Lưu Á Huy nói: Đúng. Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Tôi với anh không cừu không oán, anh không ngờ lại hại tôi như vậy, anh đây là tiếp tay cho giặc.
Lưu Á Huy không có phản ứng gì, lúc này thần trí của hắn đã hoàn toàn bị Trương Dương khống chế.
Trương Dương nói: Trừ bảo anh viết bài báo này ra thì hắn còn bảo anh làm gì?
Lưu Á Huy thành thành thật thật hồi đáp: Hắn bảo tôi không phải sợ anh, chỉ cần anh dám ra tay với tôi thì hắn sẽ lấy lại công đạo cho tôi.
Trương đại quan nhân phát hiện Phó Hải Triều này thực sự rất âm hiểm,liên tiếp xuất chiêu nhắm vào mình, ở phân cục khu Nam Sách cũng vậy, ở đây cũng vậy, may mà mình cảnh giác, nếu như không kiềm chế được thực sự đánh cho Lưu Á Huy một trận, chỉ sợ hắn sẽ tóm lấy điểm này không buông.
Trương Dương lại hỏi thêm mấy câu, xem ra chuyện Lưu Á Huy biết cũng không tính là nhiều, Trương Dương không hề làm khó hắn, người này chỉ là giúp Phó Hải Triều làm việc mà thôi, oan có đầu nợ có chủ, việc hắn phải làm là đi tìm Phó Hải Triều mới đúng.
Trương đại quan nhân tìm Lưu Á Huy là đã có chuẩn bị, hắn khi đi vào văn phòng của Lưu Á Huy thì bật điện thoại gọi cho Phó Hải Triều, sau đó thì hỏi Lưu Á Huy, Lưu Á Huy trúng bẫy của hắn, tất nhiên sẽ hỏi gì đáp nấy.
Phó Hải Triều ở đầu kia điện thoại nghe rành mạch đối thoại giữa bọn họ, Trương Dương hỏi xong thì cầm điện thoại, cười lạnh nói: Phó Hải Triều, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh tốt xấu gì cũng là lão tổng của xí nghiệp quốc gia, là người có thân phận có địa vị, sao cứ đi làm một số chuyện ba lạm, anh nghĩ xem nếu đưaa chuyện này cho tòa soạn báo thì sẽ có ảnh hưởng gì?
Phó Hải Triều ở đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát rồi nói khẽ: Trong đây có chút hiểu lầm.
Trương Dương nói: Tôi mặc kệ hiểu lầm hay không, cá đàn ông thì đã làm phải thừa nhận.
Phó Hải Triều nói: Anh có thời gian ? Tôi muốn gặp mặt anh.
Trương Dương nói: Bên cạnh Tòa soạn báo có quán trà, hai mươi phút nữa tôi sẽ ở đó gặp mặt anh.
Phó Hải Triều tới một mình, Trương Dương đang ở nhã gian chờ hắn, bộ dạng như muốn khởi binh hỏi tội.
Nhìn thấy Phó Hải Triều tới, Trương Dương hơi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Phó Hải Triều ngồi xuống đối diện mình.
Phó Hải Triều vô cùng trấn định, ngồi ở đó, gọi phục vụ cho chén hồng trà.
Trương Dương nói: Anh nên cho tôi một giải thích hợp lý.
Phó Hải Triều nói: Cho tới hôm nay Liễu Đan Thần đã mất tích bốn ngày rồi.
Trương Dương không ngờ hắn bắt đầu từ đề tài này, khinh thường nói: Anh quan tâm tới cô ta ư?
Phó Hải Triều nói: Đương nhiên.
Dối trá!
Phó Hải Triều bị đánh giá như vậy thì chẳng những không tức giận, ngược lại bật cười: Anh có thành kiến đối với tôi.
Trương Dương nói: Nếu như quan tâm tới một người thì sẽ không lấy chuyện xấu của cô ta ra tuyên dương khắp nơi.
Anh sợ à!
Trương đại quan nhân cười nói: Chuyện tôi đã làm trước giờ không hề sợ thừa nhận, chuyện tôi không lòng thì đừng hòng ai đổ lên đầu tôi được.
Phó Hải Triều gật đầu: Người Trong quan trường, ngoài miệng một kiểu, nhưng khi làm lại kiểu khác.
Trương Dương nói: Anh liên tục nhắm vào tôi, chẳng phải là muốn thông qua tôi để liên lụy tới Văn gia ư?
Phó Hải Triều bị Trương Dương vạch trần dụng ý, hắn cười cười không nói gì, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, một lát sau mới nói: Ấn tượng của anh giành cho tôi là một người tính tình xung động.
Cho nên anh cố ý chọc giận tôi, không tiếc lợi dụng Chu Chí Kiên, Lưu Á Huy, liên tiếp khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nếu như tôi không kiềm chế được, trúng bẫy của anh, anh sẽ lợi dụng cơ hội này để làm trò.
Phó Hải Triều nói: Tôi không đê tiện như trong tưởng tượng của anh.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn hắn: Nhưng từ trên người anh tôi không nhìn ra chỗ nào cao thượng cả.
Phó Hải Triều nói: Tôi thừa nhận, tôi đối với anh có chút thành kiến, nhưng, bất kể quan hệ giữa chúng ta như thế nào thì tôi cũng đều hy vọng mau chóng tìm được Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều, con người anh vừa dối trá vừa vô sỉ, xin anh đừng ba lần bảy lượt lấy Liễu Đan Thần ra làm cớ. Hạng TRang múa kiếm ý ở Bái Công, dụng ý của anh là gì thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, hôm nay tôi sở dĩ đồng ý gặp mặt a không phải vì tôi mà thỏa hiệp, mà là tôi lười chẳng buồn quan tâm tới anh, chuyện bài báo tôi có thể không so đo với anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, về sau tôi không hy vọng chuyện đồng dạng phát sinh.
Khóe môi Phó Hải Triều vẫn giữ nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn tựa như rất khiêm tốn, bị người ta trực tiếp đâm phá dụng tâm, tư vị rất xấu hổ, nhưng Phó Hải Triều che giấu rất tốt, giống như những gì Trương Dương nói không liên can tới mình.
Trương Dương nói: Tôi tin giữa cha anh và cha nuôi của tôi là quân tử chi tranh, sao cứ phải dùng sự thông minh vặt của tiểu nhân để bôi đen họ.
Phó Hải Triều nói: Anh so với trong tưởng tượng của tôi thì nhìn thấu triệt hơn nhiều.
Trương Dương nói: Bởi vì tôi không quan tâm. Hắn cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: Liễu Đan Thần là bằng hữu của tôi, tôi cũng hy vọng cô ta được bình an, hy vọng anh đừng lợi dụng chuyện của cô ta để bôi nhọ, anh có thể làm được không?
Phó Hải Triều nói: Cô ta đã mang thai.
Không liên can tới tôi! Khi Trương đại quan nhân đang nói chuyện thì di động đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Triệu Quốc Cường, mục đích hắn gọi cú điện thoại này là muốn nói cho Trương Dương kết quả điều tra mới nhất, Vu Cường Hoa đã gửi cho hắn kết quả phân tích.
Triệu Quốc Cường nói: Căn cứ vào đối chiếu thì đã xác định tóc và vết máu anh nhận được thuộc về Liễu Đan Thần.
Trương đại quan nhân ặc một tiếng, trong lòng có chút kỳ quái, người này vì sao gửi tóc của Liễu Đan Thần cho mình? Chẳng lẽ muốn lợi dụng Liễu Đan Thần để áp chế mình? Thế không logic tí nào, giữa mình và Liễu Đan Thần chỉ miễn cưỡng được coi là bằng hữu, cũng không có quan hệ thân mật gì.
Bên kia giọng nói của Triệu Quốc Cường đột nhiên thấp đi, hắn nói khẽ: Tôi lại làm thêm một số đối chiếu, anh còn nhớ áo sơmi lúc trước anh đưa cho tôi không?
Tim Trương Dương lập tức đập nhanh hơn, hắn tựa hồ dự liệu được gì đó, tim đập bịch bịch, ông trời chẳng lẽ lại chơi tôi như vậy?
Triệu Quốc Cường nói: Máu trên áo sơmi của anh và mẫu mà anh gửi tới hoàn toàn giống nhau, nói cách khác đều thuộc về Liễu Đan Thần. Lời tiếp theo Triệu Quốc Cường không cần phải nói. Trương Dương anh đã làm gì Liễu Đan Thần thì trong lòng anh tự hiểu rõ, minh bạch là được rồi, không cần điểm thấu.
Trương đại quan nhân có chút sững sờ, thế không khoa học, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn biết mình và Thiệu Minh Phi chưa phát sinh chuyện gì, nhưng buổi tối ngày đó cổ độc của hắn phát tác, đối với chuyện xảy ra lúc ấy thì hoàn toàn không có ấn tượng, hắn sao lại ở dưới trạng thái mơ hồ làm gì Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần và Thiệu Minh Phi rốt cuộc có quan hệ gì? Thiệu Minh Phi vì sao muốn lợi dụng cô ta? Nhưng về sau Liễu Đan Thần vì sao lại không nhắc tới chuyện này, để mình chiếm tiện nghi lớn như vậy. Hiện giờ cô ta đã mang thai, không cần hỏi cũng biết đứa nhỏ trong bụng là của mình, trời ơi, đất ơi, sao không cho mình đeo bao cao su.
Trương đại quan nhân nói: Tôi với anh không cừu không oán, anh không ngờ lại hại tôi như vậy, anh đây là tiếp tay cho giặc.
Lưu Á Huy không có phản ứng gì, lúc này thần trí của hắn đã hoàn toàn bị Trương Dương khống chế.
Trương Dương nói: Trừ bảo anh viết bài báo này ra thì hắn còn bảo anh làm gì?
Lưu Á Huy thành thành thật thật hồi đáp: Hắn bảo tôi không phải sợ anh, chỉ cần anh dám ra tay với tôi thì hắn sẽ lấy lại công đạo cho tôi.
Trương đại quan nhân phát hiện Phó Hải Triều này thực sự rất âm hiểm,liên tiếp xuất chiêu nhắm vào mình, ở phân cục khu Nam Sách cũng vậy, ở đây cũng vậy, may mà mình cảnh giác, nếu như không kiềm chế được thực sự đánh cho Lưu Á Huy một trận, chỉ sợ hắn sẽ tóm lấy điểm này không buông.
Trương Dương lại hỏi thêm mấy câu, xem ra chuyện Lưu Á Huy biết cũng không tính là nhiều, Trương Dương không hề làm khó hắn, người này chỉ là giúp Phó Hải Triều làm việc mà thôi, oan có đầu nợ có chủ, việc hắn phải làm là đi tìm Phó Hải Triều mới đúng.
Trương đại quan nhân tìm Lưu Á Huy là đã có chuẩn bị, hắn khi đi vào văn phòng của Lưu Á Huy thì bật điện thoại gọi cho Phó Hải Triều, sau đó thì hỏi Lưu Á Huy, Lưu Á Huy trúng bẫy của hắn, tất nhiên sẽ hỏi gì đáp nấy.
Phó Hải Triều ở đầu kia điện thoại nghe rành mạch đối thoại giữa bọn họ, Trương Dương hỏi xong thì cầm điện thoại, cười lạnh nói: Phó Hải Triều, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh tốt xấu gì cũng là lão tổng của xí nghiệp quốc gia, là người có thân phận có địa vị, sao cứ đi làm một số chuyện ba lạm, anh nghĩ xem nếu đưaa chuyện này cho tòa soạn báo thì sẽ có ảnh hưởng gì?
Phó Hải Triều ở đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát rồi nói khẽ: Trong đây có chút hiểu lầm.
Trương Dương nói: Tôi mặc kệ hiểu lầm hay không, cá đàn ông thì đã làm phải thừa nhận.
Phó Hải Triều nói: Anh có thời gian ? Tôi muốn gặp mặt anh.
Trương Dương nói: Bên cạnh Tòa soạn báo có quán trà, hai mươi phút nữa tôi sẽ ở đó gặp mặt anh.
Phó Hải Triều tới một mình, Trương Dương đang ở nhã gian chờ hắn, bộ dạng như muốn khởi binh hỏi tội.
Nhìn thấy Phó Hải Triều tới, Trương Dương hơi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Phó Hải Triều ngồi xuống đối diện mình.
Phó Hải Triều vô cùng trấn định, ngồi ở đó, gọi phục vụ cho chén hồng trà.
Trương Dương nói: Anh nên cho tôi một giải thích hợp lý.
Phó Hải Triều nói: Cho tới hôm nay Liễu Đan Thần đã mất tích bốn ngày rồi.
Trương Dương không ngờ hắn bắt đầu từ đề tài này, khinh thường nói: Anh quan tâm tới cô ta ư?
Phó Hải Triều nói: Đương nhiên.
Dối trá!
Phó Hải Triều bị đánh giá như vậy thì chẳng những không tức giận, ngược lại bật cười: Anh có thành kiến đối với tôi.
Trương Dương nói: Nếu như quan tâm tới một người thì sẽ không lấy chuyện xấu của cô ta ra tuyên dương khắp nơi.
Anh sợ à!
Trương đại quan nhân cười nói: Chuyện tôi đã làm trước giờ không hề sợ thừa nhận, chuyện tôi không lòng thì đừng hòng ai đổ lên đầu tôi được.
Phó Hải Triều gật đầu: Người Trong quan trường, ngoài miệng một kiểu, nhưng khi làm lại kiểu khác.
Trương Dương nói: Anh liên tục nhắm vào tôi, chẳng phải là muốn thông qua tôi để liên lụy tới Văn gia ư?
Phó Hải Triều bị Trương Dương vạch trần dụng ý, hắn cười cười không nói gì, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, một lát sau mới nói: Ấn tượng của anh giành cho tôi là một người tính tình xung động.
Cho nên anh cố ý chọc giận tôi, không tiếc lợi dụng Chu Chí Kiên, Lưu Á Huy, liên tiếp khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nếu như tôi không kiềm chế được, trúng bẫy của anh, anh sẽ lợi dụng cơ hội này để làm trò.
Phó Hải Triều nói: Tôi không đê tiện như trong tưởng tượng của anh.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn hắn: Nhưng từ trên người anh tôi không nhìn ra chỗ nào cao thượng cả.
Phó Hải Triều nói: Tôi thừa nhận, tôi đối với anh có chút thành kiến, nhưng, bất kể quan hệ giữa chúng ta như thế nào thì tôi cũng đều hy vọng mau chóng tìm được Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều, con người anh vừa dối trá vừa vô sỉ, xin anh đừng ba lần bảy lượt lấy Liễu Đan Thần ra làm cớ. Hạng TRang múa kiếm ý ở Bái Công, dụng ý của anh là gì thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, hôm nay tôi sở dĩ đồng ý gặp mặt a không phải vì tôi mà thỏa hiệp, mà là tôi lười chẳng buồn quan tâm tới anh, chuyện bài báo tôi có thể không so đo với anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, về sau tôi không hy vọng chuyện đồng dạng phát sinh.
Khóe môi Phó Hải Triều vẫn giữ nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn tựa như rất khiêm tốn, bị người ta trực tiếp đâm phá dụng tâm, tư vị rất xấu hổ, nhưng Phó Hải Triều che giấu rất tốt, giống như những gì Trương Dương nói không liên can tới mình.
Trương Dương nói: Tôi tin giữa cha anh và cha nuôi của tôi là quân tử chi tranh, sao cứ phải dùng sự thông minh vặt của tiểu nhân để bôi đen họ.
Phó Hải Triều nói: Anh so với trong tưởng tượng của tôi thì nhìn thấu triệt hơn nhiều.
Trương Dương nói: Bởi vì tôi không quan tâm. Hắn cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: Liễu Đan Thần là bằng hữu của tôi, tôi cũng hy vọng cô ta được bình an, hy vọng anh đừng lợi dụng chuyện của cô ta để bôi nhọ, anh có thể làm được không?
Phó Hải Triều nói: Cô ta đã mang thai.
Không liên can tới tôi! Khi Trương đại quan nhân đang nói chuyện thì di động đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Triệu Quốc Cường, mục đích hắn gọi cú điện thoại này là muốn nói cho Trương Dương kết quả điều tra mới nhất, Vu Cường Hoa đã gửi cho hắn kết quả phân tích.
Triệu Quốc Cường nói: Căn cứ vào đối chiếu thì đã xác định tóc và vết máu anh nhận được thuộc về Liễu Đan Thần.
Trương đại quan nhân ặc một tiếng, trong lòng có chút kỳ quái, người này vì sao gửi tóc của Liễu Đan Thần cho mình? Chẳng lẽ muốn lợi dụng Liễu Đan Thần để áp chế mình? Thế không logic tí nào, giữa mình và Liễu Đan Thần chỉ miễn cưỡng được coi là bằng hữu, cũng không có quan hệ thân mật gì.
Bên kia giọng nói của Triệu Quốc Cường đột nhiên thấp đi, hắn nói khẽ: Tôi lại làm thêm một số đối chiếu, anh còn nhớ áo sơmi lúc trước anh đưa cho tôi không?
Tim Trương Dương lập tức đập nhanh hơn, hắn tựa hồ dự liệu được gì đó, tim đập bịch bịch, ông trời chẳng lẽ lại chơi tôi như vậy?
Triệu Quốc Cường nói: Máu trên áo sơmi của anh và mẫu mà anh gửi tới hoàn toàn giống nhau, nói cách khác đều thuộc về Liễu Đan Thần. Lời tiếp theo Triệu Quốc Cường không cần phải nói. Trương Dương anh đã làm gì Liễu Đan Thần thì trong lòng anh tự hiểu rõ, minh bạch là được rồi, không cần điểm thấu.
Trương đại quan nhân có chút sững sờ, thế không khoa học, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn biết mình và Thiệu Minh Phi chưa phát sinh chuyện gì, nhưng buổi tối ngày đó cổ độc của hắn phát tác, đối với chuyện xảy ra lúc ấy thì hoàn toàn không có ấn tượng, hắn sao lại ở dưới trạng thái mơ hồ làm gì Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần và Thiệu Minh Phi rốt cuộc có quan hệ gì? Thiệu Minh Phi vì sao muốn lợi dụng cô ta? Nhưng về sau Liễu Đan Thần vì sao lại không nhắc tới chuyện này, để mình chiếm tiện nghi lớn như vậy. Hiện giờ cô ta đã mang thai, không cần hỏi cũng biết đứa nhỏ trong bụng là của mình, trời ơi, đất ơi, sao không cho mình đeo bao cao su.
/2583
|