Loại người như anh đến chỗ nào cũng đều có thể dẫn tới phân tranh, nguyên nhân là vì anh quá thích xen vào việc của người khác. Cao Liêm Minh tổng kết về Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười trừ: Tài liệu khởi tố tôi bảo anh chuẩn bị giúp tôi thế nào rồi?
Cao Liêm Minh dụi dụi đôi mắt đã đỏ rực: Tôi thức cả một đêm, chuẩn bị cũng gần xong rồi, có điều khởi tố Tần Chấn Đường phóng hỏa hành hung thì hình như không có chứng cớ thiết thực, hắn có nhân chứng còn anh thì không có.
Nhân chứng cái rắm, đám quân nhân thủ hạ của cho là một bọn với hắn, đương nhiên phải lên tiếng vì hắn rồi.
Cao Liêm Minh nói: Tội danh gây Nguy hại tới an toàn công cộng này trên cơ bản còn tạm được, nhưng trong đó cũng tồn tại một tính xác định, lúc ấy đội phòng cháy có mặt ở hiện trường, nếu như đội phòng cháy không muốn cung cấp chứng cớ, nếu như bọn họ đứng ở bên Tần Chấn Đường thì chúng ta cũng chỉ uổng công.
Trương đại quan nhân nói: Kết quả không quan trọng, chủ yếu là ảnh hưởng, tôi muốn hắn không được yên.
Cao Liêm Minh cười nói: Âm hiểm quá, cái này gọi là dục gia chi tội.
Hai người đang nói chuyện thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, Cao Liêm Minh đứng dậy ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Hồng Vệ Đông, hắn cười cười với Cao Liêm Minh, cầm một tờ báo, tới trước mặt Trương Dương rồi đưa cho hắn: Anh xem tin tức đi.
Trương đại quan nhân không xem thì thôi, xem rồi thì cơ hồ tức muốn nổ phổi, bên trên đăng tin tức Liễu Đan Thần mất tích, chẳng những nói rõ chuyện này, hơn nữa còn ở trong đó phân tích về án kiện, trong đó không ít đều là tin tức nội bộ, còn chỉ rõ Liễu Đan Thần trước khi mất tích đã mang thai, nói cô ta trước khi mất tích có quan hệ ám muội với một vị bí thư thị ủy thành phố tỉnh Bình Hải nào đó. Tuy rằng không chỉ tên nói họ người nọ là Trương Dương, có điều phàm là người quen Trương Dương vừa nhìn đã biết là nói về hắn. càng tức giận hơn là, bên cạnh tin tức này còn đăng tin tức Trương Dương tham gia hội hiệp bàn kinh mậu, bên trên còn phối với một tấm ảnh của Trương đại quan nhân ở hiện trường, đây căn bản chính là sợ người khác không nghĩ ra là Trương Dương.
Trương đại quan nhân ném tờ báo sang bên, tức giận nói: Vớ vẩn.
Cao Liêm Minh nhìn thấy hắn đột nhiên tức giận như vậy thì cũng cảm thấy có chút tò mò, cầm tờ báo lên đọc. Xì một tiếng bật cười. Hắn bỉu môi nói: Tôi nói này bí thư Trương. Bài báo này hình như đang ám chỉ anh.
Trương đại quan nhân tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, bởi vì Hồng Vệ Đông ở đây, cũng không tiện phát tác, lúc này hắn ngược lại rât bình tĩnh, người viết bài báo này nhất định biết rõ nội tình, hơn nữa từ bên trên có thể thấy được, bên trong có rất nhiều nội dung đều thuộc về cơ mật. Khẳng định là nội bộ cảnh sát để lộ ra.
Hồng Vệ Đông nói: Bí thư Trương, tôi thấy bài báo này có tính châm chích rất mạnh, nếu như không nhanh chóng xử lý chuyện này, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất không tốt.
Trương Dương nói: Cũng không có gì cả, người ta chưa chắc đã viết về tôi, chúng ta cần gì phải lo sợ không đâu.
Hồng Vệ Đông chỉ hảo tâm nhắc nhở hắn. Nhìn thấy Trương Dương đầu tiên là tức giận, nhưng lập tức lại biểu hiện vẻ tâm bình khí hòa, cũng ý thức được Trương Dương không muốn ở trước mặt mình nói thêm gì cả, vì thế cười cười cáo từ.
Hồng Vệ Đông đi rồi, Cao Liêm Minh tiến đến bên cạnh Trương Dương: Lão đại à, phóng viên Á Huy này căn bản là đang nhắm vào anh, bài báo này rõ ràng là nói Liễu Đan Thần mang thai là bởi vì anh.
Trương đại quan nhân bất mãn nhìn hắn một cái: Anh tin à?
Cao Liêm Minh gật đầu: Không ngại anh tức giận, tôi tin, cái này rất giống phong cách nhất quán của anh .
Có tin tôi vả vỡ mồm anh ra không!
Trương đại quan nhân trực tiếp tìm tới nhật báo Kinh Giang. Hắn giao tiếp với phóng viên cũng không phải là ngày một ngày hai. Câu nói Phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên không sai. Hơi không lưu ý, lại nhảy ra một tên muốn đối nghịch với mình.
Á Huy tên thật là Lưu Á Huy, hắn là bạn học cũ của Phó Hải Triều, nghe nói bí thư thị ủy Tân Hải tới đây tìm, Lưu Á Huy vốn định tránh không gặp, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không tránh được, vẫn đồng ý để Trương Dương tới văn phòng của hắn.
Lưu Á Huy vốn cho rằng Trương Dương sẽ nổi giận đùng đùng xông vào, nhưng khi thấy hắn thì lại thấy Trương Dương vẻ mặt như gió xuân, ngược lại khiến Lưu Á Huy không mò được sự sâu cạn của hắn.
Trương Dương vừa vào cửa, hắn liền cho rằng là tới tìm mình khởi binh hỏi tội, đối với nhưng việc xấu của Trương đại quan nhân, hắn cũng từng nghe nói không ít, động cái là tát người ta, hôm nay không khéo chính là đến tìm mình để thực thi bạo lực, nghĩ đến đây tim Lưu Á Huy đập bịch bịch, có điều hắn cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý về điều này. Trương Dương tốt nhất đừng ra tay, chỉ cần hắn ra tay thì lần này người té ngã nhất định là hắn.
Trương đại quan nhân căn bản không có ý ra tay, hắn lấy ra tờ báo đó, chỉ vào ảnh bên trên: Trên anh không phải là tôi ư?
Lưu Á Huy không xem cũng biết là nội dung gì, hắn cười nói: Bí thư Trương nhìn lầm rồi, đây là hai bài khác nhau, anh xem, bài có ảnh này không phải tôi viết, còn bài về Liễu Đan Thần mới là bút tích của tôi.
Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, nghĩ thầm thằng chó này, mày không ngờ còn dám thừa nhận trước mặt tao, xem như cũng có chút đảm lượng. Trương đại quan nhân hai tay chống xuống bàn, Lưu Á Huy lúc này mới ý thức được vẫn chưa mời người ta ngồi xuống, Trương Dương dùng tư thế như vậy để đứng, trên tâm lý tạo cho hắn một loại uy áp vô hình, Lưu Á Huy vội vàng nói: Mời ngồi.
Trương đại quan nhân không ngồi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lưu Á Huy rồi nói: Xem ra tôi hiểu lầm rồi.
Lưu Á Huy cười nói: Chắc vậy. Dưới cái nhìn của Trương Dương, hắn rất hoảng hốt.
Trương Dương nói: Có chuyện tôi thấy rất bực, chuyện của Liễu Đan Thần anh là từ đâu mà biết?
Lưu Á Huy có chút sợ ánh mắt của Trương Dương, hắn muốn dứt ra, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của đối phương tựa hồ có ma lực, bất kể hắn cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Tim hắn cũng không ngừng đập nhanh hơn, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, Lưu Á Huy ôm ngực, sắc mặt tái nhợt nói: Tôi chỉ là đang... Làm tin tức...
Trương Dương nói: Kinh thành này tuy rằng rất lớn, nhưng muốn tra ra một số việc cũng không khó khăn, anh và Phó Hải Triều là bạn học cũ, mấy tin tức này đều là do hắn nói cho anh đúng không?
Trán Lưu Á Huy đã túy mồ hôi, hắn rõ ràng muốn nói không phải, nhưng lời nói đến môi thì ở trong lúc có người đang bắt hắn phải nói thật, hắn gật đầu: Đúng.
Trương đại quan nhân đã dùng tới nhiếp hồn thuật đối với Lưu Á Huy, đối phó với tên phóng viên không có võ công này, Trương đại quan nhân đương nhiên không cần tốn nhiều sức. Trương Dương nói: Là hắn bảo anh cố ý sắp đặt hai bài báo cạnh nhau, như vậy, người khác vừa đọc là biết nam nhân trong bài báo của anh chính là tôi, làm bại hoại danh dự của tôi có phải hay không?
Trương đại quan nhân cười trừ: Tài liệu khởi tố tôi bảo anh chuẩn bị giúp tôi thế nào rồi?
Cao Liêm Minh dụi dụi đôi mắt đã đỏ rực: Tôi thức cả một đêm, chuẩn bị cũng gần xong rồi, có điều khởi tố Tần Chấn Đường phóng hỏa hành hung thì hình như không có chứng cớ thiết thực, hắn có nhân chứng còn anh thì không có.
Nhân chứng cái rắm, đám quân nhân thủ hạ của cho là một bọn với hắn, đương nhiên phải lên tiếng vì hắn rồi.
Cao Liêm Minh nói: Tội danh gây Nguy hại tới an toàn công cộng này trên cơ bản còn tạm được, nhưng trong đó cũng tồn tại một tính xác định, lúc ấy đội phòng cháy có mặt ở hiện trường, nếu như đội phòng cháy không muốn cung cấp chứng cớ, nếu như bọn họ đứng ở bên Tần Chấn Đường thì chúng ta cũng chỉ uổng công.
Trương đại quan nhân nói: Kết quả không quan trọng, chủ yếu là ảnh hưởng, tôi muốn hắn không được yên.
Cao Liêm Minh cười nói: Âm hiểm quá, cái này gọi là dục gia chi tội.
Hai người đang nói chuyện thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, Cao Liêm Minh đứng dậy ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Hồng Vệ Đông, hắn cười cười với Cao Liêm Minh, cầm một tờ báo, tới trước mặt Trương Dương rồi đưa cho hắn: Anh xem tin tức đi.
Trương đại quan nhân không xem thì thôi, xem rồi thì cơ hồ tức muốn nổ phổi, bên trên đăng tin tức Liễu Đan Thần mất tích, chẳng những nói rõ chuyện này, hơn nữa còn ở trong đó phân tích về án kiện, trong đó không ít đều là tin tức nội bộ, còn chỉ rõ Liễu Đan Thần trước khi mất tích đã mang thai, nói cô ta trước khi mất tích có quan hệ ám muội với một vị bí thư thị ủy thành phố tỉnh Bình Hải nào đó. Tuy rằng không chỉ tên nói họ người nọ là Trương Dương, có điều phàm là người quen Trương Dương vừa nhìn đã biết là nói về hắn. càng tức giận hơn là, bên cạnh tin tức này còn đăng tin tức Trương Dương tham gia hội hiệp bàn kinh mậu, bên trên còn phối với một tấm ảnh của Trương đại quan nhân ở hiện trường, đây căn bản chính là sợ người khác không nghĩ ra là Trương Dương.
Trương đại quan nhân ném tờ báo sang bên, tức giận nói: Vớ vẩn.
Cao Liêm Minh nhìn thấy hắn đột nhiên tức giận như vậy thì cũng cảm thấy có chút tò mò, cầm tờ báo lên đọc. Xì một tiếng bật cười. Hắn bỉu môi nói: Tôi nói này bí thư Trương. Bài báo này hình như đang ám chỉ anh.
Trương đại quan nhân tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, bởi vì Hồng Vệ Đông ở đây, cũng không tiện phát tác, lúc này hắn ngược lại rât bình tĩnh, người viết bài báo này nhất định biết rõ nội tình, hơn nữa từ bên trên có thể thấy được, bên trong có rất nhiều nội dung đều thuộc về cơ mật. Khẳng định là nội bộ cảnh sát để lộ ra.
Hồng Vệ Đông nói: Bí thư Trương, tôi thấy bài báo này có tính châm chích rất mạnh, nếu như không nhanh chóng xử lý chuyện này, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất không tốt.
Trương Dương nói: Cũng không có gì cả, người ta chưa chắc đã viết về tôi, chúng ta cần gì phải lo sợ không đâu.
Hồng Vệ Đông chỉ hảo tâm nhắc nhở hắn. Nhìn thấy Trương Dương đầu tiên là tức giận, nhưng lập tức lại biểu hiện vẻ tâm bình khí hòa, cũng ý thức được Trương Dương không muốn ở trước mặt mình nói thêm gì cả, vì thế cười cười cáo từ.
Hồng Vệ Đông đi rồi, Cao Liêm Minh tiến đến bên cạnh Trương Dương: Lão đại à, phóng viên Á Huy này căn bản là đang nhắm vào anh, bài báo này rõ ràng là nói Liễu Đan Thần mang thai là bởi vì anh.
Trương đại quan nhân bất mãn nhìn hắn một cái: Anh tin à?
Cao Liêm Minh gật đầu: Không ngại anh tức giận, tôi tin, cái này rất giống phong cách nhất quán của anh .
Có tin tôi vả vỡ mồm anh ra không!
Trương đại quan nhân trực tiếp tìm tới nhật báo Kinh Giang. Hắn giao tiếp với phóng viên cũng không phải là ngày một ngày hai. Câu nói Phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên không sai. Hơi không lưu ý, lại nhảy ra một tên muốn đối nghịch với mình.
Á Huy tên thật là Lưu Á Huy, hắn là bạn học cũ của Phó Hải Triều, nghe nói bí thư thị ủy Tân Hải tới đây tìm, Lưu Á Huy vốn định tránh không gặp, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không tránh được, vẫn đồng ý để Trương Dương tới văn phòng của hắn.
Lưu Á Huy vốn cho rằng Trương Dương sẽ nổi giận đùng đùng xông vào, nhưng khi thấy hắn thì lại thấy Trương Dương vẻ mặt như gió xuân, ngược lại khiến Lưu Á Huy không mò được sự sâu cạn của hắn.
Trương Dương vừa vào cửa, hắn liền cho rằng là tới tìm mình khởi binh hỏi tội, đối với nhưng việc xấu của Trương đại quan nhân, hắn cũng từng nghe nói không ít, động cái là tát người ta, hôm nay không khéo chính là đến tìm mình để thực thi bạo lực, nghĩ đến đây tim Lưu Á Huy đập bịch bịch, có điều hắn cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý về điều này. Trương Dương tốt nhất đừng ra tay, chỉ cần hắn ra tay thì lần này người té ngã nhất định là hắn.
Trương đại quan nhân căn bản không có ý ra tay, hắn lấy ra tờ báo đó, chỉ vào ảnh bên trên: Trên anh không phải là tôi ư?
Lưu Á Huy không xem cũng biết là nội dung gì, hắn cười nói: Bí thư Trương nhìn lầm rồi, đây là hai bài khác nhau, anh xem, bài có ảnh này không phải tôi viết, còn bài về Liễu Đan Thần mới là bút tích của tôi.
Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, nghĩ thầm thằng chó này, mày không ngờ còn dám thừa nhận trước mặt tao, xem như cũng có chút đảm lượng. Trương đại quan nhân hai tay chống xuống bàn, Lưu Á Huy lúc này mới ý thức được vẫn chưa mời người ta ngồi xuống, Trương Dương dùng tư thế như vậy để đứng, trên tâm lý tạo cho hắn một loại uy áp vô hình, Lưu Á Huy vội vàng nói: Mời ngồi.
Trương đại quan nhân không ngồi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lưu Á Huy rồi nói: Xem ra tôi hiểu lầm rồi.
Lưu Á Huy cười nói: Chắc vậy. Dưới cái nhìn của Trương Dương, hắn rất hoảng hốt.
Trương Dương nói: Có chuyện tôi thấy rất bực, chuyện của Liễu Đan Thần anh là từ đâu mà biết?
Lưu Á Huy có chút sợ ánh mắt của Trương Dương, hắn muốn dứt ra, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của đối phương tựa hồ có ma lực, bất kể hắn cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Tim hắn cũng không ngừng đập nhanh hơn, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, Lưu Á Huy ôm ngực, sắc mặt tái nhợt nói: Tôi chỉ là đang... Làm tin tức...
Trương Dương nói: Kinh thành này tuy rằng rất lớn, nhưng muốn tra ra một số việc cũng không khó khăn, anh và Phó Hải Triều là bạn học cũ, mấy tin tức này đều là do hắn nói cho anh đúng không?
Trán Lưu Á Huy đã túy mồ hôi, hắn rõ ràng muốn nói không phải, nhưng lời nói đến môi thì ở trong lúc có người đang bắt hắn phải nói thật, hắn gật đầu: Đúng.
Trương đại quan nhân đã dùng tới nhiếp hồn thuật đối với Lưu Á Huy, đối phó với tên phóng viên không có võ công này, Trương đại quan nhân đương nhiên không cần tốn nhiều sức. Trương Dương nói: Là hắn bảo anh cố ý sắp đặt hai bài báo cạnh nhau, như vậy, người khác vừa đọc là biết nam nhân trong bài báo của anh chính là tôi, làm bại hoại danh dự của tôi có phải hay không?
/2583
|