù sao cũng là cục cảnh sát, Trương Dương hắn lớn mật tới mấy thì cũng không dám làm như vậy.
Phó Hải Triều dừng chân trước xe, bình tĩnh nói: Anh đi theo tôi làm gì?
Trương Dương nói: Đường của nhà anh à? Anh có thể đi còn tôi thì không thể đi ư?
Phó Hải Triều chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương.
Trương đại quan nhân đối diện với hắn, hơi nhếch mép nở nụ cười khinh thường.
Phó Hải Triều nói: Liễu Đan Thần đã mất tích ba ngày rồi, nếu như anh biết nơi hạ lạc của cô ta thì hy vọng anh hãy nói ra.
Trương Dương nói: Không nhìn ra anh còn rất quan tâm cô ta. Anh là gì của cô ta?
Phó Hải Triều nói: Bằng hữu.
Trương Dương xì một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời: Bằng hữu? Hai chữ này đừng có quá tùy tiện nói ra miệng.
Phó Hải Triều nói: Tôi vẫn nghĩ anh là nam nhân có trách nhiệm.
Trương Dương nói: Anh nói bí hiểm quá, năng lực của tôi không lý giải được.
Phó Hải Triều nói: Liễu Đan Thần là bởi vì sao mà mất tích thì anh chắc hiểu rõ nhất.
Trương Dương nhìn Phó Hải Triều: Xem ra đám cảnh sát đó chịu không ít ảnh hưởng của anh, tôi hiện tại đã hiểu được cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng rồi. Khi nói tôi anh không thấy xấu hổ à? Trong mắt Trương đại quan nhân thì chuyện Liễu Đan Thần mang thai Phó Hải Triều tồn tại hiềm nghi rất lớn.
Phó Hải Triều gật đầu: Xem ra chúng ta chúng ta không có gì để nói cả.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều, anh muốn làm gì tôi hiểu rõ, nếu có gan thì tự mình phóng ngựa tới. Hà tất phải lợi dụng người khác.
Khóe môi Phó Hải Triều lộ ra ý cười, xoay người lên xe Land Rover màu đen của hắn. Khi Rời khỏi cửa lớn phân cục khu Nam Sách, từ gương chiếu hậu nhìn lại, Trương Dương nghịch gió đi theo phía sau.
Phó Hải Triều móc di động ra gọi số bạn: Á Huy à? Tôi là Hải Triều. Tôi cung cấp tin tức đầu tiên cho anh...
Trương đại quan nhân trên đường tới cửa phân cục thì vươn tay ra bắt xe. Không biết là có phải xe taxi cũng có chút kiêng dè với cục công an hay không, hơn mười phút không ngờ không bắt được chiếc nào, Trương đại quan nhân bực lắm, đang bực thì xe cảnh sát của Lương Liên Hợp lái tới, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống rồi nói: Lên xe.
Trương Dương cũng không khách khí với hắn, tới ghế phụ rồi ngồi xuống.
Lương Liên Hợp nhắc nhở hắn: Giây an toàn.
Trương Dương nói: Không quen.
Lương Liên Hợp nói: Đeo vào.
Trương Dương chỉ có thể thắt dây: Lương cục, sao lại tự mình lái xe thế? Anh có nhiều thủ hạ như vậy, soa có tý việc nhỏ mà phải đích thân động thủ?
Lương Liên Hợp nghe ra thằng cha này đang nói móc mình, ho khan một tiếng rồi nói: Vụ án của Liễu Đan Thần tôi giao cho Chu Chí Kiên rồi, vừa rồi Phó Hải Triều đến văn phòng tôi để hỏi tiến triển tình tiết vụ án, hắn và Liễu Đan Thần là bạn tốt.
Chu Chí Kiên tới ban trú kinh tìm tôi cũng là chủ ý của anh à?
Lương Liên Hợp lắc đầu: Chuyện này không liên quan tới tôi.
Trương Dương nói: Càng muốn làm người tốt thì kết quả lại hai mặt không phải là người.
Lương Liên Hợp cười vô cùng gượng ép, hắn nói lảng đi: Anh đi đâu, tôi chở.
Trương Dương nói: Ban trú kinh Bình Hải, tỉnh trưởng của chúng tôi còn gọi tôi buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Hắn nhìn đồng hồ, đã sắp tới một giờ rồi, qua giờ cơm trưa rồi.
Lương Liên Hợp nói: Tỉnh trưởng của Các anh chẳng phải là chú của Chu Chí Kiên ư?
Trương Dương nói: Đúng, hôm nay Chu Chí Kiên trước mặt chú hắn mời tôi đi, tỉnh trưởng Chu vẫn chưa biết tôi phạm vào chuyện to bằng trời đâu.
Lương Liên Hợp dùng khóe mắt liếc Trương Dương một cái: Về chuyện của Liễu Đan Thần, anh hình như còn giấu rất nhiều điều.
Trương Dương quay sang nhìn hắn: Lương cục, ngài rốt cuộc là đúng dịp hảo tâm đưa tôi một đường Hay là cảm thấy chưa điều tra đủ, cho nên tự mình ra trận, liên tục thẩm vấn tôi?
Lương Liên Hợp nói: Anh đừng hiểu lầm, tôi ngày mai phải tới tỉnh Vân An họp rồi, rời khỏi những chuyện phiền toái này càng xa thì càng tốt, chúng ta ít gì cũng là bạn bè, cho dù trong lòng anh không nghĩ như vậy thì tôi vẫn coi anh là bằng hữu.
Trương Dương nói: Anh nói như vậy cứ như là tôi làm chuyện có lỗi với anh vậy.
Lương Liên Hợp nói: Tôi là gì có chỗ nào không phải với anh?
Trương Dương nói: Thôi, anh cũng không dễ dàng gì, làm cục trưởng mà ngay cả cảnh sát dưới tay cũng không quản được.
Lương Liên Hợp nói: Anh đừng khích tôi, tôi công tác nhiều năm như vậy rồi, sóng gió gì mà chưa trải qua, hiện tại tôi đã là tâm thái thản nhiên như không, nếu nói tới Chu Chí Kiên thì năng lực công tác cũng không tồi, vụ án của Liễu Đan Thần hắn đã tra ra một số manh mối. Nói tới đây hắn tạm dừng một chút rồi lại nhìn Trương Dương.
Trương Dương không nói gì, chờ Lương Liên Hợp nói tiếp.
Lương Liên Hợp nói: chuyện của Liễu Đan Thần có liên quan tới anh không?
Trương Dương nói: Không liên quan, giữa tôi và cô ta tuyệt đối là trong sạch.
Lương Liên Hợp nói: Nhưng trước khi Liễu Đan Thần mất tích, rất nhiều hành vi của anh quả thực nói không thông, anh đừng nói Chu Chí Kiên nhằm vào anh, đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ coi anh là đối tượng hoài nghi hàng đầu.
Trương Dương nói: Hoài nghi là gì? Hoài nghi tôi có liên quan tới sự mất tích của cô ta à? Hoài nghi tôi giấu cô ta ư?
Lương Liên Hợp nói: Liễu Đan Thần trước khi mất tích đã có bầu.
Trương Dương nói: Tôi cũng không liên quan tới chuyện này.
Lương Liên Hợp thở dài: Không liên quan là tốt nhất.
Trương Dương nói: Tôi nói này Lương cục, anh để lộ chút cho tôi đi, hiện tại các anh có phải đã liệt tôi vào người hiềm nghi trọng điểm rồi không?
Lương Liên Hợp không tực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: Anh thấy sao?
Trương Dương nói: Dù sao tôi cũng không nói rõ được, các anh cũng không có chứng cứ để bắt tôi, tôi thấy tất cả chỉ có đợi tới khi tìm được Liễu Đan Thần mới có thể giải thích rõ của.
Trương Dương trở lại ban trú kinh thì đã là ai giờ chiều, hắn hỏi qua Hồng Vệ Đông mới biết Chu Hưng Dân đã đi rồi, Trương Dương vốn cho rằng Chu Hưng Dân sẽ ở lại gặp mình một lần, nhưng nghĩ lại, hôm nay Chu Hưng Dân mời mình cơm trưa có thể chỉ là khách sáo, nếu như không thì y vì sao không gọi điện thoại? Trương Dương cảm thấy Chu Hưng Dân làm việc có chút khiến hắn nhìn không thấu, Chu Hưng Quốc nếu đã biết Chu Chí Kiên đang nhằm vào mình, Chu Hưng Dân cũng có thể biết, chẳng lẽ y cũng không có phản ứng gì với cách làm của cháu y đối với mình ư?
Trương Dương vừa nghĩ vừa đi về phía thang máy, lễ tân nhìn thấy hắn thì hô: Bí thư Trương! xin ngài dừng bước.
Trương Dương dừng chân, nhân viên lễ tân bước nhanh tới đưa một phong thư cho hắn: Thư của ngài.
Trương Dương cầm lá thư này lên nhìn nhìn, bên trên không có chữ ký người viết, hắn cười cười với nhân viên lễ tân: Cám ơn.
Đi vào thang máy, Trương Dương mở lá thư này ra, bên trong không có giấy viết thư, Trương Dương mở to miệng phong thư rồi nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong có mấy cọng tóc, nội tâm không khỏi trầm xuống, hắn nhìn nhìn chung quanh, ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng trở lại trong phòng mình, đóng cửa phòng, lúc này mới mở phong thư ra, phát hiện bên trong còn có một tờ giấy, bên trên là một hàng chữ: Nữ nhân của anh đang ở trong tay tôi. Trương đại quan nhân trong lòng cả kinh, hắn đầu tiên nghĩ đến Tần Manh Manh, cầm mấy sợi tóc lên, mân mân môi, chỉ từ sợ tóc thì hắn không thể nhìn ra được manh mối gì. Xoay ngược tờ giấy lại, nhìn thấy trên tờ giấy có một vết máu.
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại gọi cho Triệu Quốc Cường, dù sao Triệu Quốc Cường ở phương diện này cũng có kinh nghiệm phong phú, Triệu Quốc Cường nghe nói hắn nhận được một phong thư kỳ quái như vậy thì bảo hắn đi tìm bạn học cũ của mình, đại đội trưởng hình cảnh phân cục Tây Kinh Vu Cường Hoa để giám định.
Trương Dương và Vu Cường Hoa cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, lúc trước hung phát sinh ở trước cửa Hương Sơn biệt viện chính là Vu Cường Hoa phụ trách, là hắn giúp mình xóa hét hiềm nghi, Trương Dương không hề nói với Vu Cường Hoa nội dung phong thư, chỉ bảo hắn giúp giám định vết máu và tóc, sau đó thì chụp kết quả về cho Triệu Quốc Cường, để Triệu Quốc Cường ở Bắc Cảng tiến hành bài tra. Vu Cường Hoa nể mặt Triệu Quốc Cường nên vui vẻ đáp ứng, hắn đáp ứng Trương Dương, nhất định mau chóng gửi kết quả phân tích cho Triệu Quốc Cường.
Sau khi Trương Dương xác nhận Tần Manh Manh vẫn ẩn thân êm đẹp ở chỗ của Sử Thương Hải thì thoáng yên lòng, như vậy xem ra tóc và vết máu rất có thể là của Liễu Đan Thần. Có điều đối phương vì sao ở trong thư gọi là nữ nhân của hắn? Trương đại quan nhân thật sự có chút không thể nào hiểu nổi.
Phó Hải Triều đi ở phía trước, biết Trương Dương luôn đi theo sau mình, trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảnh giác, thằng ôn này có tiếng là lớn gan, chắc không phải muốn đi theo mình lặng lẽ đánh mình một trận chứ, nhưng nơi này dù sao cũng là cục cảnh sát, Trương Dương hắn lớn mật tới mấy thì cũng không dám làm như vậy.
Phó Hải Triều dừng chân trước xe, bình tĩnh nói: Anh đi theo tôi làm gì?
Trương Dương nói: Đường của nhà anh à? Anh có thể đi còn tôi thì không thể đi ư?
Phó Hải Triều chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương.
Trương đại quan nhân đối diện với hắn, hơi nhếch mép nở nụ cười khinh thường.
Phó Hải Triều nói: Liễu Đan Thần đã mất tích ba ngày rồi, nếu như anh biết nơi hạ lạc của cô ta thì hy vọng anh hãy nói ra.
Trương Dương nói: Không nhìn ra anh còn rất quan tâm cô ta. Anh là gì của cô ta?
Phó Hải Triều nói: Bằng hữu.
Trương Dương xì một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời: Bằng hữu? Hai chữ này đừng có quá tùy tiện nói ra miệng.
Phó Hải Triều nói: Tôi vẫn nghĩ anh là nam nhân có trách nhiệm.
Trương Dương nói: Anh nói bí hiểm quá, năng lực của tôi không lý giải được.
Phó Hải Triều nói: Liễu Đan Thần là bởi vì sao mà mất tích thì anh chắc hiểu rõ nhất.
Trương Dương nhìn Phó Hải Triều: Xem ra đám cảnh sát đó chịu không ít ảnh hưởng của anh, tôi hiện tại đã hiểu được cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng rồi. Khi nói tôi anh không thấy xấu hổ à? Trong mắt Trương đại quan nhân thì chuyện Liễu Đan Thần mang thai Phó Hải Triều tồn tại hiềm nghi rất lớn.
Phó Hải Triều gật đầu: Xem ra chúng ta chúng ta không có gì để nói cả.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều, anh muốn làm gì tôi hiểu rõ, nếu có gan thì tự mình phóng ngựa tới. Hà tất phải lợi dụng người khác.
Khóe môi Phó Hải Triều lộ ra ý cười, xoay người lên xe Land Rover màu đen của hắn. Khi Rời khỏi cửa lớn phân cục khu Nam Sách, từ gương chiếu hậu nhìn lại, Trương Dương nghịch gió đi theo phía sau.
Phó Hải Triều móc di động ra gọi số bạn: Á Huy à? Tôi là Hải Triều. Tôi cung cấp tin tức đầu tiên cho anh...
Trương đại quan nhân trên đường tới cửa phân cục thì vươn tay ra bắt xe. Không biết là có phải xe taxi cũng có chút kiêng dè với cục công an hay không, hơn mười phút không ngờ không bắt được chiếc nào, Trương đại quan nhân bực lắm, đang bực thì xe cảnh sát của Lương Liên Hợp lái tới, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống rồi nói: Lên xe.
Trương Dương cũng không khách khí với hắn, tới ghế phụ rồi ngồi xuống.
Lương Liên Hợp nhắc nhở hắn: Giây an toàn.
Trương Dương nói: Không quen.
Lương Liên Hợp nói: Đeo vào.
Trương Dương chỉ có thể thắt dây: Lương cục, sao lại tự mình lái xe thế? Anh có nhiều thủ hạ như vậy, soa có tý việc nhỏ mà phải đích thân động thủ?
Lương Liên Hợp nghe ra thằng cha này đang nói móc mình, ho khan một tiếng rồi nói: Vụ án của Liễu Đan Thần tôi giao cho Chu Chí Kiên rồi, vừa rồi Phó Hải Triều đến văn phòng tôi để hỏi tiến triển tình tiết vụ án, hắn và Liễu Đan Thần là bạn tốt.
Chu Chí Kiên tới ban trú kinh tìm tôi cũng là chủ ý của anh à?
Lương Liên Hợp lắc đầu: Chuyện này không liên quan tới tôi.
Trương Dương nói: Càng muốn làm người tốt thì kết quả lại hai mặt không phải là người.
Lương Liên Hợp cười vô cùng gượng ép, hắn nói lảng đi: Anh đi đâu, tôi chở.
Trương Dương nói: Ban trú kinh Bình Hải, tỉnh trưởng của chúng tôi còn gọi tôi buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Hắn nhìn đồng hồ, đã sắp tới một giờ rồi, qua giờ cơm trưa rồi.
Lương Liên Hợp nói: Tỉnh trưởng của Các anh chẳng phải là chú của Chu Chí Kiên ư?
Trương Dương nói: Đúng, hôm nay Chu Chí Kiên trước mặt chú hắn mời tôi đi, tỉnh trưởng Chu vẫn chưa biết tôi phạm vào chuyện to bằng trời đâu.
Lương Liên Hợp dùng khóe mắt liếc Trương Dương một cái: Về chuyện của Liễu Đan Thần, anh hình như còn giấu rất nhiều điều.
Trương Dương quay sang nhìn hắn: Lương cục, ngài rốt cuộc là đúng dịp hảo tâm đưa tôi một đường Hay là cảm thấy chưa điều tra đủ, cho nên tự mình ra trận, liên tục thẩm vấn tôi?
Lương Liên Hợp nói: Anh đừng hiểu lầm, tôi ngày mai phải tới tỉnh Vân An họp rồi, rời khỏi những chuyện phiền toái này càng xa thì càng tốt, chúng ta ít gì cũng là bạn bè, cho dù trong lòng anh không nghĩ như vậy thì tôi vẫn coi anh là bằng hữu.
Trương Dương nói: Anh nói như vậy cứ như là tôi làm chuyện có lỗi với anh vậy.
Lương Liên Hợp nói: Tôi là gì có chỗ nào không phải với anh?
Trương Dương nói: Thôi, anh cũng không dễ dàng gì, làm cục trưởng mà ngay cả cảnh sát dưới tay cũng không quản được.
Lương Liên Hợp nói: Anh đừng khích tôi, tôi công tác nhiều năm như vậy rồi, sóng gió gì mà chưa trải qua, hiện tại tôi đã là tâm thái thản nhiên như không, nếu nói tới Chu Chí Kiên thì năng lực công tác cũng không tồi, vụ án của Liễu Đan Thần hắn đã tra ra một số manh mối. Nói tới đây hắn tạm dừng một chút rồi lại nhìn Trương Dương.
Trương Dương không nói gì, chờ Lương Liên Hợp nói tiếp.
Lương Liên Hợp nói: chuyện của Liễu Đan Thần có liên quan tới anh không?
Trương Dương nói: Không liên quan, giữa tôi và cô ta tuyệt đối là trong sạch.
Lương Liên Hợp nói: Nhưng trước khi Liễu Đan Thần mất tích, rất nhiều hành vi của anh quả thực nói không thông, anh đừng nói Chu Chí Kiên nhằm vào anh, đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ coi anh là đối tượng hoài nghi hàng đầu.
Trương Dương nói: Hoài nghi là gì? Hoài nghi tôi có liên quan tới sự mất tích của cô ta à? Hoài nghi tôi giấu cô ta ư?
Lương Liên Hợp nói: Liễu Đan Thần trước khi mất tích đã có bầu.
Trương Dương nói: Tôi cũng không liên quan tới chuyện này.
Lương Liên Hợp thở dài: Không liên quan là tốt nhất.
Trương Dương nói: Tôi nói này Lương cục, anh để lộ chút cho tôi đi, hiện tại các anh có phải đã liệt tôi vào người hiềm nghi trọng điểm rồi không?
Lương Liên Hợp không tực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: Anh thấy sao?
Trương Dương nói: Dù sao tôi cũng không nói rõ được, các anh cũng không có chứng cứ để bắt tôi, tôi thấy tất cả chỉ có đợi tới khi tìm được Liễu Đan Thần mới có thể giải thích rõ của.
Trương Dương trở lại ban trú kinh thì đã là ai giờ chiều, hắn hỏi qua Hồng Vệ Đông mới biết Chu Hưng Dân đã đi rồi, Trương Dương vốn cho rằng Chu Hưng Dân sẽ ở lại gặp mình một lần, nhưng nghĩ lại, hôm nay Chu Hưng Dân mời mình cơm trưa có thể chỉ là khách sáo, nếu như không thì y vì sao không gọi điện thoại? Trương Dương cảm thấy Chu Hưng Dân làm việc có chút khiến hắn nhìn không thấu, Chu Hưng Quốc nếu đã biết Chu Chí Kiên đang nhằm vào mình, Chu Hưng Dân cũng có thể biết, chẳng lẽ y cũng không có phản ứng gì với cách làm của cháu y đối với mình ư?
Trương Dương vừa nghĩ vừa đi về phía thang máy, lễ tân nhìn thấy hắn thì hô: Bí thư Trương! xin ngài dừng bước.
Trương Dương dừng chân, nhân viên lễ tân bước nhanh tới đưa một phong thư cho hắn: Thư của ngài.
Trương Dương cầm lá thư này lên nhìn nhìn, bên trên không có chữ ký người viết, hắn cười cười với nhân viên lễ tân: Cám ơn.
Đi vào thang máy, Trương Dương mở lá thư này ra, bên trong không có giấy viết thư, Trương Dương mở to miệng phong thư rồi nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong có mấy cọng tóc, nội tâm không khỏi trầm xuống, hắn nhìn nhìn chung quanh, ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng trở lại trong phòng mình, đóng cửa phòng, lúc này mới mở phong thư ra, phát hiện bên trong còn có một tờ giấy, bên trên là một hàng chữ: Nữ nhân của anh đang ở trong tay tôi. Trương đại quan nhân trong lòng cả kinh, hắn đầu tiên nghĩ đến Tần Manh Manh, cầm mấy sợi tóc lên, mân mân môi, chỉ từ sợ tóc thì hắn không thể nhìn ra được manh mối gì. Xoay ngược tờ giấy lại, nhìn thấy trên tờ giấy có một vết máu.
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại gọi cho Triệu Quốc Cường, dù sao Triệu Quốc Cường ở phương diện này cũng có kinh nghiệm phong phú, Triệu Quốc Cường nghe nói hắn nhận được một phong thư kỳ quái như vậy thì bảo hắn đi tìm bạn học cũ của mình, đại đội trưởng hình cảnh phân cục Tây Kinh Vu Cường Hoa để giám định.
Trương Dương và Vu Cường Hoa cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, lúc trước hung phát sinh ở trước cửa Hương Sơn biệt viện chính là Vu Cường Hoa phụ trách, là hắn giúp mình xóa hét hiềm nghi, Trương Dương không hề nói với Vu Cường Hoa nội dung phong thư, chỉ bảo hắn giúp giám định vết máu và tóc, sau đó thì chụp kết quả về cho Triệu Quốc Cường, để Triệu Quốc Cường ở Bắc Cảng tiến hành bài tra. Vu Cường Hoa nể mặt Triệu Quốc Cường nên vui vẻ đáp ứng, hắn đáp ứng Trương Dương, nhất định mau chóng gửi kết quả phân tích cho Triệu Quốc Cường.
Sau khi Trương Dương xác nhận Tần Manh Manh vẫn ẩn thân êm đẹp ở chỗ của Sử Thương Hải thì thoáng yên lòng, như vậy xem ra tóc và vết máu rất có thể là của Liễu Đan Thần. Có điều đối phương vì sao ở trong thư gọi là nữ nhân của hắn? Trương đại quan nhân thật sự có chút không thể nào hiểu nổi.
/2583
|